Tôn Vân Thích như vậy mà Dương Nguyên Võ cũng như thế.

"Đương nhiên anh ta không thể so với anh rồi."

Phượng Mị cười duyên đi tới: “Anh ta là thân tín của Sở Bá Câu, trùng hợp Hầu gia lại có chút giao tình với Sở gia, xin anh nể tình Hầu gia mà tha cho anh ta một mạng!"

*..* Ninh Chiết im lặng nhìn Phượng Mị

Còn tha cho tên này một mạng? Chị hai, chị nghĩ tôi là sát thủ giết người như ngóe à?

Con mẹ nó tối hôm qua tôi mới giết người lăn đầu tiên đó biết không?

Nhìn thấy Ninh Chiết không nói gì, Dương Nguyên Võ cứ nghĩ Ninh Chiết nhất định phải lấy mạng mình nên lập tức sợ đến tè ra quần, lại dùng sức dập đầu cầu xin.

Cái trán anh ta đã bị đập rách, nhưng lại như. không cảm thấy đau đớn vậy.

"Đừng xin lỗi tôi, nói xin lỗi cô ấy đi!"

Ninh Chiết bĩu môi rồi né khỏi trước mặt Tô Thanh Y,

"Tô tiểu thư, tôi sai rồi, cầu xin cô từ bi tha cho tôi lần này, ngày mai tôi nhất định mang hợp đồng đi tìm Tô tiểu thư..."

Dương Nguyên Võ lại dập đầu xin lỗi Tô Thanh Y và hứa hẹn lợi ích.

Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn Dương Nguyên Võ rồi đờ đẫn gật đầu.

Thấy Tô Thanh Y gật đầu, Phượng Mị mới thở phào một hơi, nếu Ninh Chiết nối cơn nóng giận giết Dương Nguyên Võ thật thì e là hai bên sẽ trở mặt mất.

Nghĩ tới đây, Phượng Mị không biết từ đâu lại móc ra một con dao găm, “Keng” một tiếng ném đến trước mặt Dương Nguyên Võ.

"Anh Ninh tha mạng chó cho anh đã là khai ân!

Tự nghĩ xem nên cho anh Ninh câu trả lời thế nào đi!”

Nhìn con dao găm trước mặt, toàn thân Dương Nguyên Võ lập tức run rẩy.

Dương Nguyên Võ do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn run rẩy cầm lấy con dao rồi nhẫn tâm đâm thẳng một dao vào đùi mình.

Nhìn thấy cảnh này, Ninh Chiết không khỏi thất thần.

Một đoạn ký ức bị phong ấn dần dần xuất hiện trong đầu anh.

Trước kia hình như mình cũng từng đối đãi với người khác như thế.

Trừ chuyện anh lạnh lùng hơn Phượng Mị thì cũng từng nói năn không khác gì cô ấy lảm.

Nhưng dù anh nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi dáng vẻ của người quỳ trước mặt mình.

Cũng không biết cuối cùng người kia như thế nào.

Trong lúc Ninh Chiết cố gắng suy tư thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu của Phượng Mị,

"A? Làm gì?"

Ninh Chiết lấy lại tinh thần, nghỉ hoặc nhìn Phượng Mị thì phát hiện Dương Nguyên Võ đã được người khác đỡ lấy rồi khập khiểng đi khỏi nơi này.

Phượng Mị ngồi xổm trước mặt Tô Thanh Y còn đang ngây ngốc, dở khóc dở cười nhìn Ninh Chiết: “Tôi nói anh không tới kéo cô em vợ của mình dậy à?"

“Cô em vợ..” Ninh Chiết lắc đầu cười khổ rồi kéo Tô Thanh Y lên.

Cô em vợ cái rằm gì!

Trước kia còn có thể xem như cô em vợ trời ơi đất hỡi, hiện tại thì không em vợ gì nữa.

Tô Thanh Y vẫn đang ngơ ngác nên được họ đưa về phòng như một con rối

Đợi Tô Thanh Y khôi phục khả năng suy nghĩ thì Ninh Chiết lại dặn dò: "Lần sau muốn uống rượu với người ta thì dẫn nhiều người một chút! Một mình cô đi uống rượu không khác gì đưa dê vào miệng cọp!"

Còn không phải tại Tô Lan Nhược sao!" Tô Thanh Y bĩumôi nói: "Hồi chiều cô ta ký được hợp đồng lớn như vậy, nếu tôi không kiếm được mối nào thì về sau sẽ không ngẩng đầu lên được trước mặt cô tai"

“Cô nói hợp đồng với công ty lão Diêu à?”

Phượng Mị cười duyên một tiếng rồi giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết: “Nói vậy đầu sỏ gây tội chính là anh!"

"Đâu có liên quan tới tôi!" Ninh Chiết không phải nói gì.

Phượng Mị nhẹ nhàng cười một tiếng rồi trêu chọc: "Nếu anh không để lão Diêu tiếp tục hợp tác với họ thì cô em vợ của anh cũng không có áp lực lớn như vậy!”

Phượng Mị nói rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Tô Thanh Y lại như một quả bom hạng nặng.

Tô Thanh Y đột nhiên trừng to đôi mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.

Là Ninh Chiết bảo Diêu Chấn Hải tiếp tục hợp tác với Tô gia sao?

Tất cả mọi chuyện đều nhờ vào mặt mũi của Ninh Chiết sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện