-“Anh sao vậy anh?”
-“Thôi thôi, không phải gọi ông bà đâu…”
-“Nhưng Như buồn lắm à, chơi một mình chán lắm à…”
Trương Mỹ Ái Như, làm màu xong, chính nàng cũng thấy nghẹn, trời đất, tài giả nai của nàng, có một không hai nha, bây giờ nàng mới biết đấy, haha!
Hoàng Thế Lân gặp phải chiêu khó, câm như hến.
Vợ hắn tay đã nghịch điện thoại, đã chuẩn bị nhấn số của bà nội hắn rồi, thôi đành, hắn gọi người giúp việc, nói sai đưa cô Đạm về nhà. Còn mình, thì…hi sinh vì nghĩa.
-“Anh, chồng ơi!”
-“Gọi gì anh nào?”
-“Mình chơi cái gì bây giờ?”
Hoàng Thế Lân còn đang tức lắm, cố nín.
-“Chơi gì tùy em!”
-“Hôm qua Như mới xem trên ti vi nha, có trò cưỡi ngựa hay lắm, chồng chơi với Như nhé!”
-“Ừ!”
Cứ tưởng cưỡi ngựa là đưa phu nhân đi cưỡi ngựa, ngờ đâu, cưỡi ngựa là hắn làm ngựa, phu nhân cưỡi. Đời chủ tịch CL, thật sáng sủa quá mà.
Phu nhân ngồi trên lưng, còn chủ tịch thì bò quanh phòng, chốc chốc nàng lại mè nheo.
-“Nhong nhong, ngựa đi nhanh lên nào ngựa!”
-“Đang cố đây…”
-“Chồng ơi chồng làm ngựa yếu quá!”
Hắn đành cố gắng bò thật nhanh quanh nhà. Nàng bên trên, cười không ngậm được miệng.
-“Ngựa ơi ngựa kêu đi!”
Phu nhân ra lệnh.
-“Kêu gì?”
-“Kêu tiếng ngựa kêu ý!”
Con dở hơi này, đã điên lại còn khùng, đã ngồi trên lưng thì chớ, lại còn bắt hắn kêu, thôi không chấp loại bệnh tật, đầu óc chập cheng, hắn đành hí lên một tiếng vang trời.
Phu nhân nghe chừng thấm lắm, nhưng vẫn phụng phịu.
-“Đấy không phải tiếng ngựa kêu!”
-“Thế tiếng ngựa kêu là gì?”
-“Là gâu…gâu…gâu…”
-“Ặc, đó là tiếng chó kêu mà!”
-“Là tiếng ngựa…”
-“Là chó, em không biết đó thôi, ngốc quá…”
-“Huhu, anh chê Như ngốc, chê Như không biết gì, rõ là ngựa kêu gâu gâu mà…huhu, anh không thương Như nữa, Như buồn lắm…huhu…”
Chủ tịch điên hết cả máu, bật dậy. Hắn bật rất nhẹ, mà chả hiểu thế nào, phu nhân lại ngã bay ra sàn, đầu sưng vếu. Ái Như, vừa hay lợi dụng thời khắc, bù lu bù loa lên, vang hết cả nhà, khóc lóc rấm rứt. Hoàng Thế Lân không còn cách nào khác, đành phải vừa cõng vợ, vừa sủa hai tiếng GÂU GÂU.
-“Như mệt rồi, Như không muốn chơi nữa!”
Ngồi không mà cũng mệt được sao? Chủ tịch bã cả mồ hôi, vừa vui vừa mừng. Đang định đi tắm thì phu nhân đã ôm chầm lấy.
-“Anh ơi đưa Như đi ăn KFC!”
-“Hả?”
-“Đi mà, đi mà…anh không đưa Như đi thì Như bảo bà đưa như đi vậy!”
-“Được rồi, được rồi, anh đưa…anh đưa…”
…..
Phu nhân CL cũng là định giả nai hai ba ngày gì đó thôi, rồi li dị quách đi cho nhẹ nợ. Nhưng hành hạ Hoàng Thế Lân, không hiểu sao lại mang tới cảm giác mạnh đến vậy, nàng đành mua chuộc bác sĩ.
Chủ tịch có sinh nghi, nhưng bác sĩ vừa nhận nhiều tiền, vừa là thân thích nhà họ Trương, vừa là bác sĩ nổi tiếng khoa thần kinh học, tuyệt nhiên lời lẽ, khiến hắn tin sái cổ. Căn bản, một phần cũng là do phu nhân diễn quá đạt.
Vài lần chủ tịch thử thử, nhưng nàng cứ ngu ngơ như con bò, chủ tịch hết thuốc chữa, đành theo ý bà, đến trường xin cho vợ tạm nghỉ làm một kì, tăng cường người giúp việc tới chăm sóc.
Trương Mỹ Ái Như cũng biết, hắn là trụ cột của CL, vì vậy nàng chỉ trêu mấy ngày, còn vẫn cho hắn thời gian đi làm. Lúc nào hắn về, nàng ắt có thuốc trị. Còn cô Đạm ư? Cứ để đó, loại gái thấy người ta có vợ rồi mà vẫn sán, nàng xử ả sau!
…..
Lại nói tới cô Đạm, dạo này cô cũng được lên đời. Chủ tịch dạo này không có thời gian bên cô nhiều, thấy cô thiệt thòi nên bù đắp bằng vật chất rất hậu hĩnh, dù cô có không lấy, hắn nhất nhất bắt ép phải nhận, cô nào có cách khác.
Chủ tịch muốn giữ kín, nhưng giữ sao nổi, chủ tịch chơi gái, cả công ty ai mà không biết, chỉ có điều không ai nói ra thôi, giờ phu nhân ngu ngu ngơ ngơ, cô chính là bà lớn thực sự ở công ty, ai làm gì, muốn gì cũng phải nể nang nha!
Đang nghĩ vẩn vơ thì bóng dáng quen thuộc lướt qua, cô hiền dịu đi vào phòng hắn.
-“Anh, anh mệt không ạ?”
-“Có thể không mệt sao? Ở với một con điên tôi cũng sắp điên theo rồi…”
Hắn bực tức, các thứ trên bàn loảng xoảng theo.
-“Dạ, anh bớt giận, em làm chút gì đó cho anh ăn nhé!”
-“Được!”
Chủ tịch cùng thư kí, vui vẻ ăn, vui vẻ trò chuyện. Mệt mỏi, bực dọc, cộng thêm dự án cung cấp hải sản ở Nha Trang, hắn nhân cơ hội hôm nay sẽ cùng cô đi du lịch một bữa, việc này bà hắn cũng đâu trách được, là việc công mà.
Lúc hắn gọi về, vợ hắn còn rất nghe lời, ngoan ngoãn dặn dò hắn giữ gìn sức khỏe.
Ấy vậy mà lúc hắn vừa mới đàm phán xong, đêm tối định về xả stress với tình nhân, thì nàng lù lù xuất hiện.
-“Chồng yêu ơi, chồng yêu ơi…”
Giọng nàng trẻ con, hồn nhiên vui sướng.
Mặt hắn đen tối, mặt cô Đạm méo mó.
-“Sao em lại tới đây?”
-“Em nhớ chồng quá à, em gọi bà xin phép cho đi cùng chồng, bà đồng ý rồi, bác giúp việc đưa em đi…”
Nói đoạn, nàng nức nở nức nở ôm lấy hắn.
-“Sao cô này lại ở trong phòng chồng?”
-“Ừ thì bọn anh bàn công chuyện…”
-“Thế hai người cứ bàn công chuyện đi, Như sẽ ngoan, Như không làm phiền hai người đâu…”
Phu nhân nhõng nhẽo chồng yêu, rồi lướt qua người đàn bà bên cạnh chồng mình, cười nhạt một cái, khiến cô Đạm tới rùng mình. Rất nhanh chóng, nàng lại giảo hoạt.
-“Cô làm việc cùng chồng Như à? Thế Như gọi cô là gì?”
-“Chị…chị cứ gọi em…là Đạm…là em…”
Cô run lẩy bẩy, phu nhân vẫn rất hồn nhiên.
-“Ừ, chị là chị à, thích quá, Đạm giúp chồng chị làm xong việc nhanh nhé, để chồng chị còn chơi với chị…”
Hai con người bên cạnh nàng tím hết mặt mày, còn nàng đã ngồi mở túi đồ hàng ra chơi. Mấy thứ này từ đâu mà có, là do ông bác sĩ khoa thần kinh cho nàng đấy, bảo chơi thế mới giống bị chập cheng. Nàng chơi với búp bê, đoạn lại quay ra hỏi “hai nhân vật chính”.
-“Mọi người không làm việc đi à?”
Chủ tịch thở dài ngao ngán. Đành đưa cô Đạm thẻ để cô thuê phòng khác, việc đó chẳng thể nào qua nổi mắt phu nhân, nàng điên, nhưng vẫn nín nhịn.
-“Như ăn chưa?”
-“Em chưa!”
-“Thế đưa Như đi ăn…”
Chủ tịch cũng chẳng hiểu sao dạo này hắn lại quan tâm tới bữa ăn giấc ngủ của phu nhân nữa, có thể do hắn mong nàng nhanh khỏi bệnh, hắn đỡ mệt người chăng? Hắn gọi cua biển, nàng giờ hâm quá, lóng ngóng không biết bóc. Hắn đành bóc cho nàng ăn, nàng ngồi hẳn bên cạnh hắn, dựa đầu vào người hắn, vừa ăn vừa kể chuyện, ríu rít.
Hắn đi dạo trên biển cùng nàng, nàng đẹp ai chả biết, giờ lại bớt đi tính chảnh, thêm vào là sự ngây thơ đáng yêu. Mọi ánh nhìn đều đổ về phía nàng, trầm trồ ngưỡng mộ hắn có vợ đẹp, hắn hiển nhiên theo sĩ diện đàn ông, kéo nàng về gần mình hơn, cảm thấy rất mát mặt.
Tự dưng hắn thấy cũng vui vui, đỡ stress hẳn.
Lúc về phòng, nàng tíu tít.
-“Chồng ơi có một giường nè!”
Nàng hỏi vậy, chắc là do mọi khi hắn và nàng ngủ riêng, hắn chơi với nàng xong, đều về phòng mình.
-“Anh đi đặt thêm phòng!”
-“Thôi mà, chồng ngủ với Như đi, Như nghe bà bảo, vợ chồng ngủ với nhau là chuyện bình thường mà…”
Ánh mắt long lanh, lời mợi gọi vô cùng ngọt ngào, là đàn ông, khó mà cưỡng nổi. Nhất là thằng đàn ông có tính đê tiện như chủ tịch CL Group.
Nàng vào phòng tắm, khẽ cười khẩy. Chọn cho mình bộ đồ mát mẻ nhất, khơi gợi những đường nét tinh tế, nàng không dùng phấn, chỉ là chuốt cho lông minh cong cong, đôi mắt to tròn ngây thơ khả ái.
Chẳng ngoài dự đoán, nàng bước ra, hắn gần như chết sững. Hắn thấy gái nhiều rồi, nhưng không ai đẹp bằng vợ cả. Nửa kín nửa hở, sexy vô cùng. Hắn cố lắc đầu, nhớ lại cái sự thật nàng đã từng thuộc về anh trai nuôi của nàng, cố gắng tưởng tượng để ghê tởm.
Vậy mà, chỉ một vòng tay của nàng, quàng qua cổ hắn, thơm vào mặt hắn, hắn điêu đứng.
Đêm đó, hắn ngủ với nàng, nàng cứ ôm khư khư. Hắn thề có trời hắn không yêu nàng, nhưng đàn ông mà, đối diện với da thịt nõn nà, cái thứ nhấp nhô lên xuống kia, ai mà không…Hoàng Thế Lân, một đêm đầy thảm hại.
Sáng sơm tinh mơ, nàng muốn hắn dẫn đi ngắm bình minh, thế nào mà nhân viên khách sạn đã tới báo.
-“Anh ạ, có phải cô đặt phòng 1510 là thư kí của anh không ạ? Cô ấy bị đau bụng dữ lắm ạ, anh sang xem sao ạ?”
Chủ tịch CL sốt sắng dặn dò phu nhân rồi đi theo nhân viên, nàng ngây thơ ngoan ngoãn.
-“Vâng, anh đi đi ạ!”
Chồng đi rồi, nàng bình tĩnh đánh răng, rửa mặt, trang điểm.
Nàng trông mình trong gương, quả thật là đẹp, đáng yêu quá cơ!
Thế rồi, cháu gái NM Group, đủng đỉnh sang phòng 1510. Nàng muốn xem, cơn đau của người tình của chồng mình, nguy hiểm tới mức nào? Nàng thấy thú vị quá nha!