Tôi là Brady Gilbert, và tôi ghét ngồi cạnh cửa sổ.
Máy bay nói chung là thứ rất khó chịu. Và một khi tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi muốn ngồi cạnh lối đi, thì tên thư ký sẽ phải nghe một trận sỉ nhục tới chỗ ngồi cạnh của sổ từ tôi. Đó là nếu như tôi có thư ký.
Tôi sẽ chỉ ngồi đây và ước không có ai chiếm ghế ở cạnh lối đi. Như vậy tôi sẽ không chỉ có được chỗ ngồi lý tưởng, mà còn có thể ngủ ở tư thế gần-như-thoải-mái với hệ quả không thể tránh là một cánh tay tê rần, hai chân cứng đơ và và nước dãi đọng khô nơi khóe miệng. Ngay trước mặt những người hoàn toàn xa lạ. Quả là rất ấn tượng!
Bạn đừng hiểu nhầm… tất nhiên nhìn ra ngoài cửa số rất thú vị. Nhưng đổi lại là gì nào? Tôi phải xin phép mỗi lần cần đi vệ sinh? Chẳng khác nào cần giấy thông hành để đi lại trong trường học – còn tệ hơn thế. Tôi phải xin phép một người hoàn toàn xa lạ. Với giấy thông hành, tôi chẳng làm phiền đến ai.
Còn để đến phòng vệ sinh trên máy bay, tôi phải nói những câu xã giao vớ vẩn, và buộc lòng phải nhún vai xin lỗi với một thằng cha đang phủ phục trên tay vịn ghế. Sau đó hắn sẽ nhổm lên vừa đủ cho tôi len qua. Hắn sẽ thở dài khi ngồi dậy, chẳng bận tâm đến việc giúp tôi cảm thấy bớt tội lỗi, ngược lại sẽ tỏ thái độ kiểu: “Ôi, những chiếc xương già nua của tôi…” Thật rác rưởi – trừ phi hắn đã trên tám chục tuổi. Và tất nhiên là không phải, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy bực bội thôi.
Rồi để góp phần vào việc xúc phạm thanh danh của chính mình trong lúc len ra khỏi cái hộp diêm “chưa bao giờ rộng rãi hơn” ấy, tôi sẽ vịn lên lần vải xác xơ của chiếc ghế phía trước, lãnh thêm cái liếc mắt từ người đang ngồi đó. Giờ thì kẻ thù ở khắp xung quanh. Cả các cô tiếp viên cũng ghét tôi. Tôi và cái bàng quang chết tiệt của tôi.
Rồi khi quay lại, tôi sẽ phải lặp lại “vũ điệu” đó thêm lần nữa. Nếu đó là hàng ghế ba người và tôi ngồi ở giữa thì còn tệ hại hơn. Chưa kể đến vấn đề xã giao khi đi ngang qua người bên cạnh – đưa của quý hay quay mông về phía họ đây? Tôi ghét ngồi cạnh cửa sổ. Thế nên tôi chờ đợi và cầu nguyện. Mọi người vẫn đang lên máy bay, nhưng cho tới giờ, mọi thứ vẫn ổn. Tôi trông thấy một cô nàng cực kỳ nóng bỏng – ngoài tầm với của tôi, nhưng trong tầm tưởng tượng vốn cực kỳ phong phú của tôi. Sẽ là một chuyến bay dài. Dù bạn đi bất cứ đâu – trong nước hay quốc tế - cũng luôn gặp một cô nàng nóng bỏng. Họ chẳng bao giờ ngồi cạnh bạn cả. Cũng chẳng ngồi cạnh tôi.
y dà, chuyến bay này cũng không có gì khác biệt. Cô nàng lộng lẫy của chuyến bay bước vào. Tôi dùng hết mười phần công lực để lôi mông cô nàng đến chiếc ghế cạnh mình. Không hiệu quả. Nhưng cô nàng đã cười với tôi – ít nhất thì tôi cảm thấy vậy. Cũng có thể cô nàng cười với người tiếp viên hàng không vừa đưa thêm cho mình một chiếc chăn. Chắc vậy.
Máy bay nói chung là thứ rất khó chịu. Và một khi tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi muốn ngồi cạnh lối đi, thì tên thư ký sẽ phải nghe một trận sỉ nhục tới chỗ ngồi cạnh của sổ từ tôi. Đó là nếu như tôi có thư ký.
Tôi sẽ chỉ ngồi đây và ước không có ai chiếm ghế ở cạnh lối đi. Như vậy tôi sẽ không chỉ có được chỗ ngồi lý tưởng, mà còn có thể ngủ ở tư thế gần-như-thoải-mái với hệ quả không thể tránh là một cánh tay tê rần, hai chân cứng đơ và và nước dãi đọng khô nơi khóe miệng. Ngay trước mặt những người hoàn toàn xa lạ. Quả là rất ấn tượng!
Bạn đừng hiểu nhầm… tất nhiên nhìn ra ngoài cửa số rất thú vị. Nhưng đổi lại là gì nào? Tôi phải xin phép mỗi lần cần đi vệ sinh? Chẳng khác nào cần giấy thông hành để đi lại trong trường học – còn tệ hơn thế. Tôi phải xin phép một người hoàn toàn xa lạ. Với giấy thông hành, tôi chẳng làm phiền đến ai.
Còn để đến phòng vệ sinh trên máy bay, tôi phải nói những câu xã giao vớ vẩn, và buộc lòng phải nhún vai xin lỗi với một thằng cha đang phủ phục trên tay vịn ghế. Sau đó hắn sẽ nhổm lên vừa đủ cho tôi len qua. Hắn sẽ thở dài khi ngồi dậy, chẳng bận tâm đến việc giúp tôi cảm thấy bớt tội lỗi, ngược lại sẽ tỏ thái độ kiểu: “Ôi, những chiếc xương già nua của tôi…” Thật rác rưởi – trừ phi hắn đã trên tám chục tuổi. Và tất nhiên là không phải, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy bực bội thôi.
Rồi để góp phần vào việc xúc phạm thanh danh của chính mình trong lúc len ra khỏi cái hộp diêm “chưa bao giờ rộng rãi hơn” ấy, tôi sẽ vịn lên lần vải xác xơ của chiếc ghế phía trước, lãnh thêm cái liếc mắt từ người đang ngồi đó. Giờ thì kẻ thù ở khắp xung quanh. Cả các cô tiếp viên cũng ghét tôi. Tôi và cái bàng quang chết tiệt của tôi.
Rồi khi quay lại, tôi sẽ phải lặp lại “vũ điệu” đó thêm lần nữa. Nếu đó là hàng ghế ba người và tôi ngồi ở giữa thì còn tệ hại hơn. Chưa kể đến vấn đề xã giao khi đi ngang qua người bên cạnh – đưa của quý hay quay mông về phía họ đây? Tôi ghét ngồi cạnh cửa sổ. Thế nên tôi chờ đợi và cầu nguyện. Mọi người vẫn đang lên máy bay, nhưng cho tới giờ, mọi thứ vẫn ổn. Tôi trông thấy một cô nàng cực kỳ nóng bỏng – ngoài tầm với của tôi, nhưng trong tầm tưởng tượng vốn cực kỳ phong phú của tôi. Sẽ là một chuyến bay dài. Dù bạn đi bất cứ đâu – trong nước hay quốc tế - cũng luôn gặp một cô nàng nóng bỏng. Họ chẳng bao giờ ngồi cạnh bạn cả. Cũng chẳng ngồi cạnh tôi.
y dà, chuyến bay này cũng không có gì khác biệt. Cô nàng lộng lẫy của chuyến bay bước vào. Tôi dùng hết mười phần công lực để lôi mông cô nàng đến chiếc ghế cạnh mình. Không hiệu quả. Nhưng cô nàng đã cười với tôi – ít nhất thì tôi cảm thấy vậy. Cũng có thể cô nàng cười với người tiếp viên hàng không vừa đưa thêm cho mình một chiếc chăn. Chắc vậy.
Danh sách chương