Nhưng mà cô gái Nakamura được phân công tới chăm sóc Huân lại cảm thấy khác, trước đây nàng chính là bác sĩ của Nguyệt Trì gia, trải qua mấy ngày chăm sóc, nàng thấy hắn chỉ xem truyện tranh —— hơn nữa còn là truyện tranh con gái —— ban đầu nàng cũng có chút sợ hãi và cảnh giác với người thiếu niên này.

Nhưng khi thấy Huân và Gia Minh trò chuyện vài câu, nàng thấy hắn khác trong lời đồn, chẳng thấy hắn ghê gớm chút nào, chỉ là một thiếu niên vô hại.

Mỗi ngày hắn chỉ ngồi xem truyện tranh con gái, đây là những truyện tranh mà bốn năm trước Huân mua, nàng cũng chẳng nghiên cứu sâu về mặt này, cứ chạy tới quán truyện tranh nhìn thấy cuốn nào đẹp thì mua.

Ông chủ quán đương nhiên là đề cử cho nàng một đống lớn truyện thiếu nữ, Gia Minh dùng hai ba ngày nhẫn nhục chịu đựng xem xong đống truyện tranh này, đồng thời giúp Huân thu dọn những đồ vật linh tinh trong ngăn kéo, lôi mấy cuốn tạp chí ra đọc, hoặc ra ngoài Nguyệt Trì gia mua một số truyện mới.

Nguyệt Trì gia gần đây chia làm hai bộ phận nội ngoại, nội bộ lấy những khu nhà cũ làm hạch tâm, khu ngoại bộ lớn hơn khu nhà cũ nhưng lại do những người không tham gia vào sự vụ trong tộc, hoặc thân thích của nhân viên tập đoàn dệt may Trì Anh tới ở.

Nơi này có cửa hàng, và nhiều thứ khác, hiệu sách kia cũng cho mượn miễn phí, lấy danh nghĩa của Huân ra mượn đương nhiên có thể mượn vĩnh cửu.

Gia Minh dành hẳn một buổi trưa ra tìm một đống sách, tạp chí các loại trở về xem.

Tới ngày thứ năm, trên đường trở lại khu nhà cũ, hắn vô tình gặp mặt đám người Nguyệt Trì Chính Không, Thanh Xuyên Bình Thứ.

Trên thực tế với tính cách của Gia Minh, người của Nguyệt Trì gia hiện nay không ai dám tiếp cận bởi vì sợ làm hỏng mối quan hệ.

Năm ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện, một số người của Nguyệt Trì gia đã từng thông qua bác sĩ muốn uyển chuyển biểu đạt ý muốn gặp mặt nói chuyện nhưng Gia Minh lại cự tuyệt, cách nói chuyện như cứ như là vui đùa vậy.

Cách biểu đạt này không chính thức, bởi nếu chính thức thì cơ hội chỉ có một lần.

Mấy ngày nay thông qua bác sĩ Nakamura, bọn họ đã cảm thấy việc vô tình gặp nhau nói chuyện thì sẽ tự nhiên hơn một chút.

Vì vậy, khi Thanh Xuyên Bình Thứ trở lại Nguyệt Trì gia, Nguyệt Trì Chính Không cũng nắm chặt cơ hội, hắn tranh thủ đi dạo, sau đó "vô tình" gặp Gia Minh.

Thấy một đống người đi tới Gia Minh ngẩng đầu, sau đó tự giác tránh sang con đường bên cạnh, nhưng khi Nguyệt Trì Chính Không chủ động chào hỏi, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu cười cười, dùng tiếng Nhật nói:

"Nguyệt Trì tiên sinh ăn cơm chưa?"

"Ách..."

Thấy câu hỏi thăm hơi ân cần làm cho Nguyệt Trì Chính Không ngẩn người, hơi sửng sốt sau đó cười trả lời một câu, rồi giới thiệu Thanh Xuyên Bình Thứ, hỏi những chuyện có quan hệ tới Huân, Thanh Xuyên Bình Thứ đại khái cũng tham dự vào cuộc nói chuyện này.

"Cố tiên sinh thật sự là người Trung Quốc?"

"Đúng vậy."

"Hiếm khi thấy người Trung Quốc nói tiếng Nhật."

"Đến Nhật Bản giết người sẽ có tác dụng rất lớn."

"Á... Ha hả... "

Thanh Xuyên Bình Thứ cười tủm tỉm.

"..."

Hai bên cứ cười cười với nhau, Gia Minh cúi đầu lật cuốn truyện sang một trang mới, rồi cáo từ rời đi, đám người Nguyệt Trì Chính Không nhìn theo bóng lưng hắn một lúc rồi cũng cất bước.

Mỗi khi không yên lòng hoặc là gặp những người không muốn tiếp xúc, ác ý tiềm tàng trong lòng Gia Minh lại xuất hiện, Thanh Xuyên Bình Thứ tự nhiên là mong muốn Gia Minh chiếu cố Nguyệt Trì, chỉ điểm một chút đối với tập đoàn và con đường chính trị của hắn.

Nhưng mà trải qua cuộc nói chuyện, họ hiểu là Gia Minh không có tâm tư trong việc này, nói chuyện với mình chẳng qua chỉ là nể mặt Huân mà thôi, muốn hắn hợp tác đại khái là không thể nào.

Trên thực tế bọn họ cũng rất may mắn, nếu không làm bạn hoặc bình thường với Gia Minh, thì chắc chắn hắn sẽ coi là địch nhân.

Bị thương động tới xương cốt phải mất trăm ngày, nhưng đây là đối với người bình thường, đối với Huân mà nói, lúc này nàng đã có thể rời giường hoạt động, một chân và một tay trên tuy rằng còn dán thạch cao, nhưng đã có thể dựa vào xe lăn hoặc nạng miễn cưỡng hành động.

Mấy ngày tiếp theo, nhiều người trong Nguyệt Trì gia đã có thể nhìn thấy Huân xuất hiện ở bên ngoài.

Buổi sáng, Gia Minh thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí trong lành, đối với tình trạng hiện giờ của hắn, việc rèn luyện không mang nhiều ý nghĩa.

Mùa hạ có sương mù, phong cảnh tự nhiên của Nguyệt Trì gia ở đây được giữ gìn rất tốt, đôi khi hắn lên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, đôi khi lại ở trên đường nhỏ của Nguyệt Trì gia dạo chơi, đôi khi ngồi trên ghế ở sân tập nhìn đám thiếu niên luyện tập, điều này khiến cho đám tiểu tử trong đó vô cùng khẩn trương, Gia Minh cũng không xoi mói và đánh giá gì cả.

Có thời gian Huân thấy Gia Minh đi ra ngoài, liền ngồi xe lăn theo sau, nàng không cần bác sĩ Nakamura đi theo, một tay thúc bánh xe chậm rãi đi lại, trông nàng vẫn còn mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt luân, tuy sắc mặt lạnh lùng khôn cười gì nhưng giọng nói đã thân thiết hơn trước không ít, rất nhiều người được bắt chuyện với nàng đã trở nên lắp bắp.

Văn Thái Lang thay nàng đẩy xe đi tìm Gia Minh một lần, sau khi tìm được, Huân lời nói cảm ơn, Văn Thái Lang xoay người đi, chắc là trong lòng hắn lúc này đang đau khổ vô cùng.

Tối đến Gia Minh lại đẩy xe giúp nàng ra ngoài dạo một vòng, ở trước mặt Huân, Gia Minh lười tìm những câu chuyện kiểu như bạn bè gì đó để nói, Huân cũng không phải là người nói nhiều, Gia Minh ở lại Nhật Bản muốn làm những thứ gì, nàng không muốn biết, chỉ cần ở bên cạnh hắn là nàng rất vui vẻ. Đương nhiên, bốn năm này đã khiến lòng nàng thấp thỏm, có mấy lời muốn nói nhưng mỗi lần ở trước mặt Gia Minh thì không cách nào nói ra được.

Thời gian tới nên như thế nào bây giờ...

"Chớ suy nghĩ lung tung, tôi cũng thích cô..."

Thỉnh thoảng một vài buổi tối, Huân ôm gấu trúc ngồi nhìn sao trắng, cũng vì lo nghĩ được mất mà miên man...

Gia Minh tới đây được đã 14 ngày, lúc này Huân đã có thể rời xe lăn tự bước đi, tối hôm đó Linh Tĩnh, Sa Sa gọi điện thoại, lại nhận được tin tức trong máy vi tính, Gia Minh mới nói mục đích tới đây của mình với Huân.

"Ngày mai tôi muốn tới Hokkaido."

"Ách, lão sư... Còn trở lại không?"

"Không trở lại, lần này tới đây có hai mục đích, một là chuyện của cô, hai là gặp một người, chuyện của cô đã xong rồi, lúc gặp hắn xong tôi cần phải trở về..."

"Ừ..."

Huân cúi đầu, ánh mắt cay xè, sau một lát đại khái là nàng cho rằng phản ứng như vậy không lễ phép, ngẩng đầu lên hỏi:

"Lão sư muốn gặp ai vậy?"

Ai chẳng biết nàng không có hứng thú với điều này.

"Nguyên Lại Triêu Sang."

"Ừ."

Giống như nghe được một cái tên chẳng đáng nhắc tới, Huân không yên lòng gật đầu, trong phòng an tĩnh lại, Gia Minh cầm lấy chén nước trái cây trước mặt uống một ngụm, sau một lát mới nói:

"Còn có một việc nữa."

"Ừ..."

"Trước đây cô mong muốn tôi dạy cho cô gì đó, là muốn ở trước mặt bố mình chứng minh năng lực bản thân, hiện giờ đại khái cô cũng làm được rồi, đối với Nguyệt Trì gia cô cũng không có sự yêu thích gì mấy, a, so với tôi chắc còn xa lạ hơn, vì tôi thấy khoảng thời gian ở học viện Thánh Tâm trước kia rất tốt.

"
Trước khi rời đi, tôi đã từng nói chuyện với Linh Tĩnh, là sẽ mở phòng khám bệnh ngoại khoa, chuyên chấn thương chỉnh hình, Linh Tĩnh thích đàn dương cầm, Sa Sa nói là có thể hỗ trợ, nhưng mà nàng không có tâm tình gì cả, không đảm đương nổi chức vụ y tá, nếu như không có người giúp tôi sẽ rất bận. Tiền lương không đáng bao nhiêu, cũng không kích thích như làm sát thủ, chỉ khác là yên ổn một chút, cô có thể suy nghĩ..."

"Ừ..."

Vẫn yên lặng như cũ.

Sau một lát, Huân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Gia Minh đã long lanh muốn khóc...

Đêm hôm đó, Gia Minh không đọc truyện tranh nữa, lúc chuẩn bị ngủ hắn khẽ thở dài:

"Kiểu này... có thể... tiết kiệm được một khoản tiền rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện