Trong khung cảnh thành phố vẽ đêm, Ninh Chiết và Ân Hoa dừng xe điện, tắn bộ dọc theo bờ kè sông.
“Ninh Chiết, cậu từ lúc nào mà lợi hại dữ vậy?”
Đi tới đi lui, Ân Hoa cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi.
“Em không có lợi hại gì đâu anh, là nhờ vào thực. lực và mặt mũi của Diệp Khinh Hậu còn gì” Ninh Chiết lắc đầu cười: "Em xem như giúp Diệp Khinh Hậu một chút, thành ra những người dưới quyền của ông ta đối với em có sự cảm kích mà thôi"
Thực lực sao? Trước khi mất trí nhớ, chắc anh cũng được xem là kẻ mạnh đúng không!
Nhưng hiện tại thực lực của anh tất cả đều xuất phát từ Diệp Khinh Hậu.
Bởi thế mới thấy khả năng của Diệp Khinh Hậu không thể xem thường đâu!
Nhìn từ góc độ nào đó thì ông ta cũng như vị vua không ngai của Giang Châu vậy.
“Thật không vậy?”
Ân Hoa bán tín bán nghỉ liếc anh một cái, lại nói: "Cậu có quan hệ thân thiết với nhân vật lớn như Hầu gia, nói thế nào cũng xin được làm ông chủ công ty hay gì đó chứ. Như thế biết đâu Tô tổng sẽ để ý.”
“Làm chủ dễ ăn đến vậy hả anh? Em không có bản lĩnh đến vậy đâu”
Ninh Chiết lắc đầu cười: "Tô tổng có để ý em hay không bây giờ em không quá quan trọng nữa. Thời gian gần đây hình như trí nhớ của em dần đần khôi phục lại rồi, giờ mong muốn lớn nhất của em là nhanh chóng khôi phục hoàn toàn ký ức."
Ân Hoa ngạc nhiên hô một tiếng, vuốt cằm nói: "Cậu nói vậy tôi mới để ý, mới vài ngày không gặp, tôi phát hiện cậu đúng thật là có phần không giống trước kia”
“Chỗ nào không giống vậy?" Ninh Chiết cười hỏi.
Ân Hoa nhìn chằm chằm Ninh Chiết, cẩn thận ngắm nghĩ rồi lại vuốt cằm nói: "Cụ thể tôi cũng không nhìn rõ được, cứ cảm giác tính tình của cậu thay đổi rồi..."
Ninh Chiết vẫn luôn là dạng người không thích gây chuyện nhưng chưa bao giờ ngại phiền phức.
Anh của ngày trước, làm cho người ta cảm giác có chút ngây ngô.
Mà hiện tại, Ân Hoa bắt đầu thấy được sự sắc bén ở trên người Ninh Chiết.
Nếu như không phải người quen thuộc với Ninh Chiết, có khi còn không nhận ra.
Ân Hoa không rõ suy nghĩ này của mình là do biết được Ninh Chiết có quan hệ với các nhân vật lớn nên sản sinh tâm lý người này lợi hại, hay bởi vì Ninh Chiết bắt đầu khôi phục trí nhớ mà trở nên khác trước.
Nghe Ân Hoa nói, Ninh Chiết không khỏi lác đầu cười: "Nào có khó hiểu vậy đâu anh, em thấy hơn phân nửa là do tâm lý của anh, còn nếu không thì là do em bây giờ khác với trước kia.
Dù là ai đi chăng nữa nếu trải qua chuyện của anh mấy ngày vừa rồi, tâm tính có thể không thay đi được sao.
Huống chỉ thực lực của anh đang chậm rãi khôi phục, anh lúc này mới xem như là chân chính có chỗ dựa
Mới vài ngày luyện tập quyền cước cũng đã giết được ba tên sát thủ, những sự việc trước kia cùng với những người bình thường đã không thể khiến anh cảm thấy sợ hãi nữa.
“Có lẽ vậy!"
Ân Hoa nhún nhún vai: "Đúng rồi, chuyện đi học của con gái tôi, thật sự cảm ơn cậu, cuối tuần này cậu tới nhà tôi sớm một chút, tôi bảo chị dâu cậu làm chút đồ ăn ngon đãi cậu."
Ninh Chiết bám vào vai Ân Hoa: “Giữa anh em. mình đừng nói đến ơn nghĩa! Bây giờ em cũng không, biết cuối tuần có vướng việc gì không, không đồng ý với anh ngay được, đến lúc đó nếu không bận gì, em sẽ gọi điện thoại cho anh được không?”
“Được, quyết định như vậy đi!" Ân Hoa gật đầu.
Ninh Chiết bây giờ, đã không còn là anh chàng bảo vệ khờ khạo ngày trước nữa.
Những người anh quen biết đều là nhân vật có tiếng tăm, bận rộn một chút cũng bình thường.
Ngay lúc Ân Hoa không ngừng cảm khái, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Ân Hoa cầm di động lên nhìn, lập tức giương mắt ngó Ninh Chiết: "Vừa rồi ngài Phương gọi tới”
“Thì anh nghe máy đi, nói em làm gì?" Ninh Chiết có hơi cạn lời.
Ân Hoa ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhận điện thoại.
Ninh Chiết không nghe được Phương Tân Hồng nói gì với Ân Hoa, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Ân Hoa thay đổi liên tục, lúc thì vui mừng, lúc thì thấp thỏm lo âu
Mấy câu đối đáp của Ân Hoa quanh đi quẩn lại toàn là: "Dạ", “Vâng” các loại.
Qua vài phút, cuộc điện thoại giữa Ân Hoa và Phương Tân Hồng cuối cùng cũng kết thúc.
Ân Hoa ngơ ngác cầm điện thoại di động, giống như người bị bắt mất hồn.
“Ninh Chiết, cậu từ lúc nào mà lợi hại dữ vậy?”
Đi tới đi lui, Ân Hoa cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi.
“Em không có lợi hại gì đâu anh, là nhờ vào thực. lực và mặt mũi của Diệp Khinh Hậu còn gì” Ninh Chiết lắc đầu cười: "Em xem như giúp Diệp Khinh Hậu một chút, thành ra những người dưới quyền của ông ta đối với em có sự cảm kích mà thôi"
Thực lực sao? Trước khi mất trí nhớ, chắc anh cũng được xem là kẻ mạnh đúng không!
Nhưng hiện tại thực lực của anh tất cả đều xuất phát từ Diệp Khinh Hậu.
Bởi thế mới thấy khả năng của Diệp Khinh Hậu không thể xem thường đâu!
Nhìn từ góc độ nào đó thì ông ta cũng như vị vua không ngai của Giang Châu vậy.
“Thật không vậy?”
Ân Hoa bán tín bán nghỉ liếc anh một cái, lại nói: "Cậu có quan hệ thân thiết với nhân vật lớn như Hầu gia, nói thế nào cũng xin được làm ông chủ công ty hay gì đó chứ. Như thế biết đâu Tô tổng sẽ để ý.”
“Làm chủ dễ ăn đến vậy hả anh? Em không có bản lĩnh đến vậy đâu”
Ninh Chiết lắc đầu cười: "Tô tổng có để ý em hay không bây giờ em không quá quan trọng nữa. Thời gian gần đây hình như trí nhớ của em dần đần khôi phục lại rồi, giờ mong muốn lớn nhất của em là nhanh chóng khôi phục hoàn toàn ký ức."
Ân Hoa ngạc nhiên hô một tiếng, vuốt cằm nói: "Cậu nói vậy tôi mới để ý, mới vài ngày không gặp, tôi phát hiện cậu đúng thật là có phần không giống trước kia”
“Chỗ nào không giống vậy?" Ninh Chiết cười hỏi.
Ân Hoa nhìn chằm chằm Ninh Chiết, cẩn thận ngắm nghĩ rồi lại vuốt cằm nói: "Cụ thể tôi cũng không nhìn rõ được, cứ cảm giác tính tình của cậu thay đổi rồi..."
Ninh Chiết vẫn luôn là dạng người không thích gây chuyện nhưng chưa bao giờ ngại phiền phức.
Anh của ngày trước, làm cho người ta cảm giác có chút ngây ngô.
Mà hiện tại, Ân Hoa bắt đầu thấy được sự sắc bén ở trên người Ninh Chiết.
Nếu như không phải người quen thuộc với Ninh Chiết, có khi còn không nhận ra.
Ân Hoa không rõ suy nghĩ này của mình là do biết được Ninh Chiết có quan hệ với các nhân vật lớn nên sản sinh tâm lý người này lợi hại, hay bởi vì Ninh Chiết bắt đầu khôi phục trí nhớ mà trở nên khác trước.
Nghe Ân Hoa nói, Ninh Chiết không khỏi lác đầu cười: "Nào có khó hiểu vậy đâu anh, em thấy hơn phân nửa là do tâm lý của anh, còn nếu không thì là do em bây giờ khác với trước kia.
Dù là ai đi chăng nữa nếu trải qua chuyện của anh mấy ngày vừa rồi, tâm tính có thể không thay đi được sao.
Huống chỉ thực lực của anh đang chậm rãi khôi phục, anh lúc này mới xem như là chân chính có chỗ dựa
Mới vài ngày luyện tập quyền cước cũng đã giết được ba tên sát thủ, những sự việc trước kia cùng với những người bình thường đã không thể khiến anh cảm thấy sợ hãi nữa.
“Có lẽ vậy!"
Ân Hoa nhún nhún vai: "Đúng rồi, chuyện đi học của con gái tôi, thật sự cảm ơn cậu, cuối tuần này cậu tới nhà tôi sớm một chút, tôi bảo chị dâu cậu làm chút đồ ăn ngon đãi cậu."
Ninh Chiết bám vào vai Ân Hoa: “Giữa anh em. mình đừng nói đến ơn nghĩa! Bây giờ em cũng không, biết cuối tuần có vướng việc gì không, không đồng ý với anh ngay được, đến lúc đó nếu không bận gì, em sẽ gọi điện thoại cho anh được không?”
“Được, quyết định như vậy đi!" Ân Hoa gật đầu.
Ninh Chiết bây giờ, đã không còn là anh chàng bảo vệ khờ khạo ngày trước nữa.
Những người anh quen biết đều là nhân vật có tiếng tăm, bận rộn một chút cũng bình thường.
Ngay lúc Ân Hoa không ngừng cảm khái, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Ân Hoa cầm di động lên nhìn, lập tức giương mắt ngó Ninh Chiết: "Vừa rồi ngài Phương gọi tới”
“Thì anh nghe máy đi, nói em làm gì?" Ninh Chiết có hơi cạn lời.
Ân Hoa ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhận điện thoại.
Ninh Chiết không nghe được Phương Tân Hồng nói gì với Ân Hoa, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Ân Hoa thay đổi liên tục, lúc thì vui mừng, lúc thì thấp thỏm lo âu
Mấy câu đối đáp của Ân Hoa quanh đi quẩn lại toàn là: "Dạ", “Vâng” các loại.
Qua vài phút, cuộc điện thoại giữa Ân Hoa và Phương Tân Hồng cuối cùng cũng kết thúc.
Ân Hoa ngơ ngác cầm điện thoại di động, giống như người bị bắt mất hồn.
Danh sách chương