Ba năm sau...
Hạ Nhiên Y tốt nghiệp ngành ngoại ngữ, Giang Dụ Thần bắt đầu lo sốt vó khi cô muốn xin vào các văn phòng xuất bản sách làm việc, mục đích ban đầu anh chỉ muốn cô học xong đại học rồi ngoan ngoãn ở nhà làm nội trợ, nếu cô muốn bước vào một xã hội mới là một vấn đề có tính rủi ro cao.
Suy đi tính lại, Giang Dụ Thần cũng nghĩ ra cách trói Hạ Nhiên Y yên ở nhà, thật lòng mà nói cách này vừa đạt được mong ước của cô trước đây, cũng vừa đạt được hai ý định của anh hiện tại.
Ba giờ chiều Giang Dụ Thần đã tan làm, anh không về nhà mà đến thẳng bệnh viện gặp bác sĩ điều trị và theo dõi bệnh tình Hạ Nhiên Y suốt mấy năm nay.
Sau khi lật lại hồ sơ bệnh án vào lần tái khám gần nhất kiểm tra, trên gương mặt nam bác sĩ trẻ tuổi xuất hiện biểu cảm phức tạp.
"Nói thế này nhé, tuy tình trạng Nhiên Y không quá nghiêm trọng nhưng việc để cô ấy mang thai vào thời điểm này...!tôi chỉ có thể nói là năm mươi năm mươi"
Đôi mày Giang Dụ Thần bất giác cau lại, sắc mặt bỗng chốc tối đi vài phần, anh vẫn luôn nghĩ chuyện này không vấn đề.
Đoán được tâm tư của Giang Dụ Thần, nam bác sĩ không nhanh không chậm tiếp lời giải thích: "Theo ghi nhận của bệnh án, Nhiên Y thỉnh thoảng vẫn bị tái phát triệu chứng mất trí nhớ tạm thời, việc mang thai khó tránh khỏi áp lực lên tinh thần của người làm mẹ, nếu vượt quá tầm kiểm soát đối với tình trạng của Nhiên Y, e là sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con"

Trên đường trở về nhà, lòng dạ Giang Dụ Thần rối bời, mọi chuyện giờ đây đều nằm ngoài dự tính của anh.
Trở về nhà sớm hơn mọi khi, Giang Dụ Thần bước vào cửa liền theo thói quen nhìn vào bếp tìm kiếm bóng dáng Hạ Nhiên Y.
Cùng lúc đó, Hạ Nhiên Y từ trên lầu xuống, ngạc nhiên cất tiếng hỏi: "Hôm nay anh về sớm vậy?"
"Anh có việc bên ngoài nên xong về luôn" Giang Dụ Thần vừa nói vừa đến sofa trong phòng khách ngồi xuống.
Hạ Nhiên Y đến gần, Giang Dụ Thần vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Bắt gặp nét mặt có chút mất tự nhiên của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần dễ dàng nhận ra cô đang có chuyện quan trọng muốn nói.

Anh cong môi cười ôn nhu, lên tiếng gợi hỏi: "Có gì muốn nói với anh sao?"
Hạ Nhiên Y lưỡng lự ngước mắt nhìn Giang Dụ Thần, giọng nói lộ rõ căng thẳng: "Em...!hình như có thai rồi"
Phản ứng của Giang Dụ Thần thay đổi trong chớp mắt, anh bật thẳng người dậy nghiêm trọng nhìn Hạ Nhiên Y, biểu tình kìm nén như đang dọa người.
"Sao em biết?"
Hạ Nhiên Y len lén rút que thử thai trong túi áo ngủ ra đưa cho Giang Dụ Thần xem, lo lắng đáp: "Em tra trên mạng rồi, hình như là thật đó"
Thay vì vui mừng, thái độ Giang Dụ Thần hiện rõ sự không hài lòng, những ngón tay siết chặt que màu trắng đang cầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ phía trên.
Nhận ra thái độ Giang Dụ Thần không đúng, Hạ Nhiên Y hoài nghi dò xét: "Anh không muốn sao?"
Giang Dụ Thần im lặng không đáp, đều vì anh nôn nóng muốn giữ Hạ Nhiên Y ở yên trong nhà nên đã chơi may rủi, không ngờ cơ thể cô lại nhạy đến mức này.
Nhưng giờ đây trong lòng Giang Dụ Thần thật sự rất rối, anh sợ rằng Hạ Nhiên Y sẽ gặp vấn đề về tâm lý khi mang thai, nhỡ chẳng may ngoài ý muốn thì anh không những mất đi đứa bé mà có thể mất luôn cô.

Hạ Nhiên Y mắt đượm buồn nhìn Giang Dụ Thần, có những chuyện cô chỉ nhất thời quên, nhưng chuyện anh từng nói không muốn có em bé vì cô còn đi học cô không bao giờ quên, hiện tại cô đã tốt nghiệp, anh vẫn không chấp nhận chuyện có con.
Nước mắt nghẹn ngào trào khỏi mi mắt, Hạ Nhiên Y chợt nhận ra Giang Dụ Thần không muốn cùng cô xây dựng một gia đình trọn vẹn.
Gương mặt Hạ Nhiên Y lộ rõ sự thất vọng, mạnh mẽ đưa tay gạt đi nước mắt, dù trong lồng ngực nhói lên từng cơn tủi hờn nhưng vẫn cứng miệng tuyên bố: "Anh không muốn thì thôi, em sẽ tự mang tự nuôi, anh muốn tìm ai hưởng thụ cuộc sống hai người em cũng không quản nữa"
Hạ Nhiên Y nói xong liền đứng dậy đi nhanh lên lầu, vừa khuất khỏi lập tức khóc nghẹn, trước mắt bị mờ đi bởi nước mắt che lấp.
Vào phòng, Hạ Nhiên Y lôi ba lô ra, mở tủ quần áo gom quần áo nhét vào.

Tâm trạng Hạ Nhiên Y cực kỳ tệ lẫn tức giận, cô không nghĩ Giang Dụ Thần lại không muốn nhận con.
Cửa phòng bỗng bật mở, Hạ Nhiên Y giật mình ngẩng đầu nhìn, mắt mũi cô đỏ hoe vô thức dừng hành động để dõi theo Giang Dụ Thần.
Giang Dụ Thần bỗng đến trước mặt cô, sắc mặt vẫn không hề khá hơn, bất chợt đưa ra yêu cầu: "Hứa với anh đi, từ giờ hãy nghe lời anh tuyệt đối, anh sẽ bảo vệ em và con"
Hai mắt Hạ Nhiên Y lại rưng rưng ngập nước, vẫn chưa hiểu hết ý Giang Dụ Thần đã ôm chầm lấy cô.


Hạ Nhiên Y trong giây phút mơ màng không thể xác định rõ nhịp tim đang đập mạnh là của cô hay Giang Dụ Thần.
Hạ Nhiên Y cảm nhận được Giang Dụ Thần đang giấu cô chuyện gì đó, bởi chẳng khi không anh lại nói sẽ bảo vệ cô và con.
Giang Dụ Thần buông Hạ Nhiên Y ra, dịu dàng xoa mắt bị sưng lên của cô, nghiêm túc cảnh cáo: "Em dám suy nghĩ tiêu cực anh sẽ không cho em mang thai nữa đâu"
Khóe môi Hạ Nhiên Y cong lên cao, gánh nặng trong lòng lập tức được rút bỏ, cô mong chờ hỏi: "Anh vì lo cho em nên mới không muốn có em bé sao?"
Đôi mắt Giang Dụ Thần bỗng đỏ lên, khẽ mỉm cười ân cần, xoa xoa mặt Hạ Nhiên Y tỉ tê: "Anh yêu người khác thì đã không lo cho em"
Hạ Nhiên Y bật cười mãn nguyện nhào đến ôm Giang Dụ Thần.
Nghe câu trả lời này, Hạ Nhiên Y biết mình đã yêu đúng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện