Tôi xuống lầu chờ Chris, cậu bác sĩ thú y. Có lẽ Brady đã đúng khi gọi đây đại loại là cuộc hẹn hò. Nhưng tôi không thực sự xem nó theo cách đó. Cậu ta khá dễ thương, tôi khá ngưỡng mộ cậu ta về những gì cậu ta làm để kiếm sống, nhưng tôi thật tình chỉ muốn đưa cậu ta đi xem vài chỗ hay ho. Thật khó khăn khăn khi chuyển tới một thành phố mới và phải cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, kết bạn với những người mới.

Ý tôi là… tôi có nên xem đây là cuộc hẹn hò không? Lần đầu gặp nhau, tôi và Chris chủ yếu trò chuyện về bệnh ghẻ. Chúng tôi quyết định số tuổi khả dĩ của Strummer, nơi sinh khả dĩ của nó, và rõ ràng đồng tình là nó chưa bao giờ tới châu Á nên sẽ không thể nào bị mắc cúm gia cầm Malaysia. Rồi cậu ta đuổi theo tôi trên vỉa hè, chỉ để bảo đảm tôi đã lấy chiếc bút quà tặng. Và rồi cậu ta hỏi tôi liệu “có biết nơi nào ăn uống đảm bảo không, một nơi gần trong khu nhà cô, và cô không phiền đến đó ăn, cùng với tôi ấy”.

Tôi chưa bao giờ hiểu được tại sao các gã trai phải chờ tới tận khi cửa thang máy sắp đóng hẳn mới thốt ra những câu đầy lúng túng để mời bạn đi chơi. Cứ việc hỏi đi chứ! Hẳn tôi sẽ từ chối, nhưng ít nhất cả hai cũng không phí thời gian. Hẹn hò cũng tựa như việc đẩy khay đồ ăn dọc theo quầy tự phục vụ. Chẳng có món nào trông ngon lành, nhưng bạn biết mình phải chọn thứ gì đó trước khi đến chỗ thu ngân.

Chris xuất hiện, mặc quần kaki và áo len. Trong khoảnh khắc đó, đây không còn là buổi hẹn hò. Xin lỗi! Bạn nói sao cũng được, nhưng tôi ghét quần kaki. Đó là thứ đồng phục vào cuối tuần của những gã lãnh đạo. Tôi không thích có thành kiến về mọi người, thực sự không thích. Nhưng tôi không có hứng thú với những gã mặc kaki. Tôi không tôn thờ Dave Matthews, và tôi chưa bao giờ chơi trò Hacky Sack hoặc Rollerblade. Chồng tôi sẽ không như thế! Tôi dẫn Chris xuống phố. Chúng tôi vào một nhà hang sushi nhỏ xíu chưa được đám đông phát hiện. Những cô làm việc ở đây đều mặc trang phục geisha. Họ trông gò bó tới mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thoải mái rồi. Và họ đeo một túi kỳ lạ phía sau lưng, tôi không biết để làm gì. Nếu là để cho thời trang thì họ cần phải học hỏi thêm.

Chris thật ngọt ngào và chân thành. Cậu ta nói với tôi về thời mười một tuổi rưỡi, bác sĩ hỏi cậu ta đã sẵn sàng về mặt tình dục chưa. Cậu ta bảo là rồi, vì cậu ta muốn tỏ ra ngầu, thế là cậu ta phải ngồi nghe một bài diễn văn bốn mươi lăm phút đầy xấu hổ về tình dục an toàn và cách dùng bao cao su cho đúng.

Sau bữa tối, chúng tôi đi bộ quanh Lower East Side, và tôi chỉ cho cậu ta vài chỗ hay ho cùng những chỗ cậu ta nên tránh – chẳng hạn như khu Phố hạng 3, bị quản bởi lũ Thiên thần Địa ngục. Rồi tôi dẫn cậu ta tới một quán trà nhỏ ấm cúng mình thích. Chúng tôi ngồi đó uống trà bạc hà chocolate.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu Chris có cho đây là một buổi hẹn hò không. Manh mối: Vị trí ghế ngồi rất vớ vẩn, thế nên hiện tại cậu ta ngồi gần hơn một chút, nhưng không còn đối diện với tôi. Hai cánh tay chạm nhau – đã hai lần, tôi đếm mà, và tôi thề nếu mình nói thêm điều gì đó chỉ hơi buồn cười một chút thôi, cậu ta sẽ lợi dụng cơ hội để tăng con số đó lên thành ba. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không hoàn toàn lo lắng, mà là tội lỗi. Tôi ghét cảm giác ngại ngùng khi hai người có cảm nhận khác biệt về nhau. Tôi biết mình sẽ làm gì rồi… Tôi sẽ gán anh chàng cho Sydney.

Ngay lúc đó, nỗi nghi ngờ của tôi được tưởng thưởng. Cậu ta nghiêng tới, gương mặt chỉ còn cách tôi vài centimet, cố gắng hôn tôi. Tôi nghiêng ra sau, đưa tay lên chắn. Ngưng lại đi, nhân danh… cái gì cũng được.

“Này.”

“Không được sao?” Cậu ta hỏi, gương mặt vẫn trơ ra ngay trước mắt tôi. Giờ thì khoảng cách không phải vài centimet, nhưng vẫn là mười mấy centimet, thế là quá gần.

“À… tôi chỉ nghĩ là… tôi không biết. Tôi tưởng chúng ta là bạn.”

“Bạn bè cũng hôn mà”, cậu ta nói.

“Đúng vậy.” Hôn chào nhau, hôn tạm biệt. “Nhưng tôi thực sự cần một bác sĩ thú y tốt.” Cậu lại còn mặc kaki nữa chứ.

“Cô có bác sĩ thú y tốt mà.”

“Nhưng nếu việc này không kết thúc tốt đẹp, tôi sẽ mất một bác sĩ thú y. Khó kiếm bác sĩ thú y tốt lắm. Cậu là người rất cao giá đấy.” Cậu lại còn mặc kaki nữa chứ.

“Tôi nghĩ nên nói là, khó kiếm một người đàn ông tốt lắm. Hẳn là còn khó hơn tìm một bác sĩ thú y tốt. Và nếu cần, tôi có thể lấy gợi ý từ những người yêu cũ.”

“Tôi dám chắc họ sẽ rất hào hứng đây.”

“Tôi thực sự thích em”, cậu ta nói. “Ý tôi là, dù tôi chưa biết em. Nhưng tôi nghĩ hôm nay chúng tôi rất vui khi ở cạnh nhau.”

“Tôi cũng thích cậu.” Chúa ơi, tôi ghét việc này.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra đúng không?”

“Xin lỗi…”, tôi nói.

Một khoảng im lặng khó xử. Tôi cũng ghét khoảnh khắc thế này. Trong lúc chúng tôi ngồi đó, im lặng trong ngượng ngùng, tôi bắt đầu nghĩ đến Brady. Có Chúa mới biết tại sao, nhưng tôi nghĩ đến anh chàng đó. Tôi nghĩ Brady ghen tỵ về việc tôi đi chơi với Chris. Lúc tối tôi chỉ nghĩ cậu ta vẫn phiền toái như mọi khi thôi, nhưng giờ nghĩ lại, tôi chắc chắn cậu ta ghen.

Khi về nhà, quyển catalog Pottery Barn của Brady nằm ngay cửa nhà tôi. Quyển mà tôi đã tốt bụng đưa cho cậu ta để đổi lấy việc giữ quyển catalog Victoria’s Secret của cậu ta.

Có một vài trang được đánh dấu, và khi lật đến trang đính giấy ghi chú có dấu chấm hỏi bên trên, thì tôi nghĩ cậu ta đang hỏi ý kiến của mình. Cậu ta không có bạn bè gì à? Chúng tôi là bạn bè sao? Và không, cậu ta không thể mua cái điện thoại giả cổ ngu ngốc đó được. Không thể tin nổi là cậu ta thậm chí đã nghĩ tới việc đó. Tôi xem lướt qua quyển catalog, xem cậu ta còn chọn thứ gì khác. Đó vẫn chưa phải món tệ nhất.

Tôi rất muốn gõ của nhà cậu ta và cho ý kiến, nhưng tôi sẽ chờ tới mai. Cứ để cậu ta bồn chồn, không biết tôi về nhà lúc mấy giờ, khi nào thì rời khỏi cuộc gặp không-phải-hẹn-hò kia – vốn cậu ta nghĩ là hẹn hò – và Chris cũng thế. Rõ ràng chỉ có tôi là kẻ duy nhất không nhận được tín hiệu ngầm.

Sự thật thì, Chris là một anh chàng đẹp trai. Cậu ta thông minh, hài hước, và là bác sĩ. Tôi sẵn sang đi chơi với cậu ta bất cứ hôm nào. Nhưng nếu phải thành thật, thì tôi nghĩ mình vẫn còn bị tổn thương. Không phải tổn thương, mà hơi e dè một chút. Tôi chưa bao giờ may mắn trong tình yêu. Chưa bao giờ yêu, và cũng không cần thiết. Và quần kaki không liên quan gì cả. Tôi nghĩ mình sợ. Điều này cực kỳ rắc rối, vì như tôi đã nói, tôi cần phải kết hôn trong vòng… à, giờ thì chỉ còn mười bốn tháng. Chậc!

Khi đến chỗ làm, mọi người thông báo rằng Bruce và Jean Paul muốn gặp tôi. Chỉ ba người. Thường đó là tin xấu. Khi biết được họ muốn tôi đến sớm vào hôm sau để gặp mặt, tôi càng chắc chắn – đó đảm bảo là tin xấu. Được thôi! Nhưng dù họ giận dữ cỡ nào, thì tôi cũng đang rất bực đây. Vì tôi phải đi sớm một tiếng đồng hồ chỉ để nhận tin xấu. Chết tiệt! Đó là thời gian trống của tôi mà. Thời gian rảnh của tôi mà. Thời gian tôi được thoát khỏi cái địa ngục này. Còn nữa, tôi có cả một dêm nay để mà sợ hãi cuộc gặp đó.

Tôi thấy Marco trong bếp, đang lồng các giỏ bánh mỳ vào nhau. Tôi bước lại gần, xị mặt ra.

“Kiểu mặt đó là sao?”, cậu ta hỏi.

“Tôi nghĩ mình sắp bị sa thải”, tôi đáp.

“Tôi cũng nghĩ có lẽ vậy.”

“Thật à?” Giờ thì tôi hoàn toàn khiếp đảm. Tôi nghĩ ít ra họ cũng nên cho tôi lời cảnh cáo trước chứ.

“Sao cô nghĩ mình sắp bị sa thải?”

“Vì Jean Paul và Bruce muốn gặp tôi. Vào buổi sáng. Tại sao? Cậu nghe được gì à?”

“Họ chẳng nói gì với tôi cả”, cậu ta nói. Cậu ta xiết ổ bánh mỳ để kiểm tra độ tươi.

“Cậu phải biết gì chứ. Cậu đồng ý khi tôi nói tôi nghĩ mình sắp bị sa thải còn gì!”

“Tôi biết Bruce có nói về việc cô gặp nhiều mâu thuẫn với khách hàng. Có vẻ như cô gặp nhiều mâu thuẫn, đúng không? Nhiều xì căng đan?” Nói đến mâu thuẫn, hẳn hắn ta muốn nói là vấn đề rắc rối. Cũng gần nghĩa. Đó có lẽ lại là cách miêu tả tốt hơn. Tôi sẽ nói rằng khách hàng là những kẻ đê tiện luôn muốn tỏ ra vượt trội, thế nên họ đối xử với tôi như rác rưởi, nhưng đúng, tôi nghĩ mình có “mâu thuẫn” với họ.

“Ừ, tôi có vài mâu thuẫn”, tôi đáp, hơi cười thành tiếng. Thế có vẻ hơi ngớ ngẩn nhỉ, thế nên tôi ngừng lại,

“Đừng để khách hàng khiến cho cô lo lắng và suy sụp”, cậu ta nói. Marco dùng từ “suy sụp” thay vì “mích lòng”. Tôi đã cố gắng dạy cậu ta, nhưng cậu ta vẫn chưa hiểu.

“Mích lòng… và nổi giận”, tôi nói. “Chứ không phải suy sụp và lo lắng.”

“Ừ. Thì giận. Nổi điên. Đừng để khách hàng khiến cô nổi điên.”

“Tôi cố gắng đấy chứ.” Rồi tôi thở dài. “Tôi không phải một phục vụ bàn, Marco”, tôi nói. Đây là lần đầu tiên tôi nói điều đó thành lời. Việc này khiến tôi phát hoảng, vì, vâng, tôi không phải một cô phục vụ bàn, nên có lẽ điều đó khiến hành vi của tôi không bị săm soi… đại loại thế. Nhưng thực ra vì… tôi là một phục vụ bàn. Đó là công việc của tôi.

Hiện tại tôi là một đứa hầu bàn chết tiệt. Đấy là thứ duy nhất để tôi trang trải hóa đơn. Không có công việc này, ổ trứng là khoản dành dụm của tôi sẽ bị đem ra làm món trứng bác chỉ trong nháy mắt. Và dù tôi rất không muốn thừa nhận… đó vẫn là sự thật lạnh lùng, phũ phàng.

Có lẽ tôi cần chấn chỉnh lại, cố gắng hơn nữa để không làm hỏng việc. Thực sự đây không phải vấn đề về kỹ năng. Căn bản chỉ là sự điều chỉnh về thái độ. Hoặc có lẽ đã đến lúc thôi trì hoãn điều tôi vẫn muốn làm từ lúc ở S&M PR rằng, cách nên tránh khi điều hành một công ty PR là tự mở và tự điều hành công ty của riêng mình. Đó là một điều hay ho xuất phát từ công việc tại đó, tôi nghĩ vậy. Họ đã dạy cho tôi thấy rằng tôi không phù hợp để làm việc cho các doanh nghiệp Mỹ nữa. Và tôi chắc như bắp là chính mình cũng không muốn.

“Tôi biết cô không phải một phục vụ bàn”, Marco nói. “Đây là lý do tôi thích cô. Tôi không thích phụ nữ mang được nhiều đĩa hơn tôi.”

Tôi mỉm cười. “Không chỉ là việc tôi mang được bao nhiêu đĩa. Đó là vấn đề về tâm lý”, tôi nói, không chắc mình có đang nói chuyện ngoài tầm hiểu biết của cậu ta không.

“Tôi cũng biết mà. Tôi hiểu cô, Heaven. Hiểu rõ hơn cô nghĩ”, cậu ta nói. Tôi thích cậu ta ghê. Không phải theo cách ấn-cậu-ta-vào-cửa-tủ-lạnh-và-quan-hệ-điên-cuồng… mà theo cách ngọt ngào. Cậu ta là người tốt. Tôi biết cậu ta hiểu tôi đang nghĩ gì, vì cậu ta hỏi, “Ai là người Albani mà cô thích nhất nào?”

“Cậu chứ ai”, tôi xiết tay cậu ta.

“Phải rồi”, cậu ta nói. “Nhưng không may là tôi chẳng có ai cạnh tranh cả”.

“Marco, dù mọi người làm việc tại nhà hàng này đều là người Albani, tôi hứa với cậu, cậu vẫn là người tôi thích nhất.” Cậu ta cười, để lộ một chiếc răng sún. Nó không nằm hẳn về phía trước, mà ở một bên. Cậu ta trông thật độc đáo với miếng băng che mắt và chiếc răng sún, nhưng điều đó chỉ khiến cậu ta đáng yêu hơn.

“Albani ấy à… chán lắm. Chúng tôi chẳng có gì cả”, cậu ta nói. “Ngay cả Bulgaria còn có được một huy chương Olympic, nhưng cái đó vớ vẩn lắm.”

“Tại sao lại vớ vẩn?”

“Vì đó là huy chương về cử tạ. Sau đó thì gã này bị đuổi vì chơi thuốc. Tôi không hiểu được cái môn cử tạ. Môn thể thao ngu ngốc! Tại sao người ta lại xem nó nhỉ? Để thấy một thằng đàn ông nâng một cục kim loại à? Tôi thấy chẳng hay ho gì lắm.”

“Cậu cũng có lý đấy, Marco.” Tôi bật cười.

Có một người đàn ông lớn tuổi ngồi một mình, ăn món Canh Chua. Ông ta hắng giọng. Lại hắng giọng. Rồi lại hắng giọng tiếp, dùng nhiều sức hơn.

Ngay lúc đó, Marco nhấc ông ta khỏi ghế, bắt đầu lắc mạnh. Cậu ta vòng ra sau ông ta, bắt đầu làm động tác Heimlich[1]! Tôi sững sờ. Mọi người đều sững sờ. Nhưng không ai sững sờ bằng người đàn ông đáng thương kia.

[1] Cách chữa bệnh cấp cứu cho người bị ngạt bằng cách ép mạnh vào cơ hoành.

Giờ thì Marco đang đứng sau ông ta, hai tay cuộn thành nắm đấm, xiết vào bao tử ông ta. Với mỗi cú kéo, cậu ta lại nhấc bổng ông ta khỏi sàn, theo đúng nghĩa đen. Khiến ông ta rung lắc như một con búp bê vải. Người đàn ông cố gắng nói giữa những cú giật mạnh nơi bụng.

“Cậu… (giật) đang… (giật) làm… (giật) gì… (giật) thế (giật)?”

“Tôi đang cứu mạng ngài”, Marco nói. “Tôi được huấn luyện chuyên sâu tại Albani chỉ để làm việc này đấy!” Cậu ta tuyên bố, lại giật mạnh hai nắm tay vào người đàn ông.

“Tôi… (giật) không… (giật) cần… (giật) làm Heimlich!”, người đàn ông nói.

“Marco!”, tôi gọi. “Ông ta nói được. Nếu ông ta nói được từ Heimlich, thì ông ta không cần đến nó đâu!”

Marco đặt người đàn ông xuống, nhìn ông ta. “Ngài không sao chứ?”, cậu ta hỏi.

“Không!”, người đàn ông nói. “Ta chỉ đang hắng giọng thôi, vậy mà cậu làm ta muốn chết tới nơi!” Marco trông như thể muốn bật khóc.

“Chúng tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài”, Bruce nói. “Cậu phụ bàn của chúng tôi mới tới Mỹ thôi. Cậu ta rất ngu ngốc, chúng tôi thực sự xin lỗi.”

“Vâng”, Marco nói. “Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi tưởng ngài bị mắc nghẹn một con tôm từ món canh.”

Người đàn ông ném chiếc khăn ăn lên bàn.

“Bữa trưa của ngài được miễn phí ạ”, Bruce nói như máy trong lúc người đàn ông điên tiết bỏ đi. Rồi gã quay lại với Marco. “Đừng bao giờ làm chuyện đó nữa.”

“Lỡ như ông ta bị mắc nghẹn thật thì sao?”, Marco hỏi.

“Để hắn chết luôn đi!” Bruce hét lên, đùng đùng bỏ đi theo sau người đàn ông để thực hiện công việc kiểm soát thiệt hại.

Tôi về nhà, tiếng nhạc từ nhà Brady đang vọng ra chát chúa tới mức tôi có thể nghe thấy từ tận trong thang máy. Tôi bước ra, thẳng tới cửa nhà cậu ta. Cậu ta đang nghe Massive Attack. Tôi đập cửa. Không tiếng trả lời. Tôi lại đập. Không trả lời. Với âm thanh thế này thì tôi cần biết mình không nên xông vào, nhưng cửa hé mở. Thế nên, tôi nghĩ, chơi luôn. Tôi bước vào.

Và tôi chính xác là trông thấy cảnh “chơi luôn” trong nhà. Brady đang “chơi” với con quái vật – bạn gái cũ của cậu ta. Cô nàng ở phía trên, cưỡi cậu ta như một cô nàng chăn bò. Ngay giữa phòng khách. Trên sàn. Tất nhiên, tôi nên xoay người rời đi ngay tức khắc. Nhưng tôi quá sốc, tới nỗi đã đứng đó nhìn hẳn một giây. Một giây theo đúng nghĩa đen. Chỉ cần nhiêu đó để cô nàng điên kia thấy tôi, ngay sau đó là tiếng rống đau đớn của Brady, và tôi biến ra khỏi cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện