Ninh Chiết!
Bản thân Ninh Chiết cũng không nổi bật.
Nhưng chiếc xe đó của anh thật sự quá nổi rồi!
Đến những bữa tiệc như thế này thì chạy con xe sang một chút bộ khó lắm hay sao? Cưỡi con xe điện rách nát đến, muốn làm trung tâm thu hút sự chú ý đúng không?
Trong phút chốc, Ninh Chiết liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Đầu năm nay cái gì cũng có thể xảy ra mà, giờ. đến một thẳng cưỡi lừa điện cũng có mặt ở đây luôn, nó còn định vào góp vui hay sao?”
“Chó hoang, mèo hoang gì đó đều muốn chạy qua đây tranh giành đồ ăn thừa!”
“Biết đâu nó tới làm việc vặt?!"
“Tiệc rượu của Sở gia, làm việc vặt cũng thiếu gì người xếp hàng, không tới lượt thẳng như nó!”
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao anh một câu trêu chọc, tôi một câu khinh bị, tất cả đều nhắm đến Ninh Chiết.
Những người này đều không nhận được thiệp mời, cùng chung chí hướng là tới đây đứng phát danh thiếp, tìm cơ hội giống như Tô Lan Nhược.
Từ lúc bắt đầu, đối với những ông lớn cầm theo thiệp mời, bọn họ luôn phải khúm núm, cười lấy lòng. Sự xuất hiện của Ninh Chiết lúc này không khác gì cái thùng rác để bọn họ xả hết uất ức, thể hiện sự ưu việt của mình. Suy cho cùng đâu phải bữa tiệc nào cũng có thể gặp được người lập dị như Ninh Chiết, sao mà bọn họ có thể bỏ qua được.
Ninh Chiết vừa tìm vị trí đỗ xe điện xong, vừa ranh thủ gọi điện thoại cho Phương Tân Hồng. Trong lúc đó Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch đã đi tới gần anh.
Buổi chiều bị ép ăn chút đậu hũ nhưng mà tâm trạng Ninh Chiết vẫn tốt lắm.
Ấy vậy mà vừa nhìn thấy con chó kiêu ngạo - Tôn Vân Thạch, trong lòng anh lại khó chịu.
Nhất là khi thẳng này còn đi chung với Tô Lan Nhược.
Tuy rằng anh và Tô Lan Nhược đã tiến hành đăng. ký ly hôn, nhưng tính đến hiện tại, bọn họ vẫn còn bị ràng buộc đấy.
Về mặt pháp lý mà nói, Tô Lan Nhược dù sao vẫn là vợ của anh.
Thấy Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch ở bên nhau, trong lòng anh càng thêm bực tức.
“Ơ,Ninh Chiết, anh có việc làm thêm ở đây à?”
Tôn Vân Thạch vừa thấy bản mặt mình không ưa liền nhanh chân chạy đến, mở mồm ra là châm chọc ngay: "Muốn tìm thêm việc phụ thì anh có thể hỏi tôi mài Đừng chạy tới nơi này như vậy, làm cho Lan Nhược và người nhà em ấy xấu hổ đấy!"
Ninh Chiết nheo mắt, sắc mặt cực kém nhìn Tôn Vân Thạch: "Lúc trước bị tôi đánh, anh không phải nói không bỏ qua cho tôi sao? Hay bây giờ như này, lựa ngày chỉ bằng đúng ngày, mình có duyên gặp nhau ở đây rồi thì giải quyết luôn chứ?”
Mẹ nó thẳng chó hống hách này, một ngày không, ngứa mồm thì người nó ngứa ngáy hay gì?
Quên sạch ký ức lúc bị đánh luôn hả ta?
Tôn Vân Thạch nghe vậy, nhất thời biến sắc, hai mất hung hằng trừng Ninh Chiết.
Nhưng mà sự thật là anh đánh không lại Ninh Chiết thật nên Tôn Vân Thạch chỉ có thể cố bình tĩnh, vẻ mặt khinh bỉ hừ lạnh: "Tôi là người có thân phận, anh nói chuyện xáo xược với tôi như hôm nay, tôi nể tình bỏ qua, không so đo với loại tiểu nhân như anh!”
"Biết đánh không lại tôi thì đừng nói nhiều nữa, nhanh cút sang một bên đi!"
Ninh Chiết hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Vân Thạch một cái: "Còn lảm nhảm nữa, có tin bố mày đánh mày một trận không?”
Nghe Ninh Chiết nói, Tôn Vân Thạch suýt tí thì nổi giận phát rồ.
Nếu là trước kia, anh đã sớm nhào tới cho Ninh Chiết cái bạt tai.
Nhưng Ninh Chiết đánh nhau dữ tợn thật sự, anh biết mình đánh không lại.
Hôm nay ở đây còn nhiều người, nếu như bị Ninh Chiết đè xuống hành hung một trận, chuyện đến tai bà nội thì anh chả biết giấu mặt ở đâu luôn.
"Ninh Chiết, anh đừng quá đáng!"
Tô Lan Nhược tức giận trừng Ninh Chiết một cái "Tôi còn đang muốn hỏi anh định bày trò gì, chạy đến đây định làm trò cười gì hả?
"Tôi đương nhiên là tới tham gia tiệc rượu!" Ninh Chiết hít hít mũi, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Tôn Vân Thạch: "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi rồi hơi lắm đến tận đây để ngắm cái bộ mặt giả tạo này hả?”
Tôn Vân Thạch nghe vậy, lại ngứa đòn trưng vẻ mặt khinh bỉ châm chọc: "Anh đào đâu ra tự tin vậy, anh mà cũng xứng đến đây dự tiệc?”
Tô Lan Nhược thoáng trầm mặc, tiến lên kéo Ninh Chiết qua một bên, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhớ nói: "Hôm nay tiệc rượu này là của tầng lớp thượng lưu, những người tới đều là nhân vật có mặt mũi và uy tín ở Giang Châu đấy!”
"..."
Ninh Chiết không nói gì nhìn Tô Lan Nhược: "Cô yên tâm, tôi muốn đi vào cũng là đường đường chính chính đi qua cổng lớn mà vào, không cần thiết trà trộn, lại càng không dám liên lụy Tô gia của cô!'
“Cứ ở đó mà giả vờ đi” Tôn Vân Thạch âm dương quái khí hừ một tiếng, lại nói: "Lan Nhược, tôi thấy anh ta có ý đồ xấu, cố tình chạy qua đây, cho người khác có đề tài nói em và người nhà em, muốn kéo Tô gia xuống vũng bùn!”
"Anh ta là muốn trả thù em!” .
||||| Truyện đề cử: Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại |||||
"Giống như lần trước ở trước mặt Diêu tổng vậy, nói xấu em 'hồng hạnh xuất tường'."
Bản thân Ninh Chiết cũng không nổi bật.
Nhưng chiếc xe đó của anh thật sự quá nổi rồi!
Đến những bữa tiệc như thế này thì chạy con xe sang một chút bộ khó lắm hay sao? Cưỡi con xe điện rách nát đến, muốn làm trung tâm thu hút sự chú ý đúng không?
Trong phút chốc, Ninh Chiết liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Đầu năm nay cái gì cũng có thể xảy ra mà, giờ. đến một thẳng cưỡi lừa điện cũng có mặt ở đây luôn, nó còn định vào góp vui hay sao?”
“Chó hoang, mèo hoang gì đó đều muốn chạy qua đây tranh giành đồ ăn thừa!”
“Biết đâu nó tới làm việc vặt?!"
“Tiệc rượu của Sở gia, làm việc vặt cũng thiếu gì người xếp hàng, không tới lượt thẳng như nó!”
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao anh một câu trêu chọc, tôi một câu khinh bị, tất cả đều nhắm đến Ninh Chiết.
Những người này đều không nhận được thiệp mời, cùng chung chí hướng là tới đây đứng phát danh thiếp, tìm cơ hội giống như Tô Lan Nhược.
Từ lúc bắt đầu, đối với những ông lớn cầm theo thiệp mời, bọn họ luôn phải khúm núm, cười lấy lòng. Sự xuất hiện của Ninh Chiết lúc này không khác gì cái thùng rác để bọn họ xả hết uất ức, thể hiện sự ưu việt của mình. Suy cho cùng đâu phải bữa tiệc nào cũng có thể gặp được người lập dị như Ninh Chiết, sao mà bọn họ có thể bỏ qua được.
Ninh Chiết vừa tìm vị trí đỗ xe điện xong, vừa ranh thủ gọi điện thoại cho Phương Tân Hồng. Trong lúc đó Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch đã đi tới gần anh.
Buổi chiều bị ép ăn chút đậu hũ nhưng mà tâm trạng Ninh Chiết vẫn tốt lắm.
Ấy vậy mà vừa nhìn thấy con chó kiêu ngạo - Tôn Vân Thạch, trong lòng anh lại khó chịu.
Nhất là khi thẳng này còn đi chung với Tô Lan Nhược.
Tuy rằng anh và Tô Lan Nhược đã tiến hành đăng. ký ly hôn, nhưng tính đến hiện tại, bọn họ vẫn còn bị ràng buộc đấy.
Về mặt pháp lý mà nói, Tô Lan Nhược dù sao vẫn là vợ của anh.
Thấy Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch ở bên nhau, trong lòng anh càng thêm bực tức.
“Ơ,Ninh Chiết, anh có việc làm thêm ở đây à?”
Tôn Vân Thạch vừa thấy bản mặt mình không ưa liền nhanh chân chạy đến, mở mồm ra là châm chọc ngay: "Muốn tìm thêm việc phụ thì anh có thể hỏi tôi mài Đừng chạy tới nơi này như vậy, làm cho Lan Nhược và người nhà em ấy xấu hổ đấy!"
Ninh Chiết nheo mắt, sắc mặt cực kém nhìn Tôn Vân Thạch: "Lúc trước bị tôi đánh, anh không phải nói không bỏ qua cho tôi sao? Hay bây giờ như này, lựa ngày chỉ bằng đúng ngày, mình có duyên gặp nhau ở đây rồi thì giải quyết luôn chứ?”
Mẹ nó thẳng chó hống hách này, một ngày không, ngứa mồm thì người nó ngứa ngáy hay gì?
Quên sạch ký ức lúc bị đánh luôn hả ta?
Tôn Vân Thạch nghe vậy, nhất thời biến sắc, hai mất hung hằng trừng Ninh Chiết.
Nhưng mà sự thật là anh đánh không lại Ninh Chiết thật nên Tôn Vân Thạch chỉ có thể cố bình tĩnh, vẻ mặt khinh bỉ hừ lạnh: "Tôi là người có thân phận, anh nói chuyện xáo xược với tôi như hôm nay, tôi nể tình bỏ qua, không so đo với loại tiểu nhân như anh!”
"Biết đánh không lại tôi thì đừng nói nhiều nữa, nhanh cút sang một bên đi!"
Ninh Chiết hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Vân Thạch một cái: "Còn lảm nhảm nữa, có tin bố mày đánh mày một trận không?”
Nghe Ninh Chiết nói, Tôn Vân Thạch suýt tí thì nổi giận phát rồ.
Nếu là trước kia, anh đã sớm nhào tới cho Ninh Chiết cái bạt tai.
Nhưng Ninh Chiết đánh nhau dữ tợn thật sự, anh biết mình đánh không lại.
Hôm nay ở đây còn nhiều người, nếu như bị Ninh Chiết đè xuống hành hung một trận, chuyện đến tai bà nội thì anh chả biết giấu mặt ở đâu luôn.
"Ninh Chiết, anh đừng quá đáng!"
Tô Lan Nhược tức giận trừng Ninh Chiết một cái "Tôi còn đang muốn hỏi anh định bày trò gì, chạy đến đây định làm trò cười gì hả?
"Tôi đương nhiên là tới tham gia tiệc rượu!" Ninh Chiết hít hít mũi, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Tôn Vân Thạch: "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi rồi hơi lắm đến tận đây để ngắm cái bộ mặt giả tạo này hả?”
Tôn Vân Thạch nghe vậy, lại ngứa đòn trưng vẻ mặt khinh bỉ châm chọc: "Anh đào đâu ra tự tin vậy, anh mà cũng xứng đến đây dự tiệc?”
Tô Lan Nhược thoáng trầm mặc, tiến lên kéo Ninh Chiết qua một bên, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhớ nói: "Hôm nay tiệc rượu này là của tầng lớp thượng lưu, những người tới đều là nhân vật có mặt mũi và uy tín ở Giang Châu đấy!”
"..."
Ninh Chiết không nói gì nhìn Tô Lan Nhược: "Cô yên tâm, tôi muốn đi vào cũng là đường đường chính chính đi qua cổng lớn mà vào, không cần thiết trà trộn, lại càng không dám liên lụy Tô gia của cô!'
“Cứ ở đó mà giả vờ đi” Tôn Vân Thạch âm dương quái khí hừ một tiếng, lại nói: "Lan Nhược, tôi thấy anh ta có ý đồ xấu, cố tình chạy qua đây, cho người khác có đề tài nói em và người nhà em, muốn kéo Tô gia xuống vũng bùn!”
"Anh ta là muốn trả thù em!” .
||||| Truyện đề cử: Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại |||||
"Giống như lần trước ở trước mặt Diêu tổng vậy, nói xấu em 'hồng hạnh xuất tường'."
Danh sách chương