Có đến hơn một quan khách dự tiệc đã nói lại với Bổn tác giả rằng Benedict Bridgerton được thấy đã cùng biến mất với một vị tiểu thư không biết quí danh vận một bộ váy màu bạc.
Dù đã cố gắng thử tìm hiểu nhưng Bổn tác giả cũng hoàn toàn không thể xác định được danh tánh của vị tiểu thư bí ẩn này. Và nếu ngay cả Bổn tác giả cũng không thể khám phá ra được thực hư, thì quí độc giả có thể được bảo đảm rằng danh tánh của vị tiểu thư đó thực sự được che giấu cực kỳ kỹ càng.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 7 tháng 6 năm 1815.
Nàng đã đi mất rồi.
Benedict đứng đó ngay trước cửa Dinh thự Bridgerton, ngẩn ngơ nhìn bao quát xung quanh. Toàn bộ quảng trường Grosvenor là một đống hỗn độn với xe ngựa lúc nhúc. Nàng có thể ở trong bất kỳ cỗ xe nào, nàng có thể ở trong một trong những cỗ xe đang dừng trên đường rải sỏi và đang tìm cách thoát ra khỏi giao thông ách tắc. Hoặc nàng cũng có thể ở trong một trong ba cỗ xe vừa mới rẽ ở góc đường kia.
Dù thế nào thì nàng cũng đã đi mất rồi.
Chàng hiện giờ rất muốn bóp chết Phu nhân Danbury, bà già ấy với cây nạng khốn khiếp của bà ta cứ chăm chăm chặn đường chàng và cứ thao thao bất tuyệt với những lời nhận xét của bà ta về phục trang của những khách tham dự. Đến khi chàng xoay sở được để thoát khỏi bà ta thì nàng đã biết mất qua cánh cửa phụ của phòng khiêu vũ rồi.
Và chàng biết rằng nàng không hề có ý định để chàng gặp lại nàng lần nữa.
Benedict xổ ra một lời chửi rủa đầy ác ý.
Với tất cả những cô tiểu thư mà mẹ chàng đã cố làm mai cho chàng – và số lượng bọn họ là rất nhiều đấy – chàng chưa từng một lần cảm nhận được sự liên kết tâm hồn đã bùng cháy như giữa chàng và tiểu thư bạc của chàng. Từ phút giây chàng nhìn thấy nàng – không, từ khoảnh khắc trước khi chàng nhìn thấy nàng, khi mà chàng mới chỉ cảm nhận được sự hiện diện của nàng, không gian đã trở nên sống động, rạn nứt với sự căng thẳng và sự kích thích. Và chàng cũng trở nên đầy sức sống - theo cách mà chàng chưa từng được cảm thấy hàng năm trời, như thể mọi thứ đột nhiên trở nên tươi mới và lấp lánh và tràn đầy đam mê và mộng mơ.
Vậy mà ...
Benedict lại chửi rủa lần nữa, lần này là với một chút nuối tiếc. Chàng thậm chí còn không biết được màu mắt nàng. Đôi mắt ấy đảm bảo một trăm phần trăm là không phải mắt nâu. Điều đó thì chàng có thể khẳng định được. Nhưng trong ánh sáng mập mờ của ánh nến, chàng không thể xác định được xem đôi mắt nàng có màu xanh hay màu xanh lá. Hoặc có lẽ là màu nâu lục nhạt hoặc xám. Và vì một vài lý do nào đó chàng cảm thấy rằng việc mình không biết được màu mắt của nàng là điều khó chịu nhất. Nó ăn mòn chàng, để lại một cảm giác cháy bỏng, đói khát trong cái hố nơi bụng chàng.
Người ta nói rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Nếu chàng thực sự tìm được người phụ nữ trong mơ của chàng, người sẽ sống trọn đời bên chàng, cùng chàng gây dựng một gia đình, một tương lai, vậy thì Chúa ơi chàng đáng ra phải được biết màu mắt của nàng chứ !
Tìm nàng sẽ không dễ dàng chút nào cả, ấy là chưa kể đến việc nàng còn không muốn được tìm thấy nữa, và nàng đã nói hơn cả rõ rằng danh tính của nàng là một bí mật.
Những manh mối của chàng thì thật không đáng kể. Một vài lời nhận xét rơi rớt liên quan đến những bài báo của Phu nhân Whistledown và ....
Benedict nhìn xuống chiếc găng tay chàng vẫn đang giữ chặt trong tay phải. Chàng gần như hoàn toàn quên mất việc mình vẫn luôn giữ nó khi chàng lao qua phòng khiêu vũ. Chàng nâng nó lên và hít lấy mùi hương trên nó, nhưng thật ngạc nhiên, nó không có mùi của nước hoa hồng và xà bông, như tiểu thư bí ẩn của chàng.
Đúng hơn là nó lại hơi có mùi mốc, như thể nó đã bị đóng trong hòm hàng năm trời rồi.
Thật kỳ quặc. Tại sao nàng lại mang một chiếc găng tay cổ ? Chàng xoay chiếc găng trong tay chàng, như thể bằng cách nào đó chuyển động ấy sẽ giúp chàng đem nàng quay lại, và đến lúc đó chàng mới chú ý đến những mũi thêu nhỏ xíu nơi đường viền.
SLG. Những chữ cái đầu trong tên của một ai đó.
Có phải đó là tên của nàng không nhỉ ?
Và một giấu gia huy. Chàng không nhận ra đây là gia huy của dòng họ nào.
Nhưng mẹ chàng sẽ. Mẹ chàng luôn biết những về mấy cái thứ này. Và có khả năng rằng, nếu bà nhận ra gia huy này, bà sẽ biết những chữ cái đầu SLG này thuộc về ai.
Benedict cảm thấy được tia hy vọng yếu ớt đầu tiên của chàng là đây. Chàng sẽ tìm được nàng.
Chàng sẽ tìm được nàng, và chàng sẽ biến nàng thành của chàng. Chỉ đơn giản vậy thôi.
* * *
Sophie mất gần nửa giờ đồng hồ để quay trở lại được hình dáng bình dị mọi khi của nàng. Bộ váy rực rỡ, đôi khuyên tai lấp lánh và kiểu tóc lộng lẫy được tháo bỏ. Đôi giày đính ngọc được đặt lại gọn gẽ trong tủ giày của Araminta, và thỏi son môi mà cô hầu đã đánh lên môi nàng được đặt lại tại chỗ của nó trên bàn trang điểm của Rosamund. Thậm chí nàng còn dành ra năm phút để xoa bóp da mặt nàng, để xóa bỏ dấu vết mờ của chiếc mặt nạ in trên mặt nàng.
Dáng vẻ của Sophie giờ đây lại như mọi khi - mộc mạc, giản dị, và thật khiêm nhường, tóc nàng được tết lỏng lại, chân nàng nhét vào trong một đôi tất dày ấm áp để tránh cái lạnh trong đêm.
Nàng quay lại dáng vẻ thực sự của nàng – không gì hơn một cô hầu. Tất cả những dấu vết của nàng công chúa thân tiên mà nàng đã trở thành trong một buổi tối ngắn ngủi đã biến mất.
Và trên tất cả, chàng hoàng tử thần tiên của nàng cũng đã biến mất.
Benedict Bridgerton đúng như tất cả những gì nàng đã được đọc trong Whistledown. Đẹp trai, mạnh mẽ, vui vẻ, tự tin và yêu đời. Chàng là tất cả những gì có thể có trong giấc mơ của những cô gái trẻ, nhưng, nàng ủ rũ nghĩ, chàng không thể là giấc mơ của nàng. Một người đàn ông như thế sẽ không cưới một đứa con hoang của bá tước. Và chắc chắn rằng chàng sẽ không cưới một cô hầu. Nhưng chàng đã là của nàng dù là chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, và thế đã là quá đủ rồi. Nàng với lấy chú chó nhồi bông nhỏ xinh mà nàng đã luôn giữ từ khi nàng còn rất nhỏ. Nàng giữ nó trong suốt những năm qua như một thứ để giúp nàng nhớ về một thời hạnh phúc nàng đã từng có. Chú chó thường được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nàng, nhưng đêm nay vì một lý do nào đó nàng lại muốn nó thật gần kề bên nàng.
Nàng chui vào giường, với chú chó nhỏ sát trong vòng tay, rồi nàng cuộn chặt mình dưới lớp chăn thô cứng, nhắm chặt mắt và cắn chặt môi dưới khi những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên gối.
Và đó là một đêm dài thật dài....
"Mẹ có nhận ra dấu gia huy này không ?"
Benedict Bridgerton đang ngồi cạnh mẹ chàng trong căn phòng vô cùng nữ tính với những họa tiết hồng và kem trải khắp, tay chàng đưa ra mối liên kết duy nhất giữa chàng và người con gái trong bộ đồ bạc của chàng. Violet Bridgerton nhận lấy chiếc găng và xem xét phần gia huy. Bà chỉ mất có một giây trước khi cất tiếng, "Penwood."
"Kiểu như 'Bá tước vùng' ấy ạ ?"
Violet gật. "Và chữ G có lẽ là Gunningworth. Gần đây Tước vị này đã bị truyền ra ngoài gia đình họ, nếu ta nhớ không nhầm. Bá tước trước đã chết một cách đột ngột ... xem nào, từ khoảng sáu hay bảy năm về trước. Và tước vị được truyền cho một người họ hàng xa. Và," bà thêm vào với một cái gật đầu ra vẻ không bằng lòng, "tối qua con đã quên không khiêu vũ với Penelope Featherington. May cho con là em trai con có mặt ở đó để thế chỗ cho con đấy."
Benedict cố không rên rỉ và cố lờ đi lời trách cứ của mẹ chàng.
"Vậy, ai là SLG ?"
Đôi mắt xanh của Violet nheo lại. "Tại sao con lại muốn biết ?"
"Con cho rằng," Benedict vừa nói vừa rên, "mẹ sẽ không chỉ đơn giản là trả lời câu hỏi của con mà không chụp thêm vào một câu hỏi nào cả, phải không ?"
Bà thả ra một cái khịt mũi đầy kiểu cách. "Con biết mẹ rõ hơn thế mà."
Benedict chỉ vừa đủ xoay sở để bắt bản thân không đảo mắt lia lịa.
"Chiếc găng tay này," Violet ngọt ngào hỏi, "thuộc về ai hử, con trai yêu quí của mẹ ?" Và rồi, khi chàng không trả lời đủ nhanh, bà liền thêm vào, giọng tất nhiên vẫn ngọt ngào hơn cả mía lùi "Con tốt nhất là nên kể cho mẹ yêu quí của con tất cả đấy. Con biết rằng nếu không thì tự mình mẹ cũng sẽ sớm điều tra ra mọi thứ thôi, và con sẽ bớt phải xấu hổ nhiều hơn nếu con ngoan ngoãn trả lời để ta không phải lùng đi hỏi bất kỳ câu hỏi nào cả."
Benedict thở dài. Chàng sẽ phải kể cho bà tất cả thôi. Hoặc ít nhất là gần tất cả. Có một số thứ chàng không định kể với mẹ mình đâu – bà sẽ vơ lấy bất kỳ điều gì với hy vọng chàng sẽ thực sự kết hôn và sẽ bám vào điều đó với sự dai dẳng không tưởng. Nhưng chàng lại có rất ít lựa chọn. Nếu chàng muốn tìm thấy nàng chàng sẽ phải kể lại với mẹ mình thôi.
Cuối cùng chàng nói. "Tối qua tại vũ hội con gặp một cô gái."
Violet vui thích vỗ tay đánh đét một cái. "Thật không ?"
"Cô ấy là lý do làm con quên không khiêu vũ với Penelope."
Violet dường như có vẻ gần chết vì sung sướng. "Ai ? Một trong những cô con gái của Penwood ?" Rồi bà nhíu mày. "Không, điều đó là không thể nào. Ông ta không có con gái. A, nhưng ông ta có hai cô con gái kế." Rồi bà lại nhíu mày lần nữa. "Mặc dù mẹ phải nói rằng, hai cô con gái đó ... ừm..."
"Ừm, cái gì ạ ?"
Đôi chân mày của Violet nhăn lại khi bà cố tìm những từ ngữ thích hợp. "Ừm, ta chỉ đơn giản là không thể ngờ được rằng con sẽ có hứng thú với đứa nào trong cả hai cô gái đó cả, chỉ vậy thôi. Nhưng nếu con có," bà thêm vào, mặt bà bừng sáng thêm nhiều, "vậy thì ta chắc chắn sẽ mời bà thái bá tước đó đến dùng trà. Đó là điều tối thiểu ta có thể làm."
Benedict định nói gì đó, rồi ngậm miệng lại khi chàng thấy mẹ chàng lại nhíu mày lần nữa. "Lại gì nữa thế ạ ?"
"Ô, không có gì cả," Violet nói. "Chỉ là .... ưm..."
"Nói thẳng ra đi mẹ."
Bà mỉm cười yếu ớt. "Chỉ là mẹ .. không thích bà bá tước đó lắm. Mẹ luôn thấy bà ta khá là lạnh lùng và quá tham vọng."
"Một vài người cũng nói rằng mẹ có nhiều tham vọng đấy, mẹ à," Benedict chỉ ra.
Violet làm mặt dỗi và cao giọng. "Tất nhiên là ta có tham vọng lớn rằng những đứa con của ta đều kết hôn và hạnh phúc, nhưng ta không phải là loại mẹ sẽ gả con gái cho một lão già bảy mươi tuổi chỉ bởi ông ta là một công tước !"
"Cái bà bá tước đó đã làm thế ạ ?" Benedict không thể nhớ ra bất kỳ ông già công tước bảy mươi tuổi nào đã làm một chuyến dạo chơi tới bệ thờ hôn nhân cả.
"Không," Violet thừa nhận, "nhưng bà ta sẽ làm thế. Trong khi ta ---" Benedict cố gắng nhịn cười khi nhìn mẹ chàng tự chỉ vào mình với một cái vung tay đầy mạnh mẽ.
"Ta sẽ cho phép các con ta cưới cả những người không có tài sản miễn là chúng được hạnh phúc."
Benedict nhướng một bên mày.
"Tất nhiên những người mà các con lấy phải có đạo đức tốt và làm việc chăm chỉ," Violet phân trần. "Và đương nhiên là không cờ bạc."
Benedict không muốn phá lên cười trước giọng điệu tự chữa cháy của mẹ mình, bởi vậy chàng thận trọng ho khùng khục vào cái khăn tay của chàng.
"Nhưng con không nên quá để tâm đến ý kiến của mẹ," Violet nói, tặng cho cậu con trai của bà một cái liếc xéo trước khi đấm nhẹ một cú lên tay Benedict.
"Đương nhiên là con phải để tâm rồi," chàng nhanh chóng nói
Bà cười. "Ta sẽ đặt cảm nhận của mình cho bà bá tước sang một bên nếu con để ý đến con gái của bà ta ..." Bà nhìn lên chàng đầy hy vọng. "Con có để ý đến con gái của bà ta không ?"
"Con chẳng biết," Benedict thừa nhận. "Con còn chẳng biết tên nàng. Chỉ lấy được cái găng của nàng thôi."
Violet lại tặng chàng thêm một cái liếc xéo nữa. "Ta sẽ chẳng hỏi con xem làm thế nào mà con lại kiếm được cái găng của cô gái đó đâu."
"Quá trình đó rất là trong sáng mà, con bảo đảm với mẹ là như thế."
Vẻ mặt của Violet tỏ ra cực kỳ nghi ngờ. "Với kinh nghiệm nuôi mấy thằng con trai lớn đến từng này của ta, ta còn lâu mới tin điều đó," bà lầm bầm.
"Những chữ cái đầu ?" Benedict nhắc cho bà nhớ.
Violet xem xét kỹ cái găng tay lần nữa. "Nó khá là cũ," bà nói.
Benedict gật. "Con cũng nghĩ thế. Nó có mùi hơi mốc, như thể nó đã được cất đi lâu ngày rồi."
"Và những mũi thêu cũng mòn nữa," bà nhận định. "Ta không biết chữ L là gì, nhưng chữ S rất có thể là Sarah. Mẫu thân của ngài bá tước đời trước, bà ấy cũng đã mất từ lâu rồi. Điều này cũng có lý đấy, khi mà xét đến độ tuổi của chiếc găng này."
Benedict nhìn chằm chằm xuống chiếc găng trong tay mẹ mình trong một chốc trước khi cất tiếng. "Con chắc chắn với mẹ rằng tối qua con không có nói chuyện với một hồn ma đâu, vậy theo mẹ thì chiếc găng này thuộc về ai ?"
"Mẹ chẳng biết. Có lẽ là một ai đó trong dòng họ Gunningworth, mẹ nghĩ thế."
"Mẹ có biết họ ở đâu không ?"
"Ở dinh thự Penwood," Violet đáp. "Ngài bá tước mới vẫn chưa mời họ ra ở ngoài. Ta cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ anh ta sợ rằng họ sẽ muốn ở với anh ta một khi anh ta đòi dinh thự đó. Ta nghĩ anh ta thậm chí còn không ở trong thành phố vào mùa lễ hội. Ta chưa bao giờ từng gặp anh ta cả."
"Thế mẹ có biết ---"
"Dinh thự Penwood ở đâu ?" Violet cắt ngang. "Đương nhiên là mẹ biết. Nó không xa đâu, chỉ cách đây có vài tòa nhà thôi." Bà chỉ đường cho chàng, và Benedict, đã cực kỳ vội vàng dợm bước đi, thậm chí chàng đã ra gần đến cửa trước khi mẹ chàng kết thúc.
"A, Benedict con yêu !" Violet gọi với theo, nụ cười của bà cực kỳ vui vẻ.
Chàng quay người. "Vâng ?"
"Hai cô con gái của bà bá tước tên là Rosamund và Posy. Nếu con quan tâm."
Rosamund và Posy. Chẳng cái tên nào có vẻ khớp với nàng cả, nhưng chàng thì biết gì chứ ? Có lẽ đối với những người chàng gặp, chàng cũng chẳng phải là một Benedict đúng cách. Chàng quay gót và cố thoát ra lần nữa, nhưng mẹ chàng lại dừng chàng lại với một lời gọi kéo dài thật dài khác, "A, Benedict con yêu !"
Chàng lại quay người. "Vâng thưa mẹ ?" chàng hỏi, giọng cao thật cao.
"Con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra chứ ?"
"Tất nhiên, thưa mẹ."
"Con đang nói dối," bà vừa cười vừa nói, "nhưng ta tha thứ cho con đấy. Thật tốt khi thấy con phải lòng ai đó."
"Con không có ----"
"Con nói gì mà chẳng được, con yêu," bà nói với một cái vẫy vẫy.
Benedict quyết định sẽ chẳng có ích gì khi mà cố cãi lại bà mẹ đáng sợ của chàng, bởi vậy chàng chẳng làm gì hơn ngoài việc đảo mắt và nhanh nhảu rời khỏi căn phòng và sau đó là vội vã chạy khỏi ngôi nhà.
"Sophieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee !"
Sophie giật bắn. Araminta nghe có vẻ giận giữ hơn bình thường, nếu điều đó là có thể. Araminta vốn luôn bực bội với nàng mà.
"Sophie ! Chết dẫm thật, cái con ranh con đó đâu rồi ?"
"Con ranh con đó ở ngay đây này," Sophie lầm bầm, đặt cái thìa bạc mà nàng đang đánh bóng xuống. Là người hầu riêng của Araminta, Rosamund, và Posy, đáng ra nàng không phải thêm việc đánh bóng vào danh sách công việc của nàng, nhưng Araminta luôn cực kỳ thích thú khi bắt nàng làm việc đến rụng rời chân tay.
"Con đây ạ," nàng gọi với ra, đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang. Chỉ có Chúa mới biết lần này Araminta bực bội vì chuyện gì. Nàng nhìn ngang rồi lại nhìn dọc.
"Thưa lệnh bà ?"
Araminta xộc ra từ một góc. "Thế này," bà ta quát tướng, giữ một thứ gì đó trong tay phải bà ta, "là thế nào ?"
Mắt của Sophie hướng về phía tay của Araminta, và nàng chỉ kịp xoay xở để không bật ra một tiếng kêu hoảng hốt. Araminta đang cầm trong tay đôi giày và Sophie đã mượn đêm trước. "Con – con không hiểu lệnh bà đang ám chỉ điều gì ạ," nàng lắp bắp.
"Đôi giày này là hoàn toàn mới. Hoàn toàn mới đấy !"
Sophie đứng im đó cho đến khi nàng nhận ra Araminta đang đòi một lời đáp. "Ưm, vậy thì vấn đề là gì ạ ?"
"Nhìn vào đây !" Araminta rít lên, dí mạnh ngón tay của bà ta về phía một cái gót.
"Nó bị xước. Bị xước đấy ! Làm sao điều này có thể xảy ra được ?"
"Con không biết, thưa lệnh bà," Sophie nói. "Có lẽ ---"
"Chẳng có có lẽ có leo gì cả," Araminta gắt. "Có ai đó đã đi giày của ta."
"Con đảm bảo với lệnh bà rằng chẳng có ai đi vào giày của lệnh bà đâu ạ," Sophie đáp lời, tự ngạc nhiên với chính mình bởi nàng vẫn giữ được tông giọng đều đều không run rẩy. "Mọi người đều biết lệnh bà cầu kỳ về những đôi giày của lệnh bà đến thế nào mà."
Araminta nheo mắt nghi ngờ. "Mày đang mỉa mai ta đấy hả ?"
Sophie nghĩ Araminta cần gì phải hỏi bởi thực sự nàng đang cực kỳ mỉa mai bà ta mà, nhưng nàng dối, và nói, "Không ! Tất nhiên không. Con chỉ đơn thuần muốn nói rằng lệnh bà bảo quản những đôi giày của mình cực kỳ kỹ lưỡng, bằng cách đó chúng sẽ luôn còn tốt."
Araminta không nói gì cả, bởi vậy Sophie thêm vào. "Điều đó có nghĩa là lệnh bà không phải mua thêm nhiều đôi giày khác."
Điều đó, tất nhiên là, cực kỳ lố bịch, khi mà Araminta vốn đã sở hữu nhiều giày hơn bất kỳ ai trên đời này.
"Đây là lỗi của mày," Araminta cau có.
Dựa theo Araminta thì mọi thứ trên đời này đều do lỗi của Sophie, nhưng lần này bà ta thực sự đúng, vì vậy Sophie chỉ nuốt vào và nói, "Lệnh bà muốn con làm gì ạ ?"
"Ta muốn biết ai đã đi giày của ta."
"Có lẽ nó bị xước từ trong tủ của lệnh bà," Sophie gợi ý. "Có lẽ lệnh bà đã vô tình đá phải chúng vào lần cuối người bước qua."
"Ta chẳng bao giờ vô tình làm cái gì cả," Araminta quát.
Sophie lặng lẽ đồng ý. Araminta luôn cố ý trong mọi thứ. "Con có thể hỏi những cô hầu," Sophie nói. "Có lẽ một trong số họ biết điều gì đó."
"Lũ hầu gái đó là một đám dốt nát," Araminta đáp. "Những gì chúng biết chỉ có thể vừa với cái móng tay bé nhất của ta."
Sophie chờ cho Araminta nói, "Trừ mày ra," nhưng tất nhiên là bà ta không làm thế rồi. Cuối cùng, Sophie nói, "Con có thể thử đánh bóng đôi giày đó. Con chắc chắn rằng chúng ta có thể làm gì đó với cái vết xước đó."
"Những cái gót được bọc trong satin," Araminta cười khẩy. "Nếu mày có thể tìm ra cách đánh bóng nó, vậy thì chúng ta nên thừa nhận mày thuộc Học viện Khoa học Vải Hoàng gia."
Sophie cực kỳ muốn hỏi lại rằng liệu trên đời này có tồn tại một thứ gì gọi là Học viện Khoa học Vải Hoàng gia không, nhưng Araminta chẳng bao có chút hài hước trong mình bà ta cả, ngay cả khi tâm trạng bà ta thoải mái cũng thế. Chỉ trỏ làm trò lúc này sẽ chỉ làm cho bà ta thêm giận và điều đó chắc chắn sẽ chỉ khiến nàng chuốc lấy thêm tai họa mà thôi. "Con có thể thử mài hoặc chùi sạch nó đi." Sophie gợi ý.
"Mày cứ làm thế đi," Araminta nói. "Thực tế, trong khi mày làm thế ..."
Ôi, chết rồi. Mọi điều tồi tệ đều bắt đầu với câu nói, "Trong khi mày làm thế," của Araminta.
"...mày có thể đánh bóng tất cả số giày của ta luôn cả thể."
'Tất cả ấy ạ ?" Sophie nuốt khan. Bộ sưu tập của Araminta chắc phải có đến ít nhất là tám mươi đôi.
"Tất cả. Và trong khi mày làm thế ..."
Không phải thêm nữa chứ.
"Lệnh bà Penwood ?"
Araminta ngừng ra lệnh để quay lại và xem người quản gia muốn gì.
"Một quí ngài muốn gặp bà, thưa lệnh bà," ông ta nói, đưa ra một tấm thiệp cứng màu trắng.
Araminta lấy nó và đọc cái tên. Mắt bà ta trợn tròn, và bà ta phát ra một tiếng "Ôi !" nho nhỏ trước khi quay về phía ông quản gia, và quát tháo, "Trà ! Và bánh qui ! Loại bạc tốt nhất. Nhanh lên."
Ông quản gia nhanh chóng làm theo, để lại Sophie nhìn chằm chằm vào Araminta với sự tò mò không giấu diếm. "Liệu con có thể giúp gì được ?" Sophie hỏi.
Araminta chớp mắt hai lần liền, nhìn chằm chằm vào Sophie như thể bà ta đã quên mất sự hiện diện của nàng. "Không," bà ta quát. "Ta đủ bận rộn rồi, không cần phải vướng thêm vào mày nữa. Đi lên trên tầng đi." Bà ta dừng lại, rồi nói thêm, "Mà mày đang làm gì dưới này hả ?"
Sophie hướng về phía phòng ăn, nàng vừa từ đó ra mà. "Lệnh bà bảo con đánh bóng ---"
"Ta bảo mày đến xem giày của ta," Araminta gần như là hét tướng lên.
"Được - được rồi ạ," Sophie từ tốn nói. Araminta đang hành động cực kỳ kỳ quặc.
"Con chỉ đi để đặt cái thìa ---"
"Ngay lập tức !"
Sophie nhanh chóng hướng lên tầng.
"Chờ đã !"
Sophie quay người. "Thưa vâng ?" nàng ngập ngừng hỏi.
Môi Araminta mím lại mỏng dính. "Đảm bảo chắc chắn rằng tóc của Rosamund và Posy được làm kỹ càng."
"Tất nhiên rồi ạ."
"Rồi mày nói với Rosamund khóa mày lại trong phòng chứa đồ của ta."
Sophie nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà ta thực sự muốn Sophie đưa lệnh tự khóa nàng lại trong phòng chứa đồ ?
"Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"
Sophie còn chẳng thể khiến bản thân gật đầu được. Có một vài điều đơn gian là quá mất phẩm giá.
Araminta tiến về phía nàng cho đến khi mặt họ gần như kề sát. "Mày vẫn chưa trả lời," bà ta rít. "Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"
Sophie gật, nhưng chỉ vừa đủ. Dường như, với mỗi ngày trôi qua lòng căm ghét sâu sắc của Araminta dành cho nàng lại càng càng thêm sâu.
"Tại sao lại giữ con ở lại đây ?" nàng khẽ nói trước khi nàng có thời gian để nghĩ xem mình đã nói gì.
"Bởi vì ta thấy mày hữu ích," đó là lời đáp của Araminta.
Sophie nhìn theo khi Araminta bước ra khỏi căn phòng, rồi nhanh chóng bước lên trên tầng. Tóc của Rosamund và Posy trông khá là ổn rồi, bởi vậy nàng thở dài rồi quay sang phía Posy, và nói, "Bạn có thể khóa mình lại trong phòng chứa đồ không ?"
Posy ngạc nhiên chớp mắt. "Bạn nói gì cơ ?"
"Mình được chỉ thị là phải hỏi Rosamund, nhưng mình không thể đi hỏi cô ta làm thế được."
Posy liếc về phía cái phòng chứa đồ rồi hỏi. "Mình có thể hỏi tại sao không ?"
"Mình phải đánh bóng hết số giày của mẹ bạn."
Posy lo lắng nuốt khan. "Mình rất tiếc."
"Mình cũng thế," Sophie nói với một cái thở dài. "Mình cũng thế."
Dù đã cố gắng thử tìm hiểu nhưng Bổn tác giả cũng hoàn toàn không thể xác định được danh tánh của vị tiểu thư bí ẩn này. Và nếu ngay cả Bổn tác giả cũng không thể khám phá ra được thực hư, thì quí độc giả có thể được bảo đảm rằng danh tánh của vị tiểu thư đó thực sự được che giấu cực kỳ kỹ càng.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 7 tháng 6 năm 1815.
Nàng đã đi mất rồi.
Benedict đứng đó ngay trước cửa Dinh thự Bridgerton, ngẩn ngơ nhìn bao quát xung quanh. Toàn bộ quảng trường Grosvenor là một đống hỗn độn với xe ngựa lúc nhúc. Nàng có thể ở trong bất kỳ cỗ xe nào, nàng có thể ở trong một trong những cỗ xe đang dừng trên đường rải sỏi và đang tìm cách thoát ra khỏi giao thông ách tắc. Hoặc nàng cũng có thể ở trong một trong ba cỗ xe vừa mới rẽ ở góc đường kia.
Dù thế nào thì nàng cũng đã đi mất rồi.
Chàng hiện giờ rất muốn bóp chết Phu nhân Danbury, bà già ấy với cây nạng khốn khiếp của bà ta cứ chăm chăm chặn đường chàng và cứ thao thao bất tuyệt với những lời nhận xét của bà ta về phục trang của những khách tham dự. Đến khi chàng xoay sở được để thoát khỏi bà ta thì nàng đã biết mất qua cánh cửa phụ của phòng khiêu vũ rồi.
Và chàng biết rằng nàng không hề có ý định để chàng gặp lại nàng lần nữa.
Benedict xổ ra một lời chửi rủa đầy ác ý.
Với tất cả những cô tiểu thư mà mẹ chàng đã cố làm mai cho chàng – và số lượng bọn họ là rất nhiều đấy – chàng chưa từng một lần cảm nhận được sự liên kết tâm hồn đã bùng cháy như giữa chàng và tiểu thư bạc của chàng. Từ phút giây chàng nhìn thấy nàng – không, từ khoảnh khắc trước khi chàng nhìn thấy nàng, khi mà chàng mới chỉ cảm nhận được sự hiện diện của nàng, không gian đã trở nên sống động, rạn nứt với sự căng thẳng và sự kích thích. Và chàng cũng trở nên đầy sức sống - theo cách mà chàng chưa từng được cảm thấy hàng năm trời, như thể mọi thứ đột nhiên trở nên tươi mới và lấp lánh và tràn đầy đam mê và mộng mơ.
Vậy mà ...
Benedict lại chửi rủa lần nữa, lần này là với một chút nuối tiếc. Chàng thậm chí còn không biết được màu mắt nàng. Đôi mắt ấy đảm bảo một trăm phần trăm là không phải mắt nâu. Điều đó thì chàng có thể khẳng định được. Nhưng trong ánh sáng mập mờ của ánh nến, chàng không thể xác định được xem đôi mắt nàng có màu xanh hay màu xanh lá. Hoặc có lẽ là màu nâu lục nhạt hoặc xám. Và vì một vài lý do nào đó chàng cảm thấy rằng việc mình không biết được màu mắt của nàng là điều khó chịu nhất. Nó ăn mòn chàng, để lại một cảm giác cháy bỏng, đói khát trong cái hố nơi bụng chàng.
Người ta nói rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Nếu chàng thực sự tìm được người phụ nữ trong mơ của chàng, người sẽ sống trọn đời bên chàng, cùng chàng gây dựng một gia đình, một tương lai, vậy thì Chúa ơi chàng đáng ra phải được biết màu mắt của nàng chứ !
Tìm nàng sẽ không dễ dàng chút nào cả, ấy là chưa kể đến việc nàng còn không muốn được tìm thấy nữa, và nàng đã nói hơn cả rõ rằng danh tính của nàng là một bí mật.
Những manh mối của chàng thì thật không đáng kể. Một vài lời nhận xét rơi rớt liên quan đến những bài báo của Phu nhân Whistledown và ....
Benedict nhìn xuống chiếc găng tay chàng vẫn đang giữ chặt trong tay phải. Chàng gần như hoàn toàn quên mất việc mình vẫn luôn giữ nó khi chàng lao qua phòng khiêu vũ. Chàng nâng nó lên và hít lấy mùi hương trên nó, nhưng thật ngạc nhiên, nó không có mùi của nước hoa hồng và xà bông, như tiểu thư bí ẩn của chàng.
Đúng hơn là nó lại hơi có mùi mốc, như thể nó đã bị đóng trong hòm hàng năm trời rồi.
Thật kỳ quặc. Tại sao nàng lại mang một chiếc găng tay cổ ? Chàng xoay chiếc găng trong tay chàng, như thể bằng cách nào đó chuyển động ấy sẽ giúp chàng đem nàng quay lại, và đến lúc đó chàng mới chú ý đến những mũi thêu nhỏ xíu nơi đường viền.
SLG. Những chữ cái đầu trong tên của một ai đó.
Có phải đó là tên của nàng không nhỉ ?
Và một giấu gia huy. Chàng không nhận ra đây là gia huy của dòng họ nào.
Nhưng mẹ chàng sẽ. Mẹ chàng luôn biết những về mấy cái thứ này. Và có khả năng rằng, nếu bà nhận ra gia huy này, bà sẽ biết những chữ cái đầu SLG này thuộc về ai.
Benedict cảm thấy được tia hy vọng yếu ớt đầu tiên của chàng là đây. Chàng sẽ tìm được nàng.
Chàng sẽ tìm được nàng, và chàng sẽ biến nàng thành của chàng. Chỉ đơn giản vậy thôi.
* * *
Sophie mất gần nửa giờ đồng hồ để quay trở lại được hình dáng bình dị mọi khi của nàng. Bộ váy rực rỡ, đôi khuyên tai lấp lánh và kiểu tóc lộng lẫy được tháo bỏ. Đôi giày đính ngọc được đặt lại gọn gẽ trong tủ giày của Araminta, và thỏi son môi mà cô hầu đã đánh lên môi nàng được đặt lại tại chỗ của nó trên bàn trang điểm của Rosamund. Thậm chí nàng còn dành ra năm phút để xoa bóp da mặt nàng, để xóa bỏ dấu vết mờ của chiếc mặt nạ in trên mặt nàng.
Dáng vẻ của Sophie giờ đây lại như mọi khi - mộc mạc, giản dị, và thật khiêm nhường, tóc nàng được tết lỏng lại, chân nàng nhét vào trong một đôi tất dày ấm áp để tránh cái lạnh trong đêm.
Nàng quay lại dáng vẻ thực sự của nàng – không gì hơn một cô hầu. Tất cả những dấu vết của nàng công chúa thân tiên mà nàng đã trở thành trong một buổi tối ngắn ngủi đã biến mất.
Và trên tất cả, chàng hoàng tử thần tiên của nàng cũng đã biến mất.
Benedict Bridgerton đúng như tất cả những gì nàng đã được đọc trong Whistledown. Đẹp trai, mạnh mẽ, vui vẻ, tự tin và yêu đời. Chàng là tất cả những gì có thể có trong giấc mơ của những cô gái trẻ, nhưng, nàng ủ rũ nghĩ, chàng không thể là giấc mơ của nàng. Một người đàn ông như thế sẽ không cưới một đứa con hoang của bá tước. Và chắc chắn rằng chàng sẽ không cưới một cô hầu. Nhưng chàng đã là của nàng dù là chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, và thế đã là quá đủ rồi. Nàng với lấy chú chó nhồi bông nhỏ xinh mà nàng đã luôn giữ từ khi nàng còn rất nhỏ. Nàng giữ nó trong suốt những năm qua như một thứ để giúp nàng nhớ về một thời hạnh phúc nàng đã từng có. Chú chó thường được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nàng, nhưng đêm nay vì một lý do nào đó nàng lại muốn nó thật gần kề bên nàng.
Nàng chui vào giường, với chú chó nhỏ sát trong vòng tay, rồi nàng cuộn chặt mình dưới lớp chăn thô cứng, nhắm chặt mắt và cắn chặt môi dưới khi những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên gối.
Và đó là một đêm dài thật dài....
"Mẹ có nhận ra dấu gia huy này không ?"
Benedict Bridgerton đang ngồi cạnh mẹ chàng trong căn phòng vô cùng nữ tính với những họa tiết hồng và kem trải khắp, tay chàng đưa ra mối liên kết duy nhất giữa chàng và người con gái trong bộ đồ bạc của chàng. Violet Bridgerton nhận lấy chiếc găng và xem xét phần gia huy. Bà chỉ mất có một giây trước khi cất tiếng, "Penwood."
"Kiểu như 'Bá tước vùng' ấy ạ ?"
Violet gật. "Và chữ G có lẽ là Gunningworth. Gần đây Tước vị này đã bị truyền ra ngoài gia đình họ, nếu ta nhớ không nhầm. Bá tước trước đã chết một cách đột ngột ... xem nào, từ khoảng sáu hay bảy năm về trước. Và tước vị được truyền cho một người họ hàng xa. Và," bà thêm vào với một cái gật đầu ra vẻ không bằng lòng, "tối qua con đã quên không khiêu vũ với Penelope Featherington. May cho con là em trai con có mặt ở đó để thế chỗ cho con đấy."
Benedict cố không rên rỉ và cố lờ đi lời trách cứ của mẹ chàng.
"Vậy, ai là SLG ?"
Đôi mắt xanh của Violet nheo lại. "Tại sao con lại muốn biết ?"
"Con cho rằng," Benedict vừa nói vừa rên, "mẹ sẽ không chỉ đơn giản là trả lời câu hỏi của con mà không chụp thêm vào một câu hỏi nào cả, phải không ?"
Bà thả ra một cái khịt mũi đầy kiểu cách. "Con biết mẹ rõ hơn thế mà."
Benedict chỉ vừa đủ xoay sở để bắt bản thân không đảo mắt lia lịa.
"Chiếc găng tay này," Violet ngọt ngào hỏi, "thuộc về ai hử, con trai yêu quí của mẹ ?" Và rồi, khi chàng không trả lời đủ nhanh, bà liền thêm vào, giọng tất nhiên vẫn ngọt ngào hơn cả mía lùi "Con tốt nhất là nên kể cho mẹ yêu quí của con tất cả đấy. Con biết rằng nếu không thì tự mình mẹ cũng sẽ sớm điều tra ra mọi thứ thôi, và con sẽ bớt phải xấu hổ nhiều hơn nếu con ngoan ngoãn trả lời để ta không phải lùng đi hỏi bất kỳ câu hỏi nào cả."
Benedict thở dài. Chàng sẽ phải kể cho bà tất cả thôi. Hoặc ít nhất là gần tất cả. Có một số thứ chàng không định kể với mẹ mình đâu – bà sẽ vơ lấy bất kỳ điều gì với hy vọng chàng sẽ thực sự kết hôn và sẽ bám vào điều đó với sự dai dẳng không tưởng. Nhưng chàng lại có rất ít lựa chọn. Nếu chàng muốn tìm thấy nàng chàng sẽ phải kể lại với mẹ mình thôi.
Cuối cùng chàng nói. "Tối qua tại vũ hội con gặp một cô gái."
Violet vui thích vỗ tay đánh đét một cái. "Thật không ?"
"Cô ấy là lý do làm con quên không khiêu vũ với Penelope."
Violet dường như có vẻ gần chết vì sung sướng. "Ai ? Một trong những cô con gái của Penwood ?" Rồi bà nhíu mày. "Không, điều đó là không thể nào. Ông ta không có con gái. A, nhưng ông ta có hai cô con gái kế." Rồi bà lại nhíu mày lần nữa. "Mặc dù mẹ phải nói rằng, hai cô con gái đó ... ừm..."
"Ừm, cái gì ạ ?"
Đôi chân mày của Violet nhăn lại khi bà cố tìm những từ ngữ thích hợp. "Ừm, ta chỉ đơn giản là không thể ngờ được rằng con sẽ có hứng thú với đứa nào trong cả hai cô gái đó cả, chỉ vậy thôi. Nhưng nếu con có," bà thêm vào, mặt bà bừng sáng thêm nhiều, "vậy thì ta chắc chắn sẽ mời bà thái bá tước đó đến dùng trà. Đó là điều tối thiểu ta có thể làm."
Benedict định nói gì đó, rồi ngậm miệng lại khi chàng thấy mẹ chàng lại nhíu mày lần nữa. "Lại gì nữa thế ạ ?"
"Ô, không có gì cả," Violet nói. "Chỉ là .... ưm..."
"Nói thẳng ra đi mẹ."
Bà mỉm cười yếu ớt. "Chỉ là mẹ .. không thích bà bá tước đó lắm. Mẹ luôn thấy bà ta khá là lạnh lùng và quá tham vọng."
"Một vài người cũng nói rằng mẹ có nhiều tham vọng đấy, mẹ à," Benedict chỉ ra.
Violet làm mặt dỗi và cao giọng. "Tất nhiên là ta có tham vọng lớn rằng những đứa con của ta đều kết hôn và hạnh phúc, nhưng ta không phải là loại mẹ sẽ gả con gái cho một lão già bảy mươi tuổi chỉ bởi ông ta là một công tước !"
"Cái bà bá tước đó đã làm thế ạ ?" Benedict không thể nhớ ra bất kỳ ông già công tước bảy mươi tuổi nào đã làm một chuyến dạo chơi tới bệ thờ hôn nhân cả.
"Không," Violet thừa nhận, "nhưng bà ta sẽ làm thế. Trong khi ta ---" Benedict cố gắng nhịn cười khi nhìn mẹ chàng tự chỉ vào mình với một cái vung tay đầy mạnh mẽ.
"Ta sẽ cho phép các con ta cưới cả những người không có tài sản miễn là chúng được hạnh phúc."
Benedict nhướng một bên mày.
"Tất nhiên những người mà các con lấy phải có đạo đức tốt và làm việc chăm chỉ," Violet phân trần. "Và đương nhiên là không cờ bạc."
Benedict không muốn phá lên cười trước giọng điệu tự chữa cháy của mẹ mình, bởi vậy chàng thận trọng ho khùng khục vào cái khăn tay của chàng.
"Nhưng con không nên quá để tâm đến ý kiến của mẹ," Violet nói, tặng cho cậu con trai của bà một cái liếc xéo trước khi đấm nhẹ một cú lên tay Benedict.
"Đương nhiên là con phải để tâm rồi," chàng nhanh chóng nói
Bà cười. "Ta sẽ đặt cảm nhận của mình cho bà bá tước sang một bên nếu con để ý đến con gái của bà ta ..." Bà nhìn lên chàng đầy hy vọng. "Con có để ý đến con gái của bà ta không ?"
"Con chẳng biết," Benedict thừa nhận. "Con còn chẳng biết tên nàng. Chỉ lấy được cái găng của nàng thôi."
Violet lại tặng chàng thêm một cái liếc xéo nữa. "Ta sẽ chẳng hỏi con xem làm thế nào mà con lại kiếm được cái găng của cô gái đó đâu."
"Quá trình đó rất là trong sáng mà, con bảo đảm với mẹ là như thế."
Vẻ mặt của Violet tỏ ra cực kỳ nghi ngờ. "Với kinh nghiệm nuôi mấy thằng con trai lớn đến từng này của ta, ta còn lâu mới tin điều đó," bà lầm bầm.
"Những chữ cái đầu ?" Benedict nhắc cho bà nhớ.
Violet xem xét kỹ cái găng tay lần nữa. "Nó khá là cũ," bà nói.
Benedict gật. "Con cũng nghĩ thế. Nó có mùi hơi mốc, như thể nó đã được cất đi lâu ngày rồi."
"Và những mũi thêu cũng mòn nữa," bà nhận định. "Ta không biết chữ L là gì, nhưng chữ S rất có thể là Sarah. Mẫu thân của ngài bá tước đời trước, bà ấy cũng đã mất từ lâu rồi. Điều này cũng có lý đấy, khi mà xét đến độ tuổi của chiếc găng này."
Benedict nhìn chằm chằm xuống chiếc găng trong tay mẹ mình trong một chốc trước khi cất tiếng. "Con chắc chắn với mẹ rằng tối qua con không có nói chuyện với một hồn ma đâu, vậy theo mẹ thì chiếc găng này thuộc về ai ?"
"Mẹ chẳng biết. Có lẽ là một ai đó trong dòng họ Gunningworth, mẹ nghĩ thế."
"Mẹ có biết họ ở đâu không ?"
"Ở dinh thự Penwood," Violet đáp. "Ngài bá tước mới vẫn chưa mời họ ra ở ngoài. Ta cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ anh ta sợ rằng họ sẽ muốn ở với anh ta một khi anh ta đòi dinh thự đó. Ta nghĩ anh ta thậm chí còn không ở trong thành phố vào mùa lễ hội. Ta chưa bao giờ từng gặp anh ta cả."
"Thế mẹ có biết ---"
"Dinh thự Penwood ở đâu ?" Violet cắt ngang. "Đương nhiên là mẹ biết. Nó không xa đâu, chỉ cách đây có vài tòa nhà thôi." Bà chỉ đường cho chàng, và Benedict, đã cực kỳ vội vàng dợm bước đi, thậm chí chàng đã ra gần đến cửa trước khi mẹ chàng kết thúc.
"A, Benedict con yêu !" Violet gọi với theo, nụ cười của bà cực kỳ vui vẻ.
Chàng quay người. "Vâng ?"
"Hai cô con gái của bà bá tước tên là Rosamund và Posy. Nếu con quan tâm."
Rosamund và Posy. Chẳng cái tên nào có vẻ khớp với nàng cả, nhưng chàng thì biết gì chứ ? Có lẽ đối với những người chàng gặp, chàng cũng chẳng phải là một Benedict đúng cách. Chàng quay gót và cố thoát ra lần nữa, nhưng mẹ chàng lại dừng chàng lại với một lời gọi kéo dài thật dài khác, "A, Benedict con yêu !"
Chàng lại quay người. "Vâng thưa mẹ ?" chàng hỏi, giọng cao thật cao.
"Con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra chứ ?"
"Tất nhiên, thưa mẹ."
"Con đang nói dối," bà vừa cười vừa nói, "nhưng ta tha thứ cho con đấy. Thật tốt khi thấy con phải lòng ai đó."
"Con không có ----"
"Con nói gì mà chẳng được, con yêu," bà nói với một cái vẫy vẫy.
Benedict quyết định sẽ chẳng có ích gì khi mà cố cãi lại bà mẹ đáng sợ của chàng, bởi vậy chàng chẳng làm gì hơn ngoài việc đảo mắt và nhanh nhảu rời khỏi căn phòng và sau đó là vội vã chạy khỏi ngôi nhà.
"Sophieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee !"
Sophie giật bắn. Araminta nghe có vẻ giận giữ hơn bình thường, nếu điều đó là có thể. Araminta vốn luôn bực bội với nàng mà.
"Sophie ! Chết dẫm thật, cái con ranh con đó đâu rồi ?"
"Con ranh con đó ở ngay đây này," Sophie lầm bầm, đặt cái thìa bạc mà nàng đang đánh bóng xuống. Là người hầu riêng của Araminta, Rosamund, và Posy, đáng ra nàng không phải thêm việc đánh bóng vào danh sách công việc của nàng, nhưng Araminta luôn cực kỳ thích thú khi bắt nàng làm việc đến rụng rời chân tay.
"Con đây ạ," nàng gọi với ra, đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang. Chỉ có Chúa mới biết lần này Araminta bực bội vì chuyện gì. Nàng nhìn ngang rồi lại nhìn dọc.
"Thưa lệnh bà ?"
Araminta xộc ra từ một góc. "Thế này," bà ta quát tướng, giữ một thứ gì đó trong tay phải bà ta, "là thế nào ?"
Mắt của Sophie hướng về phía tay của Araminta, và nàng chỉ kịp xoay xở để không bật ra một tiếng kêu hoảng hốt. Araminta đang cầm trong tay đôi giày và Sophie đã mượn đêm trước. "Con – con không hiểu lệnh bà đang ám chỉ điều gì ạ," nàng lắp bắp.
"Đôi giày này là hoàn toàn mới. Hoàn toàn mới đấy !"
Sophie đứng im đó cho đến khi nàng nhận ra Araminta đang đòi một lời đáp. "Ưm, vậy thì vấn đề là gì ạ ?"
"Nhìn vào đây !" Araminta rít lên, dí mạnh ngón tay của bà ta về phía một cái gót.
"Nó bị xước. Bị xước đấy ! Làm sao điều này có thể xảy ra được ?"
"Con không biết, thưa lệnh bà," Sophie nói. "Có lẽ ---"
"Chẳng có có lẽ có leo gì cả," Araminta gắt. "Có ai đó đã đi giày của ta."
"Con đảm bảo với lệnh bà rằng chẳng có ai đi vào giày của lệnh bà đâu ạ," Sophie đáp lời, tự ngạc nhiên với chính mình bởi nàng vẫn giữ được tông giọng đều đều không run rẩy. "Mọi người đều biết lệnh bà cầu kỳ về những đôi giày của lệnh bà đến thế nào mà."
Araminta nheo mắt nghi ngờ. "Mày đang mỉa mai ta đấy hả ?"
Sophie nghĩ Araminta cần gì phải hỏi bởi thực sự nàng đang cực kỳ mỉa mai bà ta mà, nhưng nàng dối, và nói, "Không ! Tất nhiên không. Con chỉ đơn thuần muốn nói rằng lệnh bà bảo quản những đôi giày của mình cực kỳ kỹ lưỡng, bằng cách đó chúng sẽ luôn còn tốt."
Araminta không nói gì cả, bởi vậy Sophie thêm vào. "Điều đó có nghĩa là lệnh bà không phải mua thêm nhiều đôi giày khác."
Điều đó, tất nhiên là, cực kỳ lố bịch, khi mà Araminta vốn đã sở hữu nhiều giày hơn bất kỳ ai trên đời này.
"Đây là lỗi của mày," Araminta cau có.
Dựa theo Araminta thì mọi thứ trên đời này đều do lỗi của Sophie, nhưng lần này bà ta thực sự đúng, vì vậy Sophie chỉ nuốt vào và nói, "Lệnh bà muốn con làm gì ạ ?"
"Ta muốn biết ai đã đi giày của ta."
"Có lẽ nó bị xước từ trong tủ của lệnh bà," Sophie gợi ý. "Có lẽ lệnh bà đã vô tình đá phải chúng vào lần cuối người bước qua."
"Ta chẳng bao giờ vô tình làm cái gì cả," Araminta quát.
Sophie lặng lẽ đồng ý. Araminta luôn cố ý trong mọi thứ. "Con có thể hỏi những cô hầu," Sophie nói. "Có lẽ một trong số họ biết điều gì đó."
"Lũ hầu gái đó là một đám dốt nát," Araminta đáp. "Những gì chúng biết chỉ có thể vừa với cái móng tay bé nhất của ta."
Sophie chờ cho Araminta nói, "Trừ mày ra," nhưng tất nhiên là bà ta không làm thế rồi. Cuối cùng, Sophie nói, "Con có thể thử đánh bóng đôi giày đó. Con chắc chắn rằng chúng ta có thể làm gì đó với cái vết xước đó."
"Những cái gót được bọc trong satin," Araminta cười khẩy. "Nếu mày có thể tìm ra cách đánh bóng nó, vậy thì chúng ta nên thừa nhận mày thuộc Học viện Khoa học Vải Hoàng gia."
Sophie cực kỳ muốn hỏi lại rằng liệu trên đời này có tồn tại một thứ gì gọi là Học viện Khoa học Vải Hoàng gia không, nhưng Araminta chẳng bao có chút hài hước trong mình bà ta cả, ngay cả khi tâm trạng bà ta thoải mái cũng thế. Chỉ trỏ làm trò lúc này sẽ chỉ làm cho bà ta thêm giận và điều đó chắc chắn sẽ chỉ khiến nàng chuốc lấy thêm tai họa mà thôi. "Con có thể thử mài hoặc chùi sạch nó đi." Sophie gợi ý.
"Mày cứ làm thế đi," Araminta nói. "Thực tế, trong khi mày làm thế ..."
Ôi, chết rồi. Mọi điều tồi tệ đều bắt đầu với câu nói, "Trong khi mày làm thế," của Araminta.
"...mày có thể đánh bóng tất cả số giày của ta luôn cả thể."
'Tất cả ấy ạ ?" Sophie nuốt khan. Bộ sưu tập của Araminta chắc phải có đến ít nhất là tám mươi đôi.
"Tất cả. Và trong khi mày làm thế ..."
Không phải thêm nữa chứ.
"Lệnh bà Penwood ?"
Araminta ngừng ra lệnh để quay lại và xem người quản gia muốn gì.
"Một quí ngài muốn gặp bà, thưa lệnh bà," ông ta nói, đưa ra một tấm thiệp cứng màu trắng.
Araminta lấy nó và đọc cái tên. Mắt bà ta trợn tròn, và bà ta phát ra một tiếng "Ôi !" nho nhỏ trước khi quay về phía ông quản gia, và quát tháo, "Trà ! Và bánh qui ! Loại bạc tốt nhất. Nhanh lên."
Ông quản gia nhanh chóng làm theo, để lại Sophie nhìn chằm chằm vào Araminta với sự tò mò không giấu diếm. "Liệu con có thể giúp gì được ?" Sophie hỏi.
Araminta chớp mắt hai lần liền, nhìn chằm chằm vào Sophie như thể bà ta đã quên mất sự hiện diện của nàng. "Không," bà ta quát. "Ta đủ bận rộn rồi, không cần phải vướng thêm vào mày nữa. Đi lên trên tầng đi." Bà ta dừng lại, rồi nói thêm, "Mà mày đang làm gì dưới này hả ?"
Sophie hướng về phía phòng ăn, nàng vừa từ đó ra mà. "Lệnh bà bảo con đánh bóng ---"
"Ta bảo mày đến xem giày của ta," Araminta gần như là hét tướng lên.
"Được - được rồi ạ," Sophie từ tốn nói. Araminta đang hành động cực kỳ kỳ quặc.
"Con chỉ đi để đặt cái thìa ---"
"Ngay lập tức !"
Sophie nhanh chóng hướng lên tầng.
"Chờ đã !"
Sophie quay người. "Thưa vâng ?" nàng ngập ngừng hỏi.
Môi Araminta mím lại mỏng dính. "Đảm bảo chắc chắn rằng tóc của Rosamund và Posy được làm kỹ càng."
"Tất nhiên rồi ạ."
"Rồi mày nói với Rosamund khóa mày lại trong phòng chứa đồ của ta."
Sophie nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà ta thực sự muốn Sophie đưa lệnh tự khóa nàng lại trong phòng chứa đồ ?
"Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"
Sophie còn chẳng thể khiến bản thân gật đầu được. Có một vài điều đơn gian là quá mất phẩm giá.
Araminta tiến về phía nàng cho đến khi mặt họ gần như kề sát. "Mày vẫn chưa trả lời," bà ta rít. "Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"
Sophie gật, nhưng chỉ vừa đủ. Dường như, với mỗi ngày trôi qua lòng căm ghét sâu sắc của Araminta dành cho nàng lại càng càng thêm sâu.
"Tại sao lại giữ con ở lại đây ?" nàng khẽ nói trước khi nàng có thời gian để nghĩ xem mình đã nói gì.
"Bởi vì ta thấy mày hữu ích," đó là lời đáp của Araminta.
Sophie nhìn theo khi Araminta bước ra khỏi căn phòng, rồi nhanh chóng bước lên trên tầng. Tóc của Rosamund và Posy trông khá là ổn rồi, bởi vậy nàng thở dài rồi quay sang phía Posy, và nói, "Bạn có thể khóa mình lại trong phòng chứa đồ không ?"
Posy ngạc nhiên chớp mắt. "Bạn nói gì cơ ?"
"Mình được chỉ thị là phải hỏi Rosamund, nhưng mình không thể đi hỏi cô ta làm thế được."
Posy liếc về phía cái phòng chứa đồ rồi hỏi. "Mình có thể hỏi tại sao không ?"
"Mình phải đánh bóng hết số giày của mẹ bạn."
Posy lo lắng nuốt khan. "Mình rất tiếc."
"Mình cũng thế," Sophie nói với một cái thở dài. "Mình cũng thế."
Danh sách chương