Nào bây giờ thì chúng ta sẽ trở về với Bilbo và những người lùn. Suốt cả đêm luôn có một người trong số họ đứng canh, nhưng cho đến sáng thì họ vẫn không nghe hay thấy dấu hiệu nguy hiểm nào. Nhưng chim chóc vẫn tụ hội đến mỗi lúc một dày. Bạn bè của chúng bay đến từ phương Nam; và những con quạ vẫn sống ở vùng Núi thì đang lượn vòng và kêu liên hồi.

"Có một chuyện lạ đang diễn ra," Thorin nói, "Đã qua lúc lãng du mùa thu rồi; còn những con chim này thì lại luôn sống ở đất bằng; kia là những con sáo đá và sẻ; còn xa kia là con chim chuyên ăn xác chết như thể đang chờ một trận đánh!"

Chợt Bilbo chỉ: "Lại con chim hét già ấy!" ông kêu lên. "Nó có vẻ như đã phải trốn chạy khi Smaug tàn phá sườn núi, nhưng tôi không nghĩ là những con ốc sên có thể trốn được!"

Quả thật chính là con chim hét già ấy, và khi Bilbo chỉ đến, nó bay thẳng đến chỗ họ và đậu trên một tảng đá gần bên đó. Rồi nó vẫy cánh và hót vang; nó nghiêng đầu qua một bên như thể đang lắng nghe; rồi nó lại hát, và nó lại lắng nghe.

"Tôi tin là nó đang cố nói với chúng ta chuyện gì đó," Balin nói; "nhưng tôi không thể theo kịp tốc độ của những loài chim này, nó nhanh và khó qua. Ông có thể hiểu được không, Baggins?"

"Không dễ đâu," Bilbo nói (thật sự mà nói thì ông chẳng hiểu gì sất) "nhưng con chim già này có vẻ như đang rất kích động."

"Tôi chỉ ước sao nó là một con quạ đen (raven)!" Balin nói.

"Tôi nghĩ là ông không thích chúng! Ông có vẻ như rất hoảng với chúng, khi chúng ta đi theo đường này trước đây."

"Đó là những con quạ (crow)! Những con vật đáng nghi đó nhìn có vẻ dơ bẩn và còn thô lỗ nữa. Hẳn là anh đã nghe thấy chúng gọi chúng ta bằng những cái tên xấu xa. Nhưng quạ đen thì khác hẳn. Những người của Thror và chúng đã từng có một mối quan hệ hữu hảo; chúng thường mang đến cho chúng tôi những tin tức bí mật, và được thưởng bởi những vật sáng mà chúng thèm muốn để chúng đem giấu ở hang ổ.

"Chúng đã sống nhiều năm, trí nhớ của chúng rất tốt, và chúng truyền lại sự thông thái của mình cho những con quạ trẻ. Tôi quen biết khá nhiều quạ đen trên các vách đá khi tôi là một cậu lùn trẻ. Cái nơi cao này từng được gọi là Ravenhill, bởi vì có một đôi vợ chồng thông thái và nổi tiếng đã từng sống ở đây, Care già và vợ nó, chúng sống ở phía trên căn phòng bảo vệ, Nhưng tôi không nghĩ là lúc này dòng giống của chúng vẫn còn ở đây."

Ngay khi ông vừa nói xong thì con chim hét già phát ra một tiếng kêu lớn, rồi bay đi ngay tức khắc.

"Có thể là chúng ta không hiểu chúng, nhưng tôi tin chắc là con chim già ấy hiểu chúng ta," Balin nói, "Bây giờ hãy cứ quan sát và xem xem chuyện gì xảy ra!"

Liền đó có tiếng cánh vỗ, rồi con chim hét quay lại; và bay cùng với nó là một con chim già lụ khụ. Con này đã gần như mù, và nó bay rất vất vả, trên đầu nó hói lưỡng. Nó là một con quạ đen cổ kính có kích thước khổng lồ. Nó nhanh nhẹn hạ xuống bãi đất trước mặt họ, chậm chạp vỗ cánh, và nhấp nhô về phía Thorin.

"Hỡi Thorin con trai của Thrain, và Balin con trai của Fundin," nó quạc lên (và Bilbo có thể hiểu nó nói gì, vì nó đang nói bằng ngôn ngữ thường và không phải nói với tốc độ của loài chim). "Ta là Róac con trai của Carc. Carc đã chết, nhưng các ông hẳn đã biết rõ ông ấy. Đã một trăm lẻ ba năm, và thêm năm mươi năm nữa khi ta ra khỏi vỏ, nhưng ta vẫn không quên những gì mà cha ta nói lại với ta. Bây giờ ta là thủ lĩnh của những con quạ đen vĩ đại trên Núi. Chúng ta còn ít lắm, nhưng chúng ta còn nhớ vị vua cổ xưa. Phần lớn mọi người đang đi, và đang có những những đợt người đang đến từ phía Nam - một số rất vui mừng được gia nhập với các ông, và một số sẽ khiến các ông không nghĩ tốt đâu.

"Khoan đã! Những con chim đang tập trung lại Ngọn Núi và Dale từ phía Nam, Đông và Tây, bởi vì có lời đồn rằng Smaug đã chết!"

"Chết! Chết?" những người lùn la lên. "Chết à! Vậy ra chúng tôi đã sợ hãi một cách không cần thiết - và châu báu giờ đã là của chúng tôi!"

Cả bọn họ nhảy dựng lên, và bắt đầu nhảy lò cò vì vui mừng.

"Phải, đã chết," Róac nói. "Ông chim hét này, cầu cho lông của ông không bao giờ rụng, đã thấy hắn chết, và chúng ta có thể tin lời của ông. Ông đã thấy hắn ngã gục trên chiến trường trước những người Esgaroth vào ba đêm trước đây trong ánh trăng chiếu sáng."

Một lúc sau Thorin mói có thể làm cho những người lùn im lặng trở lại và lắng nghe về tin tức của con quạ đen. Cuối cùng, sau khi kể hết mọi chuyện về trận chiến, nó nói tiếp:

"Mừng quá đấy, Thorin Oakenshield. Bây giờ thì ông đã có thể trở về những căn phòng của ông một cách an toàn; tất cả châu báu giờ là của ông - trong một lúc. Nhưng đang có nhiều người đang tụ về đây sau những con chim. Tin tức về cái chết của kẻ bảo vệ kho báu đang lan xa và rộng, và truyền thuyết về sự giàu có của Thror đã không mất đi theo những câu chuyện kể qua nhiều năm tháng; đang có nhiều kẻ đang hăm hở muốn được chia xẻ chiến lợi phẩm. Một toán elves đang trên đường đi, và những con chim ăn xác chết đi cùng với họ vì hy vọng có những trận đánh và tàn sát. Bên bờ hồ thì con người buộc tội những người lùn về những nỗi đau khổ của họ; vì họ đã mất nhà, nhiều người đã chết và Smaug đã phá tan thị trấn của họ. Họ cũng nghĩ đến việc tìm nguồn vốn để phục hồi tài sản từ kho báu của các ông, bất kể các ông còn sống hay đã chết.

"Ông phải dùng chính sự khôn ngoan của mình để quyết định mọi việc, nhưng mười ba người chỉ là một số nhỏ còn lại của một số đông những người Durin đã từng cư ngụ tại đây, và bây giờ đã rải rác ở những miền xa. Nếu ông muốn nghe lời khuyên của tôi, thì ông phải không được tin Lãnh Chúa của những người ở Hồ, mà nên tin người đã bắn hạ con rồng bằng cái cung của ông ta. Tên ông ta là Bard, thuộc giống nòi Dale, dòng dõi của Girion; ông ta là một người khắc nghiệt nhưng trung thực. Chúng ta sẽ thấy hoà bình một lần nữa giữa những người lùn, con người và người elves sau một thời gian dài tan hoang; nhưng điều này có thể khiến ông phải trả giá bằng một phần vàng yêu dấu của ông . Tôi đã nói xong."

Đoạn Thorin bùng lên trong giận dữ: "Chúng tôi cám ơn, Róac con trai của Carc. Ông và các bạn của ông sẽ không bị quên lãng. Nhưng sẽ không có một chút vàng nào của chúng tôi sẽ bị ăn trộm hoặc bị mang đi bằng vũ lực khi mà chúng tôi còn sống. Nếu ông muốn có nhiều lời cám ơn của chúng tôi hơn nữa, xin hãy cho chúng tôi tin tức của bất kỳ ai đang đến gần. Tôi cũng muốn xin ông, nếu còn có ai trong số các ông vẫn còn trẻ và và đôi cánh còn khoẻ mạnh, thì xin hãy truyền tin cho dòng dõi của chúng tôi trong những ngọn núi ở phía Bắc, từ cả hai phái đông và tây từ đây, và nói nói với họ về sự khó khăn của chúng tôi. Nhưng hãy đặc biệt đến với người anh em họ Dain của chúng tôi ở Những Ngọn Đồi Thép, vì ông có rất nhiều người được vũ trang tốt, và cư ngụ gần đây nhất. Hãy giục ông ấy gấp lên."

"Tôi sẽ không nói xem ý kiến này là tốt hay xấu," Róac kêu quàng quạc; "nhưng tôi sẽ làm những gì có thể làm được." Rồi nó chậm chạp bay lên.

"Trở về ngọn Núi nào!" Thorin la lên. "Chúng ta có rất ít thời gian để mất."

"Và rất ít thức ăn để ăn nữa!" Bilbo gào lên, ông luôn thực tế về điểm này. Dù sao thì ông cũng cảm thấy rằng cuộc phiêu lưu đã, nói một cách chính thống, xong rồi, với cái chết của con rồng - về chuyện này thì ông khá lầm - và ông sẵn sàng chia phần lớn phần chia cũng mình để mang lại hoà bình cho những công việc này.

"Trở về Núi!" những người lùn la lên như thể họ chẳng nghe thấy ông nói gì; nên ông phải quay lại cùng với họ. Như bạn đã được nghe về những sự kiện đã xảy ra, bạn sẽ sẽ thấy những người lùn vẫn còn vài ngày trước mặt mình. Họ thám hiểm các hang động một lần nữa, và thấy rằng, nhưng họ đã chờ đợi, chỉ còn Cửa Trước là còn mở; tất cả những cánh cửa khác (tất nhiên là ngoại trừ cánh cửa bí mật nhỏ) đã bị phá và chặn lại từ lâu bởi Smaug, và chúng không còn dấu vết gì nữa. Vì vậy nên bây giờ họ bắt đầu làm việc vất vả để gia cố cho lối đi chính, làm lại con đường được dẫn ra từ nó. Công cụ được tìm thấy rất nhiều, chúng đã được những người khai thác, đào mỏ và thợ xây dựng dùng vào thời xưa; và những người lùn rất thành thạo công việc này.

Khi họ làm việc thì những con quạ đen đều đặn mang tin tức đến cho họ. Theo đó thì họ biết rằng Vua Elves đã chuyển hướng về phía Hồ, và họ vẫn còn được chút thời gian để thở. Tốt hơn nữa, họ nghe được rằng ba con ngựa lùn của họ đã trốn thoát và đang lang thang ở xa phía bờ của Dòng Sông Chảy, không xa khỏi phần còn lại của cái kho dự trữ mà họ vẫn còn dành lại. Thế là trong khi những người lùn khác tiếp tục công việc, Fili và Kili được sai đi, dẫn đường bởi một con quạ đen, để tìm những con ngựa lùn và mang trở lại tất cả những gì mà họ có thể mang.

Đã bốn ngày trôi qua, và vào lúc đó họ được biết rằng đội quân hỗn hợp của những người ở Hồ và người Elves đang vội vã hướng về phía Núi. Nhưng lúc này thì hy vọng của họ đã cao hơn, vì họ có thức ăn cho nhiều tuần, chủ yếu là món nhồi, tất nhiên, và họ đã rất chán nó; nhưng món nhồi này tất nhiên còn hơn là không có gì - và cánh cổng đã được chặn lại với một bức tường xây bằng những viên đá vuông, nhưng rất dày và cao vượt lên lối mở ra. Trên tường có những cái lỗ mà qua đó họ có thể thấy (hoặc bắn) nhưng không có lối vào. Họ leo vào ra qua những cái thang, kéo các thứ lên bằng dây thừng. Về việc hơi nước thì họ nghĩ ra một cái cổng vòm nhỏ dưới bức tường vừa dựng lên; nhưng họ đã thay đổi cái nền hẹp ở gần lối vào lại sao cho cái hồ nước rồng chảy ra từ bức tường trên ngọn núi dẫn lên đầu của ngọn thác đổ xuống làn hơi thoát ra từ phía Dale. Bây giờ thì tiếp cận vào cánh Cổng gần như là bất khả, trừ phi là bơi dọc theo một lối hở hẹp quanh bờ đá, qua ngay một chỗ quan sát nhìn ra bức tường. Họ chỉ mang những con ngựa lùn đến đầu những bậc đá của cây cầu cũ, rồi thả chúng ra, không cho chúng quay về với chủ nữa, mà cho chúng chạy không người cưỡi về phương Nam.

Rồi khi đêm xuống thì nhiều luồng sáng chợt xuất hiện từ những đám lửa và ngọn đuốc ở phía Nam Dale trước mặt họ.

"Họ đến đấy!" Balin gọi. "Và trại của họ rộng khủngkhiếp. Hẳn là họ đã xuống thung lũng trong bóng hoàng hôn trên cả hai hai bờ sông."

Đêm đó những người lùn ngủ rất ít. Buổi sáng vẫn mờ nhạt thì họ đã thấy một toán người tiến đến. Từ đằng sau bức tường, họ quan sát những người đi đến đang tiến đến đầu thung lũng và chậm chạp leo lên. Một lúc sau họ đã có thể thấy cả những người trong hồ ăn vận như đang có chiến tranh và những cung thủ elves đi cùng với họ. Cuối cùng thì người leo cất nhất trong số họ đã leo qua những mô đá và xuất hiện trên đỉnh của thách nước, họ rất ngạc nhiên khi thấy vũng nước trước mặt mình và cánh Cổng đã bị chặn lại bởi một bức tường với những viên đá mới xây.

Khi họ đứng chỉ trỏ và nói chuyện với nhau thì Thorin gọi họ: "Các ngươi là ai," ông gọi với một giọng thật lớn, "mà lại đến như thể đang có chiến tranh tại cổng của Thorin con trai của Thrain, Vua Núi, và các ngươi muốn gì?"

Nhưng họ không trả lời. Một số nhanh nhẹn quay lui, và những người khác sau khi nhìn chằm chằm cánh Cổng một lúc rồi họ cũng rút theo các bạn. Ngày hôm đó doanh trại được dời lên đùng giữa hai sườn Núi. Đá vọng lại những tiếng động và những bài hát, và họ không làm gì khác trong nhiều ngày. Cũng có những âm thanh của tiếng đàn hạc của người elves với những bản nhạc ngọt nhào; tiếng vang của nó vọng lên chỗ họ khiến cho tiết trời giá lạnh như ấm áp lên, và họ lờ mờ ngửi thấy mùi thơm của những bông hoa rừng nở rực đón chào mùa xuân.

Thế rồi Bilbo cảm thấy vô cùng muốn được thoát ra khỏi pháo đài tối tăm của mình để chạy xuống và hoà nhập vào sự vui đùa kia, để cùng dự tiệc bên ánh lửa. Một số những người lùn trẻ hơn cũng cảm thấy tim mình rung động, và họ thì thầm rằng họ ước gì mọi chuyện diễn biến khác đi và họ có thể chào đón những người kia như những người bạn; nhưng Thorin quắc mắt giận giữ. Thế là những người lùn cũng tự mình đem ra những cây đàn hạc và những nhạc cụ lấy từ trong kho, và dùng âm nhạc để xoa dịu tâm tính của ông; nhưng bài hát của họ không giống như bài hát của người elves, nó giống như những bài hát mà họ đã hát rất lâu trước đây trong cái hố hobbit nhỏ của Bilbo.

Dưới ngọn Núi tối tăm và cao thẳm

Vị Vua đã trở về với căn phòng của ông

Con Sâu Kinh Khiếp, kẻ thù của ông đã bại vong

Rồi những kẻ thù của ông của sẽ đành bỏ mạng

Những thanh gươm thì sắc bén, những ngọn kích thì lại dài

Những mũi tên nhanh nhẹn, và Cánh Cổng thì bền gan

Trái tim ông cương quyết và lấp lánh ánh vàng

Những người người lùn sẽ không phải gánh chịu bất bông

Những người lùn ngày xưa với những câu thần chú phi thường

Khi tiếng búa gõ vang lên như tiếng chuông đồng

Trong những nơi sâu thẳm, nơi những sinh vật hắc ám ngủ say

Trong những nơi chốn mờ mịt dưới những đồi cây

Họ đã tạo nên những sợi dây chuyền bạc cao sang

Họ mang ánh sao đặt nên những vương miện huy hoàng

Lửa rồng phun ra từ những vòng xoắn chặt

Những giai điệu vang lên từ những cây đàn hạc

Ngai vàng trên núi một lần nữa lại bỏ không! Ôi! Những kẻ lang thang, những kẻ đang đến hãy nghe cho thật lắng!

Mau đến đây! Mau đến đây! Băng qua những vùng hoang vắng!

Vị vua của bạn bè và giống nòi đang cần đến

Bây giờ chúng ta đang gọi trên đỉnh núi mùa đông lạnh giá

"Hãy đến và đi vào những hang động cổ xa!"

Vua đang đợi bên cánh Cổng ở đây

Trong tay ông đầy ngọc ngà quý giá

Vị vua đã trở về với căn phòng của ông

Dưới ngọn Núi tối tăm và cao thẳm

Con Sâu Kinh Khiếp đã bị diệt và đành bỏ mạng

Và kẻ thù của ông cũng sẽ tiêu vong!

Bài hát có lẽ làm cho Thorin hài lòng, ông lại mỉm cười và lại cảm thấy vui vẻ lại; và ông bắt đầu tính toán khoảng cách đến Những Ngọn Đồi Thép và Dain sẽ đến được Ngọn Núi Cô Đơn trong bao lâu, nếu như ông gửi một tin nhắn đến Dain càng nhanh càng tốt. Nhưng tim Bilbo chùng xuống, với cả những bài hát và những cuộc nói chuyện: chúng có vẻ đầy màu sắc chiến tranh. Buổi sáng sớm hôm sau thì họ thấy một toán kích thủ đang băng qua con sông, và đi lên thung lũng. Họ mang theo những ngọn cờ lục của vua Elves và ngọn cờ xanh lơ của Hồ, và họ tiến thẳng lên cho đến khi họ đứng ngay trước bức tường trước cánh Cổng.

Một lần nữa Thorin lại cất tiếng sang sảng hỏi họ: "Những người vũ trang các ngươi là ai mà đến đây gây chiến tranh tại cánh cổng của Thorin con trai của Thrain, Vua Núi?" Lần này thì họ trả lời.

Một người cao lớn tiến lên trước, tóc ông đen và mặt ông thì khắc nghiệt, và ông kêu lớn: "Chào Thorin! Vì sao mà ông tự giam mình lại như một tên cướp trong hang ổ? Chúng tôi không phải là kẻ thù, và chúng tôi vui mừng rằng ông vẫn còn còn sống như chúng tôi đã hằng hy vọng. Chúng tôi đến mà không mong gì gặp được những ai còn sống ở đây; nhưng bây giờ vấn đề chúng tôi gặp ở đây là một cuộc hoà đàm và một hội đồng."

"Ông là ai, và cuộc hoà đàm của ông là gì?"

"Ta là Bard, và con rồng đã bị giết dưới tay ta, nhờ đó châu báu của các ông được giải phóng. Vấn đề này không làm các ông quan tâm sao? Hơn nữa ta chính là người kế tự cao quý của Girion vùng Dale, và kho báu của ông đã trộn lẫn với nhiều tài sản trong những căn phòng và thị trấn của ông mà con Smaug già đã ăn cắp. Đó không phải là vấn đề mà chúng ta có thể thảo luận sao? Hơ thế nữa trong trận đánh cuối cùng của mình con Smaug đã phát huỷ nơi ở của mọi người ở Esgaroth, và tôi là một người phục vụ cho Lãnh Chúa của họ. Ta thay mặt ông nói chuyện và hỏi xem các ông có cảm thấy tiếc và thương cho những người của ông hay không. Họ đã giúp các ông khi các ông lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo, và để đền đáp lại đến lúc này các ông chỉ mang đến cho họ sự tàn phá, cho dù rõ ràng là các ông không muốn thế."

Đó là những lời nói công bằng và đúng sự thật, cho dù nó được nói một cách kiêu hãnh và cứng rắn; và Bilbo nghĩ rằng Thorin sẽ thừa nhận ngay tính chân thực của nó. Tất nhiên ông không chờ đợi có ai đó nhớ ra rằng ông chính là người tự mình phát hiện được điểm yếu của con rồng; và điều đó thật đáng kể vì chẳng hề có ai làm được điều đó. Nhưng ông cũng không có quyền trên số vàng mà con rồng đã ấp ủ từ lâu, và những trái tim của người lùn cũng thế. Những ngày mà Thorin tiêu xài bằng ngân khố của mình đã trôi qua lâu trong quá khứ, và bây giờ sự tham lam đã đè nặng trong ông. Cho dù ông săn tìm chủ yếu viên Arkenstone, nhưng ông cũng để mắt đến nhiều thứ quý giá khác nằm đấy, mặc dù nó làm cho ký ức của ông đau buồn khi nhớ lại những công sức lao động và những nỗi đau khổ của dòng giống ông.

"Ông đã đưa lý do ra tại một thời điểm tệ nhất," Thorin trả lời "Không ai có quyền đòi hỏi châu báu của người của tôi, bởi vì Smaug đã ăn trộm nó từ chúng tôi và nó cũng ăn cướp sinh mạng và nhà cửa của chúng tôi. Châu báu này không thuộc về hắn và việc đòi chia lại chúng chỉ là một sự bổ sung những hành vi ác độc của hắn. Giá trị của những hàng hoá và những sự giúp đỡ mà chúng tôi nhận được từ những người dưới Hồ - chúng tôi sẽ trả lại công bằng - khi đến lúc. Nhưng chúng tôi sẽ không đưa ra bất kỳ cái gì, dù là một mẩu nhỏ, dưới sự đe doạ của sự cưỡng bức. Trong khi những người có vũ trang còn nằm trước cửa của chúng tôi, chúng tôi sẽ coi các người là kẻ thù và những têm trộm.

"Từ tâm trí mình tôi có một câu hỏi là các người sẽ trả lại những gì cho những người thừa kế của chúng tôi, nếu các người thấy kho châu báu không còn ai bảo vệ và chúng tôi đã bị giết."

"Chỉ là một câu hỏi," Bard trả lời. "Nhưng các ông không chết và chúng tôi không phải là những tên cướp. Hơn thế những người bạn nghèo túng có quyền có được sự thương hại từ những bạn bè giàu có. Và những yêu cầu khác của ta vẫn không được trả lời."

"Ta sẽ không hoà đàm, như ta đã nói, với những người có vũ trang trước cửa của ta. Cũng không với những người của Vua Elves, những người mà tôi còn nhớ là có rất ít sự tử tế. Họ không có chỗ trong cuộc trao đổi. Hãy đi trước khi tên của chúng tôi bắn ra! Và nếu ông muốn nói chuyện với tôi lần nữa, trước tiên hãy giải tán lực lượng elves trở về những khu rừng của họ và trở lại đây, hãy hạ vũ khí xuống trước khi các ông đến gần ngưỡng cửa."

"Vua Elves là bạn của ta, và ông đã giúp những người ở Hồ khi họ cần, cho dù họ chẳng yêu cầu gì ngoài tình bạn với ông ấy," Bard trả lời. "Chúng ta sẽ cho ông thời gian để nghĩ lại về những lời của ông. Hãy lấy lại sự minh mẫn trước khi chúng ta quay lại!"

Rồi ông quay đi và trở lại trại.

Nhiều giờ đã trôi qua, và những người cầm cờ trở lại, và những người thổi kèn trumpet bước lên và thổi mạnh:

"Nhân danh Esgaroth và Rừng," một người nói, "chúng ta nói với Thorin con trai của Thrain Oakenshield, người tự gọi mình là Vua Núi, và chúng ta yêu cầu ông ta quan tâm đến những yêu cầu đã được nêu lên, hoặc phải tuyên chiến với chúng ta. Ít nhất ông ta sẽ chia một phần mười hai tài sản cho Bard, người giết rồng, và là dòng dõi của Girion. Từ phần chia này Bard sẽ tự mình cống hiến lại để giúp đỡ Esgaroth; nhưng nếu Thorin có tình bạn và danh dự với những vùng đất, nhưng nòi giống của ông ngày xưa, thì ông ta cũng sẽ góp một phần của mình để an ủi những người ở Hồ." Thế là Thorin tóm lấy cây cung bằng sừng và bắn một mũi tên về phía người đang nói. Nó bắn trúng vào cái khiên của người nói và dính vào đó run bần bật.

"Do đó là câu trả lời của ông," ông trả lời, "ta tuyên bố rằng Núi bị bao vây. Các ông sẽ không đi khỏi nó, cho đến khi các ông kêu gọi ngừng bắn và xin hoà đàm. Chúng ta sẽ không dùng vũ khí với các ông, nhưng chúng ta sẽ để các ông ở với vàng của các ông. Các ông có thể ăn nó nếu thích!"

Với những lời đó những người truyền tin nhanh chóng rời đi, và những người lùn được để lại để nghĩ về tình cảnh của mình. Thorin trở nên đầy khắc nghiệt đến nỗi thậm chí nếu có muốn thì những người khác cũng không dám làm gì có lỗi với ông; nhưng thật ra phần lớn bọn họ đều nghĩ giống ông - có thể chỉ ngoại trừ ông già béo Bombur với Fili và Kili. Bilbo, tất nhiên là không hài lòng với sự xoay chuyển của tình thế. Lúc này thì ông đã quá đủ với ngọn Núi này, và việc bị bao vây bên trong nó không làm ông thích chút nào. "Cả nơi này đầy mùi rồng thối tha," ông lầm bầm với chính mình, "và nó làm tôi phát ốm. Còn cái món nhồi đó thì kẹt luôn trong họng tôi rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện