Bạch Nhạc Chương lúc này đang lo lẳng làm sao thích vì sao mình quỳ trước Ninh Chiết, nghe được lời nói của Tống Thanh Diên, ông lập tức gật đầu hét lên: "Tống tướng quân thật sáng suốt!"

Bà cô của tôi ơi!

Cô đúng là bà cô của tôi rồi!

Tôi xin cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô!

Nếu cô không nói vậy thì tôi cũng không biết giải thích thế nào nữa!

Nếu không phải vì thân phận của Tống Thanh Diên, thì Bạch Nhạc Chương đã nhảy lên ôm lấy Tống Thanh Diên rồi hôn một cái rồi

Sau khi suy đoán của cô được xác nhận, Tống Thanh Diên lại trêu chọc nhìn Ninh Chiết: "Thế nào?”

"..." Ninh Chiết có chút ngạt thở, không cam lòng hỏi Bạch Nhạc Chương: "Nếu ông đã biết cô ẩy nơi tôi một ân tình, vậy ông còn dám đến gây phiền phức cho tôi sao?"

"Tôi..” Bạch Nhạc Chương nhanh chóng quay đầu lại, hoảng sợ giải thích: "Tôi chỉ biết mặt cậu, chứ không biết tên của cậu."

Trên thực tế, Bạch Nhạc Chương không hề nói dối.

Trước đó ông quả thật chỉ nhận ra khuôn mặt của thiếu chủ, nhưng lại hoàn toàn không biết tên của thiếu chủ.

Ông tuy từng là người của ẩn môn, nhưng địa vị quá thấp.


Không đủ tư cách để biết tên Ninh Chiết nên chỉ gọi anh là “Thiếu chủ" cùng với những người khác.

Hóa ra là vậy!

Ninh Chiết sực tỉnh, trong lòng thầm mắng.

Anh gần như nghĩ rằng Bạch Nhạc Chương đã từng gặp anh trước đây và biết danh tính trước đây của anh.

CMN!

Hại tôi đây mừng hụt một trận

Ninh Chiết trong lòng điên cuồng chửi thề, vẻ mặt chán nản nhìn Tống Thanh Diên: "Cho nên, cô chỉ muốn đến trước mặt tôi, thể hiện mình uy nghiêm như thế nào thôi sao?”

"Uy phong của tôi, không căn thể hiện trước mặt anh!"

Tống Thanh Diên khinh thường nhẹ hừ một tiếng, lại hỏi: "Biết sao tôi cúp điện thoại của anh không?”

Ninh Chiết chịu chết.

Tống Thanh Diên nên tự hỏi bản thân đi

Làm sao anh có thể biết tại sao cô lại cúp máy của anh? Mấu chốt là, cúp điện thoại rồi thì chạy đến đây làm gì?

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Ninh Chiết, Tống Thanh Diên không khỏi khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Trước khi anh gọi điện cho tôi, tôi đã nhận được tin tức Bạch Nhạc Chương muốn đối phó với anh! Sở dĩ tôi cúp máy! Chỉ để khiến anh phải chịu đựng nỗi sợ hãi thêm một chút nữa thôi!"

Ý là, cô muốn tra tấn tôi thôi sao?" Ninh Chiết im lặng nói.

"Anh..." Tống Thanh Diên hơi hơi sững lại, chợt lắc. đầu cười một tiếng: Anh cũng có thể nghĩ như vậy!

Tra tấn anh sao?

Cô có thực sự nghĩ răng mình quá rảnh không?

Không có chuyện gì liền tra tấn một tên bảo vệ như anh, đây không phải là lãng phí thời gian của mình sao?

Cô chỉ muốn Ninh Chiết cảm thấy sợ hãi hơn, để anh hiểu rằng anh không nên dũng cảm làm bất cứ điều gì anh muốn chỉ vì cô nợ anh một ân tình!


Nhưng hiển nhiên Ninh Chiết không hiểu được ý đồ của cô.

Nhưng bây giờ, Ninh Chiết có hiểu hay không cũng không quan trọng!

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Diên cũng lười nói nhảm với Ninh Chiết, cô lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc Chương, nghiêm nghị quát: Mang người của ông ra khỏi đây ngay! Còn cả ân oán giữa Bạch gia với Ninh Chiết và Tô gia, đến đây là kết thúc! Nếu sau này ông. lại dám gây phiền phức cho bọn họ, tôi sẽ khiến Bạch. gia của ông biển mất khỏi Giang Châu!"

"Vâng, vâng!"

Bạch Nhạc Chương gật đầu cuống quít, nhưng trong lòng thì kêu rên không thôi.

Gây sự với thiếu chủ sao?

Cô cho tôi mượn một vạn cái lá gan, tôi cũng không dám gây sự với thiếu chủ ấy chứ!

Bạch Nhạc Chương muốn đứng dậy, nhưng lại bị nỗi sợ hãi lấn át, ông đã cố gắng mấy lần nhưng đều không đứng nổi.

“Còn đứng ngây đó làm gì? Dìu tôi đứng lên!"

Bạch Nhạc Chương trừng mắt nhìn A Đại, không thèm để ý tới mặt mũi của mình nữa.

Bây giờ ông chỉ muốn trốn khỏi nơi này.

.A Đại lấy lại tinh thăn, nhanh chóng đi tới đỡ Bạch Nhạc Chương, sau đó sai người đỡ Bạch Phí đứng dậy.

Bạch Nhạc Chương chào Tống Thanh Diên, liền muốn dẫn người trốn khỏi hiện trường.

"Chờ một chút!”


Nhưng vào lúc này, giọng của Ninh Chiết đột nhiên vang lên

Bạch Nhạc Chương toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ninh Chiết, run rẩy hỏi: "Cậu Ninh, cậu... Còn có phân phó gì không?”

Ninh Chiết cuối cùng cũng chú ý đến ngón tay bị chặt đứt của Bạch Nhạc Chương, cau mày: "Ngón tay của ông...”

Ngón tay?

Tim Bạch Nhạc Chương chợt nhảy lên.

Chẳng lẽ, thiếu chủ nhớ ra cái gì rồi hả?

Hoặc là, thiếu chủ lại muốn ngón tay của mình?

Sau một khắc, tim Bạch Nhạc Chương đập thình thịch, ông rút con dao găm từ thắt lưng ra.

Xoát!

Con dao sắc bén bất ngờ cất vào ngón tay ông.

Máu lập tức chảy xuống ngón tay bị đứt lĩa của Bạch Nhạc Chương...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện