Muốn đánh đòn phủ đầu, lại không thể làm cho Phương Quốc Lâm đang ẩn nấp gần đây không phát hiện ra kẽ hở gì thì đánh vào chỗ hiểm là biện pháp tốt nhất.
Lúc đá ra một cước Gia Minh liền giơ tay định bắt Lê Minh làm con tin, nhưng mà bàn tay còn chưa kịp vươn ra thì một cái chân khác đã đá tới, cái chân này không phải của ai khác mà là của Đông Phương Uyển đang ở bên cạnh.
Hai người đá ra hai cước một trước một sau, khi một cước của Đông Phương Uyển đá tới thì lúc đó Lê Minh do quá đau nên đã khom người xuống vì vậy một cước toàn lực của Đông Phương Uyển đã đá trúng cằm của hắn.
Trong lúc nhất thời, Vĩnh Thịnh thiếu bang chủ của chúng ta liền ngã ra phía sau, nếu như lúc này là lúc hai bang quyết chiến thì hắn cũng không đi lên đứng đầu hàng để bị đá như thế này.
Nhưng lần này lại khác, lần này bọn họ người đông thế mạnh nên hắn không có chút lo lắng nào mà tiến lên phía trước, đây chính là nguyên nhân dẫn tới sự bi thảm của hắn.
Đông Phương Uyển kéo cánh tay của Gia Minh, cô nói:
"Chạy mau."
Sau đó liền quay người chạy trốn.
"Ta XXX..."
Định bắt người làm con tin, sau đó công bố ra thân phận của Đông Phương Uyển để không cầ đánh nhau, Gia Minh mắng thầm một câu rồi nhanh chóng chạy theo Đông Phương Uyển, Hứa Nghị Đình, một loạt tiếng động vang lên ở phía sau, bốn gã bảo tiêu chỉ có thể ngăn chặn được một lát rồi cùng xoay người bỏ chạy.
Phía sau là một rừng ánh đao và tiếng hò hét, nếu như chỉ có một mình thì Gia Minh có thể dễ dàng bỏ rơi bọn chúng nhưng bây giờ hắn còn phải mang theo hai cô bé này nên chỉ vài phút đoàn người ở phía sau đã đuổi tới.
Lúc đi qua con đường lớn, Gia Minh thoáng nhìn thấy hai chiếc xe hơi từ hai bên đường lao tới, bởi vì tốc độ của hai chiếc xe quá nhanh nên thiếu chút nữa đã tạo thành tai nạn xe cộ, hai chiếc xe này hẳn là do Phương Quốc Lâm an bài dùng để ngăn cản bọn họ trong chốc lát! Ở phía trước, Gia Minh dẫn theo hai cô bé liều mạng chạy vào con hẻm nhỏ ở giữa hai tòa nhà.
Xuyên qua con đường hẹp mà dài này ba người một lần nữa trở lại đường cái, trước mặt họ lúc này là một công trường đang ngừng hoạt động, công trường này không biết vì nguyên nhân gì mà đã đình công nên bây giờ bên trong không hề có ai, đám người đuôi giết bị "tai nạn xe cộ" cản đường nay đã sắp đuổi tới, Đông Phương Uyển ôm đầu lao vào bên trong công trường.
Đi xuyên qua giá đựng dụng cụ, tạp vật rồi đi qua một nơi khác trong công trường, ba người chuyển sang tìm đường nhỏ để chạy trốn, không lâu sau, Đông Phương Uyển chỉ vào bức tường vừa mới xây ở bên cạnh, cô hổn hển nói:
"Nhanh, nhanh, chúng ta nhanh trốn vào đây, tớ... Tớ chạy hết nổi rồi, Hứa, Hứa Nghị Đình, cậu leo lên trước đi, tớ sẽ ở dưới đẩy cậu..."
Hứa Nghị Đình nghe vậy liền chạy tới sát bức tường sau đó cố sức bò lên, Đông Phương Uyển thì ở phía dưới cô đẩy lên, sau khi Hứa Nghị Đình đã lên được thì Đông Phương Uyển quay mặt qua, nói:
"Cố, Cố Gia Minh, nhanh lên... Cậu leo lên trước..."
Gia Minh lắc đầu:
"Một mình tớ có thể leo lên, cậu lên trước đi, tớ ở dưới đẩy cậu."
Đông Phương Uyển nghe xong, cũng không do dự nữa mà nhảy lên bức tường, Gia Minh nâng hai chân cô lên cố sức đẩy, một lát sau, Đông Phương Uyên đã vào bên trong.
Âm thanh ở phía sau càng lúc càng gần, Gia Minh lui lại mấy mét đẩy những cây sào ở con đường phía trước ngã xuống ngăn chặn đám người phía sau, sau đó xoay người lại nhảy lên sau đó đi vào bên trong.
Tòa nhà này chắc là mới xây không lâu, tuy rằng quy mô rất to lớn nhưng bên trong không có ai, bên trong còn có một đống vật liệu chưa có chở đi, ba người trốn ờ phía dưới bức tường, một lát sau, đám người đuổi giết đi xa dần, khi bọn chúng thấy đống cây sào bị ngã liền nhanh chóng chạy tới phía trước.
Một lát sau đợi khi không còn tiếng động nữa thì Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đinh thở dài một hơi, hai người vỗ vỗ ngực, Đông Phương Uyển cười nói:
"Thật tốt quá, rốt cục bọn chúng cùng đi rồi, chúng ta đi ra thôi."
Nàng quay đầu lại phất phất tay, Hứa Nghị Đình vội vàng đuổi theo, Gia Minh đột nhiên nhìn về phía trước sau đó nheo mắt lại, hai người quay đầu lại nhìn rồi cả hai đều ngẩn người ra.
Có hai con chó lớn màu đen từ trong vườn đi tới, ánh mắt của chúng lạnh lùng nhìn ba người, da của chúng nhăn nheo giống như da của những người già, miệng thì không ngừng chảy ra nước miếng.
Thân thể của Gia Minh hơi cong lại, đã làm ra chiến đấu chuẩn bị, Đông Phương Uyển thấy hai con chó to lớn đang tiến lại gần thì run giọng nói: "Quay lại, quay lại..."
Khi đối mặt với con người thì còn có thể giả bộ, có thể ẩn giấu thực lực, thế nhưng động vật thì khác, bọn chúng sẽ không bị biểu hiện sợ hãi mà khinh địch, cho dù là sư tử vồ thỏ thì cùng dùng toàn lực chính là ví dụ tốt nhất, hai con chó trước mặt này là loại chó nguy hiểm nhất trên thế giới.
Loại chó này một khi tiến hành công kích thì sẽ không chết không ngừng, hơn nữa bọn chúng còn thích ăn tươi con mồi của mình, tay không mà muốn đối đầu với hai con chó này thì quả thật có chút phiền phức, huống hồ bên cạnh còn có người khác nên còn phải ẩn giấu thực lực.
"Nhanh, đi... Đi mau, loại chó này sẽ cắn chết người..."
Tuy Đông Phương Uyển nói vậy nhưng hai chân của cô lại giống như mọc rễ không hề có chút nhúc nhích, Hứa Nghị Đình cũng đứng sau lưng cô khóc nức nở. nói:
"Tớ...Tớ không nhúc nhích được..."
"Không, không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây, Hứa... Hứa Nghị Đình, Cố Gia Minh, các cậu chạy mau, tớ... Tớ ngăn cản bọn chúng ô..."
Cô vừa nói vừa khóc:
"Lúc trước tớ đã từng thấy qua, loại chó này sẽ cắn chết người đó..."
Hai con chó làm ra tư thế sẵn sàng tấn công, nước miếng từ miệng nó chảy xuống càng ngày càng nhiều, thân thể của Hứa Nghị Đình không ngừng run rẩy, cô không dám lui về phía sau bởi vì cô từng nghe nói con người dễ bị tấn công nhất khi đang chạy trốn.
Ánh mắt của Gia Minh lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy tay hai người, sau đó buông ra, lại nắm tay, lại chậm rãi buông ra... Đi tới đứng ở phía sau Đông Phương Uyển, Gia Minh nói:
"Lão đại, ngài thật đúng là dữ dội, đi theo ngài thì bất cứ thứ gì cùng có thể gặp được..."
Trong giọng nói của hắn mang theo chút châm chọc, Đông Phương Uyển khóc nức nở nói:
"Cậu cậu cậu... Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói xỏ, nhanh... Chạy mau đi, tớ không nhúc nhích được, các cậu chạy mau a..."
Cô không nhúc nhích thì Hứa Náhi Đình cũng không nhúc nhích được, ở phía trước ba người chừng hai mét, hai con chó kia dường như cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn nên làm ra bộ dáng chuẩn bị công kích, bọn chúng nhe răng chuẩn bị tới sân, giọng nói của Gia Minh chậm rãi vang lên:
"Tớ mà chạy thì bọn chúng sẽ xé nát cậu ra..."
"Cậu, Cậu đừng có nói nữa! Bọn chúng... Bọn chúng chắc là đã từng trải qua huấn luyện, có lẽ bọn chúng chỉ cẩn một chân là đã no rồi. Này... Này, có ai không chó của các người định cắn người này, ô..."
Thiếu nữ khóc nức nở vừa nói vừa nhìn về phía hai con chó đang tới gần:
"Xin lỗi, là tớ đã đem các cậu tới đây..."
Thân thể của Gia Minh hơi cúi thấp xuống, hai con cẩu đang đi đột nhiên ngừng lại, trong miệng bọn chúng phát ra túi hiệu phát hiện một thứ vô cùng nguy hiểm, nước miếng trong miệng chúng không ngừng chảy ra, chỉ một lát sau dưới đất đã xuất hiện hai vũng nước miếng.
Kéo Đông Phương Uyển ra phía sau, Gia Minh nói:
"Tớ từng đọc trong sách là khi gặp chúng thì phải nhìn thẳng vào mắt chúng không nên cử động mà phải nhìn thẳng vào."
"Con... Con nào?"
"Cậu thích con nào thì chọn con đó!"
Gia Minh quát lên một tiếng, hai con chó ở phía trước dường như bị giật mình nên theo phản xạ bước lên một bước, nhưng mà sau khi bước lên một bước thì chúng đột nhiên dừng lại. Ba người, hai chó cứ vậy mà giằng co.
Thấy hình dạng hung dữ mạnh mẽ của hai con chó, hai cô thiếu nữ không chút nghi ngờ nào là nếu chúng vọt lên thì sẽ cắn đứt cổ mình vì thế trong lúc nhất thời hai người liền nhìn chằm chằm vào con chó mà không hề dời mắt sang chỗ khác.
Đương nhiên hai cô cũng sẽ không phát hiện ra Gia Minh bên cạnh hai người đang phát ra khí thế khác người và ánh mắt không giống bình thường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai con chó vẫn nhìn chằm chằm về phía Gia Minh, ở bên kia, Gia Minh với đôi mắt lạnh lùng giống như hàn đàm vạn năm không mang theo chút sinh khí nào biến thành một cái hố sâu đáng sợ nuốt chửng tất cả linh hồn nhìn thẳng về phía hai con chó.
Hai cô thiếu nữ ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn về phía.
Không biết đã trải qua bao lâu, thân thể của Gia Minh cúi xuống càng lúc càng thấp, thân thể của hắn bây giờ đang ở trong trạng thái nửa đứng nửa ngồi, hắn chậm rãi đi về phía trước một bước, tay phải của hắn im lặng giơ lên.
"Cố ... Cố Gia Minh, cậu muốn làm gì..."
"Im miệng."
Nhỏ giọng nói một câu sau đó hắn đưa tay phải chỉ về phía mũi của con chó, con chó kia gầm gừ mấy tiếng sau đó lùi về sau nửa bước, bàn tay của Gia Minh trong nháy mắt có chút biến đổi mà mắt thường không thể nhìn thấy, đó chính là tiêu chí của việc tích tụ lực lượng. Trong không khí bây giờ, sát khí và lệ khí trở nên dày đặc.
Con chó đột nhiên giống như nổi điên sủa một tiếng, dường như nó sắp nhào lên cắn lấy bàn tay của Gia Minh vậy. Hai thiếu nữ ở phía sau đột nhiên trỡ nên căng thăng, nhưng ngay sau đó con chó to lớn này đột nhiên xoay người lại chạy mất, một con khác cũng sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Khi hai con chó biến mất trong vườn hoa thì hai thiếu nữ vẫn ở trong trạng thái trừng mắt nhìn về phía trước, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân không còn chút sức lực nào ngồi trên mặt đất: "Thật tốt quá, chúng ta đã dọa chạy bọn chúng..."
"Cậu... Cậu nói là chúng ta đã dọa chạy bọn chúng..."
Hai chân vẫn còn run, Đông Phương Uyển nghiêng đầu lại, nhìn về phía Gia Minh trên mặt đất nói trong lòng cô vẫn chưa tin tưởng đây là sự thật.
Gia Minh làm ra bộ dạng sợ hãi, hắn nói:
"May mắn là thứ mà sách nói vẫn đúng, chúng ta trừng mắt quả thật là quá hung hãn nên chúng nó đương nhiên là bị hù chạy, được rồi, nhất định là do vừa rồi tớ trừng mắt vô cùng lợi hại nên bọn chúng mới bỏ đi, tớ đã đếm qua, từ đầu tới cuối tớ chỉ chớp mắt có năm lần."
"Nhưng nhưng thế nhưng... Tớ, tớ hình như không có chớp mắt, bọn chúng sẽ không trở lại chứ?"
"Tớ cũng chưa có chớp mắt..."
Hai thiếu nữ xoa xoa đôi mắt, rồi ngồi xuồng đất giống như Gia Minh, một lát sau hai người lại nhỏ giọng khóc lên, Đông Phương Uyển nói:
"Rốt cục cùng đã đuổi được bọn chúng đi, tớ... Tớ rất sợ hãi..."
Lúc mặt trời lặn thì ba người cũng đã từ trong căn nhà đó đi ra đường lớn, Đông Phương Uyển bắt đầu hưng phấn, cô nói:
"Thật là không ngờ ba người chúng ta lại có thể dọa chạy hai con chó Twisted Bolivarian Dayton của Ytali, thật lợi hại! Thật lợi hại! Được rồi, Nghị Đình, cậu đừng sợ, việc của Vĩnh Thịnh bang để tớ lo, lần này tớ sẽ trở về nhà gọi người, hừ, tớ không tin một bang phái xã hội đen nho nhỏ như thế lại dám đối nghịch với nhà tớ, cậu yêu tâm, khuya nay tớ sẽ giải quyết xong chuyện này."
Sau khi cùng nhau trải qua hoạn nạn nên lúc này Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình đã rất là thân cận, lúc Hứa Nghị Đình cảm động nói lời cảm ơn thì Đông Phương Uyển lại nhìn về phía Gia minh đang có vẻ mặt không an lòng, cô nói:
"Cố Gia Minh, cậu thấy chưa, chúng ta có thể dọa chạy hai con chó đó là do ba chúng ta cùng nhau hù dọa, bây giờ cậu đã biết chỗ tốt của tập thể rồi phải không, ha hả, thật lợi hại, chúng ta thật lợi hại..."
"Không cảm nhận được."
Đông Phương Uyển lộ ra vẽ mặt tha thiết yêu cầu Gia Minh khen ngợi cô một câu thế nhưng Gia Minh lắc đầu rồi lạnh nhạt nói:
"Tớ cảm thấy khi chúng ta ở cùng một chỗ thì sẽ gặp những việc nguy hiểm tới tính mạng, quả nhiên... Một người vẫn là tốt nhất, lần sau khi thấy tớ thì không nên chào hỏi ở trên đường thì cứ làm như không quen tớ là được, cám ơn, tớ đi trước, rất cảm ơn ý nghĩ muốn hi sinh bản thân để cho bọn tớ thoát thân..."
Hắn vừa nói vừa đi sang bên kia con đường, chiếc xe máy của cửa hàng bán hoa vẫn còn nằm trong bãi đỗ xe, hắn còn muốn trở về nhà nên hi vọng không có ai canh chừng ở đây.
"Này, Cố Gia Minh!"
Hung hăng dậm chân một cái rồi cô nhìn về phía bóng người lạnh lùng của cố Gia Minh đang đi xa, viền mắt của cô đã đỏ lên, cô nói:
"Chúng ta tốt xấu gì thì cùng cùng chung hoạn nạn, tại sao cậu có thể làm vậy! Cố Gia Minh, cậu là tên khốn kiếp!"
Lúc đá ra một cước Gia Minh liền giơ tay định bắt Lê Minh làm con tin, nhưng mà bàn tay còn chưa kịp vươn ra thì một cái chân khác đã đá tới, cái chân này không phải của ai khác mà là của Đông Phương Uyển đang ở bên cạnh.
Hai người đá ra hai cước một trước một sau, khi một cước của Đông Phương Uyển đá tới thì lúc đó Lê Minh do quá đau nên đã khom người xuống vì vậy một cước toàn lực của Đông Phương Uyển đã đá trúng cằm của hắn.
Trong lúc nhất thời, Vĩnh Thịnh thiếu bang chủ của chúng ta liền ngã ra phía sau, nếu như lúc này là lúc hai bang quyết chiến thì hắn cũng không đi lên đứng đầu hàng để bị đá như thế này.
Nhưng lần này lại khác, lần này bọn họ người đông thế mạnh nên hắn không có chút lo lắng nào mà tiến lên phía trước, đây chính là nguyên nhân dẫn tới sự bi thảm của hắn.
Đông Phương Uyển kéo cánh tay của Gia Minh, cô nói:
"Chạy mau."
Sau đó liền quay người chạy trốn.
"Ta XXX..."
Định bắt người làm con tin, sau đó công bố ra thân phận của Đông Phương Uyển để không cầ đánh nhau, Gia Minh mắng thầm một câu rồi nhanh chóng chạy theo Đông Phương Uyển, Hứa Nghị Đình, một loạt tiếng động vang lên ở phía sau, bốn gã bảo tiêu chỉ có thể ngăn chặn được một lát rồi cùng xoay người bỏ chạy.
Phía sau là một rừng ánh đao và tiếng hò hét, nếu như chỉ có một mình thì Gia Minh có thể dễ dàng bỏ rơi bọn chúng nhưng bây giờ hắn còn phải mang theo hai cô bé này nên chỉ vài phút đoàn người ở phía sau đã đuổi tới.
Lúc đi qua con đường lớn, Gia Minh thoáng nhìn thấy hai chiếc xe hơi từ hai bên đường lao tới, bởi vì tốc độ của hai chiếc xe quá nhanh nên thiếu chút nữa đã tạo thành tai nạn xe cộ, hai chiếc xe này hẳn là do Phương Quốc Lâm an bài dùng để ngăn cản bọn họ trong chốc lát! Ở phía trước, Gia Minh dẫn theo hai cô bé liều mạng chạy vào con hẻm nhỏ ở giữa hai tòa nhà.
Xuyên qua con đường hẹp mà dài này ba người một lần nữa trở lại đường cái, trước mặt họ lúc này là một công trường đang ngừng hoạt động, công trường này không biết vì nguyên nhân gì mà đã đình công nên bây giờ bên trong không hề có ai, đám người đuôi giết bị "tai nạn xe cộ" cản đường nay đã sắp đuổi tới, Đông Phương Uyển ôm đầu lao vào bên trong công trường.
Đi xuyên qua giá đựng dụng cụ, tạp vật rồi đi qua một nơi khác trong công trường, ba người chuyển sang tìm đường nhỏ để chạy trốn, không lâu sau, Đông Phương Uyển chỉ vào bức tường vừa mới xây ở bên cạnh, cô hổn hển nói:
"Nhanh, nhanh, chúng ta nhanh trốn vào đây, tớ... Tớ chạy hết nổi rồi, Hứa, Hứa Nghị Đình, cậu leo lên trước đi, tớ sẽ ở dưới đẩy cậu..."
Hứa Nghị Đình nghe vậy liền chạy tới sát bức tường sau đó cố sức bò lên, Đông Phương Uyển thì ở phía dưới cô đẩy lên, sau khi Hứa Nghị Đình đã lên được thì Đông Phương Uyển quay mặt qua, nói:
"Cố, Cố Gia Minh, nhanh lên... Cậu leo lên trước..."
Gia Minh lắc đầu:
"Một mình tớ có thể leo lên, cậu lên trước đi, tớ ở dưới đẩy cậu."
Đông Phương Uyển nghe xong, cũng không do dự nữa mà nhảy lên bức tường, Gia Minh nâng hai chân cô lên cố sức đẩy, một lát sau, Đông Phương Uyên đã vào bên trong.
Âm thanh ở phía sau càng lúc càng gần, Gia Minh lui lại mấy mét đẩy những cây sào ở con đường phía trước ngã xuống ngăn chặn đám người phía sau, sau đó xoay người lại nhảy lên sau đó đi vào bên trong.
Tòa nhà này chắc là mới xây không lâu, tuy rằng quy mô rất to lớn nhưng bên trong không có ai, bên trong còn có một đống vật liệu chưa có chở đi, ba người trốn ờ phía dưới bức tường, một lát sau, đám người đuổi giết đi xa dần, khi bọn chúng thấy đống cây sào bị ngã liền nhanh chóng chạy tới phía trước.
Một lát sau đợi khi không còn tiếng động nữa thì Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đinh thở dài một hơi, hai người vỗ vỗ ngực, Đông Phương Uyển cười nói:
"Thật tốt quá, rốt cục bọn chúng cùng đi rồi, chúng ta đi ra thôi."
Nàng quay đầu lại phất phất tay, Hứa Nghị Đình vội vàng đuổi theo, Gia Minh đột nhiên nhìn về phía trước sau đó nheo mắt lại, hai người quay đầu lại nhìn rồi cả hai đều ngẩn người ra.
Có hai con chó lớn màu đen từ trong vườn đi tới, ánh mắt của chúng lạnh lùng nhìn ba người, da của chúng nhăn nheo giống như da của những người già, miệng thì không ngừng chảy ra nước miếng.
Thân thể của Gia Minh hơi cong lại, đã làm ra chiến đấu chuẩn bị, Đông Phương Uyển thấy hai con chó to lớn đang tiến lại gần thì run giọng nói: "Quay lại, quay lại..."
Khi đối mặt với con người thì còn có thể giả bộ, có thể ẩn giấu thực lực, thế nhưng động vật thì khác, bọn chúng sẽ không bị biểu hiện sợ hãi mà khinh địch, cho dù là sư tử vồ thỏ thì cùng dùng toàn lực chính là ví dụ tốt nhất, hai con chó trước mặt này là loại chó nguy hiểm nhất trên thế giới.
Loại chó này một khi tiến hành công kích thì sẽ không chết không ngừng, hơn nữa bọn chúng còn thích ăn tươi con mồi của mình, tay không mà muốn đối đầu với hai con chó này thì quả thật có chút phiền phức, huống hồ bên cạnh còn có người khác nên còn phải ẩn giấu thực lực.
"Nhanh, đi... Đi mau, loại chó này sẽ cắn chết người..."
Tuy Đông Phương Uyển nói vậy nhưng hai chân của cô lại giống như mọc rễ không hề có chút nhúc nhích, Hứa Nghị Đình cũng đứng sau lưng cô khóc nức nở. nói:
"Tớ...Tớ không nhúc nhích được..."
"Không, không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây, Hứa... Hứa Nghị Đình, Cố Gia Minh, các cậu chạy mau, tớ... Tớ ngăn cản bọn chúng ô..."
Cô vừa nói vừa khóc:
"Lúc trước tớ đã từng thấy qua, loại chó này sẽ cắn chết người đó..."
Hai con chó làm ra tư thế sẵn sàng tấn công, nước miếng từ miệng nó chảy xuống càng ngày càng nhiều, thân thể của Hứa Nghị Đình không ngừng run rẩy, cô không dám lui về phía sau bởi vì cô từng nghe nói con người dễ bị tấn công nhất khi đang chạy trốn.
Ánh mắt của Gia Minh lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy tay hai người, sau đó buông ra, lại nắm tay, lại chậm rãi buông ra... Đi tới đứng ở phía sau Đông Phương Uyển, Gia Minh nói:
"Lão đại, ngài thật đúng là dữ dội, đi theo ngài thì bất cứ thứ gì cùng có thể gặp được..."
Trong giọng nói của hắn mang theo chút châm chọc, Đông Phương Uyển khóc nức nở nói:
"Cậu cậu cậu... Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói xỏ, nhanh... Chạy mau đi, tớ không nhúc nhích được, các cậu chạy mau a..."
Cô không nhúc nhích thì Hứa Náhi Đình cũng không nhúc nhích được, ở phía trước ba người chừng hai mét, hai con chó kia dường như cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn nên làm ra bộ dáng chuẩn bị công kích, bọn chúng nhe răng chuẩn bị tới sân, giọng nói của Gia Minh chậm rãi vang lên:
"Tớ mà chạy thì bọn chúng sẽ xé nát cậu ra..."
"Cậu, Cậu đừng có nói nữa! Bọn chúng... Bọn chúng chắc là đã từng trải qua huấn luyện, có lẽ bọn chúng chỉ cẩn một chân là đã no rồi. Này... Này, có ai không chó của các người định cắn người này, ô..."
Thiếu nữ khóc nức nở vừa nói vừa nhìn về phía hai con chó đang tới gần:
"Xin lỗi, là tớ đã đem các cậu tới đây..."
Thân thể của Gia Minh hơi cúi thấp xuống, hai con cẩu đang đi đột nhiên ngừng lại, trong miệng bọn chúng phát ra túi hiệu phát hiện một thứ vô cùng nguy hiểm, nước miếng trong miệng chúng không ngừng chảy ra, chỉ một lát sau dưới đất đã xuất hiện hai vũng nước miếng.
Kéo Đông Phương Uyển ra phía sau, Gia Minh nói:
"Tớ từng đọc trong sách là khi gặp chúng thì phải nhìn thẳng vào mắt chúng không nên cử động mà phải nhìn thẳng vào."
"Con... Con nào?"
"Cậu thích con nào thì chọn con đó!"
Gia Minh quát lên một tiếng, hai con chó ở phía trước dường như bị giật mình nên theo phản xạ bước lên một bước, nhưng mà sau khi bước lên một bước thì chúng đột nhiên dừng lại. Ba người, hai chó cứ vậy mà giằng co.
Thấy hình dạng hung dữ mạnh mẽ của hai con chó, hai cô thiếu nữ không chút nghi ngờ nào là nếu chúng vọt lên thì sẽ cắn đứt cổ mình vì thế trong lúc nhất thời hai người liền nhìn chằm chằm vào con chó mà không hề dời mắt sang chỗ khác.
Đương nhiên hai cô cũng sẽ không phát hiện ra Gia Minh bên cạnh hai người đang phát ra khí thế khác người và ánh mắt không giống bình thường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai con chó vẫn nhìn chằm chằm về phía Gia Minh, ở bên kia, Gia Minh với đôi mắt lạnh lùng giống như hàn đàm vạn năm không mang theo chút sinh khí nào biến thành một cái hố sâu đáng sợ nuốt chửng tất cả linh hồn nhìn thẳng về phía hai con chó.
Hai cô thiếu nữ ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn về phía.
Không biết đã trải qua bao lâu, thân thể của Gia Minh cúi xuống càng lúc càng thấp, thân thể của hắn bây giờ đang ở trong trạng thái nửa đứng nửa ngồi, hắn chậm rãi đi về phía trước một bước, tay phải của hắn im lặng giơ lên.
"Cố ... Cố Gia Minh, cậu muốn làm gì..."
"Im miệng."
Nhỏ giọng nói một câu sau đó hắn đưa tay phải chỉ về phía mũi của con chó, con chó kia gầm gừ mấy tiếng sau đó lùi về sau nửa bước, bàn tay của Gia Minh trong nháy mắt có chút biến đổi mà mắt thường không thể nhìn thấy, đó chính là tiêu chí của việc tích tụ lực lượng. Trong không khí bây giờ, sát khí và lệ khí trở nên dày đặc.
Con chó đột nhiên giống như nổi điên sủa một tiếng, dường như nó sắp nhào lên cắn lấy bàn tay của Gia Minh vậy. Hai thiếu nữ ở phía sau đột nhiên trỡ nên căng thăng, nhưng ngay sau đó con chó to lớn này đột nhiên xoay người lại chạy mất, một con khác cũng sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Khi hai con chó biến mất trong vườn hoa thì hai thiếu nữ vẫn ở trong trạng thái trừng mắt nhìn về phía trước, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân không còn chút sức lực nào ngồi trên mặt đất: "Thật tốt quá, chúng ta đã dọa chạy bọn chúng..."
"Cậu... Cậu nói là chúng ta đã dọa chạy bọn chúng..."
Hai chân vẫn còn run, Đông Phương Uyển nghiêng đầu lại, nhìn về phía Gia Minh trên mặt đất nói trong lòng cô vẫn chưa tin tưởng đây là sự thật.
Gia Minh làm ra bộ dạng sợ hãi, hắn nói:
"May mắn là thứ mà sách nói vẫn đúng, chúng ta trừng mắt quả thật là quá hung hãn nên chúng nó đương nhiên là bị hù chạy, được rồi, nhất định là do vừa rồi tớ trừng mắt vô cùng lợi hại nên bọn chúng mới bỏ đi, tớ đã đếm qua, từ đầu tới cuối tớ chỉ chớp mắt có năm lần."
"Nhưng nhưng thế nhưng... Tớ, tớ hình như không có chớp mắt, bọn chúng sẽ không trở lại chứ?"
"Tớ cũng chưa có chớp mắt..."
Hai thiếu nữ xoa xoa đôi mắt, rồi ngồi xuồng đất giống như Gia Minh, một lát sau hai người lại nhỏ giọng khóc lên, Đông Phương Uyển nói:
"Rốt cục cùng đã đuổi được bọn chúng đi, tớ... Tớ rất sợ hãi..."
Lúc mặt trời lặn thì ba người cũng đã từ trong căn nhà đó đi ra đường lớn, Đông Phương Uyển bắt đầu hưng phấn, cô nói:
"Thật là không ngờ ba người chúng ta lại có thể dọa chạy hai con chó Twisted Bolivarian Dayton của Ytali, thật lợi hại! Thật lợi hại! Được rồi, Nghị Đình, cậu đừng sợ, việc của Vĩnh Thịnh bang để tớ lo, lần này tớ sẽ trở về nhà gọi người, hừ, tớ không tin một bang phái xã hội đen nho nhỏ như thế lại dám đối nghịch với nhà tớ, cậu yêu tâm, khuya nay tớ sẽ giải quyết xong chuyện này."
Sau khi cùng nhau trải qua hoạn nạn nên lúc này Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình đã rất là thân cận, lúc Hứa Nghị Đình cảm động nói lời cảm ơn thì Đông Phương Uyển lại nhìn về phía Gia minh đang có vẻ mặt không an lòng, cô nói:
"Cố Gia Minh, cậu thấy chưa, chúng ta có thể dọa chạy hai con chó đó là do ba chúng ta cùng nhau hù dọa, bây giờ cậu đã biết chỗ tốt của tập thể rồi phải không, ha hả, thật lợi hại, chúng ta thật lợi hại..."
"Không cảm nhận được."
Đông Phương Uyển lộ ra vẽ mặt tha thiết yêu cầu Gia Minh khen ngợi cô một câu thế nhưng Gia Minh lắc đầu rồi lạnh nhạt nói:
"Tớ cảm thấy khi chúng ta ở cùng một chỗ thì sẽ gặp những việc nguy hiểm tới tính mạng, quả nhiên... Một người vẫn là tốt nhất, lần sau khi thấy tớ thì không nên chào hỏi ở trên đường thì cứ làm như không quen tớ là được, cám ơn, tớ đi trước, rất cảm ơn ý nghĩ muốn hi sinh bản thân để cho bọn tớ thoát thân..."
Hắn vừa nói vừa đi sang bên kia con đường, chiếc xe máy của cửa hàng bán hoa vẫn còn nằm trong bãi đỗ xe, hắn còn muốn trở về nhà nên hi vọng không có ai canh chừng ở đây.
"Này, Cố Gia Minh!"
Hung hăng dậm chân một cái rồi cô nhìn về phía bóng người lạnh lùng của cố Gia Minh đang đi xa, viền mắt của cô đã đỏ lên, cô nói:
"Chúng ta tốt xấu gì thì cùng cùng chung hoạn nạn, tại sao cậu có thể làm vậy! Cố Gia Minh, cậu là tên khốn kiếp!"
Danh sách chương