"Ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi, lúc này chú vẫn rất tốt đúng không?" Đỗ Công chạy tới, xin nghỉ nhiều ngày như vậy, y và quản lí cũng có xích mích, cuối cùng là không làm việc nữa, nhưng thật ra cả người cũng thoải mái.

"Nhanh lên, ba tôi sắp được đẩy đi rồi, tôi căng thẳng quá đi mất!" Vu Tiểu Đồng không ngừng nhìn vào trong phòng, hiện tại trong phòng toàn là bác sĩ, cô bé chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

"Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng." Đỗ Công cười cười với Vu Tiểu Đồng.

"Không phải ba anh đương nhiên anh không lo lắng!" Vu Tiểu Đồng bỏ lại một câu như vậy.

Đỗ Công lại bị chọc cho giận xanh mặt, "Cái con nhóc chết tiệt như cô thật là khiến cho người ta... Được rồi, tôi cũng không thèm tính toán với cô nữa, thích làm gì thì làm đi, tôi ở đây chờ chú tới tôi hiếu kính."

Đỗ Công trừng mắt với Vu Tiểu Đồng một cái, không nói nữa, Vu Tiểu Đồng nhìn cái bộ dáng tức sống tức chết của y thì suýt chút đã bật cười, trong lòng thì ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, xem ra Đỗ Công làm công cụ giải trí cũng thích hợp lắm.

"Tiểu Đồng!"

Vu Tiểu Đồng hơi nghiêng đầu, sửng sốt. Thành Thành đang chạy qua bên này, ở phía sau là Trình Hàn Lang đang đi tới. Lần này coi như xong rồi. Đứa nhỏ hay suy nghĩ như Thành Thành mà biết chuyện này, cuối cùng Vu Tiểu Đồng còn phải an ủi nó.

"Tại sao chuyện lớn như vậy cũng không nói với mình chứ?" Quả nhiên, Thành Thành đi tới, thở hổn hển, còn cả một bộ dáng bị tổn thương. Bây giờ Vu Tiểu Đồng muốn cười cũng cười không nổi, chỉ có thể dùng vẻ mặt xin lỗi nhìn Thành Thành.

Trình Hàn Lang có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt giận hờn của Thành Thành nhịn không được đi lên phía trước nâng mặt Thành Thành lên. "Được rồi, em không hỏi xem chú thế nào rồi còn ở đó suy nghĩ vớ vẩn."

Trình Hàn Lang nói xong thì quay đầu lại nhìn Vu Tiểu Đồng: "Tình hình của chú bây giờ thế nào rồi?"

Vu Tiểu Đồng còn chưa lên tiếng, Đỗ Công ở cách đó không xa đã đằng hắng một cái, lúc này Trình Hàn Lang mới phát hiện Đỗ Công đang ở đây. Đỗ Công nhìn hắn một cái rồi nói: "Giờ mày mới thấy tao hả! Lát nữa ba cô ấy sẽ được đẩy vào phòng phẫu thuật, rồi chờ phẫu thuật kết thúc thôi."

Trình Hàn Lang gật đầu, Thành Thành nhịn không được tiến đến phía trước hỏi: "Mình nghe hàng xóm nhà cậu nói còn phải đổi thận mà! Chắc là rất phức tạp đúng không?"

Vu Tiểu Đồng chưa kịp trả lời, người trong phòng đã chen nhau đi ra, Vu Tiểu Đồng nhanh chóng chạy tới, không biết vì sao, rõ ràng trong lòng rất tin tưởng rằng chắc chắn sẽ thành công, nhưng khi thấy người được đẩy đi là ba mình, lại vẫn sợ đây là lần gặp cuối. Vu Tiểu Đồng vừa đi vừa rơi nước mắt, ba cô bé đã nhắm hai mắt lại, đeo bình dưỡng khí, từ từ bị đẩy đến nơi cô bé không thể đi vào. Vu Tiểu Đồng nhìn cánh cửa dần dần đóng lại, khoảnh khắc đó trái tim như bắt đầu ngừng đập.

"Bọn mình có thể giúp đỡ gì không? Tiểu Đồng, tiền bạc có khó khăn gì không? Bọn mình cũng có thể hỗ trợ góp thêm một chút." Thành Thành ngồi vào bên cạnh Vu Tiểu Đồng, sốt ruột hỏi.

Vu Tiểu Đồng miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ vai Thành Thành rồi nói: "Không có gì đâu... Vấn đề không có gì lớn, cậu có thể đến thăm là mình đã rất thỏa mãn rồi."

"Tiểu Đồng, trước giờ mình chưa bao giờ thấy cậu như vậy, mỗi lần nói chuyện với mình cậu đều nói thẳng ra, lần này lại khách sáo như vậy, mình thực sự nghĩ giữa bọn mình thì không cần như vậy đâu. Đến cả anh Đỗ cũng có thể giúp cậu một tay, mình lại chỉ có thể đứng nhìn."

Vu Tiểu Đồng nhìn Thành Thành, có chút hết cách nói: "Bây giờ cậu và anh cậu đều bận, nên mình mới không nói với hai người, Đỗ Công anh ta rảnh rỗi cả ngày, tự chạy qua đây đó chứ, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

"Nhưng mình muốn giúp cậu một chút, mình chưa từng giúp cậu được gì, toàn là cậu giúp đỡ mình, từ nhỏ đã như vậy rồi." Thành Thành thở dài, trong lòng của nó có một đống lời muốn nói, thế nhưng nó biết bây giờ không phải là lúc để nói, có thể nguyên nhân chính là do bản thân nó, nên Vu Tiểu Đồng mới có chút trốn tránh.

...

"Tiểu Đồng, tiền nằm viện lúc trước đã thanh toán xong rồi, tiền phẫu thuật này nọ cũng sắp xong rồi. Nhưng người ta lại đang hối tiền thế chấp sau này đó con." Không biết từ lúc nào, mẹ Vu Tiểu Đồng đã đi ra, ở bệnh viện mấy ngày liên tục, hai mắt của bà đã sưng đến đỏ bừng, thoạt nhìn như đã già đi hơn mười tuổi.

"Mẹ, sao mẹ lại ra đây? Đi ngủ một lát trước đi ạ! Đã vài ngày không chợp mắt rồi." Vu Tiểu Đồng vội vàng chạy tới.

"Mẹ làm sao mà ngủ được đây! Tim như đang treo lơ lửng đây này!" Mẹ Vu Tiểu Đồng thở dài, vẻ mặt lo lắng cùng ngồi ở bên ngoài chờ đợi.

Lúc này, Trình Hàn Lang và Đỗ Công đang ngồi chung một chỗ. Trình Hàn Lang nghe thấy câu nói của mẹ Vu Tiểu Đồng, trực tiếp muốn lấy ví tiền ra. Đỗ Công chặn tay hắn lại, Trình Hàn Lang có chút buồn bực, nói với Đỗ Công: "Tao biết đưa cho Vu Tiểu Đồng nó sẽ không lấy, tao cũng hiểu nó nghĩ như thế nào, tiền này coi như là của mày đi, mày cũng đừng phí sức như vậy làm gì, nếu không thì làm bạn bè nhiều năm như vậy cũng thật là vô nghĩa."

"Tao nhất định sẽ trả lại cho mày, nhưng mày phải chờ một đoạn thời gian đó." Đỗ Công nhận tấm lòng này của Trình Hàn Lang, còn đặc biệt nhấn mạnh một câu.

"Lúc nào mày tiện là được rồi!"

Đỗ Công quay đầu, nhìn ngọn đèn sáng trên phòng phẫu thuật, mới qua 20 phút, sự dày vò dài đằng đẵng mà.

"Anh!" Thành Thành đã đi tới, ngồi xổm bên cạnh Trình Hàn Lang, ngẩng đầu lên nói với hắn: "Chúng ta có thể giúp một tay không? Kỳ thực ca phẫu thuật này phải tốn rất nhiều tiền, em biết Tiểu Đồng ngại mở miệng."

"Anh đã giúp rồi, em đừng nói ra việc này là được, nào, đứng lên nào, trên mặt đất lạnh đó." Trình Hàn Lang kéo nó lên, để nó ngồi bên cạnh mình, "Đói không?" Trình Hàn Lang sờ sờ bụng Thành Thành. "Nếu như em đói thì anh đi mua ít đồ ăn về."

"Em không có đói bụng, anh đói sao? Anh đói thì em đi mua." Thành Thành muốn đứng lên.

"Bây giờ anh chưa có đói bung." Trình Hàn Lang đè Thành Thành xuống, sau đó hỏi: "Buổi chiều có đi học không?"

"Em không muốn đi, em muốn ở đây với mọi người." Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang cầu xin.

Trình Hàn Lang nhìn cái bộ dạng này của nó, cũng không nói được cái gì, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Chẳng được bao lâu, điện thoại của Trình Hàn Lang đã vang lên ba lần, đều là chuyện trong công ty. Mặc dù Tiểu Khê là trợ thủ đắc lực của Trình Hàn Lang, nhưng có vài vị khách không tự mình tiếp đón thì không hay. Đỗ Công nhìn vẻ mặt của Trình Hàn Lang liền biết nhất định là Trình Hàn Lang có việc, bèn đi tới khuyên Trình Hàn Lang về công ty trước.

"Anh về trước một chuyến, nếu như em muốn ăn cái gì thì lát nữa gọi điện nói cho anh biết, khi nào tới anh mang cho em." Trình Hàn Lang để áo khoác lại cho Thành Thành, bảo nó lạnh thì mặc vào, nói xong Trình Hàn Lang tự mình đi ra ngoài.

Đỗ Công nhìn Thành Thành một chút, không muốn cứ ngồi chờ không như vậy, vì vậy y tiến đến bên cạnh Thành Thành, vừa nhéo mặt của nó vừa trêu chọc hỏi: "Anh em bây giờ đối với em không tệ nha?"

Thành Thành cười đến phải gọi là thích thú, Đỗ Công thấy vậy trong lòng cũng ngứa ngáy. Trình Hàn Lang làm nhiều chuyện xấu như vậy Thành Thành còn một lòng một dạ, ông trời có còn công bằng hay không, có người có thể ngồi chờ người khác đưa cơm cho, có người lại phải tự mình bưng cơm dâng lên cho người khác, hơn nữa người ta còn chưa chắc thích ăn.

"Đừng có theo anh em mãi như vậy, nếu như nó thực sự làm sai cái gì thì em phải đối nghịch với nó!"

Hở? Thành Thành có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Công, "Vì sao ạ?"

"Bây giờ thân phận của em đã thay đổi rồi, em không thể nhân nhượng nó giống như trước đây nữa. Dựa vào cái gì mà người thua thiệt luôn là em? Hở ra một chút cũng phải để ý mặt mũi cho nó nhìn."

"Nhưng lần trước em đối nghịch với anh em giống như anh nói ấy, em mới trả lời lại một câu thôi, anh em nói sẽ cho em một bạt tai, nên lần sau em không dám nữa." Thành Thành thoáng cái đã nhớ tới chuyện này, tim đập có chút nhanh mà nhìn Đỗ Công.

"Bây giờ nó còn đánh em hả?" Đỗ Công nghiến răng ken két, quay qua rồi nói với Thành Thành rằng: "Lần sau nó đánh em nữa thì em cũng đánh lại nó."

"Em đánh không lại đâu, anh ấy nắm cánh tay của em là ngay cả nhích em cũng không nhích được. Hơn nữa, em cũng không nỡ." Thành Thành có chút ngượng ngùng.

Cái câu phía sau mới là then chốt đúng không? Đỗ Công nghĩ đến đây thì mi mắt cũng sắp bốc lửa đến nơi, y làm vẻ mặt nghiêm trọng nói với Thành Thành: "Nói như em vậy là không đúng, nếu như em cứ làm bên bị động, luôn cam chịu để nó khi dễ, một ngày nào đó nó sẽ chán em."

"Vì sao?" Thành Thành thoáng cái đã khẩn trương lên, nhìn nhìn Đỗ Công.

"Bởi vì đàn ông đều có ham muốn chinh phục thách thức, nếu như em luôn nhẫn nhục chịu đựng, nó sẽ không bao giờ có cảm giác thành tựu, lâu ngày ai mà không chán chứ? Em suy nghĩ thật kỹ đi, có phải là em càng nghe lời thì anh em lại càng thích dạy bảo em không?"

Thành Thành tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như thật sự có chuyện như vậy, gần đây quả thật là Trình Hàn Lang thường xuyên bất mãn với nó, chẳng lẽ là do nguyên nhân này? "Anh còn có thể lừa em sao! Bình thường anh không có gặp được em, lâu ngày như vậy mới gặp nhau được một lần thế này, nhất định phải dặn em thêm mấy câu chứ! Em còn quá nhỏ, chưa hiểu được kỳ thật tình cảm là cần phải tranh giành."

Thành Thành có hứng thú vô cùng, thật không nhìn ra Đỗ Công cũng là một chuyên gia tình yêu. Ngồi một bên nói chuyện phiếm, tâm trạng lo lắng cũng đỡ hơn một chút. Thành Thành vội vàng nhìn Đỗ Công ý bảo y nói tiếp. Trước giờ nó không hề biết thì ra trong tình yêu có nhiều kiến thức như vậy, nó còn tưởng rằng chỉ cần đôi bên đều yêu đối phương là được rồi chứ.

"Cái này chính là tình yêu đó, anh bị thua thiệt nhiều rồi. Trước đây anh tìm đối tượng không được mấy tháng đã chia tay, nên anh đã tổng kết lại kinh nghiệm, sau đó anh liền nhận ra, cái này chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết là không đuọc, phải có kỹ xảo, em muốn nghe sao?"

Thấy Thành Thành nhanh chóng bu lại, Đỗ Công thầm cười xấu xa, Trình Hàn Lang, tao đánh không lại mày, tao còn không thể chỉnh mày sao?

"Cái thằng này á, cũng có chút đê tiện. Em càng tâng bốc nó, nó lại càng không coi em ra gì. Nhưng nếu như em không đối tốt với nó, nó lại oán giận em, cho nên em phải nắm bắt cho tốt cái quy luật này. Em phải cho nó ăn ngọt hai ngày, rồi lại cho nó ăn khổ hai ngày; cho nó ăn ngọt hai ngày, rồi lại cho nó ăn khổ hai ngày... Cứ nhử nó như vậy, nó nhất định sẽ không thể rời xa em."

Thành Thành nhíu chặt chân mày, "Thật sao? Nhưng như vậy thì thật sự khó quá, làm sao canh thời gian đúng được như thế ạ?"

Đỗ Công bỗng nhiên bật cười, "Ai cần em canh chuẩn như vậy đâu? Chỉ là một cái ví dụ thôi, em phải dự đoán cho chính xác, chuyện này là chỉ có thể tự hiểu chứ không thể chỉ bằng lời được. Mỗi người mỗi khác mà, em phải tự tổng kết ra phương pháp thích hợp cho hai người bọn em."

Thấy Thành Thành vẫn mang vẻ mặt mê man, Đỗ Công ghé vào lỗ tai nó nói: "Bây giờ em còn thiếu việc để nó chịu khổ, hiểu chưa..."

Vu Tiểu Đồng ngồi ở phía xa nhìn Đỗ Công mặt mày hớn hở ở đó huyên thuyên, trừng mắt liếc y, biết y tuyệt đối không làm chuyện gì tốt. Vu Tiểu Đồng nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau, tựa lên cạnh của băng ghế dài, chờ đợi khoảng thời gian dằn vặt của bước ngoặt đầu tiên trong đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện