Trên xe buýt có một bác trai và bác gái đang nói tiếng địa phương, hẳn là người sống quanh đây, hai người nghe không hiểu.
"Cậu đưa tôi đi đâu vậy?" Lộ Hứa đã quen với việc tự làm chủ cuộc sống, không thích bị an bài."
"Không biết." Giang Thừa Nguyệt nói.
"Không biết?" Lộ Hứa chất vấn.
"Ừm, thật sự không biết, không lừa anh." Giang Thừa Nguyệt gật đầu, "Ngồi và xuống bất cứ nơi nào mình muốn, trước kia tôi thường xuyên như vậy, muốn nhìn xem những nơi mình chưa từng đến, muốn xem cuộc sống của những nơi khác như thế nào."
Dù sao đi nữa cũng không ai quản cậu, cậu cứ mặc kệ mà chạy loạn không mục đích, ở lại đâu cũng không quan trọng.
"Anh Lộ, hôm nay anh không bận gì sao?" Giang Thừa Nguyệt hôm nay bị cảm nắng có chút đau đầu.
Công việc của Lộ Hứa với cậu dường như là một bí ẩn, không có địa điểm thời gian cố định, hình như anh ta có thể bắt đầu làm việc bất cứ đâu.
"Không bận, hôm nay tôi có thời gian." Lộ Hứa nói, "Làm sao?"
"Vậy chúng ta có thể đi ăn tôm càng." Mắt Giang Thừa Nguyệt sáng lên rất nhiều, "Tôi còn chưa ăn cơm với anh, chúng ta có thể AA (chia đều), một người ăn rất đắt."
(Alicen: Bạn học Giang tính cả rồi=))) )
Mọi người xung quanh cậu đều vội vội vàng vàng, hiếm khi có người trùng quỹ đạo cuộc sống với cậu. Rất ít ai có thể mất một khoảng thời gian để đồng hành cùng cậu như Lộ Hứa hôm nay, cùng cậu lang thang không mục đích.
Mặc dù, biết rằng Lộ Hứa có lẽ đang xin lỗi về những gì đã xảy ra tối qua, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui.
"Sao cậu cả ngảy đều ăn mấy thứ đồ kỳ quái vậy?" Lộ Hứa nhìn xuống ảnh trên điện thoại của Giang Thừa Nguyệt, "Quán ven đường, thực phẩm rác(đồ ăn vặt), nhiều dầu, nhiều muối, thoạt nhìn cũng không thể nào ăn được."
"Vậy thì đi không anh Lộ?" Giang Thừa Nguyệt hỏi, "Vậy có đi không, đi không a?"
"Được rồi, đi đi di." Lộ Hứa chịu không nối, phiền thật, "Cùng nhau ăn cơm thôi, rất vui sao?"
Giang Thừa Nguyệt híp mắt cười, lộ ra hai cái răng nanh.
Dù thế nào đi nữa, sau khi sống chung dưới một mái nhà, lần đầu tiên Lộ Hứa có ý định hòa giải với cậu.
"Tôi ở đây cũng không quá quen thuộc, chúng ta sẽ đi quán nào?" Giang Thừa Nguyệt vừa xem đánh giá của người khác vừa hỏi Lộ Hứa.
"Tùy cậu." Lộ Hứa trả lời cho có lệ.
Tuy nhiên, năm phút sau, Lộ Hứa trả lời một cuộc gọi đến.
"Ừm, tạo hình trang phục thảm đỏ đúng không? Mấy giờ?" Lộ Hứa hỏi, "Có thể cung cấp, nhưng các người đem đồ chuẩn bị trước, đừng đợi tôi đến, tôi còn đang bận."
Lộ Hứa, "Được rồi, anh ghé vào lấy, tôi đi ngay."
Lộ Hứa, "Lần sau gặp phải chuyện tương tự phải báo cho tôi biết sớm hơn, đừng có mà gọi điện báo trước cho tôi vài tiếng, tôi sẽ không đến."
"Tự mình đi chơi đi." Lộ Hứa nói, "Tạm thời tôi có chút việc."
"À, được." Giang Thừa Nguyệt đứng ở bên đường, có chút ngơ ngác, giống như nghe thấy một nhân vật nổi tiếng trong điện thoại, cậu nhỏ giọng nói, "Anh Lộ, anh mau đi đi."
Xe RV* đã chạy đến bên đường, người đi đường đều ngoái lại nhìn, người phụ trách rất vội, Lộ Hứa giơ tay vỗ vỗ vai Giang Thừa Nguyệt, sau đó quay đầu đi vào trong xe.
(*) Xe RV: xe dã ngoại còn gọi là nhà xe
"Anh là tên đại lừa đảo." Giang Thừa Nguyệt lầm bầm nói.
Cậu đứng ở ngã tư xa lạ này, nhìn theo Lộ Đại Trư lên xe, cảm thấy hoàng hôn tháng bảy thật nóng.
Cậu không thích nghe điện thoại, bố đã đi vì một cuộc điện thoại, sau đó mẹ cậu cũng thế.
Mỗi khi những người xung quanh trả lời điện thoại, đều rời bỏ cậu, rồi không quay lại nữa.
Nhưng Lộ Hứa không phải người nhà, cũng tốt, cậu sẽ không vì một chuyến du lịch ngắn ngủi cùng Lộ Hứa, mà xem anh ta là người nhà.
Nghĩ như vậy, tâm tình cậu đã tốt trở lại.
Cậu không bắt xe buýt, nhìn dọc theo bên đường chung quanh, nghe vài bài hát ở quán bar bên đường.
Cũng như trước kia khi cậu đến thành phố này, không hề vướn bận.
Mười giờ tối, Lộ Hứa còn chưa về nhà, Giang Thừa Nguyệt đã viết bản phổ trống, đem chén đĩa úp lên bàn định gõ, trước khi Lộ Hứa đến, cậu đều sống như vậy, hôm nay Lộ Hứa không ở đây, cũng không ai mắng cậu, cậu thật sự cảm thấy trong nhà có chút trống trải.
Không còn sớm, cậu muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt, đứng dậy mới thấy có hơi nặng đầu, giống như đang bước trên mây vậy.
Cậu lấy ra một nhiệt kế từ vali và đo nhiệt độ của mình, 38 độ.
Cơ thể không thích ứng với khí hậu sao? Khó trách buổi chiều cậu luôn cảm thấy đau đầu.
[Măng Tre] Anh Lộ? Hình như tôi bị sốt, trong nhà có thuốc hạ sốt không?
Lộ Hứa không về.
Trời đã khuya, Giang Thừa Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy 38 độ vẫn còn chịu được, không cần đến bệnh viện, cùng lắm chỉ ngây ngẩn cả người, vì thế cậu nằm nghiên trên giường, ôm điện thoại lướt weibo.
Tìm kiếm phổ biển#Trong đêm thảm đỏ ở Trữ Thành, Từ Nặc Cẩn khiến khán giả choáng ngợp#
Vốn dĩ là không quan tâm, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại click vào.
Các tin hot đều đang khen về chiếc váy mà Từ Nặc Cẩn đã chọn tối nay
[ Visual quá đỉnh, trang phục rất bắt mắt. ]
[ Đây là mẫu của NancyDeer, trước đây Hề Kiệt không mượn được đồ, người hâm mộ xiên xỏ mắng nhà thiết kế, nhưng trang phục của thương hiệu này khá đẹp mắt. ]
[ Nghe nói họ Từ đã chi không ít tiền, nói là trực tiếp mua, cũng rất tin tưởng, Kyle đích thân giám sát công tác thiết kế thảm đỏ, có thể không đẹp sao? ]
[ Lu & Deer yyds(*)! Nhà Thiết kế thật soái! Có vẻ gần đây anh ấy đang ở Trung Quốc, con lai không làm chúng ta thất vọng, vừa rồi Từ Nặc Cẩn còn lôi kéo anh ta chụp ảnh chung, liền bị cự tuyệt, cảm giác anh ta rất cao lãnh, nhà thiết kế Lộ một giây đã sát phạt cả hiện trường thảm đỏ như một nam mình tinh ha ha ha ha. ]
(*) YYDS giống như GOAT trong tiếng Anh. Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”. Nó bắt nguồn khi tuyển thủ eSports nổi tiếng Shiny Ruo hét lên Uzi 永远 的 神 (Uzi yǒnɡyuǎn de shén) với thần tượng của anh ấy là Uzi, một tuyển thủ Liên minh huyền thoại đã nghỉ hưu.
[ Hôm nay tôi thấy một người trên xe buýt trông giống như nhà thiết kế Lộ, nhưng không có khả năng ha ha ha, Kyle cao như vậy làm sao có thể ngồi xe buýt. ]
[ Những người học thiết kế thời trang cho biết, thiết kế của chiếc váy này thực sự hoàn hảo, chọn chất liệu vải góp phần rất lớn cho sự hoàn hảo này. ]
Giang Thừa Nguyệt sững sờ nhìn chiếc váy trên màn hình điện thoại, hóa ra lúc đó Lộ Hứa nói có công việc, là chuyện này.
Công việc khá quan trọng, chẳng trách Lộ Hứa không có thời gian đi chơi với cậu.
Trong ống kính, Lộ Hứa gần như kiêu ngạo khác xa với những người kia đúng một bên, cự tuyệt rất nhiều người đến gần, chúng tinh phùng nguyệt - sao quanh trăng sáng, đây là cuộc sống mà cậu không thể ghen tị được.
[Kyle] Không có thuốc hạ sốt.
[Kyle] Uống nhiều nước ấm vào.
Giang Thừa Nguyệt "..."
Đây là nhưng câu nói kinh điển của thẳng nam.
Trên Weibo đều có những lời khen ngợi về Lộ Hứa, còn có không ít người đoán rằng mối quan hệ giữa Lộ Hứa và Từ Nặc Cẩn là không bình thường, có ảnh chụp Lộ Hứa đi cùng xe Từ Nặc Cẩn, không biết họ đi đâu.
Giang Thừa Nguyệt đoán rằng Lộ Hứa có thể sẽ không trở lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi Lộ Hứa xong việc, gần 2 giờ mới trở về nhà, trên tay mang tôm càng đã nhờ trợ lí mua.
Lộ Hứa không chịu nổi hương vị này, duỗi tay ra xa, trong nhà yên tĩnh không ít, Giang Thừa Nguyệt đã ngủ say từ lâu.
Lộ Hứa nghĩ nghĩ một lúc, đem tôm càng đặt ở ban công lầu hai, lúc này mới rửa mặt đi xuống. Giang Thừa Nguyệt có vẻ ngủ không được sâu, bị động tĩnh của Lộ Hứa làm cho giật mình, trở mình, tát vào cổ anh một cái.
Lộ Hứa, "..." nóng quá.
Giang Thừa Nguyệt ngủ đến choáng váng, thấy có người gọi cậu, mở mắt ra cũng không nhớ rõ mình đang ở đâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam xẩm của Lộ Hứa một hồi lâu, tia sáng mỏng trong mắt mờ dần, thất vọng cúi đầu.
Tôi rất thất vọng về anh, Lộ Hứa có thể đọc được tầng ý nghĩ này.
"Tôi lại làm gì cậu sao?" Lộ Hứa lắc lắc bả vai cậu, "Tỉnh dậy liền cho đánh cho tôi ánh mắt lạnh lùng, thoạt nhìn còn thở hồng hộc tức giận."
"Ngủ quên." Giang Thừa Nguyệt nói.
Xung quanh viền mắt có cảm giác ngứa ran nhẹ, có thể là do cậu phát sốt và ngủ quên, không cẩn thận rơi nước mắt.
Cả người cậu nóng rang rất khó chịu, không muốn cùng Lộ Hứa nói lý.
Lộ Hứa khi còn ở Đức rất ít khi sinh bệnh, dù thân thể không thoải mái thì uống vài cốc nước, hôm sau cũng gần như khỏi bệnh, không có thuốc dự phòng, nghĩ rằng sốt cũng có vấn đề gì lớn, không nghĩ tới Giang Thừa Nguyệt lại nghiêm trọng như vậy.
Giang Thừa Nguyệt bị cơn sốt thiêu đốt đến nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có chút trắng bệch, viền mắt đỏ bừng, ánh mắt còn có chút mờ mịt.
"Sao anh lại về?" Giang Thừa Nguyệt hỏi.
"Tôi không thể trở về?" Lộ Hứa hỏi ngược lại, "Đây là nhà của tôi."
Giang Thừa Nguyệt vừa đau đầu vừa có chút giận, cậu đem chuyện buổi chiều Lộ Hứa vứt bỏ cậu ở ven đường, nói không suy nghĩ, "Trên Weibo, người ta nói rằng nhà thiết kế Lộ kiêu hãnh, tràn đầy gió xuân, chờ đêm xuân một lần cùng..."
"Cái gì?" Lộ Hứa nghe không hiểu, "Sốt đến hỏng đầu, tôi mang cậu đi tiêm thuốc hạ sốt?"
"Không đi." Giang Thừa Nguyệt trở người, "Tiêm thuốc hạ sốt, kim sẽ đâm vào mông, đau."
"Tôi sẽ tiêm cho cậu?'' Lộ Hứa hỏi.
"Anh tiêm?''
"Mẹ tôi và mẹ cậu lúc trước đều là bác sĩ quân y, nếu không họ sẽ không biết nhau, tại sao tôi lại không tiêm cho cậu được?" Lộ Hứa còn nhỏ, mẹ anh đã dạy anh không ít.
"Anh thật lợi hại, tôi sẽ không." Giang Thừa Nguyệt khen không chút thành thật, sau đó nói, "Không cần anh tiêm thuốc cho."
"Vì cái gì?"
Bởi vì cậu là gay, và mông chỉ để người mình thích nhìn.
Anh ta, tên thẳng nam sắt thép, sẽ không hiểu.
Giang Thừa Nguyệt trong lòng nghĩ thầm.