Ngày hôm sau, Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Chu Văn Đường.
Cô vốn tưởng rằng ít nhất anh sẽ lạnh nhạt cô một khoảng thời gian, nhưng cô không ngờ rằng chỉ sau một đêm anh đã đến tìm cô.
Lúc anh gọi điện, Nghê Bảo Gia đang ở trong lớp, cô hai lần từ chối nghe máy, nhưng hôm nay Chu Văn Đường rất kiên nhẫn, liên tục gọi ba lần. Nghê Bảo Gia cảm thấy phiền lòng nên cô thẳng tay tắt điện thoại.
Mễ Lạp đang viết chữ, nhìn thấy cô như vậy, cô ấy nằm trên bàn, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghê Bảo Gia tâm tình không tốt, cô nói: “Điện thoại quấy rối.”
Mãi đến khi ra khỏi lớp, Nghê Bảo Gia mới mở điện thoại.
Dường như anh đã chọn đúng thời điểm và gọi lại. Nghê Bảo Gia trả lời cuộc gọi nhưng không nói lời nào.
Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Em tan học chưa?”
Nghê Bảo Gia theo bản năng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Anh chờ ở trường em cả buổi sáng rồi.” Chu Văn Đường lấy lui làm tiến, giọng nói rất dịu dàng: “Lần trước chẳng phải em muốn hạt dẻ của cửa hàng kia à, anh mua cho em rồi này, nguội rồi sẽ ăn không ngon đâu.”
Nghê Bảo Gia không lên tiếng, nhưng biết sự phản kháng trong lòng mình đã bị anh dễ dàng phá vỡ.
Chu Văn Đường thấy cô im lặng, nhưng kể cả khi cô còn tức giận, anh vẫn ôn tồn hòa nhã dỗ dành cô: “Anh còn nợ em một câu trả lời, em thật sự không muốn nghe à?”
Nghê Bảo Gia cắn môi: “Anh ở đâu?”
“Bãi đậu xe trong thư viện trường học của em.”
Nghê Bảo Gia ậm ờ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Mễ Lạp đợi cô gọi điện xong mới hỏi: “Anh Chu đến gặp cậu à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa mình về sau.”
Nghê Bảo Gia bước ra khỏi phòng học, đi tới bãi đậu xe thư viện tìm Chu Văn Đường.
Anh vẫn đang lái chiếc Porsche màu đen, lúc Nghê Bảo Gia mở cửa phía ghế phó lái, anh đang cúi đầu nhắn tin, thấy cô đến, anh đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy hạt dẻ trên bàn để đồ trung tâm đưa cho cô.
Nghê Bảo Gia rũ mắt nhìn hạt dẻ trong tay, xuyên qua lớp túi giấy mỏng vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.
Chu Văn Đường: “Em thật sự đã hiểu lầm anh rồi, trong thời gian anh và em ở bên nhau, xung quanh anh không có ai khác.”
“Anh giải thích thế nào về cuộc điện thoại đó?”
“Lần trước không phải anh sang Pháp thăm cô út à, con gái của bạn cô út xấp xỉ với em, cho nên cô út mới giới thiệu cho anh, chỉ ăn một bữa cơm với nhau chứ không có gì hơn nữa.” Dáng vẻ anh tựa như mệt mỏi quá độ. “Em xem đi, cô ta gọi điện thoại cho anh, anh cũng đâu quan tâm, vậy mà tối hôm qua em cáu giận với anh?”
Nghê Bảo Gia nghiêm túc nói: “Chẳng qua là anh không trả lời ngay trước mặt em mà thôi nhỉ?”
Chu Văn Đường cười lớn, lấy điện thoại ra, bấm đến số điện thoại rồi trực tiếp chặn người đó, dùng giọng điệu bất lực và nuông chiều mà nói: “Thế này em đã thấy hài lòng chưa?”
“Nếu cô gái đó phàn nàn với cô út anh là anh chặn cô ta, vậy anh sẽ giải thích với cô út anh như thế nào đây?”
“Thế thì chịu.” Anh nói nửa thật nửa đùa: “Dù sao thì vợ cũng quan trọng hơn.”
Trong mắt Nghê Bảo Gia tràn ngập ý cười, Chu Văn Đường đưa tay sờ lên khóe mắt của cô rồi nói: “Hiện tại đã hết giận chưa?”
Nghê Bảo Gia ậm ừ.
Chu Văn Đường ôn tồn nói: “Nếu em không thích Tạ Điểu gọi em là chị dâu, vậy thì anh bảo chú ấy không gọi nữa. Suy cho cùng chẳng qua chỉ là một cách gọi, chú ấy cũng chẳng có ý gì, em đừng nghĩ nhiều.”
Nghê Bảo Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Dáng vẻ cúi thấp của cô khiến Chu Văn Đường hơi muốn hôn cô, anh nhéo cằm cô, sau đó hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban đầu nó chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng dần dần nó bắt đầu có vẻ như đi quá xa. Nghê Bảo Gia ấn tay anh một cái, hô hấp của cô hơi run rẩy: “Hiện tại còn đang ở trường học.”
Chu Văn Đường phục hồi tinh thần, rút tay ra, tiếp đó thì quyến luyến hôn lên khóe môi cô: “Chiều nay em có tiết học à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không có.”
“Đưa em đi ăn tối nhé?”
“Vâng.”
Bởi vì nụ hôn vừa rồi, mấy hạt dẻ ở trên đùi cô rơi xuống dưới, Nghê Bảo Gia nghiêng người nhặt lên, nhưng Chu Văn Đường lại kéo cô đứng dậy: “Đừng nhặt lên, cẩn thận coi chừng đụng trúng đầu.”
Nghê Bảo Gia ngồi xuống bóc một hạt dẻ, hạt dẻ mềm ngọt. Nhưng cô bóc được hai hạt thì ngừng không ăn nữa.
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô: “Không ngon à?”
Cô thắt nút chiếc túi lại: “Em lười bóc.”
Chu Văn Đường cười nhẹ.
Sau đó, hai người ăn xong bữa trưa và trở về nơi ở của Chu Văn Đường. Vừa bước vào cửa, anh đã ném chìa khóa đi, ép cô lên cửa và hôn cô. Anh mút mạnh môi cô. Nghê Bảo Gia có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng của anh, cô luồn tay vào tóc anh, ngẩng đầu quấn lấy anh. Chỉ khi hai người làm loại chuyện này, Nghê Bảo Gia mới cảm thấy Chu Văn Đường thực sự thuộc về mình.
...
Hai người đi tắm xong, Nghê Bảo Gia mở một bộ phim, còn kéo cả rèm trong phòng khách lại.
Chu Văn Đường không có việc gì làm, miệng ngậm điếu thuốc, bóc túi hạt dẻ thay cô, sau khi bóc xong thì ném vào chiếc bát sứ trắng.
Nghê Bảo Gia lấy hạt dẻ, đặt dưới mũi ngửi ngửi, hơi cau mày: “Anh đừng hút thuốc nữa, hạt dẻ của em ám khói hết rồi này.”
Chu Văn Đường nhìn sang: “Anh chưa từng hầu hạ ai, em được hưởng mà còn ghét bỏ à?”
“Vâng, con người em ngốc nghếch vậy đó.”
Thật ra ít nhiều gì cô vẫn có phần kiêu ngạo vì được cưng chiều.
Chu Văn Đường mỉm cười nhìn cô một lúc, sau đó dập điếu thuốc, cúi người đè cô lên ghế sofa rồi hôn cô.
Nửa sau phim đang chiếu hai người cũng không có ý định xem.
Thấy mình sắp mất khống chế, lúc này điện thoại di động của Chu Văn Đường vang lên.
Nghê Bảo Gia nằm trên sofa, thở nhẹ, đôi mắt ươn ướt, bảo anh nghe điện thoại. Chu Văn Đường đứng lên, Nghê Bảo Gia cũng chống tay ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo thì nghe thấy anh mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, giờ tôi qua ngay.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”
“Chu Đoan Dương xảy ra chuyện, nó quậy ầm ĩ với người ta tới tận đồn cảnh sát rồi, anh đi xem sao.” Chu Văn Đường nói: “Em ở đây chờ anh về hay thế nào?”
Nghê Bảo Gia ngắt lời anh: “Em đi chung với anh.”
Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Kể từ lần trước lúc Nghê Bảo Gia và Tiêu Kiều đến địa điểm cũ Trung Anh gặp Chu Đoan Dương một lần, đây hẳn là lần thứ hai hai người gặp nhau, nhưng hiển nhiên Chu Đoan Dương đã quên mất bọn họ từng gặp nhau lần đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, mặt dù anh ta bị đánh cho mặt mũi sưng phù, nhưng vẫn có tâm trạng nói đùa: “Anh ơi, đây là chị dâu mới à, đừng nói cũng học ở Đại học Bắc Kinh nhé?”
Sắc mặt Nghê Bảo Gia không thay đổi, cô giả vờ như không nghe thấy rồi nói với Chu Văn Đường: “Em ở ngoài đợi anh.”
Chu Văn Đường liếc nhìn cô, đưa chìa khóa xe cho cô: “Em ngồi trong xe mà chờ, bên ngoài nắng nóng.”
Nghê Bảo Gia trả lời “Vâng” với anh, quay người bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Hai mươi phút sau, Chu Văn Đường dẫn Chu Đoan Dương ra khỏi đồn cảnh sát.
Chu Văn Đường lên xe, nhìn Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế sau, cau mày: “Sao lại chạy ra sau ngồi rồi, ra ghế trước ngồi đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia còn đang do dự thì thấy Chu Đoan Dương đã mở cửa xe ở hàng ghế sau bên kia rồi nói với cô: “Chị dâu, tốt nhất chị nên ngồi cạnh anh trai tôi, mặt mũi tôi bầm tím sưng vù như này mà ngồi kế bên sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh ấy.”
Nói xong, Nghê Bảo Gia tự nhiên ngồi lại vào ghế phụ.
Chu Văn Đường đưa Chu Đoan Dương về nhà bố mẹ đẻ, Chu Văn Đường định thả anh ta xuống xe rồi rời đi. Nhưng vì chuyện lần trước, lần này Đậu Huệ Nhàn đặc biệt chú ý tới anh, bảo anh ngồi một lát, ăn cơm xong rồi hãy đi, sau đó nhìn Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế phụ nói: “Cô gái này, mời cô cũng vào trong nhà luôn nhé.”
Chu Văn Đường lộ nét mặt lịch sự, anh cười cười: “Dì Huệ, thật sự vẫn còn chút chuyện, chốc nữa cô ấy còn tiết học, tôi phải chở cô ấy về trường.”
Đậu Huệ Nhàn thấy vậy thì không nói gì nữa.
Trước khi Chu Văn Đường kéo cửa sổ xe lên, Nghê Bảo Gia nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ trong nhà đi ra, Nghê Bảo Gia đoán rằng đó là bố của Chu Văn Đường, nhưng thật ra hai người không giống nhau, có lẽ là vì liếc nhìn vội vàng thoáng qua nên không nhìn kỹ.
Khi xe rời khỏi nơi ở của bố Chu Văn Đường, điện thoại di động của Nghê Bảo Gia có tin nhắn WeChat.
Tiêu Kiều gửi tin nhắn tới, đó là một tấm hình.
Tấm hình được chụp lén, chụp được gương mặt nhìn nghiêng của cô và phía ngoài cửa xe là Đậu Huệ Kiều cùng bộ sườn xám tơ lụa ôm sát người .
Nghê Bảo Gia: ? Tiêu Kiều: [Chu Đoan Dương vừa gửi tấm hình này cho mình, hỏi mình cậu có phải là người bạn thân hôm trước mà mình dẫn theo đến hay không? Cưng ơi, cưng tài giỏi ghê, anh trai Chu Đoan Dương dẫn cậu đi gặp bố anh ấy rồi, xem ra anh ấy đối xử nghiêm túc với cậu.]
Nghê Bảo Gia cười: [Cậu hiểu lầm rồi, là Chu Đoan Dương gây sự với người ta nên bị đưa đến đồn cảnh sát, mình với Chu Văn Đường đưa anh ta về nhà mà thôi.]
Tiêu Kiều gửi một icon bày tỏ vẻ thất vọng.
Nghê Bảo Gia vô cớ cười lớn, khiến Chu Văn Đường liếc nhìn cô một cái: “Em sao thế?”
“Không có gì, em đang trò chuyện với bạn, cô bạn ấy kể một câu chuyện nghe khá buồn cười.”
Chu Văn Đường dời ánh mắt.
Điện thoại di động của Nghê Bảo Gia lại vang lên, lần này là mẹ Nghê gọi điện, bảo cô tan học về một chuyến.
Nghê Bảo Gia hỏi có chuyện gì không, mẹ Nghê lại thở dài nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì, sức khỏe dì Chi của con không tốt nên đến Bắc Kinh khám sức khỏe, Hiểu Hiểu cũng đến, con về nhà một chuyến nhé.”
Nghê Bảo Gia nói lát nữa sẽ về, mẹ Nghê lại hỏi: “Hôm nay con không có tiết học à?”
“Một giáo sư có việc phải làm cho nên đổi tiết học ạ.” Nghê Bảo Gia giải thích.
Vừa hay gặp trúng một lần đèn đỏ.
Chu Văn Đường chậm rãi dừng xe: “Em phải về hả?”
“Dạ, dì của em thấy không khỏe nên đến Bắc Kinh khám sức khỏe, hôm nay vừa đến nơi. Mẹ em bảo tối nay mời cơm mọi người ở ngoài nhà hàng, bảo em đến đó một chuyến. Chốc nữa em không thể ở cạnh anh rồi.”
Chu Văn Đường mỉm cười: “Nếu dì của em đi khám sức khỏe cần hỗ trợ, em cứ nói với anh một tiếng.”
Nghê Bảo Gia nói không cần: “Mẹ em cũng có bạn bè quen biết trong bệnh viện, có chuyện gì thì bọn em sẽ tự mình giải quyết, không gây phiền hà cho anh đâu.”
Chu Văn Đường nhìn cô hồi lâu, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười. Anh biết cô có tính cách mạnh mẽ, trong một số sự việc, cô luôn muốn rạch ròi tách bạch với anh, như thể cô sợ lợi dụng anh. Nhưng Chu Văn Đường không thể không thừa nhận, thái độ của cô khiến anh có chút khó chịu, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này.
Cô vốn tưởng rằng ít nhất anh sẽ lạnh nhạt cô một khoảng thời gian, nhưng cô không ngờ rằng chỉ sau một đêm anh đã đến tìm cô.
Lúc anh gọi điện, Nghê Bảo Gia đang ở trong lớp, cô hai lần từ chối nghe máy, nhưng hôm nay Chu Văn Đường rất kiên nhẫn, liên tục gọi ba lần. Nghê Bảo Gia cảm thấy phiền lòng nên cô thẳng tay tắt điện thoại.
Mễ Lạp đang viết chữ, nhìn thấy cô như vậy, cô ấy nằm trên bàn, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghê Bảo Gia tâm tình không tốt, cô nói: “Điện thoại quấy rối.”
Mãi đến khi ra khỏi lớp, Nghê Bảo Gia mới mở điện thoại.
Dường như anh đã chọn đúng thời điểm và gọi lại. Nghê Bảo Gia trả lời cuộc gọi nhưng không nói lời nào.
Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Em tan học chưa?”
Nghê Bảo Gia theo bản năng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Anh chờ ở trường em cả buổi sáng rồi.” Chu Văn Đường lấy lui làm tiến, giọng nói rất dịu dàng: “Lần trước chẳng phải em muốn hạt dẻ của cửa hàng kia à, anh mua cho em rồi này, nguội rồi sẽ ăn không ngon đâu.”
Nghê Bảo Gia không lên tiếng, nhưng biết sự phản kháng trong lòng mình đã bị anh dễ dàng phá vỡ.
Chu Văn Đường thấy cô im lặng, nhưng kể cả khi cô còn tức giận, anh vẫn ôn tồn hòa nhã dỗ dành cô: “Anh còn nợ em một câu trả lời, em thật sự không muốn nghe à?”
Nghê Bảo Gia cắn môi: “Anh ở đâu?”
“Bãi đậu xe trong thư viện trường học của em.”
Nghê Bảo Gia ậm ờ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Mễ Lạp đợi cô gọi điện xong mới hỏi: “Anh Chu đến gặp cậu à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa mình về sau.”
Nghê Bảo Gia bước ra khỏi phòng học, đi tới bãi đậu xe thư viện tìm Chu Văn Đường.
Anh vẫn đang lái chiếc Porsche màu đen, lúc Nghê Bảo Gia mở cửa phía ghế phó lái, anh đang cúi đầu nhắn tin, thấy cô đến, anh đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy hạt dẻ trên bàn để đồ trung tâm đưa cho cô.
Nghê Bảo Gia rũ mắt nhìn hạt dẻ trong tay, xuyên qua lớp túi giấy mỏng vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.
Chu Văn Đường: “Em thật sự đã hiểu lầm anh rồi, trong thời gian anh và em ở bên nhau, xung quanh anh không có ai khác.”
“Anh giải thích thế nào về cuộc điện thoại đó?”
“Lần trước không phải anh sang Pháp thăm cô út à, con gái của bạn cô út xấp xỉ với em, cho nên cô út mới giới thiệu cho anh, chỉ ăn một bữa cơm với nhau chứ không có gì hơn nữa.” Dáng vẻ anh tựa như mệt mỏi quá độ. “Em xem đi, cô ta gọi điện thoại cho anh, anh cũng đâu quan tâm, vậy mà tối hôm qua em cáu giận với anh?”
Nghê Bảo Gia nghiêm túc nói: “Chẳng qua là anh không trả lời ngay trước mặt em mà thôi nhỉ?”
Chu Văn Đường cười lớn, lấy điện thoại ra, bấm đến số điện thoại rồi trực tiếp chặn người đó, dùng giọng điệu bất lực và nuông chiều mà nói: “Thế này em đã thấy hài lòng chưa?”
“Nếu cô gái đó phàn nàn với cô út anh là anh chặn cô ta, vậy anh sẽ giải thích với cô út anh như thế nào đây?”
“Thế thì chịu.” Anh nói nửa thật nửa đùa: “Dù sao thì vợ cũng quan trọng hơn.”
Trong mắt Nghê Bảo Gia tràn ngập ý cười, Chu Văn Đường đưa tay sờ lên khóe mắt của cô rồi nói: “Hiện tại đã hết giận chưa?”
Nghê Bảo Gia ậm ừ.
Chu Văn Đường ôn tồn nói: “Nếu em không thích Tạ Điểu gọi em là chị dâu, vậy thì anh bảo chú ấy không gọi nữa. Suy cho cùng chẳng qua chỉ là một cách gọi, chú ấy cũng chẳng có ý gì, em đừng nghĩ nhiều.”
Nghê Bảo Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Dáng vẻ cúi thấp của cô khiến Chu Văn Đường hơi muốn hôn cô, anh nhéo cằm cô, sau đó hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban đầu nó chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng dần dần nó bắt đầu có vẻ như đi quá xa. Nghê Bảo Gia ấn tay anh một cái, hô hấp của cô hơi run rẩy: “Hiện tại còn đang ở trường học.”
Chu Văn Đường phục hồi tinh thần, rút tay ra, tiếp đó thì quyến luyến hôn lên khóe môi cô: “Chiều nay em có tiết học à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không có.”
“Đưa em đi ăn tối nhé?”
“Vâng.”
Bởi vì nụ hôn vừa rồi, mấy hạt dẻ ở trên đùi cô rơi xuống dưới, Nghê Bảo Gia nghiêng người nhặt lên, nhưng Chu Văn Đường lại kéo cô đứng dậy: “Đừng nhặt lên, cẩn thận coi chừng đụng trúng đầu.”
Nghê Bảo Gia ngồi xuống bóc một hạt dẻ, hạt dẻ mềm ngọt. Nhưng cô bóc được hai hạt thì ngừng không ăn nữa.
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô: “Không ngon à?”
Cô thắt nút chiếc túi lại: “Em lười bóc.”
Chu Văn Đường cười nhẹ.
Sau đó, hai người ăn xong bữa trưa và trở về nơi ở của Chu Văn Đường. Vừa bước vào cửa, anh đã ném chìa khóa đi, ép cô lên cửa và hôn cô. Anh mút mạnh môi cô. Nghê Bảo Gia có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng của anh, cô luồn tay vào tóc anh, ngẩng đầu quấn lấy anh. Chỉ khi hai người làm loại chuyện này, Nghê Bảo Gia mới cảm thấy Chu Văn Đường thực sự thuộc về mình.
...
Hai người đi tắm xong, Nghê Bảo Gia mở một bộ phim, còn kéo cả rèm trong phòng khách lại.
Chu Văn Đường không có việc gì làm, miệng ngậm điếu thuốc, bóc túi hạt dẻ thay cô, sau khi bóc xong thì ném vào chiếc bát sứ trắng.
Nghê Bảo Gia lấy hạt dẻ, đặt dưới mũi ngửi ngửi, hơi cau mày: “Anh đừng hút thuốc nữa, hạt dẻ của em ám khói hết rồi này.”
Chu Văn Đường nhìn sang: “Anh chưa từng hầu hạ ai, em được hưởng mà còn ghét bỏ à?”
“Vâng, con người em ngốc nghếch vậy đó.”
Thật ra ít nhiều gì cô vẫn có phần kiêu ngạo vì được cưng chiều.
Chu Văn Đường mỉm cười nhìn cô một lúc, sau đó dập điếu thuốc, cúi người đè cô lên ghế sofa rồi hôn cô.
Nửa sau phim đang chiếu hai người cũng không có ý định xem.
Thấy mình sắp mất khống chế, lúc này điện thoại di động của Chu Văn Đường vang lên.
Nghê Bảo Gia nằm trên sofa, thở nhẹ, đôi mắt ươn ướt, bảo anh nghe điện thoại. Chu Văn Đường đứng lên, Nghê Bảo Gia cũng chống tay ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo thì nghe thấy anh mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, giờ tôi qua ngay.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”
“Chu Đoan Dương xảy ra chuyện, nó quậy ầm ĩ với người ta tới tận đồn cảnh sát rồi, anh đi xem sao.” Chu Văn Đường nói: “Em ở đây chờ anh về hay thế nào?”
Nghê Bảo Gia ngắt lời anh: “Em đi chung với anh.”
Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Kể từ lần trước lúc Nghê Bảo Gia và Tiêu Kiều đến địa điểm cũ Trung Anh gặp Chu Đoan Dương một lần, đây hẳn là lần thứ hai hai người gặp nhau, nhưng hiển nhiên Chu Đoan Dương đã quên mất bọn họ từng gặp nhau lần đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, mặt dù anh ta bị đánh cho mặt mũi sưng phù, nhưng vẫn có tâm trạng nói đùa: “Anh ơi, đây là chị dâu mới à, đừng nói cũng học ở Đại học Bắc Kinh nhé?”
Sắc mặt Nghê Bảo Gia không thay đổi, cô giả vờ như không nghe thấy rồi nói với Chu Văn Đường: “Em ở ngoài đợi anh.”
Chu Văn Đường liếc nhìn cô, đưa chìa khóa xe cho cô: “Em ngồi trong xe mà chờ, bên ngoài nắng nóng.”
Nghê Bảo Gia trả lời “Vâng” với anh, quay người bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Hai mươi phút sau, Chu Văn Đường dẫn Chu Đoan Dương ra khỏi đồn cảnh sát.
Chu Văn Đường lên xe, nhìn Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế sau, cau mày: “Sao lại chạy ra sau ngồi rồi, ra ghế trước ngồi đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia còn đang do dự thì thấy Chu Đoan Dương đã mở cửa xe ở hàng ghế sau bên kia rồi nói với cô: “Chị dâu, tốt nhất chị nên ngồi cạnh anh trai tôi, mặt mũi tôi bầm tím sưng vù như này mà ngồi kế bên sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh ấy.”
Nói xong, Nghê Bảo Gia tự nhiên ngồi lại vào ghế phụ.
Chu Văn Đường đưa Chu Đoan Dương về nhà bố mẹ đẻ, Chu Văn Đường định thả anh ta xuống xe rồi rời đi. Nhưng vì chuyện lần trước, lần này Đậu Huệ Nhàn đặc biệt chú ý tới anh, bảo anh ngồi một lát, ăn cơm xong rồi hãy đi, sau đó nhìn Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế phụ nói: “Cô gái này, mời cô cũng vào trong nhà luôn nhé.”
Chu Văn Đường lộ nét mặt lịch sự, anh cười cười: “Dì Huệ, thật sự vẫn còn chút chuyện, chốc nữa cô ấy còn tiết học, tôi phải chở cô ấy về trường.”
Đậu Huệ Nhàn thấy vậy thì không nói gì nữa.
Trước khi Chu Văn Đường kéo cửa sổ xe lên, Nghê Bảo Gia nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ trong nhà đi ra, Nghê Bảo Gia đoán rằng đó là bố của Chu Văn Đường, nhưng thật ra hai người không giống nhau, có lẽ là vì liếc nhìn vội vàng thoáng qua nên không nhìn kỹ.
Khi xe rời khỏi nơi ở của bố Chu Văn Đường, điện thoại di động của Nghê Bảo Gia có tin nhắn WeChat.
Tiêu Kiều gửi tin nhắn tới, đó là một tấm hình.
Tấm hình được chụp lén, chụp được gương mặt nhìn nghiêng của cô và phía ngoài cửa xe là Đậu Huệ Kiều cùng bộ sườn xám tơ lụa ôm sát người .
Nghê Bảo Gia: ? Tiêu Kiều: [Chu Đoan Dương vừa gửi tấm hình này cho mình, hỏi mình cậu có phải là người bạn thân hôm trước mà mình dẫn theo đến hay không? Cưng ơi, cưng tài giỏi ghê, anh trai Chu Đoan Dương dẫn cậu đi gặp bố anh ấy rồi, xem ra anh ấy đối xử nghiêm túc với cậu.]
Nghê Bảo Gia cười: [Cậu hiểu lầm rồi, là Chu Đoan Dương gây sự với người ta nên bị đưa đến đồn cảnh sát, mình với Chu Văn Đường đưa anh ta về nhà mà thôi.]
Tiêu Kiều gửi một icon bày tỏ vẻ thất vọng.
Nghê Bảo Gia vô cớ cười lớn, khiến Chu Văn Đường liếc nhìn cô một cái: “Em sao thế?”
“Không có gì, em đang trò chuyện với bạn, cô bạn ấy kể một câu chuyện nghe khá buồn cười.”
Chu Văn Đường dời ánh mắt.
Điện thoại di động của Nghê Bảo Gia lại vang lên, lần này là mẹ Nghê gọi điện, bảo cô tan học về một chuyến.
Nghê Bảo Gia hỏi có chuyện gì không, mẹ Nghê lại thở dài nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì, sức khỏe dì Chi của con không tốt nên đến Bắc Kinh khám sức khỏe, Hiểu Hiểu cũng đến, con về nhà một chuyến nhé.”
Nghê Bảo Gia nói lát nữa sẽ về, mẹ Nghê lại hỏi: “Hôm nay con không có tiết học à?”
“Một giáo sư có việc phải làm cho nên đổi tiết học ạ.” Nghê Bảo Gia giải thích.
Vừa hay gặp trúng một lần đèn đỏ.
Chu Văn Đường chậm rãi dừng xe: “Em phải về hả?”
“Dạ, dì của em thấy không khỏe nên đến Bắc Kinh khám sức khỏe, hôm nay vừa đến nơi. Mẹ em bảo tối nay mời cơm mọi người ở ngoài nhà hàng, bảo em đến đó một chuyến. Chốc nữa em không thể ở cạnh anh rồi.”
Chu Văn Đường mỉm cười: “Nếu dì của em đi khám sức khỏe cần hỗ trợ, em cứ nói với anh một tiếng.”
Nghê Bảo Gia nói không cần: “Mẹ em cũng có bạn bè quen biết trong bệnh viện, có chuyện gì thì bọn em sẽ tự mình giải quyết, không gây phiền hà cho anh đâu.”
Chu Văn Đường nhìn cô hồi lâu, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười. Anh biết cô có tính cách mạnh mẽ, trong một số sự việc, cô luôn muốn rạch ròi tách bạch với anh, như thể cô sợ lợi dụng anh. Nhưng Chu Văn Đường không thể không thừa nhận, thái độ của cô khiến anh có chút khó chịu, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này.
Danh sách chương