Dịch: Mạc Nguyệt
Hãng thu âm nọ nằm ở khu vực nội thành Ninh Thành.

Họ hẹn Giang Thừa Nguyệt đến văn phòng bàn bạc.
Đúng như những thông tin tra được trên mạng, đây là một hãng thu âm lớn, các quy trình đều rất chính quy.

Giang Thừa Nguyệt bị bảo vệ chặn lại, sau khi nói rõ mục đích, lễ tân đưa cậu vào phòng chờ.
Quá giờ hẹn nửa tiếng, người phụ trách liên hệ với cậu mới khoan thai đến muộn.
“Ngại quá, tôi đến muộn.” Đối phương tỏ thái độ khá tốt.

“Để tôi dẫn cậu đi gặp quản lý.”
Quản lý?
Giang Thừa Nguyệt thấy khó hiểu, cậu chỉ muốn hợp tác ra album thôi mà, sao phải gặp quản lý?
Nghĩ một hồi, để đảm bảo an toàn, cậu gửi tin nhắn cho Lộ Hứa và các thành viên trong ban nhạc, nói rõ lộ trình của mình.
Lộ Hứa đang tìm các cửa hàng thời trang cao cấp trong khu vực mình sống thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
[Măng] Hello, bây giờ em đang đi gặp quản lý của một hãng thu âm ~ [Định vị]
Lộ Hứa đang dạy bảo thư ký phòng kinh doanh về thái độ bán hàng thì nhìn thấy tin nhắn này, đôi môi căng chặt hơi cong lên, lời trách mắng ra đến cửa miệng cũng quên mất.
Đã biết báo tin khi ra ngoài rồi cơ đấy.

Xem ra chủ nhà là anh đây vẫn có địa vị trong lòng Giang Thừa Nguyệt.
“Đi làm việc đi.

Không có lần sau.

Tất cả khách hàng bước vào cửa hiệu đều phải được tiếp đãi lịch sự.”
Thư ký phòng kinh doanh tìm được đường sống trong chỗ chết rối rít gật đầu, đeo thẻ công tác mỉm cười đứng trước cửa chờ khách.
*
Quản lý nọ họ Lâm, đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, một vài nhân viên đứng xung quanh.

Thấy Giang Thừa Nguyệt bước vào, anh ta ngước mắt rồi cúi xuống, rồi lại ngước lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu: “Khá đấy.”
Giang Thừa Nguyệt lịch sự nói: “Chào anh.

Em là tay trống của ban nhạc Mộng Độ.

Bọn em muốn hợp tác ra album, lúc trước có liên hệ với các anh và nói rõ tình hình qua Wechat.”
“Mộng Độ.” Quản lý họ Lâm đắn đo một lúc rồi nói: “Tính đến hiện tại, các cậu mới chỉ có một buổi biểu diễn.”
“Vâng, bọn em mới thành lập chưa lâu.

Thực ra đây là album đầu tay của bọn em.” Giang Thừa Nguyệt trả lời rất thành thực.

Cậu hơi thấp thỏm, không có cảm giác vững dạ, vì ca khúc này vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo.
“Cậu là… Giang Thừa Nguyệt?”
“Vâng.”
Quản lý Lâm lật vài trang giấy rồi ngẩng đầu hỏi: “17 tuổi? Hơi nhỏ nhỉ.”
“Tính tuổi mụ thì đã trưởng thành rồi.”
Đối phương đột nhiên hỏi: “Có biết nhảy không?”
“Dạ? Nhảy ấy ạ?” Giang Thừa Nguyệt ngớ người.

Chỉ có lúc kết thúc buổi live, cậu mới nhảy vài cái thôi, thế có tính không?
“Em không biết.”
Ra album còn cần phải nhảy à?
“Độ mềm dẻo thì sao? Cứ thử đi.”
“Khá tốt…” Giang Thừa Nguyệt không biết phải thử kiểu gì, đứng đơ ra đó, thấy khá lúng túng.

Từ lúc cậu bước vào phòng, mấy người ngồi cạnh quản lý đã thì thầm to nhỏ với nhau như đang bàn về một món hàng, thi thoảng còn bật ra tiếng cười không có thiện ý.
Giang Thừa Nguyệt cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng vì album nên vẫn không nói gì.
Mấy người ở đây đều trang điểm, ăn mặc chỉn chu, khiến cậu trông có vẻ quê mùa, lạc quẻ.
Quản lý bỏ cây bút nghịch từ nãy giờ xuống, “Là thế này, tôi nghe bài hát của các cậu rồi, ca từ đơn giản, giai điệu không có điểm nhấn, có thể nói là rất bình thường, không đảm bảo được doanh thu đĩa nhạc.”
Giang Thừa Nguyệt đặt tay phải sau lưng, các ngón tay bấu mạnh vào lòng bàn tay.
Rock và pop là hai khái niệm khác nhau.

Những bài nhạc pop được mở khắp phố lớn ngõ nhỏ sẽ liều mình hướng đến sự bắt tai.

Nhưng nhạc rock thì không.
Cậu có thể chấp nhận việc đối phương xoi mói lời bài hát hay giai điệu, nhưng không thể chấp nhận khi họ so sánh bài hát của bọn cậu với nhạc đại chúng nhan nhản trên thị trường.
Nếu không thể hợp tác thì bỏ đi.
Giang Thừa Nguyệt muốn về.
Đối phương đột nhiên đổi giọng: “Nhưng cậu và giọng ca chính đều rất tốt.

Thời hoàng kim của các ban nhạc đã qua rồi.

Cậu muốn thu album chứng tỏ là muốn làm cho tử tế, chi bằng ký hợp đồng với công ty quản lý, xây dựng hình tượng.

Với điều kiện của cậu, sợ gì không tìm được người nâng đỡ, sau này chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn là chơi trong ban nhạc.”
Giang Thừa Nguyệt cạn lời.
Dùng dằng nửa ngày trời, cậu chuẩn bị bao nhiêu tài liệu, thế mà đối phương lại muốn bọn cậu tách nhóm, chơi solo.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hợp tác ra album cho ban nhạc, không có ý định phát triển sự nghiệp solo.” Giang Thừa Nguyệt cười đáp: “Mộng Độ chơi rock, không phải nhạc thịnh hành.

Tôi không chấp nhận sự phủ định của anh.

Trả tài liệu cho tôi đi, tôi đi đây.”
Đối phương thấy cậu còn nhỏ, dễ “nắn”, muốn kéo cậu vào công ty làm công cụ kiếm tiền, đưa ra đãi ngộ khá tốt, nhưng không ngờ cậu lại từ chối.
“Cậu có thể tra thử, công ty chúng tôi không phải loại nhỏ, tìm đến cậu đã là coi trọng cậu lắm rồi.

Một khi bước ra khỏi cánh cửa này, về sau sẽ không có công ty nào quy mô tương đương ký hợp đồng với cậu đâu.

Ban nhạc hết thời rồi, thị trường trong nước cũng đã định sẵn các ban nhạc không thể phát triển lên được.

Mười mấy năm nay, chỉ một vài nhóm ít ỏi vẫn còn tồn tại, nhưng đều là tự bỏ tiền tự chơi.

Tôi nói thẳng nhé, với ban nhạc nhỏ như các cậu, không quá một năm, dù cậu không bỏ họ thì họ cũng bỏ cậu.” Quản lý Lâm nói.
“Bây giờ là thời đại chuộng những thứ nhanh gọn, mọi người sẵn lòng dành đến mấy tiếng đồng hồ để nhớ giai điệu của một bài hát thịnh hành, nhưng sẽ không muốn bỏ ra năm phút để nghe một bài nhạc rock.

Họ quan tâm đến người hát hơn là bản thân bài hát.

Ai đẹp thì nổi tiếng, sau này đóng phim hay đi hát đều sẽ có người mua vé.

Thời buổi bây giờ làm gì còn ai chăm chú làm nhạc nữa.

Chúng tôi không thể bỏ tiền làm một album không kiếm ra tiền.

Cậu đừng lãng phí gương mặt đẹp của mình.”
Giang Thừa Nguyệt cầm tài liệu về ban nhạc xoay người rời đi.

Cậu biết quản lý họ Lâm kia nói cũng có lý, đã có quá nhiều ban nhạc bỏ cuộc nửa chừng trên con đường theo đuổi ước mơ.

Nhưng cậu vẫn muốn thử xông pha một phen.


Giang Thừa Nguyệt cầm túi tài liệu đứng bên ngoài tòa nhà, có cảm giác hoang mang, không biết đi về đâu.

Tài liệu chuẩn bị mất mấy ngày trời giờ đây dường như đều thành giấy bỏ đi.

Những thông tin về công ty đối phương đã học thuộc lúc trước vẫn còn quanh quẩn trong đầu, nghĩ mà phiền lòng.

Mặt trời chói chang giữa hè làm cậu thấy nhức đầu.

Cậu bèn tìm đến một trung tâm thương mại gần đó để hưởng ké hơi điều hòa.

Trung tâm thương mại này được xếp vào tốp một ở tỉnh, tổng cộng có bảy tầng, tập trung rất nhiều gian hàng của các thương hiệu cao cấp và tầm trung.

Càng ở tầng thấp thì đẳng cấp của hàng hóa càng cao.

Ngay cả người vùng khác cũng đến đây mua sắm.

Nhưng Giang Thừa Nguyệt không biết chuyện này.

Cậu ngồi trên ghế nghỉ chân ở tầng một, cảm thấy mùi nước hoa của những người xung quanh hơi nồng.

Ai đi qua đi lại cũng âm thầm hoặc lộ liễu khoe ra túi xách của mình.

Cậu giống như chú đom đóm bé nhỏ bay ra từ vùng quê bình dị, rõ ràng chỉ muốn đi ngắm sao trời, nhưng lại lạc vào “khu rừng” đầy sắt thép bê tông của chốn đô thị, làm gì cũng thấy lạc lõng.

Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gạch vọng tới.

Giang Thừa Nguyệt ngẩng đầu, nhìn tên thương hiệu của cửa hàng đối diện.
Nancy & Deer.
Lộc & Nam Hy.
Í?
Cậu chợt nhận ra Lộ Hứa cũng là sự tồn tại mình không thể với tới.

Nếu gạt đi căn nhà cũ cùng khoảnh sân nơi hai người đang chung sống, thì thực ra cậu và anh thuộc về hai thế giới khác nhau.

“Rảnh lắm à? Bảo đi gặp quản lý gì đấy cơ mà? Sao lại chạy đến chỗ anh rồi?” Có người dùng hai ngón tay chọc nhẹ vào mặt cậu.

Giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.

“Ơ? Anh Lộ?” Giang Thừa Nguyệt ngẩng đầu, “Sao anh lại ở đây?”
“Dạo này thứ Hai nào anh cũng đến đây.

Phải sửa lại nội thất cửa hàng, thay đổi phong cách.

Kiểu trang trí lúc trước xấu đến không muốn nhìn, anh bảo họ vứt hết đi rồi.”
Giang Thừa Nguyệt nhìn về phía cửa hàng thời trang cao cấp, quả nhiên thấy trợ lý Vương Tuyết đang tranh thủ làm biếng lúc Lộ Hứa ra ngoài, chuyện trò với bạn trai, đúng lúc đụng phải tầm mắt cậu.

Cô vội vàng chỉ vào bóng Lộ Hứa, ra hiệu cho cậu đừng nói gì cả.

“Sao thế?” Lộ Hứa nhìn bộ dạng cậu là biết chuyện làm album không thuận lợi.

“Bé Thừa Nguyệt, người ta chê cậu hát dở à?”

“Cái đấy thì không.

Anh ta bảo em không biết thời thế… lãng phí gương mặt đẹp.” Giang Thừa Nguyệt kể cho anh nghe chuyện ban nãy.

Lộ Hứa nói chẳng buồn nghĩ: “Thế thì anh ta đúng là vừa ngốc vừa thiển cận.”
Câu này thật quen tai.

Lộ Hứa cũng từng nói với Giang Thừa Nguyệt như thế.

Tự vả mà mặt không đau.

Suy cho cùng, chuyện hợp tác làm album vẫn khiến Giang Thừa Nguyệt buồn lòng.

“Nếu có người chê bai tác phẩm anh dày công làm ra, anh sẽ làm thế nào?”
Câu này thật quen tai.

Lộ Hứa vừa mới hỏi Andy mấy hôm trước.

Anh không có cách nào trả lời câu hỏi này.

Người dám chê bai trước mặt anh chỉ có Giang Thừa Nguyệt thôi.

Mặc dù ngày nào cậu cũng điên cuồng khiêu khích thẩm mỹ của anh, nhưng đến giờ vẫn sống tốt lắm.

“Đừng nghe anh ta nói linh tinh.

Bài hát của các cậu không khó nghe, hiệu quả sân khấu cũng tốt, sẽ có người thưởng thức.”
So với hôm Mộng Độ hát live đợt trước, hôm nay Lộ Hứa đỡ khẩu nghiệp hơn nhiều rồi.

Tối hôm đó, Giang Thừa Nguyệt vừa tắm xong thì nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ.

Đối phương tự xưng là nhà sản xuất đĩa nhạc của công ty Weather Glass, ngỏ lời hợp tác ra album với cậu.

Ngay từ khi chọn đối tác, Giang Thừa Nguyệt đã bỏ qua công ty này.

Bởi vì Weather Glass được coi là hãng thu âm thuộc top đầu toàn bộ khu vực phía nam.

So với họ, quy mô và sản phẩm của công ty cậu gặp chiều nay chẳng là gì cả.

Ngay từ đầu cậu đã không nghĩ rằng Weather Glass sẽ coi trọng một ban nhạc nhỏ chỉ có hai nghìn fans như bọn cậu.

Nhưng bây giờ đối phương lại chủ động liên lạc.

“Thú thực là năm năm trở lại đây, công ty chúng tôi chú trọng vào dòng nhạc thịnh hành, sản xuất rất nhiều bài hát, nhưng không có bài nào được xếp vào hàng kinh điển.” Người phụ trách bên đó nói, “Sau khi xem clip biểu diễn của các cậu, chúng tôi rất ngạc nhiên, không ngờ trong nước vẫn còn người trẻ sẵn sàng theo đuổi nhạc rock và có thể bình tĩnh làm nhạc cho chỉn chu.

Chúng tôi có thể cung cấp phòng tập và phòng thu cho các cậu, hy vọng chúng ta có thể tạo ra một sản phẩm khác biệt.”
Người đó xin kết bạn Wechat với Giang Thừa Nguyệt rồi đưa thẳng hợp đồng, không nói nhiều.

Giang Thừa Nguyệt cầm điện thoại đứng đơ ra tại chỗ, bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đập cho ngơ ngác, đụng đầu vào người Lộ Hứa, khiến xấp bản vẽ thiết kế bỏ đi anh đang cầm trên tay rơi tứ tung.

“Reg dich nicht auf!” (Đừng có kích động!) Lộ Hứa quát lên, “Đi nhặt về đây.”
Giang Thừa Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhặt bản vẽ cho anh.

Bộ đồ ngủ mùa hè của cậu được mua từ mấy năm trước, giờ mặc lên người trông chơi chật, áo ngắn cũn, cậu vừa ngồi xổm nhặt bản vẽ là lộ hết cái eo mảnh khảnh và hai lúm đồng tiền ở lưng.

Lộ Hứa nhìn mãi mới dời mắt được, nói với giọng ra lệnh: “Thôi, cứ để đấy.

Để tôi tự nhặt.”
“Em nhặt được một nửa rồi.

Của anh này.”
Hầu hết những bản vẽ này đều được Lộ Hứa vẽ phác bằng bút chì những lúc cảm hứng tìm đến, có bức vẽ quần áo, có bức lại vẽ một số chất liệu thiết kế.


Nhưng trong đống giấy này, Giang Thừa Nguyệt thấy được vài bức khác lạ, ví dụ như tranh vẽ chú chim nhỏ tên Nancy đậu trong lòng bàn tay, hay tranh vẽ ngôi nhà họ đang sống, giữa sân có chiếc ghế treo thủy tinh, mưa phùn lất phất, một bóng người mờ ảo nằm tựa trên ghế treo.

Lộ Hứa cầm tay kéo cậu dậy, sau đó ngồi xổm xuống sắp xếp lại các bản vẽ.

Giang Thừa Nguyệt quay lại ngồi bên bàn, đọc hợp đồng do hãng thu âm Weather Glass gửi tới, phát hiện một điểm mới.

Người phụ trách của công ty này và Tống Quân, chủ live house Sky Color, là anh em ruột.

Mà theo cậu nhớ, Tống Quân là một người bạn khá thân với Lộ Hứa.

“Anh Lộ?” Cậu quay đầu gọi.

Lộ Hứa đang sắp xếp bản thảo, nghe thế thì đáp mà chẳng ngẩng đầu: “Ơi?”
Sau khi sự hưng phấn qua đi, cậu đã tỉnh táo lại.

Nếu không có Lộ Hứa giúp đỡ, công ty lớn như Weather Glass sẽ không tìm đến cậu – tay trống của một ban nhạc vô danh tiểu tốt.

Huống chi, đãi ngộ họ đưa ra còn tốt hơn mặt bằng chung.

Mạnh Triết từng nói các công ty lớn sẽ không chú ý đến những ban nhạc nhỏ như họ, trừ phi có người đề cử.

Cậu rất biết ơn khi Lộ Hứa chịu giúp mình.

Lộ Hứa biết chuyện này chẳng giấu được, cũng không định giấu.

“Không tính là giúp, chỉ gửi một đoạn clip hiện trường, hỏi cậu ta có thật là khó nghe không.

Ai làm nghề sáng tạo nghệ thuật cũng vậy, nếu không thật lòng tán thưởng sẽ không thèm ngó đến.

Vậy nên người ta chọn hợp tác với cậu vì tài năng của chính các cậu, không liên quan gì đến tôi hết.

Về bản chất, mọi người đều là người làm ăn, không thể để mình bị lỗ được.”
Lộ Hứa còn chưa dứt lời, Giang Thừa Nguyệt đã lao đến ôm cổ anh từ đằng sau.

Anh khựng lại, mấy bản vẽ vừa nhặt lên lại rơi xuống đất, trông còn lộn xộn hơn trước.

“Anh tốt quá đi!” Giang Thừa Nguyệt cọ nhẹ vào vành tai anh.

“Cảm ơn nhé, em sẽ không phụ lòng anh đâu.”
Cậu chưa gần gũi với anh thế này bao giờ.

Những sợi tóc mềm mại sượt nhẹ qua vành tai.

Cách một lớp vải mỏng, anh cảm nhận được thân nhiệt của người đang dán lên lưng mình.

Rõ ràng đang là giữa hè, nhưng anh lại chẳng hề muốn đẩy cậu ra.

Tay cậu để trên tay áo anh, vì quá phấn khích nên khẽ níu, tạo ra mấy đường nhăn nho nhỏ.

Cậu ôm rất chặt.

Lúc anh đẩy cậu ra, má cậu cọ nhẹ vào hình xăm bồ công anh trên lưng khiến người anh cứng đờ, tựa như thảo nguyên mênh mông bỗng có một ngọn lửa không tên bùng lên, ập tới đóa bồ công anh còn đang đung đưa theo gió, hơi nóng cuộn lên không trung khiến cả trăng sao cũng trở nên ảm đạm.

Dường như chỉ có những cơn mưa rào mới có thể dập tắt ngọn lửa điên cuồng ấy.

“Ôm chặt thế, không nỡ buông tay cơ à, có phải cậu thích anh không?” Lộ Hứa nghĩ thầm.

Nhưng phải làm sao đây? Anh là trai thẳng, không thể có thứ khao khát trần tục đó được.

Nhưng nếu Giang Thừa Nguyệt thực sự thích anh… Thì anh cong một chút có lẽ cũng được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện