"Hàn Lang, Lệ Trung Tín đâu?"

Sau khi rời đi ba ngày, rốt cục Trình Thế cuối cùng đã mệt mỏi bụi bặm đường xa chạy về, Lệ Trung Tín thương lượng với ông mỗi người sẽ phụ trách một nửa, chuyện đầu tiên sau khi ông quay về đây chính là nhìn xem Lệ Trung Tín đã về chưa.

"Chú ấy đi rồi, cụ thể là đi đâu con cũng không biết." Trình Hàn Lang trực tiếp trả lời.

Trình Thế dường như chợt hiểu ra điều gì, ngay cả ngồi một chút cũng không ngồi mà đi ra ngoài.

"Ba, ba đi đâu vậy? Ba cũng không phải con nít nữa, hẳn là nên biết không thể dựa vào tâm tình mà nói chuyện được." Trình Hàn Lang vẫn ngăn cản trước mặt Trình Thế.

"Con yên tâm, ba không phải nhất thời xúc động, ba biết anh ta đi đâu, hơn nữa ba khẳng định ba có thể tìm được anh ta, con dẫn em trai con đi đi!"

Trình Hàn Lang nhìn sắc mặt của Trình Thế, biết hắn có nói thế nào cũng không lay động được người trước mắt này nữa. Không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, lui sang một bên.

"Hàn Lang, nếu như lần này ba không trở về..."

"Ba sẽ trở về, bởi vì ba là ba con." Biểu tình của Trình Hàn Lang rất bình tĩnh, hắn biết, lúc này, bất kể Trình Thế làm cái gì, thứ tốt nhất hắn cho được ông chỉ có thể là ủng hộ.

"Được, ba đi đây!" Trình Thế nhìn Trình Hàn Lang một lần nữa, sải bước đi ra khỏi phòng, Trình Hàn Lang ở trên lầu nhìn bóng lưng dần xa của Trình Thế, lặng lẽ nói: "Ba, lên đường bình an!"

Lệ Trung Tín, xin lỗi chú, không hoàn thành được việc chú dặn dò. Con vẫn là ích kỷ, người kia cuối cùng vẫn là ba con, con biết đối với ông ấy mà nói, chú quan trọng hơn sinh mạng ông nhiều lắm. Cho dù có thể ông ấy sẽ rơi vào một tình thế nguy hiểm, con vẫn mong muốn đến giờ khắc cuối cùng ông ấy sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.

Xế chiều hôm đó, Trình Hàn Lang và Thành Thành về tới nhà bọn họ. Lúc xuống xe Thành Thành như vận động viên chạy một trăm mét nuốt phải thuốc kích thích, nhanh chóng xông lên lầu. Trình Hàn Lang ở phía sau la lên "có thang máy", Thành Thành ngoảnh mặt làm ngơ, nó muốn tự trải nhiệm một chút loại tâm tình kích động khi hạnh phúc đang cách mình càng ngày càng gần.

Chờ đến khi Thành Thành thở hồng hộc chạy lên đến tầng 5, Trình Hàn Lang đã mở rộng cửa vào nhà.

"Nhị thiếu gia, mời vào!" Trình Hàn Lang làm bộ khom người chào, nhướng mày nhìn nó.

"Oa..." Thành Thành tựa như lần đầu tiên đến đây, sau khi vào phòng thì sờ sờ bên trái, nhìn nhìn bên phải một chút. Những thứ này chưa từng thay đổi, thật quen thuộc, cảm thấy rất thân thiết. Gần một năm nay cứ như trong chớp mắt, đến khi về tới đây mới phát hiện, dưới loại tâm lý mất đi rồi có lại thì tất cả khổ cực đều trở nên nhỏ bé.

"Phòng của em..." Thành Thành mở cửa căn phòng ngủ mà nó và Trình Hàn Lang cùng ngủ với nhau từ nhỏ đến lớn. Đầu giường rõ ràng là để gối của hai người, đoạn thời gian Thành Thành đi Trình Hàn Lang đã mang gối qua, cho nên trên giường có hai cái chăn, hai cái gối.

Thành Thành quay đầu lại, Trình Hàn Lang đứng ở cửa khoanh tay nhìn nó, cả người dựa trên tường, có vẻ như giờ khắc này cả người mới thả lỏng. Thành Thành cười láu lỉnh với hắn một cái, lấy bé Tế Công trong túi ra, để lên đầu giường.

Trình Hàn Lang lập tức trợn to hai mắt, "Em... em còn giữ hả? Cái bé Tế Công này cũng thành ông Tế Công rồi đó, còn bắt anh ngày ngày phải nhìn nó."

"Em thích mà!" Thành Thành nhảy đến trước mặt Trình Hàn Lang, nhấn lên trên đầu bé Tế Công, bé Tế Công lại vô tình cất lên giọng hát.

"Nhanh tắt đi, anh không thích nghe cái âm thanh này." Trình Hàn Lang vừa bịt lấy lỗ tai vừa chán ghét liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện.

"Không tắt đâu, lúc nhỏ anh còn gạt em nói chỉ cần nó vừa hát lên, anh sẽ bị thương, hại em cũng không thể nghe nó hát, anh thiệt là hẹp hòi." Thành Thành hừ một tiếng, lại nhấn thêm một lần.

Trình Hàn Lang ôm lỗ tai đi ra phòng khách, Thành Thành lại đuổi theo phía sau không tha, càng muốn để Trình Hàn Lang tiếp thu cái âm thanh này, ngay lúc hai người đang vui quên trời quên đất, tiếng chuông cửa vang lên.

"Ai vậy ạ?" Thành Thành cười chạy ra mở cửa.

"Chị... Ngô... Ngọc.", Thành Thành nhìn Ngô Ngọc tóc tai bù xù ở trước cửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, nó đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi.

Trình Hàn Lang đã mang sắc mặt khó coi mà đi tới, thấy sắc mặt Ngô Ngọc vàng như nến, môi khô nứt, dường như đã thay đổi thành một người khác, có vẻ cũng đã bị chấn động.

"Vào nhà trước đi ạ, đừng đứng bên ngoài." Thành Thành nhỏ giọng khuyên Ngô Ngọc, thấy Ngô Ngọc không có phản ứng, chỉ có thể ngoan ngoãn tránh qua một bên.

Chị ấy sao có thể muốn nhìn thấy mình chứ! Mình hại chị ấy, còn thích bạn trai của chị, chị ấy không để ý đến mình vậy cũng là bình thường thôi. Chỉ là trong lòng thấy thật là khó chịu, một đoạn tình cảm đã từng tốt đẹp như vậy, bởi vì mình mà khiến đôi bên trở thành người xa lạ.

"Trình Hàn Lang, anh đã trở về!" Ngô Ngọc như một linh hồn chơi vơi đi vào trong, mắt vẫn không nhìn bất kỳ ai. Trình Hàn Lang thấy Thành Thành mang vẻ mặt thống khổ đứng bên cạnh, nhanh chóng kéo tay nó qua tỏ vẻ an ủi.

Ngô Ngọc hiển nhiên đã chú ý tới hết thảy, sự thực cũng đã bày ra trước mắt, cô chẳng có cái gì, tới đây cũng là tự rước lấy nhục nhã. Chỉ là cô không cam lòng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô phải thua một thằng con trai.

"Lúc anh đi tìm em trai anh, mỗi ngày tôi đều đến nơi này nhìn rồi lại nhìn, có đôi khi còn canh ở cửa cả một đêm, chờ anh trở về. Thế nhưng cả một cú điện thoại anh cũng không nhận, hừ... Tôi thật rẻ tiền mà! Cả ngày như một kẻ bị chồng bỏ mặt dày mày dạn chạy tới nơi này, cả anh hai cũng không muốn nhìn thấy tôi, anh ấy cũng nghĩ tôi khiến anh ấy mất mặt, Ngô Ngọc tôi không tốt chỗ nào? Anh nói đi! Anh nói đi..."

Ngô Ngọc rốt cục khóc lên, cô không tin con người không có chút biểu tình trước mắt này là người đã từng nói muốn chăm sóc cô, cô không tin hắn tình nguyện nắm tay một thằng con trai cũng không muốn đến dỗ dành cô một chút. Ngô Ngọc khóc thê thảm không gì sánh được, cả người ngã vật trên ghế sô pha, vô cùng chật vật.

Thành Thành giãy khỏi tay Trình Hàn Lang, đi tới đỡ Ngô Ngọc, tim của nó cũng đau xót theo. Ngô Ngọc hất tay nó ra, Thành Thành đã biết trước kết quả này, nó đứng bên cạnh Ngô Ngọc nói: "Chị Ngô Ngọc, em thay anh em xin lỗi chị, khi đó anh ấy sốt ruột đi tìm em, nhất thời vội vàng mới quên liên lạc với chị, chị đừng khóc, đứng lên rửa mặt một cái đi ạ!"

"Mày cút cho tao! Nếu không phải do mày, tao cũng sẽ không biến thành cái dạng này. Mày biết tao yêu anh mày nhiều bao nhiêu không? Nếu như không phải tại mày, anh mày sẽ kết hôn, sinh con với tao. Mày có thể cho anh ấy cái gì? Mày nói đi... Cũng chả nói được chứ gì! Không biết xấu hổ, thật sự là không biết xấu hổ mà, thứ con trai như mày thật là hạ tiện..."

"Bốp!" Một bạt tai vang dội mạnh mẽ đánh vào mặt của Ngô Ngọc, Ngô Ngọc không thể tin nổi nhìn Trình Hàn Lang vừa mới cho cô một cái tát.

"Cút, lập tức cút ra khỏi nhà chúng tôi, ở đây không chào đón cô, chẳng phải cô cao quý lắm sao? Nếu như cô là phượng hoàng thì trở về cái ổ của cô đi!" Lúc này mặt sắc mặt Trình Hàn Lang đã trở nên đen tối, Thành Thành đứng tại chỗ không nói ra được câu này, cả khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.

Một tát này, Trình Hàn Lang không có chút áy náy nào, hôm nay nhìn người phụ nữ này, dường như tất cả những thứ đã trải qua cũng không bằng những lo lắng, nhớ thương và hối hận người này đã cho hắn, khi hắn đã nhìn rõ tất cả mọi thứ, người phụ nữ từng dùng mặt nạ thiên sứ đối diện với hắn ngày hôm nay cũng chỉ còn lại sự trơ tráo trần trụi mà thôi.

Hắn không hận cô ta, chỉ hận chính hắn sao lại ngu muội như vậy.

Ngô Ngọc nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Trình Hàn Lang, trái tim hoàn toàn nguội lạnh, cô muốn há miệng nói, lại phát hiện bản thân có chút sợ hãi dưới ánh mắt kinh hoàng kia. Không có khả năng, sao mình lại sợ sệt? Ngô Ngọc mình mới chính là người bị hại, mình...

"Trình Hàn Lang, các ngươi sẽ gặp báo ứng!" Ngô Ngọc bỏ lại một câu này rồi lảo đảo chạy ra ngoài, để lại một căn nhà ngổn ngang.

Trình Hàn Lang xoay người, thấy Thành Thành đứng đó vội vàng đi qua ôm lấy nó, chậm rãi xoa dịu tâm tình của nó. "Thành Thành, không có việc gì đâu, đừng nghe cô ta nói bậy..." Trình Hàn Lang nghĩ người trong ngực hắn hiện giờ giống như đứa nhỏ yếu đuối không ai giúp đỡ khi còn bé kia, khi đó Trình Hàn Lang không hiểu thế nào là chăm sóc, bây giờ hắn không bao giờ muốn để cho nó chịu uất ức nữa.

"Anh, em hiểu, em biết chị ấy hiểu lầm anh, cho nên mới nói chuyện cực đoan như vậy, phải không?" Thành Thành ngẩng đầu nhìn Trình Hàn Lang, trong mắt có một phần tha thiết không che giấu được, Trình Hàn Lang chỉ có thể gật đầu.

"Thành Thành, em còn nhớ rõ những gì chúng ta nói bên bờ sông không? Con đường này đã định trước là không dễ đi, phải dũng cảm biết không?"

"Anh, anh yên tâm, em không sao, em không có yếu ớt như vậy." Thành Thành lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng nở ra nụ cười tươi tắn với Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang hôn lên trán Thành Thành một cái, trước hết để cho nó nghỉ ngơi trong phòng, hắn muốn đến công ty xử lý cho xong một số chuyện. Hắn không dự định tiếp tục làm ở công ty này, còn có một việc là phải nhanh chóng đi làm thủ tục chuyển trường cho Thành Thành, dùng thân phận học sinh chuyển trường để học tiếp cấp ba.

Thấy Thành Thành đã chìm vào giấc ngủ, Trình Hàn Lang ra khỏi cửa. Một mình Thành Thành ngủ trong phòng, nó thật sự quá mệt mỏi, gần đây tình trạng cơ thể luôn không tốt, không biết vì sao, rất dễ mệt mỏi.

Trong mơ hồ, Thành Thành cảm thấy có người đang sờ mặt của nó, cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng lại không giống như là khí tức của Trình Hàn Lang. Thành Thành cố gắng mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không mở ra được, nó cảm thấy hình như là nó đang nằm mơ, vì vậy nó lại ngủ thật say.

Đợi đến khi nó tỉnh lại, bóng dáng một người vô cùng quen thuộc đang ngồi ở trước mặt nó, ngày càng rõ ràng, cuối cùng, Thành Thành bật người ngồi dậy.

"Anh Đỗ! Sao anh lại tới đây? Anh biết em đã về sao?" Thành Thành ngồi dậy rồi thì hết sức nhiệt tình, trực tiếp ôm lấy Đỗ Công, hưng phấn không biết làm sao mới được.

"Nếu anh không đến tìm em, không chừng em đã quên mất người anh này rồi ấy, về cũng không báo cho anh một tiếng."

Đỗ Công trừng mắt nhìn Thành Thành, giả bộ tức giận.

"Em mới về nhà, chưa kịp báo cho anh mà, anh Đỗ, em nhớ anh lắm, chưa có bao giờ quên anh hết, em còn thường nhắc anh với bạn em ở bên kia nữa đó!" Thành Thành nhìn trên nhìn dưới Đỗ Công, buồn bã khi Ngô Ngọc tới đều bị hòa tan.

"Không chịu ủy khuất chứ?" Đỗ Công vuốt vuốt mặt của Thành Thành, cực kỳ đau lòng. "Anh cũng không biết anh em đi tìm em lúc nào, nếu như anh biết, nói gì anh cũng phải tự mình đem em về, em không biết đâu, lần này em đi làm mọi người lo lắng lắm. Mấy ngày nay anh và Vu Tiểu Đồng ngày nào cũng chạy qua bên này, lại không gặp được anh em đem em về, hai người bọn anh thiếu chút nữa đã trải chăn ở trước cửa mà nằm chờ rồi."

"Xin lỗi, em để mọi người lo lắng rồi..." Thành Thành hiện ra vẻ mặt hối lỗi nhìn Đỗ Công, sau đó nó lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Đỗ Công: "Vu Tiểu Đồng bây giờ ở đâu ạ? Sao cậu ấy không đến cùng anh, em cũng rất muốn gặp lại cậu ấy, hai người quen biết sao?"

"Thôi đừng bàn cái con ranh chết tiệt kia, anh nghĩ tới nó anh lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao lại có đứa con gái cứng đầu như vậy chứ, còn là một đứa nhóc, anh mới không thèm phát cáu với nó. Hai bọn anh là vì tìm em nên đụng phải nhau, sau đó tiện đường quen biết luôn, bình thường hay bàn với nhau chuyện tìm em, cũng coi như là thân, hôm nay nó đến trường rồi, em quên rồi sao? Nó đang học cấp ba đấy!"

"À, đúng rồi... Mấy bạn còn đang chuẩn bị thi đại học." Thành Thành nhớ tới chuyện này, vẻ mặt lại buồn bã, nhìn Đỗ Công còn đang ở đó, lại cố gắng lên tinh thần. "Tối hôm nay anh ở nhà em ăn cơm nha! Em làm cơm, thế nào ạ?" Đôi mắt to của Thành Thành chớp chớp, vẻ mặt mong đợi nhìn Đỗ Công.

"Em nói thử xem? Này còn cần hỏi sao!" Đỗ Công cho Thành Thành một ánh mắt, hai người ngầm hiểu ý nhau nở nụ cười. Không có cách nào, nhìn thấy Thành Thành, tất cả tư duy đang chuyển động của Đỗ Công liền đình chỉ toàn bộ, Thành Thành nói cái gì thì chính là cái đó. Vốn đang định làm chút sắc mặt cho nó nhìn, ai bảo Thành Thành khiến y lo lắng lâu như vậy, kết quả đến đây một cái lại biến thành nghe lời nó.

Thành Thành đi vào nhà bếp thuộc về nó, như là tiến vào một khu lãnh địa thần thánh, hận không thể cầm lấy một con dao mà múa một đoạn, Đỗ Công dựa ở cửa nhìn Thành Thành đang đứng bên cạnh bồn rửa cười khúc kha khúc khích, trong lòng thấy xúc động bùi ngùi. Tại sao một đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại phải khiến cho nó chịu oan ức lớn như vậy, ông trời thật là không có mắt.

"Thành Thành, sau này đừng có chạy lung tung nữa, em mà đi một lần nữa chắc mọi người không sống nổi nữa." Đỗ Công đột nhiên nói ra một câu khiến Thành Thành ngừng động tác trong tay lại.

"Anh cũng nói với em ở đây luôn, trong khoảng thời gian này em đi mất bọn anh đều sắp điên rồi. Ban đầu anh thực sự vì chuyện này mà muốn trở mặt với anh của em, thế nhưng anh vừa nhìn thấy nó cũng biết nó chạy khắp nơi không dễ chịu gì, anh em thật sự khó khăn lắm, Ngô Ngọc ngày ngày đòi tự sát, Vu Tiểu Đồng cũng đả kích nó không ít, nếu như không tìm được em, anh nghĩ nó cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."

"Anh Đỗ, anh đừng nói nữa, em sẽ không chạy loạn nữa đâu, anh nói mấy lời này... em chịu không nổi..." Thành Thành cầm dao giọng đã có chút nghẹn ngào.

Đỗ Công thấy mình lại nói sai, vội vàng chạy qua dỗ. Vốn muốn cho nó vui vẻ một chút, nghe được anh trai nó quan tâm nhiều tới nó, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại, không khỏi thầm tự mắng mình thực sự là ngu ngốc.

"Em đừng để ý, vừa rồi anh chỉ là nói như vậy thôi, nói quá thôi... nói quá thôi..." Đỗ Công vụng về dỗ dành, vươn hai tay ra ôm nó vào lòng, vỗ vỗ sau lưng để thuận khí cho nó. Giờ khắc này, Đỗ Công mới chân chân thật thật cảm thấy Thành Thành đã về, ở ngay bên người nó, trong lòng không khỏi kích động một chút, tay cũng hơi run run lên, cuối cùng đã trở về rồi, những ngày dằn vặt nhau rốt cục đã qua rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện