Vào tháng Tư, nhiệt độ ở Bắc Kinh rất dễ chịu.
Ngày hôm đó, Chu Văn Đường và Tạ Điểu đầu tư vào một công ty khởi nghiệp và ăn tối với người sáng lập công ty.
Sau khi ra khỏi quán rượu đã là mười giờ tối, Chu Văn Đường đứng bên đường hút thuốc, đợi Lý Thước lái xe đến đón.
Bắc Kinh là thành phố không ngủ, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và ánh đèn neon khắp nơi.
Sau cuộc điện thoại cô chủ động gọi đến vào ngày lễ tình nhân, hai người không bao giờ liên lạc với nhau nữa. Câu nói ngày hôm đó của Chu Văn Đường là: “Gia Gia, thế thì thật tốt, chí khí thì đáng bao nhiêu tiền chứ?”
Đây thực sự không phải là giễu cợt cô, anh chỉ cảm thấy cô làm việc quá cứng nhắc, không biết cách linh hoạt. Sau này cô bước vào xã hội, tính tình không biết hòa hợp như vậy sẽ phải chịu thiệt, anh thật sự hy vọng cô có thể khéo léo một chút, dù sao trong xã hội này, ai mà chẳng không cần dựa vào quan hệ để làm việc.
Tối hôm đó Chu Văn Đường thật sự uống rất nhiều, hút xong một điếu thuốc, quay đầu nhìn Tạ Điểu: “Chú có số điện thoại di động của Gia Gia không?”
Tạ Điểu lục túi quần, đang định châm điếu thuốc thứ hai, anh ấy nghe thấy vậy thì thoáng sửng sốt: “Em không có, chị ấy đổi số rồi à?”
Ánh mắt Chu Văn Đường đặt ở quảng trường đối diện, trên màn hình ở tường ngoài của tòa nhà cao tầng hiện lên một quảng cáo điện thoại di động của một ngôi sao nam. Chu Văn Đường không mấy quen thuộc với các diễn viên trong làng giải trí, nhưng anh lại thấy người này hơi quen.
Bởi vì Nghê Bảo Gia nói rằng cô rất thích nam diễn viên này, nói rằng anh ta đã flop nhiều năm, cũng chính vào năm ba Đại học của cô, anh ta lại đóng một bộ phim có chủ đề phá cách rồi trở nên nổi tiếng. Nghê Bảo Gia nói rằng có lẽ anh ta là một người có tài nhưng thành công muộn.
Chu Văn Đường cười hỏi nghệ sĩ nam đó bao nhiêu tuổi.
Nghê Bảo Gia dừng một chút, cụp mắt xuống, giọng nói đè đủ thấp: “Năm nay vừa tròn hai mươi chín tuổi.”
“Hai mươi chín tuổi mà là người có tài nhưng thành công muộn sao?” Chu Văn Đường trêu chọc cô: “Uổng cho em là sinh viên Đại học Bắc Kinh, xem ra nền tảng kiến thức của em không tốt lắm.”
Lúc đó anh nói xong thì trông cô khá khó chịu, giống như một học sinh bị giáo viên chỉ trích, Chu Văn Đường thầm nghĩ, cô đúng là tính trẻ con.
Cô lập luận rằng không phải vậy, nói rằng theo hiểu biết của bản thân, đạt được thành công ở tuổi hai mươi chín đã được coi là người có tài nhưng thành công muộn, cô cũng cho rằng nếu thực sự phải đợi đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi để đạt thành tựu thì thà cả đời không làm gì cả, dù sao lúc đó tuổi đời cũng không còn trẻ, những việc muốn làm sẽ luôn có hạn.
Cô nói: Hạnh phúc đến trễ không phải là hạnh phúc.
Chu Văn Đường quay mặt đi, bâng quơ nói: “Số điện thoại trước đó của cô ấy đã bị hủy rồi.”
Tạ Điểu luôn cảm thấy Chu Văn Đường cùng Nghê Bảo Gia chia tay thì chia tay thôi, dù sao thì cũng chỉ là phụ nữ thôi mà. Cho dù cô có chút đặc biệt đối với Chu Văn Đường, nhưng cũng không đến mức anh sẽ không quên được cô.
Dù sao hai người bọn anh cũng không phải là người khó dứt tình, nhưng đêm nay Chu Văn Đường lại đột nhiên hỏi Tạ Điểu rằng anh ấy có số điện thoại di động của Nghê Bảo Gia hay không.
Tạ Điểu thực sự kinh ngạc, cảm thấy suy nghĩ của Chu Văn Đường thật khó đoán, Tạ Điểu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nói: “Không có.”
Vài ngày sau, Tạ Điểu xin Giang Lê tài khoản WeChat mới của Nghê Bảo Gia. Anh ấy thêm Nghê Bảo Gia nhưng không trò chuyện với cô. Bởi vì anh ấy thật sự không biết phải nói gì.
Khi Chu Văn Đường đến gặp Tạ Điểu, anh ấy nói với anh rằng mình đã thêm ID WeChat của Nghê Bảo Gia, hay là tiện thể để anh ấy xin cả số điện thoại di động của Nghê Bảo Gia.
Hai giây sau, Chu Văn Đường lắc đầu nói không cần.
Tạ Điểu không đề cập tới chuyện này nữa.
Trên thực tế, vào đầu tháng Sáu, Chu Văn Đường đã lái xe đến Đại học Bắc Kinh để nói chuyện với Thẩm Kiều Chi. Khi đi ngang qua cổng trường, liếc mắt nhìn thấy trên bảng thông báo có những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Chu Văn Đường chậm rãi tấp xe vào một bên, kéo cửa sổ xuống. Ánh mắt anh nhìn vào đó, nhìn xung quanh nhưng không thấy tên của Nghê Bảo Gia.
Chu Văn Đường cau mày, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Trâu Chí, hỏi về chỉ tiêu dành cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Trâu Chí ở đầu bên kia cung kính trả lời, Nghê Bảo Gia tự mình từ chối, có thể em ấy cho rằng vị trí sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của mình là do tôi nể mặt anh mà tặng cho em ấy, sự thật rõ ràng không phải như vậy, tôi làm sao có năng lực đó, dù sao chỉ tiêu này cũng không phải do một mình tôi quyết định.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trâu Chí luyên thuyên không ít, nhưng Chu Văn Đường lại không có tâm tình nghe, cúp điện thoại, trước khi kéo kính xe lên, anh liếc nhìn bảng thông báo lần cuối.
_
Lễ tốt nghiệp của Đại học Bắc Kinh được tổ chức vào ngày mười hai tháng Sáu. Nghê Bảo Gia nhận được tin này vào tuần trước, cô bay về Bắc Kinh một ngày trước lễ tốt nghiệp. Giấy chứng nhận tốt nghiệp được trao vào cuối tháng Năm, nhưng vào thời điểm đó Nghê Bảo Gia không thể quay lại nên đã nhờ Tiền Tuyết thay mặt cô nhận.
Nhân cơ hội tham dự lễ tốt nghiệp, Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết, Mễ Lạp đã gặp nhau một lần. Đã mấy tháng không gặp nhưng ba người không hề cảm thấy xa lạ, vẫn trò chuyện cười đùa như thường.
Trên bàn ăn, Tiền Tuyết thở dài, nói rằng thời gian thực tập chưa được nửa năm, nhưng lại không thoải mái bằng cuộc sống ở trường. Mỗi xu đều phải tiết kiệm, thật sự quá khốn kiếp mà. Cô ấy còn nói sau khi tan sở mình đều đi ngang qua cửa hàng xổ số trong khu dân cư, mua một hoặc hai tờ vé số, nếu một ngày nào đó vận cứt chó thật sự đến, trúng vé số thì cô ấy sẽ không cần phải chịu đựng sự uất ức này thêm nữa.
Mễ Lạp cười ngã xuống bàn, nắm lấy cổ tay Tiền Tuyết, nghiêm túc nói: “Nếu giàu sang phú quý, xin chớ đừng quên nhau.”
Tiền Tuyết xua tay, trả lời với vẻ khí phách rằng người một nhà không cần khách sáo.
Ngày hôm đó tâm trạng của Nghê Bảo Gia khá tốt, mặc dù ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp, cũng có nghĩa là họ phải nói lời tạm biệt với thân phận sinh viên của mình.
Vì mọi thứ trong ký túc xá gần như đã được chuyển đi nên họ đã ăn tối xong phải tìm chỗ ngủ. Tiền Tuyết sống cùng người khác, Mễ Lạp ở cùng Tiền Tuyết có phần bất tiện. Nghê Bảo Gia bảo Mễ Lạp và Tiền Tuyết trực tiếp nghỉ ngơi trong ngôi nhà ở Thạch Cảnh Sơn, cũng gần trường học, ngày hôm sau bọn họ có thể ngủ thêm.
Nghê Bảo Gia còn đưa cho Tiền Tuyết một chiếc chìa khóa dự phòng, nói nếu cô ấy không hòa hợp với bạn cùng phòng thì cứ chuyển đến sống. Dù sao cô cũng không ở Bắc Kinh, căn nhà này cũng không cho thuê, nếu để trống sẽ bám bụi, thà để cô ấy ở đó còn hơn.
Tiền Tuyết cảm động đến mức khóe mắt đỏ bừng, cuối cùng ôm Bảo Gia trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, ông trời không ưu ái.
Toàn bộ quá trình được thực hiện trong điều kiện thời tiết mưa phùn kéo dài, may là mưa không lớn. Hiệu trưởng Ngô phát biểu trên sân khấu, nhưng các sinh viên tốt nghiệp trên khán đài vẫn im lặng một cách khác thường. Có lẽ mọi người đều biết rằng, đây có lẽ là lần cuối cùng họ được ngồi đây nghe hiệu trưởng phát biểu trên sân khấu.
Ban đầu Nghê Bảo Gia nghĩ việc tốt nghiệp sẽ không mang lại cảm nhận gì cho cô. Nhưng có lẽ cô cũng không thể tránh khỏi chuyện tâm trạng hơi sa sút. Hồi tốt nghiệp cấp Ba, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy .
Kết thúc buổi lễ tốt nghiệp kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, trời tạnh mưa.
Đám đông trên khán đài lập tức giải tán, Nghê Bảo Gia, Tiền Tuyết và những người khác cũng chụp vài bức ảnh. Trần Diên đặc biệt xin phép người hướng dẫn của mình cho nghỉ rồi vội vã đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của Mễ Lạp.
Tuy Trần Diên không thích nói nhiều nhưng EQ của anh ấy thực sự rất cao. Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết đều được được hưởng phước nhờ Mễ Lạp, mỗi người đều nhận được một bó hoa hướng dương.
Tiền Tuyết cầm bó hoa hướng dương nói: “Nếu tên khốn Hứa Thụy Lâm đó không lừa dối mình, có lẽ anh ta cũng sẽ đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của mình. Khi bọn mình còn ở bên nhau, anh ta nói sẽ cầu hôn mình vào lễ tốt nghiệp.”
Nghê Bảo Gia không nói gì, nhưng suy nghĩ của cô không tránh khỏi hơi bay xa. Nếu cô và Chu Văn Đường còn chưa chia tay, liệu anh có đến dự lễ tốt nghiệp của cô không? Nhưng rồi Nghê Bảo Gia nhanh chóng thu hồi lại dòng suy nghĩ của mình.
Tiền Tuyết im lặng một lát, sau đó quay đầu nói với bọn họ: “Thật ra, cách đây một tháng Hứa Thụy Lâm có đến gặp mình, bảo là muốn quay lại với mình.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp hơi kinh ngạc, dù sao đêm qua say rượu, Tiền Tuyết cũng không mất khống chế mà nói cho bọn họ biết chuyện này.
Tiền Tuyết cong môi nói tiếp: “Nhưng mình đã từ chối, hơn nữa loại chuyện ngoại tình này, có lần một sẽ có lần hai, mình không muốn mạo hiểm lần nữa, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Sau này mình chắc chắn sẽ gặp được người mà mình còn thích hơn cả Hứa Thụy Lâm, cho nên mình mắng anh ta rồi từ chối luôn.”
Cuối cùng Tiền Tuyết còn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói một câu, cả đời đâu thể nào cứ yêu mãi một tên xấu xa như thế đúng không? Giọng nói của Tiền Tuyết nhỏ đến mức chỉ có Nghê Bảo Gia nghe thấy.
Khi Nghê Bảo Gia trở lại Bắc Kinh lần này, cô không bao giờ nghĩ rằng Chu Văn Đường sẽ liên lạc với cô. Suy cho cùng, lần đầu gặp gỡ cô là người chủ động. Kể cả sau khi chia tay, cô vẫn chủ động gọi điện cho anh lần cuối.
Thật ra Chu Văn Đường là một người rất kiêu ngạo từ trong xương, Nghê Bảo Gia không bao giờ nghĩ đến việc anh đến níu kéo mình. Hơn nữa ngày chia tay nhau, anh đã nói rõ ràng với cô, Gia Gia, anh không phải là người sẽ quay lại.
Nên khi Chu Văn Đường thực sự đến gặp cô, Nghê Bảo Gia ít nhiều cũng có phần kinh ngạc. Cô lại nghĩ, có lẽ trong lòng anh rốt cuộc cô vẫn còn chút sức nặng nào đó, không uổng công lần đầu tiên cô gặp anh ở thành phố Dung mà cô đã thích anh đến vậy.
Đêm Chu Văn Đường gọi đến, Nghê Bảo Gia đang ở nhà bố mẹ mình.
Thời tiết ngày hôm đó rất thất thường, trước sáu giờ, toàn bộ thành phố Bắc Kinh chìm trong bóng tối, những tòa nhà cao tầng và xe cộ tấp nập bị bao phủ trong một màu xám hỗn loạn, hơi giống cảnh giông bão trong phim thảm họa. Dường như chỉ trong chốc lát, thành phố sẽ bị hủy diệt.
Nghê Bảo Gia ở trong phòng, lấy từng bộ quần áo mùa hè trong tủ ra. Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, cô phải mang theo một ít quần áo mùa hè đến Quảng Châu. Trên thực tế, quần áo cô có thể mang theo cũng khá ít, dù sao khi làm việc ở công ty chứng khoán thì vẫn có những yêu cầu nhất định về quần áo. Quần áo trước đây của Nghê Bảo Gia quá giống sinh viên, không phù hợp để mặc đến công ty.
Nghê Bảo Gia mất gần một giờ để dọn dẹp, chỉ chọn được hai chiếc áo sơ mi và một chiếc váy ôm màu đen.
Cô vừa đóng vali lại thì có cuộc gọi đến từ Chu Văn Đường. Nghê Bảo Gia không biết Chu Văn Đường lấy đâu ra số điện thoại mới của mình, tuy rằng cô không nhớ số điện thoại di động của anh nhưng khi nhìn thấy số điện thoại này, cô vẫn có chút cảm giác quen thuộc.
Nghê Bảo Gia dựa vào mép giường ấn nút nhận điện thoại.
Cả hai đều không nói gì, trong điện thoại có một khoảng im lặng kéo dài.
Đến cuối cùng, anh vẫn nói: “Bà ngoại thấy nhớ em.”
Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy chua xót nhưng vẫn không nói. Cô cảm thấy ngày hôm đó mình thật tàn nhẫn, mãi cho đến cuối cùng anh mới chủ động cúp máy cuộc điện thoại không bao giờ dứt.
Đêm đó Nghê Bảo Gia không ngủ được.
Ngày hôm sau tại sân bay Bắc Kinh, Nghê Bảo Gia gặp Lữ Nguyệt Nga. Có lẽ Lữ Nguyệt Nga thấy tâm tình cô không tốt lập tức hỏi cô có chuyện gì, cô có cảm thấy khó chịu không, sao quầng thâm dưới mắt cô đậm như vậy.
Nghê Bảo Gia đang suy nghĩ làm sao xác định thân phận của Chu Văn Đường, là vị hôn phu hay là bạn trai cũ của cô, cô dừng một chút, cuối cùng nói: “Em gặp phải bạn trai cũ.”
Lữ Nguyệt Nga hỏi: “Chia tay như thế nào?”
Trên thực tế, Lữ Nguyệt Nga không phải là người hay tò mò về cuộc sống riêng tư của cấp dưới, Nghê Bảo Gia ngạc nhiên nhìn chị ấy khi nghe những lời đó.
Lữ Nguyệt Nga nhanh chóng nhận ra vấn đề, nói: “Chị chỉ hỏi đại, em thấy không thoải mái thì không trả lời cũng không sao.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Có gì mà không thoải mái, là hai bọn em không hợp nhau thôi.”
Lữ Nguyệt Nga cười nói: “Không sao đâu, sau này kiểu gì em cũng có thể tìm được người phù hợp với mình. Dù sao thì chị cũng đã ly hôn hai lần, bây giờ mới tìm được người phù hợp, em vẫn còn trẻ, trong tương lai vẫn có thể gặp được người tốt hơn.”
Nghê Bảo Gia nghĩ, còn có ai tốt hơn Chu Văn Đường sao?
Ngày hôm đó, Chu Văn Đường và Tạ Điểu đầu tư vào một công ty khởi nghiệp và ăn tối với người sáng lập công ty.
Sau khi ra khỏi quán rượu đã là mười giờ tối, Chu Văn Đường đứng bên đường hút thuốc, đợi Lý Thước lái xe đến đón.
Bắc Kinh là thành phố không ngủ, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và ánh đèn neon khắp nơi.
Sau cuộc điện thoại cô chủ động gọi đến vào ngày lễ tình nhân, hai người không bao giờ liên lạc với nhau nữa. Câu nói ngày hôm đó của Chu Văn Đường là: “Gia Gia, thế thì thật tốt, chí khí thì đáng bao nhiêu tiền chứ?”
Đây thực sự không phải là giễu cợt cô, anh chỉ cảm thấy cô làm việc quá cứng nhắc, không biết cách linh hoạt. Sau này cô bước vào xã hội, tính tình không biết hòa hợp như vậy sẽ phải chịu thiệt, anh thật sự hy vọng cô có thể khéo léo một chút, dù sao trong xã hội này, ai mà chẳng không cần dựa vào quan hệ để làm việc.
Tối hôm đó Chu Văn Đường thật sự uống rất nhiều, hút xong một điếu thuốc, quay đầu nhìn Tạ Điểu: “Chú có số điện thoại di động của Gia Gia không?”
Tạ Điểu lục túi quần, đang định châm điếu thuốc thứ hai, anh ấy nghe thấy vậy thì thoáng sửng sốt: “Em không có, chị ấy đổi số rồi à?”
Ánh mắt Chu Văn Đường đặt ở quảng trường đối diện, trên màn hình ở tường ngoài của tòa nhà cao tầng hiện lên một quảng cáo điện thoại di động của một ngôi sao nam. Chu Văn Đường không mấy quen thuộc với các diễn viên trong làng giải trí, nhưng anh lại thấy người này hơi quen.
Bởi vì Nghê Bảo Gia nói rằng cô rất thích nam diễn viên này, nói rằng anh ta đã flop nhiều năm, cũng chính vào năm ba Đại học của cô, anh ta lại đóng một bộ phim có chủ đề phá cách rồi trở nên nổi tiếng. Nghê Bảo Gia nói rằng có lẽ anh ta là một người có tài nhưng thành công muộn.
Chu Văn Đường cười hỏi nghệ sĩ nam đó bao nhiêu tuổi.
Nghê Bảo Gia dừng một chút, cụp mắt xuống, giọng nói đè đủ thấp: “Năm nay vừa tròn hai mươi chín tuổi.”
“Hai mươi chín tuổi mà là người có tài nhưng thành công muộn sao?” Chu Văn Đường trêu chọc cô: “Uổng cho em là sinh viên Đại học Bắc Kinh, xem ra nền tảng kiến thức của em không tốt lắm.”
Lúc đó anh nói xong thì trông cô khá khó chịu, giống như một học sinh bị giáo viên chỉ trích, Chu Văn Đường thầm nghĩ, cô đúng là tính trẻ con.
Cô lập luận rằng không phải vậy, nói rằng theo hiểu biết của bản thân, đạt được thành công ở tuổi hai mươi chín đã được coi là người có tài nhưng thành công muộn, cô cũng cho rằng nếu thực sự phải đợi đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi để đạt thành tựu thì thà cả đời không làm gì cả, dù sao lúc đó tuổi đời cũng không còn trẻ, những việc muốn làm sẽ luôn có hạn.
Cô nói: Hạnh phúc đến trễ không phải là hạnh phúc.
Chu Văn Đường quay mặt đi, bâng quơ nói: “Số điện thoại trước đó của cô ấy đã bị hủy rồi.”
Tạ Điểu luôn cảm thấy Chu Văn Đường cùng Nghê Bảo Gia chia tay thì chia tay thôi, dù sao thì cũng chỉ là phụ nữ thôi mà. Cho dù cô có chút đặc biệt đối với Chu Văn Đường, nhưng cũng không đến mức anh sẽ không quên được cô.
Dù sao hai người bọn anh cũng không phải là người khó dứt tình, nhưng đêm nay Chu Văn Đường lại đột nhiên hỏi Tạ Điểu rằng anh ấy có số điện thoại di động của Nghê Bảo Gia hay không.
Tạ Điểu thực sự kinh ngạc, cảm thấy suy nghĩ của Chu Văn Đường thật khó đoán, Tạ Điểu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nói: “Không có.”
Vài ngày sau, Tạ Điểu xin Giang Lê tài khoản WeChat mới của Nghê Bảo Gia. Anh ấy thêm Nghê Bảo Gia nhưng không trò chuyện với cô. Bởi vì anh ấy thật sự không biết phải nói gì.
Khi Chu Văn Đường đến gặp Tạ Điểu, anh ấy nói với anh rằng mình đã thêm ID WeChat của Nghê Bảo Gia, hay là tiện thể để anh ấy xin cả số điện thoại di động của Nghê Bảo Gia.
Hai giây sau, Chu Văn Đường lắc đầu nói không cần.
Tạ Điểu không đề cập tới chuyện này nữa.
Trên thực tế, vào đầu tháng Sáu, Chu Văn Đường đã lái xe đến Đại học Bắc Kinh để nói chuyện với Thẩm Kiều Chi. Khi đi ngang qua cổng trường, liếc mắt nhìn thấy trên bảng thông báo có những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Chu Văn Đường chậm rãi tấp xe vào một bên, kéo cửa sổ xuống. Ánh mắt anh nhìn vào đó, nhìn xung quanh nhưng không thấy tên của Nghê Bảo Gia.
Chu Văn Đường cau mày, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Trâu Chí, hỏi về chỉ tiêu dành cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Trâu Chí ở đầu bên kia cung kính trả lời, Nghê Bảo Gia tự mình từ chối, có thể em ấy cho rằng vị trí sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của mình là do tôi nể mặt anh mà tặng cho em ấy, sự thật rõ ràng không phải như vậy, tôi làm sao có năng lực đó, dù sao chỉ tiêu này cũng không phải do một mình tôi quyết định.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trâu Chí luyên thuyên không ít, nhưng Chu Văn Đường lại không có tâm tình nghe, cúp điện thoại, trước khi kéo kính xe lên, anh liếc nhìn bảng thông báo lần cuối.
_
Lễ tốt nghiệp của Đại học Bắc Kinh được tổ chức vào ngày mười hai tháng Sáu. Nghê Bảo Gia nhận được tin này vào tuần trước, cô bay về Bắc Kinh một ngày trước lễ tốt nghiệp. Giấy chứng nhận tốt nghiệp được trao vào cuối tháng Năm, nhưng vào thời điểm đó Nghê Bảo Gia không thể quay lại nên đã nhờ Tiền Tuyết thay mặt cô nhận.
Nhân cơ hội tham dự lễ tốt nghiệp, Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết, Mễ Lạp đã gặp nhau một lần. Đã mấy tháng không gặp nhưng ba người không hề cảm thấy xa lạ, vẫn trò chuyện cười đùa như thường.
Trên bàn ăn, Tiền Tuyết thở dài, nói rằng thời gian thực tập chưa được nửa năm, nhưng lại không thoải mái bằng cuộc sống ở trường. Mỗi xu đều phải tiết kiệm, thật sự quá khốn kiếp mà. Cô ấy còn nói sau khi tan sở mình đều đi ngang qua cửa hàng xổ số trong khu dân cư, mua một hoặc hai tờ vé số, nếu một ngày nào đó vận cứt chó thật sự đến, trúng vé số thì cô ấy sẽ không cần phải chịu đựng sự uất ức này thêm nữa.
Mễ Lạp cười ngã xuống bàn, nắm lấy cổ tay Tiền Tuyết, nghiêm túc nói: “Nếu giàu sang phú quý, xin chớ đừng quên nhau.”
Tiền Tuyết xua tay, trả lời với vẻ khí phách rằng người một nhà không cần khách sáo.
Ngày hôm đó tâm trạng của Nghê Bảo Gia khá tốt, mặc dù ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp, cũng có nghĩa là họ phải nói lời tạm biệt với thân phận sinh viên của mình.
Vì mọi thứ trong ký túc xá gần như đã được chuyển đi nên họ đã ăn tối xong phải tìm chỗ ngủ. Tiền Tuyết sống cùng người khác, Mễ Lạp ở cùng Tiền Tuyết có phần bất tiện. Nghê Bảo Gia bảo Mễ Lạp và Tiền Tuyết trực tiếp nghỉ ngơi trong ngôi nhà ở Thạch Cảnh Sơn, cũng gần trường học, ngày hôm sau bọn họ có thể ngủ thêm.
Nghê Bảo Gia còn đưa cho Tiền Tuyết một chiếc chìa khóa dự phòng, nói nếu cô ấy không hòa hợp với bạn cùng phòng thì cứ chuyển đến sống. Dù sao cô cũng không ở Bắc Kinh, căn nhà này cũng không cho thuê, nếu để trống sẽ bám bụi, thà để cô ấy ở đó còn hơn.
Tiền Tuyết cảm động đến mức khóe mắt đỏ bừng, cuối cùng ôm Bảo Gia trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, ông trời không ưu ái.
Toàn bộ quá trình được thực hiện trong điều kiện thời tiết mưa phùn kéo dài, may là mưa không lớn. Hiệu trưởng Ngô phát biểu trên sân khấu, nhưng các sinh viên tốt nghiệp trên khán đài vẫn im lặng một cách khác thường. Có lẽ mọi người đều biết rằng, đây có lẽ là lần cuối cùng họ được ngồi đây nghe hiệu trưởng phát biểu trên sân khấu.
Ban đầu Nghê Bảo Gia nghĩ việc tốt nghiệp sẽ không mang lại cảm nhận gì cho cô. Nhưng có lẽ cô cũng không thể tránh khỏi chuyện tâm trạng hơi sa sút. Hồi tốt nghiệp cấp Ba, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy .
Kết thúc buổi lễ tốt nghiệp kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, trời tạnh mưa.
Đám đông trên khán đài lập tức giải tán, Nghê Bảo Gia, Tiền Tuyết và những người khác cũng chụp vài bức ảnh. Trần Diên đặc biệt xin phép người hướng dẫn của mình cho nghỉ rồi vội vã đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của Mễ Lạp.
Tuy Trần Diên không thích nói nhiều nhưng EQ của anh ấy thực sự rất cao. Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết đều được được hưởng phước nhờ Mễ Lạp, mỗi người đều nhận được một bó hoa hướng dương.
Tiền Tuyết cầm bó hoa hướng dương nói: “Nếu tên khốn Hứa Thụy Lâm đó không lừa dối mình, có lẽ anh ta cũng sẽ đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của mình. Khi bọn mình còn ở bên nhau, anh ta nói sẽ cầu hôn mình vào lễ tốt nghiệp.”
Nghê Bảo Gia không nói gì, nhưng suy nghĩ của cô không tránh khỏi hơi bay xa. Nếu cô và Chu Văn Đường còn chưa chia tay, liệu anh có đến dự lễ tốt nghiệp của cô không? Nhưng rồi Nghê Bảo Gia nhanh chóng thu hồi lại dòng suy nghĩ của mình.
Tiền Tuyết im lặng một lát, sau đó quay đầu nói với bọn họ: “Thật ra, cách đây một tháng Hứa Thụy Lâm có đến gặp mình, bảo là muốn quay lại với mình.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp hơi kinh ngạc, dù sao đêm qua say rượu, Tiền Tuyết cũng không mất khống chế mà nói cho bọn họ biết chuyện này.
Tiền Tuyết cong môi nói tiếp: “Nhưng mình đã từ chối, hơn nữa loại chuyện ngoại tình này, có lần một sẽ có lần hai, mình không muốn mạo hiểm lần nữa, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Sau này mình chắc chắn sẽ gặp được người mà mình còn thích hơn cả Hứa Thụy Lâm, cho nên mình mắng anh ta rồi từ chối luôn.”
Cuối cùng Tiền Tuyết còn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói một câu, cả đời đâu thể nào cứ yêu mãi một tên xấu xa như thế đúng không? Giọng nói của Tiền Tuyết nhỏ đến mức chỉ có Nghê Bảo Gia nghe thấy.
Khi Nghê Bảo Gia trở lại Bắc Kinh lần này, cô không bao giờ nghĩ rằng Chu Văn Đường sẽ liên lạc với cô. Suy cho cùng, lần đầu gặp gỡ cô là người chủ động. Kể cả sau khi chia tay, cô vẫn chủ động gọi điện cho anh lần cuối.
Thật ra Chu Văn Đường là một người rất kiêu ngạo từ trong xương, Nghê Bảo Gia không bao giờ nghĩ đến việc anh đến níu kéo mình. Hơn nữa ngày chia tay nhau, anh đã nói rõ ràng với cô, Gia Gia, anh không phải là người sẽ quay lại.
Nên khi Chu Văn Đường thực sự đến gặp cô, Nghê Bảo Gia ít nhiều cũng có phần kinh ngạc. Cô lại nghĩ, có lẽ trong lòng anh rốt cuộc cô vẫn còn chút sức nặng nào đó, không uổng công lần đầu tiên cô gặp anh ở thành phố Dung mà cô đã thích anh đến vậy.
Đêm Chu Văn Đường gọi đến, Nghê Bảo Gia đang ở nhà bố mẹ mình.
Thời tiết ngày hôm đó rất thất thường, trước sáu giờ, toàn bộ thành phố Bắc Kinh chìm trong bóng tối, những tòa nhà cao tầng và xe cộ tấp nập bị bao phủ trong một màu xám hỗn loạn, hơi giống cảnh giông bão trong phim thảm họa. Dường như chỉ trong chốc lát, thành phố sẽ bị hủy diệt.
Nghê Bảo Gia ở trong phòng, lấy từng bộ quần áo mùa hè trong tủ ra. Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, cô phải mang theo một ít quần áo mùa hè đến Quảng Châu. Trên thực tế, quần áo cô có thể mang theo cũng khá ít, dù sao khi làm việc ở công ty chứng khoán thì vẫn có những yêu cầu nhất định về quần áo. Quần áo trước đây của Nghê Bảo Gia quá giống sinh viên, không phù hợp để mặc đến công ty.
Nghê Bảo Gia mất gần một giờ để dọn dẹp, chỉ chọn được hai chiếc áo sơ mi và một chiếc váy ôm màu đen.
Cô vừa đóng vali lại thì có cuộc gọi đến từ Chu Văn Đường. Nghê Bảo Gia không biết Chu Văn Đường lấy đâu ra số điện thoại mới của mình, tuy rằng cô không nhớ số điện thoại di động của anh nhưng khi nhìn thấy số điện thoại này, cô vẫn có chút cảm giác quen thuộc.
Nghê Bảo Gia dựa vào mép giường ấn nút nhận điện thoại.
Cả hai đều không nói gì, trong điện thoại có một khoảng im lặng kéo dài.
Đến cuối cùng, anh vẫn nói: “Bà ngoại thấy nhớ em.”
Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy chua xót nhưng vẫn không nói. Cô cảm thấy ngày hôm đó mình thật tàn nhẫn, mãi cho đến cuối cùng anh mới chủ động cúp máy cuộc điện thoại không bao giờ dứt.
Đêm đó Nghê Bảo Gia không ngủ được.
Ngày hôm sau tại sân bay Bắc Kinh, Nghê Bảo Gia gặp Lữ Nguyệt Nga. Có lẽ Lữ Nguyệt Nga thấy tâm tình cô không tốt lập tức hỏi cô có chuyện gì, cô có cảm thấy khó chịu không, sao quầng thâm dưới mắt cô đậm như vậy.
Nghê Bảo Gia đang suy nghĩ làm sao xác định thân phận của Chu Văn Đường, là vị hôn phu hay là bạn trai cũ của cô, cô dừng một chút, cuối cùng nói: “Em gặp phải bạn trai cũ.”
Lữ Nguyệt Nga hỏi: “Chia tay như thế nào?”
Trên thực tế, Lữ Nguyệt Nga không phải là người hay tò mò về cuộc sống riêng tư của cấp dưới, Nghê Bảo Gia ngạc nhiên nhìn chị ấy khi nghe những lời đó.
Lữ Nguyệt Nga nhanh chóng nhận ra vấn đề, nói: “Chị chỉ hỏi đại, em thấy không thoải mái thì không trả lời cũng không sao.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Có gì mà không thoải mái, là hai bọn em không hợp nhau thôi.”
Lữ Nguyệt Nga cười nói: “Không sao đâu, sau này kiểu gì em cũng có thể tìm được người phù hợp với mình. Dù sao thì chị cũng đã ly hôn hai lần, bây giờ mới tìm được người phù hợp, em vẫn còn trẻ, trong tương lai vẫn có thể gặp được người tốt hơn.”
Nghê Bảo Gia nghĩ, còn có ai tốt hơn Chu Văn Đường sao?
Danh sách chương