Hai năm sau...
Buổi chiều như thường ngày, Hạ Nhiên Y bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm, con gái ngồi trên thảm trong phòng khách tự chơi đồ chơi.
Con gái chỉ lo chơi không thèm đếm xỉa đến lời mẹ nói, vậy mà vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã lập tức bật dậy chạy ra đón.
Giang Dụ Thần đi làm về đầu tiên sau khi mở cửa bao giờ cũng được con gái chào đón nhiệt tình, anh bế con lên hôn vài cái cho thỏa nỗi nhớ sau cả ngày dài không gặp.
Bế con gái vào bếp, Giang Dụ Thần vừa mới xoay đầu Hạ Nhiên Y qua chưa kịp hôn thì đã bị con gái đẩy mặt anh không cho, thậm chí còn phụng phịu giận dỗi.
Giang Dụ Thần có kinh nghiệm chỉ tay ra phía khác, vờ nói: “Có gì ở đó kìa”
Con gái vừa tò mò xoay đầu xem, Giang Dụ Thần liền phản ứng nhanh lẹ hôn lên môi Hạ Nhiên Y, lúc con gái quay lại không biết mình bị lừa còn ngây ngô nói: “Không có đâu”
“Không có sao, vậy là cha nhìn nhầm rồi” Giang Dụ Thần nhịn cười hùa theo.
Hạ Nhiên Y bĩu môi nhìn cha con Giang Dụ Thần cười nói, dám cho cô ra rìa? Được, cứ đợi đấy!
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Nhiên Y trộm dõi mắt theo Giang Dụ Thần tắt đèn phòng, đợi anh lên giường liền buông lời gạ gẫm: “Chồng yêu, chúng ta sinh một đứa nữa nhé?”
Giang Dụ Thần khựng lại một chút, không thèm đáp kéo chăn qua đầu tránh né.
Hạ Nhiên Y không cam tâm lay người anh, hạ giọng nài nỉ: “Đi mà, một đứa nữa thôi”
Chăn được mở ra, Giang Dụ Thần nghiêm túc nói: “Nếu sinh con gái thì được, còn nếu em có ý định sinh con trai đá anh đi thì đừng hòng”
Bị bắt trúng tim đen, Hạ Nhiên Y cũng không dám lên tiếng phản bác vì sợ bị lộ âm mưu.
Nhưng việc này quả không công bằng, Giang Dụ Thần có con gái thân thiết lại không cho cô sinh con trai.
Lúc cùng nhau tụ họp bạn bè, con trai Lạc Quân đã học lớp lá, cậu nhóc dù không phải lần đầu gặp con gái Giang Dụ Thần nhưng vẫn còn xấu hổ, bị em gái hai tuổi đáng yêu bám theo rõ ràng rất thích nhưng vẫn không dám nhìn thẳng.
Giang Dụ Thần và Lạc Quân nhìn hai đứa nhỏ rồi lại bắt đầu bàn tính chuyện làm sui gia.
Con gái đầu được ba tuổi thì Hạ Nhiên Y mang thai bé thứ hai sau bao nhiêu ngày dụ dỗ Giang Dụ Thần, anh suốt ngày đi ra đi vào tuyên bố con gái mới được sinh, thế nhưng sinh ra con trai thì anh vẫn một tay chăm sóc.
Một hôm chiều mát Giang Dụ Thần lôi giấy bút ra ngồi ở phòng khách tính toán, một tay bế con trai bốn tháng trong lòng, con gái ngồi xem tivi bên cạnh, còn anh chăm chú gõ máy tính tay rồi ghi ghi chép chép.
Hạ Nhiên Y từ bếp ra lén đến gần kiểm tra, phát hiện Giang Dụ Thần đang tính tiền sính lễ của con trai sau này lấy vợ, còn tính luôn cả tiền sính lễ nhận được từ con rể.
Nhìn hai con số khác biệt một trời một vực, một bên cao ngất một bên thấp lẹt tẹt, Hạ Nhiên Y thầm thở dài thương thay cho con trai.
Năm đó Giang Dụ Thần trách Giang Dụ Minh keo kiệt với con đẻ, giờ đây anh lại trở thành bản sao của cha.
Hạ Nhiên Y mỉm cười lên phòng con gái định dọn dẹp, lúc mở cửa đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, cô lập tức chuyển hướng trở lại phòng khách.
Đến cạnh Giang Dụ Thần ngồi xuống, Hạ Nhiên Y bế con trai trong tay anh, vờ bình tĩnh đề nghị: “Anh với con lên dọn phòng đi”
Giang Dụ Thần đơn giản chỉ nghĩ Hạ Nhiên Y mệt không muốn làm, anh không từ chối liền bế con gái lên, hào hứng nói: “Dọn phòng thôi nào”
Tâm trạng đang phấn khởi, Giang Dụ Thần vừa mở cửa phòng con gái thì nụ cười trên môi lập tức tắt đi, anh nhớ cách đó hai tuần đã dọn cất vào tủ một lần, giờ thì đâu lại vào đấy, gấu bông trước đây Hạ Nhiên Y mua từ lúc chuyển qua phòng con gái thì chẳng khác nào kho chứa thú nhồi bông.
Giang Dụ Thần bất lực nhìn con gái, nghiêm túc hỏi: “Con lớn rồi đúng không?”
Con gái lắc đầu, thành thục đáp trốn tránh dọn phòng một mình: “Con chỉ là con nít ba tuổi thôi”
Giang Dụ Thần không thốt nên lời, Hạ Nhiên Y theo sau cũng nghe thấy lời con gái nói, cô bật cười thành tiếng, vừa bắt gặp gương mặt đen thui của anh xoay lại cô liền cười lớn hơn.
Anh bỗng ném con gái vào đống gấu bông, tiếng cười hắc hắc vang lên.
Ngay lúc Giang Dụ Thần “ra tay” với con gái, Hạ Nhiên Y cũng thẳng chân đá anh ngã nhào.
Tiếng cười đùa làm em trai nhỏ đang ngủ trên tay của Hạ Nhiên Y cũng bị làm cho thức giấc.
Nghe thấy tiếng ê a, Giang Dụ Thần liền đứng lên đi đến bế con trai, Hạ Nhiên Y bất ngờ bị đẩy từ phía sau bởi con gái.
Nằm trên gấu bông, Giang Dụ Thần để con trai ngồi trên bụng, Hạ Nhiên Y nằm bên cạnh tựa đầu vào vai anh, con gái nằm phía bên còn lại của anh làm mặt xấu trêu em cười.
Tiếng cười nắc nẻ của em trai vang lên, cùng với đó là tiếng ú òa của chị gái nhỏ.
Giang Dụ Thần bất chợt xoay đầu, vừa vặn tư thế đặt nụ hôn lên trán Hạ Nhiên Y một cách chân thành.
Ngày đó, Giang Dụ Thần mất người anh yêu quý nhất là mẹ, bù lại anh gặp được Hạ Nhiên Y, gặp được cô gái khiến cho anh hiểu hạnh phúc thật sự có cảm giác như thế nào.
HẾT.
Buổi chiều như thường ngày, Hạ Nhiên Y bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm, con gái ngồi trên thảm trong phòng khách tự chơi đồ chơi.
Con gái chỉ lo chơi không thèm đếm xỉa đến lời mẹ nói, vậy mà vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã lập tức bật dậy chạy ra đón.
Giang Dụ Thần đi làm về đầu tiên sau khi mở cửa bao giờ cũng được con gái chào đón nhiệt tình, anh bế con lên hôn vài cái cho thỏa nỗi nhớ sau cả ngày dài không gặp.
Bế con gái vào bếp, Giang Dụ Thần vừa mới xoay đầu Hạ Nhiên Y qua chưa kịp hôn thì đã bị con gái đẩy mặt anh không cho, thậm chí còn phụng phịu giận dỗi.
Giang Dụ Thần có kinh nghiệm chỉ tay ra phía khác, vờ nói: “Có gì ở đó kìa”
Con gái vừa tò mò xoay đầu xem, Giang Dụ Thần liền phản ứng nhanh lẹ hôn lên môi Hạ Nhiên Y, lúc con gái quay lại không biết mình bị lừa còn ngây ngô nói: “Không có đâu”
“Không có sao, vậy là cha nhìn nhầm rồi” Giang Dụ Thần nhịn cười hùa theo.
Hạ Nhiên Y bĩu môi nhìn cha con Giang Dụ Thần cười nói, dám cho cô ra rìa? Được, cứ đợi đấy!
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Nhiên Y trộm dõi mắt theo Giang Dụ Thần tắt đèn phòng, đợi anh lên giường liền buông lời gạ gẫm: “Chồng yêu, chúng ta sinh một đứa nữa nhé?”
Giang Dụ Thần khựng lại một chút, không thèm đáp kéo chăn qua đầu tránh né.
Hạ Nhiên Y không cam tâm lay người anh, hạ giọng nài nỉ: “Đi mà, một đứa nữa thôi”
Chăn được mở ra, Giang Dụ Thần nghiêm túc nói: “Nếu sinh con gái thì được, còn nếu em có ý định sinh con trai đá anh đi thì đừng hòng”
Bị bắt trúng tim đen, Hạ Nhiên Y cũng không dám lên tiếng phản bác vì sợ bị lộ âm mưu.
Nhưng việc này quả không công bằng, Giang Dụ Thần có con gái thân thiết lại không cho cô sinh con trai.
Lúc cùng nhau tụ họp bạn bè, con trai Lạc Quân đã học lớp lá, cậu nhóc dù không phải lần đầu gặp con gái Giang Dụ Thần nhưng vẫn còn xấu hổ, bị em gái hai tuổi đáng yêu bám theo rõ ràng rất thích nhưng vẫn không dám nhìn thẳng.
Giang Dụ Thần và Lạc Quân nhìn hai đứa nhỏ rồi lại bắt đầu bàn tính chuyện làm sui gia.
Con gái đầu được ba tuổi thì Hạ Nhiên Y mang thai bé thứ hai sau bao nhiêu ngày dụ dỗ Giang Dụ Thần, anh suốt ngày đi ra đi vào tuyên bố con gái mới được sinh, thế nhưng sinh ra con trai thì anh vẫn một tay chăm sóc.
Một hôm chiều mát Giang Dụ Thần lôi giấy bút ra ngồi ở phòng khách tính toán, một tay bế con trai bốn tháng trong lòng, con gái ngồi xem tivi bên cạnh, còn anh chăm chú gõ máy tính tay rồi ghi ghi chép chép.
Hạ Nhiên Y từ bếp ra lén đến gần kiểm tra, phát hiện Giang Dụ Thần đang tính tiền sính lễ của con trai sau này lấy vợ, còn tính luôn cả tiền sính lễ nhận được từ con rể.
Nhìn hai con số khác biệt một trời một vực, một bên cao ngất một bên thấp lẹt tẹt, Hạ Nhiên Y thầm thở dài thương thay cho con trai.
Năm đó Giang Dụ Thần trách Giang Dụ Minh keo kiệt với con đẻ, giờ đây anh lại trở thành bản sao của cha.
Hạ Nhiên Y mỉm cười lên phòng con gái định dọn dẹp, lúc mở cửa đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, cô lập tức chuyển hướng trở lại phòng khách.
Đến cạnh Giang Dụ Thần ngồi xuống, Hạ Nhiên Y bế con trai trong tay anh, vờ bình tĩnh đề nghị: “Anh với con lên dọn phòng đi”
Giang Dụ Thần đơn giản chỉ nghĩ Hạ Nhiên Y mệt không muốn làm, anh không từ chối liền bế con gái lên, hào hứng nói: “Dọn phòng thôi nào”
Tâm trạng đang phấn khởi, Giang Dụ Thần vừa mở cửa phòng con gái thì nụ cười trên môi lập tức tắt đi, anh nhớ cách đó hai tuần đã dọn cất vào tủ một lần, giờ thì đâu lại vào đấy, gấu bông trước đây Hạ Nhiên Y mua từ lúc chuyển qua phòng con gái thì chẳng khác nào kho chứa thú nhồi bông.
Giang Dụ Thần bất lực nhìn con gái, nghiêm túc hỏi: “Con lớn rồi đúng không?”
Con gái lắc đầu, thành thục đáp trốn tránh dọn phòng một mình: “Con chỉ là con nít ba tuổi thôi”
Giang Dụ Thần không thốt nên lời, Hạ Nhiên Y theo sau cũng nghe thấy lời con gái nói, cô bật cười thành tiếng, vừa bắt gặp gương mặt đen thui của anh xoay lại cô liền cười lớn hơn.
Anh bỗng ném con gái vào đống gấu bông, tiếng cười hắc hắc vang lên.
Ngay lúc Giang Dụ Thần “ra tay” với con gái, Hạ Nhiên Y cũng thẳng chân đá anh ngã nhào.
Tiếng cười đùa làm em trai nhỏ đang ngủ trên tay của Hạ Nhiên Y cũng bị làm cho thức giấc.
Nghe thấy tiếng ê a, Giang Dụ Thần liền đứng lên đi đến bế con trai, Hạ Nhiên Y bất ngờ bị đẩy từ phía sau bởi con gái.
Nằm trên gấu bông, Giang Dụ Thần để con trai ngồi trên bụng, Hạ Nhiên Y nằm bên cạnh tựa đầu vào vai anh, con gái nằm phía bên còn lại của anh làm mặt xấu trêu em cười.
Tiếng cười nắc nẻ của em trai vang lên, cùng với đó là tiếng ú òa của chị gái nhỏ.
Giang Dụ Thần bất chợt xoay đầu, vừa vặn tư thế đặt nụ hôn lên trán Hạ Nhiên Y một cách chân thành.
Ngày đó, Giang Dụ Thần mất người anh yêu quý nhất là mẹ, bù lại anh gặp được Hạ Nhiên Y, gặp được cô gái khiến cho anh hiểu hạnh phúc thật sự có cảm giác như thế nào.
HẾT.
Danh sách chương