Hoàng Thế Lân hít một hơi thật sâu, kiểu a cay không thể nào mà tả nổi. Cũng may con người hắn làm việc gì cũng phòng trước tránh sau, từ lâu đã có quy ước ngầm với trợ lý thân cận nhất, nếu hai tư giờ không liên lạc được với chủ tịch thì lập tức phải huy động lực lượng đi tìm.
Ôi dào, nói chung chết thì không chết được.
Chỉ có điều phải nhịn đói một đêm thôi.
Trương Mỹ Ái Như cũng thâm thật đấy, bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, vậy mà nàng không để lại cho hắn bất cứ một cái gì cả.
Một mẩu bánh mì cũng không.
Chí ít hôm trước hắn còn bố trí cho nàng cả chậu khoai đầy ú, chẳng qua nàng kém thông minh không biết đào lên mà ăn thôi. Cũng không ngờ nàng chui qua lỗ thông gió, hắn nhìn từ camera mà cười lăn lóc bò toài, mém chút nữa thì phát sặc.
Chủ tịch trong những giây phút rảnh rỗi, định bụng phá tan tủ váy áo hàng hiệu của phu nhân, tiếc rằng tìm hoài, tìm mãi cũng không có cái nào.
Cả chiếc gương nàng yêu quý nhất, cất công vác từ Paris về, cũng không cánh mà bay.
Bàn trang điểm trống trơn, son trăm cây giờ chẳng còn một thỏi.
Trống ngực hắn đập đánh thịch một cái, bỗng dưng lại có linh cảm xấu.
Một.
Hai.
Ba.
Y như rằng, mới có mấy giây thôi, đã nghe tiếng lạch cà lạch cạch, rồi đến tiếng xì xèo róc rách.
Nàng quả là người đàn bà “hiền lương thục đức”.
Nàng không chơi thâm, chơi bẩn như hắn, phân gà phân lợn phân trâu, nàng không có thèm dùng.
Nàng là nàng chỉ bơm nước đái bò vào phòng thôi.
Ban đầu tí ta tí tách như những giọt mưa phùn đầu xuân, bản nhạc “Rhythm of the Rain” dần dần vang lên, du dương thơ mộng đến phát hờn.
“Listen to the rhythm of the falling rain,
Telling me just what a fool I’ve been.
I wish that it would go and let me cry in vain,
And let me be alone again.”
Hoàng Thế Lân cay đắng vắt khô chiếc áo sơ mi, cũng là công cụ khả quan nhất để hắn có thể lau mặt lúc này.
Khổ nỗi, giông tố chưa qua, bão táp đã tới.
Nước đổ về như lũ, thật không thể hiểu nàng đã phải huy động nguồn lực từ bao nhiêu trang trại nữa? Hai mươi phút đầu, mới ngập đến ngang bắp chân hắn thôi.
Vậy mà chỉ mười phút sau, chủ tịch CL Group khốn khổ vùng vẫy trong bể nước tiểu. Với tình hình này, nếu hắn tính toán không nhầm, chỉ chưa đầy nửa tiếng nữa nước sẽ dâng tới trần nhà.
Hắn, bao nhiêu năm dương oai tác quái, mà ngày mai cáo phó ngoài ngõ lại ghi hai từ chết đuối ư?
Thực sự cuộc đời, quá đỗi ngang trái.
Không thể nào.
Không đời nào!!!
Hoàng Thế Lân ngoi lên hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống mò chiếc ghế đẩu, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, phang như điên như dại vào tấm cửa kính phía Nam.
Phu nhân đang ngồi nhởn nhơ ăn nho dưới gốc mít, nghe động ngước lên thấy chủ tịch cả người ướt sũng, lao thẳng ra cây xoài rồi hầm hầm trèo xuống, bất giác chân tay run lẩy bẩy.
Nàng đâu có tính ác vậy đâu, theo kế hoạch thì chục phút nữa nước sẽ dừng, ba tiếng sau nàng sẽ lên xe cao chạy xa bay về ở với bà nội, ở đây tự khắc có người mở cửa cho hắn.
Với cơ thể lực lưỡng của chủ tịch, nàng tin chắc chắn hắn trụ được đến lúc đó.
Chỉ là, chẳng ngờ hắn còn trâu chó hơn gấp trăm gấp vạn lần nàng dự đoán. Có mơ nàng cũng không tưởng tưởng ra cái cảnh hắn liều mình phi ra như phim hành động thế này.
Chủ tịch mặt lạnh như tiền, rầm một cái đá tung cửa nhà kho, tay trái lượm một cuộn dây thừng dài, tay phải cầm lấy con dao phay to nhất, hầm hầm đi thẳng tới chỗ cây mít.
Phu nhân mặt tái mét không còn một giọt máu, chẳng kịp xỏ giày hiệu, vội vàng ba chân bốn cẳng cắm đầu cắm cổ chạy.
Nàng chạy mãi, chạy mải miết.
Vậy mà rốt cuộc, ngẩng mặt lên, hắn đã đứng sừng sững trước mặt.
Hắn tạm quăng dao xuống đất, lao tới siết chặt nàng đầy tình cảm, môi hắn mơn trớn đôi gò má hồng nhuận của nàng, lãng mạn cậy mở môi nàng, ngọt ngào truyền cho nàng chút nước còn sót trong cổ họng.
Mùi khai, mùi khắm, nó thắm nó đượm, nó nồng nặc làm sao.
Rồi hắn âu yếm trói nàng, gọn gàng như cái cách hắn vẫn hay trói lợn sề.
Dao phay cầm lên, chém một phát gãy đôi cây na, hắn vót thành chiếc chông nhọn hoắt, xỏ vào nút thắt giữa hai tay và hai chân nàng, rồi cứ thế khiêng lên quẹo phải.
-“Láo à? Láo với anh à? Đêm nay anh cho xuống ao ngủ với cá nhé.”
-“Điên à?”
-“Không điên, chỉ rồ thôi.”
Chủ tịch cầm thân cây na trêu trêu dứ dứ. Cứ cho nàng uống vài ba ngụm nước xong hắn lại thôi, dìm lên hạ xuống đến khi bà xã hoa mắt chóng mặt mới bắt đầu doạ.
-“Thôi, anh chán rồi, anh ném nhé.”
Phu nhân hoảng hết cả người, nàng biết bơi, nhưng bị trói chặt như này khó mà thoát thân.
Rốt cuộc, đành ngoan ngoãn thoả hiệp.
Chủ tịch thì cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng cả đâu, chỉ đơn giản là, nàng phải làm con hầu riêng của hắn, trong vòng một tháng, một điều cậu, hai điều em, thái độ tuyệt đối kính cẩn lễ phép.
Không còn cách nào khác, Trương Mỹ Ái Như chua xót gật đầu.
Hắn cởi trói cho nàng, câu đầu tiên thốt ra từ cái miệng thối tha của hắn, tất nhiên chẳng được tốt đẹp gì rồi.
-“Còn đứng trơ ra đấy hả? Mau đi pha nước tắm.”
-“Dạ.”
Phu nhân cay đắng lên nhà thực thi trách nhiệm. Xong xuôi chủ tịch thản nhiên vào kiểm tra, đoạn cất giọng rõ oai phong.
-“Con Cúc đâu, gọi con Nho ra đây bố mày bảo.”
Bé Cúc run cầm cập nhìn phu nhân. Nàng ức phát rồ luôn, nghiến răng nghiến lợi đáp.
-“Dạ, có em.”
-“Sao nước nóng thế?”
-“Dạ, mời cậu bước ra để em pha lại.”
-“Thôi, ngốc, xả nước lạnh vào là được mà. Vào đây gội đầu cho cậu chủ nào.”
Hoàng Thế Lân nén cười trêu chọc, Trương Mỹ Ái Như trong lòng ngứa ngáy lắm rồi mà vẫn phải câm như hến, hiền dịu nghe lời.
-“Mạnh mạnh cái tay lên chứ.”
-“Vâng ạ.”
-“Đau…định giết nhau hả?”
-“Dạ không ạ, em đâu dám.”
Chủ tịch cười khẩy, nàng ấy à, nàng thì có cái gì mà không dám. Miệng tươi như hoa thế kia nhưng bụng chứa bao nhiêu dao găm thì chưa biết được đâu.
-“Nho này!”
-“Cậu gọi em ạ?”
-“Ừ, chả nhẽ gọi không khí?”
-“Dạ, em nghe.”
-“Dạ Hương dùng để gội đầu từ bao giờ thế?”
Phu nhân thót cả tim, thằng khốn nạn này nữa, mũi thính như mũi chó luôn. Hắn lườm một phát rồi một tay cũng đủ kéo nàng vào bồn nước, giật lấy chiếc lọ nàng đang cầm, ra sức xịt vào mái tóc dài mượt bồng bềnh.
Ôi dào, nói chung chết thì không chết được.
Chỉ có điều phải nhịn đói một đêm thôi.
Trương Mỹ Ái Như cũng thâm thật đấy, bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, vậy mà nàng không để lại cho hắn bất cứ một cái gì cả.
Một mẩu bánh mì cũng không.
Chí ít hôm trước hắn còn bố trí cho nàng cả chậu khoai đầy ú, chẳng qua nàng kém thông minh không biết đào lên mà ăn thôi. Cũng không ngờ nàng chui qua lỗ thông gió, hắn nhìn từ camera mà cười lăn lóc bò toài, mém chút nữa thì phát sặc.
Chủ tịch trong những giây phút rảnh rỗi, định bụng phá tan tủ váy áo hàng hiệu của phu nhân, tiếc rằng tìm hoài, tìm mãi cũng không có cái nào.
Cả chiếc gương nàng yêu quý nhất, cất công vác từ Paris về, cũng không cánh mà bay.
Bàn trang điểm trống trơn, son trăm cây giờ chẳng còn một thỏi.
Trống ngực hắn đập đánh thịch một cái, bỗng dưng lại có linh cảm xấu.
Một.
Hai.
Ba.
Y như rằng, mới có mấy giây thôi, đã nghe tiếng lạch cà lạch cạch, rồi đến tiếng xì xèo róc rách.
Nàng quả là người đàn bà “hiền lương thục đức”.
Nàng không chơi thâm, chơi bẩn như hắn, phân gà phân lợn phân trâu, nàng không có thèm dùng.
Nàng là nàng chỉ bơm nước đái bò vào phòng thôi.
Ban đầu tí ta tí tách như những giọt mưa phùn đầu xuân, bản nhạc “Rhythm of the Rain” dần dần vang lên, du dương thơ mộng đến phát hờn.
“Listen to the rhythm of the falling rain,
Telling me just what a fool I’ve been.
I wish that it would go and let me cry in vain,
And let me be alone again.”
Hoàng Thế Lân cay đắng vắt khô chiếc áo sơ mi, cũng là công cụ khả quan nhất để hắn có thể lau mặt lúc này.
Khổ nỗi, giông tố chưa qua, bão táp đã tới.
Nước đổ về như lũ, thật không thể hiểu nàng đã phải huy động nguồn lực từ bao nhiêu trang trại nữa? Hai mươi phút đầu, mới ngập đến ngang bắp chân hắn thôi.
Vậy mà chỉ mười phút sau, chủ tịch CL Group khốn khổ vùng vẫy trong bể nước tiểu. Với tình hình này, nếu hắn tính toán không nhầm, chỉ chưa đầy nửa tiếng nữa nước sẽ dâng tới trần nhà.
Hắn, bao nhiêu năm dương oai tác quái, mà ngày mai cáo phó ngoài ngõ lại ghi hai từ chết đuối ư?
Thực sự cuộc đời, quá đỗi ngang trái.
Không thể nào.
Không đời nào!!!
Hoàng Thế Lân ngoi lên hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống mò chiếc ghế đẩu, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, phang như điên như dại vào tấm cửa kính phía Nam.
Phu nhân đang ngồi nhởn nhơ ăn nho dưới gốc mít, nghe động ngước lên thấy chủ tịch cả người ướt sũng, lao thẳng ra cây xoài rồi hầm hầm trèo xuống, bất giác chân tay run lẩy bẩy.
Nàng đâu có tính ác vậy đâu, theo kế hoạch thì chục phút nữa nước sẽ dừng, ba tiếng sau nàng sẽ lên xe cao chạy xa bay về ở với bà nội, ở đây tự khắc có người mở cửa cho hắn.
Với cơ thể lực lưỡng của chủ tịch, nàng tin chắc chắn hắn trụ được đến lúc đó.
Chỉ là, chẳng ngờ hắn còn trâu chó hơn gấp trăm gấp vạn lần nàng dự đoán. Có mơ nàng cũng không tưởng tưởng ra cái cảnh hắn liều mình phi ra như phim hành động thế này.
Chủ tịch mặt lạnh như tiền, rầm một cái đá tung cửa nhà kho, tay trái lượm một cuộn dây thừng dài, tay phải cầm lấy con dao phay to nhất, hầm hầm đi thẳng tới chỗ cây mít.
Phu nhân mặt tái mét không còn một giọt máu, chẳng kịp xỏ giày hiệu, vội vàng ba chân bốn cẳng cắm đầu cắm cổ chạy.
Nàng chạy mãi, chạy mải miết.
Vậy mà rốt cuộc, ngẩng mặt lên, hắn đã đứng sừng sững trước mặt.
Hắn tạm quăng dao xuống đất, lao tới siết chặt nàng đầy tình cảm, môi hắn mơn trớn đôi gò má hồng nhuận của nàng, lãng mạn cậy mở môi nàng, ngọt ngào truyền cho nàng chút nước còn sót trong cổ họng.
Mùi khai, mùi khắm, nó thắm nó đượm, nó nồng nặc làm sao.
Rồi hắn âu yếm trói nàng, gọn gàng như cái cách hắn vẫn hay trói lợn sề.
Dao phay cầm lên, chém một phát gãy đôi cây na, hắn vót thành chiếc chông nhọn hoắt, xỏ vào nút thắt giữa hai tay và hai chân nàng, rồi cứ thế khiêng lên quẹo phải.
-“Láo à? Láo với anh à? Đêm nay anh cho xuống ao ngủ với cá nhé.”
-“Điên à?”
-“Không điên, chỉ rồ thôi.”
Chủ tịch cầm thân cây na trêu trêu dứ dứ. Cứ cho nàng uống vài ba ngụm nước xong hắn lại thôi, dìm lên hạ xuống đến khi bà xã hoa mắt chóng mặt mới bắt đầu doạ.
-“Thôi, anh chán rồi, anh ném nhé.”
Phu nhân hoảng hết cả người, nàng biết bơi, nhưng bị trói chặt như này khó mà thoát thân.
Rốt cuộc, đành ngoan ngoãn thoả hiệp.
Chủ tịch thì cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng cả đâu, chỉ đơn giản là, nàng phải làm con hầu riêng của hắn, trong vòng một tháng, một điều cậu, hai điều em, thái độ tuyệt đối kính cẩn lễ phép.
Không còn cách nào khác, Trương Mỹ Ái Như chua xót gật đầu.
Hắn cởi trói cho nàng, câu đầu tiên thốt ra từ cái miệng thối tha của hắn, tất nhiên chẳng được tốt đẹp gì rồi.
-“Còn đứng trơ ra đấy hả? Mau đi pha nước tắm.”
-“Dạ.”
Phu nhân cay đắng lên nhà thực thi trách nhiệm. Xong xuôi chủ tịch thản nhiên vào kiểm tra, đoạn cất giọng rõ oai phong.
-“Con Cúc đâu, gọi con Nho ra đây bố mày bảo.”
Bé Cúc run cầm cập nhìn phu nhân. Nàng ức phát rồ luôn, nghiến răng nghiến lợi đáp.
-“Dạ, có em.”
-“Sao nước nóng thế?”
-“Dạ, mời cậu bước ra để em pha lại.”
-“Thôi, ngốc, xả nước lạnh vào là được mà. Vào đây gội đầu cho cậu chủ nào.”
Hoàng Thế Lân nén cười trêu chọc, Trương Mỹ Ái Như trong lòng ngứa ngáy lắm rồi mà vẫn phải câm như hến, hiền dịu nghe lời.
-“Mạnh mạnh cái tay lên chứ.”
-“Vâng ạ.”
-“Đau…định giết nhau hả?”
-“Dạ không ạ, em đâu dám.”
Chủ tịch cười khẩy, nàng ấy à, nàng thì có cái gì mà không dám. Miệng tươi như hoa thế kia nhưng bụng chứa bao nhiêu dao găm thì chưa biết được đâu.
-“Nho này!”
-“Cậu gọi em ạ?”
-“Ừ, chả nhẽ gọi không khí?”
-“Dạ, em nghe.”
-“Dạ Hương dùng để gội đầu từ bao giờ thế?”
Phu nhân thót cả tim, thằng khốn nạn này nữa, mũi thính như mũi chó luôn. Hắn lườm một phát rồi một tay cũng đủ kéo nàng vào bồn nước, giật lấy chiếc lọ nàng đang cầm, ra sức xịt vào mái tóc dài mượt bồng bềnh.
Danh sách chương