Cô gái chính mình mơ ước đã lâu nằm trên giường của người khác, còn nói một câu vô cùng mập mờ, phản ứng đầu tiên của Hoàng Hạo Vân là xịt máu mũi, bởi vậy cũng không khó đoán thường ngày hắn vẫn ảo tưởng về Nhã Hàm thế nào.
Mặt khác, khi Nhã Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là giãy dụa càng kịch liệt hơn. Biết nàng bị huyết áp thấp, khi ngủ dậy đều rất mơ bồ, Gia Minh đè chặt tay nàng lại:
"Này, gặp ác mộng sao? À... Cô Nhã Hàm."
"Không... Không.. Chuyện đó.. Em thực sự muốn.. Chị... Chuyện đó.. Chị xin em tha cho chị... Có thể, có thể em Không để ý đến chị... Chị, chị... Thấy xấu hổ... Chuyện đó... Chuyện đó... Ặc..."
Giọng nói đứt quãng bởi vì suy nghĩ của chủ nhân vẫn còn hơi hỗn loạn, đa phần đều không nghe rõ, chẳng qua vẫn có thể phân biệt được mấy từ, cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là cho dù là suy đoán, mấy từ này rõ ràng còn mập mờ hơn so với câu "Anh Gia Minh, không nên." kia. Buông tay Nhã Hàm ra, Gia Minh hơi khó xử nhìn Hoàng Hạo Vân đang đứng đằng sau, Nhã Hàm cũng hơi tỉnh táo lại.
"Ặc... Chuyện này... Chuyện này... Chuyện gì vậy…"
"Không có gì.. Không có gì, chị gặp ác mộng sao? Em nhớ chị hay bị huyết áp thấp, lúc tỉnh dậy thường không phân biệt được giữa thực tế và trong mơ..."
Ngồi bên mép giường cười như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay Gia Minh chỉ vào váy Nhã Hàm. Vừa rồi giãy dụa một lát khiến váy của nàng bị vén lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy quần lót có viền hoa ở bên trong, nghĩ đến không chỉ hắn, chỉ sợ Hoàng Hạo Vân cũng vô tình được no mắt, hắn không khỏi hơi tiếc hận.
Vội vàng kéo váy xuống, Nhã Hàm cầm đôi mắt kính to lớn trên bàn sách đeo lên, cúi đầu, cong gối ngồi trên giường Gia Minh, Trong chốc lát trong phòng hơi yên lặng, không khí thế này nhìn qua rất giống Gia Minh và Nhã Hàm vừa thông dâm xong thì bị Hoàng Hạo Vân bắt gặp tại trận. Cũng trong không khí này, Nhã Hàm nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, sắc mặt bắt đầu đỏ bừng, đến cuối cùng hệt như bị thoa lên một lợp sốt cà chua.
"Ồ, chuyện này..."
Một lát sau, vẫn là Nhã Hàm phá vỡ cục điện bế tắc.
"Tôi… Hình như tôi gặp ác mộng, tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Hít sâu một hơi, nàng bước xuống giường với khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đeo giày cao gót vào rồi cười cười, bước ra khỏi cửa.
"Này, đến giờ ăn cơm rồi."
"Được, được, chị sẽ đi qua ngay..."
"Trong phòng em có nhà vệ sinh mà..."
Gia Minh muốn đi theo, chẳng qua có vẻ như Nhã Hàm không định chờ hắn, sau mấy tiếng chạy thình thịch liền hhông thẩy bóng dáng. Bên này, Hoàng Hạo Vân đang nhìn chăm chăm Gia Minh bằng ánh mắt tàn bạo, sau đó lao tới nắm cổ áo hắn.
"Mày nói thật ra! Mày và Nhã Hàm…"
Còn chưa nói xong, Gia Minh bị đẩy đến bên cửa sổ vòng tay ra đằng sau, cửa sổ đột nhiên mở ra, Gia Minh ngã xuống bãi cỏ bên ngoài, sau khi lăn vài vòng liền bò dậy.
"Xin nhờ, lý trí một chút đi lão đại, tuyệt đối không phải như anh nghĩ."
"Nếu không phải thế thì thế nào, còn cả lần ở quán rượu tại Tân Ninh... Tao vẫn còn chưa hỏi mày..."
"Chị ấy chỉ gặp ác mộng thôi... Hơn nữa em nhỏ hơn chị ấy bảy tuổi, chúng em chỉ là bạn, anh biết đấy, bạn vong niên, bạn vong niên..."
"Bạn cái đầu mày! Tao làm thịt mày..."
Vừa muốn nhảy ra cửa sổ đuổi theo thì Gia Minh đã xoay người chạy mất hút, trong nhà này, gặp người không trêu chọc được là hắn liền bỏ chạy, không ai đuổi kịp hắn được.
Hơn mười phút sau Nhã Hàm mới xuất hiện, sau khi chào hỏi mấy người quen biết, nàng trực tiếp đi đến bên Gia Minh đang ngồi trong góc rồi ngồi xuống. Ngồi bàn này đều là một số thiếu niên trong Hoàng gia như Gia Minh, Hoàng Hạo Binh, Hứa Nghị Đình vừa tế bái cha xong, Nhã Hàm ngồi chung có vẻ hơi không thích hợp, chẳng qua lúc này dường như nàng cũng không chú ý tới điều đó.
Lần này Nhã Hàm coi như khách, địa vị của nàng ở Trương Gia cũng không thấp, nửa phút sau liền có một người thím của Gia Minh đi tới, muốn sắp xếp cho nàng ngồi ở một bàn bên cạnh bàn ăn chính. Thấy có người muốn sắp xếp chỗ ngồi cho mình, Nhà Hàm vội vàng đứng lên cười từ chối.
"Cô à, Không cần phiền phức như vậy, mọi người đều queo biết cả, đến nơi này cũng như nhà mình mà, huống chi mọi người bên đó đều nói chuyện công việc, một cô gái như cháu cũng không biết nói gì cả. Vừa lúc Nghị Đình cũng ngồi ở đây... Hơn nữa cháu là cô giáo, bọn chúng đều là học sinh của cháu..."
Chẳng qua, nói là ngồi cùng với Nghị Đình nhưng nàng không ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Nghị Đình mà lại ngồi ở bên cạnh Gia Minh. Thấy nàng không muốn sang bên đó, đối phương cũng không miễn cưỡng nữa. Mà cách đó không xa, Hoàng Hạo Vân vừa mới vơi bớt nghi ngờ lại nhìn Gia Minh bằng ánh mắt oán hận.
Lại nói, kể từ sau lần cắm trại ngoài trời rồi bị bắt cóc, Nhã Hàm cũng chưa trở lại Hoàng gia. Hi vọng cứ bị dập tắt như vậy thì không sao, song lúc này Gia Minh lại xuất hiện một cách đối lập như vậy khiến hắn vô cùng buồn bực, không hiểu được rốt cuộc mình kém thằng Gia Minh kia ở điểm gì.
Đồng thời với sự buồn bực của hắn, cảm xúc của Nhã Hàm dường như cũng đang rất mâu thuẫn, từ khi ngồi xuống, nàng vẫn chưa nói chuyện với Gia Minh, thức ăn được đưa lên, nàng chỉ im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng gặp người quen biết mới cười chào hỏi. Trong đại sảnh rất ồn ào náo nhiệt, chẳng qua Gia Minh vẫn luôn cảm thấy có hàn khí đảo qua đảo lại quanh người. Lúc ăn được nửa bữa, Hoàng Bính Hưng bưng ly rượu đến nói chuyện với Nhã Hàm.
Là cha của Hoàng Hạo Vân, Hoàng Bính Hưng vẫn luôn hi vọng Nhã Hàm sẽ trở thành con dâu mình, mặc dù Nhã Hàm không thích Hoàng Hạo Vân, nhưng đến nay Hoàng Bính Hưng vẫn duy trì quan hệ khá tốt với Trương Kính An, với Nhã Hàm, với Trương gia. Nói chuyện với nhau một lát, uống với nhau hai ly rượu, Hoàng Bính Hưng cười hỏi:
"Nghe nói quan hệ của Nhã Hàm và Gia Minh rất tốt đúng không?"
"Ha hả, đương nhiên rồi."
Nghe hắ nhắc đến Gia Minh, Nhã Hàm hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền cười rực rỡ.
"Chúng cháu thân như chị em, ở võ quán cháu cũng là sư tỷ của nó, còn nữa, trước đây Gia Minh còn cứu mạng cháu, a a..."
Nàng vỗ đầu Gia Minh như vuốt ve con chó nhỏ, sau đó ôm vai Gia Minh, hôn mạnh một cái lên mặt hắn. Mặc dù bây giờ Gia Minh đã mười sáu tuổi nhưng dù sao tuổi tác của hai người chênh lệch khá lớn, trong mắt người khác, đùa giỡn thoải mái như vậy trái lại lại thật hơn, Hoàng Bính Hưng phá lên cười, mà mấy người lớn ở bên cạnh thấy Gia Minh chán ghét lau gò má cũng cười lên.
Hỏi xong mấy vấn đề này, Hoàng Bính Hưng cười rời đi, nói mấy câu với Hoàng Hạo Vân ở phía xa. Mặc dù cách xa không nghe được, nhưng Gia Minh vẫn có thể đọc được bờ môi, đại khái là Hoàng Bính Hưng nói:
"Không có chút tiến bộ... Tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, nàng và Gia Minh sao có thể..."
"Này, đừng lau nữa, trên mặt không có gì cả..."
Đang lúc quan sát hai cha con kia nói chuyện, Nhã Hàm cười kéo bàn tay đang lau mặt của hắn xuống, Gia Minh liếc mắt:
"Làm sao không có được..."
"Hừ, làm sao em biết có, em cũng chưa soi gương!"
Nhã Hàm ngẩng đầu nói không chút yếu thế.
"Đây này."
Gia Minh tức giận chỉ vào miệng chiếc bát sứ màu trắng, bên miệng bát đã bị dính chút son môi,
"Chị đột nhiên mê trai sao, đánh son dày như vậy…"
"Hừ... Mê trai thì đã sao..."
Nếu là lúc bình thường khi hai người ở chung một chỗ, sợ rằng Nhã Hàm sẽ biến chuyện này thành trò đùa, xông lên lưu lại một vết son môi nữa, nhưng đột nhiên xảy ra tình huống bây giờ, nàng cũng không dám làm điều gì thêm nữa. Mà nghe Gia Minh nói son môi của nàng quá dày, Nhã Hàm không khỏi đỏ mặt lên, nàng trang điểm lại trong nhà vệ sinh, khi đó tâm tình hơi loạn...
Nghĩ đến chuyện này, nhìn vết son môi trên mặt Gia Minh, Nhã Hàm cầm chiếc bát sứ lên ngậm chặt vào đó, sau đó lưu lại một vết môi son màu hồng trên đó, hai bên trong ngoài, xinh đẹp mê người...
Chuyện đến nước này, ngay cả Gia Minh vốn không nhạy cảm về vấn đề tình cảm cũng phát hiện ra một chút không phù hợp, mặc dù về lý trí đã sớm đoán được nhưng về mặt cảm tính lại vẫn không thể hiểu nổi, trong thời gian ngắn trong lòng cũng cảm thấy hơi mê hoặc. Nhã Hàm ở bên cạnh yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng cười ngẩng đầu lên, không nói chuyện với hắn đến tận khi bữa tiệc kết thúc.
Ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, xe hơi dừng lại trước vạch trắng.
Nhìn thời gian đang đếm lùi, Nhã Hàm hít sâu một hơi, nhẹ Nhàng ôm lấy vô lăng rồi gục đầu xuống.
Nhớ lại lúc cởi quần lót trong nhà cầu, thứ nước dính dính, nhờn nhờn kia, bây giờ nàng thậm chí còn có thể cảm thấy ở giữa đôi chân vẫn lạnh lẽo, cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Lại làm mộng xuân về Gia Minh... Mày chết đi... Trương Nhã Hàm...
Gia Minh... Hắn có biết không? Mặc dù biểu hiện trên bàn ăn vẫn bình thường nhưng giả bộ ngây thơ vốn là điểm mạnh của hắn, người nhạy cảm như hắn rất có thể đã biết rồi, chỉ vì không muốn mình khó xử nên mới không nói ra. Như vậy hắn sẽ nghĩ thế nào, sau này hắn sẽ nhìn mình như thế nào đây...
Còn có giấc mộng kia...
Nàng vẫn cảm thấy mình là người rất bình thường, nhưng giấc mộng kia rốt cuộc đại biểu cho điều gì? Mình thật sự thích Gia Minh sao, yêu cũng tốt, thích cũng được, nhưng mình lại không thể nói ra. Nếu như Gia Minh thật sự như trong giấc mộng kia... Cưỡng bức mình, chỉ vì hắn thích mà ép mình làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, cho dù mình khóc lóc cầu xin thế nào cũng không thèm để ý... Như vậy mình cũng không gặp khó khăn và lựa chọn sao.
Theo quan điểm của tâm lý học, giấc mơ thường là biểu hiện của những khát vọng của con người, lẽ nào mình mong đợi chuyện như, trong mộng kia sao...
Không thể suy nghĩ được rõ ràng, cũng không thể dễ dàng thừa nhận điều này, một lát sau, đèn xanh sáng lên, nàng nhấn ga, cố gắng tập trung tinh thần vào những hoạt động của ngày kỷ niệm thành lập trường ngày mai.
Chẳng qua... Mấy người Gia Minh biểu diễn...
Mặt khác, khi Nhã Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là giãy dụa càng kịch liệt hơn. Biết nàng bị huyết áp thấp, khi ngủ dậy đều rất mơ bồ, Gia Minh đè chặt tay nàng lại:
"Này, gặp ác mộng sao? À... Cô Nhã Hàm."
"Không... Không.. Chuyện đó.. Em thực sự muốn.. Chị... Chuyện đó.. Chị xin em tha cho chị... Có thể, có thể em Không để ý đến chị... Chị, chị... Thấy xấu hổ... Chuyện đó... Chuyện đó... Ặc..."
Giọng nói đứt quãng bởi vì suy nghĩ của chủ nhân vẫn còn hơi hỗn loạn, đa phần đều không nghe rõ, chẳng qua vẫn có thể phân biệt được mấy từ, cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là cho dù là suy đoán, mấy từ này rõ ràng còn mập mờ hơn so với câu "Anh Gia Minh, không nên." kia. Buông tay Nhã Hàm ra, Gia Minh hơi khó xử nhìn Hoàng Hạo Vân đang đứng đằng sau, Nhã Hàm cũng hơi tỉnh táo lại.
"Ặc... Chuyện này... Chuyện này... Chuyện gì vậy…"
"Không có gì.. Không có gì, chị gặp ác mộng sao? Em nhớ chị hay bị huyết áp thấp, lúc tỉnh dậy thường không phân biệt được giữa thực tế và trong mơ..."
Ngồi bên mép giường cười như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay Gia Minh chỉ vào váy Nhã Hàm. Vừa rồi giãy dụa một lát khiến váy của nàng bị vén lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy quần lót có viền hoa ở bên trong, nghĩ đến không chỉ hắn, chỉ sợ Hoàng Hạo Vân cũng vô tình được no mắt, hắn không khỏi hơi tiếc hận.
Vội vàng kéo váy xuống, Nhã Hàm cầm đôi mắt kính to lớn trên bàn sách đeo lên, cúi đầu, cong gối ngồi trên giường Gia Minh, Trong chốc lát trong phòng hơi yên lặng, không khí thế này nhìn qua rất giống Gia Minh và Nhã Hàm vừa thông dâm xong thì bị Hoàng Hạo Vân bắt gặp tại trận. Cũng trong không khí này, Nhã Hàm nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, sắc mặt bắt đầu đỏ bừng, đến cuối cùng hệt như bị thoa lên một lợp sốt cà chua.
"Ồ, chuyện này..."
Một lát sau, vẫn là Nhã Hàm phá vỡ cục điện bế tắc.
"Tôi… Hình như tôi gặp ác mộng, tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Hít sâu một hơi, nàng bước xuống giường với khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đeo giày cao gót vào rồi cười cười, bước ra khỏi cửa.
"Này, đến giờ ăn cơm rồi."
"Được, được, chị sẽ đi qua ngay..."
"Trong phòng em có nhà vệ sinh mà..."
Gia Minh muốn đi theo, chẳng qua có vẻ như Nhã Hàm không định chờ hắn, sau mấy tiếng chạy thình thịch liền hhông thẩy bóng dáng. Bên này, Hoàng Hạo Vân đang nhìn chăm chăm Gia Minh bằng ánh mắt tàn bạo, sau đó lao tới nắm cổ áo hắn.
"Mày nói thật ra! Mày và Nhã Hàm…"
Còn chưa nói xong, Gia Minh bị đẩy đến bên cửa sổ vòng tay ra đằng sau, cửa sổ đột nhiên mở ra, Gia Minh ngã xuống bãi cỏ bên ngoài, sau khi lăn vài vòng liền bò dậy.
"Xin nhờ, lý trí một chút đi lão đại, tuyệt đối không phải như anh nghĩ."
"Nếu không phải thế thì thế nào, còn cả lần ở quán rượu tại Tân Ninh... Tao vẫn còn chưa hỏi mày..."
"Chị ấy chỉ gặp ác mộng thôi... Hơn nữa em nhỏ hơn chị ấy bảy tuổi, chúng em chỉ là bạn, anh biết đấy, bạn vong niên, bạn vong niên..."
"Bạn cái đầu mày! Tao làm thịt mày..."
Vừa muốn nhảy ra cửa sổ đuổi theo thì Gia Minh đã xoay người chạy mất hút, trong nhà này, gặp người không trêu chọc được là hắn liền bỏ chạy, không ai đuổi kịp hắn được.
Hơn mười phút sau Nhã Hàm mới xuất hiện, sau khi chào hỏi mấy người quen biết, nàng trực tiếp đi đến bên Gia Minh đang ngồi trong góc rồi ngồi xuống. Ngồi bàn này đều là một số thiếu niên trong Hoàng gia như Gia Minh, Hoàng Hạo Binh, Hứa Nghị Đình vừa tế bái cha xong, Nhã Hàm ngồi chung có vẻ hơi không thích hợp, chẳng qua lúc này dường như nàng cũng không chú ý tới điều đó.
Lần này Nhã Hàm coi như khách, địa vị của nàng ở Trương Gia cũng không thấp, nửa phút sau liền có một người thím của Gia Minh đi tới, muốn sắp xếp cho nàng ngồi ở một bàn bên cạnh bàn ăn chính. Thấy có người muốn sắp xếp chỗ ngồi cho mình, Nhà Hàm vội vàng đứng lên cười từ chối.
"Cô à, Không cần phiền phức như vậy, mọi người đều queo biết cả, đến nơi này cũng như nhà mình mà, huống chi mọi người bên đó đều nói chuyện công việc, một cô gái như cháu cũng không biết nói gì cả. Vừa lúc Nghị Đình cũng ngồi ở đây... Hơn nữa cháu là cô giáo, bọn chúng đều là học sinh của cháu..."
Chẳng qua, nói là ngồi cùng với Nghị Đình nhưng nàng không ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Nghị Đình mà lại ngồi ở bên cạnh Gia Minh. Thấy nàng không muốn sang bên đó, đối phương cũng không miễn cưỡng nữa. Mà cách đó không xa, Hoàng Hạo Vân vừa mới vơi bớt nghi ngờ lại nhìn Gia Minh bằng ánh mắt oán hận.
Lại nói, kể từ sau lần cắm trại ngoài trời rồi bị bắt cóc, Nhã Hàm cũng chưa trở lại Hoàng gia. Hi vọng cứ bị dập tắt như vậy thì không sao, song lúc này Gia Minh lại xuất hiện một cách đối lập như vậy khiến hắn vô cùng buồn bực, không hiểu được rốt cuộc mình kém thằng Gia Minh kia ở điểm gì.
Đồng thời với sự buồn bực của hắn, cảm xúc của Nhã Hàm dường như cũng đang rất mâu thuẫn, từ khi ngồi xuống, nàng vẫn chưa nói chuyện với Gia Minh, thức ăn được đưa lên, nàng chỉ im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng gặp người quen biết mới cười chào hỏi. Trong đại sảnh rất ồn ào náo nhiệt, chẳng qua Gia Minh vẫn luôn cảm thấy có hàn khí đảo qua đảo lại quanh người. Lúc ăn được nửa bữa, Hoàng Bính Hưng bưng ly rượu đến nói chuyện với Nhã Hàm.
Là cha của Hoàng Hạo Vân, Hoàng Bính Hưng vẫn luôn hi vọng Nhã Hàm sẽ trở thành con dâu mình, mặc dù Nhã Hàm không thích Hoàng Hạo Vân, nhưng đến nay Hoàng Bính Hưng vẫn duy trì quan hệ khá tốt với Trương Kính An, với Nhã Hàm, với Trương gia. Nói chuyện với nhau một lát, uống với nhau hai ly rượu, Hoàng Bính Hưng cười hỏi:
"Nghe nói quan hệ của Nhã Hàm và Gia Minh rất tốt đúng không?"
"Ha hả, đương nhiên rồi."
Nghe hắ nhắc đến Gia Minh, Nhã Hàm hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền cười rực rỡ.
"Chúng cháu thân như chị em, ở võ quán cháu cũng là sư tỷ của nó, còn nữa, trước đây Gia Minh còn cứu mạng cháu, a a..."
Nàng vỗ đầu Gia Minh như vuốt ve con chó nhỏ, sau đó ôm vai Gia Minh, hôn mạnh một cái lên mặt hắn. Mặc dù bây giờ Gia Minh đã mười sáu tuổi nhưng dù sao tuổi tác của hai người chênh lệch khá lớn, trong mắt người khác, đùa giỡn thoải mái như vậy trái lại lại thật hơn, Hoàng Bính Hưng phá lên cười, mà mấy người lớn ở bên cạnh thấy Gia Minh chán ghét lau gò má cũng cười lên.
Hỏi xong mấy vấn đề này, Hoàng Bính Hưng cười rời đi, nói mấy câu với Hoàng Hạo Vân ở phía xa. Mặc dù cách xa không nghe được, nhưng Gia Minh vẫn có thể đọc được bờ môi, đại khái là Hoàng Bính Hưng nói:
"Không có chút tiến bộ... Tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, nàng và Gia Minh sao có thể..."
"Này, đừng lau nữa, trên mặt không có gì cả..."
Đang lúc quan sát hai cha con kia nói chuyện, Nhã Hàm cười kéo bàn tay đang lau mặt của hắn xuống, Gia Minh liếc mắt:
"Làm sao không có được..."
"Hừ, làm sao em biết có, em cũng chưa soi gương!"
Nhã Hàm ngẩng đầu nói không chút yếu thế.
"Đây này."
Gia Minh tức giận chỉ vào miệng chiếc bát sứ màu trắng, bên miệng bát đã bị dính chút son môi,
"Chị đột nhiên mê trai sao, đánh son dày như vậy…"
"Hừ... Mê trai thì đã sao..."
Nếu là lúc bình thường khi hai người ở chung một chỗ, sợ rằng Nhã Hàm sẽ biến chuyện này thành trò đùa, xông lên lưu lại một vết son môi nữa, nhưng đột nhiên xảy ra tình huống bây giờ, nàng cũng không dám làm điều gì thêm nữa. Mà nghe Gia Minh nói son môi của nàng quá dày, Nhã Hàm không khỏi đỏ mặt lên, nàng trang điểm lại trong nhà vệ sinh, khi đó tâm tình hơi loạn...
Nghĩ đến chuyện này, nhìn vết son môi trên mặt Gia Minh, Nhã Hàm cầm chiếc bát sứ lên ngậm chặt vào đó, sau đó lưu lại một vết môi son màu hồng trên đó, hai bên trong ngoài, xinh đẹp mê người...
Chuyện đến nước này, ngay cả Gia Minh vốn không nhạy cảm về vấn đề tình cảm cũng phát hiện ra một chút không phù hợp, mặc dù về lý trí đã sớm đoán được nhưng về mặt cảm tính lại vẫn không thể hiểu nổi, trong thời gian ngắn trong lòng cũng cảm thấy hơi mê hoặc. Nhã Hàm ở bên cạnh yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng cười ngẩng đầu lên, không nói chuyện với hắn đến tận khi bữa tiệc kết thúc.
Ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, xe hơi dừng lại trước vạch trắng.
Nhìn thời gian đang đếm lùi, Nhã Hàm hít sâu một hơi, nhẹ Nhàng ôm lấy vô lăng rồi gục đầu xuống.
Nhớ lại lúc cởi quần lót trong nhà cầu, thứ nước dính dính, nhờn nhờn kia, bây giờ nàng thậm chí còn có thể cảm thấy ở giữa đôi chân vẫn lạnh lẽo, cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Lại làm mộng xuân về Gia Minh... Mày chết đi... Trương Nhã Hàm...
Gia Minh... Hắn có biết không? Mặc dù biểu hiện trên bàn ăn vẫn bình thường nhưng giả bộ ngây thơ vốn là điểm mạnh của hắn, người nhạy cảm như hắn rất có thể đã biết rồi, chỉ vì không muốn mình khó xử nên mới không nói ra. Như vậy hắn sẽ nghĩ thế nào, sau này hắn sẽ nhìn mình như thế nào đây...
Còn có giấc mộng kia...
Nàng vẫn cảm thấy mình là người rất bình thường, nhưng giấc mộng kia rốt cuộc đại biểu cho điều gì? Mình thật sự thích Gia Minh sao, yêu cũng tốt, thích cũng được, nhưng mình lại không thể nói ra. Nếu như Gia Minh thật sự như trong giấc mộng kia... Cưỡng bức mình, chỉ vì hắn thích mà ép mình làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, cho dù mình khóc lóc cầu xin thế nào cũng không thèm để ý... Như vậy mình cũng không gặp khó khăn và lựa chọn sao.
Theo quan điểm của tâm lý học, giấc mơ thường là biểu hiện của những khát vọng của con người, lẽ nào mình mong đợi chuyện như, trong mộng kia sao...
Không thể suy nghĩ được rõ ràng, cũng không thể dễ dàng thừa nhận điều này, một lát sau, đèn xanh sáng lên, nàng nhấn ga, cố gắng tập trung tinh thần vào những hoạt động của ngày kỷ niệm thành lập trường ngày mai.
Chẳng qua... Mấy người Gia Minh biểu diễn...
Danh sách chương