Chớp mắt đã đến Giáng sinh, Giáng sinh trôi qua chưa được mấy ngày thì đã đến Tết dương lịch.
Cuối tháng Mười Hai ngập tràn không khí lễ hội. Khang Hạo kêu gọi thành viên trong câu lạc bộ đến Vụ Sơn để trượt tuyết, ngoại trừ hai người Nghê Bảo Gia và Khang Hạo, thì chỉ có chưa đến mười người tham gia. Thực ra chuyện này cũng có lí do, dù sao cũng được nghỉ ba ngày, các cặp đôi đều đã có sắp xếp riêng, chẳng ai chịu bỏ thời gian để tham gia hoạt động tập thể.
Nghê Bảo Gia kéo Mễ Lạp tham gia cho đủ quân số, một nhóm người tập trung trước cổng Nam của trường lúc tám giờ sáng rồi ngồi xe khách đến Vụ Sơn. Nơi này ít người đến, trên xe khách lác đác vài người, không đông vui như những đoàn du lịch của người lớn tuổi.
Đây có lẽ là hoạt động tập thể ảm đạm nhất mà Khang Hạo tổ chức kể từ khi anh ta đảm nhận vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ.
Mễ Lạp ngồi cạnh Nghê Bảo Gia, cô ấy nói nhỏ: “Sao chỉ có mấy người thế này?”
“Chắc là mọi người có việc.” Nghê Bảo Gia trả lời ợm ờ.
Mễ Lạp gật đầu như gà mổ thóc, “ừm ừm” hai tiếng, cầm điện thoại rủ người trên xe chơi game.
Mễ Lạp chơi suốt cả quãng đường, đến Vụ Sơn mà tinh thần vẫn còn hăng hái. Nghê Bảo Gia có phần khâm phục tinh lực hơn người của cô ấy, nếu bắt cô chơi game ba tiếng trên xe khách, có lẽ lúc này cô đã xây xẩm mặt mày, dạ dày đảo lộn rồi.
Mễ Lạp cất điện thoại, nhảy xuống khỏi xe khách trước một bước.
Nghê Bảo Gia đi chậm lại ở đằng sau mấy bước, Khang Hạo từ phía sau vượt lên, sóng vai cô đi vào sân trượt tuyết.
Khang Hạo đút hai tay vào túi quần, nhoẻn miệng cười với cô, nói: “Cảm ơn em đã nể mặt anh, còn rủ Mễ Lạp đến đây cho đông vui.”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng giải thích: “Không phải, cậu ấy cũng muốn đến chơi.”
Nghê Bảo Gia cũng đã có một ít kiến thức trượt tuyết cơ bản, hồi nhỏ bố Nghê đã dẫn cô đi chơi mấy lần vào kỳ nghỉ. Mễ Lạp nhờ Nghê Bảo Gia dạy cô ấy, Nghê Bảo Gia sợ trình độ nửa mùa của mình lỡ như dạy sai cho cô ấy rồi lại ngã ra, đây không phải là chuyện đùa.
Nghê Bảo Gia gọi một huấn luyện viên tới để giúp cô hướng dẫn Mễ Lạp một lúc. Mễ Lạp là một người mê cái đẹp, thấy hình thể của huấn luyện viên ưa nhìn nên cũng khá hào hứng, vui vẻ đến đường trượt sơ cấp cùng huấn luyện viên để luyện tập.
Hôm nay Nghê Bảo Gia đến kỳ sinh lý, cô chỉ trượt hai lần cả đi cả về ở đường đua trung cấp cho thỏa cơn thích rồi chui vào trong tiệm đồ uống nóng trong nhà.
Nghê Bảo Gia gọi một cốc sữa nóng, vừa mới uống một ngụm thì cửa kính bị đẩy ra, hai nữ sinh đi vào, họ cũng là thành viên trong câu lạc bộ trượt tuyết. Hai người nhìn thấy Nghê Bảo Gia, Uông Nhân Nhân lên tiếng hỏi cô: “Bảo Gia, cậu không trượt à?”
“Hơi lạnh, mình nghỉ một lúc.”
Uông Nhân Nhân nói: “Đúng là lạnh thật, vừa mới trượt có mấy lần mà mình đã ngã sấp mặt rồi.”
“Cậu còn bảo cậu biết trượt hả?” Tô Á nói.
Uông Nhân Nhân: “Ôi chao, đây chẳng qua là lâu lắm rồi không trượt, nhất thời chưa quen, chút nữa là mượt ngay sao?”
Hai người họ gọi trà sữa, ngồi đối diện Nghê Bảo Gia.
Tô Á bỗng nhiên nói: “Này, Nhân Nhân, cậu biết không, hình như đàn chị Trần chia tay cái anh Chu kia rồi.”
Bàn tay cầm cốc của Nghê Bảo Gia hơi co lại, nghe thấy Uông Nhân Nhân hỏi: “Ai nói cho cậu vậy, cơ mà đúng là dạo gần đây hay gặp đàn chị Trần ở trường thật.”
“Chị Lâm nói với mình đấy, đàn chị Lâm và đàn chị Trần ở cùng phòng ký túc, kể là một tối nọ nghe thấy đàn chị Trần gọi điện cho người đàn ông đó ngoài ban công, sau đó hình như còn khóc ấy.”
Uông Nhân Nhân tháo găng tay, nói một cách lý trí: “Yêu đương với loại người đó, người ta đâu có đối xử thật lòng với mình, chẳng qua chỉ chơi bời mà thôi, dù sao thì...”
Tô Á: “Dù sao cái gì?”
Uông Nhân Nhân cất cao giọng, đưa ra lời phán quyết: “Dù sao thì cuối cùng người ta cũng chẳng kết hôn với mình.”
“Cậu nói lý trí thế, chẳng qua là không có cơ hội đó mà thôi.” Tô Á ngậm ống hút, “lấy đạn bọc đường” làm mồi nhử: “Nếu thật sự có cơ hội cho cậu hẹn hò với người như vậy, cậu có nhận lời không?”
Uông Nhân Nhân ấp úng, nói với vẻ ngạo mạn là không đời nào. Sau khi Tô Á gặng hỏi mấy lần, cô ta mới cười một tràng rồi nói: “Ôi chao, cũng có thể thử hẹn hò xem sao.”
Hai người nói chuyện trước mặt Nghê Bảo Gia như chốn không người, bàn tán về chuyện tình cảm của chị khóa trên. Cuối cùng, Tô Á có vẻ mới ý thức được vẫn còn Nghê Bảo Gia ngồi trước mặt, cô ta ngước mặt lên, nhìn chằm chằm Nghê Bảo Gia, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Nếu là cậu thì sao, Bảo Gia?”
Nghê Bảo Gia nhất thời không phản ứng kịp, ù ù cạc cạc hỏi lại: “Gì cơ?”
“Nếu là cậu, cậu có sẵn lòng yêu một người như vậy không?”
Nghê Bảo Gia chần chừ giây lát, đáp ậm ờ: “Mình không biết.”
Tô Á có vẻ hơi thất vọng với câu trả lời của cô, dẩu môi: “Ôi chao, nói đi mà, mình không trêu cậu đâu.”
Nghê Bảo Gia nghĩ, cô bằng lòng ấy chứ, có điều ngay cả người ấy cô cũng chưa gặp được kia kìa.
Chỉ là Nghê Bảo Gia không ngờ rằng, lần gặp mặt tiếp theo của cô và Chu Văn Đường lại tới nhanh như vậy.
Sau khi từ Vụ Sơn về, Nghê Bảo Gia thu lại tâm trí chơi bời, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của các môn. Cô không thích học nhồi nhét trước kỳ thi, vì thế mấy ngày đó cô đều ở lì trong thư viện, ôn lại các kiến thức đã ghi của các môn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hôm đó Nghê Bảo Gia học quá chăm chú, lỡ mất giờ cơm của căn tin, cô đành đến quán cà phê gần thư viện, định mua một miếng bánh ngọt để lấp tạm cái bụng.
Nghê Bảo Gia hơi cúi người xuống, nhìn từng miếng bánh ngọt tinh xảo xếp trong tủ kính bóng loáng, nhất thời khổ não không biết nên chọn miếng nào, không để ý tiếng chân dần dần đến gần ở sau lưng, mãi cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp vang lên: “Em là sinh viên Đại học Bắc Kinh à?”
Nghê Bảo Gia vén mái tóc dài rủ xuống hai bên, vô thức quay đầu lại. Sắc mặt cô sáng lên một chút, buột miệng nói: “Là anh à.”
Chu Văn Đường gật đầu, quan sát cô gái trước mặt.
Cô mặc một chiếc váy len đen hai dây dài đến mắt cá chân, bên trong là áo len cổ lọ mỏng màu đỏ, đi một đôi giày da màu đen, mái tóc dài xõa hai bên vai, trông cô cao ráo và mảnh khảnh, cô đeo một chiếc túi vải màu trắng, mặt túi căng phồng, chắc bên trong toàn là sách vở, có lẽ không hề nhẹ. Cô mang dáng dấp của một sinh viên, nhưng vai và cổ của cô tạo thành một đường thắng, không có dáng lưng gù chút nào, tựa như một con thiên nga duyên dáng kiêu hãnh.
Chu Văn Đường đoán, có lẽ cô từng học múa từ nhỏ.
Chu Văn Đường duỗi tay chỉ vào túi vào của cô: “Vừa tan học sao?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không phải, em vừa ôn bài trong thư viện.”
“Vẫn chưa ăn cơm à?”
Không biết vì sao mà Nghê Bảo Gia lại có cảm giác như học sinh cúp học bị thầy giáo bắt được, cô có phần bối rối, mím môi đáp vâng.
Chu Văn Đường bật cười, Nghê Bảo Gia hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn anh: “Anh còn nhớ những lời anh từng nói ở thành phố Dung chứ?”
“Nhớ.”
Nghê Bảo Gia lấy can đảm nói: “Hôm đó anh đã mời em một cốc cà phê, hay là hôm nay em cũng mời anh một cốc nhé. Trung Quốc lớn như thế mà chúng ta có thể gặp lại nhau thì cũng là có duyên, anh thấy thế nào?”
Nghê Bảo Gia cảm thấy cô hơi giống mấy ông thầy bói mở sạp hàng bên lề đường, mở miệng ra là chém gió. Nghê Bảo Gia nói xong thì dừng lại, chờ anh trả lời.
Từ chối hay chấp nhận, phải dựa hết vào ý trời.
Chu Văn Đường nhìn cô, không nói năng gì.
Ban đầu Nghê Bảo Gia cũng có ý buông xuôi, nhưng lúc này cô lại xốc lại tinh thần. Lúc cô chuẩn bị chuồn khỏi đây, có lẽ Chu Văn Đường không nỡ nhìn cô đứng như trời trồng như vậy, đưa mắt nhìn sang cô: “Để lần sau đi, hôm nay tôi có hẹn với người khác, lần sau để tôi mời em.”
Nghê Bảo Gia nhận miếng bánh trà xanh từ tay nhân viên, người mà Chu Văn Đường cần gặp đã tới, là Thẩm Kiều Chi, cũng chính là thầy Thẩm của khoa Luật.
Chẳng hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thầm thở phào, lúc cô xuống lầu dưới thì nghe thầy Thẩm hỏi anh là cô có phải sinh viên Đại học Bắc Kinh không, anh còn biết rõ hơn cả người làm thầy giáo này.
Nghê Bảo Gia nghe thấy tiếng anh bật cười, ngữ điệu có phần lơ đãng: “Đó là cô bé tôi tình cờ gặp ở thành phố Dung, không ngờ lại là sinh viên của các cậu.”
Sau đó hai người nói gì thì Nghê Bảo Gia không nghe rõ nữa.
Nghê Bảo Gia ra khỏi quán cà phê, đi một mạch về ký túc xá.
Cô ngồi trước bàn học, từ từ ăn hết miếng bánh kem trà xanh. Khi Nghê Bảo Gia vứt giấy bọc vào trong thùng rác, cô mới muộn màng nhận ra anh còn chưa biết tên của cô, cũng không hỏi số điện thoại của cô, lần sau mời cô ăn thế nào đây.
Chẳng qua chỉ là tấm séc trống, ấy vậy mà cô lại có những phút bồi hồi vì chuyện này.
Thực ra Nghê Bảo Gia không ôm quá nhiều hy vọng sẽ gặp lại Chu Văn Đường một lần nữa. Cũng giống như cô và bạn học cũ, tình cờ gặp nhau trên đường, bất ngờ vui mừng thì cũng có đấy, miệng thì nói lần sau gặp lại, nhưng đó chẳng qua chỉ là một câu nói khách sáo, không đủ phân lượng để đặt lên bàn cân. Mà mối quan hệ của cô và Chu Văn Đường còn xa cách hơn cả bạn học cũ, suy cho cùng cũng chỉ là hai người xa lạ tình cờ gặp gỡ hai lần mà thôi.
Trừ khi, trừ khi anh thật sự có chút hứng thú với cô, nếu không hai người không bao giờ có thể gặp lại nhau được nữa.
Đến khuya, trước khi đi ngủ, Nghê Bảo Gia nằm trên giường, nghiền ngẫm và phân tích vẻ mặt và những lời Chu Văn Đường đã nói vào lần gặp thứ hai của hai người. Như thể cô đang làm một đề đọc tối nghĩa rối rắm, lật qua lật lại nửa ngày, càng lúc càng nguội lòng.
Khi những cảm xúc lửng lơ bất định kia sắp sửa biến mất, Nghê Bảo Gia lại gặp Chu Văn Đường một lần nữa.
Lúc đó Nghê Bảo Gia chuẩn bị đi in tài liệu, đúng lúc đó máy in ở cửa hàng tiện lợi trong trường bị hỏng, cô đành đổi hướng, đến tiệm in ấn trên phố sinh viên gần đó, nhân tiện giải quyết bữa tối.
Còn Chu Văn Đường thì đến Đại học Bắc Kinh tìm Thẩm Kiều Chi để bàn chút chuyện, khi sắp lái xe ra khỏi cổng trường, Chu Văn Đường nhìn thấy một bóng dáng cách đó mấy bước, đường nét góc nghiêng có phần quen mắt, Chu Văn Đường lái xe lại gần một chút, đúng là cô ấy thật.
Chu Văn Đường hơi nhướng mày, đột nhiên nhớ ra mình còn nợ cô gái này một cốc cà phê.
Giây phút ấy Nghê Bảo Gia có phần lơ đãng, cho tới khi chiếc xe kia đã đi theo cô một quãng xa, Nghê Bảo Gia mới phát hiện ra. Cô vô thức quay đầu lại, đụng ngay phải ánh mắt của Chu Văn Đường sau lớp kính chắn gió.
Nên diễn tả ánh mắt đó thế nào nhỉ, giống như đang ôm cây đợi thỏ vậy.
Mà cô chính là chú thỏ tự động nhảy vào bẫy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia dừng bước, Chu Văn Đường vươn người sang, mở cửa xe bên phía ghế phụ, nói: “Lên đây, tôi đưa em đi.”
Giọng anh rất bình thản, như thể hai người quen biết đã lâu.
Nghê Bảo Gia chỉ chần chừ một giây rồi cúi người chui vào trong xe.
Nghê Bảo Gia đóng cửa xe, kéo dây an toàn rồi thắt chặt, sau đó quay sang nhìn anh: “Hôm nay anh đến trường có việc sao?”
“Em nghĩ là vì việc gì?”
Nghê Bảo Gia biết chừng mực, nói nửa đùa nửa thật: “Dù sao cũng không phải là đến tìm em nhỉ?”
Chu Văn Đường nhìn cô chăm chú một hồi, nói với vẻ đùa cợt: “Vì sao không phải là đến tìm em?”
“Thực ra anh vốn không nghĩ đến chuyện đến trường tìm em đúng không?”
Chu Văn Đường thoáng giật mình vì sự thẳng thắn của cô, quả thực anh không nghĩ đến chuyện này. Anh cười, hỏi lại: “Sao lại nói thế?”
Nghê Bảo Gia đáp: “Mặc dù lần trước anh bảo là lần sau mời em, nhưng anh không lưu phương thức liên lạc của em, hẳn là anh đã quên chuyện này từ lâu rồi nhỉ?”
Chu Văn Đường ngầm hiểu, cười đáp: “Đúng là tôi quên mất rồi. Hay là thế này đi, em vẫn chưa ăn tối đúng không, tôi mời em ăn tối nhé?”
Nghê Bảo Gia cũng không làm cao: “Được ạ, lần này anh sẽ không mời em ăn món ăn đường phố đâu nhỉ.”
“Lần này mời em ăn món đắt tiền.”
Anh nói như thế giống như đang dỗ trẻ con.
Kỳ thực ban đầu Nghê Bảo Gia vẫn hơi hồi hộp, nhưng hôm đó cô như một diễn viên kịch nói mới lên sân khấu, không có một chút kỹ năng chuyên nghiệp nào, chỉ dựa vào sức mạnh của mình, cô đã biểu hiện một cách phóng khoáng và đúng mực.
Đến lúc này, Nghê Bảo Gia đã xác định được Chu Văn Đường có chút hứng thú với cô, vì anh đã hỏi tên cô. Nghê Bảo Gia ăn gan ngỗng trong đĩa sứ màu trắng, chiếc đĩa sứ ấy sạch bong đến mức có thể phản chiếu gương mặt của cô. Nghê Bảo Gia cầm khăn ăn, lau khóe miệng, đáp cô tên là Nghê Bảo Gia, lại nói: “Anh có thể gọi em là Bảo Gia, bạn bè em đều gọi như vậy, trừ bố mẹ em ra.”
Anh nhướng mày, hỏi theo ý cô: “Bố mẹ em gọi em thế nào?”
“Gọi bằng cách điệp từ, dù sao em đã lớn thế này rồi, cũng không thể cứ gọi em là Bảo Bảo đúng không?” Cô thoáng dừng lại: “Thế nên họ đều gọi em là Gia Gia.”
Chu Văn Đường gật đầu, nói: “Tên của em rất hay.”
Thực ra Nghê Bảo Gia muốn nói tên của anh cũng hay, nhưng lời vừa đến bên môi, cô ý thức được điều gì đó nên rẽ sang hướng khác, hỏi anh: “Vậy còn anh, anh tên là gì?”
“Chu Văn Đường.” Anh đáp.
Bữa cơm đó trôi qua khá yên bình. Sau khi dùng bữa xong, Chu Văn Đường còn chu đáo gọi một phần bánh ngọt cho cô mang về ký túc xá. Nghê Bảo Gia đặt tay lên bụng, nói: “Tối nay em ăn no lắm rồi.”
Chu Văn Đường nhếch môi cười, liếc thoáng qua chỗ mà cô đặt tay, nói: “Cứ mang về đi, chia cho bạn cùng phòng ăn thử.”
Tối hôm đó, Chu Văn Đường lái xe, đưa cô đến tận dưới chân tòa nhà ký túc của cô.
Giờ này có rất nhiều sinh viên đi ngang qua xe, một vài câu trò chuyện lọt vào trong xe.
Nghê Bảo Gia tháo dây an toàn, chần chừ giây lát, cô quay sang nhìn anh, nói chậm chạp: “Lần sau chúng ta vẫn có thể gặp nhau chứ?”
Vừa dứt lời, Nghê Bảo Gia bắt được một nét ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt anh. Thực ra giây phút này, đúng là Nghê Bảo Gia có phần căng thẳng, có lẽ anh đã nhận ra cô không hề thoải mái bạo dạn như bề ngoài của cô. Anh nhếch khóe môi, từ tốn gật đầu.
Nghê Bảo Gia như một học sinh giành được điểm tuyệt đối ngay trong bài thi trắc nghiệm ở lớp, cô hớn hở mở cửa xuống xe. Sau đó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô ngoảnh lại, dặn dò anh bằng ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
--
Miếng bánh kem anh đào kia cuối cùng rơi vào bụng Mễ Lạp: “Bảo Gia, bánh anh đào này ngon quá, cậu mua ở đâu thế, ngày mai mình phải đi mua một phần mới được.”
Nghê Bảo Gia mở tủ quần áo, lấy quần áo ra, trả lời mập mờ: “Có người mời mình đi ăn, gọi ở nhà hàng mang về.”
Mễ Lạp hỏi đó là nhà hàng nào, Nghê Bảo Gia nói tên của nhà hàng, Mễ Lạp nói với vẻ kinh ngạc: “Người mời cậu đi ăn là đại gia à, người ăn ở nhà hàng đó phải có thu nhập bình quân từ bốn chữ số trở lên.”
Đắt như vậy sao? Nghê Bảo Gia đóng cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen, khi làn nước ấm hắt lên người, Nghê Bảo Gia mới nhớ ra mình đã hoàn toàn quên béng chuyện in tài liệu.
Nghê Bảo Gia thở dài thườn thượt.
Tắm xong ra ngoài, tóc còn chưa lau khô, cô hỏi Mễ Lạp đã in tài liệu ôn tập cho bài thi môn đầu tư chưa. Hai ngày nữa, tiết đầu tư học sẽ có bài kiểm tra nhỏ trên lớp.
Mễ Lạp ngây người: “Không phải cậu bảo cậu đi in rồi nhân tiện in cho mình một bản sao?”
Nghê Bảo Gia khựng lại, nói với vẻ ngại ngùng: “Mình quên mất, không biết máy in trong trường đã sửa xong chưa, hay là giờ mình đi in nhỉ?”
Mễ Lạp: “Bỏ đi, muộn lắm rồi, bọn mình ôn tạm bản trên máy tính đi.”
Tối đó, Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp nằm trên giường, cầm điện thoại xem tài liệu bản pdf môn đầu tư học trên điện thoại, vì font chữ bị lệch nên chữ dính sát vào nhau, dày chi chít, hai người xem mà vô cùng vất vả.
Mễ Lạp quăng điện thoại đi rồi nói một cách khoa trương: “Nếu mà xem hết chỗ tài liệu này, thị lực của mình chắc chắn sẽ tăng lên.”
Vì thế đêm hôm ấy, hai người đọc tài liệu chưa đầy một tiếng thì đã tắt đèn đi ngủ.
Cuối tháng Mười Hai ngập tràn không khí lễ hội. Khang Hạo kêu gọi thành viên trong câu lạc bộ đến Vụ Sơn để trượt tuyết, ngoại trừ hai người Nghê Bảo Gia và Khang Hạo, thì chỉ có chưa đến mười người tham gia. Thực ra chuyện này cũng có lí do, dù sao cũng được nghỉ ba ngày, các cặp đôi đều đã có sắp xếp riêng, chẳng ai chịu bỏ thời gian để tham gia hoạt động tập thể.
Nghê Bảo Gia kéo Mễ Lạp tham gia cho đủ quân số, một nhóm người tập trung trước cổng Nam của trường lúc tám giờ sáng rồi ngồi xe khách đến Vụ Sơn. Nơi này ít người đến, trên xe khách lác đác vài người, không đông vui như những đoàn du lịch của người lớn tuổi.
Đây có lẽ là hoạt động tập thể ảm đạm nhất mà Khang Hạo tổ chức kể từ khi anh ta đảm nhận vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ.
Mễ Lạp ngồi cạnh Nghê Bảo Gia, cô ấy nói nhỏ: “Sao chỉ có mấy người thế này?”
“Chắc là mọi người có việc.” Nghê Bảo Gia trả lời ợm ờ.
Mễ Lạp gật đầu như gà mổ thóc, “ừm ừm” hai tiếng, cầm điện thoại rủ người trên xe chơi game.
Mễ Lạp chơi suốt cả quãng đường, đến Vụ Sơn mà tinh thần vẫn còn hăng hái. Nghê Bảo Gia có phần khâm phục tinh lực hơn người của cô ấy, nếu bắt cô chơi game ba tiếng trên xe khách, có lẽ lúc này cô đã xây xẩm mặt mày, dạ dày đảo lộn rồi.
Mễ Lạp cất điện thoại, nhảy xuống khỏi xe khách trước một bước.
Nghê Bảo Gia đi chậm lại ở đằng sau mấy bước, Khang Hạo từ phía sau vượt lên, sóng vai cô đi vào sân trượt tuyết.
Khang Hạo đút hai tay vào túi quần, nhoẻn miệng cười với cô, nói: “Cảm ơn em đã nể mặt anh, còn rủ Mễ Lạp đến đây cho đông vui.”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng giải thích: “Không phải, cậu ấy cũng muốn đến chơi.”
Nghê Bảo Gia cũng đã có một ít kiến thức trượt tuyết cơ bản, hồi nhỏ bố Nghê đã dẫn cô đi chơi mấy lần vào kỳ nghỉ. Mễ Lạp nhờ Nghê Bảo Gia dạy cô ấy, Nghê Bảo Gia sợ trình độ nửa mùa của mình lỡ như dạy sai cho cô ấy rồi lại ngã ra, đây không phải là chuyện đùa.
Nghê Bảo Gia gọi một huấn luyện viên tới để giúp cô hướng dẫn Mễ Lạp một lúc. Mễ Lạp là một người mê cái đẹp, thấy hình thể của huấn luyện viên ưa nhìn nên cũng khá hào hứng, vui vẻ đến đường trượt sơ cấp cùng huấn luyện viên để luyện tập.
Hôm nay Nghê Bảo Gia đến kỳ sinh lý, cô chỉ trượt hai lần cả đi cả về ở đường đua trung cấp cho thỏa cơn thích rồi chui vào trong tiệm đồ uống nóng trong nhà.
Nghê Bảo Gia gọi một cốc sữa nóng, vừa mới uống một ngụm thì cửa kính bị đẩy ra, hai nữ sinh đi vào, họ cũng là thành viên trong câu lạc bộ trượt tuyết. Hai người nhìn thấy Nghê Bảo Gia, Uông Nhân Nhân lên tiếng hỏi cô: “Bảo Gia, cậu không trượt à?”
“Hơi lạnh, mình nghỉ một lúc.”
Uông Nhân Nhân nói: “Đúng là lạnh thật, vừa mới trượt có mấy lần mà mình đã ngã sấp mặt rồi.”
“Cậu còn bảo cậu biết trượt hả?” Tô Á nói.
Uông Nhân Nhân: “Ôi chao, đây chẳng qua là lâu lắm rồi không trượt, nhất thời chưa quen, chút nữa là mượt ngay sao?”
Hai người họ gọi trà sữa, ngồi đối diện Nghê Bảo Gia.
Tô Á bỗng nhiên nói: “Này, Nhân Nhân, cậu biết không, hình như đàn chị Trần chia tay cái anh Chu kia rồi.”
Bàn tay cầm cốc của Nghê Bảo Gia hơi co lại, nghe thấy Uông Nhân Nhân hỏi: “Ai nói cho cậu vậy, cơ mà đúng là dạo gần đây hay gặp đàn chị Trần ở trường thật.”
“Chị Lâm nói với mình đấy, đàn chị Lâm và đàn chị Trần ở cùng phòng ký túc, kể là một tối nọ nghe thấy đàn chị Trần gọi điện cho người đàn ông đó ngoài ban công, sau đó hình như còn khóc ấy.”
Uông Nhân Nhân tháo găng tay, nói một cách lý trí: “Yêu đương với loại người đó, người ta đâu có đối xử thật lòng với mình, chẳng qua chỉ chơi bời mà thôi, dù sao thì...”
Tô Á: “Dù sao cái gì?”
Uông Nhân Nhân cất cao giọng, đưa ra lời phán quyết: “Dù sao thì cuối cùng người ta cũng chẳng kết hôn với mình.”
“Cậu nói lý trí thế, chẳng qua là không có cơ hội đó mà thôi.” Tô Á ngậm ống hút, “lấy đạn bọc đường” làm mồi nhử: “Nếu thật sự có cơ hội cho cậu hẹn hò với người như vậy, cậu có nhận lời không?”
Uông Nhân Nhân ấp úng, nói với vẻ ngạo mạn là không đời nào. Sau khi Tô Á gặng hỏi mấy lần, cô ta mới cười một tràng rồi nói: “Ôi chao, cũng có thể thử hẹn hò xem sao.”
Hai người nói chuyện trước mặt Nghê Bảo Gia như chốn không người, bàn tán về chuyện tình cảm của chị khóa trên. Cuối cùng, Tô Á có vẻ mới ý thức được vẫn còn Nghê Bảo Gia ngồi trước mặt, cô ta ngước mặt lên, nhìn chằm chằm Nghê Bảo Gia, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Nếu là cậu thì sao, Bảo Gia?”
Nghê Bảo Gia nhất thời không phản ứng kịp, ù ù cạc cạc hỏi lại: “Gì cơ?”
“Nếu là cậu, cậu có sẵn lòng yêu một người như vậy không?”
Nghê Bảo Gia chần chừ giây lát, đáp ậm ờ: “Mình không biết.”
Tô Á có vẻ hơi thất vọng với câu trả lời của cô, dẩu môi: “Ôi chao, nói đi mà, mình không trêu cậu đâu.”
Nghê Bảo Gia nghĩ, cô bằng lòng ấy chứ, có điều ngay cả người ấy cô cũng chưa gặp được kia kìa.
Chỉ là Nghê Bảo Gia không ngờ rằng, lần gặp mặt tiếp theo của cô và Chu Văn Đường lại tới nhanh như vậy.
Sau khi từ Vụ Sơn về, Nghê Bảo Gia thu lại tâm trí chơi bời, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của các môn. Cô không thích học nhồi nhét trước kỳ thi, vì thế mấy ngày đó cô đều ở lì trong thư viện, ôn lại các kiến thức đã ghi của các môn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hôm đó Nghê Bảo Gia học quá chăm chú, lỡ mất giờ cơm của căn tin, cô đành đến quán cà phê gần thư viện, định mua một miếng bánh ngọt để lấp tạm cái bụng.
Nghê Bảo Gia hơi cúi người xuống, nhìn từng miếng bánh ngọt tinh xảo xếp trong tủ kính bóng loáng, nhất thời khổ não không biết nên chọn miếng nào, không để ý tiếng chân dần dần đến gần ở sau lưng, mãi cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp vang lên: “Em là sinh viên Đại học Bắc Kinh à?”
Nghê Bảo Gia vén mái tóc dài rủ xuống hai bên, vô thức quay đầu lại. Sắc mặt cô sáng lên một chút, buột miệng nói: “Là anh à.”
Chu Văn Đường gật đầu, quan sát cô gái trước mặt.
Cô mặc một chiếc váy len đen hai dây dài đến mắt cá chân, bên trong là áo len cổ lọ mỏng màu đỏ, đi một đôi giày da màu đen, mái tóc dài xõa hai bên vai, trông cô cao ráo và mảnh khảnh, cô đeo một chiếc túi vải màu trắng, mặt túi căng phồng, chắc bên trong toàn là sách vở, có lẽ không hề nhẹ. Cô mang dáng dấp của một sinh viên, nhưng vai và cổ của cô tạo thành một đường thắng, không có dáng lưng gù chút nào, tựa như một con thiên nga duyên dáng kiêu hãnh.
Chu Văn Đường đoán, có lẽ cô từng học múa từ nhỏ.
Chu Văn Đường duỗi tay chỉ vào túi vào của cô: “Vừa tan học sao?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không phải, em vừa ôn bài trong thư viện.”
“Vẫn chưa ăn cơm à?”
Không biết vì sao mà Nghê Bảo Gia lại có cảm giác như học sinh cúp học bị thầy giáo bắt được, cô có phần bối rối, mím môi đáp vâng.
Chu Văn Đường bật cười, Nghê Bảo Gia hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn anh: “Anh còn nhớ những lời anh từng nói ở thành phố Dung chứ?”
“Nhớ.”
Nghê Bảo Gia lấy can đảm nói: “Hôm đó anh đã mời em một cốc cà phê, hay là hôm nay em cũng mời anh một cốc nhé. Trung Quốc lớn như thế mà chúng ta có thể gặp lại nhau thì cũng là có duyên, anh thấy thế nào?”
Nghê Bảo Gia cảm thấy cô hơi giống mấy ông thầy bói mở sạp hàng bên lề đường, mở miệng ra là chém gió. Nghê Bảo Gia nói xong thì dừng lại, chờ anh trả lời.
Từ chối hay chấp nhận, phải dựa hết vào ý trời.
Chu Văn Đường nhìn cô, không nói năng gì.
Ban đầu Nghê Bảo Gia cũng có ý buông xuôi, nhưng lúc này cô lại xốc lại tinh thần. Lúc cô chuẩn bị chuồn khỏi đây, có lẽ Chu Văn Đường không nỡ nhìn cô đứng như trời trồng như vậy, đưa mắt nhìn sang cô: “Để lần sau đi, hôm nay tôi có hẹn với người khác, lần sau để tôi mời em.”
Nghê Bảo Gia nhận miếng bánh trà xanh từ tay nhân viên, người mà Chu Văn Đường cần gặp đã tới, là Thẩm Kiều Chi, cũng chính là thầy Thẩm của khoa Luật.
Chẳng hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thầm thở phào, lúc cô xuống lầu dưới thì nghe thầy Thẩm hỏi anh là cô có phải sinh viên Đại học Bắc Kinh không, anh còn biết rõ hơn cả người làm thầy giáo này.
Nghê Bảo Gia nghe thấy tiếng anh bật cười, ngữ điệu có phần lơ đãng: “Đó là cô bé tôi tình cờ gặp ở thành phố Dung, không ngờ lại là sinh viên của các cậu.”
Sau đó hai người nói gì thì Nghê Bảo Gia không nghe rõ nữa.
Nghê Bảo Gia ra khỏi quán cà phê, đi một mạch về ký túc xá.
Cô ngồi trước bàn học, từ từ ăn hết miếng bánh kem trà xanh. Khi Nghê Bảo Gia vứt giấy bọc vào trong thùng rác, cô mới muộn màng nhận ra anh còn chưa biết tên của cô, cũng không hỏi số điện thoại của cô, lần sau mời cô ăn thế nào đây.
Chẳng qua chỉ là tấm séc trống, ấy vậy mà cô lại có những phút bồi hồi vì chuyện này.
Thực ra Nghê Bảo Gia không ôm quá nhiều hy vọng sẽ gặp lại Chu Văn Đường một lần nữa. Cũng giống như cô và bạn học cũ, tình cờ gặp nhau trên đường, bất ngờ vui mừng thì cũng có đấy, miệng thì nói lần sau gặp lại, nhưng đó chẳng qua chỉ là một câu nói khách sáo, không đủ phân lượng để đặt lên bàn cân. Mà mối quan hệ của cô và Chu Văn Đường còn xa cách hơn cả bạn học cũ, suy cho cùng cũng chỉ là hai người xa lạ tình cờ gặp gỡ hai lần mà thôi.
Trừ khi, trừ khi anh thật sự có chút hứng thú với cô, nếu không hai người không bao giờ có thể gặp lại nhau được nữa.
Đến khuya, trước khi đi ngủ, Nghê Bảo Gia nằm trên giường, nghiền ngẫm và phân tích vẻ mặt và những lời Chu Văn Đường đã nói vào lần gặp thứ hai của hai người. Như thể cô đang làm một đề đọc tối nghĩa rối rắm, lật qua lật lại nửa ngày, càng lúc càng nguội lòng.
Khi những cảm xúc lửng lơ bất định kia sắp sửa biến mất, Nghê Bảo Gia lại gặp Chu Văn Đường một lần nữa.
Lúc đó Nghê Bảo Gia chuẩn bị đi in tài liệu, đúng lúc đó máy in ở cửa hàng tiện lợi trong trường bị hỏng, cô đành đổi hướng, đến tiệm in ấn trên phố sinh viên gần đó, nhân tiện giải quyết bữa tối.
Còn Chu Văn Đường thì đến Đại học Bắc Kinh tìm Thẩm Kiều Chi để bàn chút chuyện, khi sắp lái xe ra khỏi cổng trường, Chu Văn Đường nhìn thấy một bóng dáng cách đó mấy bước, đường nét góc nghiêng có phần quen mắt, Chu Văn Đường lái xe lại gần một chút, đúng là cô ấy thật.
Chu Văn Đường hơi nhướng mày, đột nhiên nhớ ra mình còn nợ cô gái này một cốc cà phê.
Giây phút ấy Nghê Bảo Gia có phần lơ đãng, cho tới khi chiếc xe kia đã đi theo cô một quãng xa, Nghê Bảo Gia mới phát hiện ra. Cô vô thức quay đầu lại, đụng ngay phải ánh mắt của Chu Văn Đường sau lớp kính chắn gió.
Nên diễn tả ánh mắt đó thế nào nhỉ, giống như đang ôm cây đợi thỏ vậy.
Mà cô chính là chú thỏ tự động nhảy vào bẫy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia dừng bước, Chu Văn Đường vươn người sang, mở cửa xe bên phía ghế phụ, nói: “Lên đây, tôi đưa em đi.”
Giọng anh rất bình thản, như thể hai người quen biết đã lâu.
Nghê Bảo Gia chỉ chần chừ một giây rồi cúi người chui vào trong xe.
Nghê Bảo Gia đóng cửa xe, kéo dây an toàn rồi thắt chặt, sau đó quay sang nhìn anh: “Hôm nay anh đến trường có việc sao?”
“Em nghĩ là vì việc gì?”
Nghê Bảo Gia biết chừng mực, nói nửa đùa nửa thật: “Dù sao cũng không phải là đến tìm em nhỉ?”
Chu Văn Đường nhìn cô chăm chú một hồi, nói với vẻ đùa cợt: “Vì sao không phải là đến tìm em?”
“Thực ra anh vốn không nghĩ đến chuyện đến trường tìm em đúng không?”
Chu Văn Đường thoáng giật mình vì sự thẳng thắn của cô, quả thực anh không nghĩ đến chuyện này. Anh cười, hỏi lại: “Sao lại nói thế?”
Nghê Bảo Gia đáp: “Mặc dù lần trước anh bảo là lần sau mời em, nhưng anh không lưu phương thức liên lạc của em, hẳn là anh đã quên chuyện này từ lâu rồi nhỉ?”
Chu Văn Đường ngầm hiểu, cười đáp: “Đúng là tôi quên mất rồi. Hay là thế này đi, em vẫn chưa ăn tối đúng không, tôi mời em ăn tối nhé?”
Nghê Bảo Gia cũng không làm cao: “Được ạ, lần này anh sẽ không mời em ăn món ăn đường phố đâu nhỉ.”
“Lần này mời em ăn món đắt tiền.”
Anh nói như thế giống như đang dỗ trẻ con.
Kỳ thực ban đầu Nghê Bảo Gia vẫn hơi hồi hộp, nhưng hôm đó cô như một diễn viên kịch nói mới lên sân khấu, không có một chút kỹ năng chuyên nghiệp nào, chỉ dựa vào sức mạnh của mình, cô đã biểu hiện một cách phóng khoáng và đúng mực.
Đến lúc này, Nghê Bảo Gia đã xác định được Chu Văn Đường có chút hứng thú với cô, vì anh đã hỏi tên cô. Nghê Bảo Gia ăn gan ngỗng trong đĩa sứ màu trắng, chiếc đĩa sứ ấy sạch bong đến mức có thể phản chiếu gương mặt của cô. Nghê Bảo Gia cầm khăn ăn, lau khóe miệng, đáp cô tên là Nghê Bảo Gia, lại nói: “Anh có thể gọi em là Bảo Gia, bạn bè em đều gọi như vậy, trừ bố mẹ em ra.”
Anh nhướng mày, hỏi theo ý cô: “Bố mẹ em gọi em thế nào?”
“Gọi bằng cách điệp từ, dù sao em đã lớn thế này rồi, cũng không thể cứ gọi em là Bảo Bảo đúng không?” Cô thoáng dừng lại: “Thế nên họ đều gọi em là Gia Gia.”
Chu Văn Đường gật đầu, nói: “Tên của em rất hay.”
Thực ra Nghê Bảo Gia muốn nói tên của anh cũng hay, nhưng lời vừa đến bên môi, cô ý thức được điều gì đó nên rẽ sang hướng khác, hỏi anh: “Vậy còn anh, anh tên là gì?”
“Chu Văn Đường.” Anh đáp.
Bữa cơm đó trôi qua khá yên bình. Sau khi dùng bữa xong, Chu Văn Đường còn chu đáo gọi một phần bánh ngọt cho cô mang về ký túc xá. Nghê Bảo Gia đặt tay lên bụng, nói: “Tối nay em ăn no lắm rồi.”
Chu Văn Đường nhếch môi cười, liếc thoáng qua chỗ mà cô đặt tay, nói: “Cứ mang về đi, chia cho bạn cùng phòng ăn thử.”
Tối hôm đó, Chu Văn Đường lái xe, đưa cô đến tận dưới chân tòa nhà ký túc của cô.
Giờ này có rất nhiều sinh viên đi ngang qua xe, một vài câu trò chuyện lọt vào trong xe.
Nghê Bảo Gia tháo dây an toàn, chần chừ giây lát, cô quay sang nhìn anh, nói chậm chạp: “Lần sau chúng ta vẫn có thể gặp nhau chứ?”
Vừa dứt lời, Nghê Bảo Gia bắt được một nét ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt anh. Thực ra giây phút này, đúng là Nghê Bảo Gia có phần căng thẳng, có lẽ anh đã nhận ra cô không hề thoải mái bạo dạn như bề ngoài của cô. Anh nhếch khóe môi, từ tốn gật đầu.
Nghê Bảo Gia như một học sinh giành được điểm tuyệt đối ngay trong bài thi trắc nghiệm ở lớp, cô hớn hở mở cửa xuống xe. Sau đó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô ngoảnh lại, dặn dò anh bằng ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
--
Miếng bánh kem anh đào kia cuối cùng rơi vào bụng Mễ Lạp: “Bảo Gia, bánh anh đào này ngon quá, cậu mua ở đâu thế, ngày mai mình phải đi mua một phần mới được.”
Nghê Bảo Gia mở tủ quần áo, lấy quần áo ra, trả lời mập mờ: “Có người mời mình đi ăn, gọi ở nhà hàng mang về.”
Mễ Lạp hỏi đó là nhà hàng nào, Nghê Bảo Gia nói tên của nhà hàng, Mễ Lạp nói với vẻ kinh ngạc: “Người mời cậu đi ăn là đại gia à, người ăn ở nhà hàng đó phải có thu nhập bình quân từ bốn chữ số trở lên.”
Đắt như vậy sao? Nghê Bảo Gia đóng cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen, khi làn nước ấm hắt lên người, Nghê Bảo Gia mới nhớ ra mình đã hoàn toàn quên béng chuyện in tài liệu.
Nghê Bảo Gia thở dài thườn thượt.
Tắm xong ra ngoài, tóc còn chưa lau khô, cô hỏi Mễ Lạp đã in tài liệu ôn tập cho bài thi môn đầu tư chưa. Hai ngày nữa, tiết đầu tư học sẽ có bài kiểm tra nhỏ trên lớp.
Mễ Lạp ngây người: “Không phải cậu bảo cậu đi in rồi nhân tiện in cho mình một bản sao?”
Nghê Bảo Gia khựng lại, nói với vẻ ngại ngùng: “Mình quên mất, không biết máy in trong trường đã sửa xong chưa, hay là giờ mình đi in nhỉ?”
Mễ Lạp: “Bỏ đi, muộn lắm rồi, bọn mình ôn tạm bản trên máy tính đi.”
Tối đó, Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp nằm trên giường, cầm điện thoại xem tài liệu bản pdf môn đầu tư học trên điện thoại, vì font chữ bị lệch nên chữ dính sát vào nhau, dày chi chít, hai người xem mà vô cùng vất vả.
Mễ Lạp quăng điện thoại đi rồi nói một cách khoa trương: “Nếu mà xem hết chỗ tài liệu này, thị lực của mình chắc chắn sẽ tăng lên.”
Vì thế đêm hôm ấy, hai người đọc tài liệu chưa đầy một tiếng thì đã tắt đèn đi ngủ.
Danh sách chương