Quả nhiên, sáng tỉnh
dậy xuống lầu, Trầm Tử Quân đã thấy bên ngoài có xe chờ sẵn. Có vẻ quản
gia tới đã lâu nhưng vệ sĩ của cô không cho vào.
Hôm nay Trầm Tử Quân mặc áo màu sữa cao cổ, quần sáng màu, mái tóc quăn được buộc gọn gàng. Tổng thể nhìn hơi già, nhưng rất có khí chất của một quý cô.
Vào trong thư phòng, quả nhiên vài vị lớn tuổi trông thấy Trầm Tử Quân đều giật mình khe khẽ.
Ha, tất nhiên rồi, trông cô thế này không khác gì mẹ cô vào ngày bỏ nhà ra đi chút nào cả.
Nụ cười lạnh đọng trên môi, mặc kệ không khí trong phòng đè nén thế nào, Trầm Tử Quân vẫn lên tiếng.
- Thế nào rồi, các vị tiên sinh đã suy nghĩ kĩ chưa? - Hừ!
Người đàn ông trung niên ngồi phía tay phải nặng nề hừ một tiếng, Trầm Tử Quân thú vị đưa mắt qua. Anh cả của mẹ cô, sao vẫn cứ xúc động như vậy nhỉ?
Ông lão ngồi sau bàn đập tay một cái, thành công làm mọi người giật nảy mình, vài tiếng xì xào vừa nổi lên cũng im bặt.
- Alan, không thể suy nghĩ lại sao. Bỗng dưng con làm thế này, mặt mũi của mọi người đều mất hết... Chẳng lẽ con vẫn giữ trong lòng chuyện của mẹ con năm xưa sao?
Đôi bàn tay thon thả chợt siết chặt, cho thấy tâm tình của chủ nhân nó không ổn định. Trầm Tử Quân cao giọng, khuôn ngực phập phồng.
- Giữ trong lòng? Nói thật nhẹ nhàng! Phải là khắc trong tim mới đúng! Ha, chuyện của mẹ tôi năm xưa? Tiên sinh, người nói chuyện quá buồn cười rồi! Ông thừa biết, thừa biết không phải chuyện đó, phải là việc, vì sao mà ba mẹ tôi lại chết!
Ngay cả sống mũi cũng cay cay, Trầm Tử Quân cứ nghĩ bản thân đã cạn nước mắt mất rồi chứ. Cuộc sống của Trầm Tử Quân từ nhỏ cũng không phải dư dả gì, chịu áp lực từ nhiều phía, kinh tế gia đình luôn eo hẹp, thậm chí không phải chưa từng xích mích nhưng một nhà bọn họ vẫn rất hạnh phúc.
Vậy mà, một buổi sáng Trầm Tử Quân còn đang ngồi trong lớp thì nhận được điện thoại. Trở về nhà, cô đã thành trẻ mồ côi.
Thậm chí, khi đó mẹ còn đang mang thai, Trầm Tử Quân đã chu môi nói muốn đệ đệ thế nào...
Kí ức tàn nhẫn trở về làm khuôn mặt Trầm Tử Quân có chút vặn vẹo.
Còn có, nếu không phải là lúc đó chú của cô đón về, Trầm Tử Quân và con của chú có chút quan hệ với chị gái của Lạc Triết, bốn đứa trẻ thân thiết với nhau, có phải chính cô cũng bị giết luôn không?
- Được rồi.
Âm thanh già nua vang lên, Trầm Tử Quân nhàn nhã bắt chéo chân cười nhạt nhìn.
- Hi vọng ngươi giữ đúng lời.
Cô nhún nhún vai.
- Tất nhiên.
Ra khỏi cửa nhà Rollya, Trầm Tử Quân hít một hơi. Đã qua rồi, những chuyện hoang đường như cổ tích này sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa. Từ nay về sau ai đi đường nấy, đừng để cô gặp lại họ trên thương trường, nếu không, tuyệt sẽ không có chút lưu tình!
Bình thường Trầm Tử Quân làm việc chăm chỉ, tuy không có tăng ca nhưng khối lượng công việc cô đem về nhà làm cũng rất lớn. Công ty JG là tư nhân, là công ty gia tộc thuộc toàn quyền của nhà họ Lạc nên thời gian khá xông xênh, chỉ cần làm tốt sẽ có ưu đãi.
Lần này Trầm Tử Quân được kí duyệt nghỉ một tuần. Tính toán, cô vẫn còn ba ngày nghỉ nữa, liền quyết định dành thời gian đi chơi.
Đám Justin đã nhận hợp đồng làm cho tới khi cô an toàn lên máy bay về nước, nên mấy ngày này họ vẫn luôn đi theo cô. Chính vì vậy, thi thoảng sẽ có người đưa mắt qua nhìn bốn người ba nam một nữ đi dạo trên phố.
Tất nhiên là trên tay ba người đàn ông xách ngập đồ. Không còn cách nào, Trầm Tử Quân cũng là phụ nữ, thiên tính cuồng mua sắm đã ăn sâu.
Trở về khách sạn, mở máy ra Trầm Tử Quân đã thấy nhân vật của mình gần tới cấp 100. Hẳn là hôm nay Sở Lôi Dạ đã giúp cô online thăng cấp.
Lên tới cấp 100, bắt buộc phải ngay lập tức làm nhiệm vụ của hệ thống. Nhiệm vụ chỉ giới hạn trong ba giờ, thất bại thì hôm sau làm lại từ đầu mà chưa thể tấn cấp. Biến thái ở chỗ mỗi ngày chỉ làm mới một lần, tức là mỗi ngày chỉ có một cơ hội tấn cấp.
Trầm Tử Quân vào phó bản đánh quái, cũng sắp đủ kinh nghiệm lên level 100, hẳn chỉ năm mười phút là được, bèn nhân tiện mở danh sách hảo hữu, hầu hết mọi người đều online.
[bang phái] Mặc Quân: có ai rảnh không, cùng ta đi làm nhiệm vụ chính cấp 100.
Đại thần lên tiếng, hiệu quả khác hẳn, cho dù có việc bận không đi được cũng sẽ không bơ Mặc Quân.
[bang phái] Sói xám đập chết cừu non: Sư phụ sắp tấn cấp sao? Để con truyền tống tới. (〃 ̄ω ̄〃ゞ
[bang phái] Minh Dạ: Cầu toạ độ.
[bang phái] Ta chỉ thích soái ca: A? 5555, không chịu đâu 5555, người ta lại đang kẹt ở thôn Đào hoa, chưa xong nhiệm vụ không thể ra o(╯□╰)o
[bang phái] Hoả Dực: ách, Cừu non và Yên Nhiên đều không online, thích soái ca lại không tổ đội được. Thiếu thầy thuốc làm sao mà đi.
[bang phái] Vai phụ: Có thầy thuốc trên cấp 90 online không.
[bang phái] Vai phụ: Có thầy thuốc trên cấp 90 online không.
.....
[bang phái] Ta là manh muội muội: ...có ta.
Nga?~ vào bang phái cách đây một tuần, thành công từ cấp 84 lên 93, có tiến bộ.
Hôm nay Trầm Tử Quân mặc áo màu sữa cao cổ, quần sáng màu, mái tóc quăn được buộc gọn gàng. Tổng thể nhìn hơi già, nhưng rất có khí chất của một quý cô.
Vào trong thư phòng, quả nhiên vài vị lớn tuổi trông thấy Trầm Tử Quân đều giật mình khe khẽ.
Ha, tất nhiên rồi, trông cô thế này không khác gì mẹ cô vào ngày bỏ nhà ra đi chút nào cả.
Nụ cười lạnh đọng trên môi, mặc kệ không khí trong phòng đè nén thế nào, Trầm Tử Quân vẫn lên tiếng.
- Thế nào rồi, các vị tiên sinh đã suy nghĩ kĩ chưa? - Hừ!
Người đàn ông trung niên ngồi phía tay phải nặng nề hừ một tiếng, Trầm Tử Quân thú vị đưa mắt qua. Anh cả của mẹ cô, sao vẫn cứ xúc động như vậy nhỉ?
Ông lão ngồi sau bàn đập tay một cái, thành công làm mọi người giật nảy mình, vài tiếng xì xào vừa nổi lên cũng im bặt.
- Alan, không thể suy nghĩ lại sao. Bỗng dưng con làm thế này, mặt mũi của mọi người đều mất hết... Chẳng lẽ con vẫn giữ trong lòng chuyện của mẹ con năm xưa sao?
Đôi bàn tay thon thả chợt siết chặt, cho thấy tâm tình của chủ nhân nó không ổn định. Trầm Tử Quân cao giọng, khuôn ngực phập phồng.
- Giữ trong lòng? Nói thật nhẹ nhàng! Phải là khắc trong tim mới đúng! Ha, chuyện của mẹ tôi năm xưa? Tiên sinh, người nói chuyện quá buồn cười rồi! Ông thừa biết, thừa biết không phải chuyện đó, phải là việc, vì sao mà ba mẹ tôi lại chết!
Ngay cả sống mũi cũng cay cay, Trầm Tử Quân cứ nghĩ bản thân đã cạn nước mắt mất rồi chứ. Cuộc sống của Trầm Tử Quân từ nhỏ cũng không phải dư dả gì, chịu áp lực từ nhiều phía, kinh tế gia đình luôn eo hẹp, thậm chí không phải chưa từng xích mích nhưng một nhà bọn họ vẫn rất hạnh phúc.
Vậy mà, một buổi sáng Trầm Tử Quân còn đang ngồi trong lớp thì nhận được điện thoại. Trở về nhà, cô đã thành trẻ mồ côi.
Thậm chí, khi đó mẹ còn đang mang thai, Trầm Tử Quân đã chu môi nói muốn đệ đệ thế nào...
Kí ức tàn nhẫn trở về làm khuôn mặt Trầm Tử Quân có chút vặn vẹo.
Còn có, nếu không phải là lúc đó chú của cô đón về, Trầm Tử Quân và con của chú có chút quan hệ với chị gái của Lạc Triết, bốn đứa trẻ thân thiết với nhau, có phải chính cô cũng bị giết luôn không?
- Được rồi.
Âm thanh già nua vang lên, Trầm Tử Quân nhàn nhã bắt chéo chân cười nhạt nhìn.
- Hi vọng ngươi giữ đúng lời.
Cô nhún nhún vai.
- Tất nhiên.
Ra khỏi cửa nhà Rollya, Trầm Tử Quân hít một hơi. Đã qua rồi, những chuyện hoang đường như cổ tích này sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa. Từ nay về sau ai đi đường nấy, đừng để cô gặp lại họ trên thương trường, nếu không, tuyệt sẽ không có chút lưu tình!
Bình thường Trầm Tử Quân làm việc chăm chỉ, tuy không có tăng ca nhưng khối lượng công việc cô đem về nhà làm cũng rất lớn. Công ty JG là tư nhân, là công ty gia tộc thuộc toàn quyền của nhà họ Lạc nên thời gian khá xông xênh, chỉ cần làm tốt sẽ có ưu đãi.
Lần này Trầm Tử Quân được kí duyệt nghỉ một tuần. Tính toán, cô vẫn còn ba ngày nghỉ nữa, liền quyết định dành thời gian đi chơi.
Đám Justin đã nhận hợp đồng làm cho tới khi cô an toàn lên máy bay về nước, nên mấy ngày này họ vẫn luôn đi theo cô. Chính vì vậy, thi thoảng sẽ có người đưa mắt qua nhìn bốn người ba nam một nữ đi dạo trên phố.
Tất nhiên là trên tay ba người đàn ông xách ngập đồ. Không còn cách nào, Trầm Tử Quân cũng là phụ nữ, thiên tính cuồng mua sắm đã ăn sâu.
Trở về khách sạn, mở máy ra Trầm Tử Quân đã thấy nhân vật của mình gần tới cấp 100. Hẳn là hôm nay Sở Lôi Dạ đã giúp cô online thăng cấp.
Lên tới cấp 100, bắt buộc phải ngay lập tức làm nhiệm vụ của hệ thống. Nhiệm vụ chỉ giới hạn trong ba giờ, thất bại thì hôm sau làm lại từ đầu mà chưa thể tấn cấp. Biến thái ở chỗ mỗi ngày chỉ làm mới một lần, tức là mỗi ngày chỉ có một cơ hội tấn cấp.
Trầm Tử Quân vào phó bản đánh quái, cũng sắp đủ kinh nghiệm lên level 100, hẳn chỉ năm mười phút là được, bèn nhân tiện mở danh sách hảo hữu, hầu hết mọi người đều online.
[bang phái] Mặc Quân: có ai rảnh không, cùng ta đi làm nhiệm vụ chính cấp 100.
Đại thần lên tiếng, hiệu quả khác hẳn, cho dù có việc bận không đi được cũng sẽ không bơ Mặc Quân.
[bang phái] Sói xám đập chết cừu non: Sư phụ sắp tấn cấp sao? Để con truyền tống tới. (〃 ̄ω ̄〃ゞ
[bang phái] Minh Dạ: Cầu toạ độ.
[bang phái] Ta chỉ thích soái ca: A? 5555, không chịu đâu 5555, người ta lại đang kẹt ở thôn Đào hoa, chưa xong nhiệm vụ không thể ra o(╯□╰)o
[bang phái] Hoả Dực: ách, Cừu non và Yên Nhiên đều không online, thích soái ca lại không tổ đội được. Thiếu thầy thuốc làm sao mà đi.
[bang phái] Vai phụ: Có thầy thuốc trên cấp 90 online không.
[bang phái] Vai phụ: Có thầy thuốc trên cấp 90 online không.
.....
[bang phái] Ta là manh muội muội: ...có ta.
Nga?~ vào bang phái cách đây một tuần, thành công từ cấp 84 lên 93, có tiến bộ.
Danh sách chương