Lúc tỉnh lại là hừng đông năm giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối, tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên.
Cái chuông gió kia treo trên cửa sổ trong phòng của Linh Tĩnh, đã nhiều năm nên chỉ còn nhớ mang mang, đó là khi mọi người còn học cấp 2, thường thích những đồ linh tinh, treo từ đó tới bây giờ vẫn còn chưa lấy xuống, hôm nay còn có thể nghe nó kêu vang, giống như là thời gian đã trôi lại những năm đó vậy.
Trước đây hắn có thói quen dậy sớm, ở Hoàng gia không một ai biết hắn dậy sớm ra ngoài luyện tập, trở về rồi còn giả vờ ngủ, lúc đó Linh Tĩnh mới tới gọi hắn dậy luyện tập.
Thỉnh thoảng cũng có khi ở Diệp gia, cũng ngủ trên gác lầu kia, họ vẫn thường rủ nhau ra ngoài đi bộ, nhưng mà hôm nay không cần như vậy, hắn nhắm mắt lại nghe tiếng chuông gió tiếp tục ngủ.
Thời gian trôi qua cũng sắp tới 7h sáng, sắc trời mới dần dần sáng lên, mây đen bao phủ bầu trời, sau đó tí tách lịch cơn mưa nhỏ kéo tới, dưới lầu truyền đến thanh âm rửa mặt buổi sáng.
Mẹ Diệp đã chuẩn bị bữa sáng ở dưới phòng bếp, hắn mặc quần áo tử tế xuống lầu bắt chuyện cùng với bố Diệp, Linh Tĩnh trong phòng ngủ xem ra cũng đã tỉnh, bởi vì trong đó truyền ra tiếng líu ríu đùa giỡn của hai người.
Rửa mặt đánh răng trở lại phòng khách thì nghe thấy trong phòng ngủ của hai người vang lên những tiếng bình bịch, hai người đang đùa giỡn với nhau, Sa Sa hỉ hả, Linh Tĩnh thì nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm cái gì đó.
Hắn cùng với bố Diệp liếc mắt nhìn nhau, Gia Minh ở trên cửa gõ một cái, sau đó đưa tay đẩy ra, chỉ thấy hai người mặc áo ngủ ở trên giường ôm nhau lộn thành một đống.
Sa Sa cuộn mình lại, liều mạng bảo vệ cái gì đó trong lòng, Linh Tĩnh nhào lên trên người của nàng muốn cướp, giành không được liền kéo gối muốn chụp.
Mắt thấy Gia Minh đứng ở cửa, Sa Sa cười nói:
"Gia Minh, tớ tìm được tiểu thuyết mà Linh Tĩnh trước đây viết, cậu có muốn nghe hay không, bên trong có loại Bạch Mã Vương Tử mà Linh Tĩnh thích đấy... A ---- "
Lời còn chưa nói hết, cái gối đã đập xuống, quần áo của Linh Tĩnh lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ quay đầu trợn mắt nhìn Gia Minh quát:
"Đi ra ngoài đi!"
Gia Minh bất đắc dĩ đóng cửa lại:
"Mau ra đây rửa mặt đánh răng."
"Biết rồi... A ---- "
"Buông tay!"
"Chết cũng không buông, ha ha..."
Bởi vì cửa phòng đã đóng lại cho nên thanh âm bên trong cũng nhỏ đi, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Linh Tĩnh từ trước đến nay có thói quen viết nhật ký, thời cấp 2 không có việc gì nên viết tiểu thuyết, Gia Minh cũng biết, tuy rằng không xem nhưng cũng đoán là tiểu thuyết ngôn tình do thiếu nữ mộng mơ.
Hiện giờ bố Diệp đang cười nhìn hắn một cái:
"Buổi tối ngủ có ngon không?"
Gia Minh gật đầu, trong lòng lại nghĩ xem mình nên nói cái gì cho phải, qua một lát, Diệp Hàm nhìn cửa phòng Linh Tĩnh cười cười:
"Mấy hôm trước Linh Tĩnh còn chật vật tìm một cái cuốc, khóc khóc mếu mếu định đi đào cái mộ giả của con đấy. Ha hả..."
"Ách..."
Gia Minh không biết nói gì, Diệp Hàm sau đó cũng lắc đầu:
"Khóc chừng mấy ngày, ngủ thì ngủ không ngon, cơm thì ăn không vô, hiện giờ thấy nó đã bình thường mới biết là bác và bác gái của con cũng chẳng giúp được gì..."
Hắn thở dài, nói tiếp:
"Ba người các con cũng đã ở chung với nhau 6, 7 năm rồi, bác và bác gái hôm qua thương lượng cả đêm nhưng cũng chẳng biết nói gì cả. Thời gian khi con còn nhỏ, chúng ta đã nghĩ tới chuyện đem Linh Tĩnh gả cho con, như bây giờ... từ từ cũng được, mấy đứa còn trẻ, chuyện sau này hãy để sau này rồi nói."
Đối với tình hình của ba người Gia Minh, vợ chồng bác Diệp đau đầu nói chuyện đã đêm, nói xong câu này Diệp Hàm cũng cười cười, nhỏ giọng:
"Chuyện này thì bác nói như vậy nhưng không biết bác gái quyết định như thế nào, có khi lại muốn đánh mấy đứa đấy, vẫn là mấy đứa phải làm..."
Ý của hắn là muốn mấy người cho Đoàn Tĩnh Nhàn ăn một viên thuốc an thần.
TV lúc này đang phát chương trình tin tức buổi sáng, chỉ chốc lát sau, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra, đùn đẩy nhau đi rửa mặt, mẹ Diệp từ phòng bếp xuất hiện, gõ lên đầu mỗi người một cái:
"Lớn rồi mà vẫn như trẻ con!"
Hai người lúc này mới thôi đùa giỡn.
Buổi sáng mưa lác đác cũng giống như mấy năm trước đây, trong nhà đèn sáng chưng, sau khi rửa mặt xong họ cùng nhau ăn mì do mẹ Diệp nấu, đồng thời xem tin tức buổi sáng và nói chuyện phiếm. Do mẹ Diệp còn phải đi làm, cho nên sau khi thay quần áo thì bắt đầu nói tới chuyện bữa trưa và chuyện của Hoàng gia.
"... Gia Minh sau khi cháu trở về đã trở lại đó thăm gia đình hay chưa? Tận dụng thời gian trở lại một chút, cho dù như thế nào thì cháu cũng lớn lên ở đó... Bọn họ sợ rằng vẫn cho rằng cháu đã xảy ra chuyện, cũng nên làm sáng tỏ một chút... Bác nghĩ bác cả của cháu, bác ba, chú tư... cháu phải mang lễ vật cho mấy người này, lâu như vậy không gặp, mua gì quý một chút, mấy năm nay cháu đều ở bên ngoài... Diệp Hàm, buổi sáng ông mang Gia Minh đi mua đồ đi."
Nàng bảo Diệp Hàm đi cùng với Gia Minh đương nhiên là nghĩ tới chuyện mấy năm nay Gia Minh ở ngoài, trên người lại không có tiền, với lại tất cả đã là người thân rồi cũng không cần che giấu gì nhiều.
Gia Minh cười lắc đầu:
"Không cần, mẹ Diệp, con có tiền!"
"Con vừa trở về, trên người lấy đâu ra tiền, Linh Tĩnh đại khái cũng có mấy trăm đồng, từ lúc ở Viên về tới giờ vẫn tiêu chưa hết."
Đoàn Tĩnh Nhàn sửa sang lại y phục, cảm thấy bất mãn với thái độ của Gia Minh:
"Nếu không thì thế này, ta đem thẻ cho các con dùng, muốn dùng thế nào cũng được... Được rồi, bác ba của con bị bệnh tiểu đường ngày càng nặng, rất nhiều thứ không thể ăn, hôm nay ta sẽ tới bệnh viện lấy mấy hộp dịch truyền, tuy rằng hắn cũng không thiếu nhưng mà tâm ý thì vẫn hơn..."
Nàng nói liên miên không dứt:
"Hoàng gia mấy năm nay không còn được tốt nhưu trước đây, năm kia có mấy người đòi tách khỏi gia tộc, muốn đem công ty bán sau đó chia mỗi người một phần, tuy rằng sau không làm nữa. nhưng mà mấy năm này, mấy tên đại gia hỏa đó đều làm chuyện riêng của mình, trức đây còn giúp đỡ nhau một chút... Cái tên Hoàng Hạo Vân thì đi với đám người xã hội đen, nhưng mà Nghị Đình thì lại không tồi, Hứa Nghị Đình chắc vẫn còn nhớ..."
Đối với Hoàng gia, Gia Minh kỳ thực đã không còn nhiều cảm giác, nghĩ đến chuyện Viêm Hoàng Giác Tỉnh sắp xếp cho mình lúc trước, người trong Hoàng gia đại khái đều biết mình "ngồi tù sau đó chết bất đắc kỳ tử".
Nhưng mà mẹ Diệp nếu đã nói như vậy, bây giờ đương nhiên phải nghe theo. Chỉ chốc lát sau Đoàn Tĩnh Nhàn cầm một tấm chi phiếu giao cho Gia Minh, mấy người tiễn nàng ra cửa.
Ông chủ tạp hóa thấy vậy thì vui mừng hỏi:
"Sa Sa! Gia Minh! Tất cả đã về rồi à?"
"Đúng vậy, lão Dương, hôm qua mới về tới nhà."
Đoàn Tĩnh Nhàn cười đáp lại.
Ba người Gia Minh cùng nhau đi tới điểm dừng xe bus, mẹ Diệp phất tay bảo đừng đi nữa, nhưng mới đi được một đoạn, hình như lại nhớ ra cái gì đó bèn ngoắc tay bảo Linh Tĩnh:
"Linh Tĩnh, tới đây!"
Ba người dừng bước, Linh Tĩnh chậm chạp chạy tới.
Khoảng cách cũng không tính là quá xa, Gia Minh và Sa Sa chờ ở ven đường, tuy rằng thanh âm loáng thoáng, nhưng với thính lực của Gia Minh, hắn có thể căn cứ vào môi mà đoán chữ.
Chỉ thấy Linh Tĩnh đứng trước mặt mẹ mình một lúc, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng phủi nước trên mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:
"Ba người các con... sau này quyết định gì chưa?"
Cái chuông gió kia treo trên cửa sổ trong phòng của Linh Tĩnh, đã nhiều năm nên chỉ còn nhớ mang mang, đó là khi mọi người còn học cấp 2, thường thích những đồ linh tinh, treo từ đó tới bây giờ vẫn còn chưa lấy xuống, hôm nay còn có thể nghe nó kêu vang, giống như là thời gian đã trôi lại những năm đó vậy.
Trước đây hắn có thói quen dậy sớm, ở Hoàng gia không một ai biết hắn dậy sớm ra ngoài luyện tập, trở về rồi còn giả vờ ngủ, lúc đó Linh Tĩnh mới tới gọi hắn dậy luyện tập.
Thỉnh thoảng cũng có khi ở Diệp gia, cũng ngủ trên gác lầu kia, họ vẫn thường rủ nhau ra ngoài đi bộ, nhưng mà hôm nay không cần như vậy, hắn nhắm mắt lại nghe tiếng chuông gió tiếp tục ngủ.
Thời gian trôi qua cũng sắp tới 7h sáng, sắc trời mới dần dần sáng lên, mây đen bao phủ bầu trời, sau đó tí tách lịch cơn mưa nhỏ kéo tới, dưới lầu truyền đến thanh âm rửa mặt buổi sáng.
Mẹ Diệp đã chuẩn bị bữa sáng ở dưới phòng bếp, hắn mặc quần áo tử tế xuống lầu bắt chuyện cùng với bố Diệp, Linh Tĩnh trong phòng ngủ xem ra cũng đã tỉnh, bởi vì trong đó truyền ra tiếng líu ríu đùa giỡn của hai người.
Rửa mặt đánh răng trở lại phòng khách thì nghe thấy trong phòng ngủ của hai người vang lên những tiếng bình bịch, hai người đang đùa giỡn với nhau, Sa Sa hỉ hả, Linh Tĩnh thì nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm cái gì đó.
Hắn cùng với bố Diệp liếc mắt nhìn nhau, Gia Minh ở trên cửa gõ một cái, sau đó đưa tay đẩy ra, chỉ thấy hai người mặc áo ngủ ở trên giường ôm nhau lộn thành một đống.
Sa Sa cuộn mình lại, liều mạng bảo vệ cái gì đó trong lòng, Linh Tĩnh nhào lên trên người của nàng muốn cướp, giành không được liền kéo gối muốn chụp.
Mắt thấy Gia Minh đứng ở cửa, Sa Sa cười nói:
"Gia Minh, tớ tìm được tiểu thuyết mà Linh Tĩnh trước đây viết, cậu có muốn nghe hay không, bên trong có loại Bạch Mã Vương Tử mà Linh Tĩnh thích đấy... A ---- "
Lời còn chưa nói hết, cái gối đã đập xuống, quần áo của Linh Tĩnh lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ quay đầu trợn mắt nhìn Gia Minh quát:
"Đi ra ngoài đi!"
Gia Minh bất đắc dĩ đóng cửa lại:
"Mau ra đây rửa mặt đánh răng."
"Biết rồi... A ---- "
"Buông tay!"
"Chết cũng không buông, ha ha..."
Bởi vì cửa phòng đã đóng lại cho nên thanh âm bên trong cũng nhỏ đi, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Linh Tĩnh từ trước đến nay có thói quen viết nhật ký, thời cấp 2 không có việc gì nên viết tiểu thuyết, Gia Minh cũng biết, tuy rằng không xem nhưng cũng đoán là tiểu thuyết ngôn tình do thiếu nữ mộng mơ.
Hiện giờ bố Diệp đang cười nhìn hắn một cái:
"Buổi tối ngủ có ngon không?"
Gia Minh gật đầu, trong lòng lại nghĩ xem mình nên nói cái gì cho phải, qua một lát, Diệp Hàm nhìn cửa phòng Linh Tĩnh cười cười:
"Mấy hôm trước Linh Tĩnh còn chật vật tìm một cái cuốc, khóc khóc mếu mếu định đi đào cái mộ giả của con đấy. Ha hả..."
"Ách..."
Gia Minh không biết nói gì, Diệp Hàm sau đó cũng lắc đầu:
"Khóc chừng mấy ngày, ngủ thì ngủ không ngon, cơm thì ăn không vô, hiện giờ thấy nó đã bình thường mới biết là bác và bác gái của con cũng chẳng giúp được gì..."
Hắn thở dài, nói tiếp:
"Ba người các con cũng đã ở chung với nhau 6, 7 năm rồi, bác và bác gái hôm qua thương lượng cả đêm nhưng cũng chẳng biết nói gì cả. Thời gian khi con còn nhỏ, chúng ta đã nghĩ tới chuyện đem Linh Tĩnh gả cho con, như bây giờ... từ từ cũng được, mấy đứa còn trẻ, chuyện sau này hãy để sau này rồi nói."
Đối với tình hình của ba người Gia Minh, vợ chồng bác Diệp đau đầu nói chuyện đã đêm, nói xong câu này Diệp Hàm cũng cười cười, nhỏ giọng:
"Chuyện này thì bác nói như vậy nhưng không biết bác gái quyết định như thế nào, có khi lại muốn đánh mấy đứa đấy, vẫn là mấy đứa phải làm..."
Ý của hắn là muốn mấy người cho Đoàn Tĩnh Nhàn ăn một viên thuốc an thần.
TV lúc này đang phát chương trình tin tức buổi sáng, chỉ chốc lát sau, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra, đùn đẩy nhau đi rửa mặt, mẹ Diệp từ phòng bếp xuất hiện, gõ lên đầu mỗi người một cái:
"Lớn rồi mà vẫn như trẻ con!"
Hai người lúc này mới thôi đùa giỡn.
Buổi sáng mưa lác đác cũng giống như mấy năm trước đây, trong nhà đèn sáng chưng, sau khi rửa mặt xong họ cùng nhau ăn mì do mẹ Diệp nấu, đồng thời xem tin tức buổi sáng và nói chuyện phiếm. Do mẹ Diệp còn phải đi làm, cho nên sau khi thay quần áo thì bắt đầu nói tới chuyện bữa trưa và chuyện của Hoàng gia.
"... Gia Minh sau khi cháu trở về đã trở lại đó thăm gia đình hay chưa? Tận dụng thời gian trở lại một chút, cho dù như thế nào thì cháu cũng lớn lên ở đó... Bọn họ sợ rằng vẫn cho rằng cháu đã xảy ra chuyện, cũng nên làm sáng tỏ một chút... Bác nghĩ bác cả của cháu, bác ba, chú tư... cháu phải mang lễ vật cho mấy người này, lâu như vậy không gặp, mua gì quý một chút, mấy năm nay cháu đều ở bên ngoài... Diệp Hàm, buổi sáng ông mang Gia Minh đi mua đồ đi."
Nàng bảo Diệp Hàm đi cùng với Gia Minh đương nhiên là nghĩ tới chuyện mấy năm nay Gia Minh ở ngoài, trên người lại không có tiền, với lại tất cả đã là người thân rồi cũng không cần che giấu gì nhiều.
Gia Minh cười lắc đầu:
"Không cần, mẹ Diệp, con có tiền!"
"Con vừa trở về, trên người lấy đâu ra tiền, Linh Tĩnh đại khái cũng có mấy trăm đồng, từ lúc ở Viên về tới giờ vẫn tiêu chưa hết."
Đoàn Tĩnh Nhàn sửa sang lại y phục, cảm thấy bất mãn với thái độ của Gia Minh:
"Nếu không thì thế này, ta đem thẻ cho các con dùng, muốn dùng thế nào cũng được... Được rồi, bác ba của con bị bệnh tiểu đường ngày càng nặng, rất nhiều thứ không thể ăn, hôm nay ta sẽ tới bệnh viện lấy mấy hộp dịch truyền, tuy rằng hắn cũng không thiếu nhưng mà tâm ý thì vẫn hơn..."
Nàng nói liên miên không dứt:
"Hoàng gia mấy năm nay không còn được tốt nhưu trước đây, năm kia có mấy người đòi tách khỏi gia tộc, muốn đem công ty bán sau đó chia mỗi người một phần, tuy rằng sau không làm nữa. nhưng mà mấy năm này, mấy tên đại gia hỏa đó đều làm chuyện riêng của mình, trức đây còn giúp đỡ nhau một chút... Cái tên Hoàng Hạo Vân thì đi với đám người xã hội đen, nhưng mà Nghị Đình thì lại không tồi, Hứa Nghị Đình chắc vẫn còn nhớ..."
Đối với Hoàng gia, Gia Minh kỳ thực đã không còn nhiều cảm giác, nghĩ đến chuyện Viêm Hoàng Giác Tỉnh sắp xếp cho mình lúc trước, người trong Hoàng gia đại khái đều biết mình "ngồi tù sau đó chết bất đắc kỳ tử".
Nhưng mà mẹ Diệp nếu đã nói như vậy, bây giờ đương nhiên phải nghe theo. Chỉ chốc lát sau Đoàn Tĩnh Nhàn cầm một tấm chi phiếu giao cho Gia Minh, mấy người tiễn nàng ra cửa.
Ông chủ tạp hóa thấy vậy thì vui mừng hỏi:
"Sa Sa! Gia Minh! Tất cả đã về rồi à?"
"Đúng vậy, lão Dương, hôm qua mới về tới nhà."
Đoàn Tĩnh Nhàn cười đáp lại.
Ba người Gia Minh cùng nhau đi tới điểm dừng xe bus, mẹ Diệp phất tay bảo đừng đi nữa, nhưng mới đi được một đoạn, hình như lại nhớ ra cái gì đó bèn ngoắc tay bảo Linh Tĩnh:
"Linh Tĩnh, tới đây!"
Ba người dừng bước, Linh Tĩnh chậm chạp chạy tới.
Khoảng cách cũng không tính là quá xa, Gia Minh và Sa Sa chờ ở ven đường, tuy rằng thanh âm loáng thoáng, nhưng với thính lực của Gia Minh, hắn có thể căn cứ vào môi mà đoán chữ.
Chỉ thấy Linh Tĩnh đứng trước mặt mẹ mình một lúc, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng phủi nước trên mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:
"Ba người các con... sau này quyết định gì chưa?"
Danh sách chương