Xế chiều ngày 9 tháng 19, bão chính thức ập đến hòn đảo nhỏ không người này.

Tầng mây đen nhánh che kín tất cả ánh sáng, mưa lũ như ập xuống, gió lốc xuyên qua rừng cây rậm rạp phát ra tiếng rít quỷ dị mà kinh khủng. Trong hang động nhỏ hẹp cũng bị gió lốc tràn vào. tựa như lúc nào cũng có thể cuốn mất tấm vải bạt che ở bên ngoài kia.

Đương nhiên bên ngoài còn có một cây cổ thụ đổ đè lên, bên mép vi bạt cũng có rất nhiêu vật nặng đè lên, muốn cuốn bay đi cũng không dễ dàng như vậy, chẳng qua vì mục đích cẩn thận, đám người Gia Minh vẫn che kín cửa động, chỉ khi xem xét tình hình bên ngoài mới vén lên một khe hở để dùng ống nhòm nhìn ra ngoài.

Dưới bão táp như vậy, đám địch nhân phía bên kia đảo cũng không đến nỗi quá ngu ngốc mà chạy tới đánh lén, nhưng cũng không ai có thể đảm bảo. bọn họ có thật sự ngu ngốc hay không.

Trong động, súng ống, lựu đạn có rất nhiều, từng cái đèn pin trên súng máy bị tháo ra dùng làm đèn chiếu sáng. Mập mạp tên là Phó Nghiêm Kiệt ngồi ờ ngoài cùng, thỉnh thoáng lại dùng ống nhòm quan sát tình hình, ở giữa là hai anh em nhà Đông Phương. Gia Minh và Linh Tĩnh ở trong cùng sửa một cái vô tuyến điện hình thù kỳ quái. Vốn là một bộ phận của vô tuyến điện ở trên thuyền bị nổ hỏng, còn chưa sửa chữa xong đã bị đưa đến nơi này, hôm nay Gia Minh mở ra những bộ đàm lấy được của những người đã chết kia, chắp vá những linh kiện giống nhau lại, lại tháo một khẩu súng máy ra.

Linh Tĩnh trùm một nửa chăn lông lên người Gia Minh, nói là ngồi bên cạnh hắn giúp mấy việc đơn giản nhưng thực ra cũng không có việc gì để làm, nhiều lắm cũng chi là nói chuyện phiếm với hắn mà thôi.

Quan hệ giữa hai người vừa giống như người yêu, lại vừa giống như hai người bạn thật tốt, đương nhiên lúc này ba người còn lại cũng không có ý định suy đoán, lúc này bị vây ở hoàn cảnh xấu như vậy, chuyện may mắn duy nhất là lương thực của bên mình vẫn còn đầy đủ.

Nghe tiếng mưa gió bên ngoài, nhàm chán ngồi đó, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, nói đùa, Đông Phương Uyển thỉnh thoảng lại lo lắng cho vị Hoa Tulip tiên sinh lúc này vẫn còn ờ bên ngoài kia, Linh Tĩnh cười qua loa vài câu rồi dùng ánh mắt mập mờ nhìn Gia Minh.

Mập mạp tên Phó Nghiêm Kiệt kia thích kể chuyện cười, thường thường người khác còn chưa cười mà hắn đã tự mình cười không ngừng.

Thời gian trôi qua trong tiếng nói chuyện phiếm, tiếng cười lạnh câu được câu chăng. Tới lúc gần tối, sắc trời đã không khác gì ban đêm. Gia Minh ra cửa động canh gác thay cho mập mạp. Linh Tĩnh cuộn chăn nằm ngủ bên trong, không khỏi hơi tiếc nuối khi có thêm ba người ở trong động, nếu như chỉ có nàng và Gia Minh, thời tiết thế này hai người có thể ôm nhau ở một chỗ, dù thế nào cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Không lâu sau, Đông Phương Uyển mặc áo mưa treo trên vách động, sau đó dùng đây thừng cột chặt eo mình. Đây là điều năm người đã bàn bạc kĩ lưỡng từ trước, nếu như muốn đi ra ngoài trong trời mưa bão thế này thì phải làm như vậy để tránh bị nước lũ chảy từ trên núi xuống cuốn đi. Buộc một đầu dây thành hình nơ con bướm ở ngang hông, nàng đưa một đâu dây vào tay anh trai mình.

Thấy nàng muốn đi ra ngoài, Gia Minh lại chi vào nút thắt ở ngang hông nàng, nhíu mày:

"À, cái đó... Cậu buộc chắc rồi chứ?"

"Đương nhiên là chắc rồi."

Đối với chuyện luận võ lần trước, sự trách móc trong lòng Đông Phương Uyển khá lớn, lúc này chỉ nói một câu đơn giản rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài hang động nhân tạo gió giật mưa sa, bầu trời tối đen, nơi đèn pin chiếu tới, dòng nước cuồn cuộn từ trên núi chảy xuống bị tách làm đôi ngay bên trên hang động nhỏ, nước mưa gần như hợp thành một dòng sông nhỏ.

Trong lòng hơi giật mình, nàng chậm rãi đi dọc theo sườn núi không quá dốc xuống bên dưới, sau khi xác định Gia Minh ở cửa động có muốn rình coi cũng không thê thấy được, nàng mới ngồi xổm xuống, cởi quần dài ra.

Mặt khác, Đông Phương Lộ cầm chặt đây thừng trong tay, ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, cười nói:

"Xin lỗi, hình như em gái mình hơi có thành kiến với cậu."

"Ừ, mình biết."

Gia Minh nhún vai, nói:

"Hẳn là vì chuyện luận võ lần trước."

"À, chuyện lần đó khiến nàng bị đám bạn bè trêu chọc rất nhiều lần. chi là thầy giáo mình cũng cảm thấy phương phép của Gia Minh niên đệ (học sinh lớp dưới) khá chính xác, chỉ là thủ đoạn hơi... Ha hả..."

Hai người cười một tiếng hiểu nhau. Đông Phương Lộ hỏi:

"Phương diện vật lý của Gia Minh niên đệ rất lợi hại hả?"

"Ha hả, hứng thú mà thôi."

Chỉ vào vô tuyến điện, Gia Minh cười:

"Khi còn nhỏ thích tháo radio ra sửa."

"Nếu có hứng thú trên phương diện này, tại sao lại muốn học Y?"

"Ồ, bởi vì..."

Nhớ lại mục tiêu ban đầu, Gia Minh không khỏi nhún vai, nói:

"Bởi vì trước đây có một người bạn rất thích đánh nhau, cũng luôn luôn bị thương đi..."

Đông Phương Lộ hạ thấp giọng, cười nói:

"Chẳng lẽ là bạn gái mình thích?"

"Ặc, coi như vậy đi, chẳng qua..."

Đối với Gia Minh, chuyện này cũng không cần phải che giấu, dù sao chuyện có thật có giả mới khiến người ta đễ dàng bị lừa, song còn chưa nói hết, trong mưa gió đã truyền đến tiếng thét sợ hãi của Đông Phương Uyển sợi dây bị kéo căng sau đó lại đột nhiên nới lỏng.

Đông Phương Uyển vừa mới nhổm dậy đã bị Gia Minh trực tiếp đè lại, sau đó hắn cầm đèn pin lên xông ra ngoài:

"Cậu bị thương, kéo sợi dây cho chắc!"

Thực ra Gia Minh cũng vì lo lắng cho Đông Phương Uyển, nếu thực sự sợi đây bị tuột, Đông Phương Lộ đi cũng không sao cả, chi là vừa rồi có tiếng hét trước rồi sợi dây mới xảy ra biến hóa, điều này nói rõ Đông Phương Uyển chắc chắn đã bị tập kích trước.

Lẽ nào đám người kia thật sự ngu ngốc đến nỗi chạy đến đây đánh lén sao? Vừa lao ra, chi thấy đèn pin của Đông Phương Uyển bị roi xuống sườn núi. hai bóng người quay cuồng rơi xuống dòng nước nhỏ đang chảy xiết ờ bên cạnh.

Ánh mắt lạnh lẽo. Gia Minh nắm lấy sợi dây, vội vàng từ phía trên lao xuống! Trên thực tế, tên đánh lén kia cũng không phải chủ động tới nơi này tập kích.

Đó là một tên lính đánh thuê, trong trận chiến tối hôm qua tên này bị trúng hai viên đạn rồi ngất xỉu tại chỗ. Khi đám người Kim Tông Cảm rút về phía bên kia đảo liền vứt bỏ hắn lại, đến hôm nay khi mưa rơi xuống hắn mới từ trong hôn mê tỉnh lại, muốn tìm một nơi để tránh bão, song khi cơn bão thực sự ập đến, công sự đơn sơ vốn là nơi ẩn núp của hắn bị nước mưa cuốn trôi, bản thân hắn bị đau đớn ập đến cùng lúc, cả người cũng mơ mơ màng màng.

Cũng không biết lang thang giữa cơn bão bao lâu, đến khi hấp hối mới phát hiện dường như trên sườn núi có ánh sáng phát ra, lúc này hắn mới ra sức bò lên sườn núi.

Trong cơn bão tố trên biển như vậy, tầm nhìn vốn đã bị hạn chế, tên lính đánh thuê chậm rãi bò lên. Đông Phương Uyển căn bản cũng không phát hiện ra, vừa mới kéo quần xuống không lâu đã thấy một cánh tay xuất hiện trước mặt, muốn chộp lấy đèn pin của nàng, nhưng không chộp được mà lại túm vào quần nàng. Đông Phương Uyển bị dọa đến hét lên, sau đó thân thể liền mất thăng bằng, bởi vì sợi dây buộc ngang hông kia cũng không chắc chắn lắm, nàng liền bị lăn xuống sườn núi theo tên lính đánh thuê kia.

Trong lúc trời xoay đất chuyển, đôi chân Đông Phương Uyển liều mạng đạp loạn, đầu bị nện mạnh lên một tảng đá, trong nháy mắt nàng đầu váng mắt hoa.

Trong cảm giác của nàng, nước từ bốn phương tám hướng lao tới, tràn cả vào miệng, mũi nàng. Nàng uống liền mấy ngủm nước lớn, trong bóng tối, người kia đứng lên trước mặt nàng, tay hắn cầm một thanh dao găm như muốn đâm tới nàng, lại có một bóng người khác đột nhiên xẹt qua trước mặt nàng.

Bóng người lần lượt thay đổi, dường như nàng lại cảm thấy bóng dáng kia, dao găm trong tay hắn đâm xuyên qua cổ họng đối phương trong nháy mắt, kẻ địch ngã xuống, ý thức của nàng cũng rơi vào trống rỗng trong chớp mắt này.

Ngày thứ hai, ánh mắt Đông Phương Uyển nhìn về phía Gia Minh hơi có vẻ quỷ dị.

Cơn lốc vẫn đang rít gào, trong động này chỉ còn lại một ánh đèn pin đang chiếu sáng, ánh sáng nhập nhoạng. Đông Phương Uyển đắp thảm lông, trên người bị băng lại thành một người Ả rập xấu xí, trên đùi phải của nàng cũng có băng, sau khi chữa chân bị trật khớp thì vẫn phải mang theo nẹp gỗ, có thể nói, cùng với Đông Phương Lộ, hai người đã trở thành "Anh bệnh em bệnh".

Sau trận biến cố ngày hôm qua, lại xác định được gã lính đánh thuê cuối cùng tử nạn, từ trong miệng của anh trai biết được biểu hiện của Gia Minh, tâm tình của Đông Phương Uyển có chút phức tạp. Nhưng mà, bị một gã nam nhân vốn bị coi là nhát gan cứu cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu, quan trọng hơn là ở những chi tiết vụn vặt khác.

Nói ví dụ như, lúc hắn cứu nàng, nửa người dưới của nàng hoàn toàn trần truồng. Nói ví dụ như, bởi vì dây thừng quá ngắn vì cứu nàng, Gia Minh cũng nhảy vào trong dòng nước chảy xiết, hai người bị cuốn trôi đi hơn 10 mét. Gia Minh mới có thể kéo nàng lên bờ. được người khác giúp đỡ, hai người mới có thể trở lại sơn động. Chỉ cần 20 phút thòi gian này mà nói. Đông Phương Uyển nghĩ, mình đã có thể chấm dứt cuộc đời cũ bắt đầu cuộc sống mới.

Trong bão tố vẫn hoành hành, cái ý nghĩ này thật là có chút lãng mạn. Đương nhiên Đông Phương Uyển còn không đến mức đem Gia Minh trở thành một nhân vật biến thái, tuy rằng bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi, khiến nàng có cảm giác đau đớn nhưng mà... trong lúc nàng sắp hôn mê, nàng vẫn chú ý tới câu chuyện theo như anh trai của nàng nói. Lúc đó Gia Minh đã nói là hắn chỉ đẩy một người lính đánh thuê đã bị trọng thương mà thôi, nhưng nàng lại chứng kiến được cảnh Hoa Tulip tiên sinh giết người.

Trong bóng tối chỉ có thể nhìn được đại khái đung mạo của người đó, nhưng cho dù nàng lúc đó sắp hôn mê, nàng cũng không quên được, nàng cũng là người biết một số động tác võ thuật cơ bản. Lực lượng cùng tốc độ đã tạo nên một đao hoàn mỹ. Bản thân nàng còn nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt, một đao kia đã xuyên qua yết hầu của địch nhân... chẳng nhẽ nàng lại hoa mắt? Hắn giấu vì sợ hãi sau khi giết người, hay là bởi vì...

Nghĩ đến khả năng này, nàng có cảm giác mình đau đầu như búa bổ. Đại khái là đo cám giác của nàng, từ sau khi nàng tỉnh, lại, biểu hiện của đối phương vẫn bình thường, hoàn toàn không giống như là đã giết người.

Hơn 10h, bão tố vẫn chưa dứt. Đông Phương Uyển bởi vì ngày hôm qua gặp mưa quá độ, cho nên đã bị cảm mạo, sau khi uống thuốc tinh thần đã khá hơn một chút, nàng nói chuyện phiếm cùng với Linh Tĩnh, nhưng mà trọng tâm câu chuyện đều hướng về phía chuyện của Gia Minh. Đại khái là những chuyện vui vẻ của Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa từ lúc nhỏ. Đông Phương Lộ thì ở một bên nghe, khi thì chen vào vài câu. Có những lúc nhớ lại tới những đoạn quá vui vẻ, Linh Tĩnh hứng thú ngẩng cao, thinh thoảng nhìn sang phía Gia Minh đang ở bên cái vô tuyến điện, nghĩ thầm hóa ra chúng ta đã trải qua nhiều chuỵện như vậy rồi. Một chuyện nhỏ sẽ như một giọt nước tích lũy, chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến mình có cảm giác hạnh phúc.

Đêm hôm đó, vô tuyến điện đại khái đã khôi phục lại được hoạt động, tới tầm khoảng 11h, cơn lốc bắt đầu lặng đi, Gia Minh cùng Đông Phương Lộ sửa sang lại súng ống trong sơn động, lúc buổi trưa, đèn nhỏ trên vô tuyến điện đột nhiên sáng lên, tín hiệu Móc - Xơ, một tín hiệu quốc tế thông dụng từ trong truyền ra.

"Đây là... Trung Quốc... hạm đội Đông Hải... tiểu tổ tìm kiếm cứu hộ đặc biệt 104... Đã tới gần vị trí đảo nhỏ... Kinh độ Đông là XXX, vĩ độ Bắc là YYY".

Người đọc đoạn tín hiệu này chính là Gia Minh ngồi trong góc, mắt thấy ánh mắt của mọi người nhìn sang, hắn rụt cái cổ lại, nói: "Ách, chuyện này... Tôi chỉ cảm thấy tương đối hứng thú với tri thức của máy tính, phương diện phần cứng tuy rằng không biết, nhưng mà tín hiệu Móc - xơ thì vẫn biết... Ha hả..."

Gia Minh thản nhiên cười, ôm vô tuyến điện, bắt đầu phát tin tức.

…………………………………….

Cơn lốc tuy rằng đã yếu bớt, nhưng mà ở bờ biển, sóng vỗ cuồn cuộn thanh thế kinh người, năm người che vải bạt xuất hiện trong gió, gió thổi trên biển lạnh thấu xương, bên kia mặt biển, mây đen đã tản đi. ánh sáng hiện ra, tượng trưng cho việc một cơn lốc sắp qua đi. Trên mặt biển, năm chiến thuyền lớn nhỏ lướt sóng mà đến, thả neo gần bờ biển, sau đó là từng chiếc từng chiếc nhỏ di chuyển vào trong.

"Được rồi, không đợi vị Hoa Tulip tiên sinh kia quay về cùng sao?" Quay đầu lại nhìn về phía rừng cây. Đông Phương Lộ hỏi.

Gia Minh nhàn nhạt cười: "Dù sao chúng ta cũng không tìm được hắn, ở doanh trại có để lại lời nhắn của hắn, quân đội nhất định sẽ lên đảo truy lùng số lính đánh thuê còn sót lại, thanh thế lớn như vậy, lớn như vậy thanh thế, hắn nhất định sẽ biết."

Đông Phương Lộ gật đầu: "Với những gì mà chúng ta gặp phải, quân đội chắc chắn sẽ không làm khó hắn, ta rất muốn nhìn thấy diện mạo của vị tiên sinh này từ lâu rồi."

Gia Minh và Linh Tĩnh rất cố sức gật đầu. Đông Phương Uyển nhìn Gia Minh, trong mắt lại hiện lên thần sắc xem thường, quay đầu lại nhìn về phía rừng cây.

Trong khi nói chuyện, chiến thuyền thứ nhất đã lên bờ, binh lính được vũ trang đầy đủ, dưới sự hướng dẫn của Thôi Quốc Hoa bắt đầu đổ bộ, sau đó là chiến thuyền thứ hai.

Khi chiến thuyền thứ ba đồ bộ, người xuống đầu tiên là một thiếu nữ mặc áo xanh, một cơn sóng lớn đã xô nàng ngã, nhưng lập tức, thân ảnh đó đã lao lên, chạy về phía chỗ của Gia Minh và Linh Tĩnh.. Trong nháy mắt. Linh Tĩnh nước mắt tràn mi, chạy về phía đối diện, tiếng gọi nghẹn ngào, trong gió biển nhưng lại truyền đi rất xa.

…………………………………………� �………..

Váy cứ lắc lư, gió thổi phấp phới, bầu trời trên biển trong xanh, nắng vàng rực rỡ, không khí tươi mát yên lành. Chiến hạm rẽ sóng chạy về tây, trên boong tàu, Linh Tĩnh mặc bộ váy màu trắng dựa vào lan can, gió biển thổi tung mái tóc của nàng, nàng đang cười, một nụ cười tinh khôi.

"Linh Tĩnh học muội."

Khi nghe thấy tiếng gọi, Linh Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy Đông Phương Lộ mặc trang phục thủy thủ, đứng cách đó không xa.

Công bình mà nói, người này rất khó khiến cho người khác sinh ra cảm giác chén ghét, bởi diện mạo của hắn anh tuấn, gia cảnh giàu có, không bao giờ cả vú lấp miệng em, lúc nào cũng mang theo bộ dáng tươi cười.

Hiện giờ tuy rằng trên mình hắn chỗ nào cũng có vết thương, trên mặt đầỵ băng vải, nhung mà nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, làm cho người khác cảm thấy vui lây.

Linh Tĩnh cười cười:

"Sao. Đông Phương... Lộ."

Nàng vẫn cảm thấy tên này có chút kỳ quái.

"A, thấy một mình bạn đứng ở chỗ này cho nên hỏi mà thôi..."

Thế nào, Hoài Sa học muội có khá hơn chút nào không?"

Ngày hôm qua khi ở trên hải đảo nhìn thấy Linh Tĩnh và Gia Minh. Sa Sa mệt mỏi quá độ nên đã ngất xỉu, dựa theo Nhã Hàm nói, mấy ngày nay ở trên biển tìm kiếm. Sa Sa cơm nước cũng không ăn mấy, khi nhận được những tin tức không vui, nàng đều khóc lớn một hồi, chỉ khóc vài ngày mà nước mắt bằng cả quãng thời gian hơn 10 năm về trước, cho nên sau khi thấy mọi người, không còn duy trì được nữa, đã ngất xỉu.

Đối với tình cảm của ba người mà nói, người ngoài chỉ còn cách bội phục và cảm thán, tình cảm được bồi dưỡng từ nhỏ quả nhiên là quá chân thành.

Lúc này nghe Đông Phương Lộ hòi. Linh Tĩnh gật đầu:

"Sa Sa đã tỉnh lại. Gia Minh ở bên trong chăm sóc, tôi ra ngoài hóng gió một chút."

"
Có một người bạn như vậy, là tài phú cả đời."

"
"

Nghe hắn nói như vậy. Linh Tĩnh hài lòng cười rộ lên, nói:

"
Đúng vậy, Gia Minh cùng Sa Sa đều rất tốt. Được rồi. Đông Phương Uyển có khỏe không, còn vết thương của anh thế nào..."

"
A, cám ơn đã quan tâm, em gái tôi không có gì chuyện chỉ là..."

Hắn đùng ngón tay gõ cái trán, nói:

"
Nó hơi đau đầu, chắc là do dính nước... Nó từ nhỏ được nuông chiều thành quen, cho nên một số lời nói và việc làm không tránh khỏi thất lễ. Linh Tĩnh học muội xin đừng trách."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện