-”Moa moa, chụt chụt,…tiền ơi là tiền, em đã về với đội của chị.”. Uyên cười tít mắt, sung sướng đếm từng tờ polyme mới cóng:”1,2,3…,14; 7 triệu của chị- haha”, từ ngày đi học, chưa bao giờ nàng được sở hữu số tiền lớn như thế. Nàng quyết định phải tự thưởng cho mình một cái gì đó mới được. Nghĩ rồi, nàng không về vội mà rẽ vào trung tâm mua sắm gần nhà Ngọc. Nàng đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, nhìn nhìn ngắm ngắm, ánh mắt hết từ tò mò sung sướng rồi tới tiu ngỉu. Nàng chưa bao giờ dám vào đây, vì nó quá là cao cấp, mãi tới hôm nay có nhiều tiền vậy, nàng mới đủ tự tin để vào, nhưng nàng quả thật là khờ khạo, cái số tiền mà nàng cho là nhiều đó, cũng chẳng đủ mua một nửa cái túi trong đây. Thực ra xem đi xem lại, đôi lúc cũng vào hẳn phòng thử đồ, rốt cuộc thì nàng cũng nhận ra là chả thích chúng tẹo nào, nếu nàng có tiền thì nàng chắc chắn sẽ mua thức ăn ngon, máy đánh trứng, máy ép hoa quả, lò nướng, ..cho thỏa niềm đam mê nấu nướng; nhiều hơn nữa thì mua nhà hay cho bố mẹ đi du lịch…Nghĩ vẩn nghỉ vơ, nàng cũng không ngờ vừa mới kiên quyết như thế mà bị trúng tiếng sét ái tình với sợi dây chuyền có hình ngôi sao pha lê màu xanh lục bích, sợi dây đó rất đẹp, rất tinh xảo, một mình em ấy nằm trang trọng trong chiếc hộp kính trong suốt. Nàng ngắm ngắm, tự nhiên muốn có, nàng muốn hỏi giá quá, mà ngại, ăn mặc quê mùa như nàng, hỏi giá sợi dây này liệu có bôi bác…

-”Giá cái này bao nhiêu?”

- Dạ 50 triệu ạ, nhưng đang có chương trình khuyến mãi, nếu anh mua chiếc dây này anh sẽ được tặng một lắc tay xinh xắn kèm theo ạ.

Chị bán hàng đon đả trả lời chàng trai bên cạnh. Uyên tý sốc chết:”Hả..”. Cái “hả ” của nàng không quá to nhưng cũng đủ để cả chàng trai kia lẫn chị bán hàng nhìn nó với một ánh mắt rất là…Uyên ngượng chỉ muốn độn thổ, lí nhí hỏi chữa ngượng:

-”Có …có màu tím không chị” .

Chị bán hàng chẳng thèm trả lời nó, quay sang giới thiệu tiếp cho chàng trai.

-”Okie, anh lấy, em gói cho anh nhé.”

Uyên chưa kịp nghĩ gì thì có tin nhắn khẩn cấp của Ngọc, nó chạy luống cuống.

Minh cầm gói quà, nhìn con bé đang ngẩn tò te rồi chạy đi mà buồn cười, thực ra anh cũng không định mua chiếc vòng rẻ tiền này tặng Ngọc đâu, nhưng mà anh vẫn nhớ con bé đó, con bé xe đạp xanh dép tổ ong, anh cũng không biết anh muốn mua chiếc vòng để trêu tức, trả đũa hay chỉ đơn giản là gây sự chú ý với nàng nữa. Chỉ biết nhìn dáng điệu của nàng, anh đoán nó ngượng mà chạy mất- thấy rất thú vị. Anh tò mò không biết nàng có nhớ anh? “Bing bong bing bong…”

- “Tớ đặt thêm ít dâu tây, chắc người ta mang tới đấy, mở cửa hộ với”.

Uyên vội đặt túi thức ăn vừa mua xuống, chạy ra mở cửa.

-”Không phải…không phải người đưa dâu tây Ngọc ạ.”

Người đàn ông khi nãy là ai? Sao lại tới nhà Ngọc, chả nhẽ là bạn trai mà Ngọc hay kể sao? Không những trong đầu Uyên tràn đầy thắc mắc mà Minh cũng tò mò không kém:”Sao Dép tổ ong lại ở nhà người yêu mình…”. Đúng lúc hai bên chưa biết nói gì với nhau thì Ngọc ra, lắp bắp:

- “Sao anh bảo một tiếng nữa mới bay ra cơ mà?”

- “Ừ, nhưng anh muốn cho cưng của anh bất ngờ, he”. Minh bẹo má Ngọc, cười gian trá, đoạn liếc mắt nhìn Uyên…

Hiểu ý Minh, Ngọc nhanh nhảu giới thiệu:

- “À, đây là bạn em, Uyên, đây là anh Minh, người yêu mình”. Ngọc mà cũng có bạn như này ư, trước đây Minh chưa bao giờ nghe Ngọc nói tới Uyên cả, chỉ thoáng qua trong đầu là thế, Minh vui vẻ quay lại nựng người yêu:

-”Anh về sớm để giúp vợ nấu cơm, mọi khi toàn vợ chuẩn bị một mình, anh về muộn quá chỉ biết ăn, thương vợ lắm”.-”Ngọc nấu ăn là tuyệt nhất trên đời?” Minh quay sang khoe Uyên tự hào.

-”Dạ…” Uyên cười nhẹ nhàng, nụ cười của nàng được mệnh danh lôi kéo cả thiên hạ. Quả không sai, Minh nhìn Uyên, cảm giác gì đó vui vui, Uyên có vẻ thân thiện.

Tuy nhiên, khác với cái dạ nhẹ nhàng của Uyên thì Ngọc lại tím tái mặt mày, toát cả mồ hôi, nàng công chúa hoàn hảo thật không biết phải làm sao bây giờ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện