Bilbo nhảy dựng lên, và vẫn đang mặc áo ngủ, ông đi vào phòng khác. Ông chẳng thấy ai ở đây, ngoại trừ tất cả những dấu hiệu về một bữa ăn sáng thịnh soạn và vội vã. Có một cái vị đáng sợ trong phòng, và hàng đống những lọ sành chưa rữa nằm trong bếp. Gần như mọi cái lọ và xoong chảo ông có đều đã được đem ra dùng. Việc rửa ráy lại chúng thì đáng buồn đến nỗi Bilbo buộc phải tin rằng bữa tiệc vào đêm hôm trước đã không phải là một phần của những cơn mộng khủng khiếp của ông, và ông đã bắt đầu hy vọng. Thật ra ông thật sự tin rằng sau khi nghĩ đi nghĩ lại cả bọn họ đã đi mà không kêu đến ông, không nghĩ đến chuyện phải đánh thức ông dậy ("nhưng cũng chẳng có một lời cám ơn nào" ông nghĩ); và nếu như vậy thì ông chẳng hề cảm thấy một sự ngạc nhiên nhỏ nhoi nào. Cảm giác này làm ông ngạc nhiên.

"Đừng có mà ngốc thế, Bilbo Baggins!" ông nói với chính mình, "cứ nghĩ đến những con rồng và tất cả những vùng đất vớ vẩn từ thời nảo thời nào!" Nói đoạn ông mặc tạp dề vào, nhóm lửa lên, đun nước và rửa ráy. Rồi ông ăn một bữa sáng nho nhỏ trong bếp trước khi quay trở lại phòng khách. Lúc này mặt trời đã lên và cửa trước thì đang mở, để cho hơi ấm lan toả. Bilbo bắt đầu huýt sáo to và bắt đầu quên về cái đêm trước đó. Thật sự thì ông chỉ vừa ngồi xuống và để chuẩn bị một bữa sáng nhỏ thứ hai trong phòng khách bên cánh cửa sổ mở rộng thì đã thấy Gandalf đi vào. "Anh bạn," ông nói, "anh đã có đi đâu bao giờ chưa? Và một cuộc khởi hành sớm? Và anh thì đang ăn bữa sáng tại đây, anh muốn gọi nó là gì thì gì, vào lúc mười giờ rưỡi! Họ có để cho anh một lời nhắn, bởi vì họ không thể đợi được."

"Lời nhắn gì?" ngài Baggins tội nghiệp nói, mặt đỏ ửng.

"Con Voi vĩ đại!" Gandalf nói, "ngài không phải là ngài chút nào vào sáng nay - ngài chẳng hề lau bụi trên mặt lò sưởi của ngài!"

"Thế có nghĩa là gì? Tôi đã quá đủ công việc lau rửa cho mười bốn người!"

"Nếu ngài lau bụi trên mặt lò sưỡi ngài sẽ tìm thấy ngay dưới cái đồng hồ," Gandalf nói, đưa cho Bilbo một tờ giấy (được viết chữ, tất nhiên, trong chính ngay sổ tay của ông).

Và đây là những gì mà ông đọc được:

"Thorin và Công ty xin chúc mừng ngài Trộm Đêm BilBo! Thư này để tỏ lòng biết ơn của chúng tôi cho sự hiếu khách của ngài, và để đáp lại về việc ngài đã đồng ý trở thành phụ tá chuyên nghiệp của chúng tôi. Điều khoản: phân phối tiền mặt, và không quá một phần mười bốn lợi nhuận (nếu có); tất cả phí tổn cho tất cả các chuyến đi đều được bảo đảm dưới bất kỳ sự kiện nào; phí tổn cho đám tang sẽ được trả bởi chúng tôi hoặc đại diện của chúng tôi, nếu có các trường hợp và vấn đề nào chưa được dự liệu dẫn đến vấn đề đó.

"Nghĩ rằng không cần phải quấy rầy giấc ngủ đáng kính của ngài, chúng tôi đã đi trước để chuẩn bị một số việc, và sẽ đợi quý ngài đáng kính tại Quán Ăn Rồng Xanh, Bên Bờ Nước, vào đúng 11 giờ chiều . Chúng tôi tin rằng ngài sẽ đúng giờ.

"Chúng tôi rất hân hạnh được hầu ngài

"Kính

"Thorin & Cty"

"Anh chỉ còn mười phút nữa. Anh phải chạy," Gandalf nói.

"Nhưng - " Bilbo nói.

"Không có thời gian cho chuyện này," thầy phù thuỷ bảo.

"Nhưng -" Bilbo nói.

"Chuyện này cũng không có thời gian luôn! Nào, đi"

Đến tận cuối đời Bilbo cũng không thể bao giờ nhớ được làm sao mà ông lại đi ra ngoài, chẳng có nón, gậy chống và cả tiền, hoặc những thứ ông thường mang theo khi ông đi; để lại một nữa bữa sáng thứ hai mà chẳng dọn dẹp; đưa chìa khoá vào tay Gandalf, và chạy nhanh với tất cả khả năng mà những chiếc chân lông thú của ông có thể chịu được; ào xuống làng, băng qua Ngọn Đồi vĩ đại, vượt ngang Nước, rồi chạy tiếp khoảng một dặm hoặc hơn. Ông thở hồng hộc khi đi ngang Bên Bờ Nước, thì đồng hồ điểm mười một tiếng, và ông thấy mình chẳng có một chiếc khăn tay bỏ túi nào cả!

"Hoan hô!" Balin, đang đứng cạnh cửa trông ra, kêu lên.

Ngay cạnh đó là tất cả những người còn lại đang đứng nơi góc đường trên làng. Họ đang cưỡi trên những con ngựa lùn, và mỗi con ngựa lùn còn đeo thêm một mớ hành lý, gói hàng, vật dụng và các loại đồ tế nhuyễn linh tinh khác. Có một con ngựa lùn rất nhỏ, hình như là dành cho Bilbo.

"Hai người đến đây, và chúng ta đi!" Thorin nói.

"Tôi rất là xin lỗi," Bilbo nói, "nhưng tôi đi mà chẳng có mũ nón, và tôi để quên khăn tay ở nhà, và tôi cũng chẳng có tiền. Đến đúng 10.45 tôi mới nhận được tờ giấy nhắn của các bạn ."

"Đừng quá câu nệ," Dawlin nói, "và cũng đừng lo lắng! Anh sẽ quen với việc chẳng có khăn tay, và những thứ vật dụng khác trước khi anh kết thúc cuộc hành trình. Còn về phần nón, tôi có một cái áo khoác và mũ trùm để không trong hành lý của tôi."

Cả bọn họ đã khởi hành như thế đó, chậm chạp rời khỏi quán ăn trong một buổi sáng đẹp trời trước tháng Năm, trên những con ngựa lùn chất đầy hành lý; và Bilbo đội một cái mũ trùm đầu màu xanh đậm (nó có một vết bẩn nho nhỏ) và một cái áo khoác xanh đậm mượn của Dwalin. Những thứ đó quá lớn so với ông, và ông trông có vẻ khôi hài. Người cha Bungo sẽ nghĩ như thế nào về ông, tôi không dám nghĩ đến. Ông ấy chỉ có thể hài lòng rằng ông không có một lỗi lầm giống như những người lùn là ông chẳng có râu.

Họ chẳng cưỡi ngựa đi chẳng bao lâu thì Gandalf hiện ra, rực rỡ trên một con ngựa trắng. Ông mang theo khá nhiều khăn tay, cả ống điếu và thuốc lá của Bilbo. Sau đó cả toán đi rất vui vẻ, và họ kể chuyện hoặc hát khi họ phóng về phía trước suốt cả ngày, tất nhiên là khi họ dừng để ăn uống. Có vẻ như Bilbo không thích lắm toán người này, nhưng ông vẫn bắt đầu cảm thấy những chuyến phiêu lưu dù sao cũng chẳng đến nỗi tồi lắm. Đầu tiên họ băng qua những vùng đất của hobbit, một vùng quê hoang dã rộng lớn có những con người tử tế cư ngụ, với những con đường tốt, có một hoặc hai quán trọ, thỉnh thoảng lại có một người lùn hoặc nông dân đi làm một công việc gì đó. Và họ đến những vùng đất mà cư dân nói chuyện rất lạ, và hát những bài hát mà Bilbo chưa nghe bao giờ. Lúc này thì họ đã đi xa đến Những Vùng Đất Hiu Quạnh, chẳng có dấu chân người, không quán trọ, và những con đường thì xuống cấp trầm trọng. Không xa phía trước là những ngọn đồi ảm đạm, nhô cao và cao mãi, che phủ bởi cây cối. Trên đỉnh của một số trong chúng là những lâu đài cổ nhìn rất ghê rợn, như thể nó được xây nên bởi những con người độc ác. Mọi thứ trông có vẻ tối tăm, vì thời tiết đã trở nên khá xấu. Thường thì tiết trời cũng tốt đúng với tiết tháng Năm, thậm chí còn có phần dễ chịu, nhưng bây giờ thì trở nên lạnh giá và ẩm ướt. Trong Những Vùng Đất Hiu Quạnh họ phải cắm trại khi nào có thể được, nhưng ít nhất thì phải khô ráo. "Cứ nghĩ là tháng Sáu đã đến sớm." Bilbo càu nhàu khi ông bắn tung toé bùn ra những người phía sau trên những vệt đường lầy lội. Lúc này đã sau giờ uống trà; ông được tưới bởi nước mưa, và cứ thế suốt cả ngày; cái mũ trùm của ông sụp xuống tận mắt, áo choàng của ông đẫm đầy nước; những con ngựa lùn thì mệt nhoài và gõ móng trên đá; những người khác thì trở nên gắt gỏng khi nói chuyện. "Và tôi chắc rằng mưa đã rơi vào những gói quần áo khô và thức ăn," Bilbo nghĩ. "Đừng có nghĩ đến chuyện ăn trộm và những thứ làm với nó! Ước gì tôi ở nhà, trong cái lỗ xinh đẹp của tôi, bên bếp lửa, còn ấm nước thì bắt đầu reo vang!" Đó không phải là lần cuối ông mong ước điều này!

Những người lùn vẫn chậm chạp tiến bước, chẳng hề trông đến hoặc chú ý gì đến cậu hobbit. Mặt trời hẳn đã lẩn đâu đó sau những đám mây xám, nên mọi thứ lại càng tối tăm. Gió thổi mạnh, và những cây liễu dọc theo bờ sông đã cong đi và kêu xào xạc. Tôi không biết con sông như thế nào, một con sông đầy bụi đỏ, tràn lên bởi mưa trong những mưa trong những ngày sau cùng, ông chảy xuống từ đồi và núi trước mặt họ. Mọi thứ trở nên gần như tối đen rất sớm. Gió xua tan những đám mây xám, và mặt trăng nhợt nhạt xuất hiện phía trên những ngọn đồi giữa những đám mây tả tơi. Họ bèn dừng bước, và Thorin thì thầm về bữa khuya, "và chúng ta sẽ tìm một khoảng khô ráo để ngủ ở đâu?" Đến lúc đó họ mới thấy là Gandalf đã biến mất. Cho đến lúc này thì ông ta vẩn đi trên đường với họ, chẳng hề nói xem ông ấy có tham gia chuyến phiêu lưu với họ hay chỉ đơn giản làm bạn với họ một lúc. Ông ấy ăn nhiều nhất, nói nhiều nhất, cười nhiều nhất. Nhưng bây giờ thì ông chỉ đơn giản chẳng hề có mặt ở đây!

"Đó cũng là khi một phù thuỷ tỏ ra hữu dụng nhất," Dori và Nori rên rĩ (họ cũng là những kẻ đã chia xẻ quan điểm với ông hobbit về các bữa ăn thường nhật, nhiều và thường xuyên). Cuối cùng họ quyết định rằng họ sẽ cắm trại tại nơi họ đang ở. Đên bây giờ họ vẩn chưa hề cắm trại trong suốt cuộc hành trình, cho dù họ biết rằng họ sẽ sớm phải cắm trại thường xuyên, khi họ đang ở giữa những ngọn Núi Sương Mù và cách xa khỏi vùng đất có những người tử tế đang sống, và có vẻ như một buổi tối ẩm ướt tồi tệ đang bắt đầu. Họ di chuyển vào những lùm cây, và dù phía dưới chúng có khô ráo hơn, gió thì đã thổi nước mưa khỏi những tán lá, thì chúng vẩn nhỏ giọt, nhỏ giọt, và đó là điều tồi tệ nhất. Và họ cũng gặp rắc rối khi nhóm lửa. Những người lùn có thể nhóm lên lửa gần như ở bất kỳ nơi đâu, bằng bất kỳ cái gì, bất chấp việc có gió hay không; nhưng họ không thể làm điều đó trong đêm, thậm chí vớicả Oin và Gloin, những người rất thạo việc này.

Rồi một con ngựa lùn bỗng dưng lại sợ hãi và lao đi. Ông phóng vụt về phía bờ sông trước khi họ có thể bắt lại được; và trước khi họ có thể thả cho nó ra , Fili và Kili đã gần như chết đuối, còn tất cả các hành lý mà nó đang chở trên mình đã bị cuốn đi. Tất nhiên phần lớn trong số chúng là thức ăn, và nó thì thừa cho một bữa khuya, nhưng lại thiếu nếu dành cho bữa sáng. Cả bọn ngồi lại, cau có, ẩm ướt và than vãn, trong khi Oin và Gloin cố gắng nhóm lửa, và lại cãi nhau về chuyện này. Bilbo buồn bã nghĩ rằng giá mà những cuộc phiêu lưu đừng toàn là những chuyến cưỡi ngựa lùn trong cái nắng tháng Năm, thì Balin, người luôn là kẻ quan sát của cả bọn, nói: "Có ánh sáng đằng kia!" Có một ngọn đồi với cây cối, có phần rậm rạp. Bên ngoài vùng tối của cây cối họ có thể ánh sáng đang chiếu lên, một thứ ánh sáng đỏ hồng thật dễ chịu, giống như là ánh lửa đỏ hoặc là ánh đuốc lấp lánh. Và khi họ nhìn sang đó một lúc, họ lại cãi nhau. Một số bảo "không" và một số nói "ừ." Một số bảo có thể đến xem xét, và cái gì thì cũng tốt hơn là một bữa khuya dư, bữa sáng thiếu, và quần áo thì ẩm ướt suốt đêm. Số khác bảo: "Vùng này chẳng mấy ai biết đến, và lại rất gần núi. Rất ít khi những người du lịch đến đây. Những cái bản đồ cũ đã hết xài:mọi thứ đã xuống cấp và những con đường thì không được bảo vệ. Thậm chí đôi khi họ còn nghe thấy về việc có vị vua ở đây, và nếu bạn ít tọc mạch nếu bạn đi đường, thì bạn sẽ ít gặp rắc rối hơn. Một số khác bảo: "Dù sao ở đây bọn ta cũng có mười bốn người." Những người khác bảo: "Thế Gandalf ở đâu rồi?" Và điều này được lặp đi lặp lại bởi mọi người. Mưa đã bắt đầu đổ xuống một cách tồi tệ hơn bao giờ hết, và Oin với Gloin đang bắt đầu đánh nhau. Điều đó đã quyết định mọi chuyện. "Sau hết bọn ta hẳn là đang có thêm một tay trộm đêm nhập bọn," họ nói; và do đó họ tiến hành, hướng những con ngựa lùn (với tất cả sự tò mò và cẩn thận thích hợp) về phía ánh sáng. Họ đi lên đồi và nhanh chóng tiến vào rừng. Họ đã lên đến đồi; nhưng không tìm thấy một con đường phù hợp nào để có thể dẩn đến một ngôi nhà hoặc một nông trại; và tất cả những gì họ có thể làm là tạo ra những tiếng xào xạc, răng rắc, cọt kẹt (và nó rất thích hợp với những tiếng càu nhàu và co kéo), khi họ băng qua rừng trong một vùng tối thui.

Thình lình ánh sáng đỏ bỗng chiếu lên rực rỡ xuyên qua những thân cây thấp thoáng phía trước, "Nào bây giờ thì đến phiên của tay trộm đêm," họ nói, tức là nói đến Bilbo. "Anh phải đi tiếp và tìm hiểu mọi thứ về thứ ánh sáng này, và nó dùng làm gì, đó có phải là một nơi an toàn lý tưởng và thích hợp hay không," Thorin nói với cậu hobbit. "Bây giờ hãy nhanh nhẹn lên, và hãy mau chóng quay về, nếu mọi chuyện đều tốt cả. Nếu không, hãy trở về nếu anh có thể! Nếu anh không thể, thì hãy rúc lên hai lần tiếng cú trong kho và thêm một lần tiếng cú rít, và chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể."

Thế là Bilbo phải đi, trước khi ông có thể giải thích được rằng ông không thể rúc lên thậm chí một lần giống bất kỳ loại cú nào có thể bay như con dơi. Nhưng dù sao thì các hobbit đều có thể di chuyển lặng lẽ trong rừng, tuyệt đối lặng lẽ. Họ vốn hãnh diện về điều này, và Bilbo có khả năng đánh hơi mà hơn một lần ông đã nói là "hơn tất cả bọn người lùn huyên náo," khi họ đi bên nhau, dù tôi không cho rằng bạn hoặc tôi có thể chú ý được điều điều gì trong một đêm gió bão, khi mà cả đoàn kỵ sĩ đã cách quãng được hai bước chân. Khi Bilbo bước đi một cách nghiêm nghị về phía ánh sáng hồng, tôi thậm chí còn không cho rằng một con chồn có thể khuấy động bộ ria về ông. Do đó, một cách tự nhiên, ông tiến về phía ánh lửa, vì ánh lửa thì sẽ chẳng quấy rầy ai cả. Và đó là những gì mà ông nhìn thấy. Những con người rất lớn đang ngồi một đống lửa to đốt bằng gỗ sồi. Họ đang nướng thịt cừu trên những cái xiên gỗ dài, và liếm nước thịt chảy ra trên ngón tay. Trông có vẻ thật là ngon lành. Ngay tầm tay họ cũng đã có sẵn các thùng được chất uống ngon lành, và họ đang uống từ những cái bình. Nhưng họ là quỷ khổng lồ. Rõ ràng là quỷ khổng lồ. Thậm chí Bilbo, dù sống một cuộc sống khép kín, cũng có thể thấy nhưng vậy: từ những khuôn mặt to lớn nặng nề của họ, từ kích cỡ của họ, và từ hình dáng đôi chân của họ, không nói đến ngôn ngữ của họ, hoàn toàn chẳng có vẻ thanh lịch chút nào,đúng vậy.

"Hôm qua thịt cừu, hôm nay thịt cừu, và ừ, không phải là thịt cừu nữa cho ngày mai chứ," một trong những tên quỷ khổng lồ nói.

"Chẳng bao giờ chúng ta được liếc qua thịt người đủ lâu," tên thứ hai nói. "Cái tên William đang nghĩ cái quái gì mà lại đưa chúng ta đến vùng này, nó đang chơi tao - rồi uống một ngụm nhỏ, còn gì nữa không," hắn nói và thúc khuỷu tay về William, người đang kéo cái bình trên tay hắn.

William nghẹn. "Câm miệng mày lại!" hắn nói ngay khi có thể nói lại được. "Mày không thể chờ đợi có thằng nào dừng lại đây mãi mãi để ở bên mày và Bert. Mày chỉ còn một làng rưởi ngăn cách giữa mày, vì bọn mình đã đi xuống từ núi. Mày còn muốn gì nữa? Và khi đến lúc, thì chính mày đã nói 'cám ơn Bill' cho một ít thịt cừu béo trong thung lũng giống như thế này." Hắn cắn một miếng vào cái đùi cừu mà hắn đang nướng, và lấy cổ tay quệt lên miệng.

Vâng, tôi e rằng những con quỷ khổng lồ đều thích hành động như vậy, dù với những con chỉ có một đầu. Sau khi nghe hết những điều đó, Bilbo nên làm ngay một số chuyện. Hoặc là ông nên lặng lẽ quay về và cảnh báo cho bạn bè rằng có ba tên quỷ khổng lồ tầm vóc trung bình ngay phía trước đang trong tâm trạng cáu kỉnh, có vẻ như khoái món thịt người lùn nướng, hoặc thậm chí thịt ngựa lùn cũng được, nếu có cơ hội; hoặc nếu không thì ông cũng nên trổ tài trộm cắp tí chút. Một tay trộm đêm huyền thoại sừng sỏ thực thụ là ở chỗ có thể móc túi được những tên quỷ khổng lồ - nó gần như luôn luôn đáng giá nếu bạn cố được -, xoáy một ít thịt cừu để trêu tức, chôm chỉa bia, và bước đi mà chẳng để bọn chúng được anh ta. Những người khác thực tế hơn những ít tính tự hào chuyên nghiệp hơn có thể để lại một dấu thập trên mỗi đứa trong bọn chúng trước khi lấy đi. Và đêm sẽ trôi qua khá vui vẻ.

Bilbo biết điều đó.Ông đã đọc được nhiều thứ mà ông chưa bao giờ thấy hoặc làm. Ông đã gây khá nhiều ồn ào, cũng như vụng về; ông ước gì đang ở cách xa đây hàng trăm dặm, và còn - còn nữa là có vẻ như ông không thể quay thẳng về với Thorin và Công ty với đôi tay trắng. Vì vậy ông đứng tần ngần trong bóng đêm. Để bắt đầu công cuộc đào tường khoét vách của mình ông lựa chọn trong những cái túi của những gã khổng lồ cái nào dễ xơi nhất, và ít ra ông cũng đã trườn đến sau một cái cây phía sau William.

Bert và Tom đã nốc cạn vò rượu. William đang lấy một phần uống khác. Và Bilbo thu hết can đảm và đưa bàn tay nhỏ bé của ông và trong cái túi khổng lồ của William. Có một cái ví trong đó, và nó to bằng cả Billbo. "Ha!" ông suy nghĩ cảnh báo về công việc mới của mình khi ông nâng cái ví lên một cách cẩn thận, "đây là sự bắt đầu!"

Đúng vậy! Những cái ví của những tên quỷ khổng lồ quả thật là một trò tinh quái, và nó không có nngoại lệ. "'Ê,' mày là ai?" có tiếng rít lên, ngay khi ông vừa rời tay khỏi túi; và William qua lại ngay tức khắc, và tóm lấy cổ Bilbo, trước khi ông có thể lặn vào sau thân cây.

"Blimey, Bert, nhìn xem tao tóm được cái gì nè!" William nói.

"Cái gì vậy?" một gã khác tiến đến.

"Quỷ bắt tao đi nếu tao biết được! Mày là cái gì vậy?"

"Bilbo Baggins, một tay trô - một hobbit," Bilbo tội nghiệp nói, run như cầy sấy và tự hỏi làm sao để tạo ra tiếng cú trước khi chúng bóp cổ ông.

"Một trô - hobbit?" chúng giật mình. Những tên quỷ khổng lồ thì chậm hiểu, và rất nghi ngờ những cái gì mới mẻ với chúng.

"Vậy thì một trô - hobbit làm cái quái gì trong túi tao vậy chứ?" William nói.

"Và mày có thể chén chúng không?" Tom hỏi.

"Mày có thể thử đấy," Bert nói, nhặt lên một cái xiên.

"Nó chẳng bõ dính răng," William nói, hắn vừa chén xong một bữa khuya ngon lành, "dù nó chẳng phải chỉ có da với xương."

"Có thể có như thằng giống như nó quanh đây, và chúng ta cũng có thể có được một bữa," Bert nói. "Nè mày, có còn thằng lén lút bé tí như mày quanh khu rừng này không, con thỏ con bẩn thỉu kia," hắn nói như vậy khi nhìn bàn chân đầy lông của cậu hobbit; và hắn nhặt ông lên bởi các ngón chân và lắc ông.

"Còn, nhiều lắm," Bilbo nói, trước khi ông kịp nhớ ra là không được phản bội bạn bè, "Không, không có ai, dù chỉ một," và ông nói ngay sau đó.

"Mày đang muốn nói cái quái gì vậy?" Bert nói, nhấc ông lên ngay tức khắc, lần này bằng tóc.

"Cái tôi nói" Bilbo thở hổn hển. "Và xin đừng ăn thịt tôi, thưa các ngài! Tôi là một người nấu ăn rất giỏi, và nấu ăn giỏi hơn là tôi nấu, nếu các ngài hiểu tôi muốn nói gì. Tôi sẽ nấu cho các ngài những bữa tuyệt ngon, một bữa sáng tuyệt hảo cho các ngài, chỉ nếu khi các ngài đừng dùng tôi như một bữa khuya."

"Thằng nhóc khốn khổ," William nói. Hắn đã chén đẫy bữa khuya; và cũng đã nốc khá nhiều bia. "Thằng nhóc khốn khổ! Cho nó đi!"

"Không cho đến khi nó cho biết nhiều và không có gì là gì," Bert nói. "Tai không muốn bị cắt cổ trong khi ngủ. Hơ chân nó trên lửa cho đến khi nó nói!"

"Tao không làm thế," William nói. "Tao chính là thằng bắt được nó."

"Mày là một thằng béo ngu ngốc, Williamm" Bert nói, "như tao đã nói hồi chiều."

"Còn mày là một thằng thô lỗ!"

"Và tao sẽ không chấp nhận điều đó đâu. Bill Huggins," Bert nói, và giơ nắm đấm của hắn ra trước mắt William.

Đó là một cuộc đánh nhau tuyệt diệu. Bilbo có đủ sáng suốt để chuồn đi, khi Bert buông ông xuống nền đất, ông bò đi trên con đường ngay dưới chân, trước khi lũ khổng lồ ẩu đả như một lũ chó, và gọi nhau bằng đủ thứ tên có thể có, đúng đến hợp lý bằng những giọng nói to oang oang. Chúng nhanh chóng bị khoá chặt trong tay lẩn nhau, và lăn tròn gần đến đống lửa, đấm đá loạn , trong khi Tom quất mạnh vào cả hai đứa chúng bằng một cành cây đến trấn tĩnh chúng lại, và tất nhiên chỉ càng làm chúng điên dại hơn hết. Và thế là đủ thời gian cho Bilbo chuồn đi. Nhưng bàn chân nhỏ bé của ông như vừa bị bàn tay to lớn của Bert nghiền nát, và ông chẳng còn chút hơi khí nào, đầu ông thì bị giộng xuống đất; vì vậy ông nằm lăn ra thở hổn hển một lát, nằm ngoài vòng sáng của ngọn lửa.

Balin đang đi đến ngay giữa ánh lửa. Những người lùn đã nghe thấy tiếng động từ đằng xa, và sau khi đợi một lúc xem Bilbo có quay về không, hoặc nghe ông rúc lên như một con cú, họ bắt đầu nối bước nhau tiến về phía ánh lửa một cách lặng lẽ. Ngay khi Tom vừa nhìn thấy Balin, hắn tru lên một cách điên dại. Những tên quỷ khổng lồ đơn giản là rất ghét bất kỳ dấu hiệu nào của những người lùn (chưa được nấu nướng). Bert và Bill ngừng đánh nhau ngay, và "bao tải, Tom, nhanh!" chúng kêu lên, trước khi Balin, người vẩn còn tự hỏi xem Bilbo đang lưu lạc phương nào, biết được chuyện gì xảy ra, một cái bao tải chộp mạnh lên đầu ông, và ông ngã lăn ra.

"Vẫn còn nữa đây," Tom nói, "hoặc là tao sai lầm lớn. Nhiều và không có gì, chính là thế này đây," hắn nói. "Không phải trô-hobbit, nhưng có rất nhiều tên lùn ở đây. Đấy chính là vấn đề!"

"Tao chắc là mày đúng," Bert nói, "và tốt nhất là bọn mình trốn ra khỏi chỗ sáng đi."

Và chúng làm như thế. Với những cái bao tải trong tay, chúng đã dùng những thứ này để mang thịt cừu và những của cướp bóc khác, chúng đợi trong bóng đêm. Khi mỗi người lùn vừa đến, nhìn đống lửa, những bình nước ngã nghiêng, những mẫu thịt cừu bị gặm mòn, trong ngạc nhiên, thì pop!, một cái bao tải chật chội hôi hám trùm lên đầu ông, quật ông ngã lăn. Dwalin sớm nối tiếp Balin, rồi đến Fili và Kili cùng lúc, và Dori và Nori và Ori, tất cả cùng bị chụp vào đầu, và Oin và Gloin và Bifur và Bofur và Bombur đều bị nằm chất đống một cách chẳng dễ chịu gì bên ngọn lửa.

"Điều đó sẽ dạy dỗ chúng," Tom nói; vì Bifur và Bombur đã gây cho chúng khá nhiều rắc rối, và chiến đấu như điên, đúng như những người lùn khi bị dồn vào chân tường.

Thorin đến sau cùng - và ông không phải là không để ý gì. Ông đang chờ đợi một phi vụ, và không thấy cần phải thấy những đôi chân của bạn bè thò ra khỏi bao tải để nói cho ông biết rằng mọi sự chẳng tốt chút nào. Ông đứng bên ngoài bóng đêm một lúc, và nói: "Chuyện rắc rối gì thế này? Ai đã đánh ngã mọi người?"

"Những gã khổng lồ!" Bilbo nói từ sau ngọn cây. Họ đã gần như quên mất ông. "Chúng trốn sau những bụi cây với những bao tải," ông nói.

"Ồ! ra là chúng?" Thorin nói, và ông nhảy hướng về phía ngọn lửa, trước khi chúng chộp được ông. Ông bắt được một một cành lớn đầy lửa ở một đầu; và Bert lãnh ngay đầu kia vào mắt trước khi hắn lùi lại. Điều này loại hắn ra khỏi vòng chiến một lúc. Bilbo làm hết sức mình. Ông chộp lấy chân Tom, bằng tất cả sức lực ông có, cái chân to như một thân cây non gãy - nhưng cũng khiến ông quay mòng mòng và ngã vào đỉnh của một bụi cây, khi Tom đá tung lửa về phía mặt Thorin.

Vì điều này mà Tom lãnh luôn một cây vào răng hắn, và văng mất một cái trong số răng cửa. Ông làm cho hắn tru lên, tôi có thể nói với bạn như vậy. Nhưng ngay vào lúc ấy William nhảy đến từ phía sau và úp bao tải từ đầu Thorin kéo xuống tận chân hắn. Và đến đấy thì trận chiến kết thúc. Và bây giờ thì họ ở trong một hoàn cảnh dễ chịu như thế này: cả bọn bị trói chặt trong bao tải, với ba tên khổng lồ hung dữ (trong đó có hai tên bị bỏng và bị đánh như các bạn còn nhớ) ngồi bên cạnh họ, tranh cãi xem chúng nên quay họ từ từ, hoặc băm nhừ họ ra và luộc lên, hoặc chỉ ngồi lên họ từng người một để nghiền nát họ thành một món thịt nấu đông: và Bilbo thì ở trên đỉnh một bụi rậm, quần áo và da thịt rách bươm, không dám cử động vì sợ chúng có thể nghe thấy ông.

Đó là lúc mà Gandalf quay lại. Nhưng chẳng ai thấy ông. Những tên khổng lồ chỉ mới quyết định là sẽ quay những người lùn lúc này và sẽ chén họ sau đó - đó là ý kiến của Bert, và sau khi tranh cãi loạn xạ cả bọn đều đồng ý như vậy.

"Quay chúng bây giờ thì không tốt, bọn ta sẽ mất cả đêm," có một giọng nói. Bert nghĩ đó là William.

"Đừng bắt đầu cãi lộn lại, Bill," hắn nói, "hoặc nó sẽ kéo dài cả đêm đấy."

"Ai là kẻ gây chuyện?" William nói, hắn nghĩ là Bert là kẻ vừa nói.

"Mày đấy," Bert nói.

"Mày là một thằng nói láo," William nói; và cuộc cãi lộn lại bắt đầu trở lại. Cuối cùng chúng quyết định là sẽ nghiền họ ra cho nhuyễn và luộc họ lên. Vì vậy chúng lấy ra một cái lọ đen, và rút dao ra.

"Luộc chúng lên thì không tốt! Chúng ta chẳng có nước, và phải đi xa để lấy đủ nước luộc cả bọn," có một giọng nói. Bert và William nghĩ đấy là giọng của Tom.

"Câm miệng đi!" chúng nói, "nếu không thì bọn mình chẳng bao giờ làm được cái gì cả. Và chính mày sẽ nếm đủ nước đó, nếu mày còn nhiều chuyện."

"Chính mày hãy câm đi!" Tom nói, hắn nghĩ rằng đó là giọng William. "Ai là kẻ gây chuyện ngoài mày ra, tao muốn biết đó."

"Mày là một thằng khờ," William nói.

"Chính mày khờ khạo ấy!" Tom nói.

Và cuộc tranh cãi lại bắt đầu, và càng gay gắt hơn bao giờ, đến cuối cùng chúng quyết định sẽ ngồi lên các bao tải và nghiền nát họ ra, và sau đó luộc chín họ.

"Chúng ta sẽ ngồi lên thằng nào trước?" một giọng nói vang lên.

"Tốt nhất là ngồi lên thằng cuối cùng trước," Bert nói, mắt hắn vẩn còn bị đau bởi Thorin. Hắn nghĩ rằng Tom đang nói.

"Đừng nói với chính mày!" Tom nói. "Nhưng nếu mày muốn ngồi trên thằng cuối cùng, thì cứ ngồi. Nó là thằng nào?"

"Thằng đi vớ vàng ấy," Bert nói.

"Vớ vẩn, cái thằng đi vớ xám ấy," có một giọng giống như của William vang lên.

"Tao đảm bảo là cái thằng đi vớ vàng," Bert nói.

"Nó đi vớ vàng mà," William nói.

"Thế sao mày nói nó đi vớ xám?" Bert nói.

"Tao chẳng bao giờ nói thế. Tom nói đó."

" Tao không bao giờ nói vậy!" Tom nói, "Chính là mày."

"Hai chống một, nên mày câm miệng đi là hơn?" Bert nói.

"Mày đang nói chuyện với ai vậy?" William nói.

"Thôi, dừng lại!" Tom và Bert cùng nói. "Đêm đang qua, và sắp bình minh rồi. Hãy làm việc đi!"

"Bình minh sẽ lấy hết của mày, và sẽ biến mày thành đá!" một giọng nói vang lên, nghe giống như của William. Nhưng không phải. Ngay chính lúc này ánh sáng đã tràn ngập trên ngọn đồi, và chim đã hót vang trên những cành cây. William chẳng hề nói gì vì hắn đã hoá đá khi hắn cuối xuống; và Bert với Tom thì biến lại thành đá khi nhìn về phía hắn. Và chúng đứng đấy, cô độc, trừ những con chim vẩn đậu lên chúng; bởi vì những tên quỷ khổng lồ, như các bạn có thể đã biết, phải ở dưới lòng đất trước lúc bình minh, hoặc chúng sẽ về thành chất liệu của những ngọn núi mà chúng được tạo ra, và sẽ chẳng bao giờ di động được. Đó là những gì xảy ra với Bert và Tom và William.

"Tuyệt hảo!" Gandalf nói, và ông bước ra phía sau ngọn cây, rồi giúp Bilbo leo xuống, tránh khỏi những gai góc của bụi rậm. Và Bilbo hiểu ra. Chính là giọng nói của thầy phù thuỷ đã khiến cho bọn khổng lồ chửi bới nhau loạn xạ, cho đến khi trời sáng và kết liễu chúng.

Chuyện tiếp theo là cởi những cái bao tải và thả những người lùn ra. Họ gần như bị bóp ngạt, và rất là khó chịu: họ chẳng thể nào thưởng thức nổi việc nằm ưỡn ra đó mà nghe lũ người khổng lồ lập kế hoạch quay chín họ hoặc nghiền nát họ ra và băm nhỏ họ. Họ phải nghe Bilbo giải thích những chuyện đã xảy đến hai lần, trước khi cuối cùng họ cũng dịu đi.

"Quả là ngớ ngẩn khi lựa chọn thời điểm thực tập việc trộm cắp và móc túi," Bombur nói, "trong khi bọn ta lại đang cần lửa và thức ăn!"

"Và các anh muốn có được những thứ đó mà chẳng cần phải chiến đấu, phải không," Gandalf nói.

"Dù sao thì cũng là lãng phí thời gian. Chẳng lẽ anh không nhận ra là những gã khổng lồ kia hẳn phải có một cái hang hay đào sẳn một cái hố đâu đó để trốn khi mặt trời lên sao? Chúng ta hãy tìm nó!"

Họ tìm một lúc, và nhanh chóng tìm thấy dấu vết những chiếc ủng của bọn quỷ khổng lồ đi xuyên qua những cái cây. Họ đi theo dấu vết lên đỉnh đồi, và tìm thấy một cái cửa lớn bằng đá dẩn vào một hang động nằm dấu sau những bụi cây. Nhưng họ không thể mở nổi nó, ngay cả khi cả bọn cùng đẩy và Gandalf thì thử những câu thần chú khác nhau.

"Cái này có lẽ có ích chăng?" Bilbo hỏi, khi họ đã mệt mỏi và giận dữ. "Tôi tìm thấy nó trên mặt đất tại cái chỗ bọn quỷ khổng lồ đánh nhau." Ông lấy ra một cái chìa khoá to tướng, cho dù rất có thể là William nghĩ rằng đó là một cái chìa nhỏ xíu và kín đáo. Nó đã rớt ra khỏi túi của hắn, cực kỳ may là trước khi hắn hoá đá.

"Trời đất quỷ thần ơi, vì sao anh không đưa nó ra trước hả?" cả đám la rầm lên.

Gandalf chộp lấy nó và tra vào lỗ khoá. Sau đó cánh cửa đá văng về phía sau với một cái đẩy mạnh, và cả bọn tiến vào. Xương vung vãi trên sàn nhà bốc một cái mùi thối tha trong không khí, và họ thấy hàng đống thức ăn vung vẩy lộn xộn trên những cái kể và trên cả nền đất, giữa giữa rác rưởi dơ dáy được cướp về, các loại khuy bấm bằng đồng trên những cái chậu đựng đầy đồng vàng nằm ở góc phòng. Cũng có khá nhiều quần áo được treo trên tường, khá nhỏ so với bọn quỷ khổng lồ, tôi e rằng nó thuộc về những nạn nhân, và giữa chúng là nhiều thanh gươm đủ hình dạng và kích cỡ. Có hai cái được họ đặc biệt chú ý, vì chúng có bao và chuôi tuyệt đẹp. Gandalf và Thorin mỗi người lấy một cái; còn Bilbo lấy một con dao găm có bao da. Nó có thể chỉ là một con dao bỏ túi bé tí tẹo nếu so với một người khổng lồ, nhưng đó đủ là một thanh gươm ngắn rất tốt đối với một hobbit.

"Có vẻ là những thanh gươm tốt đấy," thầy phù thuỷ nói, rút ra phân nữa số chúng và nhìn chúng với vẻ tò mò. "Chẳng hề có một tên quỷ khổng lồ nào làm ra nó, hoặc tại một lò rèn nào của con người trong vùng này và vào thời này; nhưng nếu chúng ta có thể đọc những lời cổ ngữ trên nó, chúng ta có thể sẽ biết thêm về họ."

"Hãy ra khỏi cái nơi ghê tởm này!" Fili nói. Và họ mang những chậu tiền ra, và mang ra những thứ ăn có vẻ như chưa được chạm tới và còn ăn được, và cũng mang theo một thùng bia vẩn còn đầy. Vào lúc này họ cảm thấy thèm ăn sáng, và bắt đầu cảm thấy rất đói, và chẳng hề quay mũi khỏi những thứ mà họ lấy ra khỏi chạn đựng thức ăn của bọn khổng lồ. Bọn này có vẻ dự phòng ít quá. Bây giờ thì họ đã có bánh mì và phó mát, khá nhiều bia, rồi thịt lợn muối để nướng trong đám than hồng còn lại trong lửa. Sau khi ngủ một chút, vì đêm của họ đã bị xáo tung lên; (và họ chẳng làm gì hơn đến tận trưa. Và rồi họ lại thắng những con ngựa lùn của mình, chở theo những chậu vàng, rồi chôn chúng vào một chỗ bí mật không xa lối chảy của dòng sông, thêm vào đó khá nhiều thần chú, để đề phòng trường hợp họ còn có cơ hội quay lại và lấy nó lên. Khi mà mọi thứ đã làm xong, họ lại một lần nữa lên ngựa, và lại giục bước về phía phương Đông.

"Các anh đi đâu, nếu như tôi có thể hỏi?" Thorin hỏi Gandalf khi họ đang rong ruổi.

"Nhìn phía trước," ông trả lời.

"Và điều gì khiến ông trở về kịp lúc trong đêm?"

"Nhìn phía sau," ông nói.

"Chính vậy!" Thorin nói; "nhưng ông có thể rõ ràng hơn được không?"

"Tôi tiếp tục quan sát con đường của chúng ta. Nó sẽ sớm trở nên nguy hiểm và khó khăn. Và tôi cũng lo lắng đến việc phải bổ sung số dự trữ của chúng ta. Tuy nhiên tôi cũng chẳng đi xa lắm, khi tôi gặp một toán bạn bè của tôi trong một cái mỏ ở Rivendell."

"Nó ở đâu?" Bilbo hỏi.

"Đừng ngắt lời!" Gandalf nói. "Anh sẽ đến đấy trong vài ngày nữa thôi, nếu như chúng ta may mắn, và tìm hiểu mọi thứ về nó. Khi tôi đang nói chuyện tôi gặp hai người của Elrond. Họ đang cuống cuồng lao đi vì sợ lũ quỷ khổng lồ. Họ nói với tôi rằng có ba tên trong bọn chúng đã xuống núi và đang ở tại khu rừng ở gần bên rừng; chúng đang làm cho mọi người trong hạt sợ hãi, và họ đang mai phục những người lạ.

"Tôi lập tức cảm thấy là tôi muốn quay về. Nhìn về phía sau tôi nhìn thấy một đống lửa ở đằng xa và tiến tới đó. Bây giờ thì anh đã biết rồi đó. Xin hãy cẩn thận hơn trong lần tới, không thì chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu được đâu!"

"Cám ơn!" Thorin nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện