-”Không phải ý trời…Đức, ông không phải buồn, cá là tôi giết đó…”
-”Bà, bà…sao bà lại ác độc vậy…chúng nó làm gì nên tội nên tình…”
-”Kệ, tôi thích…”
-”Vô lý…bà hâm rồi à, sướng quá hóa điên à…”
-”Cũng không điên, do tôi nhìn ông chăm cá suốt ngày nên tôi ngứa mắt…”
-”Bà…bà…”
-”Mẹ, sao mẹ lại nhận những thứ mẹ không làm?”
Được câu này của con gái, bà nhanh chóng quay sang:
-”Sao con gái yêu biết mẹ không làm???”
-”Không…không…con nghĩ mẹ bênh chị Uyên thôi…”
-”Thôi đi, chưa đủ kinh nghiệm diễn xuất đâu, tốt nhất thi đại học đi, dừng hám danh…”
-”Mẹ…mẹ nói gì thế…”
- “Bà…bà điên à…”
-” Vâng, ông nhìn lại đứa con gái ông chiều chuộng giờ xem nó thành như nào…dám cả gan làm chuyện tày đình như vậy…Nói, con thù oán gì với người yêu anh?”
-” Mẹ sao vậy? Con chả hiểu gì…”
-” Em im mồm mẹ đi được rồi đấy!”
-” Mẹ và anh sao thế….”
Ông Đức vẫn còn ngơ ngác, bà nhấn mạnh:
-” Con ăn chơi đua đòi nợ nần, trước đây mẹ luôn nể mặt ba mà không dạy con nghiêm như các anh, nhưng lần này nếu không dạy con sẽ mất tính người mất, ngoan ngoãn nhận lỗi trước khi chưa muộn…”
-” Con khôn làm mà…ba ơi ba phải tin con…xin ba đấy…”
-”Ừ, bà nói xem, nó ngủ cả ngày…bà đừng có khắt khe với con như vậy, hiểu lầm mà làm tổn thương nó…Thôi, không truy cứu nữa…”
-”Ông nói hay quá, Lân, mày mở thùng rác ra cho mẹ xem…”, đoạn bà chỉ vào một gói hồng hồng:
-”Con gái rượu ông lén lén lút lút rắc cái này vào bể cá này, nếu tôi và thằng Lân không tình cờ trông thấy thì con Ken và Miu, đàn gà, thỏ cũng tỏi lâu rồi…”
-”Vâng ba ạ, con dặn bác sĩ thú y nói dối đó, con thay hết bằng thuốc ngủ …”
-”Thằng này…”
Ông trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa thể tin, cố hỏi thêm, ước sự thật không phải vậy:
-”Sao mày không cứu luôn mấy con cá?”
-”Tôi cấm, không cho nó thay nước, để thế ông mới ngộ ra đấy!”
-”Bà…bà lừa tôi…cả mày nữa, mất dạy…”
-”Tỉnh lại đi, tới giờ nào mà ông còn nói vậy, nhìn thẳng vào sự thật đi…còn con, nhận lỗi hay mẹ giao cho cảnh sát đây…”
Thấy mẹ nghiêm nghị, cầu cứu ba không xong, Trâm Anh đành thú nhận:
-”Là con đó…”
Ông Đức tức điên, giận dữ, chưa bao giờ dám nghĩ tới một ngày, bảo bối mình cưng nựng hết mực lại dám mất nết tới vậy, lần đầu tiên trong đời, ông tát nó một phát mà lòng ông đau gấp bội:
-”Nói ngay, ai sai con làm…”
-”Không ai cả…con tức, được chưa, con nghĩ nếu anh bỏ chị này, yêu lại chị Ngọc, con sẽ được báo chí quan tâm, con sẽ được đăng tin với tư cách là em chồng của siêu mẫu, được biết tới, thuận lợi cho con vào Showbiz sau này…”
Lại một cái tát nữa:
-”Điên rồi, bit bit cái con khỉ, lên phòng, cấm ra ngoài tới khi tao cho phép, tao không có đứa con gái độc ác như vậy…”
Đứa con gái vàng thút thít lên phòng, Lan Anh không nói thêm câu nào, từ khi có Trâm Anh, chưa bao giờ ông đánh nó, hôm nay hẳn ông rất tức giận, lúc ông ấy nóng tính như thế thì bà cũng chẳng dám ho he, chỉ sai Lân nhắn tin cho Minh, nói dối rằng hôm nay mọi chuyện là mẹ làm là thủ tục giải đen…tuần sau qua ăn cơm.
…………………….
-”Ông Đức, sao vậy…Ê…”
-”Không sao, bà ngủ trước đi!”
-”Ặc, khóc nhè à, già bố nó rồi…con hư phải chịu chứ, ai bảo ông nuông lắm vào…”
-”Tôi đã bảo không sao mà, gọi cho thằng Minh chưa, không con bé lại áy náy…”
-”Gớm, còn phải dặn…thôi đừng buồn nữa…”
-”Tôi từ xưa biết chứ, tôi biết nó chời bời, nợ nần, nhưng tôi nghĩ, hết tuổi lớn sẽ hết, tôi thương nó, bé nhất nhà, kém hai anh chục tuổi, không những đẻ non – lúc ấy bác sĩ còn nói nó có vấn đề ở tim…bà nhớ không?”
-”Nhớ chứ…thôi ngủ đi…”
Xoa xoa, dỗ chồng ngủ mà nước mắt chảy dài trên má bà, Trâm Anh vốn không bị đẻ non, cũng chẳng bị bệnh gì về tim cả, nhưng bà quả không đủ can đảm để nói ra…không muốn làm ông buồn, cảm giác thật khó chịu…bao giờ, biết bao giờ bà mới có thể nói ra tất cả??? ……………………..
-”Mọi chuyện sao rồi?”
-”Okie, xong hết rồi chị ạ, ba mẹ em ghét chị Uyên lắm, nhưng anh trai em vẫn bênh!”
-”Được rồi, thứ cô muốn chị hứa sẽ trả ơn…”
Việc ba mẹ có ghét chị Uyên hay không, nói dối cũng chẳng sao, ai mà biết được, liều mình lừa Như Ngọc, Trâm Anh cười sung sướng, vậy là…nó sắp nổi tiếng rồi, chị Ngọc sẽ giới thiệu nó với đạo diễn nổi tiếng hàng đầu Việt Nam, nó sẽ được đóng vai chính ngay từ lần đầu tiên…Nó không biết rằng, chính nó cũng bị lừa, người như cựu siêu mẫu, tới phim cho mình còn không kiếm nổi huống chi tới phim cho người khác??? Hai cô nàng cười sung sướng như điên dại với cái hạnh phúc ảo!!!
…………………………..
-”Đứng dậy mau đi!”
-”Không!”
-”Lên mau…”
-”Không, thương anh lém!”
-”Đất trời, cái cô này, cứ để tôi phải dùng vũ lực thế nhỉ?”
Nói đoạn, đại gia dùng một tay, vác cái đứa bướng bỉnh ra sô-pha phòng khách, bật chương trình tivi mà nàng thích nhất, ra lệnh:
-”Cấm chạy linh tinh, anh ra bây giờ đó!”
Nàng nhìn theo bóng lưng rộng lớn vào bếp dọn dẹp, nước mắt rơm rớm, tự trách sao mình lại như vậy? Người ta khóc vì khổ, vì đau, nàng đây khóc vì quá sung sướng…cái hạnh phúc này, đối với nàng – quá lớn, quá tốt, từng phút giây…tự thắc mắc không hiểu kiếp trước mình đã tích đức gì nữa?
-”Sao vậy, nghĩ gì thế?”
Anh nhẹ nhàng đi vào khiến nàng khẽ giật mình, ngồi xuống sát cạnh người yêu, nàng cũng trườn người, nằm tựa vào lòng anh, đây là tư thế xem phim mà nàng ưa thích nhất…Đại gia cũng thích chẳng kém, cái cảm giác nàng thi thoảng quay mặt vào nghịch ngợm cơ bụng săn chắc khiến anh nóng bừng, mỗi lần như vậy, anh lại cười hiền mắng yêu: “Thỏ thối!”, nàng đáp trả :”Cáo thối thì có!”, rồi mau chóng quay ra xem tiếp, thi thoảng anh vuốt ve mái tóc dài đen lánh, bất chợt thơm một phát vào trán hay là cướp hôn ngay tại trận, cái con bé này, đại gia thầm nhớ một chuyện trước đây, xưa đây từng tuyên bố, trả cả con Lamborghini Veneno cũng không bán nàng, nhưng giờ đây nghĩ lại rồi, rút lại lời đó, phải là trả một trăm con Lamborghini Veneno cũng không bán…với anh…nàng là vô giá!!!
……………………………
Một buổi sáng nọ, tại tập đoàn Bảo Minh, ông sếp tổng cầm hộp nhẫn trên tay, quỳ xuống trịnh trọng:
-”Em sẽ…em sẽ…sẽ làm…chồng anh chứ?”
Nhận ra mình nhỡ lời, toát mồ hôi, vội vàng sửa lại:
-”Nàng lấy ta làm thiếp nhé…”
-”À, không, không…lấy…lấy…vợ…anh…lấy anh nhé!”
-”Bà, bà…sao bà lại ác độc vậy…chúng nó làm gì nên tội nên tình…”
-”Kệ, tôi thích…”
-”Vô lý…bà hâm rồi à, sướng quá hóa điên à…”
-”Cũng không điên, do tôi nhìn ông chăm cá suốt ngày nên tôi ngứa mắt…”
-”Bà…bà…”
-”Mẹ, sao mẹ lại nhận những thứ mẹ không làm?”
Được câu này của con gái, bà nhanh chóng quay sang:
-”Sao con gái yêu biết mẹ không làm???”
-”Không…không…con nghĩ mẹ bênh chị Uyên thôi…”
-”Thôi đi, chưa đủ kinh nghiệm diễn xuất đâu, tốt nhất thi đại học đi, dừng hám danh…”
-”Mẹ…mẹ nói gì thế…”
- “Bà…bà điên à…”
-” Vâng, ông nhìn lại đứa con gái ông chiều chuộng giờ xem nó thành như nào…dám cả gan làm chuyện tày đình như vậy…Nói, con thù oán gì với người yêu anh?”
-” Mẹ sao vậy? Con chả hiểu gì…”
-” Em im mồm mẹ đi được rồi đấy!”
-” Mẹ và anh sao thế….”
Ông Đức vẫn còn ngơ ngác, bà nhấn mạnh:
-” Con ăn chơi đua đòi nợ nần, trước đây mẹ luôn nể mặt ba mà không dạy con nghiêm như các anh, nhưng lần này nếu không dạy con sẽ mất tính người mất, ngoan ngoãn nhận lỗi trước khi chưa muộn…”
-” Con khôn làm mà…ba ơi ba phải tin con…xin ba đấy…”
-”Ừ, bà nói xem, nó ngủ cả ngày…bà đừng có khắt khe với con như vậy, hiểu lầm mà làm tổn thương nó…Thôi, không truy cứu nữa…”
-”Ông nói hay quá, Lân, mày mở thùng rác ra cho mẹ xem…”, đoạn bà chỉ vào một gói hồng hồng:
-”Con gái rượu ông lén lén lút lút rắc cái này vào bể cá này, nếu tôi và thằng Lân không tình cờ trông thấy thì con Ken và Miu, đàn gà, thỏ cũng tỏi lâu rồi…”
-”Vâng ba ạ, con dặn bác sĩ thú y nói dối đó, con thay hết bằng thuốc ngủ …”
-”Thằng này…”
Ông trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa thể tin, cố hỏi thêm, ước sự thật không phải vậy:
-”Sao mày không cứu luôn mấy con cá?”
-”Tôi cấm, không cho nó thay nước, để thế ông mới ngộ ra đấy!”
-”Bà…bà lừa tôi…cả mày nữa, mất dạy…”
-”Tỉnh lại đi, tới giờ nào mà ông còn nói vậy, nhìn thẳng vào sự thật đi…còn con, nhận lỗi hay mẹ giao cho cảnh sát đây…”
Thấy mẹ nghiêm nghị, cầu cứu ba không xong, Trâm Anh đành thú nhận:
-”Là con đó…”
Ông Đức tức điên, giận dữ, chưa bao giờ dám nghĩ tới một ngày, bảo bối mình cưng nựng hết mực lại dám mất nết tới vậy, lần đầu tiên trong đời, ông tát nó một phát mà lòng ông đau gấp bội:
-”Nói ngay, ai sai con làm…”
-”Không ai cả…con tức, được chưa, con nghĩ nếu anh bỏ chị này, yêu lại chị Ngọc, con sẽ được báo chí quan tâm, con sẽ được đăng tin với tư cách là em chồng của siêu mẫu, được biết tới, thuận lợi cho con vào Showbiz sau này…”
Lại một cái tát nữa:
-”Điên rồi, bit bit cái con khỉ, lên phòng, cấm ra ngoài tới khi tao cho phép, tao không có đứa con gái độc ác như vậy…”
Đứa con gái vàng thút thít lên phòng, Lan Anh không nói thêm câu nào, từ khi có Trâm Anh, chưa bao giờ ông đánh nó, hôm nay hẳn ông rất tức giận, lúc ông ấy nóng tính như thế thì bà cũng chẳng dám ho he, chỉ sai Lân nhắn tin cho Minh, nói dối rằng hôm nay mọi chuyện là mẹ làm là thủ tục giải đen…tuần sau qua ăn cơm.
…………………….
-”Ông Đức, sao vậy…Ê…”
-”Không sao, bà ngủ trước đi!”
-”Ặc, khóc nhè à, già bố nó rồi…con hư phải chịu chứ, ai bảo ông nuông lắm vào…”
-”Tôi đã bảo không sao mà, gọi cho thằng Minh chưa, không con bé lại áy náy…”
-”Gớm, còn phải dặn…thôi đừng buồn nữa…”
-”Tôi từ xưa biết chứ, tôi biết nó chời bời, nợ nần, nhưng tôi nghĩ, hết tuổi lớn sẽ hết, tôi thương nó, bé nhất nhà, kém hai anh chục tuổi, không những đẻ non – lúc ấy bác sĩ còn nói nó có vấn đề ở tim…bà nhớ không?”
-”Nhớ chứ…thôi ngủ đi…”
Xoa xoa, dỗ chồng ngủ mà nước mắt chảy dài trên má bà, Trâm Anh vốn không bị đẻ non, cũng chẳng bị bệnh gì về tim cả, nhưng bà quả không đủ can đảm để nói ra…không muốn làm ông buồn, cảm giác thật khó chịu…bao giờ, biết bao giờ bà mới có thể nói ra tất cả??? ……………………..
-”Mọi chuyện sao rồi?”
-”Okie, xong hết rồi chị ạ, ba mẹ em ghét chị Uyên lắm, nhưng anh trai em vẫn bênh!”
-”Được rồi, thứ cô muốn chị hứa sẽ trả ơn…”
Việc ba mẹ có ghét chị Uyên hay không, nói dối cũng chẳng sao, ai mà biết được, liều mình lừa Như Ngọc, Trâm Anh cười sung sướng, vậy là…nó sắp nổi tiếng rồi, chị Ngọc sẽ giới thiệu nó với đạo diễn nổi tiếng hàng đầu Việt Nam, nó sẽ được đóng vai chính ngay từ lần đầu tiên…Nó không biết rằng, chính nó cũng bị lừa, người như cựu siêu mẫu, tới phim cho mình còn không kiếm nổi huống chi tới phim cho người khác??? Hai cô nàng cười sung sướng như điên dại với cái hạnh phúc ảo!!!
…………………………..
-”Đứng dậy mau đi!”
-”Không!”
-”Lên mau…”
-”Không, thương anh lém!”
-”Đất trời, cái cô này, cứ để tôi phải dùng vũ lực thế nhỉ?”
Nói đoạn, đại gia dùng một tay, vác cái đứa bướng bỉnh ra sô-pha phòng khách, bật chương trình tivi mà nàng thích nhất, ra lệnh:
-”Cấm chạy linh tinh, anh ra bây giờ đó!”
Nàng nhìn theo bóng lưng rộng lớn vào bếp dọn dẹp, nước mắt rơm rớm, tự trách sao mình lại như vậy? Người ta khóc vì khổ, vì đau, nàng đây khóc vì quá sung sướng…cái hạnh phúc này, đối với nàng – quá lớn, quá tốt, từng phút giây…tự thắc mắc không hiểu kiếp trước mình đã tích đức gì nữa?
-”Sao vậy, nghĩ gì thế?”
Anh nhẹ nhàng đi vào khiến nàng khẽ giật mình, ngồi xuống sát cạnh người yêu, nàng cũng trườn người, nằm tựa vào lòng anh, đây là tư thế xem phim mà nàng ưa thích nhất…Đại gia cũng thích chẳng kém, cái cảm giác nàng thi thoảng quay mặt vào nghịch ngợm cơ bụng săn chắc khiến anh nóng bừng, mỗi lần như vậy, anh lại cười hiền mắng yêu: “Thỏ thối!”, nàng đáp trả :”Cáo thối thì có!”, rồi mau chóng quay ra xem tiếp, thi thoảng anh vuốt ve mái tóc dài đen lánh, bất chợt thơm một phát vào trán hay là cướp hôn ngay tại trận, cái con bé này, đại gia thầm nhớ một chuyện trước đây, xưa đây từng tuyên bố, trả cả con Lamborghini Veneno cũng không bán nàng, nhưng giờ đây nghĩ lại rồi, rút lại lời đó, phải là trả một trăm con Lamborghini Veneno cũng không bán…với anh…nàng là vô giá!!!
……………………………
Một buổi sáng nọ, tại tập đoàn Bảo Minh, ông sếp tổng cầm hộp nhẫn trên tay, quỳ xuống trịnh trọng:
-”Em sẽ…em sẽ…sẽ làm…chồng anh chứ?”
Nhận ra mình nhỡ lời, toát mồ hôi, vội vàng sửa lại:
-”Nàng lấy ta làm thiếp nhé…”
-”À, không, không…lấy…lấy…vợ…anh…lấy anh nhé!”
Danh sách chương