Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thẩm Niệm Niệm bị bắt giam mấy ngày rồi được thả ra.

Tội danh Văn Dương phạm phải là mưu sát không thành, nhưng ban đầu, Thẩm Niệm Niệm không biết rõ kế hoạch và hành vi của anh ta, sau khi biết được thì lập tức thông báo cho Thương Giới, Thương Giới báo cảnh sát, kịp thời ngăn cản hành động của Văn Dương.

Sau khi chuyện được điều tra rõ ràng, Thẩm Niệm Niệm được phóng thích.

Bố mẹ Thẩm niệm tình cũ, không khởi tố cô ta, nhưng cũng không muốn gặp cô ta nữa, cô ta hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm.

Thẩm Niệm Niệm run rẩy ra khỏi đồn cảnh sát, cảm giác toàn bộ thế giới u ám đi.

Bên ngoài đồn cảnh sát, có một đôi vợ chồng đang cười nhìn cô ta, tựa như con chuột thấy được mỹ vị.

Vợ chồng Tần Tạo Lâm.

Thẩm Niệm Niệm không còn nhà để về, vợ chồng Tần Tạo Lâm đưa cô ta về nhà mình.

"Tất cả chỉ là hiểu lầm, cảnh sát nói rõ rồi, thì ra đại minh tinh không phải cháu gái của chú thím, thím biết ngay mà, Tiểu Lị nhà chúng ta rất hiểu chuyện nghe lời, sao lại không nhận chú thím được."

Gương mặt bóng dầu của Tần Tạo Lâm đầy ý cười: "Thì ra cháu mới là cháu gái của chú thím, nào, cùng chú về nhà, về nhà là tốt rồi, có chuyện gì để sau rồi nói."

Nhà rất nhỏ, một tầng, không đến mấy chục mét vuông, sô pha để đủ thứ lộn xộn, trên bàn trà là sách vở vứt lung tung, toàn bộ căn nhà có mùi ẩm mốc cũ kỹ.

Thẩm Niệm Niệm không khỏi nhíu mày: "Chỉ có hai phòng, tôi ngủ ở đâu?"

Tần Tạo Lâm vốn muốn nói cháu ngủ phòng khách, Đường Mai Phân lập tức dùng khuỷu tay thúc ông ta: "Cháu ngủ ở phòng em họ cháu, để em cháu ngủ sô pha."

Tần Nhạc Nhạc đang chuyên chú xem TV, nghe vậy thì lập tức kêu lớn: "Không! Sao con phải ngủ sô pha! Sao chị ta không thể ngủ sô pha!"

"Chị ấy là chị con!"

"Không đấy! Con không chịu!"

Tần Nhạc Nhạc ngồi dưới đất ăn vạ, Tần Tạo Lâm qua đó cho một cái bạt tai, Tần Nhạc Nhạc khóc lớn, ánh mắt nhìn Thẩm Niệm Niệm tràn ngập uất ức, không cam lòng và oán trách.

Thẩm Niệm Niệm bị cậu bé ồn ào đến mức đau đầu, mặt không biểu tình xách theo hành lý của mình, vào phòng Tần Nhạc Nhạc, đóng cửa lại thật mạnh, nhốt cả nhà họ bên ngoài.

Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường nhỏ, bên tường là một đống thứ lung tung, một cái bàn học nho nhỏ đối diện cửa sổ, tường giấy đã bong tróc từng mảng.

Nơi này, so với nơi cô ta từng ở, quả thực là cách biệt một trời.

Phòng cũng không cách âm, ngoài cửa vang lên giọng Tần Tạo Lâm: "Chậc, thật sự xem mình là tổ tông sao."

Đường Mai Phân nói: "Ông phải hầu hạ nó như tổ tông, sau này nhà chúng ta mới có thể dựa vào nó."

"Một con nhóc không quyền không thế, tính tình còn rất xấu, có gì đáng tin?"

"Ông không hiểu rồi." Đường Mai Phân giải thích: "Nhà họ Thẩm là nhà nào, tùy tiện mở miệng đã đủ để chúng ta ăn cả đời! Nó chính là tiểu thư nhà họ Thẩm, chúng ta còn có thể không hầu hạ?"

Tần Tạo Lâm hừ lạnh: "Tiểu thư nhà họ Thẩm còn phải đến nhà chúng ta ở? Không phải đã nói rõ bố mẹ bên kia không cần nó nữa sao, đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi!"

"Sao vậy được! Đều nói ân sinh không bằng ân nuôi, tình cảm mười mấy năm, có thể nói không cần là không cần sao? Tôi dám cam đoan, chỉ cần bố mẹ bên kia hết giận sẽ đưa con gái về, đến lúc đó, không phải chúng ta và nhà họ Thẩm là thân thích sao, chúng ta nắm chặt cái bánh vàng Tần Tiểu Lị này, tiền nuôi hàng tháng là không thiếu được, vấn đề nhập học của Nhạc Nhạc cũng có thể giải quyết."

Tần Tạo Lâm cân nhắc trong đầu, cảm thấy có lý.

"Ông nói nhỏ chút, tối ra ngoài mua con cá, chúng ta cần phải hầu hạ vị đại tiểu thư này."

...

Mấy ngày nay, Giang Tỉnh Tỉnh có vẻ tâm sự nặng nề, Thương Giới hiểu sự băn khoăn của cô, nhưng anh không vạch trần.

Giang Tỉnh Tỉnh một mình nghĩ tới nghĩ lui không có kết quả, cuối cùng vẫn chần chừ đến cạnh bàn làm việc Thương Giới, nắm ống tay áo anh, nhẹ nhàng kéo kéo.

Trong máy tính Thương Giới đang chiếu trực tiếp bản tin tài chính kinh tế hôm nay, thấy cô đến, anh khép màn hình, nhìn cô: "Sao thế?"

Giang Tỉnh Tỉnh do dự một lát, đắn đo hỏi: "Tháng sau anh rảnh không?"

Thương Giới vuốt tóc cô ra sau, dịu dàng nói ra hai chữ hoàn toàn trái ngược với hành động của anh.

"Không."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

"Hôm gặp nhà họ Thẩm, anh đi cùng em đi."

Thương Giới liếc cô, nhàn nhạt nói: "Đi ăn cơm với bố mẹ và anh trai, chuyện rất bình thường, em sợ gì chứ?"

"Nhưng em không quá quen với họ, lỡ không biết nói gì thì sao, xấu hổ lắm, anh đi cùng em, tốt xấu gì cũng có thể giúp em ứng phó vài câu."

"Không phải em và Thẩm Sơ Ngôn là bạn tốt sao?"

"Thẩm Sơ Ngôn còn được, nhưng bố mẹ anh ấy, trước đây em từng gặp một lần, họ còn muốn em làm con dâu họ!"

Thương Giới xoa trán, đúng là xấu hổ thật.

"Tóm lại, trốn tránh cũng vô dụng, dũng cảm đối mặt đi." Anh vỗ vai cô: "Cố lên."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Đại gia anh quá láu cá rồi, trả lời như không trả lời.

"Thật ra không cần nghĩ quá nhiều." Thương Giới bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình: "Em và Thẩm Niệm Niệm hồi còn nhỏ giống nhau đến bảy tám phần, dựa theo tư duy bình thường, con gái bị bắt cóc bình an trở về, chuyện bố mẹ chú ý là tình trạng cơ thể và tâm lý con cái, rất ít khi nghĩ đến đứa nhỏ này rốt cuộc có phải con mình không, lúc anh quay về, nhân cách thứ hai được sinh ra, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, bố mẹ anh cũng không nghĩ đến việc đi làm xét nghiệm ADN."

Anh bình tĩnh như thường: "Ai có thể nghĩ đến, thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, hai đứa trẻ không hề có bất cứ quan hệ huyết thống gì, lại giống y hệt nhau."

"Cho nên ý anh là hy vọng em có thể hiểu cho họ sao?" Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Thương Giới hỏi: "Tha thứ cho họ?"

"Trong lòng em chưa từng hận, cần phải tha thứ sao?" Thương Giới đã sớm nhìn thấu tâm tư cô: "Em chỉ không biết nên xử lý mối quan hệ này thế nào mà thôi."

Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ nói: "Em rất sợ, lỡ mà hai cô chú ấy ôm em khóc, nhưng một giọt nước em cũng không chảy được, có thể sẽ quá lạnh nhạt không, còn có, nếu họ kêu em gọi bố mẹ, em không gọi được thì sao?"

"Cứ làm theo tình cảm của em, không cần suy xét quá nhiều." Thương Giới bình tĩnh nói: "Thuận theo tự nhiên là phương thức xử lý tốt nhất, giờ em là người trưởng thành rồi, không phải đứa trẻ nữa."

Người trưởng thành, chắc sẽ hiểu cách xử lý cảm xúc của mình.

"Hơn nữa anh tin, bố mẹ em sẽ chờ em, họ sẽ không làm em khó xử."

Sau khi nói chuyện với Thương Giới, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác tâm tình thoải mái hơn nhiều.

"Anh sẽ đi cùng em chứ?"

"Nghĩ gì đấy, dĩ nhiên là anh sẽ đi." Thương Giới xoa đầu cô, mặt mày dịu dàng: "Đây là chuyện lớn trong đời em, nhất định anh sẽ ở đó."

"Vậy vừa rồi anh còn nói không có thời gian."

"Nói đùa không được à?"

"Hừ, sao cũng được."

Chỉ cần Thương Giới đi cùng cô, cô sẽ an tâm hơn rất nhiều, cứ làm như anh nói, thuận theo tự nhiên.

Giang Tỉnh Tỉnh đảo mắt, phát hiện từ lúc người nào đó nói "cứ làm theo tình cảm của mình", tay anh vẫn luôn đặt trên ngực cô.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Phiền lấy móng vuốt đi, cảm ơn.

...

《 Phượng Loan 》 đóng máy, bản quyền phim được bán cho một trang web lớn nhất trong nước, trên mạng và đài truyền hình đồng thời phát hành, từ lúc phát sóng tới nay, lời khen như nước, tuy là rượu cũ, nhưng có Giang Tỉnh Tỉnh và Thẩm Sơ Ngôn, khiến cho bình rượu này trở nên thuần hậu ngon miệng, khán giả vô cùng thưởng thức.

Mỗi một tập lên sóng, những gì liên quan đến đều lên hot search, tạo nên hiệu ứng rất lớn.

Công ty của Giang Tỉnh Tỉnh cũng mượn cơ hội này, rèn sắt khi còn nóng, nhận không ít show cho cô. Khí chất thần tượng Giang Tỉnh Tỉnh rất tốt, nhưng người trong giới đều biết, cô đi theo phái thực lực, bởi vậy, Thương Giới cho cô ý kiến, cố gắng ít tham gia show lại.

Thương Giới cố ý để cô bước thêm một bước cao hơn, gia nhập điện ảnh quốc tế.

Chiều hôm đó, Giang Tỉnh Tỉnh được mời tham gia một show thời trang quốc tế, làm khách quý, lên sân khấu trao giải thưởng.

Sau khi show diễn kết thúc, Giang Tỉnh Tỉnh đi ra ngoài, lấy điện thoại xem thời gian, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ, là Giang Trí gọi đến.

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng gọi lại: "Anh, tìm em có chuyện gì à?"

Trong điện thoại, giọng Giang Trí có phần chần chờ: "Vừa rồi anh có đi ngang qua tòa nhà Ánh Sao, thấy poster của em bên ngoài, nghe nói em ở bên trong, anh muốn vào xem em, nhưng bảo vệ không cho vào."

"Em đang ở tòa Ánh Sao, bên này cần giấy mời, không có thì không vào được."

"Đúng vậy, nên anh muốn ở ngoài chờ em."

"Anh, anh còn ở ngoài đó không?"

"Vẫn đang ở."

"Giờ em ra tìm anh."

"Được, anh chờ em."

Lúc Giang Tỉnh Tỉnh đứng dậy ra cửa, có xem thời gian cuộc gọi thứ nhất, là một tiếng trước.

Không biết vì sao, tim cô đột nhiên thắt lại.

Bầu trời âm u, mưa bụi rơi lất phất, rất nhỏ, thưa thớt, lúc này đúng là thời tiết lạnh lẽo của tháng ba, mưa bụi đậu trên mặt, cảm giác lạnh thấu tim.

Giang Tỉnh Tỉnh tìm được Giang Trí ở giao lộ, anh mặc một chiếc áo khoác bạt màu xanh đậm, hơi cúi đầu, một tay đặt ở trong túi, một tay khác cầm một túi trứng gà nhỏ.

Người đã qua tuổi trung niên, trên mặt khó tránh khỏi việc lưu lại dấu vết của năm tháng, mà tính cách anh ấy vốn trung hậu thành thật, cũng khiến cả người anh ấy nhìn chín chắn trưởng thành.

Giang Trí gần bốn mươi tuổi, lớn hơn Giang Tỉnh Tỉnh một giáp, bà Giang tuổi cao, khi còn nhỏ, Giang Tỉnh Tỉnh được Giang Trí chăm sóc, gần như có thể nói là được anh nuôi lớn.

Giang Trí trung hậu lương thiện, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, một bước một dấu chân. Một thiếu niên mười bảy tuổi, dắt theo một cô bé ngây thơ không mở miệng nói chuyện, anh cả như cha, dù là nuôi lớn hay giáo dục, Giang Trí đều hết sức chăm chú cho cô.

Khi còn nhỏ, câu anh thường nói với Giang Tỉnh Tỉnh nhất là: "Học diễn kịch, trước hết phải học làm người."

Sống cuộc đời của mình cho tốt, rồi hãy đi diễn người khác, đừng lẫn lộn đầu đuôi, nếu không sẽ lạc trong nhân vật, mất đi chính mình.

Biết bao người đã mất đi bản thân, như Văn Dương, Tống Tiêu Tiêu, An Mạn... Giang Tỉnh Tỉnh may mắn vì mình không phải như vậy.

Giang Trí dạy cô rất nhiều điều.

Anh cả như cha, ân nặng như núi.

"Anh, anh muốn tìm em thì cứ nói, hẹn chỗ gặp mặt là được, sao phải ở đây chờ!" Giang Tỉnh Tỉnh chạy chậm qua, che dù cho Giang Trí.

"Anh nghĩ bình thường em rất bận, hẹn riêng sẽ lãng phí thời gian của em, giờ không phải vừa vặn gặp được sao, thế nên mới nói cho em."

"Em cũng đâu có bận rộn như vậy." Cô oán trách: "Cuối tuần này em còn chuẩn bị về rạp hát xem mọi người, tiết mục 《Đồng nội》 lưu diễn cả nước thế nào?"

"Khá tốt, chị Minh Cẩn của em càng diễn càng giỏi, lên sân khấu như cá gặp nước, truyền tải được hết thần thái của nhân vật."

Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Chị ấy luôn rất lợi hại."

"Nhưng mà..." Giang Trí thở dài một tiếng rất nhỏ, vẻ mặt hơi nặng nề.

"Sao thế?"

"Cũng không có gì, con bé kia chính là như vậy, trên sân khấu rất sống động, dưới sân khấu lại như yêu tinh động Bàn Tơ, không có tinh thần, cũng không phải ngày một ngày hai."

Giang Tỉnh Tỉnh bị cách hình dung của Giang Trí hình làm cho tức cười: "Gì mà yêu tinh bàn động Bàn Tơ chứ, anh hình dung chị em vậy sao?"

Nhưng lại rất đúng.

Cô nói: "Minh Cẩn luôn như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai, một năm hai năm."

Giang Trí lắc đầu: "Nút thắt trong lòng con bé, nó phải tự mình khai thông, nếu không thì sẽ càng ngày càng chìm sâu, chìm xuống thì không ngoi lên được."

"Việc này đâu có dễ, anh giới thiệu bạn trai cho chị ấy đi." Giang Tỉnh Tỉnh nói đùa: "Chắc chắn yêu đương có thể khiến chị ấy có tinh thần."

"Tên Lục Vô Khuyết muốn phá hủy đoàn kịch nhà chúng ta kia, cậu ấm nhà giàu, vì sao mấy năm nay lại nương nhờ ở đoàn kịch chúng ta không chịu đi, không phải vì Minh Cẩn sao?"

"Đáng tiếc Tương Vương cố ý, thần nữ vô tâm [1]."

Giang Trí như nghĩ đến gì đó, hỏi Giang Tỉnh Tỉnh: "Cái cậu luôn đi bên cạnh Thương Giới, tên gì Xuyên đấy."

"Lâm Xuyên."

"Không sai, là cậu ta, em cảm thấy cậu ta thế nào, anh thấy Minh Cẩn có ấn tượng tốt với cậu ta, ngày thường họ có liên lạc không, em nói chuyện với cậu ta xem, Minh Cẩn là trụ cột của đoàn kịch chúng ta, không phải không xứng với cậu ta."

Giang Tỉnh Tỉnh biết, Giang Trí rất có trách nhiệm với người khác, chuyện mấy người trẻ ở đoàn kịch, anh đều phải nhọc lòng, quả nhiên là anh trai nhà người ta.

"Xin anh đấy, anh đừng nhiệt tình làm bà mối cho người ta vậy được không." Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ nói: "Chuyện người trẻ, tự có kế hoạch của mình."

"Haiz, cũng đúng, thôi quên đi, anh mặc kệ."

"Đúng rồi, anh còn chưa nói hôm nay anh tìm em có chuyện gì đâu."

Giang Trí do dự thật lâu, muốn nói lại thôi: "Thôi, không có gì."

"Có gì thì cứ nói."

"Khoảng thời gian trước em gọi điện thoại, nói tìm được bố mẹ, anh chưa kịp hỏi rõ ràng, bên kia... có tốt với em không?"

Giang Tỉnh Tỉnh biết, đây mới là mục đích Giang Trí chờ ở đây, chắc chắn là anh bị vấn đề này quấn lấy, trong lòng có khúc mắc.

"Anh, em vẫn chưa gặp họ."

Giang Trí kinh ngạc nhìn cô: "Không gặp? Sao lại không gặp?"

"Anh, em nói thẳng luôn, anh và bà ngoại vĩnh viễn là người nhà của em, việc này không thể xóa bỏ được, em luôn thân thiết với mọi người hơn."

"Con nhỏ này... Nói cái gì đấy, bên kia mới là bố mẹ ruột của em."

"Anh cũng là anh ruột của em."

Anh nói với giọng điệu hơi ghen tị: "Anh thì anh ruột gì chứ, anh ruột em là đại minh tinh đấy."

"Anh nói gì đấy?" Giang Tỉnh Tỉnh cao giọng: "Còn nói vậy nữa, em sẽ giận."

Đôi mắt Giang Trí hơi đỏ lên, nhưng cục đá lơ lửng nơi đáy lòng cũng rơi xuống, thật ra anh rất sợ, sợ sau khi Giang Tỉnh Tỉnh tìm được người thân của mình, anh sẽ mất đi cô em gái luôn đi sau mình từ nhỏ đến lớn.

Giang Tỉnh Tỉnh hẹn Giang Trí cùng đi gặp bố mẹ Thẩm, bà ngoại tuổi lớn, tàu xe mệt nhọc không tiện đi, Giang Trí là anh cả, để anh ra mặt cũng được.

Tính cách Giang Trí nội liễm, ban đầu còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cuộc gặp quan trọng như vậy, anh cũng biết, mình cần phải xuất diện.

Chuyện gặp mặt do một tay Thẩm Sơ Ngôn xử lý, cẩn thận lại chu đáo, anh ấy đặt chỗ ở một tiệm cơm nổi danh khắp thành phố Giang, không phải khách sạn lớn.

Thứ nhất là suy xét đến khẩu vị, thứ hai là không muốn khiến người thân bên kia của Giang Tỉnh Tỉnh áp lực, muốn xây dựng một hoàn cảnh gặp mặt tương đối nhẹ nhàng.

Xuất phát từ sự lễ phép, dĩ nhiên Giang Tỉnh Tỉnh và Thương Giới đến trước, chờ người nhà họ Thẩm, nhưng lại không ngờ, hai ông bà còn đến sớm hơn.

Thẩm Sơ Ngôn nhẹ nhàng giải thích với cô: "Sốt ruột gặp con gái, hôm qua hai người họ ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay mẹ còn đi thẩm mỹ viện, bố ở nhà thử hơn mười bộ tây trang đấy."

Giang Tỉnh Tỉnh nghe vậy, không còn quá căng thẳng nữa.

Sau khi giới thiệu với nhau, mọi người ngồi xuống, bên trái Giang Tỉnh Tỉnh là Thương Giới, bên phải là Giang Trí, bố mẹ Thẩm làm trưởng bối, ngồi ở đối diện.

Cảnh tượng ôm nhau khóc lóc khủng bố mà Giang Tỉnh Tỉnh tưởng tượng không hề xảy ra, nhà họ Thẩm là danh gia, cử chỉ khéo léo, mặt ai cũng có ý cười.

Giang Tỉnh Tỉnh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giới thiệu xong, mọi người vui vẻ hoà thuận ăn cơm, dù không ôm nhau khóc lóc, nhưng Phạm Nhã Trân và Thẩm Túc Sơn vẫn nhìn Giang Tỉnh Tỉnh vài lần, tình cảm đong đầy căn bản là không áp chế được. Phạm Nhã Trân cầm lòng không được gắp thức ăn cho Giang Tỉnh Tỉnh, kêu cô ăn nhiều hơn, còn muốn mời cô đến nhà chơi.

Mà Thẩm Túc Sơn nhẹ nhàng dùng khuỷu tay nhắc nhở bà, đừng như vậy, bà càng như vậy, càng khiến con cái cảm thấy áp lực.

Hành động quan tâm không thể kiềm chế được của mẹ, cùng sự săn sóc kìm nén của bố, Giang Tỉnh Tỉnh đều có thể cảm nhận được, cô cũng nhớ lại rất nhiều chuyện khi nhỏ.

Tuy rất nhiều hình ảnh đã mơ hồ không rõ, nhưng cô vẫn nhớ giọng nói dịu dàng của mẹ, cô cũng còn nhớ, hồi nhỏ bố luôn để cô ngồi trên đầu mình, mang cô đi ngắm sao trời, nói Niệm Niệm chính là ngôi sao nhỏ nhà chúng ta...

Bao nhiêu năm từ biệt, cô trưởng thành, tóc của bố mẹ cũng đã hai màu.

Nghĩ đến đây, rất nhiều tình cảm tự nhiên mà lắng đọng lại trong lòng.

Thương Giới để tay xuống chân cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Anh luôn có thể cảm nhận được cảm xúc Giang Tỉnh Tỉnh thay đổi đầu tiên, dùng động tác này để nói cho cô, không cần đau lòng, anh sẽ luôn ở cạnh em.

Thẩm Túc Sơn vô cùng biết ơn Giang Trí đã chăm sóc con gái mình, mà phần cảm kích này, ngôn từ không có cách nào biểu đạt, dĩ nhiên, tiền tài lại càng không, Thẩm Túc Sơn sẽ không làm ra bất cứ hành vi gì thất lễ. Nhưng ông vẫn hỏi thăm chuyện đoàn kịch nhà họ Giang, quyết định âm thầm trợ giúp.

Ăn cơm xong, người một nhà ra đại sảnh, Phạm Nhã Trân đi tới nắm tay Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh cũng thuận theo tự nhiên mà nắm tay bà, nở nụ cười, hai mẹ con đi cùng nhau.

Kế hoạch tiếp theo Thẩm Sơ Ngôn sắp xếp là mời mọi người đến nhà, lại không ngờ, vừa ra khỏi tiệm cơm, bên cạnh cây ngô đồng ngoài cửa, Thẩm Niệm Niệm rưng rưng nước mắt, đáng thương nhìn bố mẹ Thẩm.

"Bố, mẹ, bố mẹ thật sự không cần Niệm Niệm nữa sao?"

Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác được rõ ràng bước chân Phạm Nhã Trân khựng lại, bàn tay nắm tay Giang Tỉnh Tỉnh cũng trở nên cứng đờ.

Thẩm Sơ Ngôn đi ra phía trước, kéo Thẩm Niệm Niệm sang một bên: "Có chuyện gì cũng đừng nói ở đây."

Thẩm Niệm Niệm cố gắng tránh khỏi Thẩm Sơ Ngôn, chạy đến trước mặt Phạm Nhã Trân và Thẩm Túc Sơn, rưng rưng nói: "Bố, mẹ, giờ con không có chỗ nào để đi, bố mẹ thật sự nhẫn tâm không cần Niệm Niệm sao?"

Phạm Nhã Trân nghiêng đầu, không nói gì, Thẩm Túc Sơn mở miệng nói: "Cô nên về với người thân của mình, đừng đến tìm chúng tôi nữa."

Thẩm Niệm Niệm chất vấn: "Bố, chẳng lẽ bố thật sự không nhớ tình cảm bố con bao nhiêu năm qua sao? Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tốt xấu gì con cũng là đứa con gái bố mẹ nuôi mười mấy năm, mà cô ta..."

Cô ta chỉ Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô ta vừa quen bố mẹ được mấy ngày, cho dù có quan hệ huyết thống, nhưng cô ta đã có người thân của mình, sẽ không xem bố mẹ là bố mẹ ruột như con đâu, cô ta có gọi hai người là bố mẹ không!"

"Đủ rồi!" Thẩm Túc Sơn cắt ngang: "Cô còn dám nói tình cảm bố con gì đó với tôi, nếu không phải cô cố tình lừa gạt, nhà chúng tôi sẽ cốt nhục chia lìa bao nhiêu năm vậy sao! Nếu năm đó cô chịu nói thật, nhà chúng tôi đã sớm đoàn tụ!"

"Con không nói cũng vì muốn làm con gái bố mẹ mà!" Thẩm Niệm Niệm lã chã rơi lệ: "Con xem bố mẹ như bố mẹ ruột, tình cảm nhiều năm qua, chẳng lẽ bố mẹ thật sự nhẫn tâm cắt đứt sao!"

"Được rồi, Thẩm Niệm Niệm." Thẩm Sơ Ngôn không muốn để nhiều người nhìn cô ta ầm ĩ như vậy: "Không cần nói nữa, giờ bố mẹ đang nổi nóng, cô đừng ở đây náo loạn nữa."

"Anh, anh vẫn thương em phải không?" Thẩm Niệm Niệm nắm chặt tay Thẩm Sơ Ngôn: "Nhất định là anh vẫn còn thương em, anh giúp em khuyên nhủ bố mẹ được không, em xin anh, em thật sự không muốn về nhà họ Tần nữa, nhà bọn họ vừa dơ vừa hôi, đã vài ngày em không ngủ, giờ đang ở khách sạn, thẻ sắp hết tiền rồi, em thật sự không biết nên làm sao, anh, anh nhất định phải giúp em."

Thẩm Sơ Ngôn kéo tay cô ta ra, lạnh lùng nói: "Cô đã hai mươi tư tuổi, nên học cách tự lập, trước đây cô không muốn ra ngoài làm việc, bố mẹ nuôi cô, nhưng giờ cô đã không còn là con cái nhà họ Thẩm chúng tôi, chúng tôi không hề có bất cứ nghĩa vụ gì với cô, cô tự giải quyết đi."

Lúc này, vài chiếc xe chạy đến, người một nhà lần lượt lên xe.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trong xe, liếc mắt nhìn Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Niệm Niệm đỏ mắt, hung tợn trừng mắt với cô.

Thương Giới nâng cửa kính đen như mực lên, kéo đầu cô lại.

"Thế giới này có đủ loại người." Anh xoa đầu cô, giọng bình tĩnh: "Tranh giành, hãm hại, nhe răng nhếch miệng, bộ mặt xấu xí... Anh sẽ không để em bị ai làm hại nữa, tuyệt đối không."

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu cười với anh: "Được, em thấy thân thủ Lâm Xuyên khá tốt, anh Thương có thể để anh ấy làm vệ sĩ cho em, cùng em đến phim trường, làm trợ lý số hai cho em không?"

Lâm Xuyên đang lái xe phía trước nghe thế, xuyên qua kính chiếu hậu, không ngừng nháy mắt với Thương Giới.

Thương Giới không phản ứng với anh ấy, thong dong nói: "Lâm Xuyên là trợ lý đứng đầu của anh, cho em chỉ có thể là số hai?"

"Đúng rồi, anh ấy còn phải xếp sau Lộ Tiểu Đao."

"Bắt nạt người ta quá rồi đấy!" Lâm Xuyên không khỏi lên tiếng, biện hộ cho mình: "Quá đáng!"

"Tổng giám đốc Thương có thể vì em, nhịn đau bỏ vật yêu thích không?" Giang Tỉnh Tỉnh nắm cà vạt Thương Giới, kéo anh lại gần mình, cắn nhẹ môi dưới của anh.

Khóe môi Thương Giới nhếch lên: "Em muốn, không có gì không nỡ, chỉ là anh sợ em dùng không quen."

"Trợ lý Lục tài giỏi nhanh nhẹn, thông minh lại cơ trí, muốn đánh là có thể đánh, nhân tài như vậy, đâu phải muốn là tìm được, sao lại dùng không quen."

Thương Giới cúi đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, vẻ mặt nghịch ngợm, đôi mắt hạnh chứa bảy phần vui đùa ba phần nghiêm túc, như đang khảo nghiệm sự chân thành của anh.

Thương Giới nhướng mày, bình tĩnh nói: "Thích thì cứ lấy, nhưng cậu ta làm sai chuyện gì, đừng có đến than phiền với anh."

"Cảm ơn tổng giám đốc Thương."

Trong kính chiếu hậu, Lâm Xuyên nhìn Thương Giới vô cùng đáng thương, vẻ mặt thống khổ, sống không bằng chết.

Thương Giới chột dạ chỉnh cà vạt của mình, lạnh nhạt nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, cô ấy là phu nhân của cậu, chuyện cô ấy phân phó, cậu làm là đương nhiên."

"Nhưng đại tổng, việc sắp xếp lịch trình cho anh thì sao?"

"Công ty nhiều người như vậy, thiếu cậu cũng không chậm trễ gì."

Lâm Xuyên tủi thân bĩu môi: "Anh như vậy là đả kích lòng tự tin của tôi."

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai anh ấy: "Tôi chỉ mượn anh mấy ngày thôi, có chuyện tốt, vui lên đi."

Ban đầu Lâm Xuyên cho là Thương Giới nói đùa, không ngờ rằng hai người này càng nói càng hăng hái, thật sự muốn bán anh ấy đi.

Người này, trước kia luôn rất nguyên tắc, lúc này vì dỗ vợ vui vẻ, nguyên tắc gì đó, căn bản không tồn tại!

...

Ngày hôm sau, quả nhiên Giang Tỉnh Tỉnh mang Lâm Xuyên ra cửa.

Thương Giới đứng ở cổng lớn biệt thự Vọng Giang, ánh mặt trời chói mắt, anh mặc áo sơ mi màu trắng, tay đút vào túi, hơi nhíu mày, trơ mắt nhìn Giang Tỉnh Tỉnh nhét Lâm Xuyên vào xe.

Trước khi lên xe Lâm Xuyên cũng lưu luyến xoay người, lên xe xong còn hạ cửa kính xuống, quay đầu nhìn đại tổng của anh ấy.

Thương Giới phất tay, ý bảo anh ấy đừng nhìn.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn hai người này, cảm giác như mình đang cầm gậy đánh uyên ương.

"Hai người đủ chưa, đừng khiến tôi nghĩ hai người có tư tình."

Lâm Xuyên lẩm bẩm: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng xa anh ấy quá năm tiếng, giờ tôi rất bất an, rất sợ hãi."

"Vậy giờ anh cần thích ứng dần dần, có lẽ mấy ngày nay anh sẽ không gặp được anh ấy." Giang Tỉnh Tỉnh thắt dây an toàn cho Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên mở to hai mắt: "Có ý gì?"

Giang Tỉnh Tỉnh dẫm chân ga: "Đi cùng tôi là biết."

Cô dẫn anh ấy đến một tiểu khu, khu dân cư không tính là xa hoa, nhưng cửa trước cửa sau đều có bảo vệ, khuôn viên cũng không tồi.

"Phu nhân, cô mang tôi tới đây làm gì?"

"Chờ lát nữa là biết."

Giang Tỉnh Tỉnh mang Lâm Xuyên quanh co lòng vòng trong tiểu khu, xuyên qua vườn hoa, vào một tòa nhà phía sau, đi thang máy lên tầng năm, dừng trước một cửa đơn.

Giang Tỉnh Tỉnh gõ cửa: "Có ai ở nhà không?"

"Tới đây, đừng gõ, gõ hỏng rồi em có đền không?"

Nghe thấy giọng nữ quen thuộc hơi khàn này, máu toàn thân Lâm Xuyên dồn về đại não, anh ấy kéo ống tay áo Giang Tỉnh Tỉnh, thấp giọng hỏi: "Phu nhân, tôi có thể ở bên ngoài chờ cô không?"

Giang Tỉnh Tỉnh giữ chặt cổ tay anh ấy: "Chạy cái gì, đâu có ăn anh."

Cửa thiết kế chống trộm mở ra, Minh Cẩn mặc váy ngủ mỏng manh xuất hiện ở cửa.

Váy ngủ màu vàng hồng, kiểu chiết eo, làn váy chỉ qua mông, bao lấy bờ mông tròn trịa, hai dây áo lỏng lẻo, phong cảnh nội bộ nhìn không sót gì.

Vốn nghĩ chỉ có mình Giang Tỉnh Tỉnh, Minh Cẩn ngay cả áo khoác cũng lười mặc đã ra mở cửa, hoàn toàn không ngờ, phía sau cô còn có một người đàn ông.

Giang Tỉnh Tỉnh đảo mắt, nhìn thân hình dụ hoặc của Minh Cẩn, gian nan nuốt nước miếng: "Chị, chị cứ mở cửa cho em vậy à?"

Sắc mặt thong dong của Minh Cẩn đột nhiên hoảng loạn, vội vàng xoay người, oán trách: "Ai biết em mang anh ta tới đây."

Mặt Lâm Xuyên đã sớm đỏ lên, quay người đứng ven tường, không dám vào cửa, cũng không dám nói chuyện.

Giang Tỉnh Tỉnh vào phòng, ngồi trên sô pha. Mà Minh Cẩn mặc áo khoác, không kéo khóa kéo, dùng tay ôm lại, mới nói với người đàn ông ngoài cửa: "Anh Lục, anh vào đi."

Lâm Xuyên không vào, nói: "Tôi ở cạnh cửa chờ hai người."

Vào nhà của con gái, tóm lại là không hay.

Minh Cẩn nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, thấp giọng hỏi: "Em mang tên ngốc này tới nhà chị, rắp tâm gì đấy?"

"Không phải chị rất thích anh ấy sao?"

"Con mắt nào của em thấy chị thích anh ta?"

"Chị không thích anh ta mà còn ngủ với anh ấy."

"Không ngủ được!"

Nghĩ đến chuyện đêm đó, Minh Cẩn nở nụ cười: "Tên ngốc này chịu không được, chị dùng tay giải quyết cho anh ta."

Giang Tỉnh Tỉnh ho nhẹ một tiếng: "Không, không cần phải nói kỹ càng như vậy."

Cô nhìn hành lý mới thu thập được một nửa giữa đất, nói với Minh Cẩn: "Hai ngày nay chị về quê xử lý chuyện nhà, ở đó có một đống thân thích lợi hại, em sợ chị bị thiệt nên kêu Lâm Xuyên về với chị."

"Em mối khách cho chị à!"

"Nói chuyện kiểu gì đấy." Giang Tỉnh Tỉnh đập cô ấy: "Lâm Xuyên đi theo Thương Giới từ nhỏ, là học sinh ba tốt thanh niên năm tốt, chị đừng dạy hư anh ấy."

"Không phải anh ta rất bận sao?" Minh Cẩn thấp giọng nói: "Không cần đi cùng chị, cứ để anh ta làm việc của mình."

"Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, Lâm Xuyên đều đi theo chủ anh ấy, ngay cả kỳ nghỉ cũng đi theo, ở chung nhà với chủ, không phải em đang tìm cơ hội cho anh ấy nghỉ phép sao?" Giang Tỉnh Tỉnh đè vai Minh Cẩn: "Chị đấy, coi như là mang em trai ra ngoài du ngoạn đi, nhiều người còn có thể trò chuyện giải sầu."

"Vậy anh ta có muốn không?"

Giang Tỉnh Tỉnh nói với ra ngoài cửa: "Lâm Xuyên, anh vào đi, đừng đứng ngoài đó nữa."

"Phu nhân, tôi... Vẫn không nên vào." Lâm Xuyên quay mặt đi, nói: "Không tiện lắm."

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn vành tai đỏ bừng của Lâm Xuyên, biết anh ấy da mặt mỏng, vừa rồi đã bị Minh Cẩn dọa sợ.

Minh Cẩn bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy đi ra, đứng trước mặt anh ấy: "Anh Lục, vào ngồi đi."

Lâm Xuyên thậm chí còn không dám nhìn cô ấy, quay mặt đi, tay đặt trong túi quần hơi cựa quậy: "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là lâu rồi không gặp, từ sau đêm đó anh chưa từng liên hệ với tôi."

"Tôi... có nỗi khổ riêng." Lâm Xuyên vội vàng giải thích: "Không tiện nói, không phải cố ý không liên hệ với cô."

"Không sao." Minh Cẩn nhún vai: "Đêm đó tôi cũng uống nhiều."

Yết hầu Lâm Xuyên chuyển động, cảm thấy ngưa ngứa khó nhịn, anh ngẩng đầu nhìn Minh Cẩn, ôn hòa hỏi: "Cô... Dạo này có ổn không?"

"Cho nên anh thật sự muốn đứng trước cửa nhà tôi, nói chuyện cho đến hừng đông?" Minh Cẩn kéo anh ấy: "Đi, vào nhà nói."

Tay Lâm Xuyên bị cô ấy nắm, chỉ cảm thấy tế bào toàn thân trở nên hưng phấn, trong mắt như có sao và pháo hoa.

Đúng lúc này, Giang Tỉnh Tỉnh cầm túi xách định đi: "Minh Cẩn, em giao Lâm Xuyên nhà bọn em cho chị, phải đưa anh ấy về hoàn hảo không hao tổn gì đấy."

"Được."

Lâm Xuyên hoảng hốt, giữ chặt Giang Tỉnh Tỉnh: "Phu nhân, cô có ý gì!"

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ ngực Lâm Xuyên: "Hai ngày nay Minh Cẩn về quê, một mình không quá an toàn, anh đi cùng được không?"

Đôi mắt Lâm Xuyên trợn tròn: "Tôi... Sao cô không nói trước với tôi, cũng chưa nói với tổng giám đốc Thương, anh ấy sẽ không đồng ý..."

"Tôi nói rồi, anh ấy đồng ý."

Lâm Xuyên:...

Quả nhiên, phu nhân nói gì cũng đồng ý.

Minh Cẩn xấu hổ cười cười, giọng hơi khàn: "Được rồi, đâu phải công việc, tôi cũng không trả lương cho anh nổi, nếu anh Lục muốn, có thể về quê chơi với tôi, đương nhiên, nếu không muốn thì thôi, không sao, nha, không cần đắn đo như vậy."

Giang Tỉnh Tỉnh cũng nhìn Lâm Xuyên: "Đi đi, cơ hội hiếm có mà, ông chủ keo kiệt của anh, một năm đâu có cho anh mấy kỳ nghỉ."

Lâm Xuyên do dự một lát, nhìn Minh Cẩn: "Sẽ có nguy hiểm sao?"

Minh Cẩn hơi mỉm cười, còn không kịp nói chuyện, Giang Tỉnh Tỉnh lập tức nói: "Quá nguy hiểm thì có, anh không biết thân thích cực phẩm của Minh Cẩn đâu, người nào cũng muốn giành đất với chị ấy, nóng nảy còn trực tiếp dùng nắm đấm, anh nhìn cơ thể gầy gò của chị ấy đi, chịu được bao nhiêu quyền."

Nghe vậy, rốt cuộc Lâm Xuyên cũng như hạ quyết tâm, gật đầu: "Tôi đi!"

Minh Cẩn:...

Nhặt được thanh niên năm tốt ngây thơ này ở đâu vậy?

_______________________

[1] Nhắc đến Tương Vương ái mộ thần nữ, đau khổ theo đuổi, mà thần nữ lại không hề có ý. Dùng để nhắc đến tình đơn phương, tương tự hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện