Đó là một lễ cưới tuyệt vời. Và nụ hôn kết thúc...
Không ai quá ngạc nhiên khi Posy chuyển giao ra một đứa bé vào chín tháng sau, rồi hàng năm sau đó. Cô ấy rất chăm lo việc đặt tên cho những đứa bé, và Ngài Woodson, người luôn quá tôn thờ cô ấy đến nỗi chẳng bao giờ nói gì về sự lựa chọn của cô ấy cả.
Đầu tiên là Sophia, vì những lý do quá rõ ràng, rồi đến Benedict. Bé tiếp theo đáng ra là Violet, ngoại trừ việc Sophie xin cô không làm thế. Nàng luôn luôn muốn cái tên ấy cho con gái nàng, và nó sẽ là quá nhầm lẫn bối rối khi hai gia đình gần gũi như vậy. Vì vậy Posy đặt tên đứa bé là Georgette, theo thên mẹ của Hugh, người cô nghĩ có nụ cười đáng yêu nhất trên đời.
Rồi sau đó là John, theo tên cha của Hugh. Trong một khoảng thời gian khá dài, cậu bé giữ nguyên vị trí là đứa nhỏ của gia đình. Sau khi sinh con mỗi tháng Sáu trong liền tù tỳ bốn năm, Posy ngừng mang thai. Cô ấy chẳng hề làm gì khác biệt đi cả, cô ấy thổ lộ với Sophie như vậy ; cô ấy và Hugh vẫn rất quấn quýt bên nhau. Chỉ là dường như cơ thể cô ấy quyết định nó đã xong với việc mang thai rồi. Dù sao thì cũng tốt. Với hai cô con gái và hai cậu con trai, tay cô bận bịu lắm rồi.
Nhưng rồi khi John lên năm, Posy dậy khỏi giường trong một sáng và nôn mửa ra sàn nhà. Điều đó chỉ có thể nói lên một thứ, và mùa thu năm sau, cô ấy sinh ra một cô con gái nữa.
Sophie đã có mặt trong buổi sinh, như nàng luôn thế. "Em sẽ đặt tên con bé là gì ?" nàng hỏi.
Posy nhìn xuống tạo vật hoàn hảo nhỏ bé trong vòng tay. Cô bé đang ngủ ngon lành, và dù cô biết những đứa trẻ mới sinh không cười, đứa bé này thực sự nhìn như rất thỏa mãn về cái gì đó.
Có thể chỉ bằng việc sinh ra. Có thể đứa bé này sẽ tấn công vào với cuộc đời bằng một nụ cười. Tính hài hước sẽ là vũ khí lợi hại của cô bé.
Cô bé sẽ là một cô gái thật tuyệt vời.
"Araminta," Posy đột ngột nói.
Sophie gần như ngã bổ chửng vì choáng váng. "Cái gì ?"
"Em muốn đặt tên con bé là Araminta. Em khá chắc đấy." Posy ve vuốt má con bé, rồi dịu dàng gõ nhẹ lên cằm cô nàng đang thiu thiu ngủ.
Sophie dường như không thể ngừng lắc đầu. "Nhưng mẹ em... Chị không thể tin được là em lại - "
"Em không đặt tên con bé theo tên mẹ em," Posy nhẹ nhàng ngắt lời. "Em đặt tên con bé vì mẹ em. Điều đó khác biệt."
Sophie nhìn mơ hồ, nhưng nàng cúi xuống để béo má cô bé thêm lần nữa. "Cô bé thực sự khá ngọt ngào đấy," nàng thì thầm.
Posy mỉm cười, không một lần rời mắt khỏi khuôn mặt đứa bé. "Em biết."
"Chị cho rằng chị có thể dần quen với cái tên ấy," Sophie nói, đầu nàng lúc lắc đồng ý. Nàng rê rê ngón tay giữ bàn tay và cơ thể bé con, nhẹ cù lên bàn tảy nhỏ xinh ấy cho đến khi những ngón tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay nàng. "Xin chào,
Araminta," nàng nói. "Rất vui khi được gặp cháu."
"Minty," Posy nói.
Sophie nhìn lên. "Gì ?"
"Em sẽ gọi con bé là Minty. Araminta sẽ là cái tên trong phả hệ, nhưng em tin con bé là một Minty."
Sophie mím chặt môi để không cười. "Mẹ em sẽ ghét thế."
"Đúng," Posy thì thầm, "bà ấy sẽ ghét vậy, phải không ?"
"Minty," Sophie nói, thử âm thanh trên lưỡi nàng. "Chị thích nó. Không, chị nghĩ chị yêu nó. Nó hợp với con bé."
Posy hôn lên đỉnh đầu Minty. "Con sẽ là một cô bé thế nào đây ?" cô thầm thì. "Ngọt ngào vào ngoan ngoãn ?"
Sophie cười khúc khích trước câu nói ấy. Nàng đã dự sinh cả thảy là mười hai đứa bé - bốn đứa con nàng, năm của Posy, và ba của Eloise. Chưa từng một lần nàng nghe thấy một đứa bé nào bước vào thế giới này với tiếng khóc to tướng như cô nàng Minty bé nhỏ này. "Đứa này," nàng nói dứt khoát, "sẽ dẫn người khác vào những cuộc đuổi bắt kịch tính."
Và đúng là như thế. Nhưng đó, thưa độc giả yêu mến, lại là một câu chuyện khác....
Không ai quá ngạc nhiên khi Posy chuyển giao ra một đứa bé vào chín tháng sau, rồi hàng năm sau đó. Cô ấy rất chăm lo việc đặt tên cho những đứa bé, và Ngài Woodson, người luôn quá tôn thờ cô ấy đến nỗi chẳng bao giờ nói gì về sự lựa chọn của cô ấy cả.
Đầu tiên là Sophia, vì những lý do quá rõ ràng, rồi đến Benedict. Bé tiếp theo đáng ra là Violet, ngoại trừ việc Sophie xin cô không làm thế. Nàng luôn luôn muốn cái tên ấy cho con gái nàng, và nó sẽ là quá nhầm lẫn bối rối khi hai gia đình gần gũi như vậy. Vì vậy Posy đặt tên đứa bé là Georgette, theo thên mẹ của Hugh, người cô nghĩ có nụ cười đáng yêu nhất trên đời.
Rồi sau đó là John, theo tên cha của Hugh. Trong một khoảng thời gian khá dài, cậu bé giữ nguyên vị trí là đứa nhỏ của gia đình. Sau khi sinh con mỗi tháng Sáu trong liền tù tỳ bốn năm, Posy ngừng mang thai. Cô ấy chẳng hề làm gì khác biệt đi cả, cô ấy thổ lộ với Sophie như vậy ; cô ấy và Hugh vẫn rất quấn quýt bên nhau. Chỉ là dường như cơ thể cô ấy quyết định nó đã xong với việc mang thai rồi. Dù sao thì cũng tốt. Với hai cô con gái và hai cậu con trai, tay cô bận bịu lắm rồi.
Nhưng rồi khi John lên năm, Posy dậy khỏi giường trong một sáng và nôn mửa ra sàn nhà. Điều đó chỉ có thể nói lên một thứ, và mùa thu năm sau, cô ấy sinh ra một cô con gái nữa.
Sophie đã có mặt trong buổi sinh, như nàng luôn thế. "Em sẽ đặt tên con bé là gì ?" nàng hỏi.
Posy nhìn xuống tạo vật hoàn hảo nhỏ bé trong vòng tay. Cô bé đang ngủ ngon lành, và dù cô biết những đứa trẻ mới sinh không cười, đứa bé này thực sự nhìn như rất thỏa mãn về cái gì đó.
Có thể chỉ bằng việc sinh ra. Có thể đứa bé này sẽ tấn công vào với cuộc đời bằng một nụ cười. Tính hài hước sẽ là vũ khí lợi hại của cô bé.
Cô bé sẽ là một cô gái thật tuyệt vời.
"Araminta," Posy đột ngột nói.
Sophie gần như ngã bổ chửng vì choáng váng. "Cái gì ?"
"Em muốn đặt tên con bé là Araminta. Em khá chắc đấy." Posy ve vuốt má con bé, rồi dịu dàng gõ nhẹ lên cằm cô nàng đang thiu thiu ngủ.
Sophie dường như không thể ngừng lắc đầu. "Nhưng mẹ em... Chị không thể tin được là em lại - "
"Em không đặt tên con bé theo tên mẹ em," Posy nhẹ nhàng ngắt lời. "Em đặt tên con bé vì mẹ em. Điều đó khác biệt."
Sophie nhìn mơ hồ, nhưng nàng cúi xuống để béo má cô bé thêm lần nữa. "Cô bé thực sự khá ngọt ngào đấy," nàng thì thầm.
Posy mỉm cười, không một lần rời mắt khỏi khuôn mặt đứa bé. "Em biết."
"Chị cho rằng chị có thể dần quen với cái tên ấy," Sophie nói, đầu nàng lúc lắc đồng ý. Nàng rê rê ngón tay giữ bàn tay và cơ thể bé con, nhẹ cù lên bàn tảy nhỏ xinh ấy cho đến khi những ngón tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay nàng. "Xin chào,
Araminta," nàng nói. "Rất vui khi được gặp cháu."
"Minty," Posy nói.
Sophie nhìn lên. "Gì ?"
"Em sẽ gọi con bé là Minty. Araminta sẽ là cái tên trong phả hệ, nhưng em tin con bé là một Minty."
Sophie mím chặt môi để không cười. "Mẹ em sẽ ghét thế."
"Đúng," Posy thì thầm, "bà ấy sẽ ghét vậy, phải không ?"
"Minty," Sophie nói, thử âm thanh trên lưỡi nàng. "Chị thích nó. Không, chị nghĩ chị yêu nó. Nó hợp với con bé."
Posy hôn lên đỉnh đầu Minty. "Con sẽ là một cô bé thế nào đây ?" cô thầm thì. "Ngọt ngào vào ngoan ngoãn ?"
Sophie cười khúc khích trước câu nói ấy. Nàng đã dự sinh cả thảy là mười hai đứa bé - bốn đứa con nàng, năm của Posy, và ba của Eloise. Chưa từng một lần nàng nghe thấy một đứa bé nào bước vào thế giới này với tiếng khóc to tướng như cô nàng Minty bé nhỏ này. "Đứa này," nàng nói dứt khoát, "sẽ dẫn người khác vào những cuộc đuổi bắt kịch tính."
Và đúng là như thế. Nhưng đó, thưa độc giả yêu mến, lại là một câu chuyện khác....
Danh sách chương