Từ từ tiến lại gần, một tay giữ vai, một tay dí dao sắc vào cổ người mặc váy trắng. Lạ thay, không một tiếng la hét ghê sợ như cô tưởng, thay vào đó, người kia cầm vào mũi dao, giật mạnh, nhanh như cắt quay người lại, chưa còn kịp nhìn ra ai thì Ngọc đã ăn ba phát tát liên tiếp như trời giáng. Loạng choạng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở…

-”Là anh…”

-”Đúng, là tao…”

Minh bực tức vứt chiếc khăn voan trắng ra khỏi đầu:

-”Tao đợi mày cũng 20 phút rồi đấy con chó ạ….”

Ngọc run sợ nhìn người đàn ông trước mặt, đích thân hắn mặc váy, đích thân hắn đợi cô, thế là đủ hiểu mối căm phẫn mà hắn dành cho cô như nào, muốn tự tay băm vằm cô thành từng mảnh ra sao…tay hắn siết chặt cổ cô:

-”Mẹ kiếp, tao đã định tha cho mày vì cả nể Uyên…vậy mà mày không biết điều…ngay tại trung tâm thương mại của tao ư? …”

-”Dù sao thì người chết hôm đó cũng là Dương…” Ngọc nhớ lại, ánh mắt đỏ rực.

-”Còn nói, thằng đấy ăn bả nên mới yêu mày…tới chết còn xin cho mày, không đáng…”

-”Mày cũng ra gì, loại lợi dụng em gái…”

Minh cười thành tràng: “Mày cũng có tư cách nói câu ấy với tao ư? “…

Cũng không biết đám người của đại gia sau đó trả thù siêu mẫu kiểu gì, phương thức nào, sau một hồi, không thể chịu đựng, cô bất cần:

-”Muốn giết thì nhanh lên…”

-”Giết mày ư? Dễ thế à…”

Minh cất giọng ra lệnh:

-”Tống nó vào tù…tao không cần biết chúng mày làm cách nào, phải cho nó tù chung thân…”

-”Dạ, vâng ạ…”

Ngọc với theo chửi bới ầm ĩ, Minh nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài, vừa hay bắt gặp cô em gái tóc áo rũ rượi, nhìn cũng xót xa, nhưng phải như thế nó mới tỉnh ra được; dù sao thì người của anh vẫn luôn theo sát, cũng không để tới mức quá sức chịu đựng:

-”Anh, em xin lỗi…”

-”Đi tắm rửa nhanh, tới cho đúng giờ…”

Đoạn anh rảo bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện