Edit: Sani
Mười lăm phút trước.
Trong phòng khách, ông cụ Hoắc nói: “Dựa vào điểm này, cháu không thích hợp.”
Hạ Thụ rũ mắt không nói gì.
Ông cụ Hoắc bình tĩnh nhìn cô, sau đó câu tiếp theo khiến Hạ Thụ ngạc nhiên.
“Vậy nên, nếu chúng tôi cho cháu một cơ hội, cho cháu tiếp tục học violon, cháu có nguyện ý không?”
…
“Ông nội Hoắc nói muốn em tiếp tục học đàn, muốn em đến trường. Ông ấy nói cho dù không vào được trường danh giá, cũng phải tốt nghiệp đại học chính quy…”
Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc, nhưng lại cố gắng cười.
Tâm trạng lúc này… Rất khó nói.
Rất vui vẻ, nhưng cũng tràn đầy chua xót.
Giống như sau một cơn mưa dầm, bạn chỉ mong trời quang, nhưng không ngờ chờ đợi bạn lại là cầu vồng.
Cô hít mũi nói tiếp: “Sau đó… Ông ấy sẽ không phản đối chuyện của anh vè em, nhưng nếu sau này có lời đồn gì không tốt, ông cụ cũng không để người nhà ra mặt giải quyết cho chúng ta, muốn chúng ta tự giải quyết. Ông ấy nhờ em nói với anh, nếu đây là lựa chọn của anh, vậy anh phải chịu trách nhiệm, đừng hối hận, đừng kêu mệt.”
Yết hầu Hoắc Cận Hành cuộn lên.
Anh cũng không biết nói gì, cổ họng nghẹn ứ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ngón tay anh khẽ chạm vào đuôi mắt cô, nước mắt cô rơi xuống đầu ngón tay anh, rất lạnh lẽo.
Anh ôm cô vào lòng.
“Không hối hận.” Giọng anh trầm thấp, run rẩy: “Cầu còn không được.”
Hạ Thụ nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt, cô vùi mặt trong ngực anh khóc nức nở.
Áo sơ mi trắng dính đầy nước mắt.
Một lúc sau, cô ngừng khóc, ngẩng đầu lên: “A Hành.”
Ánh mắt cô rất kiên định, con ngươi anh phản chiếu hình bóng cô.
“Em sẽ không khiến anh mệt mỏi. Em chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của anh.”
–
Khi Hoắc Cận Hành đi vào nhà, ông nội Hoắc đang trong phòng anh ở tầng hai.
Cửa phòng không đóng, ông cụ gầy gò đứng giữa phòng, quay lưng về phía cửa, nhìn xung quanh.
Hoắc Cận Hành dừng lại, anh đứng ở cửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào người ông cụ. Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn bóng lưng ông nội, tay nắm chặt lại.
“Ông nội.”
Ông cụ Hoắc ngoái đầu nhìn là.
“Là Tiểu Hành.” Khuôn mặt ông cụ hiền lạnh, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười, vẫy tay với anh: “Đến đây.”
Lúc này, nhân vật phong vân trên thương trường cũng không còn vẻ nghiêm khắc nữa, ông chỉ là một ông nội bình thường quan tâm con cháu. Trong lòng Hoắc Cận Hành ngũ vị tạp trần, anh yên lặng đi vào.
Anh yên lặng nhìn ông cụ một lúc, ông cụ cũng không nói gì chỉ vỗ vỗ tay anh.
Rất chậm, nhưng rất có ý nghĩa.
Ông cụ Hoắc nhìn xung quanh căn phòng: “Trước kia cháu lớn lên ở đây sao?”
“Vâng.” Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ, ông cụ cảm khái một một câu.
Hoắc Cận Hành rũ mi đáp: “Thế nhưng đây không phải căn nhà ban đầu, chỉ mô phỏng lại thôi.”
“Không tồi.” Ông cụ gật đầu, nhìn anh: “Vất vả cho cháu.”
“Cháu không vất vả.” Hoắc Cận Hành bình tĩnh: “Ông đã dạy cháu ‘quân tử vô nhập mà không được tự yên’. Cháu rất biết ơn những chuyện đã trải qua.”
Ánh mắt ông cụ Hoắc chứa vài phần tán thưởng, vài giây sau, nở nụ cười: “Cháu nhỡ rất rõ.”
Anh mím môi, trong lòng rất áy náy, giọng rất thấp: “Ông nội… Cảm ơn ông.”
Từ khi Hoắc Cận Hành trở về nhà, mặc dù ở nhà họ Hoắc anh rất ngoan ngoãn. Nhưng ông cụ Hoắc luôn cảm thấy giữa anh và ông cụ, với Hoắc Chấn Xuyên, thậm chí với Hoắc Cận Diễm, tồn tại một vách ngăn vô hình, rất ít khi nói những lời thổ lộ tình cảm.
Ông cụ Hoắc nhìn anh không nói gì.
Hoắc Cận Hành: “Cũng ơn ơn ba mẹ. Cháu và Hạ Thụ… đều rất cảm ơn mọi người.”
Ông cụ Hoắc thở dài: “Cháu đừng cảm ơn ông.”
Trên bàn có một cây ma thuật xanh mướt, ông ấy nhẹ nhàng cầm lên xem.
“Đường cháu chọn, vậy phải đi cẩn thận.”
Hoắc Cận Hành yên lặng nghe.
Cuối cùng ánh mắt ông cụ dừng trên người anh, ông đặt cái cây vào tay anh.
“Chúng ta nợ cháu mười năm, rất khó để đền bù, chỉ hy vọng cháu không hối hận khi lựa chọn về nhà.”
–
Hạ Thụ dưới tầng.
Biết Hoắc Cận Hành có chuyện muốn nói với ông cụ Hoắc nên cô không đi theo, cô ngồi trên thềm đá ngoài sân bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó đứng dậy đi tưới nước cho cây đào.
Cây đào là do chính tay Hoắc Cận Hành trồng không lâu sau khi cô và anh trở về Thanh Thành.
Lúc đó khi đến chợ chọn cây, cô còn nhớ anh ra một đống yêu cầu: Phải là cây đào, thân cây phải thẳng tắp, phải hai mươi tư tuổi, nếu không thì mười sáu tuổi cũng được.
Lúc đó những người bán hàng tưởng họ gây sự, suýt nữa bị đuổi ra ngoài.
Cũng may cuối cùng thật sự tìm được một gốc cây như vậy.
Nghe nói cây này đã trồng được hai mươi bốn năm, không biết trước đó xảy ra chuyện gì mà chết gần hết, bị người trong chợ xanh tùy ý ném vào một góc sân. Nếu đến chậm một chút, họ sẽ kéo cây đó đi làm củi.
Bây giờ qua sự chăm sóc tỉ mỉ của hai người họ, cây đã sống lại.
Chờ sang năm, nó sẽ nở hoa.
Có người tiến vào.
Là Hoắc Cận Diễm vừa mới rời đi và một hàng vệ sỹ. Hạ Thụ giật mình, cô để bình nước sang một bên, lễ phép chào hỏi: “Ờm…”
Vừa mở miệng, cô không biết nên gọi là gì cho thích hợp, nghẹn nửa ngày mới nhớ tới cách những người bên cạnh Hoắc Cận Hành gọi anh ấy: “Anh, anh Hoắc…”
Hoắc Cận Diễm bảo vệ sỹ rời đi, ánh mắt dừng trên mặt cô.
Cô gái đứng im lặng, hơi rụt rè, ánh mắt nhìn anh ấy trong veo.
“Em nên gọi anh là…” Dừng lại hai giây, Hoắc Cận Diễm nói: “Anh cả.”
Hạ Thụ hiểu ý anh ấy, hai má hơi nóng lên, cô cúi đầu.
Dù sao cũng không thân, nhất thời không gọi ra miệng được.
Hoắc Cận Diễm nhìn cô, bật cười: “Bỏ đi, không vội, từ từ sẽ quen.”
Áo của cô theo động tác đứng dậy vừa rồi của cô nên hơi trễ xuống, anh ấy chỉ tùy tiện nhìn nhưng lại bắt gặp mấy dấu vết đỏ tươi trên cổ trắng nõn của cô.
Hoắc Cận Diễm lập tức nhìn sang chỗ khác, che miệng ho một tiếng, cố nén ý cười trên mặt.
“Chậc, em trai này của anh…” Anh ấy lắc đầu như than thở, nhưng giống trêu chọc hơn: “Bình thường nhìn vậy nhưng thật ra là chính nhân quân tử.”
Hạ Thụ mờ mịt: “Dạ?”
“Không có gì.” Anh ấy thu lại ý cười, cố gắng xem nhẹ dấu dâu tây kia: “Cảm ơn.”
“Hả?” Hạ Thụ giật mình, cô nghe hiểu, nhưng cũng không hiểu.
Hoắc Cận Diễm nhìn cô, cảm giác… Hết thảy giống như chỉ vừa mới ngày hôm qua.
Thám tử Tề được nhà bọn họ thuê đến nhà bọn họ, thông báo tìm được một người rất giống em trai thất lạc nhiều năm của anh ấy/
Cả nhà bọn họ lo lắng đi đến Thanh Thành, vội vàng muốn đón anh về nhà, không ngờ ngay lần đầu tiên đã gặp sự phản đối và mâu thuẫn mãnh liệt.
Lúc đó cô cũng đứng như vậy, lưng thẳng tắp, biết rõ là lấy trứng chọi đó nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi: “A Hành thì sao?”
“A Hành nguyện ý sao?”
Hoắc Cận Diễm nở nụ cười, không nói gì, nhàn nhã xoay người đi về phía trong nhà, cũng không quay đầu lại nhìn cô: “Đi đây.”
Hạ Thụ nhìn thấy anh ấy đi vào nhà, cô cúi đầu cười.
–
Cuối tháng mười một, giải trí Hoa Nhất tổ chức đại hội cổ đông, đồng thời tổ chức lễ chào mừng người phụ trách tập đoàn Quân Dục quản lý công ty.
Giải trí Hoa Nhất chuẩn bị nội bộ trong vòng một tuần, tất cả mọi người tham gia tập trung ở hội trường vào sáng ngày 28.
Từ sau khi Hoắc Cận Hành tạm rời vị trí làm việc, hai tháng nay vẫn không có tin tức gì về người ở tập đoàn Quân Dục quản lý ở giải trí Hoa Nhất.
Thật ra có một người quản lý đại diện, đó là cậu cả nhà họ Hoắc, Hoắc Cận Diễm, anh trai Hoắc Cận Hành.
Hai tháng nay giải trí Hoa Nhất thật sự rất khó khăn.
Cách làm việc của Hoắc Cận Diễm không giống Hoắc Cận Hành.
Con trai lớn nhà họ Hoắc được bồi dưỡng từ nhỏ bởi ông cụ Hoắc, làm việc dứt khoát, luôn lấy lợi ích làm tiêu chuẩn cơ sở, liên quan đến lợi ích thì không nể tình chút nào.
Theo lý thuyết anh ấy chỉ là giám đốc tạm thời, Hoa Nhất lại là một công ty mà Quân Dục kiểm soát cổ phần, dù sao trong khoảng thời gian ngắn không nên gây tổn thất cho công ty nhà mình. Nhưng không biết tại sao, có lời đồn rằng Hoắc Cận Diễm âm thầm điều tra được lúc trước hotsearch của Hạ Sấu và Sở Kỳ có liên quan đến Vương Nam, vì vậy lửa giận mới lan đến Hoa Nhất.
Mọi người đều biết lần trước Hạ Sấu Hoắc Cận Hành mâu thuẫn với Vương Nam ở công ty, cộng thêm lý do ông ta làm giả bằng, nên đầy đủ bằng chứng để sa thải ông ta.
Lần này Hoắc Cận Diễm ra tay tàn nhẫn, dĩ nhiên xử lý một mình Vương Nam là không đủ, anh ấy liên tiếp xử lý những người thân tín với Vương Nam.
Vương Nam làm việc ở Hoa Nhất nhiều năm, tạm thời cũng không thể điều tra hết rõ ràng. Mấy ngày nay, từ máy tính của nhân viên nhỏ đến máy chủ đều bị kiểm tra vài lầm, đến cả Tạ Phong cũng bị gây sức ép đến mức sụt vài cân.
Nghe nói người phụ trách mới tới, cả Hoa Nhất đồng loạt thở phào, cũng có chút lo lắng.
“Đừng nói là Diêm Vương từ giám đốc tạm thời đến chuyển thành chính thức nhé, nếu đó là sự thật thì tôi chết mất!”
“Không được, không được, bạn học tôi làm việc ở Quân Dục, nói cuối tuần Hoắc Cận Diễm về Nam Xuyên, không phải là anh ấy đâu.”
“Phù, chỉ cần không phải là Diêm Vương, tôi đều chấp nhận được.”
“Mọi người không thấy lạ sao? Đại Hoắc tổng và tiểu Hoắc tổng là anh em ruột, dáng người cũng giống nhau, sao tính cách lại khác nhau như vậy? Lúc đầu tôi thật sự nghĩ rằng tiễn một vị Bồ Tát để nghênh đón vị Bồ Tát khác cơ đấy.”
“Đừng quên trước đó tiểu Hoắc tổng bị lạc. Một người như sống trên thiên đường, một người hiểu được sự vất vả ở nhân gian, có thể giống nhau sao!”
“Tôi rất muốn tiểu Hoắc tổng trở về, a a!”
“Cứ mơ đi! Dù sao mơ cũng không mất tiền, ha ha.”
…
Chín giờ hai mươi phút sáng, hội nghị bắt đầu, toàn bộ hội trường không có một tiếng động.
Quân Dục và Tạ Phong là cổ đông lớn nhất, họ sẽ ngồi ở ghế chủ vị, cũng là người bước vào đầu tiên.
Khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu.
Phòng hội nghị được chiếu sáng bằng ánh đèn trên trần với màu xanh mát mẻ, tạo nên một làn sương mờ trên bộ vest đen.
Người bước vào có dáng người cao, khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét lạnh lùng, có chút xa cách nhưng không hề kiêu ngạo.
Cả đại sảnh im lặng một giây, sau đó bỗng liên tục vỗ tay.
“Hoắc Cận… Hành?”
“Là tiểu Hoắc tổng!”
“Trời ơi là tiểu Hoắc tổng! Tiểu Hoắc tổng đã trở lại!”
“Tiểu Hoắc tổng a a a!”
…
Tiếng kinh ngạc, bàn luận, nghi hoặc càng lúc càng lớn, hôm nay Cố Vũ Thuần vốn không có lịch làm việc nhưng lại bị Abel kéo đến cho đủ số lượng, cô ấy trợn tròn mắt.
Cô ấy lấy điện thoại ra gửi Wechat.
[ F*ck, cmn, cmn!]
[ Tiểu Mộc! Tình huống gì thế!!]
[ Tại sao Hoắc Cận Hành nhà cậu là ở đại hội cổ đông của Hoa Nhất?]
[ Hai người bị sao vậy? Cậu ta bị người nhà bắt về? Mau nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra, a a!]
Hai tháng nay, Cố Vũ Thuần không mất liên lạc với Hạ Thụ.
Lúc đầu quả thực không có tin tức gì, số điện thoại của cô thì không gọi được, Wechat cũng không liên lạc được. Mãi đến một ngày, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.
Số điện thoại ở Thanh Thành, tin nhắn chỉ có một icon cây nhỏ.
Cố Vũ Thuần lập tức hiểu ý, liền gọi điện cho Hạ Thụ.
Nhưng Hạ Thụ thật sự không thích bị quấy rầy, rất ít nói chuyện với Cố Vũ Thuần, đa số chỉ gửi tin nhắn nói tình hình gần đây.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, WeChat vang lên.
Cố Vũ Thuần ấn mở.
Tin nhắn Wechat đến từ dãy số khác.
Tiểu Mộc:
[ (Ảnh chụp giải trí Hoa Nhất)]
[ Bọn tớ đã trở về! (nghịch ngợm)]
Mười lăm phút trước.
Trong phòng khách, ông cụ Hoắc nói: “Dựa vào điểm này, cháu không thích hợp.”
Hạ Thụ rũ mắt không nói gì.
Ông cụ Hoắc bình tĩnh nhìn cô, sau đó câu tiếp theo khiến Hạ Thụ ngạc nhiên.
“Vậy nên, nếu chúng tôi cho cháu một cơ hội, cho cháu tiếp tục học violon, cháu có nguyện ý không?”
…
“Ông nội Hoắc nói muốn em tiếp tục học đàn, muốn em đến trường. Ông ấy nói cho dù không vào được trường danh giá, cũng phải tốt nghiệp đại học chính quy…”
Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc, nhưng lại cố gắng cười.
Tâm trạng lúc này… Rất khó nói.
Rất vui vẻ, nhưng cũng tràn đầy chua xót.
Giống như sau một cơn mưa dầm, bạn chỉ mong trời quang, nhưng không ngờ chờ đợi bạn lại là cầu vồng.
Cô hít mũi nói tiếp: “Sau đó… Ông ấy sẽ không phản đối chuyện của anh vè em, nhưng nếu sau này có lời đồn gì không tốt, ông cụ cũng không để người nhà ra mặt giải quyết cho chúng ta, muốn chúng ta tự giải quyết. Ông ấy nhờ em nói với anh, nếu đây là lựa chọn của anh, vậy anh phải chịu trách nhiệm, đừng hối hận, đừng kêu mệt.”
Yết hầu Hoắc Cận Hành cuộn lên.
Anh cũng không biết nói gì, cổ họng nghẹn ứ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ngón tay anh khẽ chạm vào đuôi mắt cô, nước mắt cô rơi xuống đầu ngón tay anh, rất lạnh lẽo.
Anh ôm cô vào lòng.
“Không hối hận.” Giọng anh trầm thấp, run rẩy: “Cầu còn không được.”
Hạ Thụ nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt, cô vùi mặt trong ngực anh khóc nức nở.
Áo sơ mi trắng dính đầy nước mắt.
Một lúc sau, cô ngừng khóc, ngẩng đầu lên: “A Hành.”
Ánh mắt cô rất kiên định, con ngươi anh phản chiếu hình bóng cô.
“Em sẽ không khiến anh mệt mỏi. Em chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của anh.”
–
Khi Hoắc Cận Hành đi vào nhà, ông nội Hoắc đang trong phòng anh ở tầng hai.
Cửa phòng không đóng, ông cụ gầy gò đứng giữa phòng, quay lưng về phía cửa, nhìn xung quanh.
Hoắc Cận Hành dừng lại, anh đứng ở cửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào người ông cụ. Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn bóng lưng ông nội, tay nắm chặt lại.
“Ông nội.”
Ông cụ Hoắc ngoái đầu nhìn là.
“Là Tiểu Hành.” Khuôn mặt ông cụ hiền lạnh, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười, vẫy tay với anh: “Đến đây.”
Lúc này, nhân vật phong vân trên thương trường cũng không còn vẻ nghiêm khắc nữa, ông chỉ là một ông nội bình thường quan tâm con cháu. Trong lòng Hoắc Cận Hành ngũ vị tạp trần, anh yên lặng đi vào.
Anh yên lặng nhìn ông cụ một lúc, ông cụ cũng không nói gì chỉ vỗ vỗ tay anh.
Rất chậm, nhưng rất có ý nghĩa.
Ông cụ Hoắc nhìn xung quanh căn phòng: “Trước kia cháu lớn lên ở đây sao?”
“Vâng.” Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ, ông cụ cảm khái một một câu.
Hoắc Cận Hành rũ mi đáp: “Thế nhưng đây không phải căn nhà ban đầu, chỉ mô phỏng lại thôi.”
“Không tồi.” Ông cụ gật đầu, nhìn anh: “Vất vả cho cháu.”
“Cháu không vất vả.” Hoắc Cận Hành bình tĩnh: “Ông đã dạy cháu ‘quân tử vô nhập mà không được tự yên’. Cháu rất biết ơn những chuyện đã trải qua.”
Ánh mắt ông cụ Hoắc chứa vài phần tán thưởng, vài giây sau, nở nụ cười: “Cháu nhỡ rất rõ.”
Anh mím môi, trong lòng rất áy náy, giọng rất thấp: “Ông nội… Cảm ơn ông.”
Từ khi Hoắc Cận Hành trở về nhà, mặc dù ở nhà họ Hoắc anh rất ngoan ngoãn. Nhưng ông cụ Hoắc luôn cảm thấy giữa anh và ông cụ, với Hoắc Chấn Xuyên, thậm chí với Hoắc Cận Diễm, tồn tại một vách ngăn vô hình, rất ít khi nói những lời thổ lộ tình cảm.
Ông cụ Hoắc nhìn anh không nói gì.
Hoắc Cận Hành: “Cũng ơn ơn ba mẹ. Cháu và Hạ Thụ… đều rất cảm ơn mọi người.”
Ông cụ Hoắc thở dài: “Cháu đừng cảm ơn ông.”
Trên bàn có một cây ma thuật xanh mướt, ông ấy nhẹ nhàng cầm lên xem.
“Đường cháu chọn, vậy phải đi cẩn thận.”
Hoắc Cận Hành yên lặng nghe.
Cuối cùng ánh mắt ông cụ dừng trên người anh, ông đặt cái cây vào tay anh.
“Chúng ta nợ cháu mười năm, rất khó để đền bù, chỉ hy vọng cháu không hối hận khi lựa chọn về nhà.”
–
Hạ Thụ dưới tầng.
Biết Hoắc Cận Hành có chuyện muốn nói với ông cụ Hoắc nên cô không đi theo, cô ngồi trên thềm đá ngoài sân bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó đứng dậy đi tưới nước cho cây đào.
Cây đào là do chính tay Hoắc Cận Hành trồng không lâu sau khi cô và anh trở về Thanh Thành.
Lúc đó khi đến chợ chọn cây, cô còn nhớ anh ra một đống yêu cầu: Phải là cây đào, thân cây phải thẳng tắp, phải hai mươi tư tuổi, nếu không thì mười sáu tuổi cũng được.
Lúc đó những người bán hàng tưởng họ gây sự, suýt nữa bị đuổi ra ngoài.
Cũng may cuối cùng thật sự tìm được một gốc cây như vậy.
Nghe nói cây này đã trồng được hai mươi bốn năm, không biết trước đó xảy ra chuyện gì mà chết gần hết, bị người trong chợ xanh tùy ý ném vào một góc sân. Nếu đến chậm một chút, họ sẽ kéo cây đó đi làm củi.
Bây giờ qua sự chăm sóc tỉ mỉ của hai người họ, cây đã sống lại.
Chờ sang năm, nó sẽ nở hoa.
Có người tiến vào.
Là Hoắc Cận Diễm vừa mới rời đi và một hàng vệ sỹ. Hạ Thụ giật mình, cô để bình nước sang một bên, lễ phép chào hỏi: “Ờm…”
Vừa mở miệng, cô không biết nên gọi là gì cho thích hợp, nghẹn nửa ngày mới nhớ tới cách những người bên cạnh Hoắc Cận Hành gọi anh ấy: “Anh, anh Hoắc…”
Hoắc Cận Diễm bảo vệ sỹ rời đi, ánh mắt dừng trên mặt cô.
Cô gái đứng im lặng, hơi rụt rè, ánh mắt nhìn anh ấy trong veo.
“Em nên gọi anh là…” Dừng lại hai giây, Hoắc Cận Diễm nói: “Anh cả.”
Hạ Thụ hiểu ý anh ấy, hai má hơi nóng lên, cô cúi đầu.
Dù sao cũng không thân, nhất thời không gọi ra miệng được.
Hoắc Cận Diễm nhìn cô, bật cười: “Bỏ đi, không vội, từ từ sẽ quen.”
Áo của cô theo động tác đứng dậy vừa rồi của cô nên hơi trễ xuống, anh ấy chỉ tùy tiện nhìn nhưng lại bắt gặp mấy dấu vết đỏ tươi trên cổ trắng nõn của cô.
Hoắc Cận Diễm lập tức nhìn sang chỗ khác, che miệng ho một tiếng, cố nén ý cười trên mặt.
“Chậc, em trai này của anh…” Anh ấy lắc đầu như than thở, nhưng giống trêu chọc hơn: “Bình thường nhìn vậy nhưng thật ra là chính nhân quân tử.”
Hạ Thụ mờ mịt: “Dạ?”
“Không có gì.” Anh ấy thu lại ý cười, cố gắng xem nhẹ dấu dâu tây kia: “Cảm ơn.”
“Hả?” Hạ Thụ giật mình, cô nghe hiểu, nhưng cũng không hiểu.
Hoắc Cận Diễm nhìn cô, cảm giác… Hết thảy giống như chỉ vừa mới ngày hôm qua.
Thám tử Tề được nhà bọn họ thuê đến nhà bọn họ, thông báo tìm được một người rất giống em trai thất lạc nhiều năm của anh ấy/
Cả nhà bọn họ lo lắng đi đến Thanh Thành, vội vàng muốn đón anh về nhà, không ngờ ngay lần đầu tiên đã gặp sự phản đối và mâu thuẫn mãnh liệt.
Lúc đó cô cũng đứng như vậy, lưng thẳng tắp, biết rõ là lấy trứng chọi đó nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi: “A Hành thì sao?”
“A Hành nguyện ý sao?”
Hoắc Cận Diễm nở nụ cười, không nói gì, nhàn nhã xoay người đi về phía trong nhà, cũng không quay đầu lại nhìn cô: “Đi đây.”
Hạ Thụ nhìn thấy anh ấy đi vào nhà, cô cúi đầu cười.
–
Cuối tháng mười một, giải trí Hoa Nhất tổ chức đại hội cổ đông, đồng thời tổ chức lễ chào mừng người phụ trách tập đoàn Quân Dục quản lý công ty.
Giải trí Hoa Nhất chuẩn bị nội bộ trong vòng một tuần, tất cả mọi người tham gia tập trung ở hội trường vào sáng ngày 28.
Từ sau khi Hoắc Cận Hành tạm rời vị trí làm việc, hai tháng nay vẫn không có tin tức gì về người ở tập đoàn Quân Dục quản lý ở giải trí Hoa Nhất.
Thật ra có một người quản lý đại diện, đó là cậu cả nhà họ Hoắc, Hoắc Cận Diễm, anh trai Hoắc Cận Hành.
Hai tháng nay giải trí Hoa Nhất thật sự rất khó khăn.
Cách làm việc của Hoắc Cận Diễm không giống Hoắc Cận Hành.
Con trai lớn nhà họ Hoắc được bồi dưỡng từ nhỏ bởi ông cụ Hoắc, làm việc dứt khoát, luôn lấy lợi ích làm tiêu chuẩn cơ sở, liên quan đến lợi ích thì không nể tình chút nào.
Theo lý thuyết anh ấy chỉ là giám đốc tạm thời, Hoa Nhất lại là một công ty mà Quân Dục kiểm soát cổ phần, dù sao trong khoảng thời gian ngắn không nên gây tổn thất cho công ty nhà mình. Nhưng không biết tại sao, có lời đồn rằng Hoắc Cận Diễm âm thầm điều tra được lúc trước hotsearch của Hạ Sấu và Sở Kỳ có liên quan đến Vương Nam, vì vậy lửa giận mới lan đến Hoa Nhất.
Mọi người đều biết lần trước Hạ Sấu Hoắc Cận Hành mâu thuẫn với Vương Nam ở công ty, cộng thêm lý do ông ta làm giả bằng, nên đầy đủ bằng chứng để sa thải ông ta.
Lần này Hoắc Cận Diễm ra tay tàn nhẫn, dĩ nhiên xử lý một mình Vương Nam là không đủ, anh ấy liên tiếp xử lý những người thân tín với Vương Nam.
Vương Nam làm việc ở Hoa Nhất nhiều năm, tạm thời cũng không thể điều tra hết rõ ràng. Mấy ngày nay, từ máy tính của nhân viên nhỏ đến máy chủ đều bị kiểm tra vài lầm, đến cả Tạ Phong cũng bị gây sức ép đến mức sụt vài cân.
Nghe nói người phụ trách mới tới, cả Hoa Nhất đồng loạt thở phào, cũng có chút lo lắng.
“Đừng nói là Diêm Vương từ giám đốc tạm thời đến chuyển thành chính thức nhé, nếu đó là sự thật thì tôi chết mất!”
“Không được, không được, bạn học tôi làm việc ở Quân Dục, nói cuối tuần Hoắc Cận Diễm về Nam Xuyên, không phải là anh ấy đâu.”
“Phù, chỉ cần không phải là Diêm Vương, tôi đều chấp nhận được.”
“Mọi người không thấy lạ sao? Đại Hoắc tổng và tiểu Hoắc tổng là anh em ruột, dáng người cũng giống nhau, sao tính cách lại khác nhau như vậy? Lúc đầu tôi thật sự nghĩ rằng tiễn một vị Bồ Tát để nghênh đón vị Bồ Tát khác cơ đấy.”
“Đừng quên trước đó tiểu Hoắc tổng bị lạc. Một người như sống trên thiên đường, một người hiểu được sự vất vả ở nhân gian, có thể giống nhau sao!”
“Tôi rất muốn tiểu Hoắc tổng trở về, a a!”
“Cứ mơ đi! Dù sao mơ cũng không mất tiền, ha ha.”
…
Chín giờ hai mươi phút sáng, hội nghị bắt đầu, toàn bộ hội trường không có một tiếng động.
Quân Dục và Tạ Phong là cổ đông lớn nhất, họ sẽ ngồi ở ghế chủ vị, cũng là người bước vào đầu tiên.
Khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu.
Phòng hội nghị được chiếu sáng bằng ánh đèn trên trần với màu xanh mát mẻ, tạo nên một làn sương mờ trên bộ vest đen.
Người bước vào có dáng người cao, khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét lạnh lùng, có chút xa cách nhưng không hề kiêu ngạo.
Cả đại sảnh im lặng một giây, sau đó bỗng liên tục vỗ tay.
“Hoắc Cận… Hành?”
“Là tiểu Hoắc tổng!”
“Trời ơi là tiểu Hoắc tổng! Tiểu Hoắc tổng đã trở lại!”
“Tiểu Hoắc tổng a a a!”
…
Tiếng kinh ngạc, bàn luận, nghi hoặc càng lúc càng lớn, hôm nay Cố Vũ Thuần vốn không có lịch làm việc nhưng lại bị Abel kéo đến cho đủ số lượng, cô ấy trợn tròn mắt.
Cô ấy lấy điện thoại ra gửi Wechat.
[ F*ck, cmn, cmn!]
[ Tiểu Mộc! Tình huống gì thế!!]
[ Tại sao Hoắc Cận Hành nhà cậu là ở đại hội cổ đông của Hoa Nhất?]
[ Hai người bị sao vậy? Cậu ta bị người nhà bắt về? Mau nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra, a a!]
Hai tháng nay, Cố Vũ Thuần không mất liên lạc với Hạ Thụ.
Lúc đầu quả thực không có tin tức gì, số điện thoại của cô thì không gọi được, Wechat cũng không liên lạc được. Mãi đến một ngày, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.
Số điện thoại ở Thanh Thành, tin nhắn chỉ có một icon cây nhỏ.
Cố Vũ Thuần lập tức hiểu ý, liền gọi điện cho Hạ Thụ.
Nhưng Hạ Thụ thật sự không thích bị quấy rầy, rất ít nói chuyện với Cố Vũ Thuần, đa số chỉ gửi tin nhắn nói tình hình gần đây.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, WeChat vang lên.
Cố Vũ Thuần ấn mở.
Tin nhắn Wechat đến từ dãy số khác.
Tiểu Mộc:
[ (Ảnh chụp giải trí Hoa Nhất)]
[ Bọn tớ đã trở về! (nghịch ngợm)]
Danh sách chương