Sau ngày giao chiến với lũ nhện, Bilbo và những người lùn nỗ lực trong tuyệt vọng lần cuối để tìm một đường thoát ra trước khi họ bị chết đói và chết khát. Mười ba người bọn họ đứng dậy và tản đi khắp mọi tám hướng để đoán xem con đường nằm ở nơi nào; nhưng họ không tìm thấy đường đúng. Ngày hôm đó đã trôi qua hết trong rừng và khi bóng tối của đêm đen đã kéo đến, thì chợt ánh sáng của những ngọn đuốc rực sáng quanh họ, giống như hàng trăm ngôi sao đỏ. Những người elves Rừng nhảy đến với cung tên và những ngọn kích và họ ra lệnh cho các người lùn dừng lại.
Chẳng có ai nghĩ đến chuyện giao tranh. Thậm chí nếu các người lùn không ở trong tình trạng mà họ rất vui mừng để bị bắt giữ, thì những con dao nhỏ của họ, những thứ vũ khí duy nhất mà họ có, cũng không có tác dụng gì trong việc chống lại những mũi tên của người elves, vốn có thể bắn trúng mắt của một con chim trong bóng tối. Cho nên cả bọn họ đứng sững cả lại và ngồi xuống chờ đợi - ngoại trừ Bilbo, ông đeo cái nhẫn vào và nhanh nhẹn lẫn sang một bên. Đó là lý do mà khi những người elves trói các người lùn lại thành một hàng dài người này sau người kia và đếm thì họ đã đếm thiếu ông hobbit. Họ không nghe thấy tiếng ông hoặc cảm thấy ông đang lẩn quẩn phía sau ánh đuốc của họ khi họ dẫn các tù nhân của mình vào rừng. Mỗi người lùn đều bị bịt mắt, nhưng điều này không có khác biệt gì lớn, vì thậm chí Bilbo là người có thể sử dụng được đôi mắt của mình cũng không thể thấy là họ đang đi đâu, và ông cùng với những người khác cũng ko thể biết là mình đang khởi hành từ đâu. Tất cả những gì Bilbo làm là cứ bám sát những ngọn đuốc, vì những người elves đang dẫn các người lùn đi nhanh hết mức có thể trong tình trạng mệt mỏi và yếu ớt của họ. Nhà vua đã ra lệnh cho họ phải làm việc nhanh chóng. Thình lình những ngọn đuốc ngừng lại, và ông hobbit cũng băng lên vừa kịp để bắt kịp họ trước khi họ băng qua cây cầu. Đó là cây cầu băng qua qua con sông dẫn đến những cánh cửa của nhà vua. Dòng nước đen ngòm chảy nhanh và mạnh bên dưới; và ở đằng xa là những cánh cổng đứng trước miệng của một cái động khổng lồ dẫn sâu vào bên hông những vách đá dốc xuống phủ đầy cây cối. Có những cây sồi khổng lồ chạy dài dòng sông, cho đến khi gốc của chúng chạm vào nước. Những người elves lôi tù nhân của mình băng qua cầu, nhưng Bilbo đã vội vã bám sát phía sau. Ông hoàn toàn không thích vẻ ngoài của của miệng hang và ông cố tập trung để không lạc mất các bạn đang bị lôi vội sát gót những người elves nhanh nhẹn, trước khi những cánh cổng khổng lồ của nhà vua khép mạnh lại sau lưng họ kêu vang một tiếng.
Những lối đi bên trong được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc đỏ, và những người elf canh gác hát vang khi họ đi dọc quanh những lối xoắn, những chỗ giao nhau và những con đường vẳng tiếng vang vọng. Nơi đây không giống những thành phố của yêu tinh: chúng nhỏ hơn, không chìm sâu dưới lòng đất, và nhiều không khí trong lành hơn. Trong cái tiền sảnh lớn với những cây cột được đẽo từ những tảng đá sống, vị vua của người elves đang ngồi trên một cái ghế gỗ chạm trổ. Trên đầu ông là một cái vương miện bằng trái cây và lá đỏ, vì mùa thu đã trở lại. Trong mùa xuân ông mang một cái vương miện bằng hoa trong rừng . Trên tay ông là một cây quyền trượng chạm trỗ làm bằng gỗ sồi.
Những người tù nhân được dẫn đến trước mặt ông, và cho dù ông nhìn họ một cách nghiệt ngã, ông vẫn nói người của mình tháo khăn bịt mắt họ, vì họ đã tả tơi và yếu lả. "Ngoài ra chúng cũng không cần những sợi thừng đó," ông nói, "Những ai đã được đưa vào đây thì không thể nào trốn khỏi những cánh cửa ma thuật của ta."
Ông tra vấn kỹ lưỡng những người lùn một lúc lâu về việc họ đang làm gì, họ đi đâu, và họ từ đâu đến; nhưng ông không nhận được nhiều thông tin hơn những gì ông đã nhận từ Thorin. Họ đang cáu kỉnh và giận dữ và thậm chí không buồn giả vờ lịch sự nữa.
"Chúng tôi đang làm gì ư, thưa đức vua?" Balin nói, ông là người lớn tuổi nhất còn lại. "Chẳng lẽ việc lạc trong rừng, đói và khát trong rừng, bị sa bẫy bọn nhện, lại là một tội lỗi ư? Và bọn nhện là những con thú nuôi hay thú cưng của ngài sao, nếu việc giết chúng lại làm ngài nổi giận?"
Những câu hỏi như vậy tất nhiên lại làm nhà vua giận dữ hơn, và ông trả lời: "Việc đi vào lãnh thổ của ta mà không rời đi là một tội lỗi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên rằng các ngươi đang ở vương quốc của ta, đang dùng con đường mà người của ta tạo ra ư? Chẳng phải các ngươi đã ba lần theo đuổi và quấy rầy người của ta ở trong rừng và khua động bọn nhện với sự ồn ào xáo trộn của ngươi sao? Sau hết, tất cả những xáo trộn mà các ngươi tạo ra đã cho ta cái quyền được biết vì sao các ngươi đến đây, và nếu lúc này các ngươi không nói cho ta biết, thì ta sẽ giam tất cả bọn ngươi trong ngục cho đến ngươi biết được cách cư xử hơn!"
Rồi ông ra lệnh cho giam những người lùn vào từng phòng riêng biệt, cho họ thức ăn và nước uống, nhưng không cho phép những tù nhân nhỏ bé này băng qua khỏi cửa, cho đến khi ít nhất một người trong bọn họ sẵn lòng nói với ông tất cả những gì ông muốn biết. Nhưng không ai được nói với họ rằng Thorin cũng là một tù nhân của ông ta. Bilbo là người phát hiện ra điều đó.
Ngài Bilbo tội nghiệp - ông phải sống một thời gian dài tại nơi đây trong tình trạng mệt lử, lúc nào cũng phải trốn, không bao giờ dám tháo nhẫn ra, chẳng dám ngủ, luôn lẩn ở những góc tối tăm và xa xăm nhất mà ông có thể tìm được. Để có việc mà làm, ông quanh quẩn khắp mọi nơi trong cung điện của vua Elves. Phép thuật đã khoá các cánh cửa, nhưng có thể thoát ra ở một thời điểm nào đó, nếu ông nhanh chân. Những người elves Rừng, đôi khi được dẫn đầu bởi vua của họ, thỉnh thoảng lại ra ngoài để săn, hoặc để làm những công việc của mình trên những cánh rừng ở những vùng đất phía Đông. Và nếu Bilbo lanh lẹn, ông có thể lẻn đi sát ngay phía sau họ; cho dù đó là một việc nguy hiểm. Ông đã suýt bị kẹt giữa những cánh cửa nhiều hơn một lần, khi chúng sập lại khi người elves cuối cùng băng qua, và ông không dám đi ngang với họ, vì sợ họ nhìn thấy bóng của ông (nhìn chung là mờ và run khi ở trong ánh nến) hoặc sợ là sẽ bị va vào họ và bị phát hiện. Và khi ông đi ra ngoài, một việc không thường xuyên lắm, ông cảm thấy không ổn. Ông không muốn bỏ mặc các người lùn, và thật sự ông không biết đi đâu trên thế giới này mà không có họ. Ông không thể cứ đi cùng những người elves khi họ ra ngoài săn bắn, vì ông không thể khám phá được đường ra khỏi rừng, để rồi ở lại lang thang trong đau khổ trong rừng, kinh sợ việc để lạc chính mình, cho đến khi lại có được một cơ hội để quay về. Ở bên ngoài thì ông cũng đói, vì ông không phải là thợ săn, nhưng ở bên trong các hang động thì ông có thể xoay xở bằng cách ăn trộm thức ăn trong kho hoặc trên bàn khi không có ai ở đấy. "Tôi giống một tên trộm đêm mà họ không thể đuổi đi được, nhưng cứ phải ăn trộm trong đau khổ hết ngày này sang ngày nọ," ông nghĩ. "Đó là phần kinh hãi và chán ngắt nhất trong cả cái cuộc phiêu lưu khốn khổ, chán ngán và bất tiện này! Ước gì tôi lại được trở lại cái lỗ hobbit của mình, bên cạnh ngọn lửa ấm áp của tôi với ánh đèn sáng sủa!" Và ông cũng thường ước gì mình có thể gửi được một thông điệp cho thầy phù thuỷ, nhưng tất nhiên là điều này hầu như không thể được; và ông sớm nhận ra rằng nếu có cái gì có thể làm được, thì điều đó phải được làm bởi ngài Baggins, đơn độc và không được giúp đỡ gì.
Cuối cùng, sau một hoặc hai tuần sống lẩn lút như vậy, quan sát và đi theo những người canh gác, tận dụng các cơ hội mà ông có thể có, ông đã có thể biết được mỗi người lùn được giam ở đâu. Ông tìm thấy tất cả trong mười hai căn phòng ở những vùng khác nhau trong lâu đài, và sau một thời gian thì ông đã nắm khá rõ đường đi lối lại. Rồi một ngày kia ông khá là ngạc nhiên khi nghe lén những người canh gác nói chuyện và biết được rằng còn có một người lùn nữa cũng đang bị giam, trong một vùng đặc biệt tối tăm. Tất nhiên ông đoán ngay rằng đó chính là Thorin; và sau một lúc thì ông thấy mình đã đoán đúng. Cuối cùng, sau nhiều khó khăn vất vả, ông đã có thể tìm được một nơi mà không có ai gần đó, và nói chuyện được với thủ lĩnh của những người lùn. Thorin đã quá đau khổ để mà tiếp tục giận dữ về sự bất hạnh của mình, và thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nói với nhà vua tất cả mọi chuyện về những kho báu và cuộc truy tìm của mình (điều này chứng tỏ tinh thần của ông đã bắt đầu sa sút như thế nào), thì ông nghe thấy giọng của Bilbo vang lên nho nhỏ qua lỗi khoá. Ông không tin nổi vào tai mình. Tuy nhiên ông đã nhanh chóng nhận ra rằng mình không nghe lầm, và ông đến sát cửa và nói chuyện thì thầm một lúc lâu với ông hobbit ở phía bên kia.
Và thế là Bilbo đã có thể chuyển được thông điệp bí mật của Thorin đến từng tù nhân khác, để nói với họ rằng Thorin, thủ lĩnh của họ cũng đang bị giam gần đó, và không ai được để lộ mục tiêu của mình, cho đến khi được lệnh của Thorin. Vì Thorin đã lấy lại tinh thần, ông lắng nghe việc ông hobbit đã giải cứu các bạn mình khỏi bọn nhện như thế nào, và xác định ngay rằng không chuộc mình bằng cách hứa với nhà vua về việc chia xẻ các kho báu, cho đến khi tất cả những hy vọng về những cách khác để thoát ra biến mất, cho đến khi ngài Bilbo Tàng Hình phi thường (người mà ông cũng bắt đầu thật sự rất ngưỡng mộ) đã hoàn toàn thất bại trong việc nghĩ ra những điều gì đó khôn ngoan hơn.
Những người lùn khác đồng ý với điều này ngay khi họ nhận được thông điệp. Tất cả bọn họ đều nghĩ đến phần chia của mình trong kho tàng (cái mà họ vẫn nghĩ là của họ, bất chấp hoàn cảnh khó khăn của họ và con rồng vẫn chưa bị chinh phục kia, < he="" he,="" i="" like="" that="" sense="">) sẽ bị hao tổn nghiêm trọng nếu những người elves Rừng đòi phần của họ, và tất cả họ đều tin Bilbo. Những gì Gandalf nói đã xảy ra, các bạn thấy đấy. Có thể đó là một phần lý do để thầy phù thuỷ này rời đi và bỏ rơi họ.
Tuy nhiên Bilbo, không cảm thấy tràn trề hy vọng như họ. Ông không thích việc mọi người phụ thuộc vào mình, và ông ước gì ông có thầy phù thuỷ bên cạnh. Nhưng điều này không có ý nghĩa gì: có thể lúc này họ đang cách nhau cả một Mirkwood tối thăm thẳm. Ông ngồi xuống và cứ nghĩ đi nghĩ lại, cho đến khi đầu ông nóng bừng lên, mà chẳng sáng lên được một ý nào. Một cái nhẫn tàng hình là một vật rất hay, nhưng nó không đến nỗi quá hay cho mười bốn người. Nhưng tất nhiên, như bạn có thể đoán, cuối cùng ông cũng đã cứu được các bạn của mình, và việc ấy diễn ra như sau. Một ngày nọ, khi ngó nghiêng và lang thang khắp nơi, Bilbo phát hiện ra một điều thú vị: những cánh cửa lớn không phải là lối duy nhất dẫn vào động. Có một dòng suối chảy ở vùng đất nằm phía dưới dinh thự, và nhập vào Dòng Sông Rừng chảy xa hơn về phía đông, đằng sau vách dốc hướng ra miệng hang chính. Khi dòng nước ngầm này chảy về phía trước từ bên sườn đồi thì ở đây có một cái cửa - nước . Nền đá ở đây đổ xuống gần bề mặt của dòng chảy, và từ đó một khung lưới được thả xuống lòng sông để ngăn không cho bất kỳ ai vào hoặc ra theo đường này. Nếu có ai đó vào bằng đường này, thì anh sẽ thấy mình đang ở trong một đường ống lởm chởm tối tăm dẫn sâu vào trái tim của ngọn đồi; nhưng khi nó băng qua dưới hàng động thì trần của nó bị cắt ngang và phủ bởi một cái cửa sập lớn bằng gỗ sồi. Những cánh cửa này mở thẳng vào những căn hầm chứa rượu của nhà vua. Ở đó có những thùng rượu, thùng rượu, thùng rượu; vì những người elves Rừng, đặc biệt là vua của họ, lại rất thích rượu vang, mặc dù rượu không mọc lên ở vùng này. Rượu vang, và những mặt hàng khác, được mua ở rất xa, từ những người thân thích ở phía Nam, hoặc từ những vườn nho của Con Người ở những vùng đất xa.
Ẩn mình sau một những thùng rượu lớn nhất Bilbo phát hiện ra những cái cửa sập và công dụng của nó, và bò đến đấy, lắng nghe những người hầu của nhà vua nói chuyện, ông biết được làm cách nào rượu và những hàng hoá khác được chở lên dòng sông, hoặc băng qua đất, để đến Hồ Dài. Có vẻ như có một thị trấn thịnh vượng của con người ở đó, xây dựng trên những cây cầu dẫn sâu vào nước như một sự bảo vệ chống lại mọi sự kẻ thù, đặc biệt là con rồng trên Núi.Từ thị trấn trên Hồ này những thùng rượu sẽ được mang đến Dòng Sông Rừng. Chúng thường được buộc chặt vào nhau thành một số lượng lớn và được chở hoặc chèo đi trên sông; đôi khi chúng được chuyển sang những chiếc thuyền lớn.
Khi những cái thùng đã cạn thì những người elves lôi chúng qua những cái cửa sập, mở cái cổng nước ra và ném những cái thùng xuống dòng suối, để cho chúng bập bùng trôi đi, cho đến khi chúng được dòng chảy mang xuống một vùng đất xa phía dưới, nơi bờ đất nhô ra, gần với rìa phía tây của Mirkwood. Họ thu nhặt lại những cái thùng ở đây, buộc chúng vào nhau và lại đẩy chúng ngược thị trấn trên Hồ, nằm gần nơi Dòng Sông Rừng chảy vào Hồ Dài.
Đôi khi Bilbo ngồi và suy nghĩ về cái cổng nước, và tự hỏi không hiểu nó có thể dùng để các bạn của ông trốn thoát hay không, và cuối cùng ông bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch liều lĩnh.
Bữa ăn chiều được mang đến cho các tù nhân. Những người canh gác lê bước dọc theo cái lối đi, cầm theo những ngọn đuốc sáng và để lại mọi thứ trong bóng tối. Rồi Bilbo nghe thấy tiếng người giữ hầm rượu của nhà vua chào người đội trưởng canh gác.
"Nào, đến đây với tôi," người giữ hầm rượu nói, "và nếm thử món rượu vang mới chuyển đến này. Tối nay tôi sẽ phải làm việc vất vả để dọn sạch những cái hầm gỗ rỗng đây, nên chúng ta hãy uống trước để mừng công việc lao động này."
"Được lắm," người đội trưởng nói, "tôi sẽ nếm với ông, và để xem nó có xứng đáng được dọn ra bàn của đức vua hay không. Đây là một bữa tiệc đêm nho nhỏ và nó sẽ không gây ra chuyện không hay gì đâu!"
Khi nghe thấy thế, Bilbo cảm thấy kích động, vì ông thấy được may mắn đã đến với mình và ông đã có ngay một cơ hội để thử kế hoạch liều lĩnh của mình. Ông đi theo hai người elves, cho đến khi họ đi vào cái hầm nhỏ và ngồi bên một cái bàn có đặt hai cái bình lớn. Rồi họ bắt đầu uống ngay và cười lên vui vẻ. Rồi một sự may mắn kỳ lạ đã đến với Bilbo. Chỉ có hơi rượu mới có thể làm một người elf mơ ngủ được, nhưng loại rượu này, có vẻ như là một loại rượu rất mạnh được làm từ những khu vườn lớn ở Dorwinion, vốn không dành cho các chiến binh hay những người phục vụ, mà chỉ dành cho các bữa tiệc của vua, và chỉ uống bằng những cái chén nhỏ, chứ không phải là bằng những cái bình to tướng của người giữ hầm rượu.
Người đội trưởng nhanh chóng gục đầu xuống, rồi ông gục xuống bàn và ngủ thiếp đi. Người giữ hầm rượu còn cười nói với chính mình một thoáng mà không có vẻ gì là nhận biết được tình thế, nhưng rồi đầu ông cũng nhanh chóng gục xuống bàn, rồi ông cũng ngủ thiếp đi và ngáy bên cạnh bạn mình. Thế là ông hobbit trườn đến. Trong thoáng chốc người đội trưởng không còn cái chìa khoá nào, còn Bilbo thì chạy hết tốc độ theo lối đi hướng về những phòng giam. Cái chùm chìa khoá lớn có vẻ rất nặng đối với ông, còn tim ông thì nhảy lên tới miệng, và cho dù có chiếc nhẫn, ông cũng không thể ngăn những chiếc chìa khoá kêu thỉnh thoảng lại leng keng, làm cho ông run bắn lên.
Đầu tiên ông mở khoá cánh cửa phòng Balin, rồi cẩn thận khoá nó lại ngay khi người lùn thoát ra. Balin vô cùng ngạc nhiên, như bạn có thể tưởng tượng; nhưng ông rất vui mừng khi thoát ra khỏi căn phòng đá nhỏ bé chán ngán kia, ông muốn dừng lại và hỏi chuyện, để biết Bilbo sẽ làm gì, và về mọi chuyện.
"Lúc này không có thời gian!" ông hobbit nói, "Ông phải đi theo tôi! Chúng ta phải luôn bên nhau và đừng đánh liều rời nhau ra. Tất cả chúng ta phải cùng trốn thoát hoặc không ai thoát cả, và đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu lần này bị phát hiện, chỉ có trời mới biết lão vua kia sẽ nhét các ông vào đâu, với những sợi xích trên tay và chân nữa, tôi tin thế. Đừng tranh cãi, đấy là một người tốt!"
Rồi ông băng từ cửa này qua cửa kia, cho đến khi số người đi theo ông đã lên đến con số mười hai. Không có ai trong số họ có vẻ nhanh nhẹn cả, với bóng tối, và với việc họ đã bị giam lâu ngày. Tim Bilbo đập thình thịch mỗi lần họ va vào nhau, hoặc cằn nhằn hay thì thào trong bóng tối. "Bọn người lùn ồn ào chết tiệt!" ông tự nói với mình. Nhưng tất cả đã tiến triển tốt đẹp, họ không gặp những người canh gác nào. Thật ra thì đêm nay có một buổi tiệc mùa thu lớn trong rừng, và trong những căn tiền sảnh bên trên. Gần như tất cả thần dân của đức vua đã đi chơi hội hè. Cuối cùng sau nhiều lần mò mẫm họ cũng đến phòng giam của Thorin, nằm sâu dưới một chỗ rất xa và may mắn là nó sát bên chỗ những hầm rượu.
"Tôi phải nói là!" Thorin nói, khi Bilbo thì thào kêu ông đi ra nhập bọn với các bạn, "Gandalf đã nói đúng, như thường lệ! Có vẻ như khi cần thì anh sẽ thành một tay trộm đêm sừng sỏ. Nhưng làm gì tiếp đây?"
Bilbo thấy đã đến lúc phải giải thích ý tưởng của mình, với những gì mà ông có thể vạch ra; nhưng ông không cảm thấy không chắc là những người lùn sẽ chấp nhận. Nỗi sợ hãi của ông được xác nhận ngay, vì họ không thích việc này chút nào, và bắt đầy càu nhàu lớn tiếng bất chấp tình trạng nguy hiểm của họ.
"Chúng ta sẽ bị bầm dập và nát như tương, và cũng sẽ bị chết đuối nữa, chắc chắc là vậy!" họ lầm bầm. "Chúng tôi nghĩ là ông đã có một số ý tưởng nhạy cảm, khi ông quyết định lấy những chiếc chìa khoá. Đó là một ý tưởng điên rồ!"
"Được lắm!" Bilbo nói đầy chán nản, và có vẻ bực bội, "Vậy thì trở lại những căn phòng giam xinh đẹp của các ông đi và nghĩ ra một kế hoạch khác hay hơn - nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ lại lấy những chiếc chìa khoá lần nữa, thậm chí khi tôi muốn thử."
Điều này quá đủ đối với họ, và họ bình tĩnh lại. Tất nhiên là cuối cùng họ phải làm những gì Bilbo đề nghị, bởi vì rõ ràng họ không thể thử tìm đường thoát trong những căn tiền sảnh bên trên, hoặc chiến đấu để vượt qua những cánh cổng đã được đóng bằng phéo thuật; và việc càu nhàu trên các lối đi cho đến khi bị bắt lại thì lại hoàn toàn không tốt. Thế là họ đi theo ông hobbit, bò xuống những hầm rượu bên dưới. Họ băng qua một cái cửa nơi người đội trưởng và người giữ hầm rượu vẫn còn vui vẻ ngáy vang với những nụ cười trên khuôn mặt. Rượu vang vùng Dorwinion mang đến những giấc ngủ mơ say đắm và êm đềm. Vào ngày hôm sau thì vẻ mặt của người đội trưởng sẽ có một vẻ khác lại, cho dù Bilbo, trước khi họ đi tiếp, đã luồn lại và tử tế gắn những chiếc chìa khoá lại lên thắt lưng của ông.
"Việc này sẽ cứu ông khỏi những rắc rối," ngài Baggins nghĩ thầm. "Ông ta không phải là một người xấu, và đã khá tử tế với tù nhân. Tất cả bọn họ sẽ đều ngạc nhiên. Họ sẽ nghĩ là chúng ta đã có một phép thuật rất hùng mạnh để băng qua tất cả những cánh cửa khoá kín và biến mất. Biến mất! Chúng ta không nên làm điều này quá nhanh, nếu nó xảy đến!"
Balin được cử đi canh chừng người lính canh và người giữ hầm rượu và cảnh báo nếu họ chuyển động. Những người còn lại đi vào cái hầm kế bên có những cái cái cửa sập. Không có nhiều thời gian để mất. Như Bilbo biết, sẽ sớm có những người elves nhận lệnh xuống đây giúp người giữ hầm rượu ném những cái thùng rỗng qua cửa xuống sông. Chúng đã được đặt sẵn thành hàng giữa nền nhà và đợi được ném đi. Một số chúng là là những thùng rượu vang, và chúng không hữu dụng lắm, khi họ không dễ gì mở được chúng hay gắn chặt nó lại mà không gây nhiều tiếng động. Nhưng ngoài chúng ra thì còn những thùng được dùng để đựng những thứ khác, bơ, táo hoặc các loại khác trong dinh thự của vua. Họ nhanh chóng tìm thấy mười ba cái đủ chỗ cho một người lùn nấp vào. Thật ra thì có một số cái rất rộng rãi, và khi những người lùn leo vào thì họ lo lắng nghĩ đến việc họ sẽ bị va lắc bên trong, cho dù Bilbo đã cố hết sức để tìm rơm và những thứ khác để cho họ được thoải mái hơn trong một thời gian ngắn. Cuối cùng thì mười hai người lùn đã được xếp gọn vào thùng. Thorin gây ra nhiều rắc rối, ông xoay trở vặn vẹo trong cái thùng của mình và càu nhàu như một con chó lớn trong một cái cũi nhỏ ; trong khi Balin, người vào sau cùng lại làm nhặng xị lên về những cái lỗ thông khí củamình và nói rằng ông bị ngạt thở, thậm chí trước khi cái nắp thùng rượu được đậy lại. Bilbo làm tất cả những gì ông có thể làm để đóng lại những cái lỗ bên hông các thùng rượu, để gắn lại những cái nắp thùng rượu sao cho thật an toàn, và bây giờ ông lại còn lại một mình, chạy vòng quanh để hoàn tất mọi chuyện và hy vọng nối tiếp hy vọng rằng kế hoạch của ông sẽ thành công.
Mọi việc đã không phải là hoàn thành quá sớm. Chỉ một hoặc hai phút sau khi cái nắp thùng rượu của Baline được đậy xuống thì những tiếng động vang lên và những ánh lửa chiếu đến. Một số người elves đang cười nói và đi vào hầm rượu, hát vang. Họ vừa mới rời khỏi một bữa tiệc vui vẻ trên một trong những tiền sảnh và đang cố để quay lại đó càng sớm càng tốt. "Galion đâu, cái tay giữ hầm rượu ấy?" một người nói. "Tối nay tôi không thấy ông ta ngồi trên bàn. Đáng lý ông ta phải ở đây để chỉ cho chúng ta cần phải làm gì chứ."
"Tôi sẽ nổi giận nếu như cái gã chậm chạp già ấy lại đến trễ," người khác nói. "Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây chút nào trong khi những bài hát đang tiếp diễn!"
"Ha, ha!" một tiếng kêu vang lên. "Lão già hung ác ấy đang nhúng đầu vô bình rượu! Ông ta tự mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ với chính mình và ông bạn đội trưởng của ông ta."
"Lắc ổng dậy! Lay ổng dậy!" những người khác sốt ruột la lên. Galion hoàn toàn không bụi khi bị lay hay lắc, và cũng không ưa gì việc bị cười nhạo. "Các ông đã đến trễ," ông càu nhàu, "Tôi đã đợi suốt ở đây, trong khi các người nhậu nhẹt vui đùa và quên mất nhiệm vụ của mình. Chẳng ngạc nhiên gì nhiều khi tôi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi!"
"Chẳng ngạc nhiên gì," họ nói, "khi lời giải thích đưa ra với một cái bình kế bên! Hãy để cho chúng tôi nếm thử cơn say ngủ của ông trước khi chúng tôi cũng ngủ nốt! Không cần phải đánh thức cái gã giữ chìa khoá ở đằng kia. Hắn đã có phần của hắn rồi."
Đoạn họ uống suốt một lượt và thình lình trở lên đầy vui vẻ.Nhưng họ không đánh mất đi lý trí của mình. "Giữ lại cho chúng tôi, Galion!" một số kêu lên, "ông đã bắt đầu bữa tiệc của ông quá sớm và đã bắt đầu mụ mẫm! Ông đã đưa xuống đây một số thùng còn đầy thay vì những thùng rỗng, có cái gì nặng nặng bên trong.
"Tiếp tục công việc đi!" người giữ hầm rượu càu nhàu. "Cảm giác về sức nặng trong những cánh tay nghiện rượu đờ đẫn thì chẳng có nghĩa gì cả. Đẩy những cái thùng này đi rồi đến những thùng khác. Hãy làm những gì tôi nói1"
"Được lắm, được lắm," họ trả lời và lăn những thùng rượu ra lối mở. "Ông hãy coi chừng, nếu như những thùng đầy bơ và rượu ngon nhất của đức vua được đẩy xuống con sông đến Hồ - và không còn gì cho các buổi tiệc!"
Lăn-lăn-lăn-lăn
lăn-lăn-lăn xuống cái hố kia
Dô ta! Nước bắn tứ tung! Thả chúng xuống, cho chúng đi chung!
Họ hát như thế khi cái thùng rượu đầu tiên rồi đến những cái khác ầm ầm lăn qua lối mở tối đen và được đẩy xuống dòng nước lạnh giá dưới đó vài foot. Một số những cái thùng rượu thì thật sự rỗng, những cái khác thì được nhét một người lùn chật cứng bên trong; những tất cả đều được đẩy đi, cái này rồi đến cái kia, với những tiếng loảng xoảng và chan chát, cái này nện huỳnh huỵch trên đỉnh của cái bên dưới, rồi rơi mạnh vào nước, va đập vào hai bên thành đường ống, chạm vào nhau, rồi lắc lư theo dòng chảy bên dưới.
Ngay lúc đó thì Bilbo chợt thấy được điểm yếu trong kế hoạch của mình. Phần lớn các bạn hẳn đã nhận ra trước đó và hẳn đang cười nhạo ông; nhưng tôi không cho rằng bạn làm tốt được bằng phân nửa ông nếu ở vào hoàn cảnh của ông. Tất nhiên là ông không ở trong một cái thùng rượu nào, vì không có ai để đóng gói ông vào đó, thậm chí nếu như có được cơ hội. Có vẻ như lần này ông đã thật sự mất các bạn mình (phần lớn bọn họ đã biến mất qua cánh cửa sập tối đen), để rồi hoàn toàn rơi lại phía sau và phải lẩn quẩn như một tên trộm đêm vĩnh viễn trong hang động của người elf. Thậm chí nếu ông có thể trốn thoát được qua những cái cổng phía trên, ông cũng có rất ít cơ hội để tìm lại được những lùn. Ông không biết đường đi đến chỗ những cái thùng được thu nhặt lại. Ông tự hỏi việc gì sẽ xảy ra với họ mà không có ông; ông không có thời gian để nói với những người lùn tất cả những gì mà ông đã biết, hoặc là những gì ông định làm, khi họ ra khỏi rừng. Trong khi những ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí ông, những người elves đang rất vui vẻ hát vong một bài hát quanh cửa sông. Một số đã kéo mạnh sợi dây thừng để kéo cánh cửa sắt tại cổng nước để thả cho những cái thùng trôi đi khi tất cả chúng đã bập bềnh ở dưới.
Sông dài biết chảy về đâu
Về nơi đất ấy đã từng ghé qua
Hang động nay đã lìa xa
Rời khỏi núi bắc, chảy ra nơi nào
Rừng già rộng lớn hoang vu
Tối tăm mù mịt, âm u lạnh lùng
Sông dài tuôn chảy dưới rừng
Thổi theo hơi gió mịt mùng chốn nao
Băng qua sậy, băng qua lau
Qua đầm, qua vũng, rì rào cỏ hoang
Mù sương phủ trắng non ngàn
Đêm đen lạnh giá vô vàn ánh sao
Dõi theo thăm thẳm trời cao
Bình minh chợt đến lao xao khắp vùng
Qua sông qua cát trập trùng
Phương Nam thẳng tiến, xuôi dòng về Nam
Kiếm tìm ánh sáng tràn lan
Băng về đồng cỏ bạt ngàn xanh xanh
Nuôi sống bao vạn bò trâu
Băng về vườn cũ chốn xưa trên đồi
Trái chín mọng khắp nơi nơi
Mặt trời sáng dõi ngày dài vẫn qua
Hướng về Nam, chốn phương xa
Sông dài mãi chảy bôn ba lạnh lùng
Sông dài biết chảy về đâu
Về nơi đất ấy đã từng ghé qua
Bây giờ thì cái thùng cuối cùng đã lăn qua những cánh cửa! Trong tuyệt vọng và không biết phải làm gì nữa, ông Bilbo bé nhỏ tóm lấy nó và bị đẩy qua rìa với nó. Ông rơi tõm xuống dòng nước lạnh giá tối tăm, cái thùng ở phía trên ông. Ông trồi lên trở lại và bám chặt cái thùng gỗ như một con chuột, nhưng dù đã cố hết sức ông cũng vẫn không leo lên đỉnh được. Mỗi lần ông cố làm vậy, cái thùng lại xoay tròn và làm ông chìm xuống trở lại. Cái thùng này hoàn toàn rỗng, và nhẹ như một nút bần. Cho dù tai ông đã đầy nước, ông vẫn có thể nghe thấy những người elves đang hát vang ở hầm rượu phía trên. Rồi thình lình cánh cửa chớp sập mạnh xuống và tiếng của họ mất đi. Ông đang ở trong một đường ống tối tăm, bập bùng trong dòng nước lạnh băng, hoàn toàn đơn độc, vì bạn không thể kể đến những người bạn đang được đóng thùng được.
Rồi một vệt sáng sớm trải đến trên cái vùng tối phía trước. Ông nghe thấy tiếng nước cổng nước kẽo kẹt khi nó được kéo lên, ông thấy mình đang ở giữa một đám bình và chậu bồng bà bồng bềnh đang cùng nhau băng qua dưới cái cổng vòm và lao vào dòng chảy đang mở rộng. Ông làm tất cả những gì có thể để ngăn không cho mình bị va ép nát nhừ ra, nhưng cuối cùng cái đám chen chúc cũng bắt đầu được giải toả và tản đi, từng cái một, dưới cái vòm đá và trôi đi. Rồi ông nhìn thấy mọi chuyện không tốt chút nào thậm chí khi ông cố ngồi lên cái thùng của mình, vì không có chỗ trống, thậm chí cho một hobbit, giữa đỉnh của cái thùng với những vách đá thình lình rũ xuống nơi chỗ cổng.
Họ trôi ra dưới những cành cây rũ xuống từ những cây mọc hai bên bờ. Bilbo tự hỏi không biết những người lùn cảm thấy thế nào và có nhiều nước lọt vào những cái thùng của họ không. Một số những cái thùng bập bềnh mập mờ cạnh ông chìm hơi thấp trong nước, và ông đoán rằng có những người lùn trong những cái thùng này. "Tôi hy vọng là tôi đã đóng những nắp thùng đủ chặt!" ông nghĩ thầm, nhưng ngay sau đó ông đã phải lo cho mình nhiều hơn những người lùn. Ông cố giữ đầu cao hơn mặt nước, nhưng ông đang run lên vì lạnh, và ông tự hỏi là liệu mình có chết vì chuyện này trước khi may mắn đổi chiều hay không, và ông có thể chịu đựng được bao lâu nữa, và ông có nên thử liều chộp lấy một cơ hội thoát ra và bơi vào bờ hay không.
May mắn nhanh chóng đổi chiều ngay: luồng chảy chợt xoáy mang theo nhiều thùng rượu dạt vào gần bờ ở gần một điểm và chúng mắc lại sau những gốc cây ngầm một lúc. Thế là Bilbo chộp lấy cơ hội này trườn lên bên từ bên sườn của cái thùng rượu của ông trong khi nó được giữ chắc lại cạnh bên một cái khác. Ông trườn lên như một con chuột chết đuối, và nằm xoải ra trên đỉnh thùng để cố giữ thăng bằng. Gió cũng lạnh nhưng vẫn còn khá hơn là ngâm trong nước, và ông hy vọng là ông sẽ thình lình bị quay xuống khi họ lại bắt đầu di chuyển lại. Ngay sau đó những cái thùng lại thoát ra và quay lắc lư trên sông và lại bị cuốn vào dòng chảy chính. Rồi ông thấy thằng khó mà bám chắc được như ông đã từng sợ; nhưng ông vẫn có thể xoay xở được, cho dù vô cùng vất vả. May mắn là ông rất nhẹ, và cái thùng này thì khá lớn, có lỗ hở và nó đã thấm một lượng nhỏ nước. Việc này giống như cưỡi trên một con ngựa lùn bụng phệ lúc nào cũng chỉ muốn lăn xuống cỏ mà không có yên cương hay bàn đạp. Theo cách này thì cuối cùng ngài Baggins cũng đến được một nơi và những cây cối hai bên bờ trở nên mảnh hơn. Ông có thể thấy bầu trời nhàn nhạt giữa chúng. Dòng sông đen thình lình mở rộng ra, và nó nhập vào dòng chảy chính của Con Sông Rừng đang vội vã tuôn xuống từ những cánh cửa vĩ đại của vị vua. Có một mảng nước mờ không còn bị phủ tối và hình ảnh phản chiếu của những đám mây và những ngôi sao chập chờn nhảy múa trên bề mặt của nó. Rồi dòng nước vội vã của Dòng Sông Rừng cuốn tất cả những cái thùng và những cái bình dọc lên bờ Bắc, ăn ra từ một cái vịnh rộng. Ở đây có một dòng kênh đầy đá cuối dưới những bờ đất đổ xuống và những bức vách phía đông tận cùng bởi một mũi đá rắn nhô ra. Phần lớn các thùng rượu đều dạt về bên hồ cạn, cho dù vài cái vẫn tiếp tục vấp va vào những bến đá.
Có một số người đang đứng gác trên bên bờ. Họ nhanh nhẹn kéo tất cả các thùng rượu vào chỗ cạn, và khi họ đếm chúng thì họ buộc chúng lại với nhau và để chúng đó chờ sáng. Tội nghiệp những người lùn! Lúc này Bilbo thì không đến nỗi tệ lắm. Ông trượt ra khỏi cái thùng của mình và lội qua bờ sông, rồi lẩn vào giữa mấy túp lều mà ông thấy bên bờ nước. Ông không nghĩ đến hai lần về việc thu nhặt một bữa tối không được mời nếu có cơ hợi, ông đã bắt buộc phải làm việc này một thời gian lâu, và ông cũng biết rõ việc thật sự bị đói ngấu là như thế nào, và không quan tâm đến việc lịch lãm chọn lọc các tủ đựng đầy thức ăn. Ông cũng liếc qua đống lửa giữa các thân cây, và nó hấp dẫn ông khi bộ quần áo tơi tả và ướt sũng của ông làm ông lạnh và ẩm ướt.
Không cần phải kể với các bạn nhiều về những cuộc phiêu lưu của ông trong đêm đó, vì bây giờ chúng ta đã gần đến sự kết thúc của của cuộc đông du và đến cuộc phiêu lưu cuối và ghê gớm nhất, nên chúng ta phải gấp lên. Tất nhiên là với sự giúp đỡ của chiếc nhẫn ma thuật thì ông đã tiến hành mọi việc khá thuận lợi vào lúc đầu, những đến lúc cuối thì ông phải tránh đi vì những vết chân ẩm ướt của ông, nước nhỏ thành vết ở bất kỳ chỗ nào ông đi hay ngồi; và ông cũng bắt đầu sổ mũi, và ở chỗ nào ông ẩn trốn ông cũng bị phát hiện bởi những tiếng kinh hoàng của mình khi ông cố nén hắt hơi. Ngay sau đó thì một cuộc náo động đã diễn ra trong ngôi làng ven bờ sông; nhưng Bilbo đã trốn vào rừng, mang theo một ổ bánh mì và một cái túi da đựng rượu vang và một cái bánh patê vốn không thuộc về mình. Ông phải chịu đựng phần còn lại của đêm khuya trong ẩm ướt khi ông ở cách xa ngọn lửa, nhưng bao rượu đã giúp ông làm được điều này , và ông đã thật sự lơ mơ ngủ trên một mớ lá khô, thậm chí khi đã khá trễ và không khí thì lạnh lẽo.
Ông lại thức dậy với một tiếng hắt hơi thật lớn. Đó là một buổi sáng xám xịt, và dưới sông đang huyên náo. Họ đang đóng một cái bè từ những cái thùng, và những người elves sẽ nhanh chóng lái bè xuôi dòng suối thị trấn trên Hồ. Bilbo lại hắt hơi. Ông không bị nhỏ nước nữa nhưng ông cảm thấy lạnh toàn thân. Ông lao xuống nhanh hết sức mình và vừa kịp leo lên trên cái đám thùng mà không bị phát hiện giữa sự ồn ào chung. May mắn là vào lúc đó chưa có nắng để tạo nên bóng, và thật hên là ông không hắt hơi trở lại trong một lúc.
Có tiếng đẩy sào thật mạnh. Những người elves đang đứng trên bờ cạn ráng sức đẩy mạnh. Những cái thùng lại cót két va vào nhau.
"Lần này nặng thế!" có một số càu nhàu. "Chúng bị ngập khá sâu đấy - trong số này có những cái không rỗng. Nếu chúng cập bờ vào ban ngày thì chúng ta có thể kiểm tra bên trong," họ nói.
"Không có thời gian!" người lái bè la lên. "Đẩy bè ra!"
Và cuối cùng họ cũng khởi hành, lúc đầu thì chậm chạp, cho đến khi họ băng qua vách đá, có những người elves khác đứng đó đẩy sào giúp họ đi, họ trôi nhanh dần khi họ nhập vào dòng chảy chính và chèo dọc xuống, hướng về phía Hồ.
Họ đã thoát khỏi nhà giam của nhà vua và đã xuyên qua được rừng, nhưng việc còn sống hay sẽ chết vẫn còn là một vấn đề cần xem.
Chẳng có ai nghĩ đến chuyện giao tranh. Thậm chí nếu các người lùn không ở trong tình trạng mà họ rất vui mừng để bị bắt giữ, thì những con dao nhỏ của họ, những thứ vũ khí duy nhất mà họ có, cũng không có tác dụng gì trong việc chống lại những mũi tên của người elves, vốn có thể bắn trúng mắt của một con chim trong bóng tối. Cho nên cả bọn họ đứng sững cả lại và ngồi xuống chờ đợi - ngoại trừ Bilbo, ông đeo cái nhẫn vào và nhanh nhẹn lẫn sang một bên. Đó là lý do mà khi những người elves trói các người lùn lại thành một hàng dài người này sau người kia và đếm thì họ đã đếm thiếu ông hobbit. Họ không nghe thấy tiếng ông hoặc cảm thấy ông đang lẩn quẩn phía sau ánh đuốc của họ khi họ dẫn các tù nhân của mình vào rừng. Mỗi người lùn đều bị bịt mắt, nhưng điều này không có khác biệt gì lớn, vì thậm chí Bilbo là người có thể sử dụng được đôi mắt của mình cũng không thể thấy là họ đang đi đâu, và ông cùng với những người khác cũng ko thể biết là mình đang khởi hành từ đâu. Tất cả những gì Bilbo làm là cứ bám sát những ngọn đuốc, vì những người elves đang dẫn các người lùn đi nhanh hết mức có thể trong tình trạng mệt mỏi và yếu ớt của họ. Nhà vua đã ra lệnh cho họ phải làm việc nhanh chóng. Thình lình những ngọn đuốc ngừng lại, và ông hobbit cũng băng lên vừa kịp để bắt kịp họ trước khi họ băng qua cây cầu. Đó là cây cầu băng qua qua con sông dẫn đến những cánh cửa của nhà vua. Dòng nước đen ngòm chảy nhanh và mạnh bên dưới; và ở đằng xa là những cánh cổng đứng trước miệng của một cái động khổng lồ dẫn sâu vào bên hông những vách đá dốc xuống phủ đầy cây cối. Có những cây sồi khổng lồ chạy dài dòng sông, cho đến khi gốc của chúng chạm vào nước. Những người elves lôi tù nhân của mình băng qua cầu, nhưng Bilbo đã vội vã bám sát phía sau. Ông hoàn toàn không thích vẻ ngoài của của miệng hang và ông cố tập trung để không lạc mất các bạn đang bị lôi vội sát gót những người elves nhanh nhẹn, trước khi những cánh cổng khổng lồ của nhà vua khép mạnh lại sau lưng họ kêu vang một tiếng.
Những lối đi bên trong được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc đỏ, và những người elf canh gác hát vang khi họ đi dọc quanh những lối xoắn, những chỗ giao nhau và những con đường vẳng tiếng vang vọng. Nơi đây không giống những thành phố của yêu tinh: chúng nhỏ hơn, không chìm sâu dưới lòng đất, và nhiều không khí trong lành hơn. Trong cái tiền sảnh lớn với những cây cột được đẽo từ những tảng đá sống, vị vua của người elves đang ngồi trên một cái ghế gỗ chạm trổ. Trên đầu ông là một cái vương miện bằng trái cây và lá đỏ, vì mùa thu đã trở lại. Trong mùa xuân ông mang một cái vương miện bằng hoa trong rừng . Trên tay ông là một cây quyền trượng chạm trỗ làm bằng gỗ sồi.
Những người tù nhân được dẫn đến trước mặt ông, và cho dù ông nhìn họ một cách nghiệt ngã, ông vẫn nói người của mình tháo khăn bịt mắt họ, vì họ đã tả tơi và yếu lả. "Ngoài ra chúng cũng không cần những sợi thừng đó," ông nói, "Những ai đã được đưa vào đây thì không thể nào trốn khỏi những cánh cửa ma thuật của ta."
Ông tra vấn kỹ lưỡng những người lùn một lúc lâu về việc họ đang làm gì, họ đi đâu, và họ từ đâu đến; nhưng ông không nhận được nhiều thông tin hơn những gì ông đã nhận từ Thorin. Họ đang cáu kỉnh và giận dữ và thậm chí không buồn giả vờ lịch sự nữa.
"Chúng tôi đang làm gì ư, thưa đức vua?" Balin nói, ông là người lớn tuổi nhất còn lại. "Chẳng lẽ việc lạc trong rừng, đói và khát trong rừng, bị sa bẫy bọn nhện, lại là một tội lỗi ư? Và bọn nhện là những con thú nuôi hay thú cưng của ngài sao, nếu việc giết chúng lại làm ngài nổi giận?"
Những câu hỏi như vậy tất nhiên lại làm nhà vua giận dữ hơn, và ông trả lời: "Việc đi vào lãnh thổ của ta mà không rời đi là một tội lỗi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên rằng các ngươi đang ở vương quốc của ta, đang dùng con đường mà người của ta tạo ra ư? Chẳng phải các ngươi đã ba lần theo đuổi và quấy rầy người của ta ở trong rừng và khua động bọn nhện với sự ồn ào xáo trộn của ngươi sao? Sau hết, tất cả những xáo trộn mà các ngươi tạo ra đã cho ta cái quyền được biết vì sao các ngươi đến đây, và nếu lúc này các ngươi không nói cho ta biết, thì ta sẽ giam tất cả bọn ngươi trong ngục cho đến ngươi biết được cách cư xử hơn!"
Rồi ông ra lệnh cho giam những người lùn vào từng phòng riêng biệt, cho họ thức ăn và nước uống, nhưng không cho phép những tù nhân nhỏ bé này băng qua khỏi cửa, cho đến khi ít nhất một người trong bọn họ sẵn lòng nói với ông tất cả những gì ông muốn biết. Nhưng không ai được nói với họ rằng Thorin cũng là một tù nhân của ông ta. Bilbo là người phát hiện ra điều đó.
Ngài Bilbo tội nghiệp - ông phải sống một thời gian dài tại nơi đây trong tình trạng mệt lử, lúc nào cũng phải trốn, không bao giờ dám tháo nhẫn ra, chẳng dám ngủ, luôn lẩn ở những góc tối tăm và xa xăm nhất mà ông có thể tìm được. Để có việc mà làm, ông quanh quẩn khắp mọi nơi trong cung điện của vua Elves. Phép thuật đã khoá các cánh cửa, nhưng có thể thoát ra ở một thời điểm nào đó, nếu ông nhanh chân. Những người elves Rừng, đôi khi được dẫn đầu bởi vua của họ, thỉnh thoảng lại ra ngoài để săn, hoặc để làm những công việc của mình trên những cánh rừng ở những vùng đất phía Đông. Và nếu Bilbo lanh lẹn, ông có thể lẻn đi sát ngay phía sau họ; cho dù đó là một việc nguy hiểm. Ông đã suýt bị kẹt giữa những cánh cửa nhiều hơn một lần, khi chúng sập lại khi người elves cuối cùng băng qua, và ông không dám đi ngang với họ, vì sợ họ nhìn thấy bóng của ông (nhìn chung là mờ và run khi ở trong ánh nến) hoặc sợ là sẽ bị va vào họ và bị phát hiện. Và khi ông đi ra ngoài, một việc không thường xuyên lắm, ông cảm thấy không ổn. Ông không muốn bỏ mặc các người lùn, và thật sự ông không biết đi đâu trên thế giới này mà không có họ. Ông không thể cứ đi cùng những người elves khi họ ra ngoài săn bắn, vì ông không thể khám phá được đường ra khỏi rừng, để rồi ở lại lang thang trong đau khổ trong rừng, kinh sợ việc để lạc chính mình, cho đến khi lại có được một cơ hội để quay về. Ở bên ngoài thì ông cũng đói, vì ông không phải là thợ săn, nhưng ở bên trong các hang động thì ông có thể xoay xở bằng cách ăn trộm thức ăn trong kho hoặc trên bàn khi không có ai ở đấy. "Tôi giống một tên trộm đêm mà họ không thể đuổi đi được, nhưng cứ phải ăn trộm trong đau khổ hết ngày này sang ngày nọ," ông nghĩ. "Đó là phần kinh hãi và chán ngắt nhất trong cả cái cuộc phiêu lưu khốn khổ, chán ngán và bất tiện này! Ước gì tôi lại được trở lại cái lỗ hobbit của mình, bên cạnh ngọn lửa ấm áp của tôi với ánh đèn sáng sủa!" Và ông cũng thường ước gì mình có thể gửi được một thông điệp cho thầy phù thuỷ, nhưng tất nhiên là điều này hầu như không thể được; và ông sớm nhận ra rằng nếu có cái gì có thể làm được, thì điều đó phải được làm bởi ngài Baggins, đơn độc và không được giúp đỡ gì.
Cuối cùng, sau một hoặc hai tuần sống lẩn lút như vậy, quan sát và đi theo những người canh gác, tận dụng các cơ hội mà ông có thể có, ông đã có thể biết được mỗi người lùn được giam ở đâu. Ông tìm thấy tất cả trong mười hai căn phòng ở những vùng khác nhau trong lâu đài, và sau một thời gian thì ông đã nắm khá rõ đường đi lối lại. Rồi một ngày kia ông khá là ngạc nhiên khi nghe lén những người canh gác nói chuyện và biết được rằng còn có một người lùn nữa cũng đang bị giam, trong một vùng đặc biệt tối tăm. Tất nhiên ông đoán ngay rằng đó chính là Thorin; và sau một lúc thì ông thấy mình đã đoán đúng. Cuối cùng, sau nhiều khó khăn vất vả, ông đã có thể tìm được một nơi mà không có ai gần đó, và nói chuyện được với thủ lĩnh của những người lùn. Thorin đã quá đau khổ để mà tiếp tục giận dữ về sự bất hạnh của mình, và thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nói với nhà vua tất cả mọi chuyện về những kho báu và cuộc truy tìm của mình (điều này chứng tỏ tinh thần của ông đã bắt đầu sa sút như thế nào), thì ông nghe thấy giọng của Bilbo vang lên nho nhỏ qua lỗi khoá. Ông không tin nổi vào tai mình. Tuy nhiên ông đã nhanh chóng nhận ra rằng mình không nghe lầm, và ông đến sát cửa và nói chuyện thì thầm một lúc lâu với ông hobbit ở phía bên kia.
Và thế là Bilbo đã có thể chuyển được thông điệp bí mật của Thorin đến từng tù nhân khác, để nói với họ rằng Thorin, thủ lĩnh của họ cũng đang bị giam gần đó, và không ai được để lộ mục tiêu của mình, cho đến khi được lệnh của Thorin. Vì Thorin đã lấy lại tinh thần, ông lắng nghe việc ông hobbit đã giải cứu các bạn mình khỏi bọn nhện như thế nào, và xác định ngay rằng không chuộc mình bằng cách hứa với nhà vua về việc chia xẻ các kho báu, cho đến khi tất cả những hy vọng về những cách khác để thoát ra biến mất, cho đến khi ngài Bilbo Tàng Hình phi thường (người mà ông cũng bắt đầu thật sự rất ngưỡng mộ) đã hoàn toàn thất bại trong việc nghĩ ra những điều gì đó khôn ngoan hơn.
Những người lùn khác đồng ý với điều này ngay khi họ nhận được thông điệp. Tất cả bọn họ đều nghĩ đến phần chia của mình trong kho tàng (cái mà họ vẫn nghĩ là của họ, bất chấp hoàn cảnh khó khăn của họ và con rồng vẫn chưa bị chinh phục kia, < he="" he,="" i="" like="" that="" sense="">) sẽ bị hao tổn nghiêm trọng nếu những người elves Rừng đòi phần của họ, và tất cả họ đều tin Bilbo. Những gì Gandalf nói đã xảy ra, các bạn thấy đấy. Có thể đó là một phần lý do để thầy phù thuỷ này rời đi và bỏ rơi họ.
Tuy nhiên Bilbo, không cảm thấy tràn trề hy vọng như họ. Ông không thích việc mọi người phụ thuộc vào mình, và ông ước gì ông có thầy phù thuỷ bên cạnh. Nhưng điều này không có ý nghĩa gì: có thể lúc này họ đang cách nhau cả một Mirkwood tối thăm thẳm. Ông ngồi xuống và cứ nghĩ đi nghĩ lại, cho đến khi đầu ông nóng bừng lên, mà chẳng sáng lên được một ý nào. Một cái nhẫn tàng hình là một vật rất hay, nhưng nó không đến nỗi quá hay cho mười bốn người. Nhưng tất nhiên, như bạn có thể đoán, cuối cùng ông cũng đã cứu được các bạn của mình, và việc ấy diễn ra như sau. Một ngày nọ, khi ngó nghiêng và lang thang khắp nơi, Bilbo phát hiện ra một điều thú vị: những cánh cửa lớn không phải là lối duy nhất dẫn vào động. Có một dòng suối chảy ở vùng đất nằm phía dưới dinh thự, và nhập vào Dòng Sông Rừng chảy xa hơn về phía đông, đằng sau vách dốc hướng ra miệng hang chính. Khi dòng nước ngầm này chảy về phía trước từ bên sườn đồi thì ở đây có một cái cửa - nước . Nền đá ở đây đổ xuống gần bề mặt của dòng chảy, và từ đó một khung lưới được thả xuống lòng sông để ngăn không cho bất kỳ ai vào hoặc ra theo đường này. Nếu có ai đó vào bằng đường này, thì anh sẽ thấy mình đang ở trong một đường ống lởm chởm tối tăm dẫn sâu vào trái tim của ngọn đồi; nhưng khi nó băng qua dưới hàng động thì trần của nó bị cắt ngang và phủ bởi một cái cửa sập lớn bằng gỗ sồi. Những cánh cửa này mở thẳng vào những căn hầm chứa rượu của nhà vua. Ở đó có những thùng rượu, thùng rượu, thùng rượu; vì những người elves Rừng, đặc biệt là vua của họ, lại rất thích rượu vang, mặc dù rượu không mọc lên ở vùng này. Rượu vang, và những mặt hàng khác, được mua ở rất xa, từ những người thân thích ở phía Nam, hoặc từ những vườn nho của Con Người ở những vùng đất xa.
Ẩn mình sau một những thùng rượu lớn nhất Bilbo phát hiện ra những cái cửa sập và công dụng của nó, và bò đến đấy, lắng nghe những người hầu của nhà vua nói chuyện, ông biết được làm cách nào rượu và những hàng hoá khác được chở lên dòng sông, hoặc băng qua đất, để đến Hồ Dài. Có vẻ như có một thị trấn thịnh vượng của con người ở đó, xây dựng trên những cây cầu dẫn sâu vào nước như một sự bảo vệ chống lại mọi sự kẻ thù, đặc biệt là con rồng trên Núi.Từ thị trấn trên Hồ này những thùng rượu sẽ được mang đến Dòng Sông Rừng. Chúng thường được buộc chặt vào nhau thành một số lượng lớn và được chở hoặc chèo đi trên sông; đôi khi chúng được chuyển sang những chiếc thuyền lớn.
Khi những cái thùng đã cạn thì những người elves lôi chúng qua những cái cửa sập, mở cái cổng nước ra và ném những cái thùng xuống dòng suối, để cho chúng bập bùng trôi đi, cho đến khi chúng được dòng chảy mang xuống một vùng đất xa phía dưới, nơi bờ đất nhô ra, gần với rìa phía tây của Mirkwood. Họ thu nhặt lại những cái thùng ở đây, buộc chúng vào nhau và lại đẩy chúng ngược thị trấn trên Hồ, nằm gần nơi Dòng Sông Rừng chảy vào Hồ Dài.
Đôi khi Bilbo ngồi và suy nghĩ về cái cổng nước, và tự hỏi không hiểu nó có thể dùng để các bạn của ông trốn thoát hay không, và cuối cùng ông bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch liều lĩnh.
Bữa ăn chiều được mang đến cho các tù nhân. Những người canh gác lê bước dọc theo cái lối đi, cầm theo những ngọn đuốc sáng và để lại mọi thứ trong bóng tối. Rồi Bilbo nghe thấy tiếng người giữ hầm rượu của nhà vua chào người đội trưởng canh gác.
"Nào, đến đây với tôi," người giữ hầm rượu nói, "và nếm thử món rượu vang mới chuyển đến này. Tối nay tôi sẽ phải làm việc vất vả để dọn sạch những cái hầm gỗ rỗng đây, nên chúng ta hãy uống trước để mừng công việc lao động này."
"Được lắm," người đội trưởng nói, "tôi sẽ nếm với ông, và để xem nó có xứng đáng được dọn ra bàn của đức vua hay không. Đây là một bữa tiệc đêm nho nhỏ và nó sẽ không gây ra chuyện không hay gì đâu!"
Khi nghe thấy thế, Bilbo cảm thấy kích động, vì ông thấy được may mắn đã đến với mình và ông đã có ngay một cơ hội để thử kế hoạch liều lĩnh của mình. Ông đi theo hai người elves, cho đến khi họ đi vào cái hầm nhỏ và ngồi bên một cái bàn có đặt hai cái bình lớn. Rồi họ bắt đầu uống ngay và cười lên vui vẻ. Rồi một sự may mắn kỳ lạ đã đến với Bilbo. Chỉ có hơi rượu mới có thể làm một người elf mơ ngủ được, nhưng loại rượu này, có vẻ như là một loại rượu rất mạnh được làm từ những khu vườn lớn ở Dorwinion, vốn không dành cho các chiến binh hay những người phục vụ, mà chỉ dành cho các bữa tiệc của vua, và chỉ uống bằng những cái chén nhỏ, chứ không phải là bằng những cái bình to tướng của người giữ hầm rượu.
Người đội trưởng nhanh chóng gục đầu xuống, rồi ông gục xuống bàn và ngủ thiếp đi. Người giữ hầm rượu còn cười nói với chính mình một thoáng mà không có vẻ gì là nhận biết được tình thế, nhưng rồi đầu ông cũng nhanh chóng gục xuống bàn, rồi ông cũng ngủ thiếp đi và ngáy bên cạnh bạn mình. Thế là ông hobbit trườn đến. Trong thoáng chốc người đội trưởng không còn cái chìa khoá nào, còn Bilbo thì chạy hết tốc độ theo lối đi hướng về những phòng giam. Cái chùm chìa khoá lớn có vẻ rất nặng đối với ông, còn tim ông thì nhảy lên tới miệng, và cho dù có chiếc nhẫn, ông cũng không thể ngăn những chiếc chìa khoá kêu thỉnh thoảng lại leng keng, làm cho ông run bắn lên.
Đầu tiên ông mở khoá cánh cửa phòng Balin, rồi cẩn thận khoá nó lại ngay khi người lùn thoát ra. Balin vô cùng ngạc nhiên, như bạn có thể tưởng tượng; nhưng ông rất vui mừng khi thoát ra khỏi căn phòng đá nhỏ bé chán ngán kia, ông muốn dừng lại và hỏi chuyện, để biết Bilbo sẽ làm gì, và về mọi chuyện.
"Lúc này không có thời gian!" ông hobbit nói, "Ông phải đi theo tôi! Chúng ta phải luôn bên nhau và đừng đánh liều rời nhau ra. Tất cả chúng ta phải cùng trốn thoát hoặc không ai thoát cả, và đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu lần này bị phát hiện, chỉ có trời mới biết lão vua kia sẽ nhét các ông vào đâu, với những sợi xích trên tay và chân nữa, tôi tin thế. Đừng tranh cãi, đấy là một người tốt!"
Rồi ông băng từ cửa này qua cửa kia, cho đến khi số người đi theo ông đã lên đến con số mười hai. Không có ai trong số họ có vẻ nhanh nhẹn cả, với bóng tối, và với việc họ đã bị giam lâu ngày. Tim Bilbo đập thình thịch mỗi lần họ va vào nhau, hoặc cằn nhằn hay thì thào trong bóng tối. "Bọn người lùn ồn ào chết tiệt!" ông tự nói với mình. Nhưng tất cả đã tiến triển tốt đẹp, họ không gặp những người canh gác nào. Thật ra thì đêm nay có một buổi tiệc mùa thu lớn trong rừng, và trong những căn tiền sảnh bên trên. Gần như tất cả thần dân của đức vua đã đi chơi hội hè. Cuối cùng sau nhiều lần mò mẫm họ cũng đến phòng giam của Thorin, nằm sâu dưới một chỗ rất xa và may mắn là nó sát bên chỗ những hầm rượu.
"Tôi phải nói là!" Thorin nói, khi Bilbo thì thào kêu ông đi ra nhập bọn với các bạn, "Gandalf đã nói đúng, như thường lệ! Có vẻ như khi cần thì anh sẽ thành một tay trộm đêm sừng sỏ. Nhưng làm gì tiếp đây?"
Bilbo thấy đã đến lúc phải giải thích ý tưởng của mình, với những gì mà ông có thể vạch ra; nhưng ông không cảm thấy không chắc là những người lùn sẽ chấp nhận. Nỗi sợ hãi của ông được xác nhận ngay, vì họ không thích việc này chút nào, và bắt đầy càu nhàu lớn tiếng bất chấp tình trạng nguy hiểm của họ.
"Chúng ta sẽ bị bầm dập và nát như tương, và cũng sẽ bị chết đuối nữa, chắc chắc là vậy!" họ lầm bầm. "Chúng tôi nghĩ là ông đã có một số ý tưởng nhạy cảm, khi ông quyết định lấy những chiếc chìa khoá. Đó là một ý tưởng điên rồ!"
"Được lắm!" Bilbo nói đầy chán nản, và có vẻ bực bội, "Vậy thì trở lại những căn phòng giam xinh đẹp của các ông đi và nghĩ ra một kế hoạch khác hay hơn - nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ lại lấy những chiếc chìa khoá lần nữa, thậm chí khi tôi muốn thử."
Điều này quá đủ đối với họ, và họ bình tĩnh lại. Tất nhiên là cuối cùng họ phải làm những gì Bilbo đề nghị, bởi vì rõ ràng họ không thể thử tìm đường thoát trong những căn tiền sảnh bên trên, hoặc chiến đấu để vượt qua những cánh cổng đã được đóng bằng phéo thuật; và việc càu nhàu trên các lối đi cho đến khi bị bắt lại thì lại hoàn toàn không tốt. Thế là họ đi theo ông hobbit, bò xuống những hầm rượu bên dưới. Họ băng qua một cái cửa nơi người đội trưởng và người giữ hầm rượu vẫn còn vui vẻ ngáy vang với những nụ cười trên khuôn mặt. Rượu vang vùng Dorwinion mang đến những giấc ngủ mơ say đắm và êm đềm. Vào ngày hôm sau thì vẻ mặt của người đội trưởng sẽ có một vẻ khác lại, cho dù Bilbo, trước khi họ đi tiếp, đã luồn lại và tử tế gắn những chiếc chìa khoá lại lên thắt lưng của ông.
"Việc này sẽ cứu ông khỏi những rắc rối," ngài Baggins nghĩ thầm. "Ông ta không phải là một người xấu, và đã khá tử tế với tù nhân. Tất cả bọn họ sẽ đều ngạc nhiên. Họ sẽ nghĩ là chúng ta đã có một phép thuật rất hùng mạnh để băng qua tất cả những cánh cửa khoá kín và biến mất. Biến mất! Chúng ta không nên làm điều này quá nhanh, nếu nó xảy đến!"
Balin được cử đi canh chừng người lính canh và người giữ hầm rượu và cảnh báo nếu họ chuyển động. Những người còn lại đi vào cái hầm kế bên có những cái cái cửa sập. Không có nhiều thời gian để mất. Như Bilbo biết, sẽ sớm có những người elves nhận lệnh xuống đây giúp người giữ hầm rượu ném những cái thùng rỗng qua cửa xuống sông. Chúng đã được đặt sẵn thành hàng giữa nền nhà và đợi được ném đi. Một số chúng là là những thùng rượu vang, và chúng không hữu dụng lắm, khi họ không dễ gì mở được chúng hay gắn chặt nó lại mà không gây nhiều tiếng động. Nhưng ngoài chúng ra thì còn những thùng được dùng để đựng những thứ khác, bơ, táo hoặc các loại khác trong dinh thự của vua. Họ nhanh chóng tìm thấy mười ba cái đủ chỗ cho một người lùn nấp vào. Thật ra thì có một số cái rất rộng rãi, và khi những người lùn leo vào thì họ lo lắng nghĩ đến việc họ sẽ bị va lắc bên trong, cho dù Bilbo đã cố hết sức để tìm rơm và những thứ khác để cho họ được thoải mái hơn trong một thời gian ngắn. Cuối cùng thì mười hai người lùn đã được xếp gọn vào thùng. Thorin gây ra nhiều rắc rối, ông xoay trở vặn vẹo trong cái thùng của mình và càu nhàu như một con chó lớn trong một cái cũi nhỏ ; trong khi Balin, người vào sau cùng lại làm nhặng xị lên về những cái lỗ thông khí củamình và nói rằng ông bị ngạt thở, thậm chí trước khi cái nắp thùng rượu được đậy lại. Bilbo làm tất cả những gì ông có thể làm để đóng lại những cái lỗ bên hông các thùng rượu, để gắn lại những cái nắp thùng rượu sao cho thật an toàn, và bây giờ ông lại còn lại một mình, chạy vòng quanh để hoàn tất mọi chuyện và hy vọng nối tiếp hy vọng rằng kế hoạch của ông sẽ thành công.
Mọi việc đã không phải là hoàn thành quá sớm. Chỉ một hoặc hai phút sau khi cái nắp thùng rượu của Baline được đậy xuống thì những tiếng động vang lên và những ánh lửa chiếu đến. Một số người elves đang cười nói và đi vào hầm rượu, hát vang. Họ vừa mới rời khỏi một bữa tiệc vui vẻ trên một trong những tiền sảnh và đang cố để quay lại đó càng sớm càng tốt. "Galion đâu, cái tay giữ hầm rượu ấy?" một người nói. "Tối nay tôi không thấy ông ta ngồi trên bàn. Đáng lý ông ta phải ở đây để chỉ cho chúng ta cần phải làm gì chứ."
"Tôi sẽ nổi giận nếu như cái gã chậm chạp già ấy lại đến trễ," người khác nói. "Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây chút nào trong khi những bài hát đang tiếp diễn!"
"Ha, ha!" một tiếng kêu vang lên. "Lão già hung ác ấy đang nhúng đầu vô bình rượu! Ông ta tự mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ với chính mình và ông bạn đội trưởng của ông ta."
"Lắc ổng dậy! Lay ổng dậy!" những người khác sốt ruột la lên. Galion hoàn toàn không bụi khi bị lay hay lắc, và cũng không ưa gì việc bị cười nhạo. "Các ông đã đến trễ," ông càu nhàu, "Tôi đã đợi suốt ở đây, trong khi các người nhậu nhẹt vui đùa và quên mất nhiệm vụ của mình. Chẳng ngạc nhiên gì nhiều khi tôi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi!"
"Chẳng ngạc nhiên gì," họ nói, "khi lời giải thích đưa ra với một cái bình kế bên! Hãy để cho chúng tôi nếm thử cơn say ngủ của ông trước khi chúng tôi cũng ngủ nốt! Không cần phải đánh thức cái gã giữ chìa khoá ở đằng kia. Hắn đã có phần của hắn rồi."
Đoạn họ uống suốt một lượt và thình lình trở lên đầy vui vẻ.Nhưng họ không đánh mất đi lý trí của mình. "Giữ lại cho chúng tôi, Galion!" một số kêu lên, "ông đã bắt đầu bữa tiệc của ông quá sớm và đã bắt đầu mụ mẫm! Ông đã đưa xuống đây một số thùng còn đầy thay vì những thùng rỗng, có cái gì nặng nặng bên trong.
"Tiếp tục công việc đi!" người giữ hầm rượu càu nhàu. "Cảm giác về sức nặng trong những cánh tay nghiện rượu đờ đẫn thì chẳng có nghĩa gì cả. Đẩy những cái thùng này đi rồi đến những thùng khác. Hãy làm những gì tôi nói1"
"Được lắm, được lắm," họ trả lời và lăn những thùng rượu ra lối mở. "Ông hãy coi chừng, nếu như những thùng đầy bơ và rượu ngon nhất của đức vua được đẩy xuống con sông đến Hồ - và không còn gì cho các buổi tiệc!"
Lăn-lăn-lăn-lăn
lăn-lăn-lăn xuống cái hố kia
Dô ta! Nước bắn tứ tung! Thả chúng xuống, cho chúng đi chung!
Họ hát như thế khi cái thùng rượu đầu tiên rồi đến những cái khác ầm ầm lăn qua lối mở tối đen và được đẩy xuống dòng nước lạnh giá dưới đó vài foot. Một số những cái thùng rượu thì thật sự rỗng, những cái khác thì được nhét một người lùn chật cứng bên trong; những tất cả đều được đẩy đi, cái này rồi đến cái kia, với những tiếng loảng xoảng và chan chát, cái này nện huỳnh huỵch trên đỉnh của cái bên dưới, rồi rơi mạnh vào nước, va đập vào hai bên thành đường ống, chạm vào nhau, rồi lắc lư theo dòng chảy bên dưới.
Ngay lúc đó thì Bilbo chợt thấy được điểm yếu trong kế hoạch của mình. Phần lớn các bạn hẳn đã nhận ra trước đó và hẳn đang cười nhạo ông; nhưng tôi không cho rằng bạn làm tốt được bằng phân nửa ông nếu ở vào hoàn cảnh của ông. Tất nhiên là ông không ở trong một cái thùng rượu nào, vì không có ai để đóng gói ông vào đó, thậm chí nếu như có được cơ hội. Có vẻ như lần này ông đã thật sự mất các bạn mình (phần lớn bọn họ đã biến mất qua cánh cửa sập tối đen), để rồi hoàn toàn rơi lại phía sau và phải lẩn quẩn như một tên trộm đêm vĩnh viễn trong hang động của người elf. Thậm chí nếu ông có thể trốn thoát được qua những cái cổng phía trên, ông cũng có rất ít cơ hội để tìm lại được những lùn. Ông không biết đường đi đến chỗ những cái thùng được thu nhặt lại. Ông tự hỏi việc gì sẽ xảy ra với họ mà không có ông; ông không có thời gian để nói với những người lùn tất cả những gì mà ông đã biết, hoặc là những gì ông định làm, khi họ ra khỏi rừng. Trong khi những ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí ông, những người elves đang rất vui vẻ hát vong một bài hát quanh cửa sông. Một số đã kéo mạnh sợi dây thừng để kéo cánh cửa sắt tại cổng nước để thả cho những cái thùng trôi đi khi tất cả chúng đã bập bềnh ở dưới.
Sông dài biết chảy về đâu
Về nơi đất ấy đã từng ghé qua
Hang động nay đã lìa xa
Rời khỏi núi bắc, chảy ra nơi nào
Rừng già rộng lớn hoang vu
Tối tăm mù mịt, âm u lạnh lùng
Sông dài tuôn chảy dưới rừng
Thổi theo hơi gió mịt mùng chốn nao
Băng qua sậy, băng qua lau
Qua đầm, qua vũng, rì rào cỏ hoang
Mù sương phủ trắng non ngàn
Đêm đen lạnh giá vô vàn ánh sao
Dõi theo thăm thẳm trời cao
Bình minh chợt đến lao xao khắp vùng
Qua sông qua cát trập trùng
Phương Nam thẳng tiến, xuôi dòng về Nam
Kiếm tìm ánh sáng tràn lan
Băng về đồng cỏ bạt ngàn xanh xanh
Nuôi sống bao vạn bò trâu
Băng về vườn cũ chốn xưa trên đồi
Trái chín mọng khắp nơi nơi
Mặt trời sáng dõi ngày dài vẫn qua
Hướng về Nam, chốn phương xa
Sông dài mãi chảy bôn ba lạnh lùng
Sông dài biết chảy về đâu
Về nơi đất ấy đã từng ghé qua
Bây giờ thì cái thùng cuối cùng đã lăn qua những cánh cửa! Trong tuyệt vọng và không biết phải làm gì nữa, ông Bilbo bé nhỏ tóm lấy nó và bị đẩy qua rìa với nó. Ông rơi tõm xuống dòng nước lạnh giá tối tăm, cái thùng ở phía trên ông. Ông trồi lên trở lại và bám chặt cái thùng gỗ như một con chuột, nhưng dù đã cố hết sức ông cũng vẫn không leo lên đỉnh được. Mỗi lần ông cố làm vậy, cái thùng lại xoay tròn và làm ông chìm xuống trở lại. Cái thùng này hoàn toàn rỗng, và nhẹ như một nút bần. Cho dù tai ông đã đầy nước, ông vẫn có thể nghe thấy những người elves đang hát vang ở hầm rượu phía trên. Rồi thình lình cánh cửa chớp sập mạnh xuống và tiếng của họ mất đi. Ông đang ở trong một đường ống tối tăm, bập bùng trong dòng nước lạnh băng, hoàn toàn đơn độc, vì bạn không thể kể đến những người bạn đang được đóng thùng được.
Rồi một vệt sáng sớm trải đến trên cái vùng tối phía trước. Ông nghe thấy tiếng nước cổng nước kẽo kẹt khi nó được kéo lên, ông thấy mình đang ở giữa một đám bình và chậu bồng bà bồng bềnh đang cùng nhau băng qua dưới cái cổng vòm và lao vào dòng chảy đang mở rộng. Ông làm tất cả những gì có thể để ngăn không cho mình bị va ép nát nhừ ra, nhưng cuối cùng cái đám chen chúc cũng bắt đầu được giải toả và tản đi, từng cái một, dưới cái vòm đá và trôi đi. Rồi ông nhìn thấy mọi chuyện không tốt chút nào thậm chí khi ông cố ngồi lên cái thùng của mình, vì không có chỗ trống, thậm chí cho một hobbit, giữa đỉnh của cái thùng với những vách đá thình lình rũ xuống nơi chỗ cổng.
Họ trôi ra dưới những cành cây rũ xuống từ những cây mọc hai bên bờ. Bilbo tự hỏi không biết những người lùn cảm thấy thế nào và có nhiều nước lọt vào những cái thùng của họ không. Một số những cái thùng bập bềnh mập mờ cạnh ông chìm hơi thấp trong nước, và ông đoán rằng có những người lùn trong những cái thùng này. "Tôi hy vọng là tôi đã đóng những nắp thùng đủ chặt!" ông nghĩ thầm, nhưng ngay sau đó ông đã phải lo cho mình nhiều hơn những người lùn. Ông cố giữ đầu cao hơn mặt nước, nhưng ông đang run lên vì lạnh, và ông tự hỏi là liệu mình có chết vì chuyện này trước khi may mắn đổi chiều hay không, và ông có thể chịu đựng được bao lâu nữa, và ông có nên thử liều chộp lấy một cơ hội thoát ra và bơi vào bờ hay không.
May mắn nhanh chóng đổi chiều ngay: luồng chảy chợt xoáy mang theo nhiều thùng rượu dạt vào gần bờ ở gần một điểm và chúng mắc lại sau những gốc cây ngầm một lúc. Thế là Bilbo chộp lấy cơ hội này trườn lên bên từ bên sườn của cái thùng rượu của ông trong khi nó được giữ chắc lại cạnh bên một cái khác. Ông trườn lên như một con chuột chết đuối, và nằm xoải ra trên đỉnh thùng để cố giữ thăng bằng. Gió cũng lạnh nhưng vẫn còn khá hơn là ngâm trong nước, và ông hy vọng là ông sẽ thình lình bị quay xuống khi họ lại bắt đầu di chuyển lại. Ngay sau đó những cái thùng lại thoát ra và quay lắc lư trên sông và lại bị cuốn vào dòng chảy chính. Rồi ông thấy thằng khó mà bám chắc được như ông đã từng sợ; nhưng ông vẫn có thể xoay xở được, cho dù vô cùng vất vả. May mắn là ông rất nhẹ, và cái thùng này thì khá lớn, có lỗ hở và nó đã thấm một lượng nhỏ nước. Việc này giống như cưỡi trên một con ngựa lùn bụng phệ lúc nào cũng chỉ muốn lăn xuống cỏ mà không có yên cương hay bàn đạp. Theo cách này thì cuối cùng ngài Baggins cũng đến được một nơi và những cây cối hai bên bờ trở nên mảnh hơn. Ông có thể thấy bầu trời nhàn nhạt giữa chúng. Dòng sông đen thình lình mở rộng ra, và nó nhập vào dòng chảy chính của Con Sông Rừng đang vội vã tuôn xuống từ những cánh cửa vĩ đại của vị vua. Có một mảng nước mờ không còn bị phủ tối và hình ảnh phản chiếu của những đám mây và những ngôi sao chập chờn nhảy múa trên bề mặt của nó. Rồi dòng nước vội vã của Dòng Sông Rừng cuốn tất cả những cái thùng và những cái bình dọc lên bờ Bắc, ăn ra từ một cái vịnh rộng. Ở đây có một dòng kênh đầy đá cuối dưới những bờ đất đổ xuống và những bức vách phía đông tận cùng bởi một mũi đá rắn nhô ra. Phần lớn các thùng rượu đều dạt về bên hồ cạn, cho dù vài cái vẫn tiếp tục vấp va vào những bến đá.
Có một số người đang đứng gác trên bên bờ. Họ nhanh nhẹn kéo tất cả các thùng rượu vào chỗ cạn, và khi họ đếm chúng thì họ buộc chúng lại với nhau và để chúng đó chờ sáng. Tội nghiệp những người lùn! Lúc này Bilbo thì không đến nỗi tệ lắm. Ông trượt ra khỏi cái thùng của mình và lội qua bờ sông, rồi lẩn vào giữa mấy túp lều mà ông thấy bên bờ nước. Ông không nghĩ đến hai lần về việc thu nhặt một bữa tối không được mời nếu có cơ hợi, ông đã bắt buộc phải làm việc này một thời gian lâu, và ông cũng biết rõ việc thật sự bị đói ngấu là như thế nào, và không quan tâm đến việc lịch lãm chọn lọc các tủ đựng đầy thức ăn. Ông cũng liếc qua đống lửa giữa các thân cây, và nó hấp dẫn ông khi bộ quần áo tơi tả và ướt sũng của ông làm ông lạnh và ẩm ướt.
Không cần phải kể với các bạn nhiều về những cuộc phiêu lưu của ông trong đêm đó, vì bây giờ chúng ta đã gần đến sự kết thúc của của cuộc đông du và đến cuộc phiêu lưu cuối và ghê gớm nhất, nên chúng ta phải gấp lên. Tất nhiên là với sự giúp đỡ của chiếc nhẫn ma thuật thì ông đã tiến hành mọi việc khá thuận lợi vào lúc đầu, những đến lúc cuối thì ông phải tránh đi vì những vết chân ẩm ướt của ông, nước nhỏ thành vết ở bất kỳ chỗ nào ông đi hay ngồi; và ông cũng bắt đầu sổ mũi, và ở chỗ nào ông ẩn trốn ông cũng bị phát hiện bởi những tiếng kinh hoàng của mình khi ông cố nén hắt hơi. Ngay sau đó thì một cuộc náo động đã diễn ra trong ngôi làng ven bờ sông; nhưng Bilbo đã trốn vào rừng, mang theo một ổ bánh mì và một cái túi da đựng rượu vang và một cái bánh patê vốn không thuộc về mình. Ông phải chịu đựng phần còn lại của đêm khuya trong ẩm ướt khi ông ở cách xa ngọn lửa, nhưng bao rượu đã giúp ông làm được điều này , và ông đã thật sự lơ mơ ngủ trên một mớ lá khô, thậm chí khi đã khá trễ và không khí thì lạnh lẽo.
Ông lại thức dậy với một tiếng hắt hơi thật lớn. Đó là một buổi sáng xám xịt, và dưới sông đang huyên náo. Họ đang đóng một cái bè từ những cái thùng, và những người elves sẽ nhanh chóng lái bè xuôi dòng suối thị trấn trên Hồ. Bilbo lại hắt hơi. Ông không bị nhỏ nước nữa nhưng ông cảm thấy lạnh toàn thân. Ông lao xuống nhanh hết sức mình và vừa kịp leo lên trên cái đám thùng mà không bị phát hiện giữa sự ồn ào chung. May mắn là vào lúc đó chưa có nắng để tạo nên bóng, và thật hên là ông không hắt hơi trở lại trong một lúc.
Có tiếng đẩy sào thật mạnh. Những người elves đang đứng trên bờ cạn ráng sức đẩy mạnh. Những cái thùng lại cót két va vào nhau.
"Lần này nặng thế!" có một số càu nhàu. "Chúng bị ngập khá sâu đấy - trong số này có những cái không rỗng. Nếu chúng cập bờ vào ban ngày thì chúng ta có thể kiểm tra bên trong," họ nói.
"Không có thời gian!" người lái bè la lên. "Đẩy bè ra!"
Và cuối cùng họ cũng khởi hành, lúc đầu thì chậm chạp, cho đến khi họ băng qua vách đá, có những người elves khác đứng đó đẩy sào giúp họ đi, họ trôi nhanh dần khi họ nhập vào dòng chảy chính và chèo dọc xuống, hướng về phía Hồ.
Họ đã thoát khỏi nhà giam của nhà vua và đã xuyên qua được rừng, nhưng việc còn sống hay sẽ chết vẫn còn là một vấn đề cần xem.
Danh sách chương