Vú Chu đi lên lầu, đèn trong phòng Chu Văn Đường ở phía Tây đã tắt, căn phòng tối om, cửa hé mở.

Chu Văn Đường đứng ở trước cửa sổ, trên tay cầm điếu thuốc, dáng người có chút cô đơn.

Vú Chu đưa tay chạm vào công tắc điện trong góc.

Đột nhiên đèn trong phòng sáng lên, vú Chu liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Bảo Gia không ở lại ăn tối, cô bé bận chuyện gì sao?”

Tàn thuốc trong tay Chu Văn Đường cháy thật lâu, anh quay mặt lại, tàn thuốc chuyển động theo sự di chuyển của anh, rơi lả tả trên sàn nhà, sắc mặt Chu Văn Đường mệt mỏi “Vâng” một tiếng.

Vú Chu không tin, giọng điệu kiên quyết nói: “Hai đứa cãi nhau à? Vừa rồi tôi thấy mắt Bảo Gia hơi đỏ.”

Chu Văn Đường dập điếu thuốc, nói: “Cứ xem là như vậy đi ạ.”

Vú Chu bước vào, lấy đi tấm bọc ghế sofa, liên miên thuyết phục anh: “Bảo Gia là một cô bé, nhỏ hơn cậu nhiều tuổi như vậy, có chuyện gì thì nhường cô bé một chút, cậu giận dỗi với một cô bé làm chi.”

Chu Văn Đường không nói gì, trong lòng đang nghĩ, anh nổi giận gì với cô chứ? Sau khi vú Chu rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Chu Văn Đường bị bỏ lại một mình, trong lòng có phần không vui, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu. Vú Chu nhìn thấy anh trong phòng khách, vội vàng gọi anh: “Cậu không ăn tối à?”

Chu Văn Đường không quay đầu lại: “Cháu không ăn.”

Vú Chu đứng ở phòng khách, lắc đầu thở dài: “Nấu cả một bàn đầy thức ăn, tôi với bà chủ có hai người sao mà ăn hết được chứ, đúng là gây nghiệp mà, tổ tông này.”

Chu Văn Đường không đi nơi nào khác mà lái xe đến địa điểm Trung Anh cũ.

Cô gái bên cạnh Tạ Điểu lại thay đổi, nhưng cô nàng này có phong cách trung tính hơn một chút, sở thích của Tạ Điểu gần đây lại càng trở nên lập dị.

Chu Văn Đường cởi áo khoác ném lên ghế sofa, nằm xuống ghế sofa nhắm mắt lại.

Kể từ khi Chu Văn Đường và Nghê Bảo Gia yêu đương, rất ít khi anh tới đây. Bình thường Chu Văn Đường sẽ đi cùng Nghê Bảo Gia, hôm nay chỉ có một mình anh, Tạ Điểu nhịn không được hỏi: “Chị dâu không đến ạ?”

“Không đến.”

Tạ Điểu ở cùng Chu Văn Đường đã lâu, tuy rằng hiện tại nhìn anh bình thường, nhưng Tạ Điểu vẫn có thể nhìn ra một ít manh mối, ngập ngừng nói: “Hay là em gọi điện thoại cho chị ấy, bảo chị ấy đến nha.”

Chu Văn Đường châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Chú gọi cái gì? Bọn tôi chia tay rồi.”

Tạ Điểu giật mình đẩy người phụ nữ trong tay mình ra: “Không phải chứ? Dạo này chẳng phải hai người rất cháy bỏng sao, sao nói chia tay là chia tay, trong hai người là ai nói tiếng chia tay trước?”

Chu Văn Đường không trả lời.

Tạ Điểu đoán được, nói: “Em nghĩ chị dâu chỉ đang tức giận mà thôi, phụ nữ khi tức giận khó tránh khỏi mất đi lý trí. Anh đi dỗ dành có lẽ sau đó chị ấy sẽ bình thường lại.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Văn Đường thầm nghĩ lần này e là khó dỗ dành, nhưng anh vẫn chẳng ừ hử mà hút thuốc.

Tạ Điểu nhớ ra điều gì đó, nói: “Anh Văn Đường, hôm nay em ra ngoài ăn, gặp chị dâu và Chu Đoan Dương, em còn đang thắc mắc không biết họ gặp nhau như thế nào, đừng có nói chuyện hai người chia tay là do thằng nhãi Chu Đoan Dương đó đã làm ra trò quỷ gì chứ?”

Chu Văn Đường ngước mắt lên: “Chú không nhìn nhầm chứ?”

“Sao mà nhầm được chứ?” Tạ Điểu nói: “Em vốn muốn chào hỏi, sau đó lại bị Tiểu Ngũ kéo đi.”

Chu Văn Đường nghĩ tới nguyên nhân hôm nay Nghê Bảo Gia khác thường. Anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bước ra khỏi phòng, gọi cho Chu Đoan Dương. Cuộc gọi đầu tiên không được trả lời, vì vậy Chu Văn Đường kiên nhẫn gọi lần thứ hai trước, lúc này mới có người nghe máy.

Chu Đoạn Dương đang phấn khích, lớn tiếng nói: “Mẹ nó, ai đó?”

Chu Văn Đường dùng ngón tay gõ gõ lan can, kiềm chế giọng nói: “Chu Đoan Dương, trước tiên chú đổi địa điểm nghe điện thoại đi.”

Chu Đoan Dương vừa nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, anh ta gần như tỉnh táo, giả vờ bối rối nói: “Anh ơi, anh muốn gặp em có chuyện gì?”

Chu Văn Đường cười lạnh: “Hôm nay chú tìm Nghê Bảo Gia?”

Chu Đoan Dương cho rằng dù sao anh cũng đã biết nên không có gì phải giấu diếm, bèn lập tức thừa nhận: “Em có đi tìm chị ấy, em chỉ nói sơ với chị ấy vài câu chứ không nói thêm cái gì khác.”

Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Chỉ nói chuyện vài câu thôi à?”

“Em nói với chị ấy là anh dự định cưới chị ấy không hề do yêu mà cưới, chẳng qua là vì bà ngoại bị bệnh, mà bà ngoại rất thích chị ấy cho nên anh mới muốn cưới chị ấy.” Chu Đoan Dương gác chân trên bàn, nói chuyện càng lúc càng nhiệt tình: “Anh, em thật không hiểu nổi anh, chẳng phải Phùng Viện Viện tốt hơn nhiều so với Nghê Bảo Gia à, dù gì cũng biết gốc biết rễ, ông nội lại còn là bạn tốt với ông ngoại chị ấy.”

Chu Văn Đường không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Chu Đoan Dương, hai mẹ con chú âm mưu tính toán cũng khua kèn gióng trống nhỉ, tính toán với cả tôi cơ đấy?”

Chu Đoan Dương không thể không thừa nhận, lời nói của Chu Văn Đường thật sự đã chọc trúng suy nghĩ của anh ta. Lần này anh ta đi gặp Nghê Bảo Gia, một phần vì mẹ, một phần khác nữa là vì chính mình. Sau khi Đậu Huệ Nhàn gả vào nhà họ Chu, bà ta đã sống một cuộc sống thấp hèn. Xưa nay cô út cũng chưa từng gọi bà ta một tiếng chị dâu.

Đậu Huệ Nhàn và Phùng Viện Viện khá hợp nhau, nếu Phùng Viện Viện thật sự được gả vào nhà họ Chu, ít nhiều có thể xoa dịu mối quan hệ giữa Đậu Huệ Nhàn và Chu Văn Đường, khiến Đậu Huệ Nhàn cảm thấy dễ chịu hơn khi sống trong nhà họ Chu. Đối với chính mình, đơn giản chỉ là bản thân anh ta không có năng lực, chỉ muốn sống cả đời vô lo vô nghĩ ăn no chờ chết. Với một gia đình như họ, đối tượng để kết hôn cũng cần phải chú ý đến việc môn đăng hộ đối, điều này cũng có thể ổn định sự phát triển của hai gia đình. Đương nhiên anh ta hy vọng nhà họ Chu càng ngày càng tốt hơn, như vậy anh ta không cần lo lắng cơ ngơi nhà họ Chu sẽ có một ngày sụp đổ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Đoan Dương vẫn đang bào chữa: “Anh, anh cũng biết, cho dù anh thật sự muốn cưới Nghê Bảo Gia, ông nội cũng sẽ không gật đầu đồng ý.”

Chu Văn Đường cười gằn: “Tôi muốn cưới ai, lẽ nào thật sự cần tới sự chấp nhận của mấy người.”

Đương nhiên Chu Đoan Dương hiểu ý của anh, dù sao ông ngoại Chu Văn Đường chỉ có một người con gái, là mẹ của Chu Văn Đường. Những thứ trong nhà họ Hạ đều thuộc về Chu Văn Đường, cho nên anh đương nhiên coi thường công ty của Chu Bách Thanh.

Chu Văn Đường không thèm nói chuyện với Chu Đoan Dương nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Anh đứng trên ban công một lúc, hút xong điếu thuốc, không đi vào trong mà đi thẳng xuống lầu lái xe đi.

Chu Văn Đường vô tình lái xe đến khu chung cư nơi bố mẹ Nghê Bảo Gia ở, nhưng lại không vào mà nhìn chằm chằm lối đi. Nghĩ lại khoảng thời gian hai người còn chưa mấy thân quen, mỗi lần anh đưa cô đến chỗ Tạ Điểu chơi, khi anh đưa cô về nhà, cô đều yêu cầu anh đỗ xe trước cổng khu chung cư, anh cố tình hỏi có phải cô thấy xấu hổ không dám gặp người khác không.

Cô nghiêm túc nói rằng cô sợ hàng xóm nhìn thấy sẽ nhận nhầm anh với bạn trai cô, đồng thời hỏi anh có muốn bị hiểu lầm không. Sau đó, khi họ gặp nhau ở rạp chiếu phim, lúc anh đưa cô về, anh đã lái xe thẳng xuống tầng dưới chung cư của cô.

Cô không hề có phản ứng gì, lúc đó Chu Văn Đường nghĩ, nếu hàng xóm thật sự nhìn thấy cô và nhầm anh là bạn trai cô thì thôi, anh cảm thấy không sao cả.

Vì thế ngày đó anh đã nói với cô rằng, sau này nếu em muốn xem phim thì đừng tìm người khác, anh sẽ đi cùng em.

Có lẽ những gì anh nói quá mơ hồ, cô cảm thấy chẳng qua là anh chỉ đang đùa giỡn với cô chứ không thực sự suy nghĩ muốn bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với cô.

...

Nhân viên bảo vệ ở cửa thấy xe của anh đậu quá lâu nên đi đến, nghiêng người nhìn vào trong xe, dùng giọng lịch sự nói: “Thưa anh, anh không thể đỗ xe ở đây.”

Chu Văn Đường tỉnh táo lại, gật đầu nói sắp lái đi rồi, sau đó kéo cửa sổ lái xe rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện