Nghê Bảo Gia đi thang máy lên lầu, mở cửa đi vào, dì Chi vừa đúng lúc đứng dậy đi vệ sinh.

Nghê Bảo Gia cảm thấy lo lắng, may mắn thay sắc mặt dì Chi không có gì khác thường, chỉ mỉm cười hỏi cô sao dậy sớm thế, sau đó quay người đi vào nhà vệ sinh.

Nghê Bảo Gia trở về phòng gửi tin nhắn cho Chu Văn Đường, nói cô đi vào nhà đã bị dì Chi nhìn thấy.

Chờ khi cô tỉnh dậy sau khi ngủ bù, Nghê Bảo Gia nhận được câu trả lời của Chu Văn Đường.

Anh nói nếu vậy thì đợi xem hôm nào rảnh rỗi, anh sẽ đến nhà thăm hỏi. Nghê Bảo Gia thầm nghĩ thăm hỏi cái gì chứ, anh cũng đâu có ý định muốn cưới cô, nhưng cô vẫn thấp thỏm lo lắng cả mấy ngày.

Mãi đến khi dì Chi phẫu thuật xong và đang hồi phục sức khỏe trong phòng bệnh, bà cũng không nhắc đến chuyện đó, lúc này Nghê Bảo Gia mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Ca phẫu thuật của dì Chi rất thành công, bác sĩ nói may mắn là bệnh của dì được phát hiện sớm, hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng, phẫu thuật xong rồi tĩnh dưỡng điều độ thì sẽ ổn thôi.

Đối với bọn họ mà nói, thì đây là một tin tốt.

Mẹ Nghê còn bảo sau khi dì Chi xuất viện, dì cứ ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày. Mấy ngày trước còn chưa rõ tình hình bệnh tình ra sao, nên tất cả mọi người đều lo lắng và ít nhiều cũng có vài phần hoang mang. Lúc này, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất nên thuận tiện dẫn hai mẹ con họ đi dạo một chút.

Trong tuần dì Chi nằm viện, thỉnh thoảng Nghê Bảo Gia thay mẹ Nghê và Đường Hiểu Hiểu đến đó vài ngày. Ngoại trừ một lần gặp mặt ở khu dưới nhà ngày hôm đó, tuần này cô và Chu Văn Đường không gặp lại nhau.

Thỉnh thoảng anh gọi điện hỏi thăm vài câu dì cô dạo này thế nào. Nhưng sau khi nói xong, hai người lại im lặng một lúc lâu, chỉ là chẳng ai chịu cúp điện thoại trước. Nghê Bảo Gia cảm thấy anh hơi muốn gặp mình nhưng từ đó đến nay anh chưa từng nói ra, mà cũng chẳng bảo cô đến tìm anh, Nghê Bảo Gia cũng không nói muốn gặp anh. Ngoại trừ đêm đó, anh đã lái xe đi hơn nửa vòng Bắc Kinh để gặp cô.

Sau khi dì Chi xuất viện, dì ở nhà thêm hai ngày nữa rồi đặt vé máy bay trở về thành phố Dung. Sáng hôm đó Nghê Bảo Gia có tiết học nên không đến tiễn hai người bọn họ.

Bởi vì khoảng thời gian này cô và Đường Hiểu Hiểu ở cạnh nhau nên mối quan hệ của họ đã trở lại như ban đầu, điều này khiến Nghê Bảo Gia rất bất ngờ. Nhưng rồi cô nghĩ lại, giữa hai người không có hận thù sâu sắc nên sau khi bắt chuyện thì chẳng có trở ngại gì.

Sau giờ học ngày hôm đó, Chu Văn Đường lái xe đến Đại học Bắc Kinh đón cô, anh nhìn cô từ trên xuống dưới và nói: “Em ốm đi rồi.”

Nghê Bảo Gia sờ lên mặt, hỏi anh rằng cô có ốm đi à? Chu Văn Đường nói có, bảo cô buổi tối ăn nhiều thêm chút.

Đã một tuần hai người không gặp nhau, bữa cơm này vẫn ăn ở địa điểm cũ. Chu Văn Đường nói tháng Sáu là mùa ăn cua lông hồ Dương Thành, có người gửi đến hai hộp, Tạ Điểu đã cho người hấp chín, chờ bọn họ đến ăn thử. Anh ấy dặn riêng người ta làm cua ngâm, bảo là Nghê Bảo Gia thích ăn cay, nên đã làm vị chua cay, chỉ là không biết có hợp khẩu vị của cô hay không.

Khi Tạ Điểu nhìn thấy cô, anh ấy không còn gọi chị dâu một cách ngả ngớn nữa mà nghiêm túc gọi tên Bảo Gia của cô. Gọi xong, chính Tạ Điểu dường như cũng không quen cách xưng hô này cho lắm, anh ấy đưa tay sờ sờ gáy mình.

Nghê Bảo Gia đã được anh ấy gọi là chị dâu cả thời gian dài, bây giờ nghe được hai từ Bảo Gia thốt ra từ miệng anh ấy, không hiểu sao nghe xong cứ thấy mất tự nhiên, cô bèn nói: “Nếu không quen thì cứ gọi theo cách anh hay gọi đi.”

Nghe vậy, Chu Văn Đường đến gần thì thầm vào tai cô: “Lần trước chúng ta cãi nhau, chẳng phải em nói không thích Tạ Điểu gọi em như vậy sao?”

Nghê Bảo Gia mím môi, quay đầu nhìn anh: “Chẳng qua em chỉ dùng chuyện này để bộc phát mà thôi, anh không biết à, lúc con gái cãi nhau đều thích như vậy.”

Chu Văn Đường nhếch khóe miệng: “Em cố ý giày vò anh à?”

“Em nào dám chứ?”

Chu Văn Đường không lộ rõ biểu cảm: “Với chút dũng khí này của em mà cũng dám ngang ngược.”

Nghê Bảo Gia không để tâm.

Cô và Giang Lê vừa trò chuyện vừa ăn cua lông.

Chu Văn Đường và Tạ Điểu đều không mấy hứng thú, trong khoảng thời gian này Tạ Điểu đã bị nghiện thuốc lá, anh ấy muốn hút thì bị Giang Lê đuổi ra ban công, Chu Văn Đường cũng theo anh ấy ra ngoài hút thuốc.

Giang Lê nói: “Cô gái mà Tạ Điểu dẫn theo vào hôm cậu đi dự tiệc đính hôn ấy, trông có xinh đẹp không?”

Nghê Bảo Gia do dự một lát: “Khá là đẹp, nhưng cá nhân tôi thấy không đẹp bằng cậu.”

Giang Lê bĩu môi: “Cậu nói như vậy làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Nghê Bảo Gia nhìn cô ấy mỉm cười.

“Con người Tạ Điểu này vô tâm vô phế, ở bên cạnh tôi mà xung quanh anh ta vẫn còn oanh oanh yến yến.” Giang Lê nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Nhưng cậu đừng lo lắng, tôi đã hỏi Tạ Điểu rồi, ngoại trừ cậu ra thì xung quanh anh Chu chẳng có cô nào nữa.”

Nghê Bảo Gia khẽ “Ừ” một tiếng.

Giang Lê bổ sung: “Tôi nghĩ anh Chu không phải không có tình cảm với cậu đâu.”

Nghê Bảo Gia nhìn cô ấy: “Sao lại nói vậy?”

Giang Lê giải thích: “Một đêm nọ, tôi ở cạnh Tạ Điểu. Hôm đó tâm trạng anh Chu không tốt cho lắm, anh ấy gọi điện thoại đến nói với Tạ Điểu là đừng gọi cậu là chị dâu nữa, phải tôn trọng cậu một chút.”

Sau khi cúp máy, Tạ Điểu liền gào thét bảo mình bị oan, bảo là anh ấy rất tôn trọng cô, khi được người ta tặng vài hộp cherry, anh ấy còn nghĩ đến việc tặng hai hộp cho cô. Giang Lê nói là suýt chút nữa anh ấy xem cô như bà cụ cố mà dâng hương cúng bái rồi.

Nghê Bảo Gia nghe xong bỗng thấy buồn cười: “Chuyện xảy ra khi nào thế?”

“Là ngày cậu tham dự tiệc đính hôn đó.”

Nghê Bảo Gia nhớ lại ngày hôm đó khi nhìn thấy tin nhắn, tâm trạng cô không tốt, cô cùng anh chơi trò nói thật, sau đó hai người cãi nhau rồi giải tán chẳng vui vẻ. Nói là cãi vã nhưng thực chất là cô đơn phương đóng sầm cửa bỏ đi.

Giang Lê tò mò dò hỏi: “Hôm đó có phải có cãi nhau không?”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Giang Lê quay đầu nhìn Chu Văn Đường ngoài ban công rồi hỏi: “Tại sao chứ?”

Nghê Bảo Gia nhắc chút ít về cuộc điện thoại bằng tiếng Pháp.

Giang Lê: “Vậy anh ấy cũng khá tốt.”

Đột nhiên Nghê Bảo Gia nhớ đến lời mà Trần Phỉ Ni nói về Chu Văn Đường, cô cười nói: “Cậu biết không, anh ấy rất tốt. Cô gái đi cùng anh ấy trước đây còn nói với tôi rằng anh ấy là một người rất tốt, nhưng tình cảm của anh ấy không lâu bền.”

Giang Lê bật cười: “Tôi nghĩ trong xã hội hiện nay, đoán chừng sẽ chẳng ai dám nói tình cảm của mỗi người họ bền lâu. Ví dụ như chẳng phải bây giờ cậu thích anh Chu à, thế cậu có dám nói là sẽ thích anh ấy cả đời không?”

Nghê Bảo Gia gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi rất thích anh ấy.”

Giang Lê cầm chiếc cốc lên, nghiêng một góc, đưa ly mình cụng nhẹ vào ly cô: “Vậy thì cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi.”

Đêm đó, cả cô và Giang Lê đều uống rất nhiều.

Chu Văn Đường hút một điếu thuốc xong thì đi vào, cô chống cằm, chăm chú nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười.

Hiếm khi Chu Văn Đường thấy dáng vẻ đã uống quá nhiều của cô, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh, cả người tràn đầy sinh lực, anh ngồi xuống bên cạnh cô, khuỷu tay khoác lên lưng ghế sau lưng cô, anh hỏi cô anh là ai, cô có còn nhận ra không?

Nghê Bảo Gia say bí tỉ nói: “Không quen.”

Chu Văn Đường nheo mắt lại: “Em thật sự không quen anh à? Nghĩ lại đi, nếu em nghĩ không ra thì anh không cho em về nhà.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Vậy anh định đưa em đi đâu?”

Anh dùng ngón tay vuốt ve má cô, rồi trượt ra sau tai cô, nhéo sau gáy cô, trầm giọng đe dọa cô: “Hiếp trước rồi giết sau, em có sợ không?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không phải anh nói anh là một công dân tốt tuân thủ pháp luật sao?”

Vẻ mặt Chu Văn Đường trầm tư: “Em còn nhớ à?”

“Vâng, trí nhớ của em khá tốt đấy.” Cô cất cao giọng.

Chu Văn Đường xuỳ cười: “Chỉ bằng trí nhớ này của em mà bảo tốt à?”

Đêm đó, Chu Văn Đường gọi điện cho Lý Thước, bảo anh ta lái xe đến đón bọn họ. Anh sợ chốc nữa Nghê Bảo Gia ngấm rượu, anh lái xe một mình thì không cách nào chăm sóc được cô được.

May mắn thay, dù cô đang say rượu nhưng khá bình tĩnh, trong suốt quá trình cô ngủ yên bình trên vai anh, hơi thở ấm áp và ẩm ướt của cô lại phả vào một bên cổ anh, khiến Chu Văn Đường có chút mất tập trung.

Nhưng dù sao người này cũng đang say, anh thì chẳng có sở thích đó, thế nên anh chỉ nghiêng đầu, rũ mắt và hôn lên trán cô.

Có lẽ vì say rượu nên ngày hôm sau Nghê Bảo Gia tỉnh dậy, cả người cô chẳng còn tí sức sống, cô hỏi Chu Văn Đường đây là nơi nào.

“Nhà bà ngoại anh.”

Nghê Bảo Gia ôm chăn, thăm dò hỏi: “Tối qua em không say chứ?”

Chu Văn Đường đang cài cúc áo, nghe vậy, nhìn sang, có phần nghiêm túc nói: “Còn nói nữa, em giày vò vú Chu nhiều lắm đấy.”

Nghê Bảo Gia đã sống hai mươi năm, đêm qua là lần đầu tiên cô say rượu, không biết lúc say cô có tật xấu gì. Sợ đụng mặt bà ngoại anh ngay lúc cô đang lên cơn say rượu, thế thì mất mặt lắm.

Cô cau mày phàn nàn với anh: “Sao anh lại đưa em đến đây?”

“Nếu không anh đưa em đi đâu?” Chu Văn Đường sờ sờ mặt cô: “Chúng ta xuống ăn sáng đi.”

Nghê Bảo Gia kéo chăn lên che mặt: “Em làm gì còn mặt mũi xuống ăn sáng.”

“Yên tâm, anh không ghét bỏ em đâu.”

Nghê Bảo Gia do dự một chút, nói: “Em không xuống đâu, lát nữa em sẽ lén về.”

“Nếu em không xuống, bà ngoại anh sẽ cho rằng chúng ta đang làm gì đó đấy.”

Anh cố tình nhấn mạnh cách phát âm của từ “làm”, Nghê Bảo Gia đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, miễn cưỡng nhấc chăn đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nghê Bảo Gia xuống lầu, ngẩng đầu đã chạm ngay vú Chu, vú Chu mỉm cười với cô rồi nói: “Dậy rồi à, tối hôm qua lúc cô cậu đến thì tôi đã ngủ rồi, sáng nay lúc Văn Đường xuống nhà thì tôi mới biết. Văn Đường bảo tôi đi nấu canh giải rượu cho cô, cô uống một chút sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”

Nghê Bảo Gia nghe lời, đáp lại một tiếng “Vâng”, nhưng sau đó nhận ra rằng những gì anh nói trên phòng vừa rồi chỉ là để lừa dối cô.

Người này dạo gần đây càng ngày càng trẻ con.

Nghê Bảo Gia đi đến bàn ăn, hôm nay bà ngoại không xuống ăn sáng, nói là bà thấy cơ thể không khỏe, muốn nằm nghỉ ngơi. Cho nên bữa sáng hôm nay chỉ có Chu Văn Đường và Nghê Bảo Gia.

Nghê Bảo Gia hỏi: “Bà ngoại của anh không sao chứ?”

“Không vấn đề gì nghiêm trọng, bà cụ chỉ bị đau nửa đầu thôi.” Chu Văn Đường nói: “Trước đây bà cụ cũng từng gặp phải vấn đề này, đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện được gì.”

Nghê Bảo Gia thở phào nhẹ nhõm: “Chờ lát nữa ăn sáng xong, anh đi xem sao nhé?”

Chu Văn Đường cười cười không từ chối: “Em đi cùng anh à?”

“Em đi cùng anh làm gì?” Nghê Bảo Gia hỏi.

“Bà ngoại anh giữ em lại ăn sáng, bà thấy không khỏe mà em cũng không định đi thăm một chút à?” Chu Văn Đường nói: “Em còn chút lễ độ nào không vậy? Bố mẹ em dạy em như nào thế?”

Giọng điệu anh như đang dạy dỗ trẻ nhỏ, nghe vậy Nghê Bảo Gia tức giận liếc nhìn anh.

Chu Văn Đường lại cười, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn ăn của cô: “Em thật sự không muốn đi thăm bà à?”

Nghê Bảo Gia do dự một chút: “Vậy chúng ta đi thăm bà một chút đi.”

Chỉ là bữa ăn sáng này vừa ăn được một nửa, thì bà ngoại anh đã ngồi dậy, thế nên chẳng cần hai người bọn họ bận tâm đến thăm bà nữa.

Nghê Bảo Gia đã ăn gần xong bát cháo, nhưng nghĩ đến ít nhiều cũng không được tốt lắm nếu bà cụ vừa ngồi xuống thì cô đã muốn rời bàn, nên lại bảo vú Chu cho thêm nửa bát cháo nhỏ.

Chu Văn Đường liếc nhìn bát của cô: “Hôm qua vừa say rượu xong, thế mà khẩu vị em lại tốt hơn nhỉ?”

Nghê Bảo Gia không để ý tới anh, lúc này bà cụ Hạ cười nói: “Bảo Gia khá gầy, phải ăn nhiều thêm một chút.”

Chu Văn Đường nói: “Nghe lời bà ngoại đi, em ăn nhiều một chút nhé?”

Dưới gầm bàn, Nghê Bảo Gia len lén đá vào đôi giày da của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện