Chiếc máy bay Gulfstream V của Fenston hạ cánh xuống sân bay Heathrow vào lúc 7.22, và Ruth đã đứng chờ sẵn trên đường băng để đón chào khách hàng của mình. Bà đã làm việc kỹ lưỡng với bên Hải quan và cung cấp cho họ đầy đủ mọi chi tiết liên quan để các giấy tờ cần thiết sẽ được chuẩn bị xong ngay khi Anna trở về.
Trong suốt một giờ qua, Ruth càng lúc càng hay nhìn về phía cổng. Bà sốt ruột mong cho chiếc xe tải kia mau trở lại. Bà đã gọi cho hãng Sotheby, và được một cô gái làm trong phòng Ấn tượng của họ cho biết là bức tranh đã được đưa về đó. Nhưng đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua. Có lẽ nhẽ ra bà nên gọi sang Mỹ để kiểm tra lại, nhưng tại sao lại phải nghi ngờ một trong những khách hàng đáng tin cậy nhất của mình.
Ruth hướng sự chú ý của mình sang chiếc máy bay và quyết định chưa nói gì. Suy cho cùng, Anna chắc chắn sẽ trở lại trong vòng vài phút nữa.
Chiếc cánh cửa trên thân máy bay mở ra và những bậc cầu thang được hạ xuống. Cô chiêu đãi viên bước sang một bên để nhường lối đi cho vị hành khách duy nhất của mình. Karl Leapman bước xuống đường băng và bắt tay Ruth, trước khi cùng với bà bước lên một chiếc limousine của sân bay để tới đại sảnh dành riêng cho chủ nhân của những chiếc máy bay tư nhân cách đó không xa. Ông ta chẳng thèm giới thiệu về bản thân mình, Ruth phải tự biết ông ta là ai. “Có vấn đề gì không?” Leapman hỏi. “Chẳng có gì theo như tôi biết”, Ruth trả lời một cách tự tin. Lúc đó chiếc limousine vừa đỗ lại bên ngoài tòa nhà điều hành. “Chúng tôi đã làm theo mọi chỉ thị trong thư của ông, dù đã xảy ra cái chết thương tâm của Phu nhân Victoria”.
“Được”, Leapman vừa nói vừa bước ra khỏi xe. “Công ty chúng tôi sẽ gửi một vòng hoa tới viếng bà ta” và không dừng lại, ông ta nói thêm, “mọi thứ đều đã sẵn sàng để máy bay có thể cất cánh bay trở về Mỹ trong vòng một giờ nữa?”
“Vâng”, Ruth nói. “Chúng tôi sẽ đưa bức tranh lên máy bay khi phi công tiếp xong nhiên liệu - có lẽ không đến một giờ. Sau đó ông có thể lên đường”.
“Rất tốt”, Leapman vừa nói vừa đưa tay đẩy cánh cửa xoay. “Chúng tôi đã đặt giờ bay vào lúc 8:30 và tôi không muốn bị muộn giờ”.
“Thế thì có lẽ tôi nên để ông ngồi lại đây, còn tôi sẽ đi xem xét mọi chuyện”, Ruth nói, “nhưng tôi sẽ thông báo cho ông biết ngay khi bức tranh được đưa lên máy bay một cách an toàn”.
Leapman gật đầu và lại ngồi xuống chiếc ghế da to. Ruth quay mình bước đi.
“Ngài có uống gì không?” người nhân viên quầy Bar hỏi.
“Rượu Scotch pha đá”, Leapman nhìn lướt qua thực đơn rồi nói.
Khi ra đến cửa, Ruth quay đầu lại nói, “Khi Anna quay trở lại, nhờ ông nói với cô ấy rằng tôi đang ở chỗ Hải quan, chờ hoàn thiện thủ tục giấy tờ”.
“Anna?” Leapman la lên và đứng bật dậy.
“Vâng, cô ấy đã đến đây từ đầu giờ chiều”.
“Làm gì?” Leapman vừa hỏi vừa lao lại chỗ Ruth.
“Chỉ là để kiểm tra lại bức tranh, và để đảm bảo rằng chỉ thị của ông Fenston được thực hiện chính xác”, Ruth nói và cố tỏ ra như không có chuyện gì quan trọng.
“Chỉ thị gì?” Leapman hét lên.
“Đưa bức Van Gogh tới nhà đấu giá Sotheby để định giá cho việc làm bảo hiểm”.
“Chủ tịch đâu có yêu cầu thế”, Leapman nói.
“Nhưng Sotheby đã cho xe đến, và Tiến sỹ Petrescu đã khẳng định việc này”.
“Petrescu đã bị sa thải từ ba hôm trước. Liên lạc với Sotheby ngay”. Ruth chạy vội tới chỗ để máy điện thoại và quay số tổng.
“Cô ta giao dịch với ai ở Sotheby?”
“Mark Poltimore”, Ruth vừa nói vừa đưa ống nghe cho Leapman. “Poltimore”, ông ta hét lên ngay khi vừa nghe thấy lời chào trong máy, rồi nhận ra rằng mình đang nói chuyện với một chiếc máy trả lời tự động. Ông ta dập mạnh chiếc ống nghe xuống. “Bà có số máy nhà riêng của anh ta không?”
“Không”, Ruth nói, “nhưng tôi có số máy di động của anh ta”.
“Vậy thì gọi đi”.
Ruth nhanh chóng tìm số điện thoại trong máy của mình và lại quay số. “Mark?” bà hỏi to.
Leapman giật lấy chiếc ống nghe. “Poltimore?”
“Xin nghe”.
“Tôi là Leapman. Tôi là-”
“Tôi biết ông, ông Leapman ạ”, Mark nói.
“Tốt, bởi vì theo tôi biết thì anh đang giữ bức Van Gogh của chúng tôi”.
“Đã từng giữ, nói thế thì chính xác hơn”, Mark trả lời, “cho đến khi Tiến sỹ Petrescu, giám đốc nghệ thuật của các ông, thông báo với chúng tôi rằng ông đã đổi ý và yêu cầu đưa bức tranh trở lại phi trường Heathrow ngay lập tức để ông đưa nó sang New York”.
“Và anh đã nghe theo?” Leapman hỏi bằng một giọng cao dần theo mỗi từ thoát ra từ miệng ông ta.
“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, ông Leapman ạ. Suy cho cùng, cô ấy là người được ủy thác”.
Trong suốt một giờ qua, Ruth càng lúc càng hay nhìn về phía cổng. Bà sốt ruột mong cho chiếc xe tải kia mau trở lại. Bà đã gọi cho hãng Sotheby, và được một cô gái làm trong phòng Ấn tượng của họ cho biết là bức tranh đã được đưa về đó. Nhưng đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua. Có lẽ nhẽ ra bà nên gọi sang Mỹ để kiểm tra lại, nhưng tại sao lại phải nghi ngờ một trong những khách hàng đáng tin cậy nhất của mình.
Ruth hướng sự chú ý của mình sang chiếc máy bay và quyết định chưa nói gì. Suy cho cùng, Anna chắc chắn sẽ trở lại trong vòng vài phút nữa.
Chiếc cánh cửa trên thân máy bay mở ra và những bậc cầu thang được hạ xuống. Cô chiêu đãi viên bước sang một bên để nhường lối đi cho vị hành khách duy nhất của mình. Karl Leapman bước xuống đường băng và bắt tay Ruth, trước khi cùng với bà bước lên một chiếc limousine của sân bay để tới đại sảnh dành riêng cho chủ nhân của những chiếc máy bay tư nhân cách đó không xa. Ông ta chẳng thèm giới thiệu về bản thân mình, Ruth phải tự biết ông ta là ai. “Có vấn đề gì không?” Leapman hỏi. “Chẳng có gì theo như tôi biết”, Ruth trả lời một cách tự tin. Lúc đó chiếc limousine vừa đỗ lại bên ngoài tòa nhà điều hành. “Chúng tôi đã làm theo mọi chỉ thị trong thư của ông, dù đã xảy ra cái chết thương tâm của Phu nhân Victoria”.
“Được”, Leapman vừa nói vừa bước ra khỏi xe. “Công ty chúng tôi sẽ gửi một vòng hoa tới viếng bà ta” và không dừng lại, ông ta nói thêm, “mọi thứ đều đã sẵn sàng để máy bay có thể cất cánh bay trở về Mỹ trong vòng một giờ nữa?”
“Vâng”, Ruth nói. “Chúng tôi sẽ đưa bức tranh lên máy bay khi phi công tiếp xong nhiên liệu - có lẽ không đến một giờ. Sau đó ông có thể lên đường”.
“Rất tốt”, Leapman vừa nói vừa đưa tay đẩy cánh cửa xoay. “Chúng tôi đã đặt giờ bay vào lúc 8:30 và tôi không muốn bị muộn giờ”.
“Thế thì có lẽ tôi nên để ông ngồi lại đây, còn tôi sẽ đi xem xét mọi chuyện”, Ruth nói, “nhưng tôi sẽ thông báo cho ông biết ngay khi bức tranh được đưa lên máy bay một cách an toàn”.
Leapman gật đầu và lại ngồi xuống chiếc ghế da to. Ruth quay mình bước đi.
“Ngài có uống gì không?” người nhân viên quầy Bar hỏi.
“Rượu Scotch pha đá”, Leapman nhìn lướt qua thực đơn rồi nói.
Khi ra đến cửa, Ruth quay đầu lại nói, “Khi Anna quay trở lại, nhờ ông nói với cô ấy rằng tôi đang ở chỗ Hải quan, chờ hoàn thiện thủ tục giấy tờ”.
“Anna?” Leapman la lên và đứng bật dậy.
“Vâng, cô ấy đã đến đây từ đầu giờ chiều”.
“Làm gì?” Leapman vừa hỏi vừa lao lại chỗ Ruth.
“Chỉ là để kiểm tra lại bức tranh, và để đảm bảo rằng chỉ thị của ông Fenston được thực hiện chính xác”, Ruth nói và cố tỏ ra như không có chuyện gì quan trọng.
“Chỉ thị gì?” Leapman hét lên.
“Đưa bức Van Gogh tới nhà đấu giá Sotheby để định giá cho việc làm bảo hiểm”.
“Chủ tịch đâu có yêu cầu thế”, Leapman nói.
“Nhưng Sotheby đã cho xe đến, và Tiến sỹ Petrescu đã khẳng định việc này”.
“Petrescu đã bị sa thải từ ba hôm trước. Liên lạc với Sotheby ngay”. Ruth chạy vội tới chỗ để máy điện thoại và quay số tổng.
“Cô ta giao dịch với ai ở Sotheby?”
“Mark Poltimore”, Ruth vừa nói vừa đưa ống nghe cho Leapman. “Poltimore”, ông ta hét lên ngay khi vừa nghe thấy lời chào trong máy, rồi nhận ra rằng mình đang nói chuyện với một chiếc máy trả lời tự động. Ông ta dập mạnh chiếc ống nghe xuống. “Bà có số máy nhà riêng của anh ta không?”
“Không”, Ruth nói, “nhưng tôi có số máy di động của anh ta”.
“Vậy thì gọi đi”.
Ruth nhanh chóng tìm số điện thoại trong máy của mình và lại quay số. “Mark?” bà hỏi to.
Leapman giật lấy chiếc ống nghe. “Poltimore?”
“Xin nghe”.
“Tôi là Leapman. Tôi là-”
“Tôi biết ông, ông Leapman ạ”, Mark nói.
“Tốt, bởi vì theo tôi biết thì anh đang giữ bức Van Gogh của chúng tôi”.
“Đã từng giữ, nói thế thì chính xác hơn”, Mark trả lời, “cho đến khi Tiến sỹ Petrescu, giám đốc nghệ thuật của các ông, thông báo với chúng tôi rằng ông đã đổi ý và yêu cầu đưa bức tranh trở lại phi trường Heathrow ngay lập tức để ông đưa nó sang New York”.
“Và anh đã nghe theo?” Leapman hỏi bằng một giọng cao dần theo mỗi từ thoát ra từ miệng ông ta.
“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, ông Leapman ạ. Suy cho cùng, cô ấy là người được ủy thác”.
Danh sách chương