Edit: Sani

Hôm nay là giao thừa, hơn năm giờ chiều, gần như mọi người nhà họ Hoắc đều vào phòng bếp chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình tối nay.

Ban đầu Hạ Thụ còn không thấy căng thẳng, nhưng càng đến gần buổi tiệc diễn ra, cô cảm thấy rất không yên lòng.

Diệp Nhược chuẩn bị cho cô một chiếc sườn xám màu hồng nhạt.

Chiếc váy được may tỉ mỉ, cầu vai được may bó lại, nhìn rất sang trọng, nhưng cũng không có vẻ lấn át chủ nhà.

Khi Hạ Thụ đứng trước mặt Hoắc Cận Hành, anh mới hiểu được bí mật của cô vừa nói gì gì.

Anh yên lặng ngắm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Rất đẹp.”

Hai má Hạ Thụ đỏ lên.

Biệt thự nhà họ Hoắc có phòng tiệc, chẳng qua bình thường không hay dùng, chỉ những dịp lễ Tết mới dùng.

Căn phòng mấy trăm mét vuông được trang hoàng tinh xảo, bàn ghế cũng có thứ tự ngay ngắn, chỗ ngồi của mỗi người đều đã được sắp xếp trước.

Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành đến hơi sớm, Hoắc Cận Hành sợ cô hồi hộp, nên mang cô đến nhìn trước, dạy cô vài lễ nghi cần chú ý.

Hai người họ được xếp ngồi ở bàn thứ năm, có vẻ chỗ ngồi được xếp theo vai vế.

Ngồi cùng bàn hầu hết đều là người cùng thế hệ, mấy bàn bên dưới đều là những người trẻ hơn và họ hàng xa.

Gần bảy giờ, mọi người thong thả tiến vào phòng tiệc.

Gia đình Hoắc Cận Diễm cũng khoan thai tới, Hoắc Thu Nam nhìn thấy Hạ Thụ từ xa đã gọi to: “Thím nhỏ!”

Hạ Thụ nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.

Mặc dù Hoắc Thu Nam còn nhỏ, nhưng đến dự tiệc cũng được ăn mặc cẩn thận. Cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ, xinh đẹp đáng yêu giống như búp bê vậy.

Hoắc Thu Nam thấy Hạ Thụ nhìn về phía cậu, cậu bé chạy nhanh như chớp tới, ôm lấy đùi cô, trở thành vật trang sức treo trên đùi cô.

Hoắc Cận Hành thấy vậy thì khẽ nhíu mày, anh tách cậu bé ra: “Bỏ ra nào, đâu phải vợ cháu mà ôm loạn.”

Hoắc Cận Diễm và Diệp Nhược đã đi đến, Hoắc Thu Nam bất mãn nhào đến bên cạnh Diệp Nhược: “Hừ, chú nhỏ là đồ ích kỷ! Cháu có thể tùy tiện ôm vợ ba cháu, chú nhỏ cũng không cho, quỷ hẹp hòi!”

“…” Hoắc Cận Hành không nói gì.

Hạ Thụ không nhịn được cười.

Hạ Thụ vốn khẩn trương, nhưng buổi tiệc diễn ra được một lát, cô cũng thấy không còn căng thẳng nữa.

Thứ nhất nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay là ông ba của Hoắc Cận Hành, không có ai chú ý đến cô.

Hai là, mặc dù có người tới, cũng chi nghi hoặc hỏi thăm vài câu mà thôi.

Hạ Thụ còn nhìn thấy Hoắc Tử Huân sáng nay nói xấu cô. Cậu ta vốn ngồi cùng bàn với họ, nhưng không biết rốt cuộc sáng nay Hoắc Cận Diễm nói gì với cậu ta, hay cậu ta ngại nhiều trưởng bối, sau khi chạm mắt cô vài giây thì vội rụt vai lại, nhanh chóng chạy đến bàn của mẹ mình, nói gì cũng không chịu ngồi cùng bàn với họ.

Đồ ăn được dọn ra, tiểu bối nói mừng thọ ông ba, trưởng bối trò chuyện với nhau…

Cả bữa tiệc chỉ để lại vài ấn tượng cho Hạ Thụ.

Đầu tiên là nhiều người.

Người nhà họ Hoắc rất nhiều, nhiều hơn tưởng tượng của cô rất nhiều. Số người sáng nay cô gặp chỉ là một phần của tảng băng.

Khi Hạ Thụ vừa đến, ông cụ Hoắc và mấy trưởng bối khác vẫn chưa đến, cô đi chào hỏi mấy người thân khác. Một đám người nào là cô họ, chú nhỏ, thím họ, anh chị họ… Cô làm quen đến đau đầu, cuối cùng cũng không nhớ là ai.

Tiếp theo là nhiều quy củ.

Bữa tiệc mang phong cách Trung Quốc. Khi chỉ có chỗ ngồi được sắp xếp cẩn thận, đến nói chuyện cũng phải chú ý. Tất cả các việc từ bày đồ ăn, thứ tự động đũa, gắp đồ ăn… Toàn bộ đều có quy củ nghiêm ngặt.

Ăn món nguội trước, món nóng sau. Sau đó đến món chính, canh… Trưởng bối động đũa trước, sau đó tiểu bối mới có thể động đũa. Có những món ăn được mang ra sau, cũng có những món ăn bị dọn đi. Hạ Thụ khó hiểu, nhưng có Hoắc Cận Hành chăm sóc, mới không luống cuống tay chân.

Trong bữa tiệc, có đôi khi còn phải ứng phó với những câu hỏi của trưởng bối.

Chờ buổi tiệc kết thúc, Hạ Thụ có cảm giác mình vừa trải qua một bài kiểm tra. Mặc dù ngồi cả buổi tối, nhưng cô lại mệt giống như phải chạy ba nghìn mét vậy.

“Mệt không?” Hạ Thụ nhẹ nhàng bóp vai cô, anh dịu dàng hỏi: “Đưa em về?”

Hạ Thụ vội lắc đầu, cô ôm lấy cánh tay anh, giọng có hơi cảm khái: “A Hành, không ngờ nhà anh lại nhiều quy củ như vậy.”

Anh nghe vậy thì rất áy náy, vô thức ôm chặt lấy cô, giọng trầm thấp: “Anh xin lỗi, năm nay đặc biệt, năm ngoái cũng chỉ có mình gia đình anh mừng Tất niên, thoải mái hơn.”

“Không phải sợ, sau này chúng ta sẽ không đến những trường hợp này.”

“Không được, không được!” Nghe ra anh hiểu sai ý cô, Hạ Thụ vội lắc đầu, sau đó tách ngón tay anh ra, mười ngón tay đan chặt nhau: “Em chỉ nói vậy thôi, em còn tưởng làm thiếu gia rất nhẹ nhàng, không ngờ cũng mệt như vậy.”

Cô cầm tay còn lại của anh để lên ngực: “A Hành… Mấy năm nay, vất vả cho anh rồi.”

Hoắc Cận Hành khựng lại.

Mắt cô trong veo, cô cười híp mắt lại, cô nói như cam đoan, nhưng càng giống hứa hẹn hơn: “Anh yên tâm, em sẽ học những thứ em không biết, anh đừng có gánh nặng, hãy tin em.”

Hoắc Cận Hành dịu dàng nhìn cô, khóe môi chứa ý cười, ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Vội làm vợ anh thế sao?”

Mặt Hạ Thụ nóng lên, làm bộ đấm anh: “Không phải!”

Anh càng cười to hơn.

Khi trở lại phòng, phòng đã được dì giúp việc quét dọn sạch sẽ.

Trong phòng mở máy lọc không khí, phang phải mùi thơm mát, rất dễ chịu.

Hạ Thụ đứng ở cửa cởi giày cao gót, cô vừa cởi xong, lưng đã bị đè dán vào tường. Môi bị môi anh chặn lại, hơi thở mát lạnh xâm nhập.

Nụ hôn của anh liên tiếp rơi xuống.

Hôm nay cô uống rượu trái cây vị xoài, không biết có phải ảo giác của Hoắc Cận Hành hay không, anh cảm thấy hôm nay môi cô rất ngọt, anh vô thức muốn hôn nhiều hơn.

Anh hơi dùng sức, Hạ Thụ thấy hít thở không thông, dưới ngọn đèn lờ mờ, hai người còn uống rượu, cô cắn chặt khớp hàm.

“Ngoan, mở ra nào…” Mãi đến khi có một giọng nói lướt qua tai cô, Hạ Thụ mới ý thức được, cô hé môi ra, sau đó hơi thở anh ập đến, cùng với đầu lưỡi của anh.

Hoắc Cận Hành bỗng ôm cô ngồi lên một cái đồ trang trí để ở cửa, một tay anh giữ hai tay cô, vừa hôn cô, vừa yên lặng cởi cúc váy của cô.

Hơi thở của anh dồn dập. 

Hạ Thụ thấy làn da mát lạnh, cô ý thức được điều gì đó, cô kéo váy lại, nhẹ giọng gọi anh: “A, A Hành…”

Giọng cô rất nhỏ: “Em chưa tắm…”

“Tắm cùng nhau.” Giọng Hoắc Cận Hành khàn đục, anh không bận tâm đ ến cái gì nữa, lưu loát cởi váy cô xuống. Anh cởi áo khoác của mình, rồi phủ lên người cô, ôm cô đến phòng tắm.



Trong phòng tắm, vòi hoa sen đang mở, bọt nước giống mưa tí tách.

Quần áo, đồ trang sức rơi rớt từ cửa đến cửa phòng tắm.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu rất sáng, soi rõ hai gò má đỏ bừng của Hạ Thụ. Cho dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ, cô cuộn mình trốn trong một góc giống như con mèo nhỏ.

“Đừng trốn.” Hoắc Cận Hành lại rất tự nhiên, anh thấy dáng vẻ của cô giống con mèo bị hoảng sợ thì bật cười, tiến lên kéo cô.

“Anh, anh tránh ra trước…” Cô vội vàng lui về sau, không nắm lấy tay anh: “A Hành, chúng ta có thể tắt đèn không?”

“Tắt đèn thì tắm sao được?”

Cô nghẹn họng, khó khăn phun ra bốn chữ: “… Tắm trong bóng tối.”

Hoắc Cận Hành buồn cười.

“Anh không làm gì hết.” Anh duỗi tay với cô: “Trên tường lạnh, ngực anh ấm, em lại đây.”

Hạ Thụ do dự nhìn tay anh, hai tròng mắt có vẻ tủi thân: “… Thật sao?”

“Ừ.” Anh cong môi.

Hạ Thụ mím môi, chần chừ rồi đi qua.

Giây tiếp theo, cô lập tức hối hận.

Tay cô bất ngờ bị ấn lên tấm kính mờ.

Thời tiết ở Nam Xuyên ẩm ướt, mặc dù gần đây có không khí lạnh, nhưng chỉ cần có chút hơi nóng, sẽ không kiểm soát được ra mồ hôi.

Lớp mồ hôi trên người cô còn chưa được bọt nước rửa sạch, lớp khác lại ra. Lặp đi lặp lại, cô thấy dấp dính đến khó chịu.

Hạ Thụ không đứng vững.

Hoắc Cận Hành ôm cô vào bồn tắm lớn.

Khó khăn mới tắm xong, Hoắc Cận Hành lấy khăn tắm quấn cô lại, cô mệt đến nỗi không muốn chớp mắt.

Hạ Thụ được anh ôm lên giường, đầu tựa vào ngực anh, cuộn thành một cục nho nhỏ.

Hoắc Cận Hành đắp chăn cẩn thận cho cô, anh lấy khăn lông và lược đến lau tóc cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.

Cả người Hạ Thụ vẫn run rẩy, cũng không biết do lạnh, hay do cuộc yêu vừa rồi, cô rất buồn ngủ.

Cho đến khi anh lấy máy sấy sấy tóc cho cô, tiếng ầm ầm làm cô tỉnh giấc, luồng gió ấm áp khiến cô rất thoải mái.

Tóc được sấy khô, Hoắc Cận Hành đi cất máy sấy, khi anh quay lại thì thấy Hạ Thụ chui trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng noãn, cô vừa u oán vừa phẫn nộ trừng anh.

Anh nở nụ cười, lấy tay bịu má cô: “Sao vậy?”

Hạ Thụ không cho anh đụng vào, cô tránh đi, dùng sức cắn mạnh lên tay anh một cái.

“A…” Hoắc Cận Hành không kịp đề phòng, anh đau đến hít vào.

Chờ cô cắn xong, hết giận, buông ra. Hoắc Cận Hành mới rụt tay lại, anh ngạc nhiên nhìn dấu răng trên tay, sau đó nhìn cô.

Mắt Hạ Thụ ẩm ướt, cô oán giận: “A Hành, anh là đồ lừa đảo!”

Rõ ràng nói không làm gì…

Anh cũng biết cô nói đến chuyện gì, anh chỉ cười, yên lặng đưa tay đến miệng cô.

Hạ Thụ khó hiểu nhìn anh.

“Cắn thêm hai cái nữa?” Anh mím môi nín cười: “Lát nữa chúng ta tiếp tục.”

“Anh!”

Lần này có vẻ thật sự chọc giận cô, cô ấy nhảy ra khỏi chăn, nhào đến đánh anh.

Hoắc Cận Hành vừa hùa theo cô, vừa cười đến mức không dừng được.



Buổi tối nay, Hạ Thụ được Hoắc Cận Hành đưa đi ‘thăm quan’ phòng anh, đi qua rất nhiều chỗ.

Cuối cùng đi về phía ghế nằm, Hoắc Cận Hành để cô nằm cẩn thận xuống, Hạ Thụ kiệt sức, chỉ có thể mặc anh đùa nghịch.

Hạ Thụ nhớ bên cạnh phòng anh là phòng của nhà Hoắc Cận Diễm, cô chịu không nổi, phải dựa vào vai anh nhỏ giọng anh, kìm nén không phát ra tiếng.

“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành nói: “Phòng anh cách âm rất tốt.”

Vậy nên có thể kêu hết sức.

Giọng anh vô cùng khàn: “Anh muốn nghe.”

Cô vẫn không chịu, chỉ nhỏ giọng cầu xin giống như con mèo nhỏ. Vào giây phút cuối cùng của năm cũ, pháo hoa nổ tung. Ánh mắt của cô bị một bàn tay che lại, thanh âm duy nhất còn lại bên tai cô là câu nói kia: “Hạ Thụ, năm mới vui vẻ. Anh yêu em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện