Thành Thành xuống xe lửa tại trạm thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam. Ngồi xe lửa gần 20 tiếng, thân thể lại không khỏe, thể lực của Thành Thành đã không thể chống đỡ nổi nữa. Nó mang theo hành lý ngồi trên một bồn hoa ở khoảng sân rộng bên ngoài trạm xe lửa. Nhìn đoàn người qua lại chung quanh, cảm thấy hơi choáng một chút, cho nên nó vội vàng cúi đầu xuống. Lắc lắc đầu, nhất định không thể gục ngã vào lúc này. (Côn Minh là thủ phủ của tỉnh Vân Nam, tức là trung tâm hành chính ý, giống như nước có thủ đô thì tỉnh có thủ phủ ý.)
Nhiệt độ ở Côn Minh thấp hơn ở Bắc Kinh. Thành Thành kéo túi hành lý lại, lấy ra một cái áo khoác phủ thêm lên người, sau khi nghỉ ngơi một chút lại không mục đích mà đi về phía trước. Mình nên đi đâu đây? Thành Thành cảm thấy đầu choáng váng không kiềm được, ngực lại đau đớn kịch liệt, có thể sẽ ngã xuống ngay tức khắc. Nó phát hiện xung quanh có rất nhiều nhà nghỉ, hay là đi vào nghỉ ngơi một chút trước đi! Vì vậy Thành Thành bước vào một nhà nghỉ thoạt nhìn bình dân một chút.
Vừa vào cửa nhà nghỉ đã thấy bảng giá trên bức tường phía sau quầy lễ tân, một đêm thấp nhất cũng 130 đồng, Thành Thành nhìn số tiền ít ỏi đáng thương mình vừa lấy ra rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Thành Thành mua một ít đồ ăn vặt ở một xe thức ăn gần đó, mùi vị đồ ăn phương nam khiến nó ăn không quen, thế nhưng hiện tại nó không thể kén chọn. Sau cùng uống thêm một chén canh, Thành Thành cảm thấy nó đã đỡ hơn một chút rồi. Nó lại quay trở về trạm xe lửa, có rất nhiều người sau khi xuống chuyến xe đêm thì đợi ở đây, Thành Thành tìm một chỗ tại một khu có rất nhiều người ngủ rồi nằm xuống. Trên mặt đất thật là lạnh, lạnh quá đi! Thành Thành lại ngồi dậy ngủ. Toàn thân đều co ro.
Không sao cả! Thành Thành an ủi chính mình, trước đây chẳng phải nó còn từng đi ăn xin sao? Có nơi thối nát nào mà chưa từng ngủ qua, có đôi khi đang ngủ còn có người không cẩn thận đạp lên mấy đạp nữa. Nghĩ vậy, Thành Thành bắt đầu thả lỏng nằm xuống đó, ngực vẫn đau nhói, giống như là bị kim châm, Thành Thành kéo áo ra một chút, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ một mảng lớn màu xanh tím trên ngực. Thành Thành không dám chạm vào, không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay ôm lấy thân thể. Cuối cùng không biết là vì đau hay mệt, Thành Thành ngã người xuống đất ngủ.
Đợi đến khi Thành Thành tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Thành Thành mở mắt ra, phát hiện những người xung quanh đều đã đi hết, nó cũng cố gắng đứng lên, đi ra phía ngoài.
Mình nên đi tìm một công việc thôi, mấy loại công việc bán hàng rất đơn giản, mình có công việc ổn định rồi sẽ có chỗ ở, cũng không phải chịu đói nữa. Cũng may ở đây là trung tâm thành phố, khắp nơi đều là nhà hàng, quán ăn, Thành Thành dự định đến từng nơi từng nơi mà xin việc.
"Bác ơi, con muốn hỏi một chút, ở đây mình có cần nhân viên phục vụ không ạ?"
Bác gái nói tiếng phổ thông rất khó khăn, thế nhưng Thành Thành vẫn nghe hiểu được, họ không cần người nơi khác đến.
"Anh ơi, em nghe nói ở đây tuyển nhân viên phục vụ đúng không ạ?"
"Anh không phải chủ ở đây, ông chủ không có ở đây."
"Vậy anh có thể giúp em liên hệ với ông chủ ở đây không? Em muốn xin việc ạ." Người thanh niên kia quan sát Thành Thành một chút, nghe giọng của nó cũng biết chắc là không phải người địa phương. Hơn nữa vẻ ngoài nó yếu đuối, nhìn là thấy không được việc, người kia hoàn toàn qua loa: "Hôm nay ông ấy không về đâu, em đi chỗ khác tìm thử đi!"
"Dạ..." Thành Thành gật đầu một cái, đi ra ngoài. Lúc mới đầu còn cảm thấy tràn đầy lòng tin, đi hơn mười chỗ mới biết tình cảnh của nó hiện tại không lạc quan cỡ nào. Chủ nhà hàng, quán ăn ở đây vừa nghe giọng nó không phải giọng địa phương liền không muốn thuê nó, khách hàng ở đây phần lớn đều là người Vân Nam hoặc người phương nam. Giọng phương bắc hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến giao tiếp của người mua và người bán, ảnh hướng đến việc làm ăn của họ. Cho nên Thành Thành đi gần như nát cả con đường cũng không được gì.
Thành Thành ngồi xuống một chiếc ghế dài ở ven đường, giấc ngủ ngày hôm qua không làm dịu đi sự mệt mỏi của nó chút nào. Nó cảm thấy bộ dáng của nó bây giờ gần như là rã rời. Vốn cho rằng mình đến một nơi xa lạ dù sẽ không sống tốt được như trước đây nhưng cũng sẽ không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ. Không ngờ bản thân lại chật vật như vậy, tới bây giờ ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có.
Anh hiện tại đang làm gì nhỉ? Mỗi khi yên tĩnh Thành Thành lại không có cách nào ngăn lại nỗi nhớ nhung về Trình Hàn Lang.
Nhất định anh đang ở bệnh viện với chị Ngô Ngọc rồi! Không biết chị Ngô Ngọc bị thương có nghiêm trọng lắm không, anh, chắc chắn anh hận em lắm đúng không? Em đã đi đến một thành phố khác, cái thành phố này không hề tốt như Bắc Kinh chút nào, thế nhưng em cũng chỉ có thể ở lại nơi này thôi. Trên người em bây giờ đã sắp không xu dính túi rồi, em không có chỗ ở, em thật là đáng đời, đều là do em tự làm tự chịu, loại người như em đáng có kết quả như vậy.
Thành Thành nghĩ đến chuyện này, đau đớn ở lồng ngực lại càng bộc phát nghiêm trọng. Nó cắn răng nằm nghiêng trên ghế, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên trắng xóa, càng ngày càng trở nên không chân thật. Cuối cùng, Thành Thành không biết gì nữa, ngã gục xuống chiếc ghế dài.
Xung quanh chiếc ghế bắt đầu có rất nhiều người tụ tập lại, một số người gọi cứu thương, còn có vài người đứng đó chỉ trỏ, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi ra khỏi đám đông, ông ta nâng nghiêng mặt Thành Thành lên, lúc thấy rõ rồi thì không chút do dự bế nó lên, đi về hướng xe của mình, đám người xung quanh lại nhanh chóng tản đi.
Người đàn ông trung niên ôm Thành Thành lên xe, lúc đầu ông ta đi đón một người bạn về, khi đậu xe ở trạm xe lửa, người bạn kia của ông ta nhìn chòng chọc vào Thành Thành rất lâu, khăng khăng bắt người đàn ông trung niên đến bắt chuyện với nó. Người đàn ông trung niên không vất mặt mũi của mình đi được nên vẫn không đi, sau đó Thành Thành té xỉu ở đó, ông ta mới đến ôm nó vào trong xe.
"Tiêu Hải Chân, khiêng người đến cho cậu rồi đó, tự xem đi!" Người đàn ông trung niên để Thành Thành ở chỗ ngồi phía sau, cái người được gọi là Tiêu Hải Chân kia đặt đầu của Thành Thành gối lên trên đầu gối của mình, nhìn tỉ mỉ một chút.
"Tôi đã nói rồi mà! Vẻ ngoài trông được đấy, bây giờ nhìn gần mới thấy dáng dấp thực sự là đủ tiêu chuẩn luôn." Tiêu Hải Chân vừa xem kỹ vừa sờ lên mặt của Thành Thành. Nhóc con thối, cũng trơn mịn thật! "Được rồi, cậu mau để nó sang một bên đi, tôi thấy nó không phải là người địa phương đâu, hồi nãy nó té xỉu, không chừng là có bệnh gì đó! Cậu tốt nhất đừng có sờ lung tung nữa, đến lúc bị nhiễm cái gì thì phải làm sao bây giờ?" Tiêu Hải Chân vừa nghe mấy câu này lập tức ngượng ngùng rút tay về, nhanh chóng rút chân của mình ra, né qua bên cạnh một chút.
"Chúng ta đi đâu bây giờ? Còn mang theo một bệnh nhân như thê." Người đàn ông trung niên quay đầu hỏi.
"Nói thừa, bệnh viện a! Bằng không anh trị cho nó à!" Vừa nói xong, người đàn ông trung niên liền xoay vô lăng, chạy đến một con đường khác đi về hướng bệnh viện.
Nhiệt độ ở Côn Minh thấp hơn ở Bắc Kinh. Thành Thành kéo túi hành lý lại, lấy ra một cái áo khoác phủ thêm lên người, sau khi nghỉ ngơi một chút lại không mục đích mà đi về phía trước. Mình nên đi đâu đây? Thành Thành cảm thấy đầu choáng váng không kiềm được, ngực lại đau đớn kịch liệt, có thể sẽ ngã xuống ngay tức khắc. Nó phát hiện xung quanh có rất nhiều nhà nghỉ, hay là đi vào nghỉ ngơi một chút trước đi! Vì vậy Thành Thành bước vào một nhà nghỉ thoạt nhìn bình dân một chút.
Vừa vào cửa nhà nghỉ đã thấy bảng giá trên bức tường phía sau quầy lễ tân, một đêm thấp nhất cũng 130 đồng, Thành Thành nhìn số tiền ít ỏi đáng thương mình vừa lấy ra rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Thành Thành mua một ít đồ ăn vặt ở một xe thức ăn gần đó, mùi vị đồ ăn phương nam khiến nó ăn không quen, thế nhưng hiện tại nó không thể kén chọn. Sau cùng uống thêm một chén canh, Thành Thành cảm thấy nó đã đỡ hơn một chút rồi. Nó lại quay trở về trạm xe lửa, có rất nhiều người sau khi xuống chuyến xe đêm thì đợi ở đây, Thành Thành tìm một chỗ tại một khu có rất nhiều người ngủ rồi nằm xuống. Trên mặt đất thật là lạnh, lạnh quá đi! Thành Thành lại ngồi dậy ngủ. Toàn thân đều co ro.
Không sao cả! Thành Thành an ủi chính mình, trước đây chẳng phải nó còn từng đi ăn xin sao? Có nơi thối nát nào mà chưa từng ngủ qua, có đôi khi đang ngủ còn có người không cẩn thận đạp lên mấy đạp nữa. Nghĩ vậy, Thành Thành bắt đầu thả lỏng nằm xuống đó, ngực vẫn đau nhói, giống như là bị kim châm, Thành Thành kéo áo ra một chút, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ một mảng lớn màu xanh tím trên ngực. Thành Thành không dám chạm vào, không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay ôm lấy thân thể. Cuối cùng không biết là vì đau hay mệt, Thành Thành ngã người xuống đất ngủ.
Đợi đến khi Thành Thành tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Thành Thành mở mắt ra, phát hiện những người xung quanh đều đã đi hết, nó cũng cố gắng đứng lên, đi ra phía ngoài.
Mình nên đi tìm một công việc thôi, mấy loại công việc bán hàng rất đơn giản, mình có công việc ổn định rồi sẽ có chỗ ở, cũng không phải chịu đói nữa. Cũng may ở đây là trung tâm thành phố, khắp nơi đều là nhà hàng, quán ăn, Thành Thành dự định đến từng nơi từng nơi mà xin việc.
"Bác ơi, con muốn hỏi một chút, ở đây mình có cần nhân viên phục vụ không ạ?"
Bác gái nói tiếng phổ thông rất khó khăn, thế nhưng Thành Thành vẫn nghe hiểu được, họ không cần người nơi khác đến.
"Anh ơi, em nghe nói ở đây tuyển nhân viên phục vụ đúng không ạ?"
"Anh không phải chủ ở đây, ông chủ không có ở đây."
"Vậy anh có thể giúp em liên hệ với ông chủ ở đây không? Em muốn xin việc ạ." Người thanh niên kia quan sát Thành Thành một chút, nghe giọng của nó cũng biết chắc là không phải người địa phương. Hơn nữa vẻ ngoài nó yếu đuối, nhìn là thấy không được việc, người kia hoàn toàn qua loa: "Hôm nay ông ấy không về đâu, em đi chỗ khác tìm thử đi!"
"Dạ..." Thành Thành gật đầu một cái, đi ra ngoài. Lúc mới đầu còn cảm thấy tràn đầy lòng tin, đi hơn mười chỗ mới biết tình cảnh của nó hiện tại không lạc quan cỡ nào. Chủ nhà hàng, quán ăn ở đây vừa nghe giọng nó không phải giọng địa phương liền không muốn thuê nó, khách hàng ở đây phần lớn đều là người Vân Nam hoặc người phương nam. Giọng phương bắc hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến giao tiếp của người mua và người bán, ảnh hướng đến việc làm ăn của họ. Cho nên Thành Thành đi gần như nát cả con đường cũng không được gì.
Thành Thành ngồi xuống một chiếc ghế dài ở ven đường, giấc ngủ ngày hôm qua không làm dịu đi sự mệt mỏi của nó chút nào. Nó cảm thấy bộ dáng của nó bây giờ gần như là rã rời. Vốn cho rằng mình đến một nơi xa lạ dù sẽ không sống tốt được như trước đây nhưng cũng sẽ không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ. Không ngờ bản thân lại chật vật như vậy, tới bây giờ ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có.
Anh hiện tại đang làm gì nhỉ? Mỗi khi yên tĩnh Thành Thành lại không có cách nào ngăn lại nỗi nhớ nhung về Trình Hàn Lang.
Nhất định anh đang ở bệnh viện với chị Ngô Ngọc rồi! Không biết chị Ngô Ngọc bị thương có nghiêm trọng lắm không, anh, chắc chắn anh hận em lắm đúng không? Em đã đi đến một thành phố khác, cái thành phố này không hề tốt như Bắc Kinh chút nào, thế nhưng em cũng chỉ có thể ở lại nơi này thôi. Trên người em bây giờ đã sắp không xu dính túi rồi, em không có chỗ ở, em thật là đáng đời, đều là do em tự làm tự chịu, loại người như em đáng có kết quả như vậy.
Thành Thành nghĩ đến chuyện này, đau đớn ở lồng ngực lại càng bộc phát nghiêm trọng. Nó cắn răng nằm nghiêng trên ghế, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên trắng xóa, càng ngày càng trở nên không chân thật. Cuối cùng, Thành Thành không biết gì nữa, ngã gục xuống chiếc ghế dài.
Xung quanh chiếc ghế bắt đầu có rất nhiều người tụ tập lại, một số người gọi cứu thương, còn có vài người đứng đó chỉ trỏ, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi ra khỏi đám đông, ông ta nâng nghiêng mặt Thành Thành lên, lúc thấy rõ rồi thì không chút do dự bế nó lên, đi về hướng xe của mình, đám người xung quanh lại nhanh chóng tản đi.
Người đàn ông trung niên ôm Thành Thành lên xe, lúc đầu ông ta đi đón một người bạn về, khi đậu xe ở trạm xe lửa, người bạn kia của ông ta nhìn chòng chọc vào Thành Thành rất lâu, khăng khăng bắt người đàn ông trung niên đến bắt chuyện với nó. Người đàn ông trung niên không vất mặt mũi của mình đi được nên vẫn không đi, sau đó Thành Thành té xỉu ở đó, ông ta mới đến ôm nó vào trong xe.
"Tiêu Hải Chân, khiêng người đến cho cậu rồi đó, tự xem đi!" Người đàn ông trung niên để Thành Thành ở chỗ ngồi phía sau, cái người được gọi là Tiêu Hải Chân kia đặt đầu của Thành Thành gối lên trên đầu gối của mình, nhìn tỉ mỉ một chút.
"Tôi đã nói rồi mà! Vẻ ngoài trông được đấy, bây giờ nhìn gần mới thấy dáng dấp thực sự là đủ tiêu chuẩn luôn." Tiêu Hải Chân vừa xem kỹ vừa sờ lên mặt của Thành Thành. Nhóc con thối, cũng trơn mịn thật! "Được rồi, cậu mau để nó sang một bên đi, tôi thấy nó không phải là người địa phương đâu, hồi nãy nó té xỉu, không chừng là có bệnh gì đó! Cậu tốt nhất đừng có sờ lung tung nữa, đến lúc bị nhiễm cái gì thì phải làm sao bây giờ?" Tiêu Hải Chân vừa nghe mấy câu này lập tức ngượng ngùng rút tay về, nhanh chóng rút chân của mình ra, né qua bên cạnh một chút.
"Chúng ta đi đâu bây giờ? Còn mang theo một bệnh nhân như thê." Người đàn ông trung niên quay đầu hỏi.
"Nói thừa, bệnh viện a! Bằng không anh trị cho nó à!" Vừa nói xong, người đàn ông trung niên liền xoay vô lăng, chạy đến một con đường khác đi về hướng bệnh viện.
Danh sách chương