Đối mặt với tình huống đột ngột xảy ra này, Mã Lương Xuân cũng triệt để hoảng hồn.
Nghe Hạ Cảnh Thái gầm thét, Mã Lương Xuân. càng bối rối, hoang mang lo sợ lẩm bẩm: "Không nên! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy..."
“Là tôi đang hỏi ông hay là ông đang hỏi tôi?" Hạ Cảnh Thái giống như một con sư tử đực nối giận, ánh mắt phẫn nộ kia như muốn nuốt tươi Mã Lương Xuân.
Mã Lương Xuân cũng biết rõ năng lực của Hạ Cảnh Thái
Thấy Hạ Cảnh Thái đang cực kỳ nổi giận, toàn thân ông ta ứa mồ hôi lạnh, bị dọa đến không dám nói một câu.
"Hạ viện trưởng, bây giờ không phải lúc nối giận” Bồ Vấn Kinh lắc đầu thở dài:“Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra cậu Ninh có phải lừa đảo không à?"
"Ninh..." Hạ Cảnh Thái cứng lại rồi giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết.
Ninh Chiết nói Mã Lương Xuân trị như vậy sẽ làm bệnh của cháu ông nặng thêm, kết quả anh thật sự nói đúng rồi!
Chẳng lẽ Ninh Chiết thật sự trị được bệnh của cháu ông? Chẳng lẽ anh không phải lừa đảo?
Là Tống Thanh Diên nhầm rồi?
Nhưng Tống Thanh Diên là chiến tướng Quỷ Túc mà!
Mạng lưới tình báo của cô mạnh đến dường nào, sao cô lại nhầm được?.
Mặc kệ, hiện tại tình trạng của cháu ông nghiêm trọng hơn!
Chí có thể để Ninh Chiết thử xem!
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Cảnh Thái lập tức hiện đầy lo lắng mà nói với Ninh Chiết: "Ninh Chiết, chỉ cần cậu có thể trị hết bệnh của cháu tôi thì cứ nói giá tiền! Nhưng nếu cậu dám lừa gạt thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác!"
"Chỉ nghe những lời này của ông thì tôi đã không trị rồi” Ninh Chiết bĩu môi nói: "Mặc dù tôi chỉ là vô danh tiểu tốt, nhưng cũng không thích bị người ta uy hiếp!"
Nói xong, Ninh Chiết quay đầu đi ra ngoài
Còn thủ đoạn độc ác?
Nhờ người ta giúp đỡ mà chẳng có thái độ nhờ vả gì cả.
Bộ nghĩ mình là Hoàng đế chắc!
"Xin cậu Ninh dừng bước!" Bồ Vấn Kinh vội vàng kéo Ninh Chiết lại: "Cậu Ninh, Hạ viện trưởng chỉ quá lo cho cháu gái cộng thêm lời nói của Tống Thanh Diên nên mới hiểu làm cậu như vậy! Hạ viện trưởng là người tốt, những năm qua đã làm rất nhiều chuyện tốt cho Giang Châu, xin cậu nể tình lão hủ mà giúp đỡ Hạ tiểu thư đi!"
Ninh Chiết bĩu môi, khó chịu nói: "Tôi chỉ là điêu dân thôi, ông ta có làm việc tốt cho Giang Châu hay không liên quan cái rằm gì đến tí
Bồ Vấn Kinh hơi cứng lại, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hạ Cảnh Thái.
Hạ Cảnh Thái có thể trở thành viện trưởng Giang học viện cán bộ Châu thì bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không kém, lập tức lĩnh ngộ ý của Bồ Vấn Kinh.
Nghe tiếng kêu thám thiết như tan nát cõi lòng của cháu mình, trong lòng Hạ Cảnh Thái cực kỳ đau đớn.
Hạ Cảnh Thái do dự nửa ngày, cuối cùng thái độ cũng dịu xuống: “Thái độ vừa rồi của lão hủ không tốt, xin cậu Ninh... Khoan dung độ lượng! Nếu cậu Ninh có thể trị hết cho Thi Dao thì lão hủ nhất định sẽ có hậu tạ, nếu trị không hết lão hủ cũng không làm khó cậu Ninh! Xin cậu Ninh mau cứu cháu tôi đi...”
Hạ Cảnh Thái chưa từng hạ thấp giọng như vậy bao giờ.
Nói đến đây, gương mặt già nua vốn đỏ lên vì phẫn nộ của ông càng đỏ hơn nữa.
"Cậu Ninh, Hạ viện trưởng đã xin lỗi cậu rồi, cậu giúp Hạ tiểu thư đi! Hạ tiểu thư là vô tội..” Bồ Vấn Kinh cũng đứng bên cạnh nói tốt giúp.
Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Cảnh Thái: "Ông trả cho lão già họ Mã này bao. nhiêu tiền xem bệnh?"
"Năm triệu" Hạ Cảnh Thái trả lời
Năm triệu?
Trong lòng Ninh Chiết nhảy lên một cái.
Mẹ nó, danh y đều kiếm được nhiều tiền như thế sao?
Sau khi kinh hãi, Ninh Chiết lại nói: "Nếu tôi chữa khỏi cho cháu ông thì tôi muốn mười triệu!”
Trước đó không phải Hạ Cảnh Thái nói chỉ cần Mã Lương Xuân giúp cháu mình làm dịu triệu chứng thì ông vẫn trả tiền xem bệnh sao?
Vậy nếu mình chữa khỏi cho Hạ Thi Dao thì thu mười cũng không quá đáng đúng không?
Hạ Cảnh Thái không do dự mà lập tức chấp nhận.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của cháu gái thì mười triệu đã là gì?
Thấy ông chấp nhận, Ninh Chiết lập tức xoay người đi đến bên cạnh Hạ Thi Dao còn đang không ngừng giãy dụa gào thảm.
Không đợi Hạ Cảnh Thái kịp phán ứng, Ninh Chiết đã tung chưởng đánh ngất Hạ Thi Dao.
Trong chớp mắt, Hạ Thi Dao đã ngừng giấy dụa mà an tĩnh lại
“Cậu làm gì? Hạ Cảnh Thái đột nhiên đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Ninh Chiết.
"Chẳng lẽ ông muốn nhìn cô ấy tiếp tục đau đớn à?" Ninh Chiết trợn trắng mắt: "Nếu ông muốn cô ấy bớt chịu khổ thì mau gọi người bắt đầu rắn sống đến đây!"
“Rắn... Rắn sống?" Hạ Cảnh Thái không rõ cho lắm.
Bồ Vấn Kinh không cho ông cơ hội đặt câu hỏi mà vội vàng nói: "Hạ viện trưởng, ông tranh thủ gọi người làm theo lời cậu Ninh nói đi!"
Hạ Cảnh Thái thoáng trầm mặc rồi lập tức bấm một dãy số.
Không đến mười phút liền có người đưa mấy con rắn sống tới cho Hạ Cảnh Thái.
Có rắn độc, cũng có rắn không độc.
Ninh Chiết mổ bụng một con rần không độc rồi lấy mật rắn trong đó ra, sau đó bôi mật rắn lên những cục mủ vừa hiện ra không lâu bên má trái của Hạ Thi Dao.
Chiêu này có hiệu quả cực kỳ nhanh chóng.
Mục mủ lập tức ngừng phồng lên, cũng đần dần thu nhỏ lại
Thấy cảnh này, Hạ Cảnh Thái và sư huynh đệ Bồ Vấn Kinh đều trừng to đôi mắt
Lúc đầu Hạ Cảnh Thái chỉ ôm mục đích thứ vận may.
Nhưng bây giờ ông bắt đầu tin Ninh Chiết thật sự có khả năng chữa khỏi bệnh cho cháu mình.
“Như vậy là được rồi rồi?" Bồ Vấn Kinh ngạc nhiên, dở khóc dở cười nhìn Ninh Chiết: “Cái này có đơn giản quá không?"
“Mật chỉ có tác dụng với mục mủ chưa vỡ thôi.”
Ninh Chiết mỉm cười, lại mượn của Bồ Vấn Kinh một cây châm bạc.
Châm bạc trong tay, trong đầu Ninh Chiết lại xuất hiện chút ký ức ngày xưa.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Ninh Chiết xoay Hạ Thi Dao lại rồi xé một đường sau áo của cô, sau đó chậm rãi đâm châm bạc vào Huyệt Can Du sau lưng cô rồi nhẹ nhàng chuyển động châm bạc. Thỉnh thoảng anh còn hơi kéo kéo, lặng lẽ rớt một tia chân khí vào châm bạc.
Dần dần, Ninh Chiết tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Đó là một trạng thái vong ngã.
Trong mắt anh như chỉ có châm bạc, ký ức liên quan tới châm thuật trị liệu Quỷ Diện Độc Hoả Sang được thức tỉnh trong đầu.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ tay của Ninh Chiết cũng càng lúc càng nhanh.
Nhanh đến cực hạn chính là đứng im.
Trong mắt bọn Bồ Vấn Kinh thì tay Ninh Chiết không hề nhúc nhích.
Nhìn một lát, Bồ Vấn kinh đột nhiên trừng to mắt.
Đây chẳng lẽ là... Một châm Càn Khôn trong truyền thuyết?
Dưới sự kinh hãi tột độ, Bồ Vấn Kinh muốn hỏi thăm ngay.
Nhưng ông ấy thấy Ninh Chiết đang tập trung trị liệu cho Hạ Thi Dao nên chỉ có thể cố nén hiếu kì trong lòng mà yên lặng nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của anh.
Sức mạnh Ninh Chiết khôi phục có hạn, mới hơn mười phút mà trên trán anh đã bắt đầu ứa ra mồ hôi vì tiêu hao quá nhiều chân khí.
Qua thêm vài phút, rốt cục Ninh Chiết cũng dừng nhanh chóng rút châm bạc ra.
Cùng lúc đó, ý thức của anh cũng trở lại hiện thực lần nữa.
"Được rồi sao?" Hạ Cảnh Thái thấy thế thì vội vàng thấp thỏm tiến lên hỏi, sợ nghe thấy câu trả lời phủ định từ miệng anh.
lần là được rồi” Ninh Chiết vươn tay lau mồ hôi trên trán, lại lật Hạ Thi Dao qua lần nữa.
Trên giường đơn còn lại bãi máu mú chảy ra từ trên mặt Hạ Thi Dao.
Mặc dù má phải của cô nhìn vẫn rất khủng bố, nhưng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, mục mủ cũng đã tiêu sưng, chỉ còn chỗ nát rữa không thể lành lại nhanh như vậy.
Thấy thế, rốt cục Hạ Cảnh Thái cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạ Cảnh Thái không còn vẻ kiêu căng trước đó mà lại tràn đãy áy náy mà nắm chặt tay Ninh Chiết “Lão hủ có mắt không tròng, đã mạo phạm rồi, xin cậu Ninh thứ tội."
Lần này Ha Cảnh Thái thật lòng nói ra lời này...
Nghe Hạ Cảnh Thái gầm thét, Mã Lương Xuân. càng bối rối, hoang mang lo sợ lẩm bẩm: "Không nên! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy..."
“Là tôi đang hỏi ông hay là ông đang hỏi tôi?" Hạ Cảnh Thái giống như một con sư tử đực nối giận, ánh mắt phẫn nộ kia như muốn nuốt tươi Mã Lương Xuân.
Mã Lương Xuân cũng biết rõ năng lực của Hạ Cảnh Thái
Thấy Hạ Cảnh Thái đang cực kỳ nổi giận, toàn thân ông ta ứa mồ hôi lạnh, bị dọa đến không dám nói một câu.
"Hạ viện trưởng, bây giờ không phải lúc nối giận” Bồ Vấn Kinh lắc đầu thở dài:“Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra cậu Ninh có phải lừa đảo không à?"
"Ninh..." Hạ Cảnh Thái cứng lại rồi giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết.
Ninh Chiết nói Mã Lương Xuân trị như vậy sẽ làm bệnh của cháu ông nặng thêm, kết quả anh thật sự nói đúng rồi!
Chẳng lẽ Ninh Chiết thật sự trị được bệnh của cháu ông? Chẳng lẽ anh không phải lừa đảo?
Là Tống Thanh Diên nhầm rồi?
Nhưng Tống Thanh Diên là chiến tướng Quỷ Túc mà!
Mạng lưới tình báo của cô mạnh đến dường nào, sao cô lại nhầm được?.
Mặc kệ, hiện tại tình trạng của cháu ông nghiêm trọng hơn!
Chí có thể để Ninh Chiết thử xem!
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Cảnh Thái lập tức hiện đầy lo lắng mà nói với Ninh Chiết: "Ninh Chiết, chỉ cần cậu có thể trị hết bệnh của cháu tôi thì cứ nói giá tiền! Nhưng nếu cậu dám lừa gạt thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác!"
"Chỉ nghe những lời này của ông thì tôi đã không trị rồi” Ninh Chiết bĩu môi nói: "Mặc dù tôi chỉ là vô danh tiểu tốt, nhưng cũng không thích bị người ta uy hiếp!"
Nói xong, Ninh Chiết quay đầu đi ra ngoài
Còn thủ đoạn độc ác?
Nhờ người ta giúp đỡ mà chẳng có thái độ nhờ vả gì cả.
Bộ nghĩ mình là Hoàng đế chắc!
"Xin cậu Ninh dừng bước!" Bồ Vấn Kinh vội vàng kéo Ninh Chiết lại: "Cậu Ninh, Hạ viện trưởng chỉ quá lo cho cháu gái cộng thêm lời nói của Tống Thanh Diên nên mới hiểu làm cậu như vậy! Hạ viện trưởng là người tốt, những năm qua đã làm rất nhiều chuyện tốt cho Giang Châu, xin cậu nể tình lão hủ mà giúp đỡ Hạ tiểu thư đi!"
Ninh Chiết bĩu môi, khó chịu nói: "Tôi chỉ là điêu dân thôi, ông ta có làm việc tốt cho Giang Châu hay không liên quan cái rằm gì đến tí
Bồ Vấn Kinh hơi cứng lại, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hạ Cảnh Thái.
Hạ Cảnh Thái có thể trở thành viện trưởng Giang học viện cán bộ Châu thì bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không kém, lập tức lĩnh ngộ ý của Bồ Vấn Kinh.
Nghe tiếng kêu thám thiết như tan nát cõi lòng của cháu mình, trong lòng Hạ Cảnh Thái cực kỳ đau đớn.
Hạ Cảnh Thái do dự nửa ngày, cuối cùng thái độ cũng dịu xuống: “Thái độ vừa rồi của lão hủ không tốt, xin cậu Ninh... Khoan dung độ lượng! Nếu cậu Ninh có thể trị hết cho Thi Dao thì lão hủ nhất định sẽ có hậu tạ, nếu trị không hết lão hủ cũng không làm khó cậu Ninh! Xin cậu Ninh mau cứu cháu tôi đi...”
Hạ Cảnh Thái chưa từng hạ thấp giọng như vậy bao giờ.
Nói đến đây, gương mặt già nua vốn đỏ lên vì phẫn nộ của ông càng đỏ hơn nữa.
"Cậu Ninh, Hạ viện trưởng đã xin lỗi cậu rồi, cậu giúp Hạ tiểu thư đi! Hạ tiểu thư là vô tội..” Bồ Vấn Kinh cũng đứng bên cạnh nói tốt giúp.
Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Cảnh Thái: "Ông trả cho lão già họ Mã này bao. nhiêu tiền xem bệnh?"
"Năm triệu" Hạ Cảnh Thái trả lời
Năm triệu?
Trong lòng Ninh Chiết nhảy lên một cái.
Mẹ nó, danh y đều kiếm được nhiều tiền như thế sao?
Sau khi kinh hãi, Ninh Chiết lại nói: "Nếu tôi chữa khỏi cho cháu ông thì tôi muốn mười triệu!”
Trước đó không phải Hạ Cảnh Thái nói chỉ cần Mã Lương Xuân giúp cháu mình làm dịu triệu chứng thì ông vẫn trả tiền xem bệnh sao?
Vậy nếu mình chữa khỏi cho Hạ Thi Dao thì thu mười cũng không quá đáng đúng không?
Hạ Cảnh Thái không do dự mà lập tức chấp nhận.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của cháu gái thì mười triệu đã là gì?
Thấy ông chấp nhận, Ninh Chiết lập tức xoay người đi đến bên cạnh Hạ Thi Dao còn đang không ngừng giãy dụa gào thảm.
Không đợi Hạ Cảnh Thái kịp phán ứng, Ninh Chiết đã tung chưởng đánh ngất Hạ Thi Dao.
Trong chớp mắt, Hạ Thi Dao đã ngừng giấy dụa mà an tĩnh lại
“Cậu làm gì? Hạ Cảnh Thái đột nhiên đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Ninh Chiết.
"Chẳng lẽ ông muốn nhìn cô ấy tiếp tục đau đớn à?" Ninh Chiết trợn trắng mắt: "Nếu ông muốn cô ấy bớt chịu khổ thì mau gọi người bắt đầu rắn sống đến đây!"
“Rắn... Rắn sống?" Hạ Cảnh Thái không rõ cho lắm.
Bồ Vấn Kinh không cho ông cơ hội đặt câu hỏi mà vội vàng nói: "Hạ viện trưởng, ông tranh thủ gọi người làm theo lời cậu Ninh nói đi!"
Hạ Cảnh Thái thoáng trầm mặc rồi lập tức bấm một dãy số.
Không đến mười phút liền có người đưa mấy con rắn sống tới cho Hạ Cảnh Thái.
Có rắn độc, cũng có rắn không độc.
Ninh Chiết mổ bụng một con rần không độc rồi lấy mật rắn trong đó ra, sau đó bôi mật rắn lên những cục mủ vừa hiện ra không lâu bên má trái của Hạ Thi Dao.
Chiêu này có hiệu quả cực kỳ nhanh chóng.
Mục mủ lập tức ngừng phồng lên, cũng đần dần thu nhỏ lại
Thấy cảnh này, Hạ Cảnh Thái và sư huynh đệ Bồ Vấn Kinh đều trừng to đôi mắt
Lúc đầu Hạ Cảnh Thái chỉ ôm mục đích thứ vận may.
Nhưng bây giờ ông bắt đầu tin Ninh Chiết thật sự có khả năng chữa khỏi bệnh cho cháu mình.
“Như vậy là được rồi rồi?" Bồ Vấn Kinh ngạc nhiên, dở khóc dở cười nhìn Ninh Chiết: “Cái này có đơn giản quá không?"
“Mật chỉ có tác dụng với mục mủ chưa vỡ thôi.”
Ninh Chiết mỉm cười, lại mượn của Bồ Vấn Kinh một cây châm bạc.
Châm bạc trong tay, trong đầu Ninh Chiết lại xuất hiện chút ký ức ngày xưa.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Ninh Chiết xoay Hạ Thi Dao lại rồi xé một đường sau áo của cô, sau đó chậm rãi đâm châm bạc vào Huyệt Can Du sau lưng cô rồi nhẹ nhàng chuyển động châm bạc. Thỉnh thoảng anh còn hơi kéo kéo, lặng lẽ rớt một tia chân khí vào châm bạc.
Dần dần, Ninh Chiết tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Đó là một trạng thái vong ngã.
Trong mắt anh như chỉ có châm bạc, ký ức liên quan tới châm thuật trị liệu Quỷ Diện Độc Hoả Sang được thức tỉnh trong đầu.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ tay của Ninh Chiết cũng càng lúc càng nhanh.
Nhanh đến cực hạn chính là đứng im.
Trong mắt bọn Bồ Vấn Kinh thì tay Ninh Chiết không hề nhúc nhích.
Nhìn một lát, Bồ Vấn kinh đột nhiên trừng to mắt.
Đây chẳng lẽ là... Một châm Càn Khôn trong truyền thuyết?
Dưới sự kinh hãi tột độ, Bồ Vấn Kinh muốn hỏi thăm ngay.
Nhưng ông ấy thấy Ninh Chiết đang tập trung trị liệu cho Hạ Thi Dao nên chỉ có thể cố nén hiếu kì trong lòng mà yên lặng nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của anh.
Sức mạnh Ninh Chiết khôi phục có hạn, mới hơn mười phút mà trên trán anh đã bắt đầu ứa ra mồ hôi vì tiêu hao quá nhiều chân khí.
Qua thêm vài phút, rốt cục Ninh Chiết cũng dừng nhanh chóng rút châm bạc ra.
Cùng lúc đó, ý thức của anh cũng trở lại hiện thực lần nữa.
"Được rồi sao?" Hạ Cảnh Thái thấy thế thì vội vàng thấp thỏm tiến lên hỏi, sợ nghe thấy câu trả lời phủ định từ miệng anh.
lần là được rồi” Ninh Chiết vươn tay lau mồ hôi trên trán, lại lật Hạ Thi Dao qua lần nữa.
Trên giường đơn còn lại bãi máu mú chảy ra từ trên mặt Hạ Thi Dao.
Mặc dù má phải của cô nhìn vẫn rất khủng bố, nhưng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, mục mủ cũng đã tiêu sưng, chỉ còn chỗ nát rữa không thể lành lại nhanh như vậy.
Thấy thế, rốt cục Hạ Cảnh Thái cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạ Cảnh Thái không còn vẻ kiêu căng trước đó mà lại tràn đãy áy náy mà nắm chặt tay Ninh Chiết “Lão hủ có mắt không tròng, đã mạo phạm rồi, xin cậu Ninh thứ tội."
Lần này Ha Cảnh Thái thật lòng nói ra lời này...
Danh sách chương