- “Thế nào, nghe nói em đã giải quyết cái nghiệp chướng êm đẹp rồi hả?” Giọng người ở đầu dây cợt nhả.

- “Thằng chó, ăn ốc mà không biết đổ vỏ”.

- “Ăn nói cho cần thận, ai là người chủ động tới tìm tôi, lả lướt trước tôi? Van nài tôi để được vai diễn…”

- “Mẹ kiếp, cốt nhục của mình mà ông không thấy xót xa sao? Ông là người hay là thú vật…”

- “Đừng đạo đức giả nữa, chỉ lừa được thằng người yêu trẻ ranh của em thôi… mà chiêu gắp lửa bỏ tay người của em cũng khá lắm, anh nể nha”. Người đàn ông cười khà khà.

- “Cút…” Ngọc quát lên giận dữ…

Minh nắm chặt tay, lộn ruột, tưởng tượng đã từng đau đớn tột cùng khi nghe tin mất con, hóa ra chỉ một mình anh tiếc thương cho đứa trẻ mà ngay cả bố mẹ ruột của nó cũng chẳng cần nó, chúng biến anh thành trò cười, ‘con này không xử không xong rồi’, đang bực mình anh nhìn thấy Uyên ngồi sau xe một thằng con trai, trông nàng khá là vui vẻ, lòng Minh dấy lên cảm giác không thoải mái chút nào, cảm giác còn tức tối hơn cả cái tin lúc nãy, quả là một ngày đen đủi…

……………………………..

-”Lâu lắm mới lên Tràng Tiền, ăn cái kem cái nhể”. Nam hứng thú.

-”Ông điên à, đang rét chết người đi được”.

-”Thì cứ ăn chứ, mấy khi, ăn kem vị rét nó có cái ngon riêng, tôi mời”.

-”Ừ, cũng được, xong ra bờ hồ chụp vào bô ảnh up lên facebook cho lũ ở nhà chết thèm đê”. Uyên thích thú với ý tưởng của mình.

-”Hay đấy, không hổ danh lớp trưởng, haha…”

Nhìn đôi trai gái cười nói tạo dáng post ảnh mà lòng Minh không yên? Hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong đầu anh? Thằng kia là ai? Hắn có quan hệ gì với Uyên? Sao Uyên vui vẻ khi đi với hắn vậy?…Cuối cùng, không thể chịu đựng được, anh đành làm kẻ vô duyên:

-”Uyên…”. Anh quát lớn.

Uyên giật nảy người, nhận ra là Minh, sợ lại tranh cãi nên bảo Nam về trước, đoạn cô quay lại, quát cũng to chẳng kém:

-”SAO, MUỐN GÌ…”

-”Thằng đi với em là ai? Quan hệ như thế nào? Sao lại đi với nó?”,

-”Là ai biết làm gì!!!”

Bực mình trước thái độ Uyên, Minh đành kéo tay nàng, lôi theo mình:

-”Em đi theo tôi.”

-”Đi đâu…đi đâu…đi đâu…ĐI ĐÂU? Tôi hỏi anh đấy, điếc à…ê….ê”

Minh vẫn không trả lời, nàng dùng hết sức vẫy vùng, rồi ngồi phich xuống đất, nhất định không chịu đi theo. Bí quá, Minh đành bế nàng lên, mặc nàng kêu gào, cầu cứu người đi đường, anh vẫn hiên ngang đi, chỉ cười và giải thích:”Vợ chồng em cãi nhau các bác ạ”…Mọi người ai nấy đều tủm tỉm.

Mở cửa xe, vứt Uyên đánh phịch một phát, thắt dây an toàn cho nàng, Minh mới kịp thở:

-”Trông nhỏ con thế mà khỏe ra phết”.

-”Anh yếu thì có”.

-”Vâng, tôi yếu, em thử rồi à mà biết tôi yếu…”

-”Lưu manh”. Uyên lầm bầm.

-”Eo ôi mặt xấu chưa này”.

Nói rồi, Minh tiến gần lại phía Uyên, tim nàng đập, tim chàng cũng đập, hai bên đỏ bừng, môi chàng chạm môi nàng, kiss một cái rất nhanh, nàng cũng chẳng kịp phán ứng; chàng thanh minh:

-”Đừng có tưởng bở, tôi chỉ ăn nốt hộ em chỗ kem dính trên miệng đấy, người đâu mà ăn xong cứ để phần là sao”.

Uyên ngượng chín cả mặt, Minh cười tủm tỉm. Chiếc xe từ từ chuyển bánh. Nàng được một lúc im lặng vì ngượng, sau lại luôn mồm hỏi đi đâu. Chàng nhìn nàng, quả là đáng yêu, lâu lắm rồi chàng mới cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện