Anh không dám trông cậy Ninh Chiết có thể thẳng, chỉ hy vọng Ninh Chiết may mắn chút, ngàn vạn lần đừng có bị thương.
Ninh Chiết là anh dẫn đến đây!
Nếu Ninh Chiết xảy ra chuyện, cha anh sẽ không bỏ qua cho anh!
Một trăm mét là khoảng cách rất ngắn Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã va vào nhau.
Ninh Chiết dễ dàng né tránh đòn tấn công vụng về của Thạch Viễn, thương trong tay anh đánh mạnh vào. đồ bảo hộ trên người Thạch Viễn.
Răng rắc.....
Cây thương của Ninh Chiết gãy vụn.
Thạch Viễn cũng bị đánh bay, rơi từ trên lưng ngựa xuống.
Ai nấy hết hồn trợn to mắt.
Cái thắng này không phải không biết cưỡi ngựa sao? Sao mà đẩy được Thạch Viễn xuống vậy?
Hơn nữa, động tác của thẳng này thành thạo như thế kia, hoàn toàn không giống như người không biết cưỡi ngựa chút nào!
“Cái thằng này chơi xấu!”
“Thăng này rõ ràng biết cưỡi ngựa!”
“Thì ra lúc nãy hai đứa tụi nó đóng kịch, mục đích là muốn Thạch thiếu khinh địch! Tụi này quá vô liêm sỉ!"
“Đúng vậy, thẳng như này mà vinh quang gì!"
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi thì đám người cũng tỉnh táo lại, căm phẫn hét lên, bất bình thay Thạch Viễn.
Bạch Phi cuối cùng cũng dám mở mất.
Ninh Chiết còn ở trên ngựa, mà Thạch Viễn ngã sấp mặt đang được người khác đỡ đứng lên.
Thằng?
Bạch Phi vui mừng khôn xiết, khó tin nhìn Ninh Chiết.
Trong lòng anh hiểu rõ, một người không biết cưỡi ngựa, muốn thắng một người cưỡi ngựa thành thạo trong trò cưỡi ngựa đấu thương này là không có khả năng!
Nhưng Ninh Chiết vẫn thắng.
Anh Ninh?
Hay do may mắn? May mắn thẳng được Thạch Viễn?
Thạch Viễn nhịn đau đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết: "Mày là cái thằng âm hiểm!"
“Tao biết, tao biết, lúc nấy mày khinh địch nên mới thua chứ gì! Chúng ta đấu lần nữa, lần này Thạch Thiếu mày phải nghiêm túc đi đó!"
Ninh Chiết cười híp mắt nhìn Thạch Viễn.
Anh vừa rồi đã nương tay rồi đó, bởi vì anh không muốn Thạch Viễn bị thương.
Mới huề tiền thôi!
Còn chưa kiếm lời đồng nào mà!
“Thạch thiếu, đấu tiếp với thằng đó đi!"
“Thạch thiếu, lăn này phải nghiêm túc lên, thằng nhãi này không phải đối thủ của anh đâu Thạch Thiếu!”
“Đúng, Thạch thiếu nhất định phải dạy dỗ thằng đó một trận!"
“Đối với loại người âm hiểm như thằng này, phải cho nó biết Thạch thiếu lợi hại!”
Mọi người nhao nhao giật dây Thạch Viễn, để hắn tiếp tục đấu với Ninh Chiết.
Bản thân Thạch Viễn cũng không phục, lại bị mọi người hô hào giật dây, hẳn không muốn mất mặt nên lại tiếp tục đồng ý đấu trận nữa.
Rất nhanh, hai bên đã chuẩn bị xong xuôi.
Thạch Viễn còn cố ý đổi một con ngựa có sức bật mạnh hơn.
Ninh Chiết ngược lại, vô cùng tùy ý, cứ vậy cưỡi ngựa lao về phía trước.
Bây giờ Bạch Phi không nhẩm mắt nữa.
Nhìn Ninh Chiết ngồi trên ngựa vững như bàn thạch, Bạch Phi có thế chắc chắn anh Ninh cưỡi ngựa rất giỏi! Nói không biết cưỡi ngựa là bịp bợm!
Anh đúng là đang!
Rất nhanh, hai bên lại chạm mặt.
Ngựa của Thạch Viễn sức bật càng mạnh, khoảng cách chạy nước rút càng xa.
Nhưng mà chỉ vừa mới chạm mặt nhau thôi, Thạch Viễn lại một lăn nữa bị Ninh Chiết đâm cho ngã ngựa.
Lần này mọi người đều không biết phải mắng chửi như thế nào, chỉ có thể vội vàng lao tới, nâng Thạch Viễn vừa ngã sấp mặt lên
Dưới tình huống như thế này mà Thạch Viễn vẫn thua. Nếu như lại lấy lý do khinh địch ra làm cái cớ thì có hơi vô liêm sỉ.
“Được, mày giỏi! Ông đây nhận thua!”
Trong lòng Thạch Viễn tuy rằng không phục, nhưng thắng bại đã có kết quả, hẳn cũng không thể chơi xấu trước mặt nhiều người như vậy.
“Thạch Viễn à, tao chỉ là may mắn mà thôi." Ninh Chiết cười đùa nói: " Chúng ta lại tiếp tục đấu một trận đi ha?!
“Con mẹ nó mày tưởng ông đây ngu?”
Thạch Viễn rống giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết.
May mắn cái búa đó chứ may mắn!
Thăng này nó chỉ muốn thắng tiền của hắn mà thôi!
“Mày sẽ không nhát gan vậy chứ!"
Ninh Chiết thất vọng nhìn Thạch Viễn: “Hay là thế này đi, lần này tao không mặc đồ bảo hộ, cho mày cơ hội trả thù tao, thế nào? Hấp dẫn không?
Ninh Chiết là anh dẫn đến đây!
Nếu Ninh Chiết xảy ra chuyện, cha anh sẽ không bỏ qua cho anh!
Một trăm mét là khoảng cách rất ngắn Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã va vào nhau.
Ninh Chiết dễ dàng né tránh đòn tấn công vụng về của Thạch Viễn, thương trong tay anh đánh mạnh vào. đồ bảo hộ trên người Thạch Viễn.
Răng rắc.....
Cây thương của Ninh Chiết gãy vụn.
Thạch Viễn cũng bị đánh bay, rơi từ trên lưng ngựa xuống.
Ai nấy hết hồn trợn to mắt.
Cái thắng này không phải không biết cưỡi ngựa sao? Sao mà đẩy được Thạch Viễn xuống vậy?
Hơn nữa, động tác của thẳng này thành thạo như thế kia, hoàn toàn không giống như người không biết cưỡi ngựa chút nào!
“Cái thằng này chơi xấu!”
“Thăng này rõ ràng biết cưỡi ngựa!”
“Thì ra lúc nãy hai đứa tụi nó đóng kịch, mục đích là muốn Thạch thiếu khinh địch! Tụi này quá vô liêm sỉ!"
“Đúng vậy, thẳng như này mà vinh quang gì!"
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi thì đám người cũng tỉnh táo lại, căm phẫn hét lên, bất bình thay Thạch Viễn.
Bạch Phi cuối cùng cũng dám mở mất.
Ninh Chiết còn ở trên ngựa, mà Thạch Viễn ngã sấp mặt đang được người khác đỡ đứng lên.
Thằng?
Bạch Phi vui mừng khôn xiết, khó tin nhìn Ninh Chiết.
Trong lòng anh hiểu rõ, một người không biết cưỡi ngựa, muốn thắng một người cưỡi ngựa thành thạo trong trò cưỡi ngựa đấu thương này là không có khả năng!
Nhưng Ninh Chiết vẫn thắng.
Anh Ninh?
Hay do may mắn? May mắn thẳng được Thạch Viễn?
Thạch Viễn nhịn đau đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết: "Mày là cái thằng âm hiểm!"
“Tao biết, tao biết, lúc nấy mày khinh địch nên mới thua chứ gì! Chúng ta đấu lần nữa, lần này Thạch Thiếu mày phải nghiêm túc đi đó!"
Ninh Chiết cười híp mắt nhìn Thạch Viễn.
Anh vừa rồi đã nương tay rồi đó, bởi vì anh không muốn Thạch Viễn bị thương.
Mới huề tiền thôi!
Còn chưa kiếm lời đồng nào mà!
“Thạch thiếu, đấu tiếp với thằng đó đi!"
“Thạch thiếu, lăn này phải nghiêm túc lên, thằng nhãi này không phải đối thủ của anh đâu Thạch Thiếu!”
“Đúng, Thạch thiếu nhất định phải dạy dỗ thằng đó một trận!"
“Đối với loại người âm hiểm như thằng này, phải cho nó biết Thạch thiếu lợi hại!”
Mọi người nhao nhao giật dây Thạch Viễn, để hắn tiếp tục đấu với Ninh Chiết.
Bản thân Thạch Viễn cũng không phục, lại bị mọi người hô hào giật dây, hẳn không muốn mất mặt nên lại tiếp tục đồng ý đấu trận nữa.
Rất nhanh, hai bên đã chuẩn bị xong xuôi.
Thạch Viễn còn cố ý đổi một con ngựa có sức bật mạnh hơn.
Ninh Chiết ngược lại, vô cùng tùy ý, cứ vậy cưỡi ngựa lao về phía trước.
Bây giờ Bạch Phi không nhẩm mắt nữa.
Nhìn Ninh Chiết ngồi trên ngựa vững như bàn thạch, Bạch Phi có thế chắc chắn anh Ninh cưỡi ngựa rất giỏi! Nói không biết cưỡi ngựa là bịp bợm!
Anh đúng là đang!
Rất nhanh, hai bên lại chạm mặt.
Ngựa của Thạch Viễn sức bật càng mạnh, khoảng cách chạy nước rút càng xa.
Nhưng mà chỉ vừa mới chạm mặt nhau thôi, Thạch Viễn lại một lăn nữa bị Ninh Chiết đâm cho ngã ngựa.
Lần này mọi người đều không biết phải mắng chửi như thế nào, chỉ có thể vội vàng lao tới, nâng Thạch Viễn vừa ngã sấp mặt lên
Dưới tình huống như thế này mà Thạch Viễn vẫn thua. Nếu như lại lấy lý do khinh địch ra làm cái cớ thì có hơi vô liêm sỉ.
“Được, mày giỏi! Ông đây nhận thua!”
Trong lòng Thạch Viễn tuy rằng không phục, nhưng thắng bại đã có kết quả, hẳn cũng không thể chơi xấu trước mặt nhiều người như vậy.
“Thạch Viễn à, tao chỉ là may mắn mà thôi." Ninh Chiết cười đùa nói: " Chúng ta lại tiếp tục đấu một trận đi ha?!
“Con mẹ nó mày tưởng ông đây ngu?”
Thạch Viễn rống giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết.
May mắn cái búa đó chứ may mắn!
Thăng này nó chỉ muốn thắng tiền của hắn mà thôi!
“Mày sẽ không nhát gan vậy chứ!"
Ninh Chiết thất vọng nhìn Thạch Viễn: “Hay là thế này đi, lần này tao không mặc đồ bảo hộ, cho mày cơ hội trả thù tao, thế nào? Hấp dẫn không?
Danh sách chương