Nghê Bảo Gia và Tiền Tuyết ăn xong bữa trưa thì Tiền Tuyết lên tiếng: “Mình đi thanh toán trước, cậu ở đây đợi mình một lát.”

Nghê Bảo Gia đáp “Ừ”, lúc cô đang đứng ở cửa đợi Tiền Tuyết thì nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, hỏi cô đã ăn cơm xong chưa.

Nghê Bảo Gia đút một tay vào túi áo khoác, cô vừa mở miệng, một luồng khí nóng màu trắng bay ra, cô nhìn người qua đường trên đường, nhẹ giọng nói: “Em vừa ăn xong.”

“Vậy sao em không gọi cho anh sớm hơn?”

“Còn chẳng phải do em sợ anh bận à?”

“Anh thì bận cái gì?” Chu Văn Đường nói: “Bây giờ anh đến đón em.”

Nghê Bảo Gia nhếch môi: “Được rồi, vậy anh có thể đến đón em.”

Chu Văn Đường không quên dặn dò cô: “Tìm chỗ ngồi một lát đi, đừng có ngốc mà đứng ngoài đợi anh, lạnh lắm đấy.”

“Em biết rồi.”

Tiền Tuyết bước ra và hỏi Nghê Bảo Gia có muốn ngồi cùng xe với cô ấy không.

Nghê Bảo Gia lắc đầu nói không cần, cô nói sẽ có người đến đón cô.

Tiền Tuyết hiểu ý cười, cô ấy vẫy tay với Nghê Bảo Gia: “Thế mình đi trước đây, cậu lên xe rồi thì nhắn tin cho mình.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, cô đứng ở ven đường đợi một lát mới đợi được xe của Chu Văn Đường.

Nghê Bảo Gia lên xe, Chu Văn Đường cau mày nói: “Không phải anh đã bảo em ở trong nhà đợi sao? Sao em cứ không nghe lời thế?”

Nghê Bảo Gia không đồng ý: “Em không lạnh.”

“Mặc quần áo ít như vậy mà cũng không thấy lạnh.” Chu Văn Đường liếc mắt nhìn bắp chân của cô lộ ra dưới váy, anh đưa tay sờ sờ đầu gối cô: “Em đang đi tất chân mà anh còn tưởng em không mặc chứ.”

Khi lòng bàn tay anh đặt lên đó, Nghê Bảo Gia có thể cảm nhận được hơi nóng tưởng chừng như vô hình trong lòng bàn tay anh thông qua một lớp vải tất lụa. Lông mi Nghê Bảo Gia run rẩy, cô hất tay anh ra: “Tất nhiên phải mặc rồi, nếu không chắc sẽ chết cóng mất.”

Chu Văn Đường nhếch khóe miệng cười nói: “Mặc lớp mỏng này thì có gì khác với không mặc không?”

Nghê Bảo Gia phản bác một cách không mấy tự tin: “Vẫn đủ để chịu chút gió lạnh.”

Chu Văn Đường có hứng thú nhìn cô, làm như không tin tưởng cho lắm: “Một chút?”

“Thôi được rồi, thật sự không đủ để ngăn được gió lạnh.”

Chu Văn Đường cười rộ lên, anh khuyên cô: “Em mặc nhiều quần áo vào, nếu bị cảm lạnh là không dễ chịu đâu.”

Nghê Bảo Gia nói “Biết rồi” cho qua chuyện, sau đó đổi chủ đề, cô hỏi anh: “Lát nữa anh đi đâu?”

“Tạ Điểu bảo anh đưa em đến chỗ chú ấy chơi một lát, Giang Lê cũng ở đó.” Chu Văn Đường nói: “Buổi tối chúng ta đến chỗ bà ngoại ăn tối.”

Sắc mặt Nghê Bảo Gia hơi thay đổi, cô do dự hỏi: “Anh đã nói chuyện chúng ta với bà ngoại rồi ư?”

Chu Văn Đường biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Chuyện gì của chúng ta?”

Nghê Bảo Gia khẽ cau mày: “Em không đùa với anh đâu.”

Chu Văn Đường nắm tay cô, anh cười nói: “Sao gần đây em hay tức giận thế? Bà dì em lại đến nữa à?”

Lỗ tai Nghê Bảo Gia nóng lên, nhìn Lý Thước đang ngồi phía trước, cô nhỏ giọng nói: “Anh nói lung tung gì thế, anh Thước còn ở đây đây này.”

Chu Văn Đường vẫn cứ không giữ mồm giữ miệng, trên mặt anh lộ ra nụ cười tự mãn: “Chuyện này có là gì, em hỏi thử Lý Thước xem bạn gái anh ta có đến kỳ kinh không?”

Nghê Bảo Gia hất tay anh ra, có chút khó chịu: “Bỏ đi, em không nói chuyện với anh nữa.”

Khóe môi Chu Văn Đường hiện lên một nụ cười: “Khi bà ngoại biết em đến thì lập tức bảo vú Chu nấu ngay món cá cải chua mà em thích ăn.”

Nghê Bảo Gia sửng sốt, không khỏi nghĩ đến ngày đó cô và Chu Văn Đường thật sự chia tay, thậm chí đến cơm tối cô cũng chẳng kịp ăn thì đã đi thẳng một mạch. Nghê Bảo Gia nuốt khan: “Sau khi chúng ta cãi nhau lần đó, sau cùng anh có ăn bữa cơm vú Chu nấu không?”

Chu Văn Đường liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: “Hôm đó ồn ào như vậy, anh làm gì còn tâm trạng ăn uống?”

Nghê Bảo Gia cụp mắt xuống rồi nói: “Em còn tưởng anh không quan tâm.”

Chu Văn Đường nhếch môi: “Em tưởng anh là người không tim không phổi đến thế sao?”

“Khi đó anh còn nói sẽ không tìm em để quay lại đâu.”

Chu Văn Đường không hề né tránh, anh thẳng thắn thừa nhận: “Là anh nói câu này quá sớm.”

Khi hai người đến chỗ Tạ Điểu thì tình cờ nhìn thấy Giang Lê xách theo một cái túi từ trong nhà đi ra, nhưng sắc mặt Giang Lê không được tốt, khóe mắt cô ấy hơi đỏ.

Giang Lê nhìn thấy Nghê Bảo Gia, bước chân dừng lại, cô ấy cố nở nụ cười: “Bảo Gia, tôi có việc phải làm nên phải rời đi trước. Hai ngày nữa tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Nghê Bảo Gia gật gật đầu, xoay người nhường cô ấy đi trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Lê lại đi xuống cầu thang mà không quay đầu lại, Nghê Bảo Gia đặt tay lên lan can và nhìn một lúc.

Chu Văn Đường nắm lấy tay cô: “Vào thôi.”

Tạ Điểu nhìn thấy hai người đi vào thì anh ấy lập tức đè vẻ ủ rũ xuống rồi nói: “Ôi, chị dâu cũng đến rồi này.”

Chu Văn Đường đang định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên, anh bước ra ngoài ban công để nghe điện thoại.

Nghê Bảo Gia ngồi trên sofa, cô liếc nhìn Tạ Điểu: “Anh và Giang Lê cãi nhau à?”

Tạ Điểu bưng ly lên, ánh mắt mờ đi, anh ấy cúi đầu uống thêm một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống, dáng vẻ như thể lười phải nói nhiều: “Không có, chẳng qua chỉ là mấy câu nói không lọt tai mà thôi, cô ấy đột nhiên không vui.”

Nghê Bảo Gia khẽ cau mày: “Tạ Điểu, anh nghiêm túc với Giang Lê không?”

Tạ Điểu cười, nụ cười có phần ảm đạm, anh ấy quay đầu lại nhìn Nghê Bảo Gia rồi mơ hồ nói: “Chị dâu, em không phải anh Văn Đường, năng lực của em không bằng anh ấy, cho nên em vẫn phải dựa vào gia đình mình.”

Nghê Bảo Gia có thể nhìn ra, dường như tâm trạng của Tạ Điểu cũng không tốt lắm. Suy cho cùng, tình cảm là chuyện của hai người, với tư cách là người ngoài thì cô khó có thể nói được điều gì.

Chu Văn Đường gọi điện thoại xong đi vào thì thấy hai người đều im lặng, bầu không khí không ổn lắm. Anh cười cười nhìn cô: “Nếu Tạ Điểu chọc giận em, nói cho anh biết, anh sẽ dạy cho chú ấy một bài học thay em.”

Nghê Bảo Gia lắc đầu và nói không có.

Tạ Điểu châm một điếu thuốc, khôi phục lại thái độ thản nhiên: “Anh Văn Đường, sao em dám chọc tức chị dâu? Dù sao anh cũng vất vả lắm mới có lại được chị ấy, em không muốn đi tìm phiền toái như Chu Đoan Dương.”

Chu Văn Đường mỉm cười.

Tạ Điểu lại đổi đề tài, anh ấy nói với vẻ cực kỳ đau khổ: “Chị dâu, chị khuyên anh Văn Đường đi, bảo anh ấy vác cái chiến hạm Lego kia về đi. Nếu cứ để lại đây, cả ngày tim em cứ treo trên cao, cơm ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên.”

Chu Văn Đường cười nói: “Chú mày chỉ giỏi cái này thôi, hai hôm nữa anh bảo Lý Thước đến mang đi.”

“Câu này là anh nói đó nha.”

“Ừ, anh nói.”

Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường không ở lại lâu mà rời đi.

Hai người lên xe, Chu Văn Đường nhìn cô: “Vừa rồi khi anh đi nghe điện thoại, em và Tạ Điểu đã nói chuyện gì với nhau thế, anh thấy tâm tình chú ấy không tốt cho lắm.”

“Em chỉ hỏi chuyện của anh ta và Giang Lê thôi.” Nghê Bảo Gia không khỏi bênh vực Giang Lê: “Anh ta là người không nghiêm túc như thế, sao còn trêu chọc Giang Lê làm gì?”

Chu Văn Đường cười nhạt: “Sao em biết chú ấy không nghiêm túc? Chỉ là có rất nhiều chuyện chú ấy “thân bất do kỷ” mà thôi.”

“Anh ta mà “thân bất do kỷ” sao, em thấy anh ta sống quá thoải mái thì có.”

Chu Văn Đường nhẹ nhàng nói: “Hoàn cảnh của Tạ Điểu có chút phức tạp, đối với nhà họ Tạ thì bố của chú ấy không quá quan trọng, vẫn là nhờ ông nội anh đã giúp đỡ Tạ Điểu mấy năm nay, nên hoàn cảnh của gia đình Tạ Điểu mới dần dần khá hơn, rồi ông cụ Tạ mới đưa một số tài nguyên cho bố con Tạ Điểu.”

Nghê Bảo Gia tò mò hỏi: “Tại sao bố của Tạ Điểu lại không được nhà họ Tạ coi trọng?”

“Chú Tạ là do ông Tạ và một người phụ nữ bên ngoài sinh ra.”

Nghê Bảo Gia phải mất hai giây mới tiêu hóa được sự việc, cô cau mày nói: “Có phải những người như gia đình các anh đều phức tạp như vậy không.”

Chu Văn Đường liếc cô một cái, anh cười nói: “Câu nói này hơi phiến diện đấy, Gia Gia, không chỉ ở những gia đình giống như bọn anh, mà còn có rất nhiều các gia đình khác có hoàn cảnh tương tự, thậm chí còn hỗn loạn hơn.”

Nghê Bảo Gia cũng cảm thấy lời vừa rồi mình nói có thành kiến thật, cô hỏi không đầu không đuôi: “Còn anh thì sao?”

“Anh cái gì cơ?”

“Sau này anh kết hôn rồi có xảy ra chuyện tương tự không?”

Chu Văn Đường trừng mắt nhìn cô: “Lúc anh kể cho em nghe về chuyện ông ngoại anh, chẳng phải em nói ông ngoại anh cũng là người có tình có nghĩa nên anh còn chưa hư hỏng đến mức độ đó mà phải không? Em đã quên hết những lời do chính em nói rồi sao?”

Nghê Bảo Gia mím môi: “Anh biết em có ý gì à?”

Chu Văn Đường khẽ cười: “Anh đâu biết.”

Không hiểu sao trong lòng Nghê Bảo Gia lại thở phào một hơi, cô lại hỏi: “Ban nãy anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Cô út của anh.” Ánh mắt Chu Văn Đường dừng lại ở trên mặt cô: “Hai ngày nữa cô út sẽ về, cô út muốn gặp em nên bảo anh hỏi em một chút xem em có ý kiến như thế nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không hiểu sao sắc mặt Nghê Bảo Gia trở nên căng thẳng: “Sao tự nhiên cô út anh lại muốn gặp em?”

Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm: “Gia Gia, em nói xem là vì sao?”

Nghê Bảo Gia giả vờ ngơ ngác, cô quay đầu đi: “Làm sao em biết được?”

Chu Văn Đường im lặng cười một tiếng: “Năm nay anh cũng đã ba mươi hai tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, nói sao thì cũng không thể để em họ của em vượt mặt chúng ta phải không?”

Nghê Bảo Gia nhìn anh mà nói không nên lời: “Sao anh lại lấy việc này ra so sánh với em ấy?”

Chu Văn Đường thuyết phục: “Chỉ là gặp mặt một lần thôi, con người của cô út anh rất tốt, cô út anh sẽ thích em.”

Nghê Bảo Gia biết cô út của Chu Văn Đường là người rất quan trọng với anh nên cô do dự vài giây rồi đồng ý.

Trên thực tế, Nghê Bảo Gia vẫn hơi mất tự nhiên khi gặp bà cụ Hạ. Suy cho cùng thì lúc đó thậm chí đến việc chào hỏi bà cụ mà cô cũng chẳng làm, cứ thế bỏ đi một mạch, điều này ít nhiều gì cũng cho thấy sự thiếu tôn trọng.

May mắn thay, khi bà cụ Hạ gặp lại cô, thái độ của bà ấy đối với cô vẫn như cũ, cùng cô trò chuyện về thời tiết và đồ ăn ở Quảng Châu như thường lệ, như thể hơn một năm qua cô và Chu Văn Đường chưa từng xa nhau.

Nghê Bảo Gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vú Chu biết Nghê Bảo Gia thích ăn cay nên bà ấy bỏ không ít ớt khô vào trong món cá cải chua tối nay. Nghê Bảo Gia cũng ăn ngon miệng, ăn tới mức chóp mũi rỉ ra vài giọt mồ hôi.

Chu Văn Đường đưa ngón tay lau mồ hôi trên chóp mũi cô, anh cười khuyên bảo: “Ăn ít thôi, ngày mai lại kêu đau họng.”

Bà cụ Hạ nói: “Cứ để con bé ăn đi. Bảo Gia gầy quá, nên ăn nhiều một chút. Lát nữa con nói Vú Chu pha chút trà thảo mộc là xong ấy mà.”

Bà cụ Hạ đã nói câu này rồi, đương nhiên Chu Văn Đường cũng không khuyên nhủ nhiều.

Ăn tối xong, Nghê Bảo Gia cũng không vội về mà ngồi hàn huyên với bà cụ Hạ, sau đó mới quay về phòng cùng với Chu Văn Đường.

Lại lần nữa bước vào căn phòng này, Nghê Bảo Gia không khỏi nghĩ đến lần trước cãi nhau với Chu Văn Đường, trong lúc nhất thời cảm xúc của cô hơi lẫn lộn, cũng may là bố Nghê Bảo Gia gọi điện đến đã cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.

Bố Nghê ở đầu bên kia hỏi cô khi nào cô về nhà, có cần ông đón cô không.

Nghê Bảo Gia: “Không cần đâu bố, lát nữa con sẽ về ạ.”

Hai bố con nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Chu Văn Đường mở hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc: “Tối nay em phải về à?”

“Dạ.”

“Cứ bắt buộc phải về à?”

“Không được đâu, em đã nói với mẹ em tối nay em về rồi.”

Chu Văn Đường khẽ thở dài: “Em cho anh số điện thoại của bố vợ được không?”

Nghê Bảo Gia cảnh giác bảo vệ điện thoại của mình: “Anh muốn số điện thoại của bố em làm gì?”

Chu Văn Đường nửa nghiêm túc nửa đùa cợt: “Thì còn không phải là để hỏi ý kiến bố vợ à, để bố vợ đồng ý cho con gái bố ở lại với anh một đêm.”

Nghê Bảo Gia biết anh nói đùa nên cũng không đùa chung, cô nói: “Em đã nói với bố là em có bạn trai rồi.”

Chu Văn Đường ngừng hút thuốc, anh hỏi: “Bố em phản ứng thế nào?”

“Thì nói là khi nào có thời gian dẫn anh về nhà gặp mặt một lần.”

Nói xong lời này, Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy không thực tế. Cô nhớ lại khi cô nói đùa về việc đưa anh về nhà gặp bố mẹ cô, vẻ mặt anh cứng đờ trong giây lát, như thể anh thực sự sợ cô sẽ đưa anh về nhà. Nhưng hiện tại hai người đang nói về chủ đề này, giống như hầu hết các cặp đôi khác, họ cũng đã bước vào quá trình gặp mặt bố mẹ.

Nghê Bảo Gia thật sự tin tưởng lời anh nói ngày đó. Ngày hôm ấy, cô phàn nàn rằng tình cảm của họ không bằng nhau, anh nói với cô rằng chuyện đó đã khác, bây giờ anh cũng thích cô nhiều như thế, trong lòng anh có cô.

“Vậy chúng ta gặp mặt cô út trước rồi tính tiếp nhé?”

“Cũng có thể, chỉ là…” Nghê Bảo Gia cố ý tỏ ra vẻ khó xử.

Chu Văn Đường cau mày: “Chỉ là cái gì?”

Nghê Bảo Gia nói đùa: “Chỉ là hình như bố em không hài lòng với tuổi tác của anh cho lắm á?”

Trong mắt mang theo ý cười, Chu Văn Đường nhẹ nhàng chạm vào môi cô, thản nhiên nói: “Vậy em sẽ không nói cho ông ấy biết là con gái ông ấy thích người lớn tuổi chứ?”

Nghê Bảo Gia nói ngược lại: “Ai nói vậy?”

Chu Văn Đường hôn lên vành tai cô, ngón tay lướt qua gấu váy của cô, giống như con cá nhanh nhẹn lặn xuống vực sâu, anh phối hợp hỏi: “Vậy em thích người như thế nào, nhỏ tuổi hơn em à?”

Ngay lúc Nghê Bảo Gia vừa định mở miệng, môi Chu Văn Đường lại bao phủ lấy môi cô, hôn lên môi cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện