Trong lòng Ninh Chiết yên lặng thở dài một tiếng, cố nén cảm giác buồn nôn mà cẩn thận nhìn chằm chằm nửa bên mặt mưng mũ của Hạ Thỉ Dao.
Nhìn một hồi trong đầu Ninh Chiết bỗng xuất hiện chút kí ức.
Chuyện này lại kích thích mình nhớ đến trí nhớ trước kia sao? Ninh Chiết thăm vui mừng, vội vàng cẩn thận nhìn chăm châm nửa bên mặt kinh khủng của Hạ Thi Dao, cũng cố gắng dứt bỏ tạp niệm trong đầu, hi vọng mình có thể xuất hiện càng nhiều ký ức.
Quả nhiên, khi Ninh Chiết dần dần dứt bỏ tạp niệm thì càng nhiều mảnh kí ức tràn vào trong đầu anh, nhưng tất cả đều liên quan tới Quỷ Diện Độc Hoả Sang này.
"Bị dọa sợ đúng không?"
Lúc Ninh Chiết từ từ sắp xếp những mảnh kí ức trong đầu thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói không hài hòa.
Ký ức của Ninh Chiết bị giọng nói này cắt ngang nên lập tức không vui nhìn về phía Mã Lương Xuân: “Ông không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông câm đâu!"
Nghe Ninh Chiết nói vậy, mặt Mã Lương Xuân lập tức xụ xuống.
Ông ta là danh y của Yến Kinh, còn là Thái Đẩu Trung y, có hậu bối nào gặp ông ta không cung kính chào hỏi?
Hiện tại Ninh Chiết dám nói chuyện với ông ta như thế sao?
Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, đen mặt nhìn về phía Bồ Vấn Kinh:" Sư đệ, hậu sinh cậu dẫn tới không hiểu lễ phép gì cả!"
"Sư huynh, hình như là anh mạo phạm trước mà?”
Bồ Vấn Kinh mỉm cười rồi hỏi ngược lại: "Nếu anh đang xem bệnh mà có ai châm chọc khiêu khích bên tai thì anh có lễ phép nổi không?”
Mã Lương Xuân cứng lại, sau đó hừ lạnh nói: “Cậu ta vừa không bắt mạch vừa không hỏi thăm tình trạng của Hạ tiểu thư, cứ nhìn chăm chấm như vậy. không phải bị dọa sợ thì là gì?"
"Lỡ như cậu Ninh chỉ nhìn thôi đã biết Hạ tiểu thư. bị bệnh gì thì sao?" Bồ Vấn Kinh gắt giọng đáp trả: "Nhìn nghe hỏi sờ là cách chẩn bệnh của Trung y! Cậu
Ninh xem xét tình trạng trên mặt của Hạ tiểu thư một chút có vấn đề gì?”
Một câu nói của Bồ Vấn Kinh lập tức làm Mã Lương Xuân á khẩu không trả lời được.
"Được rồi!" Hạ Cảnh Thái không vui bảo hai người ngừng lại: “Tôi mời hai vị thần y đến chữa bệnh cho cháu mình, không phải mời các người tới đây cãi nhau!
Sau khi bảo hai người ngừng cãi nhau, Hạ Cảnh Thái lại hỏi Ninh Chiết: "Cậu Ninh, cậu nhìn ra cháu gái tôi bị bệnh gì không?"
Ninh Chiết gật đầu rồi trả lời: "Hắn là Quỷ Diện Độc Hoả Sang!"
Hà?
Nghe Ninh Chiết nói vậy, Mã Lương Xuân lập tức giật mình
Anh thật sự nhìn ra sao?
Quỷ Diện Độc Hoả Sang?
Cái tên này... Đúng là rất sát với tình hình bây giờ của Hạ Thi Dao,
Hạ Cảnh Thái thầm vui mừng, vội vã hỏi: 'Vậy cậu có thể trị không?”
"Chắc là được." Ninh Chiết khẽ gật đầu.
Hạ Thi Dao đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đãy kích động mà nhìn về phía Ninh Chiết.
"Anh thật sự có thể chữa khỏi mặt của tôi?" Mặt Hạ Thi Dao khẽ nhúc nhích, máu lập tức chảy ra ngoài.
Hạ Thi Dao không lo lau máu trên mặt mà chỉ tràn đãy mong đợi nhìn Ninh Chiết, muốn thu được đáp án xác thực từ anh,
Ninh Chiết khẽ gật đầu: "Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi mất trí nhớ. Vừa rồi nhìn thấy tình trạng của cô, tôi đột nhiên nhớ tới vài thứ, nhưng lại bị người nào đó cắt ngang nên phương pháp trị liệu bây giờ tôi nhớ ra không phải hoàn chỉnh, tôi cũng không bảo đảm nhất định có thể trị hết”
"Nói hươu nói vượn!" Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Trị được là trị được, không được là không được! Cậu lại trách cả lão phu?"
"Nếu ông không cắt ngang suy nghĩ của tôi thì nhất định trị được!" Ninh Chiết tức giận trả lời.
"Cậu thật biết chơi xấu!" Mã Lương Xuân đầy xem thường: “Hạ viện trưởng, tôi hoài nghỉ Ninh Chiết này là lừa gạt. Cậu ta căn bản không trị được cho Hạ tiểu thư nên mới cố ý nói như vậy! Hơn nữa cậu ta nói mình mất trí nhớ, dù cậu ta dám chữa thì ông dám để cậu ta trị cho Hạ tiểu thư không?"
Lừa đảo?
Nghe Mã Lương Xuân nói vậy, Hạ Cảnh Thái cũng không khỏi nhíu mày.
Nhìn sắc mặt của Hạ Cảnh Thái, Bồ Vấn Kinh vội vàng nháy mắt với Ninh Chiết
Đã lúc này rồi cậu đừng thâm tàng bất lộ nữa!
Rõ ràng biết trị, cậu nói tùm lum tùm la như vậy làm gì?
"Ừm?" Nhưng vào lúc này, Hạ Cảnh Thái đột nhiên giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết: "Cậu chính là tên lửa đảo mượn danh của Tống Thanh Diên để giá danh lừa bịp khắp nơi sao?”
Nhìn một hồi trong đầu Ninh Chiết bỗng xuất hiện chút kí ức.
Chuyện này lại kích thích mình nhớ đến trí nhớ trước kia sao? Ninh Chiết thăm vui mừng, vội vàng cẩn thận nhìn chăm châm nửa bên mặt kinh khủng của Hạ Thi Dao, cũng cố gắng dứt bỏ tạp niệm trong đầu, hi vọng mình có thể xuất hiện càng nhiều ký ức.
Quả nhiên, khi Ninh Chiết dần dần dứt bỏ tạp niệm thì càng nhiều mảnh kí ức tràn vào trong đầu anh, nhưng tất cả đều liên quan tới Quỷ Diện Độc Hoả Sang này.
"Bị dọa sợ đúng không?"
Lúc Ninh Chiết từ từ sắp xếp những mảnh kí ức trong đầu thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói không hài hòa.
Ký ức của Ninh Chiết bị giọng nói này cắt ngang nên lập tức không vui nhìn về phía Mã Lương Xuân: “Ông không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông câm đâu!"
Nghe Ninh Chiết nói vậy, mặt Mã Lương Xuân lập tức xụ xuống.
Ông ta là danh y của Yến Kinh, còn là Thái Đẩu Trung y, có hậu bối nào gặp ông ta không cung kính chào hỏi?
Hiện tại Ninh Chiết dám nói chuyện với ông ta như thế sao?
Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, đen mặt nhìn về phía Bồ Vấn Kinh:" Sư đệ, hậu sinh cậu dẫn tới không hiểu lễ phép gì cả!"
"Sư huynh, hình như là anh mạo phạm trước mà?”
Bồ Vấn Kinh mỉm cười rồi hỏi ngược lại: "Nếu anh đang xem bệnh mà có ai châm chọc khiêu khích bên tai thì anh có lễ phép nổi không?”
Mã Lương Xuân cứng lại, sau đó hừ lạnh nói: “Cậu ta vừa không bắt mạch vừa không hỏi thăm tình trạng của Hạ tiểu thư, cứ nhìn chăm chấm như vậy. không phải bị dọa sợ thì là gì?"
"Lỡ như cậu Ninh chỉ nhìn thôi đã biết Hạ tiểu thư. bị bệnh gì thì sao?" Bồ Vấn Kinh gắt giọng đáp trả: "Nhìn nghe hỏi sờ là cách chẩn bệnh của Trung y! Cậu
Ninh xem xét tình trạng trên mặt của Hạ tiểu thư một chút có vấn đề gì?”
Một câu nói của Bồ Vấn Kinh lập tức làm Mã Lương Xuân á khẩu không trả lời được.
"Được rồi!" Hạ Cảnh Thái không vui bảo hai người ngừng lại: “Tôi mời hai vị thần y đến chữa bệnh cho cháu mình, không phải mời các người tới đây cãi nhau!
Sau khi bảo hai người ngừng cãi nhau, Hạ Cảnh Thái lại hỏi Ninh Chiết: "Cậu Ninh, cậu nhìn ra cháu gái tôi bị bệnh gì không?"
Ninh Chiết gật đầu rồi trả lời: "Hắn là Quỷ Diện Độc Hoả Sang!"
Hà?
Nghe Ninh Chiết nói vậy, Mã Lương Xuân lập tức giật mình
Anh thật sự nhìn ra sao?
Quỷ Diện Độc Hoả Sang?
Cái tên này... Đúng là rất sát với tình hình bây giờ của Hạ Thi Dao,
Hạ Cảnh Thái thầm vui mừng, vội vã hỏi: 'Vậy cậu có thể trị không?”
"Chắc là được." Ninh Chiết khẽ gật đầu.
Hạ Thi Dao đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đãy kích động mà nhìn về phía Ninh Chiết.
"Anh thật sự có thể chữa khỏi mặt của tôi?" Mặt Hạ Thi Dao khẽ nhúc nhích, máu lập tức chảy ra ngoài.
Hạ Thi Dao không lo lau máu trên mặt mà chỉ tràn đãy mong đợi nhìn Ninh Chiết, muốn thu được đáp án xác thực từ anh,
Ninh Chiết khẽ gật đầu: "Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi mất trí nhớ. Vừa rồi nhìn thấy tình trạng của cô, tôi đột nhiên nhớ tới vài thứ, nhưng lại bị người nào đó cắt ngang nên phương pháp trị liệu bây giờ tôi nhớ ra không phải hoàn chỉnh, tôi cũng không bảo đảm nhất định có thể trị hết”
"Nói hươu nói vượn!" Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Trị được là trị được, không được là không được! Cậu lại trách cả lão phu?"
"Nếu ông không cắt ngang suy nghĩ của tôi thì nhất định trị được!" Ninh Chiết tức giận trả lời.
"Cậu thật biết chơi xấu!" Mã Lương Xuân đầy xem thường: “Hạ viện trưởng, tôi hoài nghỉ Ninh Chiết này là lừa gạt. Cậu ta căn bản không trị được cho Hạ tiểu thư nên mới cố ý nói như vậy! Hơn nữa cậu ta nói mình mất trí nhớ, dù cậu ta dám chữa thì ông dám để cậu ta trị cho Hạ tiểu thư không?"
Lừa đảo?
Nghe Mã Lương Xuân nói vậy, Hạ Cảnh Thái cũng không khỏi nhíu mày.
Nhìn sắc mặt của Hạ Cảnh Thái, Bồ Vấn Kinh vội vàng nháy mắt với Ninh Chiết
Đã lúc này rồi cậu đừng thâm tàng bất lộ nữa!
Rõ ràng biết trị, cậu nói tùm lum tùm la như vậy làm gì?
"Ừm?" Nhưng vào lúc này, Hạ Cảnh Thái đột nhiên giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết: "Cậu chính là tên lửa đảo mượn danh của Tống Thanh Diên để giá danh lừa bịp khắp nơi sao?”
Danh sách chương