-”Hình như anh thấy Uyên đeo…”. Minh chần chừ, không muốn Ngọc bị tổn thương, nhưng anh cũng không muốn Ngọc vì tự trách bản thân mà buồn.

-”Không thể nào, Uyên là bạn em, Uyên không thể làm thế.”

-”Anh cũng không biết, hay chúng ta gọi Uyên hỏi cho ra nhẽ…”

-”Đừng anh, nhỡ Uyên cũng có dây chuyền giống của em thì sao, nhưng Uyên lấy đâu tiền mà mua nó nhỉ? Có thể là hàng nhái thì sao?”

-”Em đừng có ngây thơ tin người quá.” Nói rồi Minh kể lúc chiều gặp Uyên ở trung tâm mua sắm cho Ngọc nghe, rằng Uyên đã thích sợi dây đó như thế nào. Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên lắm:

-”Sao anh không kể em sớm, nếu biết vậy, em đã mua tặng Uyên sợi dây giống như thế này, dù gì cũng là bạn tốt, không ngờ Uyên lại vậy…???”

Ngọc thở dài buồn bã:”Anh Minh, xin anh đừng nói gì với Uyên hay nói chuyện này với bất kì ai nhé, em xin anh đó, đừng làm to chuyện, dù gì cũng là lỗi của em bất cẩn quá!”

Minh ôm Ngọc vào lòng, tại sao trên đời lại có cô gái ngây thơ đáng yêu và lương thiện tới vậy…”Anh hứa, và anh cũng hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi…” Minh nghĩ, đồng thời trong lòng anh thấy hơi khó chịu, anh từng có ấn tượng và cảm tình rất tốt dành cho Uyên, vậy mà cô ấy lại thế? Anh coi khinh loại phụ nữ dối trá.

Trời đêm đã muộn, Uyên mệt mỏi xả nước định tắm qua cho sảng khoái. Bất chợt, nàng nhìn vào trong gương, đưa tay mân mê sợi dây chuyền. Quả là đẹp, nhưng nàng vẫn không hiểu sao Ngọc có thể cho nàng sợi dây này. Đối với Ngọc, quả là giá trị của sợi dây không là gì nhưng mà, đây là do anh Minh tặng. Uyên lúc đầu một mực không nhận, nhưng thấy Ngọc có vẻ buồn, Ngọc bảo Uyên giúp Ngọc nhiều, không nhận coi như không nể mặt Ngọc, anh Minh tặng Ngọc nhiều đồ lắm, nhưng sợi dây này cũng chẳng phải style của Ngọc, để cũng chẳng dùng…Sau một hồi Ngọc năn nỉ, Uyên cũng gật đầu, Ngọc còn tự tay đeo cho Uyên. Thực sự lúc đầu ngại ngại nhưng Uyên thật rất thích, nghĩ lại lúc biết giá, Uyên nghĩ cả đời không bao giờ chạm được vào sợi dây ấy, vậy mà, cuối ngày, nó lại thuộc về Uyên, nàng cảm giác như là may mắn tới với nàng vậy, thầm cảm ơn người bạn tốt bụng.

—————————

Reng reng reng….

Chuông đồng hồ kêu inh ỏi, Minh vươn vai khó chịu, chợt nhớ hôm nay có cuộc hẹn hò đôi với thằng bạn chí cốt. Háo hức làm bất ngờ người yêu và muốn chuẩn bị đỡ Ngọc nên anh đã cố đặt đồng hồ dạy lúc 6h30, ai bảo Ngọc nhà anh nấu ăn ngon, trong khi đó bồ của thằng bạn anh thì chẳng biết luộc cả trứng nên bữa sáng đã ấn định chỗ Ngọc, cơm trưa cũng là Ngọc chuẩn bị nốt. Minh đi đường mà lòng đầy tự hào.

Cầm trên tay bó hồng thật to, anh bấm chuông inh ỏi, hứng khởi.

-”Bất ngờ chưa? ”

Minh vui vẻ, đưa bó hoa lên che mặt khi có tiếng mở cửa. Rồi anh òa một phát. “Trời đất?” Người trước mặt anh không phải Ngọc mà lại là Uyên, Uyên làm gì ở nhà Ngọc vào sáng sớm như thế này? Vì quá bất ngờ Minh cũng đứng hình luôn, cũng vì thế mà anh có cơ hội nhìn kĩ Uyên. Nếu Ngọc có vẻ đẹp kiểu rất “người mẫu” thì Uyên lại mang một nét gì đó nhẹ nhàng. Mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mọng, da trắng ngần, …có thể Minh đã xao xuyến đôi chút nhưng nhìn thấy chiếc vòng cổ Uyên đeo, ngôi sao pha lê xanh xanh ấy Minh lại thấy bực mình, anh dằn giọng:

-”Sao Uyên lại ở đây? Ngọc đâu?”

Uyên đủ tinh tế để nhận ra sự khác biệt trong giọng của Minh, dường như có sự khác biệt nào đó, Uyên chợt giật mình nhớ ra công việc mình đang làm dở thay Ngọc trong bếp. Không thể nghĩ ra cách gì ứng phó, Uyên đành trông chờ Ngọc xử lí, cố nói to, đánh tiếng để Ngọc cũng biết:

-”À…Ngọc ở trong phòng anh Minh ạ…”. Nói rồi, để Ngọc có thời gian chuẩn bị, cô cố hỏi Minh vài câu linh tinh như sao anh tới sớm vây, dạo này anh như thế nào,.vv…

Vừa mở cửa phòng, Minh đã thấy Ngọc buồn bã ngồi trên giường, Ngọc ra hiệu cho Minh đóng cửa, Minh cũng không kiểm nổi tức giận:

-”Sao em vẫn chơi với cô ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện