Đầu Hạ Nhiên Y ập đến cơn đau, cô ôm đầu cắn răng úp mặt xuống gối chịu đựng, đêm qua quên bẵng việc không được phép dùng chất có cồn và chất gây kích thích, nếu không sẽ khiến cho tình trạng thần kinh của cô càng trở nên tồi tệ hơn.
Từ ngoài vào, Giang Dụ Thần lẳng lặng đưa mắt dõi theo Hạ Nhiên Y đang vật vã trên giường, anh đến kéo cô ngồi dậy đưa nước và thuốc.

Hạ Nhiên Y chưa hỏi là thuốc gì đã cầm lấy uống, Giang Dụ Thần khẽ cong môi cười dáng vẻ yếu đuối dễ dàng khuất phục của cô ngay lúc này.
Bảy giờ rời khỏi biệt thự, ngôi nhà trang trí bừa bộn ngày hôm qua đã có người đến dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Nhiên Y âm thầm quan sát Giang Dụ Thần cùng bạn bè anh, cô đã luôn nghĩ rằng bọn họ đều chỉ là những công tử ăn chơi hư hỏng nhưng họ làm bất kỳ việc gì cũng biết thu dọn tàn cuộc.
Trên đường di chuyển, Hạ Nhiên Y thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, ngoại thành ít xe cộ cao ốc, dọc đường đều là những mảnh đất cây mọc xanh ươm, dù cảnh đẹp trước mắt như trong mắt cô vẫn là một màu ảm đạm.


Hạ Nhiên Y nghiêm túc suy nghĩ chuyện Tô Tiểu Vy, bề ngoài cô gái đó tựa như một tiên nữ lại có quá khứ đáng sợ như thế, khó trách Giang Dụ Thần lại không yêu.
Có điều những gì Hà San kể với Hạ Nhiên Y vẫn khiến cô nửa tin nửa ngờ bởi không có chứng cứ hoàn toàn xác thực, chỉ có những nhận định từ phía cá nhân không đủ thuyết phục, nếu như là hiểu lầm chẳng phải sẽ khiến một người vô tội chịu oan?
Hạ Nhiên Y xoay đầu nhìn Giang Dụ Thần đang tập trung lái xe, cẩn trọng lên tiếng hỏi: “Dụ Thần, đoạn clip kia anh tính làm gì?”
Ánh mắt Giang Dụ Thần vẫn nhìn thẳng về phía trước, trong lời nói mang theo sự không hài lòng: “Thế nào? Em định hỏi tôi để giúp Tô Tiểu Vy?”
“Không phải, nhưng anh tung đoạn clip đó lên mạng sẽ vướng vào pháp luật”
“Em nghĩ tôi sẽ tung đoạn clip đó?” Giang Dụ Thần liếc mắt nhìn Hạ Nhiên Y, giọng điệu đọc thấu ý nghĩ của cô.
“Không phải sao?” Hạ Nhiên Y nghi hoặc hỏi, trong tâm tư chợt le lói tia rạng rỡ.
Giang Dụ Thần nhếch môi cười không đáp, nét mặt và nụ cười mang theo sự ẩn ý, anh cất công bày ra cái bẫy lớn dụ Tô Tiểu Vy vào bẫy, tốn tiền thuê người để rồi chôn vùi đoạn video đó vĩnh viễn? Đương nhiên không, anh có dự tính riêng của mình, Hạ Nhiên Y có cản cũng không thể.
Dù không biết Giang Dụ Thần có tính toán gì, ít ra Hạ Nhiên Y có thể chắc chắn anh không tung đoạn video đó lên mạng cho bao người xem, kết quả ra sao chỉ còn phải xem Tô Tiểu Vy sống tốt xấu, liệu có may mắn thoát khỏi vụ này hay sẽ bị dìm xuống.
Mặt trời dần lên cao, những tia nắng xuyên vào trong xe, không rõ vô tình hay hữu ý, những ánh nắng hiện trên gương mặt Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y bắt gặp cảnh tượng đẹp đẽ trước mặt liền bị cuốn vào lúc nào không hay, bất chợt nghĩ đến người đàn ông không góc chết này đã giết chết trái tim của bao nhiêu cô gái, nhớ đến nụ cười lưu manh thiếu đứng đắn của anh, cô như bị lún sâu vào sự mê hoặc của anh.
Càng ngắm nhìn Giang Dụ Thần, tim Hạ Nhiên Y càng đập mạnh đến khó thở, cô vội quay mặt đi chỗ khác hít thở, tự vỗ nhẹ vào mặt mình một cái để thức tỉnh lại, bất kỳ người đàn ông đẹp nào cô cũng có thể thích, duy nhất Giang Dụ Thần tuyệt đối không được, anh là thuốc độc, không phải là chiếc bánh ngọt thơm ngon mà cô gái nào cũng mê đắm.
Hạ Nhiên Y càng cố ép bản thân không được si mê vẻ bề ngoài của Giang Dụ Thần, những hình ảnh về cơ thể nóng bỏng và nụ hôn ngọt ngào của anh càng xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Các ký ức về những đêm ấy, Hạ Nhiên Y như nhìn thấy được gương mặt cùng thân hình quyến rũ đó của Giang Dụ Thần hiện rõ trước mắt cô, thậm chí hai lòng bàn tay có cảm giác đang chạm vào da thịt anh.

Cảm nhận trên mặt mình có điều gì đó, Hạ Nhiên Y dùng ngón tay chạm vào nhân trung kiểm tra, ngang trên ngón tay trỏ cô dính máu.

Hạ Nhiên Y ngớ người mơ màng, từ khi nào cô lại trở thành một cô gái ham mê sắc đến mức nghĩ đến đã chảy máu mũi?
Giang Dụ Thần ngay khi nhận ra Hạ Nhiên Y có vấn đề liền tấp xe vào lề, nhanh tay lấy khăn giấy lau máu cho cô, biểu cảm trên gương mặt vô thức trở nên nghiêm trọng: “Em làm sao vậy?”
Trong cổ Hạ Nhiên Y như có gì đó chặn lại, cô không thể nói với Giang Dụ Thần rằng cô nghĩ đến lúc anh khỏa thân mới khiến cô chảy máu mũi, điều đó đồng nghĩa với việc cô đã hoàn toàn bị anh khống chế cả tâm trí.

Hạ Nhiên Y cầm lấy giấy tự lau, cứng nhắc lắc đầu tránh né ánh mắt: “Không...!không sao, chắc tại...!nóng quá”
Tiếng thở dài của Giang Dụ Thần bỗng vang lên, Hạ Nhiên Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt anh là sự mâu thuẫn đan xen giận dữ.

Hạ Nhiên Y cúi đầu khó xử, cô thật sự không hiểu bản thân mình đang bị gì, chỉ cần nghĩ đến anh cô không thể điều khiển được trái tim và lý trí của mình.

Giang Dụ Thần bất ngờ ôm gáy Hạ Nhiên Y kéo đến hôn lên môi cô, cô ngơ ngác mở to mắt nhìn hàng mi đen ngay trước mắt đang khép hờ, tại sao đến tận lúc này cô mới nhận ra nhan sắc của anh có sức sát thương mạnh đến mức khiến cô mất cả khả năng kiểm soát?
Cửa sổ bên chỗ Hạ Nhiên Y có tiếng gõ, Giang Dụ Thần chậm rãi buông Hạ Nhiên Y ra, cả hai cùng nhìn về bạn bè anh đứng vây bên ngoài xem với vẻ mặt thích thú.

Hạ Nhiên Y xoay lưng với bọn họ, muốn tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức, Giang Dụ Thần thản nhiên hạ cửa kiếng, lên giọng thách thức: “Sao?”
“Bọn tao còn tưởng xe mày có vấn đề, hóa ra mày có vấn đề, kiềm chế chút đi đại ca, tám giờ sáng còn động *** à?”
“Phắn đi” Giang Dụ Thần mắng xong kéo cửa kiếng lên, ngó sang bộ dạng xấu hổ cúi thấp người của Hạ Nhiên Y bên cạnh đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện