Tần Tình âm thầm lè lưỡi, nhanh chóng đẩy cửa x era nhảy xuống xe, sau đó chạy đến bên kia giúp Văn Dục Phong mở cửa xe, đem người kéo xuống dưới.
Bộ dáng vội vàng kia thật giống như là sợ anh hai của mình đep người kéo đi sau đó hủy thi diệt tích.
Văn Dục Phong đứng ở bên xe nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ liền thấp giọng cười một cái.
Tần Hạo rốt cuộc cũng không áp được lửa giận, cởi dây đai an toàn xuống xe, cửa xe ở ghế lái bị hắn nặng nề đóng sầm lại.
Sau đó hắn đi nhanh vòng qua đầu xe, biểu tình âm trầm trong bóng đêm thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.
Tần Tình cũng bị hoảng sợ.
—— từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy biểu tình dọa người của anh hai như vậy.
Nhịn không được liền đích thân chạy tới đây.
Thời khắc này theo bản năng Tần Tình liền phản ứng lại, không chút do dự duỗi cánh tay mảnh khảnh đem Văn Dục Phong kéo lại phía sau mình.
Động tác này vừa ra, Không chỉ Tần Hạo chính diện và Văn Dục Phong ở phía sau cô ngẩn ngơ, mà chính mình cũng phát ngốc một chút.
........!Loại phản ứng này có chút kỳ quái?
Nhưng không kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, Tần Tình đã nghênh cổ lên, ngẩng đầu nhìn Tần Hạo, ánh mắt có chút vô tội.
"Anh hai, trên tay anh ấy còn có vết thương........Anh đừng dọa anh ấy."
Tần Hạo lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa phát hỏa.
——
Hắn thật muốn xách em gái tốt của hắn nhìn xem cái nam sinh đứng phía sau —— ánh mắt lang sói thâm trầm kia, hắn ta sao có thể sợ hắn?
Chỉ sợ mình còn chưa kịp làm cái gì thì con sói này đã đem Tiểu Tình nhà mình ngậm lên kéo vào trong ổ!
Nhưng mắt thấy tư thế của Tần Tình là đang bảo hộ nhãi con, hắn không có cách nào bức, chỉ có thể nâng tầm mắt cho cao hơn một chút so với nam sinh kia.
"Nếu cậu dám đối với Tiểu Tình làm cái gì......"
Dư âm còn chưa hết, sắc mặt Tần Hạo lạnh băng mà xoay người trở về trong xe.
Chờ cho tới khi đuôi xe của Tần Hạo không còn nhìn thấy, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, đem cánh tay đang vươn ra thả xuống dưới.
Trong lòng Tần Tình vẫn còn hơi sợ hãi, nhăn mũi quay người lại: "Văn Dục Phong, anh không sao chứ?"
".........."
Tần Tình còn chưa kịp nói xong, mới vừa xoay người ra chỗ khác liền thấy nam sinh đã sải bước dài, bước vào trong tòa nhà.
Tần Tình đứng ngốc tại chỗ.
..........Tức giận sao?
Tần Tình có chút khó hiểu cau mày lại, nhanh chóng theo đi vào.
Đi vào thang máy, nam sinh không nói một lời mà đứng phía trước cô gái nhỏ.
Bóng dáng thon dài thẳng đứng.
Nếu cẩn thận quan sát liền có thể nhìn ra tấm lưng đang căng chặt và tay trái đang nắm chặt trong túi áo hoodie.
—— hắn đè nén sự xao động cả đêm, thật vất vả mới kiềm chế cuống lại bị cô gái nhỏ dễ dàng gợi lên cảm xúc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy tối đen thâm trầm, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn ngập trời, giống như có thể đem cửa thang máy nhìn thủng hai lỗ.
Tay trái của Văn Dục Phong gắt gao nắm chặt, đồng thời trấn an con mãnh thú đang xao động trong lòng.
Em ấy mới chỉ có 15, Văn Dục Phong.
Làm người cũng phải có điểm mấy chốt và lương tri......!Đúng không?
Cứ như vậy, cửa thang máy mở ra, nam sinh căng lưng đi ra ngoài.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh hô lên nho nhỏ của cô gái nhỏ phía sau.
Văn Dục Phong nhấc mí mắt.
Trước mắt thật sự rất tối.
—— cho dù năng lực hắn tốt, dưới tình huống như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
Mà cô gái nhỏ phía sau hắn hiển nhiên không có loại năng lực này, lại càng không có can đảm.
Tần Tình do dự mà bước ra nửa thang máy.
Chờ cửa thang máy khép lại, trước mắt cùng xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
"Là.....!Đèn hư rồi sao........"
Tần Tình có chút sợ tối, thanh âm hơi run rẩy.
Văn Dục Phong nguyên bản đã thành công kiềm chế được chính mình trực tiếp đi thẳng về nhà, nhưng vừa nghe âm thanh nhu nhu tinh tế của cô gái nhỏ, hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng vô cùng đáng thương của em ấy.
Tưởng tượng như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy trong lòng đang có một móng vuốt cào lên mình không nặng không nhẹ.
Tê tê mà ngứa.
Trong bóng tối, thân hình nam sinh càng thêm căng.
Tần Tình đối với mọi thứ đều không hề phát giác ra, chỉ có thể mở to mắt dán vào góc tường.
Bàn tay mảnh khảnh sờ soạng đi ra ngoài.
Tần Tình bị bóng tối bao vây không có điểm cuối dọa cho sợ hãi không nhẹ.
"Văn Dục Phong........."
Lại mở miệng, giọng nói của cô gái nhỏ càng thêm mềm mại thâm thấp, khiến người ta nhớ đến một con vật nhỏ cuộn thành một đoàn.
"Anh, anh còn ở đây sao?"
Âm thanh mềm mại khẽ run run.
"........"
Trong lòng Văn Dục Phong chửi nhỏ một tiếng.
Hắn liếm môi khô khốc, xoay người qua kéo cô gái nhỏ lại, trực tiếp đem người đẩy đến bên cạnh bức tường.
Hắn thuận thế tiến lên, khom lưng phủ xuống bên cổ cô gái nhỏ.
"Điềm Điềm........"
Hô hấp nóng rực phả lên cổ cô gái nhỏ, không gian thang máy trống trải làm rõ thêm âm thanh khàn khàn trầm thấp ——
"Em nên sợ anh."
Tần Tình ngốc một chút, chớp chớp mắt.
Khoảng cách gần như vậy duỗi tay cũng không thể thấy năm ngón, không có mang đến cho cô bất luận cảm giác quẫn bách gì.
Mà hơi thở người này nhàn nhạt mùi thuốc lá bạc hà, lúc này trong bóng tối yên tĩnh càng làm cô cảm thấy thêm an tâm.
Những sợ hãi trong lòng lúc trước liền tan đi.
Vì thế Tần Tình cảm thấy khó hiểu mà nghiêng một bên.
"Em vì cái gì.........!Muốn sợ anh a?"
Âm thanh tinh tế của cô gái nhỏ không mang một tia phòng bị vang lên bên tai, ánh mắt Văn Dục Phong tối sầm lại, hầu kết lăn lộn.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười nhẹ một tiếng ——
"Bởi vì em căn bản không biết.........!Hiện tại anh suy nghĩ cái gì."
Tần Tình ngẩn ra, còn tưởng sẽ nói cái gì, cảm nhận được hô hấp gần sát đột nhiên rời đi.
Mà cùng lúc đó thân thể Tần Tình căng thẳng, người nọ vẫn luôn nắm tay mình đi trong bóng tối.
Sau một lát, Văn Dục Phong dừng bước.
Hắn nắm chặt tay cô gái nhỏ đặt lên then cửa, sau đó nâng tay kia lên ấn chuông.
Không đợi Tần Tình phản ứng, hắn liền xoay người đi về phía nhà của mình.
Văn Dục Phong ngừng ở ngoài cửa, đứng im cho tới khi cách đó không xa có ánh sáng chiếu tới.
Văn Dục Phong thở một hơi, nghiêng người dựa lên tường.
Đường cong khuôn mặt sắc bén, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút cảm xúc mờ mịt, nhìn vào bóng tối hư vô.
Thời điểm xung quanh không còn một tiếng động, cửa nhà bên cạnh hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng "cùm cụp" nhỏ.
Nam sinh đang dựa vào tường bỗng nhiên cảnh giác, ánh mắt sắc bén lướt qua.
Một tia ánh sáng từ bên trong cánh cửa xuất hiện, dần dần kéo ra.
Thân ảnh nam nhân dựa nghiêng ở khung cửa lộ ra.
Thấy rõ bộ dáng người nọ, Văn Dục Phong ngẩn ra:
"—— Chú nhỏ?"
........................
Bộ dáng vội vàng kia thật giống như là sợ anh hai của mình đep người kéo đi sau đó hủy thi diệt tích.
Văn Dục Phong đứng ở bên xe nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ liền thấp giọng cười một cái.
Tần Hạo rốt cuộc cũng không áp được lửa giận, cởi dây đai an toàn xuống xe, cửa xe ở ghế lái bị hắn nặng nề đóng sầm lại.
Sau đó hắn đi nhanh vòng qua đầu xe, biểu tình âm trầm trong bóng đêm thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.
Tần Tình cũng bị hoảng sợ.
—— từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy biểu tình dọa người của anh hai như vậy.
Nhịn không được liền đích thân chạy tới đây.
Thời khắc này theo bản năng Tần Tình liền phản ứng lại, không chút do dự duỗi cánh tay mảnh khảnh đem Văn Dục Phong kéo lại phía sau mình.
Động tác này vừa ra, Không chỉ Tần Hạo chính diện và Văn Dục Phong ở phía sau cô ngẩn ngơ, mà chính mình cũng phát ngốc một chút.
........!Loại phản ứng này có chút kỳ quái?
Nhưng không kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, Tần Tình đã nghênh cổ lên, ngẩng đầu nhìn Tần Hạo, ánh mắt có chút vô tội.
"Anh hai, trên tay anh ấy còn có vết thương........Anh đừng dọa anh ấy."
Tần Hạo lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa phát hỏa.
——
Hắn thật muốn xách em gái tốt của hắn nhìn xem cái nam sinh đứng phía sau —— ánh mắt lang sói thâm trầm kia, hắn ta sao có thể sợ hắn?
Chỉ sợ mình còn chưa kịp làm cái gì thì con sói này đã đem Tiểu Tình nhà mình ngậm lên kéo vào trong ổ!
Nhưng mắt thấy tư thế của Tần Tình là đang bảo hộ nhãi con, hắn không có cách nào bức, chỉ có thể nâng tầm mắt cho cao hơn một chút so với nam sinh kia.
"Nếu cậu dám đối với Tiểu Tình làm cái gì......"
Dư âm còn chưa hết, sắc mặt Tần Hạo lạnh băng mà xoay người trở về trong xe.
Chờ cho tới khi đuôi xe của Tần Hạo không còn nhìn thấy, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, đem cánh tay đang vươn ra thả xuống dưới.
Trong lòng Tần Tình vẫn còn hơi sợ hãi, nhăn mũi quay người lại: "Văn Dục Phong, anh không sao chứ?"
".........."
Tần Tình còn chưa kịp nói xong, mới vừa xoay người ra chỗ khác liền thấy nam sinh đã sải bước dài, bước vào trong tòa nhà.
Tần Tình đứng ngốc tại chỗ.
..........Tức giận sao?
Tần Tình có chút khó hiểu cau mày lại, nhanh chóng theo đi vào.
Đi vào thang máy, nam sinh không nói một lời mà đứng phía trước cô gái nhỏ.
Bóng dáng thon dài thẳng đứng.
Nếu cẩn thận quan sát liền có thể nhìn ra tấm lưng đang căng chặt và tay trái đang nắm chặt trong túi áo hoodie.
—— hắn đè nén sự xao động cả đêm, thật vất vả mới kiềm chế cuống lại bị cô gái nhỏ dễ dàng gợi lên cảm xúc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy tối đen thâm trầm, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn ngập trời, giống như có thể đem cửa thang máy nhìn thủng hai lỗ.
Tay trái của Văn Dục Phong gắt gao nắm chặt, đồng thời trấn an con mãnh thú đang xao động trong lòng.
Em ấy mới chỉ có 15, Văn Dục Phong.
Làm người cũng phải có điểm mấy chốt và lương tri......!Đúng không?
Cứ như vậy, cửa thang máy mở ra, nam sinh căng lưng đi ra ngoài.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh hô lên nho nhỏ của cô gái nhỏ phía sau.
Văn Dục Phong nhấc mí mắt.
Trước mắt thật sự rất tối.
—— cho dù năng lực hắn tốt, dưới tình huống như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
Mà cô gái nhỏ phía sau hắn hiển nhiên không có loại năng lực này, lại càng không có can đảm.
Tần Tình do dự mà bước ra nửa thang máy.
Chờ cửa thang máy khép lại, trước mắt cùng xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
"Là.....!Đèn hư rồi sao........"
Tần Tình có chút sợ tối, thanh âm hơi run rẩy.
Văn Dục Phong nguyên bản đã thành công kiềm chế được chính mình trực tiếp đi thẳng về nhà, nhưng vừa nghe âm thanh nhu nhu tinh tế của cô gái nhỏ, hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng vô cùng đáng thương của em ấy.
Tưởng tượng như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy trong lòng đang có một móng vuốt cào lên mình không nặng không nhẹ.
Tê tê mà ngứa.
Trong bóng tối, thân hình nam sinh càng thêm căng.
Tần Tình đối với mọi thứ đều không hề phát giác ra, chỉ có thể mở to mắt dán vào góc tường.
Bàn tay mảnh khảnh sờ soạng đi ra ngoài.
Tần Tình bị bóng tối bao vây không có điểm cuối dọa cho sợ hãi không nhẹ.
"Văn Dục Phong........."
Lại mở miệng, giọng nói của cô gái nhỏ càng thêm mềm mại thâm thấp, khiến người ta nhớ đến một con vật nhỏ cuộn thành một đoàn.
"Anh, anh còn ở đây sao?"
Âm thanh mềm mại khẽ run run.
"........"
Trong lòng Văn Dục Phong chửi nhỏ một tiếng.
Hắn liếm môi khô khốc, xoay người qua kéo cô gái nhỏ lại, trực tiếp đem người đẩy đến bên cạnh bức tường.
Hắn thuận thế tiến lên, khom lưng phủ xuống bên cổ cô gái nhỏ.
"Điềm Điềm........"
Hô hấp nóng rực phả lên cổ cô gái nhỏ, không gian thang máy trống trải làm rõ thêm âm thanh khàn khàn trầm thấp ——
"Em nên sợ anh."
Tần Tình ngốc một chút, chớp chớp mắt.
Khoảng cách gần như vậy duỗi tay cũng không thể thấy năm ngón, không có mang đến cho cô bất luận cảm giác quẫn bách gì.
Mà hơi thở người này nhàn nhạt mùi thuốc lá bạc hà, lúc này trong bóng tối yên tĩnh càng làm cô cảm thấy thêm an tâm.
Những sợ hãi trong lòng lúc trước liền tan đi.
Vì thế Tần Tình cảm thấy khó hiểu mà nghiêng một bên.
"Em vì cái gì.........!Muốn sợ anh a?"
Âm thanh tinh tế của cô gái nhỏ không mang một tia phòng bị vang lên bên tai, ánh mắt Văn Dục Phong tối sầm lại, hầu kết lăn lộn.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười nhẹ một tiếng ——
"Bởi vì em căn bản không biết.........!Hiện tại anh suy nghĩ cái gì."
Tần Tình ngẩn ra, còn tưởng sẽ nói cái gì, cảm nhận được hô hấp gần sát đột nhiên rời đi.
Mà cùng lúc đó thân thể Tần Tình căng thẳng, người nọ vẫn luôn nắm tay mình đi trong bóng tối.
Sau một lát, Văn Dục Phong dừng bước.
Hắn nắm chặt tay cô gái nhỏ đặt lên then cửa, sau đó nâng tay kia lên ấn chuông.
Không đợi Tần Tình phản ứng, hắn liền xoay người đi về phía nhà của mình.
Văn Dục Phong ngừng ở ngoài cửa, đứng im cho tới khi cách đó không xa có ánh sáng chiếu tới.
Văn Dục Phong thở một hơi, nghiêng người dựa lên tường.
Đường cong khuôn mặt sắc bén, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút cảm xúc mờ mịt, nhìn vào bóng tối hư vô.
Thời điểm xung quanh không còn một tiếng động, cửa nhà bên cạnh hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng "cùm cụp" nhỏ.
Nam sinh đang dựa vào tường bỗng nhiên cảnh giác, ánh mắt sắc bén lướt qua.
Một tia ánh sáng từ bên trong cánh cửa xuất hiện, dần dần kéo ra.
Thân ảnh nam nhân dựa nghiêng ở khung cửa lộ ra.
Thấy rõ bộ dáng người nọ, Văn Dục Phong ngẩn ra:
"—— Chú nhỏ?"
........................
Danh sách chương