Ra chỗ nhảy sóng một lúc lâu rồi mà không thấy tên đó và nàng xuất hiện, hắn rất nóng lòng. Cố gắng ngó quanh mà bóng dáng nhỏ bé đó vẫn không lọt vào tầm mắt, Việt đành rủ rê Trâm Anh đi thử nghiệm – ấy chính là tất cả các trò, mỗi trò chỉ chơi một lần, cô phấn khích đi theo, không hề biết rằng, mục đích của hắn, là muốn tìm một người con gái khác!

Được năm sáu trò thì hắn phát hiện ra đối tượng cần tìm…

-”Đau không?”

-”Là vết xước nhỏ thôi mà…anh cứ nghiêm trọng quá…”

-”Nhỏ gì mà nhỏ…Không cẩn thận là nhiễm trùng đấy…”

Lân cúi người, tỉ mẩn chấm thuốc rồi dán băng. Nàng nhìn anh, trước giờ từng bị thương nặng hơn nhiều mà cũng chẳng cần chăm sóc, kệ nó, khắc tự khỏi, vậy mà người này bị cái vết xước bé tý chạy đi chạy lại mua thuốc, quả thật có chút cảm kích!

Lúc Lân ngước đầu lên, anh mỉm cười, anh có nụ cười rất hiền từ, đem lại cảm giác ấm áp, trước đây, Việt cũng vậy, nhưng từ ngày biết hắn là đại ca, nàng luôn lo sợ nên không có thời gian mà cảm nhận…Bỗng, nàng tự trách mình, sao lúc nào cũng có thể liên tưởng tới Việt, là sao??? -”Chúng ta ra nhà Gấu chơi…”.

-”Nhà Gấu?”

-”Ừ, em ngồi dưới nhà, đồng hồ kêu tích tắc, tới thời điểm, nhạc vang lên, sẽ có bất ngờ…”

-”Thật á?”

Nàng vừa chạy theo vừa háo hức, đoạn xuống nhà Gấu phải qua mấy bậc gỗ rất bé, sợ nàng đi không quen, anh liền đưa tay ra bế, thực ra cũng chỉ là mấy bậc thôi, nhưng khiến người nào đó tức tối, mặt phừng phừng giận giữ…Trâm Anh vốn hồn nhiên, vui vẻ rủ Việt xuống nhà Gấu chơi cùng anh trai.

“Oaaaa……”

Cả Trâm Anh và Lan reo lên thích thú. Nước từ thùng lớn nhất dội xuống cùng tiếng nhạc, nước rất nhiều, cảm giác cùng lúc dội xuống người đến là sướng!

Lúc nàng còn đang tận hưởng, bàn tay bỗng bị một ai đó siết rất mạnh, rất đau…khi nước dừng, nàng mới có thể ngó quanh, Lân thì nhìn nàng cười trìu mến…không thể là anh được…Việt thì đang vui vẻ chuyện trò với Trâm Anh…vậy ai? Ai là người đã chơi ác…

-”Lan, tay em…”

Lân cuống quít…

-”Sao lại chảy máu rồi? Anh xin lỗi, thôi, đừng chơi nữa, chúng ta lên nghỉ…”

-”Không sao đâu…”

Lan vẫn cười vui vẻ, Việt bỗng giật mình, ánh mắt có nét hối hận. Lân dứt khoát ngừng chơi, đưa nàng lên bờ.

Nói Thủy Long là công viên nước hàng đầu quả không sai, ngoài nhiều trò chơi hoàng tráng, bên trên lại là một chuỗi nhà hàng cao cấp, khách mệt có thể lên bờ đánh chén, no nê rồi lại ra chơi, thái độ phục vụ, không nơi đâu tốt bằng ở đây!

Lân thay băng rồi lấy một chiếc khăn bông to quàng lên người nàng, nụ cười trìu mến:

-”Vào kia ăn chút gì đã…”

-”Vâng…”

-”Đi chung đi, tôi cũng đói rồi…”. Việt đề nghị.

-”Đúng rồi, em cũng đói quá…”

-”Được, cùng đi cho vui…”

Tất nhiên Trâm Anh ngồi cùng Việt, Lân và Lan hẳn ngồi cùng nhau, nhìn cách Trâm Anh quàng vai bá cổ, nói nói cười cười, Út Linh từ xa ức nghẹn cả người. Việt vẫn trả lời rất đều những câu hỏi của người ngồi cạnh, nhưng mắt hắn không rời khỏi bàn tay ai đó, thực sự chưa bao giờ hắn khao khát trời tối nhanh thế này, để được cầm đôi bàn tay gầy guộc ấy, xoa xoa…để được ôm người con gái đó vào lòng…ngày hôm nay, đối với hắn, thật bất an.

Cảnh tượng thật tức cười, khi Trâm Anh lấy đũa gắp thức ăn đưa vào miệng Việt thì cùng lúc Việt và Lân đều gắp vào bát Lan. Tuy vậy, Việt cũng phản xạ rất nhanh:

-”Tôi sợ cô ấy tay đau không gắp được”

Đoạn, quay sang nhìn Trâm Anh cười trìu mến, vui vẻ ăn đồ trên chiếc đũa của cô, mặt quay lại nhìn người đối diện, biểu cảm thản nhiên của nàng khiến hắn như có kiến đốt trong lòng.

Nàng bị đau tay, người ngồi cạnh chăm sóc hết sức nhiệt tình, người đối diện mắt rực lửa, chỉ vì vướng chuyện công việc, nếu không hắn nghĩ hắn đã ném cả đĩa thức ăn này vào mặt tên đó cũng nên…cố gắng kìm nén…kìm nén…

Ăn xong, Lân cảm thấy còn ít thời gian ở đây, nên muốn đưa Lan đi chơi chỗ khác, ý định thực chất cũng là muốn có thời gian riêng tư bên nàng.

Lan hiển nhiên đồng ý, nàng cũng không muốn ở lại chứng kiến cảnh tượng yêu đương nồng thắm của họ…Việt thấy thế lòng càng nóng, bỗng chốc quên đi phép lịch sự, mắt chỉ dán vào cặp đôi trước mắt, Trâm Anh thấy anh không để ý tới mình thì ra điều dỗi hờn. Cuối cùng để thu hút sự chú ý, cô trả vờ trượt chân ngã vào bể nhảy cầu gần đó:

-”AAAAAAAAAAAAAA….Cứu em, anh Việt”

Tất nhiên với một người nhiều năm liền đạt giải bơi lội như cô thì chẳng có gì là nguy hiểm, cô chỉ định xuống rồi giả vờ vùng vẫy thôi, ai ngờ, chân cô bị bàn tay ai đó nắm chặt, nhất định không cho lên.

Lân lúc đầu còn cười cười tưởng đùa vì Trâm Anh bơi rất giỏi, nhưng một lúc, mọi người sốt ruột tiến lại, Việt lập tức xuống bể, lúc lên bở thì Trâm Anh đã bất tỉnh, Lân lo lắng gọi cấp cứu.

**************************

-”Ha ha, đã quá…”

-”Đại ca mà biết thì em chết chắc…”

-”Yên tâm, anh cả không biết đâu…về thôi”

-”Về gì, ở lại chơi tý đi”

-”Được, vì Hai đã đồng hành với em, em chiều Hai vậy…”

Út Linh cười sung sướng.

***************************

-”Không sao chứ?”

-”Không sao, em ấy chỉ bị sợ hãi và sặc nước thôi, mọi người đừng lo lắng…”

-”Tôi ở đây với Trâm Anh, phiền Việt đưa Lan về giúp tôi nhé…”.

Lân ngây thơ dặn dò mà không hề biết, thực ra họ sống chung một nhà.

-”Không cần phải nhắc…”

Việt như chim sổ lồng, lập tức kéo Lan đi về. Nàng quan sát Việt, khí sắc của hắn bây giờ rất xấu, mặt mũi hầm hầm, không hiểu hôm nay đã có ai chọc giận hắn.

Hắn nổ xe, vút thẳng, lao với tốc độ chóng mặt…nàng có dự cảm chẳng lành chút nào…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện