Sau giấc ngủ say vì cả ngày bận rộn, Hạ Nhiên Y giật mình tỉnh dậy, đối diện ngay trước mặt là Giang Dụ Thần đang mỉm cười chăm chú nhìn cô.
Hạ Nhiên Y bày ra vẻ mặt vô tội, thành thật khai báo chuyện quan trọng: "Em vẫn chưa nấu cơm"
Giang Dụ Thần cong môi cười, cưng chiều nói: "Anh lãnh tiền vé số rồi, chúng ta ra ngoài ăn mừng"
"Lãng phí, để tiền giúp bọn trẻ trong cô nhi viện còn hay hơn"
"Bốn năm học phí của em còn không tiếc lại tiếc ba mươi triệu này.

Em không cần lo, anh sẽ giúp bọn trẻ với việc thiết thực hơn, còn số tiền này là để nuôi em qua ngày"
Hạ Nhiên Y bật cười mãn nguyện, chợt cảm thấy cuộc sống có Giang Dụ Thần liền trở nên dễ dàng.

Tắm rửa thay quần áo, Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Thần ra đầu đường ăn tối, chỉ là một quán bình dân bên vỉa hè, không sang trọng, không đắt tiền nhưng ăn cùng nhau lại vô cùng ngon miệng.
Trong lúc ăn, Hạ Nhiên Y sực nhớ chuyện qua trọng liền kể lại: "Phải rồi, lúc sáng mẹ có gọi hỏi tình hình thế nào, nghe giọng bà ấy có lẽ rất lo, em định cuối..."
"Dừng!" Giang Dụ Thần bất mãn cắt ngang lời Hạ Nhiên Y, cứng rắn quở trách: "Em định cuối tuần về nhà với mẹ em rồi bỏ anh một mình đúng không? Không chấp nhận!"
"Em chỉ ngủ lại tối thứ bảy thôi, đợi khi nào mẹ em quen việc em ở xa rồi sẽ không về nữa"
Giang Dụ Thần không nói năng, biểu tình hoàn toàn phản đối.

Hạ Nhiên Y khẽ thở dài khó xử, một bên là mẹ cô lúc nào cũng lo lắng đủ thứ, một bên là người đàn ông đã trở thành chồng nhưng phải chịu thiệt thòi vì không thể công khai.
Từ lúc bắt đầu vấn đề, Giang Dụ Thần im lặng làm lơ, Hạ Nhiên Y có dỗ thế nào anh cũng không thôi giận.

Cô biết anh sẽ nghĩ dù chọn ở bên nhau cô vẫn xem trọng mẹ hơn và xem anh chỉ là kẻ tạm bợ, nhưng đối với cô hiện tại, dù là ai cũng vô cùng quan trọng.
Về đến nhà, Giang Dụ Thần lên phòng làm việc trên laptop, đến mười giờ hơn tắt máy lên thẳng giường nằm một góc xoay mặt ra phía ngoài, từ đầu đến cuối không thèm để ý đến dáng vẻ khổ tâm của Hạ Nhiên Y.
Giang Dụ Thần không phải ghen tỵ với Vương Tư Tuệ, điều khiến anh kiên quyết trong việc lựa chọn của Hạ Nhiên Y đều có lý do.
Ngay trước khi bắt đầu hẹn hò, Giang Dụ Thần thừa biết Hạ Nhiên Y vì Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh mà không dám tiến đến với anh.

Khó khăn lắm mới khiến Hạ Nhiên Y hồi tâm chuyển ý, nếu Giang Dụ Thần không kiên quyết giữ chặt đến cùng thì chắc chắn sẽ có một ngày, khi mối quan hệ giữa anh và cô công khai bị phản đối thì khả năng cực kỳ cao cô sẽ chọn theo mẹ.
Giang Dụ Thần vẫn không quên, anh cũng không còn hận Vương Tư Tuệ lấy cha anh khi mẹ anh chỉ mới mất vài tháng, anh đã nhúng nhường để cho bà được hạnh phúc bên cha anh thì Hạ Nhiên Y nhất định phải thuộc về riêng anh.

Hạ Nhiên Y tắt đèn kéo rèm giường, không gian chìm trong bóng tối, cô yên lặng một lúc vẫn không nhị được lén chạm ngón tay vào lưng Giang Dụ Thần.
"Em...!em chỉ về thăm thôi, không ngủ lại đâu"
Giang Dụ Thần vẫn không có bất kỳ động thái nào khác, lạnh nhạt đáp: "Bà ấy là mẹ em, em muốn ở với bà ấy anh cũng không có quyền cấm"
Cảm xúc trong Hạ Nhiên Y rối bời, cô ngồi dậy lặng lẽ rời khỏi giường.

Ngay khi cô vừa vén màn, cánh tay rắn chắc bỗng ôm ngang eo cô quật ngã về phía sau.
Trong bóng tối không thể thấy được biểu cảm của Giang Dụ Thần, nhưng Hạ Nhiên Y cảm nhận được rõ hơi thở nặng nề mang theo sự phẫn nộ của anh phả lên mặt mình.
Ngón tay cái của Giang Dụ Thần lướt qua môi Hạ Nhiên Y, tiếp đó là đôi môi anh chạm lên, chưa đến hai giây đã rời ra.
Hô hấp của Giang Dụ Thần cũng bình thường trở lại, khi nãy anh cho rằng Hạ Nhiên Y đã giận ngược lại, nhưng cô không đẩy anh ra chứng tỏ vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.
Giang Dụ Thần cất tiếng nói lên nỗi lòng: "Nhiên Y, anh vẫn luôn có cảm giác em sẽ vì mẹ em mà rời xa anh.


Anh để em tự quyết định mối quan hệ vì muốn em chủ động chọn ở bên anh, em không muốn công khai anh vẫn cam tâm tình nguyện, nhưng anh thật sự không thích điều đó chút nào"
Nước mắt đau lòng trào khỏi khóe mi Hạ Nhiên Y, duyên phận này thật quá oan nghiệt.
Giang Dụ Thần cúi đầu bên đầu Hạ Nhiên Y, dùng tấm chân tình bày tỏ: "Hiện tại anh nợ em một hôn lễ, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, em có thể để anh được trả món nợ này"
Hạ Nhiên Y cắn môi dưới nén tiếng khóc ở cổ, cô vòng tay ôm lấy Giang Dụ Thần, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được tâm sự anh giấu bấy lâu.
Giang Dụ Thần chợt hôn lên tai Hạ Nhiên Y, giọng nói thỏ thẻ ám muội: "Anh vẫn còn giận, mau dỗ anh đi"
Eo dưới áo bị ngón tay Giang Dụ Thần chạm vào ngay chổ nhột, Hạ Nhiên Y phản kháng bất ngờ bị anh cắn vào vai với lực mạnh.
"Đừng mà" Hạ Nhiên Y vừa khóc vừa cười đẩy anh ra, kết quả bị cù lét đến phát khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện