Minh Tuệ ngó trước ngó sau, rồi âm thầm đi tới phòng máy điều khiển camera của toàn bộ công ty. Và tất nhiên cô đã bị lạc. Rõ ràng sơ đồ công ty đã hiện rõ quẹo trái là tới nơi, vậy mà cô đã quẹo không biết bao nhiêu cái rồi vẫn không tìm thấy đường ra.
“Cô đi đâu thế?”
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau khiến Minh Tuệ hoảng hốt. Cô nắm chắc đôi giày cao gót trong tay ban nãy tháo ra vì quá mỏi. Ở đây không một bóng người nếu người sau lưng muốn giở trò thì cô không ngại cầm gót mà phang vào đầu anh ta.
Minh Tuệ lấy hết can đảm rồi quay lưng lại. Phía sau là một người đàn ông cao lớn và vô cùng điển trai. Anh dựa vào tường và thích thú nhìn cô.
“Xin chào người đẹp. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lại gặp nhau? Minh Tuệ nheo mắt nhìn. Trong một thoáng qua, cô sực nhớ tới người đàn ông mà cô đụng trúng ở trước cửa công ty. Nhưng tại sao anh lại đi theo cô chứ?
Thấy cô cảnh giác, anh bật cười: “Cô muốn đi đến phòng máy đúng không? Đi theo tôi.”
Minh Tuệ nghiêm mặt. Sau lời nói của anh thì cô càng nghi ngờ anh hơn. Nhưng thấy anh dần đi khuất thì cô cũng đi theo với vẻ đề phòng.
“Tôi chỉ đi tìm nhà vệ sinh nhưng bị lạc thôi.”
Minh Tuệ không thừa nhận việc làm của mình. Cô thà không tin ai còn hơn tin lầm người.
“Tôi đã nhìn thấy việc ở hành lang rồi.”
Một câu nói của anh khiến cô cứng họng. Thì ra người này đã thấy vẻ hai mặt của cô.
“Vậy anh muốn làm gì? Anh có yêu cầu gì với tôi à?”
Không một ai giúp không ai việc gì. Vì thế cô có lý do để nghi ngờ anh đang giăng một cái bẫy gì đó. Vài phút sau, anh thật sự dẫn cô đến phòng máy, sau đó dường như rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, thậm chí còn có thể ra lệnh cho bảo vệ tua lại camera ở lối hành lang và chiết xuất lại đoạn băng cho cô.
“Cái này là lời xin lỗi ngày hôm đó. Cô cứ cầm đi. Xem như tôi làm chuyện tốt.”
“Vậy cảm ơn anh. Tôi sẽ không khách sáo.”
Minh Tuệ thản nhiên nhận lấy rồi rời đi trước khi người đàn ông kia kịp thời nói thêm điều gì. Hiện tại cô không muốn dây dưa với người khác, tránh cho bản thân mắc nợ.
Tuy nhiên giông tố đang thật sự chờ cô ở nhà. Vừa bước vào cửa, cô đã chạm mặt với Quỳnh Nga. Cô ta ngồi trên ghế, bắt chéo chân và không ngừng ăn trái cây đang được Hữu Thịnh gọt sẵn.Thì ra khi có thai, anh ta sẽ chăm bạn như chăm em bé.
“Vợ anh về rồi kìa. Chào chị Tuệ.”
Minh Tuệ nhíu mày, ánh mắt vô cùng hậm hực: “Sao cô lại ở đây?”
Hữu Thịnh thấy Quỳnh Nga nép vào lòng mình thì cằn nhằn với Minh Tuệ: “Đừng có la lớn. Ba tháng thai đầu rất quan trọng nên anh đưa em ấy qua đây dưỡng thai. Em mau vào trong nấu nồi canh giò heo cho em ấy đi. Có em nấu thì anh an tâm hơn mua đồ ở ngoài.”
Minh Tuệ bật cười trong sự tức giận. Chẳng có thằng chồng nào lại đi kêu vợ mình chăm sóc tình nhân như thế cả. Cô phản bác: “Anh muốn thì anh tự đi nấu. Với lại mẹ anh mong cháu lắm mà, sao không đưa qua nhà mẹ anh cho bà ta chăm.”
Hữu Thịnh đập bàn, đã quen với việc ra lệnh cho Minh Tuệ và quen với một Minh Tuệ nghe lời anh ta răm rắp nên bắt đầu ra uy.
“Em còn cãi được à? Là em không sinh con cho tôi được nên giờ có người sinh cho tôi thì em phải chăm cho đúng bổn phận của em chứ. Mẹ tôi già yếu rồi mà em còn bắt bà làm lụng vất vả à? Sao em bất hiếu vậy?”
“Vậy giờ ai là người làm cho cô ta có bầu? Là em hay là anh? Thành phẩm của ai thì người đó tự đi mà chăm lo.”
Quỳnh Nga thấy chuyện có lẽ còn chưa đủ nóng nên sụt sịt như sắp khóc: “Thôi đủ rồi. Em không muốn vì em mà vợ chồng hai người cãi nhau. Em tự chăm sóc em được. Khi nào anh rảnh thì có thể ghé thăm em và con.”
“Em ngồi yên ở đây. Không được đi đâu cả, chỉ cần yên ổn sinh con trai cho anh là được. Đây là nhà anh nên anh có quyền sắp xếp mọi thứ.” Hữu Thịnh nhanh chóng ấn giữ cô ta trên ghế.
Minh Tuệ bật cười trước cảnh tượng này. Cô lên tiếng: “Cô ta không đi thì tôi đi.”
Đã có sự chuẩn bị từ trước, Minh Tuệ thản nhiên đi vào phòng và lấy vali ra. Hữu Thịnh nhanh chóng giữ cô lại với vẻ bàng hoàng: “Em làm vậy là sao?”
“Tất nhiên là trả lại không gian cho anh nuôi dưỡng con trai anh. Chúc thằng bé sinh ra giống anh.”
Minh Tuệ hất mạnh tay của Hữu Thịnh và rời đi. Anh ta không ngờ tới một người luôn tỏ vẻ yêu thương mình hết mực, luôn nhẫn nhịn mọi nết xấu của mình lại có thể phũ phàng đến thế. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến anh ta không kịp định thần.
Riêng Minh Tuệ bắt xe thẳng tới khu chung cư mà cô đã đặt phòng từ trước. Chẳng có gì là quá nhanh, chỉ là do đã có sự sắp đặt từ trước mà thôi. Lần này cô muốn xem thử liệu không có cô thì hai người họ có yêu nhau bền lâu nổi hay không.
“Cô đi đâu thế?”
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau khiến Minh Tuệ hoảng hốt. Cô nắm chắc đôi giày cao gót trong tay ban nãy tháo ra vì quá mỏi. Ở đây không một bóng người nếu người sau lưng muốn giở trò thì cô không ngại cầm gót mà phang vào đầu anh ta.
Minh Tuệ lấy hết can đảm rồi quay lưng lại. Phía sau là một người đàn ông cao lớn và vô cùng điển trai. Anh dựa vào tường và thích thú nhìn cô.
“Xin chào người đẹp. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lại gặp nhau? Minh Tuệ nheo mắt nhìn. Trong một thoáng qua, cô sực nhớ tới người đàn ông mà cô đụng trúng ở trước cửa công ty. Nhưng tại sao anh lại đi theo cô chứ?
Thấy cô cảnh giác, anh bật cười: “Cô muốn đi đến phòng máy đúng không? Đi theo tôi.”
Minh Tuệ nghiêm mặt. Sau lời nói của anh thì cô càng nghi ngờ anh hơn. Nhưng thấy anh dần đi khuất thì cô cũng đi theo với vẻ đề phòng.
“Tôi chỉ đi tìm nhà vệ sinh nhưng bị lạc thôi.”
Minh Tuệ không thừa nhận việc làm của mình. Cô thà không tin ai còn hơn tin lầm người.
“Tôi đã nhìn thấy việc ở hành lang rồi.”
Một câu nói của anh khiến cô cứng họng. Thì ra người này đã thấy vẻ hai mặt của cô.
“Vậy anh muốn làm gì? Anh có yêu cầu gì với tôi à?”
Không một ai giúp không ai việc gì. Vì thế cô có lý do để nghi ngờ anh đang giăng một cái bẫy gì đó. Vài phút sau, anh thật sự dẫn cô đến phòng máy, sau đó dường như rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, thậm chí còn có thể ra lệnh cho bảo vệ tua lại camera ở lối hành lang và chiết xuất lại đoạn băng cho cô.
“Cái này là lời xin lỗi ngày hôm đó. Cô cứ cầm đi. Xem như tôi làm chuyện tốt.”
“Vậy cảm ơn anh. Tôi sẽ không khách sáo.”
Minh Tuệ thản nhiên nhận lấy rồi rời đi trước khi người đàn ông kia kịp thời nói thêm điều gì. Hiện tại cô không muốn dây dưa với người khác, tránh cho bản thân mắc nợ.
Tuy nhiên giông tố đang thật sự chờ cô ở nhà. Vừa bước vào cửa, cô đã chạm mặt với Quỳnh Nga. Cô ta ngồi trên ghế, bắt chéo chân và không ngừng ăn trái cây đang được Hữu Thịnh gọt sẵn.Thì ra khi có thai, anh ta sẽ chăm bạn như chăm em bé.
“Vợ anh về rồi kìa. Chào chị Tuệ.”
Minh Tuệ nhíu mày, ánh mắt vô cùng hậm hực: “Sao cô lại ở đây?”
Hữu Thịnh thấy Quỳnh Nga nép vào lòng mình thì cằn nhằn với Minh Tuệ: “Đừng có la lớn. Ba tháng thai đầu rất quan trọng nên anh đưa em ấy qua đây dưỡng thai. Em mau vào trong nấu nồi canh giò heo cho em ấy đi. Có em nấu thì anh an tâm hơn mua đồ ở ngoài.”
Minh Tuệ bật cười trong sự tức giận. Chẳng có thằng chồng nào lại đi kêu vợ mình chăm sóc tình nhân như thế cả. Cô phản bác: “Anh muốn thì anh tự đi nấu. Với lại mẹ anh mong cháu lắm mà, sao không đưa qua nhà mẹ anh cho bà ta chăm.”
Hữu Thịnh đập bàn, đã quen với việc ra lệnh cho Minh Tuệ và quen với một Minh Tuệ nghe lời anh ta răm rắp nên bắt đầu ra uy.
“Em còn cãi được à? Là em không sinh con cho tôi được nên giờ có người sinh cho tôi thì em phải chăm cho đúng bổn phận của em chứ. Mẹ tôi già yếu rồi mà em còn bắt bà làm lụng vất vả à? Sao em bất hiếu vậy?”
“Vậy giờ ai là người làm cho cô ta có bầu? Là em hay là anh? Thành phẩm của ai thì người đó tự đi mà chăm lo.”
Quỳnh Nga thấy chuyện có lẽ còn chưa đủ nóng nên sụt sịt như sắp khóc: “Thôi đủ rồi. Em không muốn vì em mà vợ chồng hai người cãi nhau. Em tự chăm sóc em được. Khi nào anh rảnh thì có thể ghé thăm em và con.”
“Em ngồi yên ở đây. Không được đi đâu cả, chỉ cần yên ổn sinh con trai cho anh là được. Đây là nhà anh nên anh có quyền sắp xếp mọi thứ.” Hữu Thịnh nhanh chóng ấn giữ cô ta trên ghế.
Minh Tuệ bật cười trước cảnh tượng này. Cô lên tiếng: “Cô ta không đi thì tôi đi.”
Đã có sự chuẩn bị từ trước, Minh Tuệ thản nhiên đi vào phòng và lấy vali ra. Hữu Thịnh nhanh chóng giữ cô lại với vẻ bàng hoàng: “Em làm vậy là sao?”
“Tất nhiên là trả lại không gian cho anh nuôi dưỡng con trai anh. Chúc thằng bé sinh ra giống anh.”
Minh Tuệ hất mạnh tay của Hữu Thịnh và rời đi. Anh ta không ngờ tới một người luôn tỏ vẻ yêu thương mình hết mực, luôn nhẫn nhịn mọi nết xấu của mình lại có thể phũ phàng đến thế. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến anh ta không kịp định thần.
Riêng Minh Tuệ bắt xe thẳng tới khu chung cư mà cô đã đặt phòng từ trước. Chẳng có gì là quá nhanh, chỉ là do đã có sự sắp đặt từ trước mà thôi. Lần này cô muốn xem thử liệu không có cô thì hai người họ có yêu nhau bền lâu nổi hay không.
Danh sách chương