Khi tháng Năm đến gần, thời tiết dần trở nên oi bức.
Mễ Lạp cũng đã có bạn trai và chính thức thoát khỏi kiếp độc thân. Tuy nhiên, chàng trai đang học ở Nam Kinh nên hai người đang yêu xa.
Mễ Lạp yêu đương với người ta chưa được nửa tháng, vốn là muốn đợi quan hệ ổn định mới báo tin tức cho Nghê Bảo Gia. Nhưng vì ngày một tháng Năm đang đến gần, bạn trai cô ấy có ba ngày nghỉ và định đến Bắc Kinh gặp cô ấy nên thuận tiện mời Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết ăn bữa cơm, vì vậy Mễ Lạp mới gấp gáp báo trước với bọn họ.
Nghê Bảo Gia tò mò hỏi hai người gặp nhau như thế nào, rõ ràng Mễ Lạp ở trong ký túc xá cả ngày, cũng không thấy cô ấy ra ngoài.
Mễ Lạp đắp mặt nạ: “Bọn mình gặp nhau khi chơi game. Có lần chúng mình cùng lập thành một đội. Anh ấy chơi Lỗ Ban*, mình chơi Yao hỗ trợ* cho anh ấy. Bọn mình phối hợp rất ăn ý trong trò chơi đó nên mình đã thêm anh ấy làm bạn trong trò chơi. Sau này chơi nhiều hơn, mình thấy anh ấy là một người có học thức rất tốt. Cậu biết đấy, thông thường chơi trò chơi này là để giảm bớt căng thẳng và giải trí. Một số đồng đội không thể chịu thua, nói chuyện không vừa ý là họ sẽ mắng người khác. Nhưng anh ấy rất tốt, mình chơi với anh ấy gần nửa năm, anh ấy chưa bao giờ chửi bới ai cả.”
*Hai nhân vật trong game Vương Giả Vinh Diệu.
Nghê Bảo Gia nghe Mễ Lạp nói, cảm thấy tính tình anh chàng này rất tốt. Ngày nay quả thực rất hiếm những người vẫn có thể giữ được cách cư xử tốt dù cách nhau một màn hình online.
Mễ Lạp ngọt ngào nói: “Cậu có biết anh ấy tỏ tình như thế nào không?”
“Tỏ tình như thế nào?”
“Sau khi chơi game với anh ấy một lần, mình tình cờ hỏi anh ấy có muốn theo đuổi mình sau khi đã chơi game với mình nửa năm không. Thật ra mình chỉ nói đùa thôi, mặc dù không thể phủ nhận rằng mình thực sự có cảm tình với anh ấy. Anh ấy chỉ trả lời một chữ “Ừ”, tuy chỉ là chữ “Ừ” nhưng nó khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, khiến người ta hạnh phúc hơn mọi lời ngọt ngào.”
Nghê Bảo Gia có thể hiểu được, từ “Ừ” mang đến cho Mễ Lạp loại cảm xúc này, có lẽ là vì cảm giác có thể chạm vào được, không giống như những lời ngọt ngào cùng bong bóng lơ lửng giữa không trung khi chọc vào sẽ vỡ tan. Giống như ngày đó cô và Chu Văn Đường ngồi cạnh nhau ở ghế sau xe, cô nói cô mệt, muốn tựa vào vai anh ngủ một lát, anh chỉ thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Cô có thể cảm nhận được một sự dịu dàng bên trong câu nói đó.
Khi Nghê Bảo Gia gặp bạn trai của Mễ Lạp, anh ấy quả thực là một người có học thức như Mễ Lạp đã nói. Chàng trai tên là Trần Diên, có khuôn mặt trắng trẻo, mặc áo phông trắng và quần đen, giống như những anh chàng đẹp trai trong khuôn viên trường đại học.
Trong suốt quá trình, Mễ Lạp đều nắm tay bạn trai một cách ngọt ngào, thực tế thì bữa ăn này khá thú vị, ngoại trừ lúc bạn trai của Tiền Tuyết đề nghị một câu: “Hôm khác chúng ta đi cắm trại cùng nhau đi. Bảo Gia, cậu cũng hãy gọi cho bạn trai của cậu nhé.”
Nụ cười trên mặt Nghê Bảo Gia có phần do dự: “Có lẽ anh ấy không có thời gian rảnh.”
“Chỉ là một ngày cuối tuần thôi, vậy mà cũng không có thời gian à?” Bạn trai của Tiền Tuyết hỏi.
Mễ Lạp biết tình huống của Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường, cô ấy bèn nói: “Ôi chao, không thuận tiện cho lắm, bạn trai của Bảo Gia đã đi làm rồi nên rất bận.”
Bạn trai của Tiền Tuyết muốn hỏi lại, nhưng Tiền Tuyết đã véo bạn trai cô ấy và nói: “Đợi khi nào chúng ta thật sự đi cắm trại rồi nói chuyện đó, hơn nữa, Trần Diên đang ở Nam Kinh, không biết có tiện hay không kìa.”
Cứ thế chuyện này bị bạn cùng phòng đánh trống lảng.
Nghê Bảo Gia không biết Tiền Tuyết có biết cô và Chu Văn Đường ở bên nhau từ khi nào không, nhưng lại nhớ đến đàn chị Trần và Chu Văn Đường đã trở thành đối tượng trong những buổi bàn tán của các bạn học trong trường, có lẽ cô cũng không ngoại lệ.
Ăn tối xong, nhóm Mễ Lạp không về ký túc xá, Nghê Bảo Gia đang định bắt taxi về nhà bố mẹ, khi Nghê Bảo Gia đang đợi xe bên đường, cô nhận được điện thoại của Chu Văn Đường hỏi thăm cô đang ở đâu.
Nghê Bảo Gia nói địa chỉ cho anh biết, Chu Văn Đường bảo cô đợi đó, nói rằng anh đang ở gần đây nên tiện đường đến đón cô.
Nghê Bảo Gia ngẫm nghĩ chốc lát rồi đồng ý.
Cô đợi gần mười phút thì Chu Văn Đường đến.
Xe chạy được một đoạn, Nghê Bảo Gia đột nhiên muốn ăn hạt dẻ lần trước Mễ Lạp mua, cô nhìn Chu Văn Đường, đột nhiên nói: “Anh lái xe đến chỗ này được không?”
“Em muốn đi đâu?”
Nghê Bảo Gia gửi tin nhắn cho Mễ Lạp và hỏi địa chỉ cụ thể của cửa hàng hạt dẻ. Một phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời trên điện thoại. Nghê Bảo Gia đưa điện thoại cho Chu Văn Đường: “Chúng ta đi nơi này đi, đột nhiên em muốn ăn hạt dẻ.”
Chu Văn Đường nhìn thoáng qua, sau đó lại dời ánh mắt đi, cười hỏi: “Em ăn chưa no à?”
“Không phải, chỉ là đột nhiên em muốn ăn nó thôi.”
“Đừng nói là em có rồi nhé?” Anh nói: “Phụ nữ có thai muốn ăn đồ chua, em thì ngược lại, em muốn ăn hạt dẻ.”
Lời anh nói nửa đùa nửa thật, tựa như cô thật sự đã có rồi vậy, Nghê Bảo Gia vô cớ bị lời anh nói làm cho sợ hãi, cô mím môi hỏi: “Lúc chúng ta làm chuyện đó, anh không mang cái đó à?”
Anh bất mãn đưa tay nhéo cằm cô, lạnh lùng nói: “Anh là loại người như vậy sao?”
Nghê Bảo Gia cũng cảm thấy anh sẽ không làm loại chuyện như vậy, có lẽ so với cô, anh càng là người không muốn gây ra chuyện này. Cô đẩy tay anh ra và bảo anh lái xe cho đàng hoàng.
Chu Văn Đường lái xe đến cửa hàng hạt dẻ, không ngờ bên trong vắng tanh, cửa hàng người ta đã đóng cửa từ sớm rồi.
Trên gương mặt cô có chút thất vọng, Chu Văn Đường cảm thấy cô hơi giống đứa trẻ không được kẹo, anh bèn an ủi cô: “Ngày mai anh dẫn em đi mua.”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Chu Văn Đường lùi xe ra khỏi con hẻm rồi lái xe quay về.
Hai người trở về nơi ở của anh, Chu Văn Đường dường như muốn làm cho cô vui vẻ, không giống như trước đây, anh hỏi bạn trai của Mễ Lạp như thế nào, xưa nay anh chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nghê Bảo Gia thỉnh thoảng nói chuyện ở trường học với anh, nhưng thông thường nói vào tai này ra tai kia, thái độ anh thờ ơ. Cô thường chưa nói được vài câu thì anh đã cởi đai áo choàng tắm của cô rồi.
“Người rất được, bọn họ còn nói sẽ dành ra chút thời gian cùng nhau đi cắm trại nữa.” Nghê Bảo Gia ngập ngừng: “Anh muốn đi không?”
Chu Văn Đường cúi đầu nhìn cô: “Nếu em muốn đi, hôm khác anh sẽ đưa em đi.”
Câu nói này của anh có nghĩa là anh từ chối.
Thật ra trong lòng Nghê Bảo Gia đã có đáp án, cô biết anh xem thường hoạt động cắm trại cùng nhau của các cặp đôi trong trường. Cô cười đầy miễn cưỡng: “Được, vậy tới lúc đó anh dẫn em đi nhé.”
Chu Văn Đường đột nhiên hỏi cô: “Hai ngày tới em có rảnh không?”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Một người bạn đính hôn, anh dẫn em đến đó xem thử.”
Nghê Bảo Gia khó hiểu: “Tại sao phải đi xem lễ đính hôn của người khác ạ? Xem cô dâu có đẹp hay không à?”
Chu Văn Đường ở cùng cô một thời gian, có lẽ anh cũng hiểu rõ tính tình của cô, cũng biết cô không muốn tham gia những nơi giao lưu xã hội này, lần đầu gặp anh, cô cũng vui vẻ bằng lòng đi đến chỗ câu lạc bộ của Tạ Điểu ngồi một chút, bây giờ thì ngược lại, làm cách nào cũng không đi, nơi liên quan tới anh cô càng ít đến. Anh cảm thấy sau này nếu cô rời trường học, có thể cô sẽ phải chịu thiệt thòi vì tính cách không khôn khéo này.
“Bọn con gái các em không phải thích mấy dịp này lắm à?” Chu Văn Đường nói: “Cái cô Giang Lê kia cũng sẽ đi, chẳng phải em chơi với cô ta vui lắm sao, em có thể thuận tiện gặp gỡ cô ta.”
Nghê Bảo Gia nhớ đến quả thật dạo này cô và Giang Lê ít gặp nhau, nên cô miễn cưỡng gật đầu.
Thấy thái độ của cô không mấy tích cực, Chu Văn Đường nghiêm túc nói: “Bây giờ em vẫn chưa ra trường, nên tham gia nhiều dịp như vậy hơn, học một số kỹ năng xã hội. Nếu không sau này em sẽ hòa nhập như thế nào trong xã hội?”
“Đi một bước nhìn một bước vậy, em cũng đâu có muốn trông giống như anh đâu?”
Anh liếc nhìn cô, nhếch khóe môi: “Em chỉ có thế này thôi à?”
“Vâng, tiềm lực của em không lớn.” Cô thẳng thắn thừa nhận: “Bố mẹ em không yêu cầu em phải kiếm nhiều tiền.”
Chu Văn Đường cười khẽ rồi nói: “Được rồi.”
Nghê Bảo Gia hỏi Chu Văn Đường rằng cô đã từng gặp người bạn sắp đính hôn này chưa. Chu Văn Đường nói chưa, anh nói người bạn này anh quen lúc cùng nhau ra nước ngoài du học, chỉ là khí chất của hai người không mấy hòa hợp, mấy năm nay cũng ít liên lạc. Nhưng người đàn ông đó sắp đính hôn, vì danh tiếng của gia đình nên dù thế nào cũng phải đến đó.
Nghê Bảo Gia chớp chớp mắt rồi nói: “Căn bản là anh không muốn dẫn em đi chơi phải không, anh muốn em đi cùng để giết thời gian.”
Chu Văn Đường cúi đầu mỉm cười, mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc: “Cứ xem vậy đi.”
Nghê Bảo Gia lại hỏi: “Vậy tại sao hai người lại mâu thuẫn với nhau thế?”
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc trong miệng, ậm ờ lên tiếng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là anh chàng này nói chuyện không hay lắm thôi.”
Lễ đính hôn của bạn Chu Văn Đường diễn ra vào ngày ba, Nghê Bảo Gia lật lịch và thấy hôm nay là ngày tốt để đính hôn và kết hôn.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe, mặc một chiếc váy màu sâm panh, trên vai là một mảnh vải voan mỏng, trông không quá mức nổi bật nhưng cũng đủ tôn trọng trong dịp này.
Phía sau váy có buộc dây nên khi Chu Văn Đường đặt tay lên eo cô, Nghê Bảo Gia bất giác thấp thỏm, sợ anh đột nhiên chơi khăm cô, cởi dây đai ra.
Cô nói với Chu Văn Đường suy nghĩ này, anh nhìn cô, hàm ý súc tích: “Có cởi cũng là lúc mà hai chúng ta ở riêng với nhau.”
Tiệc đính hôn được tổ chức ở tầng hai, ngoài cửa có một tấm biển chào mừng, trên nền đỏ có chữ vàng, trên đó viết tên nam nữ cũng như ngày tháng. Khi đó Nghê Bảo Gia mới biết rằng tên của người đàn ông tổ chức tiệc đính hôn hôm nay là Tiết Kiêu, còn tên của cô gái rất đặc biệt, Hề Uẩn Du.
Chu Văn Đường dẫn cô vào phòng tiệc, Nghê Bảo Gia nhìn lướt qua vẫn chưa thấy Giang Lê, cô quay đầu nói với Chu Văn Đường: “Không phải anh nói Giang Lê sẽ đến sao?”
“Có lẽ cô ta chưa đến, Tạ Điểu cũng sẽ đến đây đấy thôi.”
Nghê Bảo Gia nửa tin nửa ngờ, khóe mắt nhìn thấy một bóng người đang đi về phía hai người họ. Nghê Bảo Gia đoán có lẽ anh ta là người chủ trì tiệc đính hôn ngày hôm nay.
Vừa đến gần, anh ta lập tức cười nói: “Văn Đường, tôi tưởng cậu sẽ không đến chứ?”
“Làm sao có thể như vậy? Dù sao thì đây cũng là tiệc đính hôn của cậu mà.” Chu Văn Đường bình thản nói: “Không nhìn mặt hòa thượng cũng phải nhìn mặt Phật, đúng không?”
Tiết Kiêu cười lớn, giơ tay chạm vào vai Chu Văn Đường, ánh mắt chếch sang một bên, nhìn Nghê Bảo Gia từ trên xuống dưới, nheo mắt nói: “Mắt nhìn của cậu càng ngày càng tốt.”
Sau đó anh ta mỉm cười với Nghê Bảo Gia: “Tiết Kiêu, chào người đẹp.”
Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn giữ nguyên nét mặt như cũ đáp lại: “Đính hôn hạnh phúc.”
Cô ở cùng Chu Văn Đường đã lâu, cũng học được một ít sự thoải mái của anh, nhưng không biết khi nào cô mới đạt tới trình độ thành thạo.
“Cảm ơn.”
Tiết Kiêu nói thêm vài lời với Chu Văn Đường rồi đi chào hỏi những vị khách bên cạnh.
Chẳng qua là khi người vừa rời đi, Nghê Bảo Gia đã nhịn không được nữa, nhỏ giọng nói với Chu Văn Đường: “Cuối cùng em cũng biết tại sao anh không kết giao với anh ta, trông anh ta còn đáng ghét hơn Tạ Điểu.”
Điệu bộ của cô vào lúc này, giống hệt như cô bạn học lén nói chuyện trong giờ học.
Chu Văn Đường trêu cô: “Người còn chưa đi xa đâu đấy, em nói thế này lỡ như người ta nghe thấy, đuổi hai người chúng ta ra ngoài thì mất cả hứng.”
Giọng điệu Nghê Bảo Gia không quan tâm: “Em bị đuổi ra tất nhiên là mất hứng, nhưng mà có anh bầu bạn bên cạnh thì em thấy khá thú vị.”
Mễ Lạp cũng đã có bạn trai và chính thức thoát khỏi kiếp độc thân. Tuy nhiên, chàng trai đang học ở Nam Kinh nên hai người đang yêu xa.
Mễ Lạp yêu đương với người ta chưa được nửa tháng, vốn là muốn đợi quan hệ ổn định mới báo tin tức cho Nghê Bảo Gia. Nhưng vì ngày một tháng Năm đang đến gần, bạn trai cô ấy có ba ngày nghỉ và định đến Bắc Kinh gặp cô ấy nên thuận tiện mời Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết ăn bữa cơm, vì vậy Mễ Lạp mới gấp gáp báo trước với bọn họ.
Nghê Bảo Gia tò mò hỏi hai người gặp nhau như thế nào, rõ ràng Mễ Lạp ở trong ký túc xá cả ngày, cũng không thấy cô ấy ra ngoài.
Mễ Lạp đắp mặt nạ: “Bọn mình gặp nhau khi chơi game. Có lần chúng mình cùng lập thành một đội. Anh ấy chơi Lỗ Ban*, mình chơi Yao hỗ trợ* cho anh ấy. Bọn mình phối hợp rất ăn ý trong trò chơi đó nên mình đã thêm anh ấy làm bạn trong trò chơi. Sau này chơi nhiều hơn, mình thấy anh ấy là một người có học thức rất tốt. Cậu biết đấy, thông thường chơi trò chơi này là để giảm bớt căng thẳng và giải trí. Một số đồng đội không thể chịu thua, nói chuyện không vừa ý là họ sẽ mắng người khác. Nhưng anh ấy rất tốt, mình chơi với anh ấy gần nửa năm, anh ấy chưa bao giờ chửi bới ai cả.”
*Hai nhân vật trong game Vương Giả Vinh Diệu.
Nghê Bảo Gia nghe Mễ Lạp nói, cảm thấy tính tình anh chàng này rất tốt. Ngày nay quả thực rất hiếm những người vẫn có thể giữ được cách cư xử tốt dù cách nhau một màn hình online.
Mễ Lạp ngọt ngào nói: “Cậu có biết anh ấy tỏ tình như thế nào không?”
“Tỏ tình như thế nào?”
“Sau khi chơi game với anh ấy một lần, mình tình cờ hỏi anh ấy có muốn theo đuổi mình sau khi đã chơi game với mình nửa năm không. Thật ra mình chỉ nói đùa thôi, mặc dù không thể phủ nhận rằng mình thực sự có cảm tình với anh ấy. Anh ấy chỉ trả lời một chữ “Ừ”, tuy chỉ là chữ “Ừ” nhưng nó khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, khiến người ta hạnh phúc hơn mọi lời ngọt ngào.”
Nghê Bảo Gia có thể hiểu được, từ “Ừ” mang đến cho Mễ Lạp loại cảm xúc này, có lẽ là vì cảm giác có thể chạm vào được, không giống như những lời ngọt ngào cùng bong bóng lơ lửng giữa không trung khi chọc vào sẽ vỡ tan. Giống như ngày đó cô và Chu Văn Đường ngồi cạnh nhau ở ghế sau xe, cô nói cô mệt, muốn tựa vào vai anh ngủ một lát, anh chỉ thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Cô có thể cảm nhận được một sự dịu dàng bên trong câu nói đó.
Khi Nghê Bảo Gia gặp bạn trai của Mễ Lạp, anh ấy quả thực là một người có học thức như Mễ Lạp đã nói. Chàng trai tên là Trần Diên, có khuôn mặt trắng trẻo, mặc áo phông trắng và quần đen, giống như những anh chàng đẹp trai trong khuôn viên trường đại học.
Trong suốt quá trình, Mễ Lạp đều nắm tay bạn trai một cách ngọt ngào, thực tế thì bữa ăn này khá thú vị, ngoại trừ lúc bạn trai của Tiền Tuyết đề nghị một câu: “Hôm khác chúng ta đi cắm trại cùng nhau đi. Bảo Gia, cậu cũng hãy gọi cho bạn trai của cậu nhé.”
Nụ cười trên mặt Nghê Bảo Gia có phần do dự: “Có lẽ anh ấy không có thời gian rảnh.”
“Chỉ là một ngày cuối tuần thôi, vậy mà cũng không có thời gian à?” Bạn trai của Tiền Tuyết hỏi.
Mễ Lạp biết tình huống của Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường, cô ấy bèn nói: “Ôi chao, không thuận tiện cho lắm, bạn trai của Bảo Gia đã đi làm rồi nên rất bận.”
Bạn trai của Tiền Tuyết muốn hỏi lại, nhưng Tiền Tuyết đã véo bạn trai cô ấy và nói: “Đợi khi nào chúng ta thật sự đi cắm trại rồi nói chuyện đó, hơn nữa, Trần Diên đang ở Nam Kinh, không biết có tiện hay không kìa.”
Cứ thế chuyện này bị bạn cùng phòng đánh trống lảng.
Nghê Bảo Gia không biết Tiền Tuyết có biết cô và Chu Văn Đường ở bên nhau từ khi nào không, nhưng lại nhớ đến đàn chị Trần và Chu Văn Đường đã trở thành đối tượng trong những buổi bàn tán của các bạn học trong trường, có lẽ cô cũng không ngoại lệ.
Ăn tối xong, nhóm Mễ Lạp không về ký túc xá, Nghê Bảo Gia đang định bắt taxi về nhà bố mẹ, khi Nghê Bảo Gia đang đợi xe bên đường, cô nhận được điện thoại của Chu Văn Đường hỏi thăm cô đang ở đâu.
Nghê Bảo Gia nói địa chỉ cho anh biết, Chu Văn Đường bảo cô đợi đó, nói rằng anh đang ở gần đây nên tiện đường đến đón cô.
Nghê Bảo Gia ngẫm nghĩ chốc lát rồi đồng ý.
Cô đợi gần mười phút thì Chu Văn Đường đến.
Xe chạy được một đoạn, Nghê Bảo Gia đột nhiên muốn ăn hạt dẻ lần trước Mễ Lạp mua, cô nhìn Chu Văn Đường, đột nhiên nói: “Anh lái xe đến chỗ này được không?”
“Em muốn đi đâu?”
Nghê Bảo Gia gửi tin nhắn cho Mễ Lạp và hỏi địa chỉ cụ thể của cửa hàng hạt dẻ. Một phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời trên điện thoại. Nghê Bảo Gia đưa điện thoại cho Chu Văn Đường: “Chúng ta đi nơi này đi, đột nhiên em muốn ăn hạt dẻ.”
Chu Văn Đường nhìn thoáng qua, sau đó lại dời ánh mắt đi, cười hỏi: “Em ăn chưa no à?”
“Không phải, chỉ là đột nhiên em muốn ăn nó thôi.”
“Đừng nói là em có rồi nhé?” Anh nói: “Phụ nữ có thai muốn ăn đồ chua, em thì ngược lại, em muốn ăn hạt dẻ.”
Lời anh nói nửa đùa nửa thật, tựa như cô thật sự đã có rồi vậy, Nghê Bảo Gia vô cớ bị lời anh nói làm cho sợ hãi, cô mím môi hỏi: “Lúc chúng ta làm chuyện đó, anh không mang cái đó à?”
Anh bất mãn đưa tay nhéo cằm cô, lạnh lùng nói: “Anh là loại người như vậy sao?”
Nghê Bảo Gia cũng cảm thấy anh sẽ không làm loại chuyện như vậy, có lẽ so với cô, anh càng là người không muốn gây ra chuyện này. Cô đẩy tay anh ra và bảo anh lái xe cho đàng hoàng.
Chu Văn Đường lái xe đến cửa hàng hạt dẻ, không ngờ bên trong vắng tanh, cửa hàng người ta đã đóng cửa từ sớm rồi.
Trên gương mặt cô có chút thất vọng, Chu Văn Đường cảm thấy cô hơi giống đứa trẻ không được kẹo, anh bèn an ủi cô: “Ngày mai anh dẫn em đi mua.”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Chu Văn Đường lùi xe ra khỏi con hẻm rồi lái xe quay về.
Hai người trở về nơi ở của anh, Chu Văn Đường dường như muốn làm cho cô vui vẻ, không giống như trước đây, anh hỏi bạn trai của Mễ Lạp như thế nào, xưa nay anh chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nghê Bảo Gia thỉnh thoảng nói chuyện ở trường học với anh, nhưng thông thường nói vào tai này ra tai kia, thái độ anh thờ ơ. Cô thường chưa nói được vài câu thì anh đã cởi đai áo choàng tắm của cô rồi.
“Người rất được, bọn họ còn nói sẽ dành ra chút thời gian cùng nhau đi cắm trại nữa.” Nghê Bảo Gia ngập ngừng: “Anh muốn đi không?”
Chu Văn Đường cúi đầu nhìn cô: “Nếu em muốn đi, hôm khác anh sẽ đưa em đi.”
Câu nói này của anh có nghĩa là anh từ chối.
Thật ra trong lòng Nghê Bảo Gia đã có đáp án, cô biết anh xem thường hoạt động cắm trại cùng nhau của các cặp đôi trong trường. Cô cười đầy miễn cưỡng: “Được, vậy tới lúc đó anh dẫn em đi nhé.”
Chu Văn Đường đột nhiên hỏi cô: “Hai ngày tới em có rảnh không?”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Một người bạn đính hôn, anh dẫn em đến đó xem thử.”
Nghê Bảo Gia khó hiểu: “Tại sao phải đi xem lễ đính hôn của người khác ạ? Xem cô dâu có đẹp hay không à?”
Chu Văn Đường ở cùng cô một thời gian, có lẽ anh cũng hiểu rõ tính tình của cô, cũng biết cô không muốn tham gia những nơi giao lưu xã hội này, lần đầu gặp anh, cô cũng vui vẻ bằng lòng đi đến chỗ câu lạc bộ của Tạ Điểu ngồi một chút, bây giờ thì ngược lại, làm cách nào cũng không đi, nơi liên quan tới anh cô càng ít đến. Anh cảm thấy sau này nếu cô rời trường học, có thể cô sẽ phải chịu thiệt thòi vì tính cách không khôn khéo này.
“Bọn con gái các em không phải thích mấy dịp này lắm à?” Chu Văn Đường nói: “Cái cô Giang Lê kia cũng sẽ đi, chẳng phải em chơi với cô ta vui lắm sao, em có thể thuận tiện gặp gỡ cô ta.”
Nghê Bảo Gia nhớ đến quả thật dạo này cô và Giang Lê ít gặp nhau, nên cô miễn cưỡng gật đầu.
Thấy thái độ của cô không mấy tích cực, Chu Văn Đường nghiêm túc nói: “Bây giờ em vẫn chưa ra trường, nên tham gia nhiều dịp như vậy hơn, học một số kỹ năng xã hội. Nếu không sau này em sẽ hòa nhập như thế nào trong xã hội?”
“Đi một bước nhìn một bước vậy, em cũng đâu có muốn trông giống như anh đâu?”
Anh liếc nhìn cô, nhếch khóe môi: “Em chỉ có thế này thôi à?”
“Vâng, tiềm lực của em không lớn.” Cô thẳng thắn thừa nhận: “Bố mẹ em không yêu cầu em phải kiếm nhiều tiền.”
Chu Văn Đường cười khẽ rồi nói: “Được rồi.”
Nghê Bảo Gia hỏi Chu Văn Đường rằng cô đã từng gặp người bạn sắp đính hôn này chưa. Chu Văn Đường nói chưa, anh nói người bạn này anh quen lúc cùng nhau ra nước ngoài du học, chỉ là khí chất của hai người không mấy hòa hợp, mấy năm nay cũng ít liên lạc. Nhưng người đàn ông đó sắp đính hôn, vì danh tiếng của gia đình nên dù thế nào cũng phải đến đó.
Nghê Bảo Gia chớp chớp mắt rồi nói: “Căn bản là anh không muốn dẫn em đi chơi phải không, anh muốn em đi cùng để giết thời gian.”
Chu Văn Đường cúi đầu mỉm cười, mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc: “Cứ xem vậy đi.”
Nghê Bảo Gia lại hỏi: “Vậy tại sao hai người lại mâu thuẫn với nhau thế?”
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc trong miệng, ậm ờ lên tiếng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là anh chàng này nói chuyện không hay lắm thôi.”
Lễ đính hôn của bạn Chu Văn Đường diễn ra vào ngày ba, Nghê Bảo Gia lật lịch và thấy hôm nay là ngày tốt để đính hôn và kết hôn.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe, mặc một chiếc váy màu sâm panh, trên vai là một mảnh vải voan mỏng, trông không quá mức nổi bật nhưng cũng đủ tôn trọng trong dịp này.
Phía sau váy có buộc dây nên khi Chu Văn Đường đặt tay lên eo cô, Nghê Bảo Gia bất giác thấp thỏm, sợ anh đột nhiên chơi khăm cô, cởi dây đai ra.
Cô nói với Chu Văn Đường suy nghĩ này, anh nhìn cô, hàm ý súc tích: “Có cởi cũng là lúc mà hai chúng ta ở riêng với nhau.”
Tiệc đính hôn được tổ chức ở tầng hai, ngoài cửa có một tấm biển chào mừng, trên nền đỏ có chữ vàng, trên đó viết tên nam nữ cũng như ngày tháng. Khi đó Nghê Bảo Gia mới biết rằng tên của người đàn ông tổ chức tiệc đính hôn hôm nay là Tiết Kiêu, còn tên của cô gái rất đặc biệt, Hề Uẩn Du.
Chu Văn Đường dẫn cô vào phòng tiệc, Nghê Bảo Gia nhìn lướt qua vẫn chưa thấy Giang Lê, cô quay đầu nói với Chu Văn Đường: “Không phải anh nói Giang Lê sẽ đến sao?”
“Có lẽ cô ta chưa đến, Tạ Điểu cũng sẽ đến đây đấy thôi.”
Nghê Bảo Gia nửa tin nửa ngờ, khóe mắt nhìn thấy một bóng người đang đi về phía hai người họ. Nghê Bảo Gia đoán có lẽ anh ta là người chủ trì tiệc đính hôn ngày hôm nay.
Vừa đến gần, anh ta lập tức cười nói: “Văn Đường, tôi tưởng cậu sẽ không đến chứ?”
“Làm sao có thể như vậy? Dù sao thì đây cũng là tiệc đính hôn của cậu mà.” Chu Văn Đường bình thản nói: “Không nhìn mặt hòa thượng cũng phải nhìn mặt Phật, đúng không?”
Tiết Kiêu cười lớn, giơ tay chạm vào vai Chu Văn Đường, ánh mắt chếch sang một bên, nhìn Nghê Bảo Gia từ trên xuống dưới, nheo mắt nói: “Mắt nhìn của cậu càng ngày càng tốt.”
Sau đó anh ta mỉm cười với Nghê Bảo Gia: “Tiết Kiêu, chào người đẹp.”
Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn giữ nguyên nét mặt như cũ đáp lại: “Đính hôn hạnh phúc.”
Cô ở cùng Chu Văn Đường đã lâu, cũng học được một ít sự thoải mái của anh, nhưng không biết khi nào cô mới đạt tới trình độ thành thạo.
“Cảm ơn.”
Tiết Kiêu nói thêm vài lời với Chu Văn Đường rồi đi chào hỏi những vị khách bên cạnh.
Chẳng qua là khi người vừa rời đi, Nghê Bảo Gia đã nhịn không được nữa, nhỏ giọng nói với Chu Văn Đường: “Cuối cùng em cũng biết tại sao anh không kết giao với anh ta, trông anh ta còn đáng ghét hơn Tạ Điểu.”
Điệu bộ của cô vào lúc này, giống hệt như cô bạn học lén nói chuyện trong giờ học.
Chu Văn Đường trêu cô: “Người còn chưa đi xa đâu đấy, em nói thế này lỡ như người ta nghe thấy, đuổi hai người chúng ta ra ngoài thì mất cả hứng.”
Giọng điệu Nghê Bảo Gia không quan tâm: “Em bị đuổi ra tất nhiên là mất hứng, nhưng mà có anh bầu bạn bên cạnh thì em thấy khá thú vị.”
Danh sách chương